Chương 2

icon
icon
icon

Thần Tâm sững người, không dám tin vào những điều mình vừa nghe thấy, cũng không dám tin hai cảnh sát với giọng điệu cứng nhắc này đang nhắm vào mình.

“Sao có thể thế được!” Đột nhiên, mấy sinh viên đang tiến về bục giảng lên tiếng.

Tiếp theo đó…

“Sao có thể như vậy!”

“Các anh nhầm người rồi phải không?”

Cả phòng học bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn.

Ngay lập tức, từ một tiết học uể oải đã trở thành nơi “đàn bà chua ngoa mắng chửi quan nha”. Doãn Thần Tâm đờ người, còn hai viên cảnh sát thì đứng ngay ở đó, trước mặt cô, nhìn cô, ý chí kiên định.

Tình nghi giết người? Kẻ tình nghi? Không, chắc chắn là có sai sót ở đâu đó!

“Ai đã bị giết?” Cô cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh. Chỉ có điều, khi nhận được câu trả lời khô khốc từ viên cảnh sát: “Phó Minh Tích”, Doãn Thần Tâm lập tức thất thần, không còn bình tĩnh được nữa. Đôi giày Roma bảy phân suýt nữa khiến cả người cô đổ nhào xuống đất…

“Anh nói gì cơ?”

“Anh có chắc là Phó Minh Tích không? Là doanh nhân quốc tế? Là người rất đẹp trai đó?”

“Anh ấy chết như thế nào?”

“Rốt cuộc là khi nào, ở đâu?!”

“Đồ khốn, anh không biết nói à?”

“Khốn kiếp!”
Xe cảnh sát áp giải cô về đồn trong ánh mắt chăm chú của mọi người. Trên đường đi, tâm trạng Doãn Thần Tâm từ vô cùng khó tin chuyển thành đau xót tột cùng, sau đó trở nên cực kỳ phẫn nộ.

Còn hai kẻ công bộc của nhân dân đáng chết đó, từ sau khi nói cho cô biết Minh Tích bị sát hại rồi áp giải cô lên xe, thì mồm miệng như thể dùng kìm cũng không banh ra được. Bất luận cô nói gì, hỏi gì, dù cô có khẩn thiết bao nhiêu, đến mức điên cuồng muốn biết rốt cuộc người bị sát hại có đúng là Phó Minh Tích mà cô biết hay không, người mà ba hôm trước còn cùng cô ra bờ biển uống rượu; người bạn khác giới tốt nhất, thân thiết nhất, đáng để cô tin tưởng nhất suốt cuộc đời này. Nhưng miệng hai kẻ này từ đầu đến cuối lại không hé ra nửa lời.

“Khốn nạn! Khốn kiếp!”

Mọi người trong đồn cảnh sát đều hiếu kỳ nhìn người phụ nữ xinh đẹp nhưng miệng lại nói ra toàn những lời chửi bới không có giáo dục, đang bị đồng nghiệp đưa vào phòng thẩm vấn.

“Có quan hệ gì với người chết?”

“Quan hệ cái quái gì!”

“Doãn Thần Tâm!”

“Anh hét cái gì? Dựa vào đâu mà tôi hỏi anh hàng loạt câu hỏi lúc ở trên xe, đến nửa lời anh cũng không nói, bây giờ vừa ngồi xuống đã thẩm vấn tôi?” Người phụ nữ vừa ngồi xuống ghế đã lại đứng lên, vóc người vốn đã cao ráo, dưới sự trợ giúp của đôi giày Roma bảy phân lại càng trở nên uy thế hơn, cúi xuống trước mặt hai viên cảnh sát, “Tôi hỏi các anh, rốt cuộc có đúng Phó Minh Tích mà tôi vừa nói không? Rốt cuộc có-đúng-không?!”.

“Đúng!”, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bật mở, một người cao lớn từ sau cánh cửa đầy ánh sáng bước vào, khóa trái cửa lại, giọng nói và bóng người cùng lúc lọt vào phạm vi cảm quan của cô: “Cậu chủ của công ty Thương mại Hưng Tiến, điều hành doanh nghiệp của gia đình, lái chiếc Lexus, cao 1 mét 83, diện mạo tuấn tú, đào hoa. Cô Doãn, có cần tôi miêu tả chi tiết hơn nữa không?”.

Có thứ gì đó từ trái tim cô rơi xuống nền nhà một cách tuyệt vọng nhất, trĩu nặng nhất, vang dội nhất.

Doãn Thần Tâm ngã phịch xuống ghế: “Anh nói sao?”. Anh ta nói… chính là Minh Tích.

Phó Minh Tích mà cô quen biết!

Phó Minh Tích, người bạn khác giới có quan hệ tốt nhất, thân thiết nhất với cô trên thế giới này!

“Cô Doãn”, người vừa bước vào phòng thẩm vấn ban nãy gật đầu với cô, “Chính là bạn cô, Phó Minh Tích, không sai chút nào”.

Anh ta bước đến phía sau chiếc bàn, xua tay với hai viên cảnh sát đang ngồi đó: “Các anh đi ra trước đi”.

“Vâng, thưa tổ trưởng.”

Thần Tâm thất thần nhìn lên khoảng không hư vô trên bức tường phòng thẩm vấn: “Thế rồi, các anh nghi ngờ tôi?”.

Số người đối diện không biết từ lúc nào từ ba chỉ còn một, mà người này không lắc đầu cũng chẳng gật đầu, chỉ có điều ánh mắt anh ta khác hẳn với hai người trước.

“Chào cô Doãn!”, anh ta ngồi xuống phía đối diện, “Tôi họ Dư, tên Dư Thiệu Đình, là tổ trưởng phụ trách điều tra vụ án này”.

Nhưng ai mà còn hứng thú với việc anh ta là ai vào lúc này?

Minh Tích của cô, đã ra đi bất ngờ một cách kì lạ, khó hiểu như vậy.

Anh ta có thể tưởng tượng nổi không? Hai ngày trước mới gặp nhau, mới cùng nhau uống rượu, mới cùng nhau trải qua một đêm dài bi thương, mới cùng nhau nghe bản nhạc Fur Elise mà cô thích nhất!

Trong nháy mắt, trong thế giới của cô, từ giờ trở đi đã không còn người này nữa.

Anh ta có thể tưởng tượng nổi không?!

“Anh có biết Minh Tích là người bạn thân nhất của tôi không?”

“Tôi biết”, đôi mắt của người đàn ông họ Dư dừng lại trên gương mặt Thần Tâm, thái độ ôn hòa hơn nhiều so với hai người ban nãy, nhưng vẫn mang nét mặt điều tra rõ ràng: “Hơn nữa tôi còn biết, quan hệ giữa hai người không chỉ đơn giản là bạn thân, đúng không?”.

Thần Tâm nhìn anh ta, có chút đờ đẫn, đột nhiên cô phát hiện gương mặt này không hung dữ như hai viên cảnh sát trước. Anh ta có vẻ đẹp trai hơn, nho nhã hơn và cũng ôn hòa hơn nhiều, nhưng miệng vẫn nói ra những câu y chang khiến người khác bực bội.

“Trước đây hai người đã từng yêu nhau à? Hồi còn học đại học?” Anh ta mím môi, “Hơn nữa, ngay cả sau khi chia tay, hai người vẫn còn quan hệ thân thiết, đúng không?”.

Thần Tâm không trả lời.

“Ba ngày trước, hai người đã cùng nhau ra biển và ở lại suốt một đêm. Sau đó đến khoảng sáu giờ sáng hôm sau, cô còn về nhà với anh ta, mà theo báo cáo khám nghiệm tử thi, Phó Minh Tích bị sát hại vào khoảng bảy giờ đến tám giờ sáng cùng ngày.”

“Sao?!” Không còn việc gì có thể khiến người khác kinh ngạc hơn việc này, “Bảy, tám giờ? Bảy, tám giờ? Bảy rưỡi tôi mới rời khỏi căn hộ của anh ấy!”.

“Vậy nên…”

“Vậy nên các anh cho rằng do tôi làm?” Cô tê dại ngồi phịch xuống ghế, không còn chút sức lực nào để đứng lên nữa.

Bảy rưỡi sáng hai ngày trước, sau khi ăn sáng xong tại nhà Phó Minh Tích, cô đã về nhà một mình. Minh Tích hỏi cô có cần anh đưa về không, cô nói không cần. Anh đã ở cả một đêm trên bờ biển, chắc chắn rất mệt, hơn nữa lúc đó cô chỉ muốn yên tĩnh một mình, cô muốn tự mình về nhà, cô muốn phân tích cuộc điện thoại đã nhận được khiến cô sững sờ, khiến cô bực bội, khiến cô gần như phát điên vào đêm hôm trước, cuộc điện thoại đã hoàn toàn hủy hoại toàn bộ thế giới nhỏ bé mà cô luôn cho là bình yên. Cô muốn yên tĩnh một mình suy nghĩ xem rốt cuộc nên làm gì.

Nhưng chính vì như vậy mà Minh Tích đã gặp nạn. Bảy, tám giờ, sau khi cô rời đi chưa được bao lâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

“Cho nên đây chính là lí do mới sáng ra các anh đã tới trường áp giải tôi đến đây?”

Cô rốt cuộc nên gấp gáp giải thích rằng mình chẳng làm gì cả, bình tĩnh để thoát tội trước, hay là nên mặc kệ cho đầu óc rối bời, trống rỗng, đau khổ vì Minh Tích không từ biệt đã bỏ đi trước?

Thông thường mà nói, nên là cách đầu tiên, lựa chọn sáng suốt chính là phương án đầu tiên.

Chỉ là, cô không bao giờ còn được nhìn thấy Minh Tích nữa.

“Cô nói bảy rưỡi sáng cô rời khỏi căn hộ của Phó Minh Tích, có người làm chứng không?”

“Không có.”

“Sau khi rời đi, cô đã đi đâu?”

“Về nhà.”

“Không phải lên lớp sao?”

“Hôm đó tôi không có tiết.”

“Hay có gọi điện cho ai không?”

“Không.”

“Vậy thì, đêm hôm trước hai người ở lại trên bờ biển đã làm những gì?”

“Chẳng làm gì cả.”

“Qua kiểm tra, xe của anh ta có nồng đồ rượu quá cao.”

“Chúng tôi đã uống chút rượu.”

“Tại sao?”

“Tâm trạng tôi không tốt.”

“Lý do là gì?”

Thần Tâm tập trung tinh thần nhìn anh ta, gương mặt không chút biểu cảm, bỗng nhiên, cô không muốn trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào nữa.

Không lâu sau, điện thoại bắt đầu đổ chuông.

Hoàn toàn không ngoài dự đoán, bạn bè, thân bằng cố hữu khắp nơi liên tục gọi điện đến, hoặc quan tâm, hoặc yêu quý, hoặc muốn lên lớp một bài. Ring ring ring! Ring ring ring!…
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, cô còn hai tiết học ở trường. Doãn Thần Tâm chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, về nhà thu dọn một hồi rồi quay lại trường, cố gắng kìm nén tâm trạng, dạy cho xong hai tiết học buổi chiều. Sau đó, cô mở điện thoại, phát hiện ba người có số lần gọi đến nhiều nhất là ông Doãn - bố cô, Quan Cạnh Phong, và người bạn thân Hạ Bảo Như.

Dùng đầu ngón chân đoán cũng đoán ra được hai người trước gọi điện đến chắc chắn là để làm công tác giáo dục tư tưởng, nên Thần Tâm tự động bỏ qua, trực tiếp bấm số Bảo Như:

“Cậu biết rồi sao?”.

“Đúng thế, Doãn Thần Tâm, cậu đang làm trò gì vậy? Mình gọi cho cậu gần trăm lần rồi mà bây giờ cậu mới gọi lại? Nếu như không phải vì buổi chiều còn hai cuộc họp quỷ quái thì mình đã sớm xông đến trường học của các cậu rồi! Họ Doãn kia, hãy nhanh giải thích rõ ràng cho cô đây xem, tại sao không nghe điện thoại!”

Đây chính là Hạ tiểu thư, trọng điểm của cô ấy bây giờ không phải là vụ án giết người kia mà là việc tại sao Thần Tâm không nghe gần trăm cuộc điện thoại của mình.





Bình luận