Chương 2: Cơ hội

icon
icon
icon

Kết… kết hôn?

Đinh Mông bỗng thấy mông lung, cái suy nghĩ về bạn trai giả này cô mới nghĩ ra lúc bị thúc ép quá thôi, không ngờ còn có người to gan hơn, nghĩ ngay tới việc kết hôn giả!
Cô nhìn Kiều Dĩ Thần, hỏi: “Ý cậu là làm một giấy đăng ký kết hôn giả và một đám cưới giả?”.

Kiều Dĩ Thần ngây người một lúc mới đáp: “Đương nhiên không phải, nếu làm giả, chắc chắn mẹ tớ sẽ phát hiện ra”.

Đinh Mông chau mày: “Vậy ý cậu là kết hôn thật? Sau đó thì sao? Đợi sóng gió qua đi thì ly hôn à, vậy chẳng phải là tớ phải hai đời chồng sao?”.

Kiều Dĩ Thần nghĩ, anh thì không quan trọng gì, nhưng đối với con gái thì thực sự không ổn, cách giải quyết trong lúc cao hứng của anh thật ẩu quá: “Tớ chỉ thuận miệng nói thôi, cậu đừng nghĩ là thật!”.

“Ờ.” Đinh Mông gật đầu, thôi vậy, cô đành theo kế hoạch cũ, tìm Tiểu Trác Tử - cậu bạn thích ăn xiên que để giả làm bạn trai vậy. Tuy Tiểu Trác Tử không đẹp trai bằng Kiều Dĩ Thần nhưng giá cả phải chăng, chỉ cần mời một bữa xiên que là đồng ý diễn vai nam chính ngay.

Nghĩ tới đây, Đinh Mông không thể ngồi yên được nữa: “Vậy tớ còn chút việc, tớ đi trước nhé, liên lạc sau”.

Kiều Dĩ Thần nhìn cô cười: “Cậu đã có số điện thoại của tớ chưa?”.

Đinh Mông chớp mắt: “Cậu vẫn dùng số điện thoại trong danh sách lớp chứ?”.

Kiều Dĩ Thần cúi đầu khẽ cười, lấy điện thoại ra trao đổi số điện thoại với cô rồi hỏi: “Cậu đi đâu, để tớ đưa đi”.

Đinh Mông nghe vậy, xua tay lia lịa: “Không cần đâu, nhà tớ gần đây mà, tớ đi xe buýt là được rồi”. Thực ra, cô đang nói dối, hôm nay cô phải đi nửa vòng thành phố mới tới được quán cà phê “phía đông” này.

Kiều Dĩ Thần cũng không nài nỉ nữa, tiễn Đinh Mông ra ngoài xong, anh lái xe chạy về công ty. Đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của mẹ gọi về nhà, anh thở dài, trong lòng chắc mẩm đối tượng xem mắt hôm nay lại mách lẻo với Hoàng hậu nương nương rồi.

Đúng như dự đoán, vừa tới nhà đã thấy bà Kiều đứng chờ ở cửa, sẵn sàng khởi binh hỏi tội.

“Kiều Cẩu Đản, hôm nay con lại gây chuyện gì rồi?”

Kiều Dĩ Thần khoá cửa xe xong, xoay chiếc chìa khoá một vòng trong tay rồi nhét nó vào túi quần: “Học tập tấm gương của Lôi Phong, làm tốt những gì nên làm thôi mà, mẹ đừng ngạc nhiên như vậy”.

Bà Kiều bực tức quát: “Con gái cưng nhà người ta vừa khóc vừa nói với mẹ qua điện thoại…”.

“Truyện nhi đồng đều là giả dối?”

“… Nói là con chê con bé hát như vịt kêu!”

Kiều Dĩ Thần ngạc nhiên nhìn mẹ: “Cô ta nói với mẹ như vậy à?”.

Bà Kiều giả vờ cười hiền: “Không lẽ nó nói oan cho con?”.

Kiều Dĩ Thần đáp: “Nguyên văn câu của con rõ ràng là đến vịt kêu còn hay hơn cô hát”.

Bà Kiều: “…”.

Bà tiến lên một bước, túm lấy cà vạt của Kiều Dĩ Thần, lôi anh vào nhà: “Kiều Dĩ Thần, mẹ nói cho con biết, nếu trong vòng một tháng nữa mà không kết hôn, tháng sau con về công ty giúp anh con cho mẹ!”.

Nói xong, bà Kiều nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn, liếc xéo anh với vẻ bực bội rồi mới quay người đi lên lầu. Kiều Dĩ Thần ngồi xuống sô-pha, nới lỏng cà vạt vừa bị mẹ làm cho rối tung lên, thở dài một tiếng.

Anh biết không phải mẹ thực sự muốn mình kết hôn, bà chỉ muốn dùng cách này để ép anh về giúp công ty mà thôi. Hiện tại công ty đang cần người, nhưng anh…

Kiều Dĩ Thần dần dần nhắm mắt lại, khi chưa cho ra đời được một một album âm nhạc ưng ý, thì anh vẫn không muốn bỏ cuộc.

Đinh Mông xuống xe buýt, định đi tìm Tiểu Trác Tử để bàn bạc, ai ngờ đi chưa được mấy bước thì nhận được điện thoại của cô bạn thân Tưởng Nam Tình: “Đinh Mông, tớ mới nhận lương, tối nay bao cậu đi ăn xiên que nhé!”.

Cơ hội tốt thế này mà bỏ qua thì phí quá, Đinh Mông vui sướng nhận lời: “Được, giờ tớ tới Hương Phiêu Thập Lý đợi cậu!”.

Tưởng Nam Tình: “…”.

Nói tới ăn xiên que thì còn ai nhanh hơn Đinh Mông nữa, hà hà.

Lúc Tưởng Nam Tình tới, Đinh Mông đã chọn được một bàn có vị trí đẹp nhất, một mình ngồi cạnh cửa sổ, đang trông nồi lẩu đầy ắp những xiên que. Tưởng Nam Tình nhếch mép cười, bước tới: “Nghe nói hôm nay cậu bị bắt đi xem mắt, thế nào rồi?”.

Đinh Mông đổi tư thế, thở dài: “Cậu đang nói về hoàng tử bói toán ấy hả? Chỉ cần khoác thêm bộ áo đạo sĩ vào là hắn có thể đi lừa đảo khắp giang hồ rồi”.

Tưởng Nam Tình cười một tiếng, có vẻ hứng thú: “Xem bói á?”.

Đinh Mông bĩu môi: “Chắc hắn ta chưa vượt qua được hội chứng tuổi dậy thì”.

Đang nói thì thấy đồ nhúng trong nồi lẩu nổi lên, Đinh Mông nắm lấy một xiên thịt bò, dùng đũa róc hết xuống bát mình. Tưởng Nam Tình trợn mắt, rồi cũng lấy mấy xiên thịt lớn, bỏ vào bát của mình.

Đinh Mông trộn đều thịt bò trong bát, rồi bỏ thêm ít ớt, hỏi: “Nam Tình, hai mươi lăm tuổi đã già lắm rồi à”.

Tưởng Nam Tình ăn hết một gắp thịt bò cay mới tranh thủ nói: “Không gọi là già, nhưng cậu cũng đừng tưởng hai mươi lăm tuổi vẫn còn trẻ, mỗi năm trôi qua nhanh lắm, chớp mắt là ba mươi tuổi ngay”. Tưởng Nam Tình cầm lọ giấm bên cạnh lên, dốc một ít vào bát của mình, “Cái tuổi nó đuổi xuân đi, đối với phụ nữ, hai mươi lăm tuổi là một hố trũng, cứ thêm một tuổi, cơ thể lại xuống dốc dần”.

Đinh Mông nhai nhóp nhép, cảm thấy đồ ăn trong miệng mình không còn thơm nữa.

“Thế nên việc người nhà bắt đầu sốt sắng, tìm đối tượng xem mắt cho cậu là chắc chắn rồi, ai bảo cậu bỏ lỡ tình đầu, không cẩn thận là lấy chồng muộn đấy.”

Đinh Mông: “…”.

Cô đau lòng một hồi, rồi quay sang Tưởng Nam Tình: “Cậu đoán xem hôm nay đi xem mắt tớ gặp ai?”.

“Không đoán được.”

“Xì.” Đinh Mông quăng cho cô bạn ánh mắt “thật nhàm chán”, nhưng giọng nói lại rất hào hứng, “Tớ gặp Kiều Dĩ Thần, bạn cùng lớp hồi trung học, cậu còn nhớ không? Hồi trước cậu ta từng tới nhà bọn mình chơi đấy”.

Tưởng Nam Tình nghĩ mội hồi mới nhớ ra: “Ồ, cậu nói anh chàng đẹp trai đó hả? Cậu ta giờ sao rồi, không xuống phong độ chứ?”.

Đinh Mông nhếch mép, mấy đứa coi trọng ngoại hình thật nông cạn, nghe thấy trai đẹp là hóng ngay: “Bây giờ cậu ta còn đẹp trai hơn trước nữa, lại còn phong độ hơn nhiều”.

Tưởng Nam Tình nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ hào hứng: “Thế nào, hai người có khả năng tiến tới không?”.

Đinh Mông nghĩ ngợi rồi thành thật thú nhận: “Hôm nay cậu ấy bảo tớ và cậu ấy kết hôn”.

“Sặc! Khụ khụ!” Tưởng Nam Tình phải kiềm chế lắm mới không phun miếng thịt trong miệng ra, cuối cùng lại mắc nghẹn trong cổ họng, cô ho mấy tiếng, rồi uống ngụm trà lạnh để định thần lại: “Cậu nói gì? Cậu ta đề nghị kết hôn?”.

Đinh Mông gật gật: “Ừ, nhưng cậu đừng ngạc nhiên quá, ý cậu ta là làm một đám cưới hình thức thôi, cậu ta cũng bị gia đình giục lấy vợ”.

Tưởng Nam Tình ngẫm nghĩ: “Ý cậu là chỉ cưới hình thức thôi hả?” Hàng lông mày nhíu lại, cô đặt đôi đũa trong tay xuống, nghiêm túc nhìn Đinh Mông: “Tuyệt đối không được tin cái kiểu cưới hình thức ấy, mấy tên con trai trước lúc cưới nói thì hay lắm, sau khi cưới mới lộ nguyên hình! Mấy vụ bạo lực gia đình đầy ra đấy, lúc ly hôn còn dính dáng tới chuyện phân chia tài sản, cậu đừng làm chuyện dại dột!”.

“Tớ biết mà, yên tâm đi”. Đinh Mông trấn an, rồi gắp cho bạn mấy miếng đồ chay: “Cậu ấy cũng chỉ nói thế thôi, cậu đừng tưởng thật”.

Tưởng Nam Tình ăn mấy miếng đồ chay vừa được gắp, ngẩng đầu liếc cô bạn mình: “Đừng có dại đấy!”.

“… Biết rồi”. Ngày mai cô sẽ tìm Tiểu Trác Tử để nhờ cậu ấy đóng giả bạn trai mình!

Cuộc hẹn với Tiểu Trác Tử diễn ra thành công tốt đẹp, Đinh Mông đang sắp xếp thời gian để giới thiệu cậu ta với bà nội thì nhận được điện thoại của mẹ: “Đinh Mông, bà con lại lên cơn đau tim rồi, giờ đang ở bệnh viện trung tâm, con mau tới đi!”.

“Sao cơ?” Đinh Mông hoảng hồn, chẳng lẽ do hôm qua mình lại xem mắt không thành nên bà nổi giận? Không nghĩ thêm nữa, Đinh Mông đón taxi lao đến bệnh viện.

Lúc tới khu nội trú, bố mẹ cô đang ở hành lang. Đinh Mông bước tới, cuống quýt hỏi: “Bà sao rồi ạ?”.

Mẹ cô đáp: “Không sao, bác sĩ nói bệnh tình tạm thời ổn định rồi, nhưng không biết có chuyển xấu hay không, phải nằm viện theo dõi mấy ngày đã”.

“À…” Nghe bà không sao, Đinh Mông mới tạm yên tâm. Cô nhìn về phía phòng bệnh, hỏi: “Con vào thăm bà được không?”.

Bà Đinh gật đầu, đáp: “Bác sĩ dặn cố gắng tránh làm ồn, để bà nghỉ ngơi thêm”.

“Vâng, con biết rồi, con vào trong xem sao.”

Cô đẩy nhẹ cửa, rón rén bước vào. Cứ tưởng động tác đã nhẹ nhàng rồi, nhưng sau khi cô bước vào, bà vẫn khẽ khàng mở mắt.

Bà đang được truyền dịch, mũi vẫn cắm ống thở ôxy. Đinh Mông sụt sịt, đứng cạnh giường hỏi: “Bà thấy sao rồi?”.

Thấy bà không đáp, Đinh Mông lo lắng: “Có phải bà trách cháu lại làm hỏng buổi xem mắt không?”.

Lần này bà thở dài, khẽ đáp: “Cháu tưởng bà muốn cháu đi xem mắt là để chọc tức bà Lưu sao? Cháu cũng biết giờ sức khoẻ bà không tốt, không biết ngày nào ra đi, bà chỉ muốn gả cháu mình vào chỗ đàng hoàng…”.

Lời của bà khiến sống mũi Đinh Mông cay cay, cô ngồi một bên giường, nắm lấy bàn tay đầy những nếp nhăn của bà, nói: “Bà, thực ra cháu chưa nói với bà, cháu có bạn trai rồi!”

Con ngươi bà khẽ động đậy, hơi quay đầu nhìn cháu gái: “Có phải cháu định nói là Tiểu Trác Tử hay ăn xiên que với cháu không?”.

Đinh Mông: “…”.

Sao bà biết Tiểu Trác Tử được nhỉ…

“Đương nhiên không phải cậu ta! Bạn trai cháu đẹp trai lắm, hôm qua còn cầu hôn cháu nữa cơ!”

Nghe câu này, bà ngạc nhiên tới nỗi suýt nữa ngồi bật dậy: “Cháu nói thật không? Có bạn trai từ lúc nào, sao kín tiếng thế?”.

“Thật mà, thật mà, ngày mai cháu sẽ dẫn anh ấy đến thăm bà, được không?”

“Được, ngoắc tay nào!”

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Đinh Mông mới hoảng sợ nhận ra vừa rồi mình nhanh miệng, hình như đã tuôn một tràng những lời nói dối. Nếu bây giờ quay lại thú nhận với bà khi nãy chỉ vì dỗ dành bà nên mới nói dối, liệu có làm cho bà tức chết không…

Hừ hừ hừ! Đinh Mông lắc đầu, lấy điện thoại từ túi xách ra, cô tìm số điện thoại ngày hôm qua Kiều Dĩ Thần đã lưu lại.

Gọi hay không, đây là vấn đề.

Cứ thế nhìn chằm chằm vào dãy số năm phút, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm bấm số gọi.

“Đinh Mông à?”

Giọng nói của Kiều Dĩ Thần truyền tới, Đinh Mông hít một hơi sâu, rồi gần như hét lên trong máy: “Kiều Dĩ Thần, chúng ta kết hôn đi!”.





Bình luận