Chương 1

icon
icon
icon

“Hi, đợi lâu rồi hả?”

Lúc Lâm Vi đến chỗ hẹn, Châu Phương và Ôn Đình đã ngồi chờ sẵn ở đó, trên bàn đầy ắp những món ăn được chế biến rất tinh tế, còn có thêm một chiếc bánh ga tô cỡ nhỏ nữa.

“Lại đến muộn, với tốc độ rùa bò này cậu có thể đăng ký kỷ lục Guiness đấy.” Châu Phương hừ nhạt một tiếng, mở nắp chai bia đưa về phía cậu.

Ôn Đình liền nhíu mày ngăn lại: “Cậu ta mới mười sáu tuổi đó”.

“Sợ gì chứ, mai là cuối tuần mà.”

“Làm ơn đi, mai chúng tôi còn phải thi cuối tháng đấy.” Ôn Đình trợn mắt, đón lấy bát mỳ bò trên tay nhân viên phục vụ, đẩy về phía Lâm Vi. Lâm Vi cười cười, cúi đầu hít hà một hơi rồi bắt đầu ăn luôn.

“Bây giờ lớp Mười đã phải thi cuối tháng sao?” Châu Phương nhướn mày hỏi.

“Đúng thế, cái trường này quả là thần kinh, lần này còn xếp hạng toàn khối, nghe nói sẽ dán bảng vàng thành tích nữa.” Ôn Đình cúi đầu húp một ít canh nóng, khuôn mặt lạnh cóng dần trở nên hồng hào nhuận sắc, “Đúng rồi Lâm Vi, cậu có tự tin sẽ đứng nhất không?”.

“Ừm ừm…” Cậu thiếu niên đang cắm cúi ăn mỳ chẳng buồn để tâm đến câu hỏi của Ôn Đình, cậu đang bận nghiên cứu tại sao bát mỳ hôm nay lại thiếu hai miếng thịt bò. Sau khi nhìn sang bát mỳ của Châu Phương, Lâm Vi không chút khách khí thò đũa gắp thịt bò về bát mình, rồi cắm đầu ăn tiếp.

“Lâm Vi, đang hỏi cậu đấy!”

Rốt cuộc Lâm Vi cũng húp cạn nốt chút nước cuối cùng trong bát mỳ, lau miệng xong, cậu khẽ mỉm cười trước cái lườm tức tối của Ôn Đình: “Đình Đình, cậu vừa nói cái gì cơ? Cái gì cuối tháng?”.

“Thi cuối tháng.” Ôn Đình trợn mắt, “Đợt thi giữa kỳ vừa rồi, mình nghe nói thành tích của cậu đứng nhất toàn khối, đang hỏi cậu lần này có tự tin không?”.

“À, không có đâu.” Lâm Vi trả lời hết sức bình thản.

Châu Phương uống hết chai bia khi nãy, cười cười gõ lên mặt bàn: “Lâm Vi, cậu thẳng thắn quá đấy, có điều ngai vàng không dễ ngồi đâu nhé, cẩn thận kẻo có người đâm lén sau lưng”.

“Cậu có biết Tiêu…”

Đang nói Ôn Đình đột nhiên dừng lại nửa chừng, ánh mắt hướng về phía cậu nam sinh đang ngồi trong góc khuất của quán.

Cậu ta đang cúi đầu ăn mỳ, bộ dạng dường như rất ngán ngẩm, khều một sợi mỳ lên rồi thả xuống, sau đó nhăn mày gắp một miếng thịt bò lên.

Ôn Đình nhìn cậu ta chằm chằm hồi lâu, hình như cậu ta cảm nhận được gì đó, liền ngẩng đầu lên, chiếu ánh mắt lạnh lẽo về phía cô, hừ khan một tiếng.

“Đình Đình đang nhìn gì thế? Trái tim của thiếu nữ rung rinh rồi chăng?” Châu Phương cười gian thủ thỉ bên tai Ôn Đình, bị cô lừ một cái tóe khói.

Rốt cuộc cậu nam sinh kia không tài nào ăn hết nổi bát mỳ, đành buông đũa đứng dậy bước ra khỏi quán, lúc cậu ta đi qua ba người họ, một luồng khí lạnh xâm chiếm không gian.

***
Lúc này đang là mùa đông.

Mùa đông ở miền nam, không khí lạnh đến buốt xương, gió khẽ thổi qua, chiếc rèm bằng nhựa treo trước cửa quán liền kêu lách cách. Ba người nhất loạt rùng mình, Lâm Vi siết chặt thêm chút nữa chiếc áo khoác dày cộm của mình.

Châu Phương nhướn mày hỏi Ôn Đình: “Người đó là ai thế?”.

“Hai cậu thì, một người suốt ngày chỉ lo viết truyện, một người chỉ mải đọc sách, hai tai không nghe thấy chuyện bên ngoài cửa sổ.”

“Đừng có vòng vo quanh co nữa.” Châu Phương trưng ra bộ dạng đại ca, gập ngón tay gõ lên mặt bàn.

Ôn Đình thở dài một cái: “Cậu ta là Tiêu Phàm, hai cậu không biết sao? Vừa chuyển đến trường mình đấy”.

Lâm Vi và Châu Phương đưa mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu.

Ôn Đình nói tiếp: “Nghe nói cậu ta có một gia thế đáng sợ, rất nổi tiếng trong giới kinh doanh. Có điều Tiêu Phàm lại là một người khá khiêm nhường, trừ hôm đầu tiên người nhà đưa xe đến đón, về sau cậu ta đều tự đi bộ về nhà. Thành tích học tập cực kỳ tốt, đợt thi giữa kỳ vừa rồi, chỉ kém Lâm Vi hai điểm, đây là tất cả những thứ mình biết về cậu ta”.

Châu Phương phì cười một tiếng: “Sao mình thấy cậu giống thám tử thế nhỉ? Điều tra cậu ta kỹ đến thế, không lẽ… trái tim thiếu nữ thực sự đã rung động rồi ư?”.

Ôn Đình ném cho cậu một cái lườm, “Cậu có thể trèo vào bát mỳ chết đuối được rồi đấy”.

Từ đầu đến cuối Lâm Vi chẳng nói lời nào, ánh mắt mải bám theo bóng dáng của Tiêu Phàm, cho đến khi cậu ta mất hút ở ngã tư cuối con phố vắng lạnh mới thôi.

Hình như cậu ta rất cô đơn. Có lẽ là do mới chuyển đến đây, còn lạ nước lạ cái chăng?

Lại một trận gió nữa quét qua, phủ lấp chút suy tư hỗn loạn trong cậu.

***
Hôm đó là ngày sinh nhật mười sáu tuổi của Ôn Đình, Lâm Vi và Châu Phương đến quán ăn mừng sinh nhật cô, cũng là lần đầu tiên họ gặp Tiêu Phàm.

Nhưng Tiêu Phàm lại không hề hay biết, cậu thiếu niên ngồi sau lưng cô gái đã đưa mắt quan sát anh lại là đối tượng bao lâu nay anh muốn vượt qua - Lâm Vi.

Thậm chí rất nhiều năm sau anh cũng không biết rằng, kỳ thực Lâm Vi sớm đã biết đến mình, biết đến trước cả khi anh chủ động tiếp cận cậu ta.

Mưa rơi tí tách suốt mấy ngày trời, sự lạnh lẽo của mùa đông làm người qua đường bất giác siết chặt áo khoác, co đầu rụt cổ. Các bài thi cuối tháng đã kết thúc, bên ngoài mưa vẫn còn rơi. Học sinh thi xong ùa ra đường, nhất thời gây ra ùn tắc giao thông.

Lâm Vi và Ôn Đình đứng trú trong siêu thị, đang chờ Châu Phương mang ô đến thì ngoài cửa đột nhiên có một nam sinh bước tới.

Người đó, lúc bước đi sống lưng thẳng tắp, ánh mắt cũng luôn nhìn thẳng về phía trước. Từ cửa sổ nhìn ra, Lâm Vi đột nhiên cảm thấy cậu ta ăn mặc phong phanh quá. Mùa đông lạnh như thế, mà cậu ta chỉ mặc mỗi chiếc áo len, bên ngoài khoác chiếc áo gió màu trắng, cộng thêm một chiếc khăn đơn giản, màu trắng đơn thuần không có bất kỳ hoa văn nào cả.

Lúc gió thổi qua, vạt áo bay phấp phới, cậu ta cũng chẳng buồn để ý, vẫn cứ nhăn mày bước tiếp.

“Đúng là thời trang đánh tan thời tiết mà.” Lâm Vi cười cười, Ôn Đình đứng cạnh chợt kinh ngạc lên tiếng: “Cậu ta là Tiêu Phàm đó, cậu quên rồi à?”.

Lâm Vi giật mình vội nhìn ra cửa sổ lần nữa, bóng dáng cậu ta đã đi xa lắm rồi, dường như tại nơi mà cậu ta ngang qua, đến nước mưa ngày đông cũng có thể đóng băng.

***

Cuối cùng bảng vàng thành tích đợt thi cuối tháng đầu tiên của trường trung học Nhân Xuyên cũng được dán lên. Mưa ngừng rơi, mặt trời rực rỡ trên cao vời vợi, ánh nắng rải khắp người, vô cùng ấm áp. Bảng vàng thành tích dán trên bảng thông báo chung đặt giữa sân trường, trên nền giấy màu đỏ, người ta dùng mực đen viết chi chít lên đó từng dãy tên học sinh.

Tên của Lâm Vi được viết trên cùng, đằng sau là điểm số đáng sợ của cậu, thi chín môn điểm tối đa là 900, cậu được 880.

Ở ngay dưới là Tiêu Phàm, 878. Lại là cách biệt hai điểm kỳ quái.

Trên nền bảng đen bên cạnh còn dán một tờ thông báo phê bình.

“Học sinh Châu Phương lớp 12/8, tự ý nghỉ học không lý do một tuần…”

Lúc ba người đi qua bảng thông báo chung, Châu Phương dừng lại, nhìn chằm chằm tên mình trên đó bật cười.

“Sao có thể viết tên mình xấu thế kia được nhỉ?”, nói đoạn, cậu cầm giẻ lau bảng đặt ở cạnh đó lên xóa, xóa xong dùng phấn viết lại tên mình bằng lối cuồng thảo phóng khoáng.

Lâm Vi ngẩng đầu liếc cái tên trên cao nhất một cái, chán nản nói: “Dán cao thế này, cố ý bắt người ta phải ngửa đầu nhìn, cảm giác này giống như treo thủ cấp ở cổng thành vậy”.

Cho dù có giơ tay với, cũng không với được.

“Tiêu Phàm lại kém cậu hai điểm, Lâm Vi, cẩn thận kẻo cậu ta ám sát cậu đấy.” Châu Phương sán lại bên cậu cười gian, “Lần nào cậu cũng nằm đè ở trên, chắc cậu ta hậm hực lắm đây, nói không chừng còn lén chơi trò đâm hình nhân sau lưng cậu, mấy hôm nay cậu có thấy đau đầu hay nhức óc gì không?”.

Lâm Vi nhìn Châu Phương một cái, mỉm cười bảo: “Bụng mình đau”.

“Vậy thì cậu ta đang đâm vào bụng cậu.”

Hai người nhất loạt cười ồ, chỉ có Ôn Đình vẫn đang trầm ngâm nhìn bảng danh sách, khóe miệng hơi cong lên, điềm tĩnh như không.

Học sinh vây quanh bảng thông báo càng lúc càng đông hơn, ba người bị ép vào bên trong, Lâm Vi đang định bỏ đi thì lại nhìn thấy anh chàng Tiêu Phàm mặc chiếc áo gió màu trắng phong phanh hôm nọ, lúc đi ngang qua cậu, cánh mũi cậu ta khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Lâm Vi thầm nghĩ, có lẽ cái hừ đó dành cho mình. Trong lòng chợt cảm thấy đắc ý, nhà ngươi cứ hừ đi, có hừ nữa cũng không đòi lại được hai điểm kia đâu.

Nhưng lúc xem lại bài thi, Lâm Vi bỗng phát hiện cậu đã điền sai một câu môn Đại số, đó là câu hỏi điền vào chỗ trống bốn điểm, thực ra cậu đã viết nhầm ký hiệu. Nhưng nhìn 100 điểm đỏ chót trên bài thi, Lâm Vi thầm nghĩ, ai mà ngu ngốc đến mức không thèm 100 điểm, nằng nặc giả làm trò ngoan gương mẫu, nhất định đòi cô trừ bốn điểm bằng được kia chứ?

Thế là Lâm Vi dùng bút sửa lại ký hiệu cho đúng, rồi mãn nguyện mỉm cười nhìn 100 điểm đó.

Buổi chiều hôm đó lại nghe tin, vốn dĩ điểm của Tiêu Phàm rất cao, nhưng hình như môn Vật lý cộng nhầm điểm, cậu ta đã chủ động tìm thầy giáo để hạ điểm xuống. Lâm Vi cảm thán trong lòng, cái tên đó có phải hơi bị chính trực quá mức không...

So ra thì, suy nghĩ của cậu hình như có chút xảo trá bỉ ổi. Nhưng đáng tiếc bảng thông báo đã công bố rồi, sai sót này, chỉ còn cách tiếp tục mặc kệ nó thôi.
Có điều sau này mỗi lần nhắc đến Tiêu Phàm, Lâm Vi luôn cảm thấy có chút hổ thẹn và áy náy. Nghe nói nhà cậu ta quản giáo rất nghiêm, vì thi không đứng nhất mà cậu ta bị mẹ mắng cho một trận; nghe nói để chuẩn bị cho thi cử, cậu ta đã phải bỏ môn bóng rổ yêu thích nhất...

Càng nghe nhiều thông tin về cậu ta, trong lòng cậu lại càng thấy bứt rứt, đặc biệt mỗi lần nhìn thấy bóng dáng lẻ loi lạnh lùng của cậu ta, Lâm Vi lại cảm thấy, đúng là tự mình đã tạo nghiệp chướng mà.

Cậu cũng từng nghĩ, chi bằng mình cố ý thi tệ một chút để nhường cậu ta? Nhưng sự kiêu ngạo tận sâu trong đáy lòng lại không cho phép cậu làm như thế, dựa vào cái gì mà cậu phải cố tình thi hỏng vì cậu ta chứ? Hơn nữa, ngộ nhỡ cái tên đó biết mình cố ý nhường cậu ta, nói không chừng sẽ thẹn quá hóa giận mà giết người thật cũng nên...










Bình luận