Chương 3 - Giai Nhiên

icon
icon
icon

Mọi người cho rằng tôi không nên đến, tôi cũng cho rằng mình không nên đến. Nhưng nên
hay không nên và đến hay không đến lại là hai chuyện hoàn toàn riêng rẽ, không thể đồng nhất. Dù sao thiếp mời cũng đã nhận rồi, tôi quyết định đến dự lễ cưới.
Lễ cưới của Giai Nhiên.
Thực ra số người đến tham dự lễ cưới không nhiều lắm, nhưng vì nhà thờ tương đối nhỏ nên tạo cảm giác rất đông đúc. Ồn ào, chen chúc nhưng trang trọng. Tự nhiên tôi cảm thấy rất nghiêm trang. Ồn ào và nghiêm trang thực ra rất mâu thuẫn nhau nhưng trên thế giới này tồn tại rất nhiều mâu thuẫn đại loại như thế.
Tôi là người kín đáo nhất.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy nhiều người quen lắm. Những người bạn thân cùng tới với tôi đều im lặng biểu lộ sự quan tâm đặc biệt đối với tôi.
Họ chỉ nói: “Tiểu Nê…” rồi không nói gì nữa, vỗ vào vai tôi, cái vỗ vai của họ ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa.
Tôi không biết cô dâu hình dáng ra sao, thậm chí tôi không còn không biết cả tên cô ta; nhưng cô ta lại là người mà Giai Nhiên lựa chọn làm bạn đời của anh.
Tôi yêu Giai Nhiên từ khi tôi còn là học sinh lớp mười một, Giai Nhiên là sinh viên năm thứ tư. Đến nay đã tròn năm năm. Nhưng cuối cùng anh ấy đã từ chối tôi bởi một lý do ‐ đối với tôi đó là sự châm biếm lớn nhất: Tôi quá giống với em gái anh ấy. Tôi cũng ước mình là em gái ruột của anh.
Đám người tới dự tiệc cưới nhốn nháo, chắc cô dâu, chú rể đã tới. Tôi nhìn thấy cô dâu đội khăn voan đang cười trước tiên.
“Xinh quá!”, cô bạn thân của tôi thốt lên. “Tại sao các cậu bảo xinh quá?” Tôi thờ ơ hỏi.
“Vì cô ấy cười rất đẹp” Bạn bè tôi nhận xét rất công tâm.
Tôi vẫn còn nhớ, lúc nãy khi vào nhà vệ sinh, ngắm mình trong gương tôi đã có cảm giác mình thực sự thua rồi. Người ta cười bao giờ cũng đẹp hơn, nhưng tôi lại chỉ muốn khóc mà thôi.
Tôi lại quay ra nhìn cô dâu, tôi không muốn nhận xét cô ta đẹp hay xấu bởi trong ngày trọng đại này, một cô gái bình thường nhất cũng trở nên đẹp mê hồn. Trên nét mặt họ ngập tràn niềm hạnh phúc trọn vẹn. Niềm hạnh phúc này thể hiện rõ trên khuôn mặt cô dâu của Giai Nhiên.
Tôi lại nhìn sang Giai Nhiên.
Hôm nay anh có trang điểm chút ít nhưng vẫn toát lên vẻ “thân sĩ” truyền thống. Đó chính là hình tượng chú rể lý tưởng tôi từng mơ ước hàng trăm lần: Đẹp trai, có khí phách… Đáng tiếc là cô dâu đứng cạnh anh lại khiến tôi thất vọng hoàn toàn.
Anh đang dẫn cô dâu bước lên thảm đỏ.
Tôi vốn rất quen với từng hành động, cử chỉ của anh, nhưng hôm nay nhìn anh bước đi chậm rãi tôi lại thấy xa lạ vô cùng.
Khoảnh khắc anh dắt cô dâu cùng đi, tôi không còn quen anh nữa, tôi đã vĩnh viễn mất anh rồi.
Anh đã kết hôn với người khác, không phải là tôi.
Mọi người đều cho rằng với cá tính của mình tôi sẽ không để ý chuyện đó lâu, hơn nữa tình yêu tôi dành cho anh chỉ là sự sùng bái của cô nữ sinh với thần tượng của mình mà thôi. Nhưng vào lúc này tôi không kìm chế được cảm xúc, tôi xoay người vào trong lén lau nước mắt, tôi giải thích với mọi người rằng mình đã thực sự thanh thản rồi.
Đúng vậy, giờ đây tôi rất thanh thản, nhẹ nhõm, tôi làm hàng xóm của anh, gọi anh là anh trai mười năm nay. Chính vì anh mong muốn có cô em gái học hành tử tế nên tôi đã không ngại ngần đăng ký tham gia kỳ thi tốt nghiệp cấp ba mà tôi không hề hứng thú chút nào. Vậy mà giờ đây anh lại cưới người con gái khác. Tôi thanh thản biết bao khi người tôi thầm yêu năm năm nay đã quyết định lấy người con gái khác.
Từ lúc bắt đầu hiểu biết tôi thường sang bên nhà anh chơi, thích bám lấy anh, xem anh đánh cờ với người khác.
Tôi hớn hở quan sát anh đánh cờ, nhận thấy anh đang suy nghĩ, tôi liền chạy “lạch bạch” tới bên anh để mời anh uống cốc nước nóng. Ngay lập tức anh sẽ khen tôi: “Tiểu Nê của anh ngoan thật đấy! Nếu không có em, anh trai đã chết khát rồi”. Được anh khen, tôi sướng rơn lên.
Khi đã lớn hơn một chút, tôi biết đó chỉ là do Giai Nhiên cố ý khen tặng tôi. Nhưng tôi vẫn thích nghe, bởi những lời đó rất thân mật và đáng yêu. Lúc mười bảy tuổi tôi đã gọi thẳng tên anh chứ không gọi là anh trai như trước kia nữa. Khi đó tôi vẫn còn nhớ Giai Nhiên cứ cằn nhằn rằng tôi càng lớn càng vô lễ, hồi nhỏ luôn mồm gọi anh trai ngọt xớt bây giờ thì cứ xướng thẳng tên người ta lên, thật chẳng ra làm sao cả.
Tôi thay đổi cách xưng hô bởi hôm đó Giai Nhiên vô tình thốt lên: “Tiểu Nê của chúng ta lúc nhỏ tóc vàng hoe lơ thơ, vậy mà không ngờ lớn lên lại xinh đẹp thế này, thật xứng đáng là tiểu mỹ nhân”.
Trở về nhà, tôi nhốt mình trong phòng rồi cứ ngắm mình trong gương cả buổi chiều. Thời điểm tôi bắt đầu có trứng cá là thời điểm trong sáng thuần khiết nhất trong hồi ức của tôi. Tôi đã xác định mình thích Giai Nhiên, vậy thì việc cần làm lúc này là phải làm rõ mối quan hệ giữa tôi và Giai Nhiên; tôi không muốn mình có bất kỳ quan hệ thân thuộc gì với người mình yêu. Do vậy tôi gọi anh ấy là Giai Nhiên, anh ấy cũng nhanh chóng quen với cách xưng hô mới của tôi, anh mỉm cười đáp lại. Tôi rất thích cách trả lời bằng tiếng “ừ” rất thân mật ấy, một dạo tôi có trò chơi với cách trả lời này. Tôi cứ liên tục gọi tên anh khiến anh cũng phải liên tục trả lời “ừ, ừ…” Lúc đó, tôi cảm thấy chúng tôi thật xứng đôi.
Thậm chí tôi còn ngộ nhận rằng mình là cô bạn gái nhỏ bé của anh, có quyền thỏa sức nũng nịu với anh.
Giai Nhiên là sinh viên khoa Báo chí, nhờ vào chất giọng tốt và tài ăn nói nên vừa tốt nghiệp anh đã được nhận vào làm người dẫn chương trình của Ban âm nhạc Đài phát thanh thành phố. Anh dẫn chương trình âm nhạc mỗi tối trên đài, thỉnh thoảng anh còn sáng tác nhạc nữa.
Tình yêu tôi dành cho Giai Nhiên có quá nửa là sự sùng bái. Bởi khi nhỏ tôi từng cho rằng giọng đàn ông mà truyền cảm là đáng quý nhất. Về phương diện này không thể bắt bẻ được Giai Nhiên chút nào. Do vậy tối nào tôi cũng cố thức tới mười một giờ ba muơi để nghe anh dẫn chương trình, nhưng lại cứ bướng bỉnh thanh minh với mọi người rằng mình thức đến lúc đó không phải để chờ nghe giọng nói của anh.
Mỗi khi chương trình được phát thanh trực tiếp, Giai Nhiên đều tỏ ra rất tự nhiên, thoải mái, kết hợp với chất giọng truyền cảm. Tôi đã từng dò hỏi lũ bạn, chúng nói chúng cũng nghe chương trình của anh, tỉ lệ người nghe càng lúc càng nhiều. Do vậy số lượng fan ủng hộ anh ấy rất đông. Nói theo cách của anh: “Chỉ cần mỗi fan của anh nhổ một bãi nước bọt thôi cũng đủ để nhấn chìm em”.
Lúc nói câu này trông anh rất đắc ý, ngoài mặt tôi tỏ vẻ chẳng coi ra gì nhưng thực ra trong lòng lại càng khâm phục anh. Giai Nhiên rất ít khi cáu giận, lúc nào anh cũng mỉm cười, trông anh thật thân thiện, dễ mến. Khi anh cười với bạn, bạn sẽ hiểu tại sao hoa hướng dương lại huớng về mặt trời rực rỡ, chói lòa đến vậy.
Giai Nhiên còn có một tuyệt kỹ, đó là tạo hình bằng tay rất điêu luyện. Anh có thể tạo hình con sói, con nhạn, hình mỹ nữ tắm, gà trống gáy, thỏ ăn cỏ… Qua hình ảnh phản chiếu của ánh đèn lên trên tường, các hình đó đều sống động, đáng yêu biết bao!
Tôi muốn học, nhưng không làm nổi, Giai Nhiên thường nói đùa do tay chân tôi vụng về quá. Tôi không quá câu nệ rằng mình thực sự ngốc hay không nữa, tôi chỉ quan tâm tới lúc anh tạo hình thôi. Dáng vẻ cao lớn, phong độ của anh phản chiếu trên tường, bạn có thể tưởng tượng ra cảnh tóc anh ấy tung bay trong gió tràn đầy sức sống. Bóng hình ấy vừa thực lại vừa hư khiến người ta càng thêm say đắm.
Càng lớn Giai Nhiên càng chững chạc, anh không còn giở trò mỗi khi thua cờ với ai đó nữa (Tôi nhớ rất rõ lúc nhỏ khi bị thua anh thường hay giở trò). Bây giờ anh trở nên thận trọng, vững vàng hơn.
Tôi thường nghĩ rằng anh và tôi ‐ một cặp trời sinh, đẹp đôi sẽ có chuyện xảy ra. Khi tôi đang mơ tưởng như vậy thì anh lại chăm chú học mẹ anh nấu ăn; chốc chốc anh lại hỏi bà: “Làm thế nào để không bị mặn? Lúc nào thì phải để to lửa?…”. Tôi ngồi trong phòng khách mơ tưởng một ngày nào đó Giai Nhiên sẽ tự tay nấu ăn cho cô bạn gái bé nhỏ của anh. Nghĩ tới đây, tôi lại ngượng ngùng cười một mình. Vì khi đó tôi còn quá trẻ, do vậy với bạn khác giới cho dù chưa quen thân cũng tồn tại một cảm giác rất lãng mạn. Nhưng sự thật của sự chăm chỉ đó lại khiến tôi rất ngỡ ngàng, Giai Nhiên đột nhiên không muốn về nhà nữa. Hết giờ làm việc, cũng không thấy bóng anh đâu. Hỏi mẹ anh, tôi mới ngã ngửa thì ra anh đang yêu. Hóa ra từ trước tới nay tôi yêu đơn phương, giấc mộng đẹp của tôi đã vỡ tan tành. Tôi không khóc, tôi muốn nghe chính miệng Giai Nhiên thừa nhận.
“Em… em là em gái anh mà” anh trả lời. Trong câu trả lời của anh, tôi đau đớn nhận ra mình đã bị lừa năm năm nay.
“Đó là hồi trước còn bây giờ khác rồi, em không phải là em gái anh, em yêu anh. Em quyết không bỏ cuộc đâu”. Nói đến đây không kìm nén nổi nữa, tôi òa khóc nức nở.

“Nhưng… anh mãi chỉ coi em là em gái của anh thôi”.
Đó là sự việc xảy ra nửa năm trước, nửa năm sau tôi có mặt ở đây dự đám cưới của anh. Không biết bao lần tôi đã thốt lên “Em yêu anh” trong tâm trí, khi tham dự lễ cưới của anh với người con gái khác,. Những suy tư trước đây và bây giờ cứ quyện vào nhau khiến tôi không thể không bối rối. Tự nhiên tôi cảm thấy đó thực sự là một chuyện nực cười, một tình yêu nhục nhã.
Lúc đó Giai Nhiên vẫn đang cười, nụ cười ngập tràn niềm hạnh phúc, nhưng nụ cười xa lạ đó lại tác động mạnh tới tôi, giày vò tâm can tôi. Khi nghe câu “Con bằng lòng”, tôi cảm thấy mình đang bị chế giễu, bởi từ trước đến giờ tôi cứ tưởng tình cảm anh dành cho tôi đó là tình yêu.
Lúc này anh đang đắm đuối nhìn cô dâu, dường như trong mắt anh không còn ai khác nữa, kể cả tôi ‐ người đang đau khổ giữa đám đông. Khoảnh khắc này cô ấy là cả thế giới muôn màu của anh.
Tôi nhìn Giai Nhiên, anh vẫn thế, vẫn cười thật dịu hiền. Tôi ước gì mình có thể dũng cảm xông lên phía trước như trong các bộ phim rồi nói to: “Chị hãy bỏ anh ấy ra, tôi mới là người xứng đáng làm vợ anh ấy”.
Nhưng tôi đã không làm thế, tôi chỉ tưởng tượng mà thôi, tôi không dám làm. Bạn bè giữ tôi rất chặt, tôi hỏi đùa: “Sao bạn giữ mình chặt thế? Sợ mình xông lên à?”. Không ngờ họ lại thành thật gật đầu, khiến tôi dở khóc dở cười. Tôi không nói gì, khác hẳn với bình thường hay nói, hay cười. Lúc này trông tôi chắc hẳn rất nghiêm nghị, về sau bạn bè kể lại lúc đó trông tôi rất đáng sợ.
Đột nhiên cô bạn thân kéo mạnh áo tôi rồi nói: “Tiểu Nê này, cậu nhìn anh chàng phù rể mà xem, anh ta đẹp trai lắm! Mình thấy anh ta đẹp trai hơn cả chú rể Giai Nhiên ấy chứ”.
Tôi biết bạn muốn an ủi mình, muốn phân tán sự chú ý của tôi. Tôi hững hờ đưa mắt về phía cô ấy chỉ, tôi đã nhìn thấy anh chàng phù rể.

Tôi cảm thấy anh ta quen quen.
Nhưng dường như tôi chưa gặp anh ta thì phải. “Phù rể trông cứ kỳ kỳ thế nào ấy!”, tôi nói nhỏ. “Kỳ cái gì mà kỳ? Rất đẹp trai đúng không?”.
“Không phải vậy, mình có cảm giác đã gặp anh ấy ở đâu đó”, tôi thật thà nói.
“Hì, hì…” Cô bạn lại phát huy sức tưởng tượng vô cùng phong phú của mình háo hức hét lên: “Thế thì đúng rồi, cậu có cảm giác đã quen anh ta, chứng tỏ kiếp trước cậu và anh ấy là đôi tình nhân, kiếp này may mắn gặp được nhau… Cậu đừng nói gì, cậu và anh ấy rất xứng đôi đấy!”.
Trong khi cô bạn thân đang huyên thuyên thì tôi lại đang khóc, giọt nước mắt rơi xuống đất, tôi cảm nhận được nó từ từ lăn trên mặt, tôi còn nghe thấy tiếng rơi của nó nữa, tiếng rơi rất buồn. Không biết đây đã là giọt nước mắt thứ bao nhiêu vì anh ấy nữa.
Lúc này Giai Nhiên đang say đắm hôn cô dâu của anh. Trong nhà thờ này, dưới sự chứng kiến của thần thánh và những người tham dự, anh hạnh phúc hôn cô dâu. Người mà tôi đã thề không biết bao lần với bản thân sẽ lấy làm chồng, lại đang hôn người con gái khác. Anh đang tràn trề hạnh phúc và mãn nguyện; anh không còn tâm trí nào nghĩ tới sự tồn tại của mọi người xung quanh nữa, kể cả tôi ‐ người đứng cách anh chỉ năm mét.
Lại một giọt nước mắt khác rơi trên vạt áo tôi.
Tôi nhớ có lần tôi mang cho anh cốc nước đúng lúc anh đang mệt nhoài vì đánh cờ, anh đã nhẹ nhàng thơm “chụt” lên má tôi.
Tôi vẫn nhớ lúc đó tôi khoảng mười tuổi, đã đủ lớn để cảm nhận cảm giác được thơm là như thế nào. Khi Giai Nhiên thơm tôi, tôi thấy thực sự ấm áp, dễ chịu.
Giai Nhiên từng nói tôi mãi là cô bé không trưởng thành, lúc này tôi ước gì mình vẫn là một cô bé, bởi tôi không muốn phải tiếp tục kiềm chế cảm xúc của mình nữa, tôi thực sự không muốn…

Bình luận