Chương 1: Mùng Bảy tháng Tư, 1928

icon
icon
icon

Mùng Bảy tháng Tư, 1928

Qua hàng rào, giữa những vạt hoa lượn sóng, tôi thấy họ vụt. Họ đến chỗ lá cờ và tôi men theo hàng rào. Luster đang tìm trong cỏ cạnh cây hoa. Họ rút cờ
ra và vụt. Rồi họ cắm cờ vào và đi tới sân, và anh ta vụt và người kia vụt. Rồi họ đi tiếp, còn tôi men theo hàng rào. Luster rời khỏi cây hoa và chúng tôi men theo hàng rào, rồi họ dừng lại và chúng tôi dừng lại, và tôi nhìn qua hàng rào trong khi Luster sục tìm trong cỏ.
“Lại đây, caddie1!” Anh ta vụt. Họ đi ngang qua bãi cỏ.
Tôi bám lấy hàng rào và nhìn theo họ.
“Nào, cậu nói tôi hay”, Luster nói. “Ba mươi ba tuổi rồi, cậu tưởng mình còn bé lắm à? Tôi đã phải ra mãi ngoài tỉnh mua bánh ngọt cho cậu. Thôi đừng rền rĩ nữa. Tìm giúp tôi đồng hai mươi lăm xu để tối nay tôi còn đi xem hát.”
Họ vụt khẽ, qua bãi cỏ. Tôi men theo hàng rào trở lại chỗ lá cờ. Nó phần phật trên cỏ sáng và đám cây.
“Đi nào”, Luster nói. “Mình tìm ở đấy rồi. Bây giờ họ không tới chỗ ấy nữa đâu. Mình phải lội xuống suối tìm đồng xu ấy trước khi bọn đen tìm thấy.”
Nó đỏ, phần phật trên bãi cỏ. Rồi một con chim làm nó nghiêng đi và đu đưa trên nó, Luster ném. Lá cờ phần phật trên cỏ sáng và đám cây. Tôi bám lấy hàng rào.
“Thôi cái trò rền rĩ ấy đi mà”, Luster nói. “Họ không đến thì tôi làm sao bắt họ đến được. Cậu mà không nín, mammy1 không làm sinh nhật cho cậu nữa. Cậu mà không nín, cậu biết tôi sẽ làm gì không? Tôi sẽ ăn hết chỗ bánh ngọt ấy. Ăn hết cả ba mươi ba cây nến. Đi nào, mình xuống suối. Tôi phải tìm đồng xu của tôi. Mình có thể tìm được một quả bóng của họ cũng nên. Đấy. Họ kia kìa. Chỗ ấy đấy. Nhìn xem!” Nó tới hàng rào và giơ tay chỉ. “Nhìn họ kìa! Họ đâu có lại đây nữa. Đi nào!”
Chúng tôi men theo hàng rào và tới hàng rào khu vườn, nơi in bóng chúng tôi. Bóng tôi cao hơn cả bóng Luster trên hàng rào. Chúng tôi đến chỗ hàng rào bị gãy và chui qua.
“Khoan đã”, Luster nói. “Cậu lại vướng vào cái đinh ấy rồi. Hễ cứ chui qua đây là cậu lại vướng vào nó.”
Caddy gỡ cho tôi và chúng tôi chui qua. Cậu Maury bảo đừng để ai nhìn thấy mình, vậy tốt nhất là mình khom người xuống,
Caddy nói. Cúi xuống, Benjy. Trông này, như thế. Chúng tôi khom người xuống và băng qua vườn, nơi những đóa hoa sột soạt và quất ràn rạt vào chúng tôi. Đất cứng. Chúng tôi leo qua rào, chỗ đàn lợn ủn ỉn và khụt khịt. Chắc là chúng rầu rĩ vì một con vừa bị làm thịt sáng nay, Caddy nói. Đất cứng, tung tóe và lổn nhổn.
Em cho tay vào túi đi, Caddy nói. Không thì cóng đấy. Đừng để cóng tay trong đêm Giáng sinh.
“Ngoài kia lạnh lắm”, Versh nói. “Cậu đừng có đòi ra ngoài ấy.”
“Lại cái gì nữa?”, mẹ hỏi.
“Cậu ấy đòi ra ngoài”, Versh đáp.
“Để nó đi”, cậu Maury nói.
“Trời lạnh lắm”, mẹ bảo. “Nó nên ở trong nhà. Benjamin. Không đi đâu cả.”
“Nó không sao đâu”, cậu Maury nói.
“Con, Benjamin”, mẹ nói, “nếu không ngoan, con sẽ phải xuống bếp”.
“Mammy bảo hôm nay đừng để cậu ấy xuống bếp.” Versh nói. “Mammy bảo phải nấu nướng cho xong đã.”
“Cứ để nó đi, Caroline”, cậu Maury nói. “Chị sẽ phát ốm vì nó mất thôi.”
“Tôi biết”, mẹ nói, “Trời quả báo tôi mà. Đôi khi tôi cũng tự hỏi”.
“Thôi, thôi”, cậu Maury nói. “Chị phải cố khỏe lên. Để tôi làm cho chị một ly toddy1”.
“Nó chỉ làm tôi mệt hơn thôi”, mẹ nói. “Cậu không biết sao?”
“Chị sẽ thấy khỏe hơn”, cậu Maury nói. “Mặc áo ấm cho cậu ấy, nhóc, rồi đưa cậu ấy ra ngoài một lát.”
Cậu Maury đi ra. Versh đi ra.
“Nín đi con!”, mẹ dỗ. “Con sẽ được ra ngoài ngay bây giờ đây. Mẹ không muốn con ốm mà.”
Versh xỏ giày và mặc áo khoác cho tôi, chúng tôi lấy mũ rồi đi ra. Cậu Maury lấy cái chai trong tủ rượu ở phòng ăn.
“Đưa cậu ấy ra ngoài độ nửa giờ thôi nghe không, nhóc”, cậu Maury nói. “Chơi ở sân ấy nhé.”
“Thưa ông, vâng ạ”, Versh hỏi. “Chúng cháu không để cậu ấy đi xa đâu.”
Chúng tôi ra ngoài. Nắng lạnh và chói.
“Cậu định đi đâu đấy?”, Versh nói. “Tưởng ra tỉnh đấy hả?” Chúng tôi đi qua đám lá xào xạc. Cánh cổng lạnh ngắt. “Cậu đút tay vào túi đi!”, Versh nói. “Sờ vào cổng cậu bị cóng tay cho mà xem. Sao không ngồi ở nhà mà chờ họ?” Nó nhét tay tôi vào túi áo của tôi. Tôi nghe thấy nó loạt xoạt trong đám lá. Tôi ngửi thấy cái lạnh. Cánh cổng lạnh ngắt.
“Có mấy hạt dẻ đây này. Suỵt. Nhìn lên cây kìa! Thấy con sóc không, Benjy?”
Tôi không cảm thấy cánh cổng nữa, nhưng ngửi được cái lạnh sáng chói.
“Cậu phải đút tay vào túi cơ mà.”
Caddy đang đi. Rồi chị chạy, cái cặp sách lúc lắc lóc xóc sau lưng.
“Ê, Benjy”, Caddy nói. Chị mở cổng đi vào và cúi xuống. Caddy có mùi lá cây. “Em đón chị phải không?”, chị hỏi. “Em đón Caddy phải không? Sao mày để tay cậu ấy lạnh cóng thế này, Versh?”
“Cháu đã bảo cậu ấy đút tay vào túi rồi”, Versh nói. “Lại cứ bám lấy cổng kia”.
“Em đón Caddy phải không?”, chị hỏi và chà xát tay tôi. “Gì nào? Em muốn nói gì với Caddy nào?” Caddy có mùi cây như lúc chị bảo mình đi ngủ nào.
Cậu còn rền rĩ cái nỗi gì nữa, Luster nói. Mình đến suối rồi lại thấy họ mà. Cậu cầm cây hoa cà này. Nó đưa tôi cây hoa. Chúng tôi chui qua hàng rào vào trong khu đất.
“Gì nào?”, Caddy hỏi. “Em định bảo gì Caddy nào? Ở nhà bảo đưa cậu ra à, Versh?”
“Ai mà giữ được cậu ấy ở trong nhà”, Versh đáp. “Cậu ấy cứ rền rĩ đến khi được đi là đi thẳng xuống đây, ngóng qua cổng.”
“Gì nữa nào?”, Caddy nói. “Em tưởng chị đi học về là Giáng sinh chứ gì? Em tưởng thế phải không? Ngày kia mới Giáng sinh mà. Ông Già Tuyết ấy, Benjy à. Ông Già Tuyết. Nào, mình cùng chạy vào nhà để sưởi đi!” Chị nắm tay tôi và chúng tôi chạy qua đám lá xạc xào sáng chói. Chúng tôi chạy lên các bậc thềm và ra khỏi cái lạnh sáng, vào cái lạnh tối. Cậu Maury đang cất chai vào tủ rượu. Cậu gọi Caddy. Caddy nói:
“Đưa cậu ấy lại sưởi đi, Versh. Đi với Versh”, chị nói. “Chị sẽ đến ngay.”
Chúng tôi tới ngọn lửa.
Mẹ hỏi, “Cậu ấy bị cóng à, Versh?”.
“Dạ không ạ”, Versh nói.
“Cởi áo khoác với giày cho cậu ấy”, mẹ nói. “Đã bảo bao nhiêu lần là tháo giày cho cậu ấy rồi hãy đưa vào nhà.”
“Dạ vâng ạ”, Versh đáp. “Yên nào!” Nó tháo giày và cởi khuy áo khoác cho tôi.
Caddy nói, “Khoan, Versh. Cho em ra ngoài lát nữa được không, mẹ? Con muốn em đi với con”.
“Cháu nên để em ở nhà”, cậu Maury khuyên. “Hôm nay nó ra ngoài thế là đủ rồi.”
“Theo mẹ thì cả hai con ở nhà”, mẹ nói. “Trời mỗi lúc một lạnh hơn, Dilsey bảo thế.”
“Nào, mẹ!”, Caddy nói.
“Vớ vẩn”, cậu Maury nói. “Nó học suốt ngày rồi. Nó cần khí trời. Đi chơi đi, Candace.”
“Cho em đi nữa, mẹ!”, Caddy nói. “Mẹ ừ đi. Kẻo nó lại khóc.”
“Vậy sao con lại nói điều đó trước mặt nó?”, mẹ hỏi. “Sao các con còn ở đây? Để nó lại làm khổ mẹ. Hôm nay các con ra ngoài thế là đủ rồi. Tốt hơn là con ngồi xuống đây chơi với em.”
“Cho chúng nó đi đi, Caroline”, cậu Maury nói. “Lạnh một chút không sao đâu. Chị phải nhớ làm sao cho chị khỏe lên.”
“Tôi biết rồi”, mẹ đáp. “Chẳng ai hiểu rằng tôi sợ Giáng sinh đến mức nào. Chẳng ai hiểu cả. Tôi không phải là loại đàn bà can trường. Tôi chỉ ước gì được khỏe hơn để lo cho Jason và lũ trẻ.”
“Chị hãy làm điều gì tốt nhất cho chính mình và đừng để chúng nó làm khổ mình mãi”, cậu Maury nói. “Đi chơi đi, cả hai đứa. Nhưng đừng ở ngoài ấy lâu quá. Kẻo mẹ các cháu lại lo.”
“Vâng thưa cậu”, Caddy nói. “Đi nào, Benjy. Chúng mình ra ngoài đi!” Chị cài khuy áo cho tôi và chúng tôi đi ra cửa.
“Con lại đưa em đi mà không đi giày cho nó rồi”, mẹ nói. “Con muốn làm cho nó ốm để rồi nhà toàn những người bệnh hay sao?”
19

William Faulkner
“Con quên mất”, Caddy nói. “Con cứ tưởng em đi giày rồi”
Chúng tôi quay lại. “Con phải để ý chứ”, mẹ nói. Yên nào, Versh nói. Nó mặc áo khoác cho tôi. “Rồi đến ngày mẹ không còn nữa, và con sẽ phải lo lắng cho em.” Lộp cộp đi nào, Versh nói. “Lại đây hôn mẹ đã, Benjamin.”
Caddy dẫn tôi lại ghế của mẹ và mẹ ôm lấy mặt tôi trong hai bàn tay rồi siết tôi vào lòng.
“Đứa con khốn khổ của mẹ”, bà nói. Bà buông tôi ra. “Con và Versh trông nom em cẩn thận nhé!”
“Dạ vâng ạ”, Caddy nói. Chúng tôi đi ra.
Caddy tiếp tục, “Mày khỏi cần đi, Versh. Để tao trông cậu ấy”.
“Cũng được”, Versh nói. “Trời lạnh thế này, ra ngoài cũng chẳng thích thú gì.” Nó bỏ đi và chúng tôi dừng lại ở phòng khách; Caddy quỳ xuống ôm choàng lấy tôi rồi áp khuôn mặt mát lạnh sáng ngời của chị vào mặt tôi. Chị có mùi như cây.
“Em đâu phải là thằng bé khốn khổ. Phải không? Em có Caddy của em mà. Có phải em có Caddy của em không?”
Cậu có thôi cái trò rền rĩ, sướt mướt ấy đi không nào, Luster nói. Cậu không thấy xấu hổ hay sao mà cứ khóc rống lên mãi. Chúng tôi đi qua nhà xe, nơi chiếc xe đậu. Nó có một cái bánh mới.
“Nào, ngồi vào, và ở yên đó tới khi má cậu ra”, Dilsey nói. Bà đỡ tôi vào xe.T.P.1 cầm dây cương. “Tôi thật không hiểu tại sao Jason không mua quách một cái xe mới.” Dilsey nói. “Cái thứ xe này rồi có ngày long ra từng mảnh cho mà xem. Cứ nhìn những cái bánh xe kìa.”
Mẹ tới, buông mạng che mặt. Tay cầm mấy bông hoa.
“Roskus đâu rồi?”, bà hỏi.
“Hôm nay Roskus không nhấc nổi cánh tay nữa”, Dilsey nói. “T.P. đánh xe cũng được mà.”
“Tôi sợ lắm”, mẹ nói. “Các người chỉ lo cho tôi một người đánh xe mỗi tuần một lần thôi mà. Tôi có đòi gì nhiều đâu. Trời ơi!”
“Cô Caroline, cô cũng biết là Roskus bị tê thấp khổ sở, đâu có làm gì được”, Dilsey nói. “Cô vào xe đi nào. T.P. đánh xe có thua gì Roskus đâu.”
“Tôi sợ lắm”, mẹ nói. “Còn cả thằng bé nữa.”
Dilsey bước lên thềm. “Như thế mà cô gọi là thằng bé à?”, bà vừa nói vừa nắm cánh tay mẹ. “Lớn bằng T.P. rồi đấy. Nào, cô có định đi hay không?”
“Tôi sợ lắm”, mẹ nói. Họ bước xuống thềm và Dilsey đỡ mẹ vào xe. “Có sao thì cũng là điều hay hơn cả cho mọi người”, mẹ nói.
1 Đọc là Ti Pi. (Người da đen đôi khi đặt tên con bằng chữ cái, thường là chữ viết tắt tên những nhân vật nổi tiếng. Trong trường hợp này, T.P. chỉ là để dễ gọi.)
“Cô nói thế mà không xấu hổ sao?”, Dilsey hỏi. “Cô không biết là chả cần đến một thằng nhãi đen mười tám tuổi cũng có thể làm con Queenie không chạy tế lên à? Nó còn già hơn cả thằng này với Benjy cộng lại. Nghe đây, T.P., mày đừng có mà thúc con Queenie lồng lên đấy. Mày mà không đánh xe cẩn thận cho cô Cahline, tao sẽ bảo Roskus cho mày một trận. Ông ấy sẽ không nhẹ tay khi làm điều đó đâu.”
“Vâng ạ”, T.P. nói.
“Tôi chắc là sẽ có chuyện không hay”, mẹ nói. “Thôi nào, Benjamin.”
“Cho cậu ấy cầm một bông hoa”, Dilsey nói. “Cậu ấy đòi đấy.” Bà thò tay vào xe.
“Đừng, đừng”, mẹ bảo. “Chị làm tung hết cả hoa mất.”
“Cô cầm lấy”, Dilsey nói. “Tôi chỉ rút một bông cho cậu ấy thôi.” Bà đưa cho tôi một bông hoa và rút tay ra khỏi xe.
“Thôi đi nào, không có Quentin thấy lại đòi theo”, Dilsey nói.
“Nó đâu rồi?”, mẹ hỏi.
“Nó xuống nhà dưới chơi với Luster”, Dilsey đáp. “Đi đi, T.P.. Đánh cái xe này như Roskus đã bảo mày, nào!”
“Vâng ạ”, T.P. nói. “Tế lên, Queenie!”
“Quentin”, mẹ nói. “Đừng để…”
“Được rồi”, Dilsey ngắt lời.
Chiếc xe ngựa xóc nảy lên và kêu răng rắc. “Tao sợ đi mà để Quentin ở nhà”, mẹ nói. “Đừng đi còn hơn, T.P.” Chúng tôi đi qua cổng, xe không còn xóc nữa. T.P. quất Queenie một roi.
“Kìa, T.P.”, mẹ nói.
“Vậy nó mới chịu đi”, T.P. đáp. “Để nó tỉnh táo tới khi quay về chuồng.”
“Quay về thôi”, mẹ nói. “Tao sợ đi mà để Quentin ở nhà.”
“Quành chỗ này đâu được”, T.P. nói. Rồi nó đánh một vòng rộng hơn.
“Chỗ này quành được không?”, mẹ hỏi.
“Dạ được”, T.P. đáp. Chúng tôi quay xe lại.
“Kìa, T.P.”, mẹ nói, túm chặt lấy tôi.
“Cháu đang quành xe mà”, T.P. nói. “Hu, Queenie!” Chúng tôi dừng lại.
“Mày làm lật xe mất thôi”, mẹ nói.
“Vậy bà bảo cháu làm sao?”, T.P. hỏi.
“Mày quay xe thế tao sợ lắm”, mẹ đáp.
“Chạy nào, Queenie”, T.P. nói. Chúng tôi lại đi.
“Tao chắc là Dilsey lại để xảy chuyện không hay cho Quentin lúc tao đi vắng”, mẹ nói. “Mình phải về gấp.”
“Tế lên, thế”, T.P. nói. Nó quất con Queenie một roi.
“Kìa, T.P.”, mẹ nói, túm chặt lấy tôi. Tôi nghe thấy tiếng vó của con Queenie và những hình thể sáng loáng lướt qua êm ả và đều đặn ở hai bên đường, bóng của chúng ngả chập chờn trên lưng con Queenie. Chúng lướt qua như những nan bánh xe sáng loáng. Rồi những hình thể ở một bên đường ngừng lại chỗ trạm gác cao màu trắng có anh lính. Còn phía bên kia, chúng vẫn lướt qua êm ả và đều đặn, nhưng chậm hơn một chút.
“Mẹ định thế nào?”, Jason hỏi. Anh thọc tay vào túi với một cây bút chì gài sau tai.
“Mẹ tới nghĩa trang”, mẹ đáp.
“Được rồi”, Jason nói. “Tôi có cản mẹ đâu? Mẹ chỉ yêu cầu tôi như vậy, chỉ định bảo tôi thế thôi à? ”
“Mẹ biết là con không đi”, mẹ nói. “Mẹ yên lòng hơn nếu con đi.”
“Yên lòng cái gì?”, Jason hỏi. “Bố và Quentin làm gì được mẹ?”
Mẹ quệt khăn tay bên trong mạng che mặt. “Thôi nào, mẹ”, Jason nói. “Mẹ định để cái thằng khùng khốn kiếp này rống lên giữa đường giữa chợ hay sao? Đánh xe đi, T.P.”
“Tế lên, Queenie”, T.P. nói.
“Trời quả báo tôi”, mẹ nói. “Nhưng mẹ cũng chẳng còn được bao lâu nữa đâu.”
“Lại thế nữa”, Jason nói.
“Hu”, T.P. nói.
Jason nói:
“Cậu Maury lại rút của mẹ năm chục đấy. Mẹ định làm thế nào với việc đó?”
“Sao con hỏi mẹ?”, mẹ hỏi. “Mẹ chẳng có gì để nói cả. Mẹ cố không làm phiền con và Dilsey. Mẹ chẳng còn bao lâu nữa đâu, rồi con...”
“Đi nào, T.P.”, Jason nói.
“Tế lên, Queenie”, T.P. nói. Những hình thể lại chập chờn, ở phía bên kia, lại bắt đầu lướt qua, sáng loáng, vùn vụt và êm ả, như khi Caddy bảo mình đi ngủ nào.
Gào lên đi ông mãnh, Luster nói. Cậu không thấy xấu hổ à? Chúng tôi đi qua chuồng ngựa. Các ngăn chuồng đều mở toang. Bây giờ thì cậu chẳng còn con Khoang mà cưỡi nữa đâu, Luster nói. Sàn chuồng khô ráo và đầy bụi. Mái dột nát. Những lỗ thông hơi phủ đầy mạng nhện vàng. Cậu định đi đâu mà qua lối này. Muốn vỡ đầu vì những quả bóng của họ hay sao?
“Em cho tay vào túi đi”, Caddy nói. “Không thì cóng mất. Em không muốn bị cóng tay trong đêm Giáng sinh đấy chứ?”
Chúng tôi đi quanh chuồng ngựa. Con bò cái lớn và con bò cái nhỏ đứng sau cửa, và chúng tôi nghe thấy con Prince với con Queenie và con Fancy gõ móng lộp cộp trong chuồng. “Trời không lạnh thế này, mình đã cưỡi con Fancy”, Caddy nói. “Nhưng hôm nay thì rét quá không làm được.” Rồi chúng tôi nhìn thấy con suối, nơi khói bốc lên. “Họ làm thịt lợn ở đấy”, Caddy nói. “Chúng mình quay lại chỗ ấy xem họ làm.” Chúng tôi đi xuống đồi.
“Em cầm thư nhé”, Caddy nói. “Em cầm được mà.” Chị lấy lá thư ra khỏi túi và nhét vào túi tôi. “Quà Giáng sinh đấy”, Caddy nói. “Cậu Maury định làm cho bà Patterson ngạc nhiên. Mình đưa lá thư cho bà ấy mà đừng để ai thấy. Cho tay vào túi được mà, nào!” Chúng tôi đến con suối.
“Nó đóng băng rồi”, Caddy nói. “Xem này!” Chị đập vỡ mặt nước và cầm một mảnh giơ về phía tôi. “Băng. Thế mới biết trời lạnh đến mức nào.” Chị giúp tôi qua suối và chúng tôi leo lên đồi. “Mình không nói ra cho bố mẹ biết. Em biết chị nghĩ gì không? Mình sẽ làm cho bố mẹ và cả ông Patterson ngạc nhiên, vì ông Patterson có gửi kẹo cho em. Em có nhớ ông Patterson đã gửi kẹo cho em hồi hè mới rồi không?”
Có một hàng rào. Giàn nho đã khô, và gió xạc xào trong đó.
“Chỉ có điều chị chẳng rõ tại sao cậu Maury không gửi Versh”, Caddy nói. “Versh cũng không nói ra đâu.” Bà Patterson nhìn ra ngoài cửa sổ. “Em chờ đây nhé”, Caddy nói. “Chờ chỗ này này. Chị quay lại ngay. Đưa chị lá thư!” Chị lấy lá thư trong túi tôi. “Đút tay vào túi áo đi!” Chị leo qua hàng rào, tay cầm thư và đi qua những cây hoa màu nâu kêu ràn rạt. Bà Patterson đi ra mở cửa và đứng ở đấy.
Ông Patterson đang chặt những cây hoa xanh. Ông ngừng chặt và nhìn tôi. Bà Patterson chạy qua vườn. Nhìn thấy đôi mắt bà, tôi òa khóc. Thằng ngốc này, bà Patterson nói, tao đã bảo ông ấy đừng sai mày đến một mình nữa kia mà. Đưa đây tao! Mau lên! Ông Patterson vội vàng tới, tay cầm cuốc. Bà Patterson nhoài người qua hàng rào, chìa tay ra. Ông Patterson leo qua rào. Ông lấy bức thư. Áo của bà Patterson vướng trên rào. Tôi lại nhìn thấy đôi mắt bà và tôi chạy xuống đồi.
“Họ không có ở đằng kia đâu, toàn là nhà thôi”, Luster nói. “Mình đi xuống suối!”
Họ đang giặt ở dưới suối. Một người đang hát. Tôi ngửi thấy mùi quần áo phần phật và khói bốc trên suối.
“Cậu ở lại đây”, Luster nói. “Cậu chẳng có việc gì đằng kia cả. Người ta đánh cho đấy.”
“Nó muốn gì vậy?”
“Cậu ấy cũng chẳng biết mình muốn gì nữa”, Luster nói. “Chắc là cậu ấy muốn tới đằng kia, chỗ người ta đập bóng. Cậu ngồi đây mà chơi với cây cà. Muốn xem gì đó thì xem bọn nhóc nghịch dưới suối kia kìa. Mà sao cậu không giống như người ta được nhỉ?” Tôi ngồi xuống bên bờ, nơi họ đang giặt, và khói bốc xanh.
“Có ai thấy đồng hai mươi lăm xu nào rơi ở đây không?”, Luster hỏi.
“Đồng hai mươi lăm xu nào?”
“Đồng xu tôi đánh rơi ở đây hồi sáng”, Luster đáp. “Tôi đánh rơi đâu đây. Nó rơi qua lỗ thủng này ở túi tôi. Không tìm thấy thì tối nay tôi hết đi xem hát.”
“Mày lấy đâu ra đồng hai mươi lăm xu hả nhóc? Lại thó trong túi dân trắng lúc người ta sơ sểnh chứ gì?”
“Lấy đâu chả được”, Luster nói. “Thiếu gì chỗ có xu. Có điều là tôi phải tìm cho ra đồng xu ấy. Có ai thấy nó không?”
“Tao chẳng biết đồng xu nào hết. Tao còn khối việc phải lo đây này.”
“Lại đây”, Luster nói. “Giúp tôi tìm đồng xu đi!”
“Có thấy, nó cũng chẳng biết đấy là đồng hai mươi lăm xu.”
“Cậu ấy có thể tìm giùm tôi được chứ”, Luster nói. “Tối nay có ai đi xem hát không?”
“Đừng có nói đến chuyện xem hát. Cứ giặt cho xong cái chậu vật này tao cũng đã không nhấc nổi tay lên rồi, còn làm gì được nữa.”
“Tôi cuộc là các người sẽ tới”, Luster nói. “Tôi cuộc là các người đã đi xem hát tối hôm qua. Ngay từ lúc mở màn là các người đã có mặt đông đủ ở đó.”
“Đủ mặt dân đen, ngoại trừ tao. Đêm qua ấy.”
“Tao nghĩ tiền của dân đen thì khác quái gì tiền của dân trắng.”
“Bọn trắng chi tiền cho dân đen vì biết rằng bất kỳ đứa trắng nào dẫn một gánh hát tới là lại thu hết tiền bạc về, và dân đen vẫn cứ nai lưng ra mà kéo cày.”
“Thì ai bắt mày đi xem hát nào?”
“Chẳng ai bắt. Tao chẳng thèm nghĩ đến chuyện đó nữa.” “Làm gì mà mày ghét bọn trắng thế?”
“Tao chẳng có gì ghét họ. Tao làm việc tao còn họ làm việc họ. Tao không thiết xem hát, thế thôi.”
“Có một thằng cha chơi nhạc bằng cái cưa. Chơi y hệt đàn banjo.”
“Tối qua các người đi rồi”, Luster nói. “Tối nay tôi đi.
Nếu như tôi tìm được chỗ đánh rơi đồng xu.”
“Chắc là mày đưa cả nó đi theo.”
“Tôi ấy à?”, Luster nói. “Chẳng lẽ các người tưởng lúc nào tôi cũng kè kè với cậu ấy, lúc cậu ấy rống lên sao?”
“Nó rống lên thì mày làm gì nào?”
“Tôi cho ăn đòn”, Luster đáp. Nó ngồi xuống và lột áo ngoài qua đầu. Chúng đùa nghịch dưới suối.
“Các người có tìm được quả bóng nào không?”, Luster hỏi.
“Mày làm gì mà hét tướng lên thế? Tao cuộc là mày đố dám nói với bà nội mày cái giọng ấy.”
Luster nhào xuống suối, chỗ chúng đang nô đùa. Nó mò mẫm dưới nước, dọc theo bờ.
“Sáng nay lúc bọn tôi xuống đây, tôi vẫn còn đồng xu mà”, Luster nói.
“Mày mất chỗ nào?”
“Đúng là nó lọt qua cái lỗ thủng ở túi này đây”, Luster nói. Chúng mò mẫm dưới suối. Đoạn chúng đứng vụt dậy và sững lại, rồi té nước và giằng nhau dưới suối. Luster giành được và chúng ngồi thu lu dưới nước nhìn lên ngọn đồi qua những bụi cây.
“Họ ở đâu?”, Luster hỏi.
“Không thấy đâu cả.”
Luster nhét cái đó vào túi. Họ đi xuống đồi.
“Có quả bóng nào rơi xuống đây không?”
“Chắc ở dưới nước. Bọn nhóc này có trông thấy hay nghe thấy nó rơi không?”
“Chẳng nghe thấy cái gì rơi xuống đây cả”, Luster nói. “Nghe như có cái gì đập vào cây ở chỗ kia. Rồi chẳng biết nó đi đằng nào.”
Họ nhìn xuống lòng suối.
“Quái quỷ. Nhìn dọc suối ấy. Nó rơi xuống chỗ này. Tôi thấy mà.”
Họ nhìn dọc con suối. Rồi họ quay trở lên đồi.
“Chúng mày có lấy quả bóng ấy không?”, gã bồi hỏi.
“Tôi lấy nó làm gì?”, Luster nói. “Tôi chẳng thấy quả bóng nào cả.”
Gã bồi lội xuống nước. Gã lội tiếp. Gã quay lại và nhìn Luster lần nữa. Gã lội xuôi dòng suối.
Tiếng đàn ông gọi “caddy” trên đồi. Gã bồi ra khỏi suối và đi lên đồi.
“Lại khóc, sao lúc nào cậu cũng nhè thế?”, Luster hỏi. “Im đi!”
“Nó rền rĩ cái gì thế?”
“Trời mà biết”, Luster đáp. “Chỉ lè nhè vậy thôi. Cứ vậy cả buổi sáng. Chắc là tại hôm nay sinh nhật cậu ấy đấy.”
“Nó bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cậu ấy ba mươi ba”, Luster đáp. “Ba mươi ba tuổi đúng sáng hôm nay.”
“Mày bảo là nó ba mươi ba tuổi à?”
“Thì mammy bảo vậy”, Luster nói. “Tôi đâu biết. Những ba mươi ba cây nến trên cái bánh ngọt, cắm sao thì cắm. Bánh lại nhỏ. Khó thật đấy chứ. Im đi nào! Quay lại đây!” Nó tới và nắm cánh tay tôi. “Này, ông khùng già”, nó nói. “Ông muốn tôi đánh đòn không?”
“Tao cuộc là mày cóc dám.”
“Tôi đánh rồi. Im ngay!”, Luster nói. “Tôi đã bảo cậu là không lên đấy được. Họ sẽ đập bóng vỡ đầu cậu ra. Đi nào, đây này!” Nó kéo tôi trở lại. “Ngồi xuống!” Tôi ngồi xuống và nó cởi giày xắn quần cho tôi. “Nào, lội xuống nước mà chơi, xem cậu có thôi ngay cái trò rền rĩ sướt mướt ấy không?”
Tôi nín và lội xuống nước khi Roskus tới bảo về ăn chiều và Caddy nói:
Đâu phải giờ ăn chiều. Tôi không về.
Chị ướt nhẹp. Chúng tôi chơi dưới suối trong khi Caddy ngồi sụp xuống làm ướt hết áo và Versh nói:
“Má cô đánh đòn cô vì tội làm ướt áo đấy.” “Bà chẳng đánh đâu”, Caddy nói. “Sao em biết?”, Quentin hỏi.
“Em cam đoan là thế”, Caddy đáp. “Vậy sao anh biết?” “Mẹ bảo”, Quentin nói. “Vả lại anh lớn hơn em.”
“Em bảy tuổi rồi”, Caddy nói. “Em biết chứ.”
“Anh còn lớn hơn”, Quentin nói. “Anh đi học rồi. Đúng không, Versh?”
“Sang năm em cũng đi học”, Caddy đáp. “Ngay đầu năm. Phải không, Versh?”
“Cô biết là bà sẽ đánh đòn cô nếu cô làm ướt áo chứ?”, Versh hỏi.
“Có ướt đâu”, Caddy nói. Chị đứng lên dưới nước và nhìn áo mình. “Tao sẽ cởi ra”, chị nói. “Rồi nó sẽ khô”.
“Anh cuộc là em sẽ không cởi”, Quentin nói.
Caddy tới chỗ Versh và tôi và quay lưng lại.
“Cởi khuy áo đi, Versh”, chị nói.
“Mày đừng làm, Versh”, Quentin nói.
“Đâu phải áo tôi”, Versh nói.
“Mày cởi khuy áo đi, Versh”, Caddy nói. “Nếu không tao mách Dilsey hôm nay mày đã làm gì.” Thế là Versh cởi khuy áo.
“Em cởi áo ra xem nào!”, Quentin nói. Caddy cởi phăng áo và ném lên bờ. Thế là chị chỉ mặc quần áo lót, Quentin liền vỗ vào người chị và chị trượt chân lăn tòm xuống nước. Lúc đứng lên được, chị té nước vào Quentin và Quentin cũng té nước vào Caddy. Nước bắn cả vào Versh lẫn tôi và Versh kéo tôi dậy rồi đưa tôi lên bờ. Nó nói sẽ về mách Caddy với Quentin, và thế là Quentin cùng Caddy té nước vào Versh. Nó nấp sau một bụi cây.
“Tôi về mách mammy cho mà xem”, Versh nói.
Quentin leo lên bờ đuổi bắt Versh, nhưng Versh bỏ chạy và Quentin không bắt được. Khi Quentin quay về, Versh đứng lại rồi hét tướng rằng nó sẽ mách. Caddy bảo nếu nó không mách, họ sẽ cho nó trở lại. Thế là Versh nói nó sẽ không mách, và họ để nó trở lại.
“Giờ thì đã đời nhé”, Quentin nói. “Rồi sẽ ăn đòn cả lũ.” “Em cóc sợ”, Caddy nói. “Em sẽ trốn.” “Ờ cứ trốn đi”, Quentin nói.
“Em sẽ trốn và không về nữa”, Caddy nói. Tôi bật khóc. Caddy quay lại và nói, “Nín”. Thế là tôi nín. Rồi họ chơi đùa
dưới suối. Jason cũng đùa. Anh chơi một mình phía dưới xa hơn. Versh vòng qua bụi cây và đỡ tôi xuống nước lần nữa. Caddy ướt nhẹp và dính đầy bùn sau lưng, tôi bật khóc và chị tới ngồi xổm dưới nước.
“Nín ngay”, chị nói. “Chị không trốn đâu”. Thế là tôi nín. Caddy có mùi cây trong mưa.
Cậu làm sao thế, Luster nói. Cậu không thể nào thôi rền rĩ mà chơi dưới suối như mọi người được hay sao?
Sao không để cậu ấy ở nhà? Đã bảo là đừng đưa cậu ấy đi xa quá mà.
Cậu ấy vẫn tưởng họ còn ở cánh đồng cỏ này. Luster nói. Liệu có ai từ trên nhà nhìn được ra tận đây không nhỉ, chả ai thấy được đâu.
Mình thì nhìn được. Người ta không ưa thấy một anh khùng.
Xui xẻo lắm.
Roskus tới bảo về ăn chiều và Caddy nói đâu phải giờ ăn chiều.
“Đến giờ rồi”, Roskus nói. “Dilsey bảo tất cả về nhà ngay. Đưa các cô cậu ấy về, Versh!” Ông đi lên đồi, chỗ con bò cái đang rống.
“Có lẽ về tới nhà là mình kịp khô”, Quentin nói. “Chỉ tại anh thôi”, Caddy nói. “Cứ là ăn đòn cả lũ.” Chị mặc áo và Versh cài lại khuy.
“Chẳng ai biết cô bị ướt đâu”, Versh nói. “Trông cô chẳng ướt chút nào. Đấy là nếu như tôi và cậu Jason không mách.”
“Mày sẽ mách chứ, Jason?”, Caddy hỏi.
“Mách ai mới được?”, Jason nói.
“Nó không mách đâu”, Quentin nói. “Mày sẽ không mách, phải không Jason?”
“Em cuộc là nó sẽ mách”, Caddy nói. “Nó sẽ mách bà nội.”
“Nó không mách bà đâu”, Quentin nói. “Bà bị ốm. Nếu mình đi thật chậm, trời sẽ tối hẳn, chẳng ai thấy gì.”
“Em chẳng cần ai thấy hay không thấy”, Caddy nói. “Nó sẽ mách đấy. Mày cõng cậu ấy lên đồi đi, Versh.”
“Jason không mách đâu”, Quentin nói. “Này, Jason, mày nhớ là tao đã làm cung tên cho mày chứ?”
“Nó gãy rồi”, Jason nói.
“Cho nó mách”, Caddy nói. “Em chẳng thèm để tâm. Cõng Maury lên đồi đi, Versh!” Versh ngồi xuống và tôi trèo lên lưng nó.
Tối nay mình gặp nhau ở chỗ xem hát nhé, Luster nói. Lại đây nào. Mình phải tìm cho được đồng xu ấy.
“Mình đi thật chậm, tới nhà là vừa tối”, Quentin nói.
“Em không đi chậm”, Caddy nói. Chúng tôi lên đồi, nhưng Quentin không lên. Chúng tôi tới chỗ có mùi những con lợn mà anh vẫn còn dưới suối. Chúng ủn ỉn khụt khịt nơi máng ăn ở góc chuồng. Jason đến sau chúng tôi, hai tay đút túi. Roskus đang vắt sữa con bò cái ở cửa chuồng.
Lũ bò cái nhảy ra khỏi chuồng.
“Cứ việc”, T.P. nói “Hú nữa đi. Tôi cũng hú đây này. Hu”. Quentin lại đá T.P. Anh đá T.P. ngã vào cái máng mà đám lợn vừa ăn và T.P. nằm trong đó. “Đồ bị thịt”, T.P. nói. “Rồi xem ngữ ấy làm gì được tôi. Bà con lại mà xem ông mãnh trắng ấy đá tôi đây này. Hu!”
Tôi không khóc, nhưng chẳng thể dừng lại được. Tôi không khóc, nhưng đất chao đảo, và thế là tôi khóc. Đất cứ dềnh mãi lên và đàn bò chạy lên đồi. T.P. cố gượng dậy, Nó lại ngã và những con bò chạy trở xuống. Quentin nắm cánh tay tôi và chúng tôi đi đến chuồng gia súc. Rồi cái chuồng không ở đấy nữa và chúng tôi chờ tới khi nó trở lại. Tôi không thấy nó trở lại. Nó đến sau lưng chúng tôi và Quentin đặt tôi xuống cái máng những con bò vừa ăn. Tôi nắm chặt lấy nó. Nó cũng đi khỏi và tôi bám lấy nó. Đàn bò lại chạy xuống đồi, qua cửa. Tôi không thể dừng lại được. Quentin và T.P. leo lên đồi rồi đánh nhau. T.P. ngã lăn xuống và Quentin lôi nó lên đồi. Quentin đấm T.P. Tôi không thể ngăn lại được.
“Đứng dậy”, Quentin nói. “Mày ở nguyên đấy. Cấm đi đâu tới khi tao trở lại.”
“Tôi với Benjy về chỗ đám cưới đây”, T.P. nói. “Hu”.
Quentin lại đấm T.P.. Rồi anh bắt đầu giúi T.P. vào tường. T.P. cười phá lên. Mỗi lần Quentin giúi nó vào tường nó lại cố kêu hu, nhưng vì cười quá, nó không kêu được. Tôi không khóc nữa, nhưng chẳng thể dừng lại được. T.P. ngã đè lên tôi và cửa chuồng đi mất. Nó đi xuống đồi và T.P. tự đánh nhau với mình và lại ngã xuống. Nó vẫn cười sằng sặc, và tôi không thể dừng lại được, tôi cố đứng dậy rồi lại ngã xuống, và tôi không thể dừng lại được.
Versh nói, “Cậu sắp nhè đấy hả? Cậu mà không im, tôi sẽ cho cậu biết. Thôi ngay cái trò khóc ré ấy đi!”.
T.P. vẫn cười sằng sặc. Nó giúi giụi vào cửa và cười. “Hu”, nó nói. “Tôi với Benjy về chỗ đám cưới đây. Rượu thuốc1.” T.P. nói.
“Khẽ thôi”, Versh nói. “Anh lấy ở đâu?”
“Ở hầm rượu ấy”, T.P. đáp. “Hu”.
“Khẽ thôi chứ”, Versh nói. “Ở chỗ nào trong hầm rượu?”
Nó cười dữ hơn. “Đâu chả có”, T.P. bảo. “Cả trăm chai là ít. Cả triệu chai luôn. Coi chừng, thằng nhóc đen, tao hú lên đây này.”
Quentin nói, “Kéo cậu ấy dậy!”.
Versh kéo tôi dậy.
“Uống cái này đi, Benjy”, Quentin nói. Cái ly nóng bỏng. “Im nào!”, anh tiếp tục. “Uống đi!”
“Rượu thuốc”, T.P. nói. “Cho tôi uống với cậu Quentin.”
“Anh im cái mồm đi!”, Versh nói. “Cậu Quentin tuốt xác anh ra bây giờ.”
“Giữ chặt cậu ấy, Versh!”, Quentin nói.
Họ túm lấy tôi. Nó nóng bỏng trên cằm và trên áo sơ mi của tôi. “Uống đi”, Quentin nói. Họ ghì đầu tôi. Nó nóng bỏng bên trong tôi, và tôi lại òa khóc. Giờ thì tôi khóc, và có cái gì đang bùng lên bên trong khiến tôi khóc dữ hơn, và họ giữ chặt tôi đến khi nó không bùng lên nữa. Rồi tôi nín. Nó vẫn quanh quẩn đâu đấy, và rồi những hình thể xuất hiện. “Mở thùng ra, Versh!” Chúng lướt chậm rãi. “Trải các bao tải không lên sân!” Chúng lướt nhanh hơn, khá nhanh. “Nào, nhấc chân cậu ấy lên!” Chúng lướt qua, êm dịu và sáng ngời. Tôi nghe thấy T.P. cười. Tôi lướt đi với các hình thể, lên ngọn đồi rực sáng.
Tới đỉnh đồi, Versh đặt tôi xuống. “Tới đây này, cậu Quentin”, nó gọi, ngoái cổ nhìn xuống chân đồi. Quentin vẫn đứng ở bờ suối. Anh chìm vào bóng râm trên dòng nước.
“Mặc con ó già ấy ở đấy”, Caddy nói. Chị nắm tay tôi, chúng tôi đi ngang qua chuồng gia súc và vào cổng. Có một con nhái ngồi chồm chỗm giữa lối đi lát gạch. Caddy bước qua nó và kéo tôi theo.
“Đi nào, Maury”, chị nói. Nó vẫn ngồi chồm chỗm ở đó đến khi Jason lấy ngón chân chọc nó.
“Nó sẽ làm cậu mọc mụn đấy”, Versh nói. Con nhái nhảy đi mất.
“Đi nào, Maury”, Caddy nói.
“Tối nay nhà đầy khách”, Versh nói.
“Sao mày biết?”, Caddy hỏi.
“Đèn đóm thắp sáng trưng kìa”, Versh đáp. “Cửa sổ nào cũng sáng.”
“Chẳng có khách mà thích thắp đèn thì cứ thắp chứ sao?”, Caddy hỏi.
“Tôi cam đoan là có khách”, Versh đáp. “Tốt hơn là các cô cậu vào cửa sau và lẻn lên gác.”
“Tao cóc cần”, Caddy nói. “Tao sẽ đi thẳng vào phòng khách chỗ có họ.”
“Tôi cam đoan là cô mà làm thế, ông sẽ đánh đòn cô”, Versh nói.
“Tao cóc cần”, Caddy nói. “Tao sẽ đi thẳng vào phòng khách. Tao vào luôn phòng ăn và chén bữa chiều.”
“Cô ngồi ở đâu?”, Versh hỏi.
“Tao ngồi ở ghế bà nội”, Caddy nói. “Bà ăn trên giường.”
“Tôi đói rồi”, Jason nói. Anh vượt qua chúng tôi để chạy lên ngõ. Anh vẫn cho tay vào túi và ngã phịch. Versh đi tới nâng anh dậy.
“Cậu đừng có đút tay vào túi thì mới khỏi ngã”, Versh nói. “Cậu làm sao kịp rút tay ra để đỡ, cậu lại mập thế nữa.”
Bố đang đứng trên thềm nhà bếp.
“Quentin đâu?”, ông hỏi.
“Cậu ấy đang lên ngõ”, Versh nói. Quentin chậm chạp đi tới. Áo sơ mi của anh là một mảng trắng mờ.
“Ờ”, bố nói. Ánh đèn đổ xuống các bậc thềm và trên người ông.
“Caddy và Quentin té nước vào nhau”, Jason nói.
Chúng tôi đứng im.
“Thế hả?”, bố hỏi. Quentin đi tới, và bố nói, “Tối nay các con có thể ăn tối ở trong bếp”. Ông ngừng nói rồi nhấc tôi lên, ánh đèn đổ nhào trên những bậc thềm và trên người tôi, và tôi nhìn xuống thấy Caddy và Jason và Quentin và Versh. Bố quay lại thềm. “Các con không được làm ồn đấy”, ông dặn.
“Sao không được làm ồn hả bố?”, Caddy hỏi. “Nhà mình có khách à?”
“Ừ”, bố đáp.
“Tôi đã bảo là có khách mà”, Versh nói.
“Mày nói đâu”, Caddy nói. “Tao nói là nhà có khách đấy chứ. Tao bảo là tao định nói.”
“Im”, bố quát. Mọi người im lặng và bố mở cửa, chúng tôi đi qua lối sau vào bếp. Dilsey ở đó, và bố đặt tôi vào ghế, buộc khăn ăn rồi đẩy ghế tới cạnh bàn, nơi bữa chiều đã dọn đang bốc hơi nghi ngút.
“Bây giờ các con phải nghe lời Dilsey”, bố nói. “Đừng để chúng làm ồn quá đấy, Dilsey.”
“Vâng, thưa ông”, Dilsey nói. Bố rời đi.
“Nhớ là phải vâng lời Dilsey”, ông dặn sau lưng chúng tôi. Tôi cúi mặt xuống bàn ăn. Nó bốc hơi lên mặt tôi.
“Bảo tất cả phải nghe lời con tối nay đi bố”, Caddy nói.
“Tôi không nghe”, Jason nói. “Tôi sẽ nghe lời Dilsey.”
“Bố bảo là mày sẽ phải nghe”, Caddy nói. “Bảo tất cả nghe lời con đi bố”.
“Tôi không nghe”, Jason hỏi. “Tôi không phải vâng lời chị.”
“Im”, bố nói. “Được, các con nghe lời Caddy. Lúc nào chúng ăn xong, đưa chúng lên cầu thang sau, nghe không Dilsey?”
“Vâng thưa ông”, Dilsey nói.
“Đấy”, Caddy nói. “Bây giờ tôi yêu cầu tất cả nghe lời tôi.”
“Im hết cả đi nào”, Dilsey quát. “Đêm nay không ai được làm ồn.”
“Tại sao đêm nay lại không được làm ồn?”, Caddy thì thào.
“Không phải việc của cô”, Dilsey đáp. “Khi nào Chúa cho biết khắc biết.” Bà mang bát lại cho tôi. Hơi nóng từ bát phả vào mặt tôi. “Lại đây, Versh!”, Dilsey nói.
“Khi nào thì Chúa cho biết hả Dilsey?”, Caddy nói.
“Tới Chủ nhật”, Quentin nói. “Em không biết à?”
“Suỵt”, Dilsey nói. “Ông Jason bảo tất cả không được làm ồn kia mà. Nào, ăn cho xong đi. Đây này, Versh. Xúc cho cậu ấy!” Versh thò chiếc thìa vào trong bát rồi đưa nó lên miệng tôi. Hơi nóng chích trong miệng tôi. Rồi chúng tôi ngừng ăn và nhìn nhau im lặng, rồi tôi lại nghe thấy và òa khóc.
“Gì nào?”, Caddy hỏi. Chị đặt tay lên tay tôi.
“Mẹ đấy”, Quentin nói. Cái thìa đưa lên miệng tôi và tôi ăn, rồi lại khóc.
“Nín”, Caddy nói. Nhưng tôi không nín và chị tới ôm choàng lấy tôi. Dilsey đi đóng cả hai cửa lại và thế là chúng tôi không nghe thấy nữa.
“Nín đi nào”, Caddy nói. Tôi nín và ăn. Quentin không ăn, còn Jason ăn.
“Mẹ đấy”, Quentin nói. Anh đứng dậy.
“Ngồi xuống”, Dilsey nói. “Ngoài đó có khách, mà quần áo cậu thì bẩn thỉu thế này. Cả cô cũng ngồi xuống. Caddy, ăn cho xong đi nào!”
“Mẹ đang khóc”, Quentin nói.
“Có người đang hát”, Caddy nói. “Phải không, Dilsey?”
“Tất cả ăn đi nào, ông Jason đã nói thế mà”, Dilsey nói.
“Khi nào Chúa cho biết khắc biết.” Caddy trở lại ghế.
“Tôi đã bảo nhà có tiệc mà”, chị nói.
Versh nói, “Cậu ấy ăn hết rồi”.
“Đưa bát cậu ấy đây”, Dilsey nói. Cái bát đi khỏi.
“Dilsey”, Caddy nói. “Quentin không ăn kìa. Anh ấy không chịu nghe lời.”
“Ăn đi, Quentin”, Dilsey nói. “Tất cả ăn cho xong rồi ra khỏi bếp.”
“Tôi không muốn ăn nữa”, Quentin nói.
“Em bảo ăn là anh phải ăn”, Caddy nói. “Đúng không, Dilsey?”
Cái bát bốc hơi lên mặt tôi, Versh chọc thìa vào trong bát và hơi nóng chích trong miệng tôi.
“Tôi không muốn ăn nữa”, Quentin nói. “Bà nội ốm sao lại làm tiệc?”
“Tiệc ở dưới nhà mà”, Caddy nói. “Bà nội có thể ra đầu cầu thang nhìn xuống. Mặc áo ngủ xong em cũng ra xem.”
“Mẹ đang khóc”, Quentin nói. “Phải mẹ khóc không, Dilsey?”
“Đừng quấy rầy tôi, ông nhóc”, Dilsey nói. “Đợi các cô cậu ăn xong, tôi còn phải dọn bữa cho mọi người nữa.”
Một lát sau, Jason cũng ăn xong, và anh bắt đầu khóc.
“Bây giờ cả cậu cũng nhè”, Dilsey nói.
“Từ hôm bà nội ốm, nó không được ngủ với bà nội nữa nên đêm nào nó cũng thế”, Caddy nói. “Nhè đi em bé.”
“Tôi sẽ mách chị cho mà xem”, Jason nói.
Anh khóc. “Mày mách rồi đó thôi”, Caddy nói. “Giờ thì còn mách gì nữa?”
“Tất cả đi ngủ”, Dilsey nói. Bà tới nhấc tôi xuống ghế, lau mặt lau tay cho tôi bằng một cái khăn ấm. “Versh, đưa các cô cậu ấy lên cầu thang sau thật khẽ. Còn cậu, Jason, thôi cái trò rên rỉ ấy đi.”
“Ngủ bây giờ thì sớm quá”, Caddy nói. “Có bao giờ đi ngủ sớm thế này đâu?”
“Thì tối nay”, Dilsey nói. “Ông bảo là các cô cậu phải lên gác khi nào ăn xong. Các cô cậu nghe thấy chứ?”
“Bố bảo phải nghe lời tôi”, Caddy nói.
“Tôi không nghe lời chị”, Jason đáp.
“Mày phải nghe”, Caddy nói. “Đi nào! Làm như tao bảo.”
“Bảo tất cả yên lặng, Versh!”, Dilsey nói. “Không ai được làm ồn, nghe không?”
“Sao tối nay không được làm ồn?”, Caddy hỏi.
“Bà không được khỏe”, Dilsey nói. “Bây giờ tất cả đi theo Versh.”
“Tao đã bảo là mẹ đang khóc mà.” Quentin nói. Versh cõng tôi lên rồi mở cánh cửa ra ngõ sau. Chúng tôi đi ra và Versh khép cánh cửa màu đen. Tôi ngửi thấy Versh và sờ nó. “Tất cả yên lặng nào. Mình đừng lên gác ngay. Ông Jason bảo các cô cậu phải lên gác. Ông bảo phải nghe lời tôi. Tôi thì không phải nghe lời các cô cậu. Nhưng ông nói chung tất cả mọi người. Phải không, cậu Quentin?” Tôi ngửi thấy đầu Versh. Tôi nghe thấy chúng tôi. “Phải bố nói thế không, Versh? Ờ, mà đúng đấy. Vậy theo tao mình cứ ra ngoài kia một lát. Đi nào!” Versh mở cửa và chúng tôi ra ngoài.
Chúng tôi xuống cầu thang.
“Hay là mình xuống nhà, Versh, như thế mình sẽ không làm ồn”, Caddy nói. Khi Versh đặt tôi xuống, Caddy nắm tay tôi và chúng tôi bước xuống lối đi lát gạch.
“Đi nào”, Caddy nói. “Con nhái ấy đi rồi. Bây giờ chắc nó nhảy ra tận ngoài vườn. Mình sẽ lại thấy một con khác cũng nên.” Roskus tới với những xô sữa. Ông đi thẳng. Quentin không đi với chúng tôi. Anh ngồi lại trên thềm nhà bếp. Chúng tôi đi xuống nhà Versh. Tôi thích mùi nhà Versh. Có một ngọn lửa trong lò và T.P. ngồi lên đuôi áo ở trước lò, cời nó sáng rực.
T.P. mặc áo cho tôi khi tôi dậy và và chúng tôi đi vào bếp để ăn. Dilsey đang hát thì tôi bật khóc, và bà ngừng hát.
“Đưa cậu ấy ra ngoài kia đi”, Dilsey nói.
“Không đi lối ấy được”, T.P. nói.
Chúng tôi chơi ở suối.
“Mình không được lại đằng kia đâu”, T.P. nói. “Mammy bảo không được đi, cậu biết chứ?”
Dilsey đang hát trong bếp và tôi bật khóc.
“Nín”, T.P. nói. “Đi nào! Mình xuống chuồng gia súc.”
Roskus đang vắt sữa trong chuồng bằng một tay và rên rỉ. Mấy con chim đậu ở cửa chuồng ngó nghiêng ông. Một con nhảy xuống tìm ăn ở chỗ những con bò. Tôi xem Roskus vắt sữa trong lúc T.P. cho con Queenie và con Prince ăn. Con bê ở trong chỗ nhốt lợn. Nó sục mõm vào đám dây rợ, rống lên.
“T.P.”, Roskus nói. T.P. kêu, “Dạ” ở trong chuồng ngựa. Con Fancy thò đầu ra ngoài cửa chuồng, vì T.P. chưa cho nó ăn. “Xong chưa?”, Roskus nói. “Mày ra vắt sữa đi này. Tay phải của tao làm hết nổi rồi.”
T.P. tới và vắt sữa.
“Sao không đi bác sĩ?”, T.P. hỏi.
“Bác sĩ thì làm cái quái gì”, Roskus nói. “Nhất là ở cái nhà này.”
“Cái nhà này thì làm sao?”, T.P. hỏi.
“Cái nhà này xui xẻo lắm”, Roskus đáp. “Làm xong thì cho con bê vào.”
Cái nhà này xui xẻo lắm, Roskus nói. Ngọn lửa bùng lên rồi ngã xuống sau lưng ông và Versh, lướt trên mặt họ. Dilsey đặt tôi vào giường xong xuôi. Cái giường có mùi như T.P.. Tôi thích nó.
“Ông biết gì về cái nhà này?”, Dilsey hỏi. “Ông lú lẫn rồi đấy.”
“Chẳng cần phải lú lẫn”, Roskus nói. “Chứ không phải cái nghiệp chướng đang nằm chềnh ềnh trên giường kia à? Chứ không phải cái nghiệp chướng sờ sờ ở đây trước mắt bàn dân thiên hạ mười lăm năm nay rồi à?”
“Cho là thế đi”, Dilsey nói. “Thì đã tổn hại gì đến ông, đến vợ con ông chưa? Thằng Versh tự làm lụng được, con Frony lấy chồng đâu cần ông lo, thằng T.P. đủ lớn khôn để làm thay ông khi cái bệnh phong thấp ấy khiến ông rồi đời.”
“Hai rồi đấy”, Roskus nói. “Còn nữa kia. Tôi đã thấy điềm gở. Mà bà cũng thấy đấy thôi.”
“Đêm qua con nghe cú kêu”, T.P. nói. “Con Dan không dám đến ăn hay lại gần chuồng gia súc nữa. Chập tối đã hú. Versh cũng nghe thấy.”
“Thì cứ hết người này lại tới người khác”, Dilsey nói. “Thử hỏi ai không phải chết, lạy Chúa.”
“Đâu phải chỉ có chết”, Roskus nói.
“Tôi biết ông nghĩ gì rồi”, Dilsey nói. “Ai cũng ngại xui xẻo khi nói cái tên ấy ra, trừ phi các người phải dỗ nó lúc nó khóc.”
“Ở cái nhà này ai mà chả xui”, Roskus nói. “Tôi thấy từ đầu, nhưng đến khi họ đổi tên nó là tôi hiểu ngay.”
“Im mồm”, Dilsey nói. Bà kéo chăn lên. Nó có mùi như T.P.. “Tất cả im đi, để nó ngủ”.
“Tôi thấy cái điềm.”
“Cái điềm là T.P. phải làm mọi việc thay ông.” Dilsey nói. Đưa cậu ấy với Quentin xuống dưới nhà chơi với Luster, để Frony trông chừng, T.P., đi mà giúp bố mày một tay.
Chúng tôi ăn xong. T.P. nhấc Quentin dậy và chúng tôi đi xuống nhà T.P., Luster đang nghịch đất. T.P. đặt Quentin xuống và nó cũng nghịch đất. Luster với Quentin giằng nhau mấy cái thìa và Quentin giằng được. Thấy Luster khóc, Frony tới đưa cho Luster một cái lon thiếc để nó chơi, rồi tôi lấy mấy cái thìa và Quentin đánh tôi, thế là tôi khóc.
“Nín”, Frony nói. “Rõ không biết xấu. Giành đồ chơi của con nít.” Nó lấy lại những cái thìa và đưa cho Quentin.
“Nín đi nào”, Frony nói. “Tôi đã bảo nín cơ mà.”
“Nín ngay!”, Frony nói. “Phải cho cậu một trận đòn mới được.” Nó nhấc Luster và Quentin dậy. “Lại đây!”, nó nói. Chúng tôi tới chuồng gia súc. T.P. đang vắt sữa bò. Roskus ngồi trên cái hòm.
“Nó lại làm sao thế?”, Roskus hỏi.
“Bố giữ cậu ấy chơi ở đây”, Frony nói. “Cậu ấy lại giằng nhau với những đứa này. Lấy đồ chơi của chúng nó.
Bây giờ ở đây chơi với T.P., xem cậu có im đi một lát được không nào.”
“Rửa sạch cái vú ấy đi”, Roskus nói. “Mùa đông vừa rồi, mày vắt kiệt sữa con bò non kia. Mày vắt kiệt cả con này nữa, chúng sẽ chẳng có sữa nữa đâu”.
Dilsey đang hát.
“Đừng lại đằng ấy”, T.P. nói. “Cậu không nghe mammy bảo là không được lại đằng ấy hay sao?”
Họ đang hát.
“Đi nào”, T.P. nói. “Mình đến chơi với Quentin và Luster. Nào!”
Quentin và Luster đang nghịch đất trước nhà T.P. Có một ngọn lửa chập chờn trong nhà, với bóng Roskus ngồi phía trước.
“Thế là ba, lạy Chúa”, Roskus nói. “Tôi đã bảo bà từ hai năm trước. Cái nhà này xui xẻo lắm.”
“Thế sao ông không đi đi?”, Dilsey vừa hỏi vừa thay quần áo cho tôi. “Xui xẻo là những chuyện ở Memphis mà ông nhồi cho thằng Versh ấy đấy. Có thế ông mới thỏa kia.”
“Đấy đâu phải là tất cả những xui xẻo mà thằng Versh chịu?”, Roskus nói.
Frony tới.
“Xong cả rồi à?”, Dilsey hỏi.
“T.P. sắp xong”, Frony nói. “Cô Cahline bảo mammy cho Quentin đi ngủ.”
“Tao đến ngay đây”, Dilsey nói. “Cô ấy phải biết là lúc này tao đâu có mọc cánh được.”
“Tôi đã bảo bà mà”, Roskus nói. “Có gì tốt lành ở cái nhà mà đến cả tên con, người ta cũng không dám gọi.”
“Im đi!”, Dilsey quát. “Ông muốn nó ré lên hả?”
“Nuôi một đứa bé mà không biết mẹ đẻ nó tên là gì”, Roskus nói.
“Ai khiến ông lo cho nó”, Dilsey nói. “Một tay tôi nuôi tất cả chúng nó, tôi nuôi thêm đứa nữa có sao? Im ngay đi! Ông có để cho nó ngủ không nào?”
“Nói gì một cái tên”, Frony nói. “Cậu ấy biết tên ai vào với ai đâu.”
“Mày thử nói ra xem nó biết không”, Dilsey nói. ”Mày cứ nói ra lúc nó ngủ và tao cam đoan là nó nghe thấy.”
“Nó biết nhiều thứ hơn người ta tưởng”, Roskus nói. “Nó biết ai đến ngày đến giờ, như nó được mách bảo vậy. Nó có thể bảo bà lúc nào giờ của nó điểm, nếu nó nói ra được. Hoặc của bà. Hoặc của tôi.”
“Bế Luster sang giường khác đi, mammy”, Frony nói. “Thằng kia ám nó.”
“Câm mồm”, Dilsey nói. “Mày không nói được câu nào hay hớm hơn à? Mày nghe bố mày nói nhảm làm gì. Lên giường đi, Benjy!”
Dilsey đẩy tôi vào giường, chỗ Luster đang nằm. Nó đã ngủ. Dilsey lấy một tấm gỗ dài đặt giữa Luster và tôi. “Nằm bên này”, Dilsey nói. “Luster còn bé, đừng làm đau nó.”
Chưa đi được đâu, T.P. nói. Chờ một lát!
Chúng tôi nhìn quanh góc nhà và nhìn những chiếc xe chạy qua.
“Nào!”, T.P. nói. Nó bế Quentin lên và chúng tôi chạy xuống góc hàng rào để nhìn họ đi qua. “Ông kia kìa”, T.P. nói. “Nhìn cái xe có hòm kính ấy. Nhìn ông kìa. Ông nằm trong đó. Thấy ông không?”
Đi nào, Luster nói, tôi mang quả bóng này về nhà, để khỏi đánh mất. Này, ông ơi, ông cóc lấy được đâu. Họ mà thấy ông cầm nó, họ sẽ bảo là ông ăn cắp. Im ngay! Ông cóc lấy được nó đâu. Ông lấy nó làm trò gì kia chứ. Ông có biết chơi bóng đâu.
Frony và T.P. nghịch đất cạnh cửa. T.P. đựng mấy con đom đóm trong cái chai.
“Sao lại ra đây cả thế này?”, Frony hỏi.
“Nhà có khách”, Caddy đáp. “Bố bảo tối nay tất cả phải nghe lời tôi. Cả chị với T.P. cũng phải nghe lời tôi.”
“Tôi không nghe lời chị”, Jason nói. “Frony với T.P. cũng chẳng việc gì phải nghe lời chị.”
“Tao nói là chúng sẽ nghe”, Caddy nói. “Mà có khi tao cũng chẳng bảo gì chúng cả.”
“T.P., chẳng phải nghe lời ai hết”, Frony nói. “Đám ma bắt đầu chưa nhỉ?”
“Đám ma là cái gì?”, Jason hỏi.
“Mammy không dặn chị là đừng nói với họ à?”, Versh nói.
“Là chỗ mà người ta khóc”, Frony nói. “Người ta khóc hai ngày hồi đám ma dì Beulah Clay.”
Họ khóc ở nhà Dilsey. Dilsey khóc. Lúc Dilsey rền rĩ, Luster nói, Im, và chúng tôi im, rồi tôi bật khóc và con Blue hú dưới thềm nhà bếp. Rồi Dilsey thôi khóc và chúng tôi cũng thôi.
“À”, Caddy nói. “Đấy là dân đen. Dân trắng không có đám ma.”
“Mammy dặn mình không được nói gì với các cô cậu ấy kia mà, Frony”, Versh nói.
“Nói cái gì?”, Caddy nói.
Dilsey rền rĩ, và khi cái đó đến tôi bật khóc và con Blue hú dưới thềm. Luster, Frony nói trong cửa sổ, Đưa chúng nó tới chuồng gia súc. Om sòm thế này thì tao còn nấu nướng gì được. Cả con chó quỷ ấy nữa. Đưa chúng đi hết đi.
Con không xuống dưới ấy đâu, Luster nói. Con sợ gặp bố dưới ấy. Đêm qua con thấy bố vung vẩy tay trong chuồng.
“Sao lại không?”, Frony nói.”Dân trắng cũng chết chứ? Bà nội cô thì cũng chết như bất kỳ dân đen nào.”
“Chó chết thì có”, Caddy nói. “Lúc con Nancy ngã xuống hố rồi Roskus bắn nó và mấy con ó lột da nó.”
Những lóng xương rải rác quanh hố, nơi những dây nho sẫm màu mọc trong hố đen sì, bò lan vào ánh trăng, như một vài hình thể đã ngưng đọng. Rồi mọi người thôi khóc và trời đổ tối, rồi khi thôi khóc để lại khóc tiếp, tôi nghe thấy mẹ cùng tiếng chân vội vã đi khỏi, và tôi ngửi thấy cái đó. Rồi căn phòng tới, nhưng tôi đã nhắm mắt. Tôi không thôi khóc. Tôi ngửi thấy cái đó. T.P. đã tháo các khăn trải giường.
“Nín”, nó nói. “Suỵt!”
Nhưng tôi ngửi thấy cái đó. T.P. kéo tôi dậy và vội vã mặc quần áo cho tôi.
“Nín đi, Benjy”, nó nói. “Mình đi xuống nhà dưới. Cậu thích xuống nhà tôi mà, chỗ Frony ấy. Nín đi! Suỵt!”
Nó buộc giày, đội mũ cho tôi và chúng tôi đi ra. Có ánh đèn trong phòng lớn. Đi ngang qua phòng lớn, chúng tôi nghe thấy mẹ.
“Suỵt, Benjy”, T.P. nói. “Một lát thôi rồi mình ra ngoài.”
Một cánh cửa mở ra và tôi ngửi thấy cái đó hơn bao giờ hết, và một cái đầu thò ra. Không phải bố. Bố đang ốm trong đó.
“Mày có đưa cậu ấy ra ngoài không?”
“Chúng cháu đang ra đây”, T.P. nói. Dilsey lên thang gác.
“Im”, bà nói. “Khẽ chứ. Đưa cậu ấy xuống nhà đi T.P., Frony đang soạn giường cho cậu ấy rồi. Chúng mày canh chừng cậu ấy. Nín, Benjy. Đi theo T.P.!”
Bà tới chỗ có tiếng mẹ.
“Giữ nó ở dưới đấy.” Không phải bố. Người ấy đóng cửa lại, nhưng tôi vẫn ngửi thấy cái đó.
Chúng tôi xuống cầu thang. Cầu thang đi vào bóng tối và T.P. cầm tay tôi, và chúng tôi ra ngoài, ra khỏi bóng tối. Con Dan đang ngồi hú ở sân sau.
“Nó ngửi thấy”, T.P. nói. “Cậu cũng ngửi thấy như thế phải không?”
Chúng tôi xuống thềm, nơi có bóng chúng tôi.
“Tôi quên áo khoác của cậu rồi”, T.P. nói. “Cậu phải mặc áo. Nhưng tôi không quay lại được.”
Con Dan hú.
“Nín ngay”, T.P. nói. Bóng chúng tôi lay động còn bóng Dan bất động ngoại trừ lúc nó hú.
“Cậu cứ rống lên như thế là tôi không đưa cậu xuống nhà đâu”, T.P. nói.“Cậu chả cần cất cái giọng ễnh ương ấy cũng đủ phát khiếp rồi. Đi nào!”
Chúng tôi theo lối đi lát gạch với những cái bóng của mình. Chuồng lợn có mùi giống như lũ lợn. Con bò cái đứng trong ngăn chuồng, ghếch mõm nhai. Con Dan hú.
“Cậu làm cả tỉnh thức dậy mất thôi”, T.P. nói. “Cậu không im đi được à?”
Chúng tôi thấy con Fancy đang ăn bên bờ suối. Khi chúng tôi tới nơi, trăng sáng đầy mặt nước.
“Này, ông ơi”, T.P. nói. “Chỗ này gần quá. Mình không đứng đây được. Đi nào! Giờ thử nhìn cậu xem. Chân cẳng ướt hết cả. Lại đây!” Con Dan hú.
Cái hố ra khỏi đám cỏ rì rầm. Những lóng xương rải rác quanh những dây nho đen.
“Nào!”, T.P. nói. “Cậu thích rống thì cứ rống cho long óc ra. Có cả một đêm với hai mươi mẫu đồng cỏ cho cậu rống đấy.”
T.P. nằm dài trong hố và tôi ngồi xuống, nhìn những lóng xương chỗ bầy ó ăn thịt con Nancy, lật phật đen và chậm chạp nặng nề bay ra khỏi hố.
Tôi vớ được nó lúc mình xuống đây lần trước, Luster nói. Tôi cho cậu xem rồi thôi. Cậu có thấy nó đâu không? Tôi lấy nó ra khỏi túi đúng chỗ này và đưa cậu xem mà.
“Mày nghĩ là những con ó sẽ lột áo bà nội à?”, Caddy nói, “Đồ khùng!”.
“Chị là đồ con ó”, Jason nói. Anh òa khóc.
“Mày là thằng đần”, Caddy nói. Jason khóc. Tay anh đút trong túi.
“Jason rồi sẽ giàu sụ”, Versh nói. “Lúc nào cũng khư khư giữ tiền.”
Jason khóc.
“Bây giờ thì mày làm nó nhè”, Caddy nói. “Nín ngay, Jason. Lũ ó làm thế nào vào chỗ bà nội được? Bố không cho chúng vào đâu. Liệu mày có để một con ó lột áo mày không? Im đi nào!”
Jason nín. “Frony bảo là đám ma”, anh nói.
“Không phải đâu”, Caddy nói. “Đấy là đám tiệc. Frony chả biết gì hết. Nó đòi những con đom đóm của mày kìa, T.P.. Cho nó cầm một lát.”
T.P. đưa cho tôi cái chai đựng đom đóm.
“Tao cam đoan là nếu vòng qua cửa sổ phòng khách, thể nào mình cũng thấy”, Caddy nói. “Rồi chúng mày sẽ tin lời tao.”
“Tôi biết rồi”, Frony nói. “Tôi chả cần nhìn.”
“Chị im mồm đi thì hơn, Frony”, Versh nói. “Mammy cho ăn đòn đấy.”
“Cái gì thế?”, Caddy hỏi.
“Cái tôi biết”, Frony nói.
“Đi nào!”, Caddy nói. “Mình đi vòng ra đằng trước.” Chúng tôi kéo nhau đi.
“T.P. đòi những con đom đóm của nó”, Frony nói.
“Cho cậu ấy cầm một chút nữa, T.P.”, Caddy nói. “Chúng tao sẽ trả.”
“Các cô cậu chả bao giờ bắt được đom đóm”, Frony nói.
“Nếu tao cho mày với T.P. đi cùng, chúng mày có để nó cầm không?”, Caddy nói.
“Chẳng ai bắt tôi với T.P. phải nghe lời cô”, Frony nói.
“Nếu tao bảo chúng mày không phải nghe lời, chúng mày có để nó cầm không?”, Caddy hỏi.
“Được”, Frony nói. “Cứ để cậu ấy cầm, T.P.! Mình đi xem họ khóc.”
“Họ không khóc”, Caddy nói. “Tao bảo mày đấy là đám tiệc. Họ có khóc không, Versh ?”
“Cứ đứng ở đây thì làm sao biết được họ làm gì”, Versh nói.
“Đi nào!”, Caddy nói. “Frony và T.P. không phải nghe lời tao. Còn những đứa khác thì phải nghe. Mày cõng cậu ấy, Versh! Trời tối rồi.”
Versh cõng tôi và chúng tôi đi vòng qua nhà bếp.
Khi chúng tôi nhìn quanh góc nhà thì thấy những ánh đèn đang đi tới. T.P. quay lại mở cửa hầm rượu.
Có biết cái gì dưới ấy không, T.P. hỏi. Nước soda. Tôi thấy ông Jason đi lên hai tay cầm đầy soda. Chờ đây một lát.
T.P. đi và nhìn vào cửa bếp. Dilsey hỏi, Mày ngó nghiêng cái gì ở đây. Benjy đâu rồi.
Cậu ấy ở ngoài này, T.P. nói.
Đi mà trông cậu ấy, Dilsey nói. Giữ cậu ấy chơi ở ngoài sân, nghe không.
Vâng ạ, T.P. nói. Người ta bắt đầu chưa?
Mày đi đi và nhớ trông chừng thằng bé, Dilsey nói. Tao đang không kịp thở đây.
Một con rắn từ dưới hầm bò ra. Jason nói anh không sợ, Caddy nói anh sợ còn chị không sợ, còn Versh nói cả hai đều sợ và Caddy nói đừng làm ồn, bố bảo thế.
Cậu lại sắp rống lên đấy hả. T.P. nói. Cậu muốn uống rượu thuốc không?
Nó chích mũi và mắt tôi.
Nếu cậu không uống thì để tôi, T.P. nói. Được rồi, đây. Mình kiếm thêm chai nữa lúc không ai để ý. Cậu đừng có làm ồn.
Chúng tôi dừng lại bên gốc cây cạnh cửa sổ phòng khách. Versh đặt tôi xuống trong cỏ ướt. Trời lạnh giá. Đèn thắp sáng ở tất cả các cửa sổ.
“Bà nội ở kia kìa”, Caddy nói. “Bây giờ ngày nào bà cũng ốm. Khi nào bà khỏe mình sẽ đi picnic.”
“Tôi biết cái gì tôi biết”, Frony nói.
Cây cối rì rầm, cả cỏ nữa.
“Phòng bên cạnh là nơi mình bị lên sởi”, Caddy nói.
“Mày với T.P. bị lên sởi ở đâu, Frony?”
“Mình ở đâu thì bị lên sởi ở đấy chứ sao”, Frony đáp.
“Họ chưa bắt đầu”, Caddy nói.
Họ sắp bắt đầu rồi, T.P. nói. Cậu đứng yên đây, tôi đi kiếm cái hòm để mình có thể nhìn vào cửa sổ. Nào, uống hết chai rượu thuốc này đi. Nó làm tôi thấy hệt như có một con cú trong người.
Chúng tôi uống chai rượu thuốc và T.P. đút chai qua khe ván sàn xuống hầm rượu rồi đi mất. Tôi nghe thấy họ trong phòng khách và tôi bám tay vào tường. T.P. lôi cái hòm. Nó ngã lăn ra và bật cười. Nó nằm đó, cười sằng sặc trong cỏ. Nó đứng dậy rồi kéo cái hòm đến dưới cửa sổ, cố nín cười.
“Tôi sẽ hú lên mất thôi”, T.P. nói. “Trèo lên cái hòm mà nhìn xem họ bắt đầu chưa?”
“Họ chưa bắt đầu vì ban nhạc chưa đến”, Caddy nói.
“Không có ban nhạc đâu”, Frony nói.
“Sao mày biết?”, Caddy hỏi.
“Tôi biết cái mình biết”, Frony đáp.
“Mày biết cái quái gì”, Caddy nói. Chị đi tới cái cây. “Đỡ tao lên, Versh!”
“Ông đã bảo cô không được lại gần cái cây này”, Versh nói.
“Đấy là từ lâu rồi”, Caddy nói. “Tao chắc ông đã quên chuyện đó. Vả lại, ông bảo tối nay phải nghe lời tao. Có đúng ông bảo phải nghe lời tao tối nay không?”
“Tôi không phải nghe lời chị”, Jason nói. “Frony với T.P. cũng không phải nghe.”
“Đỡ tao lên, Versh!”, Caddy nói.
“Được rồi”, Versh nói. “Rồi cô sẽ ăn đòn. Không phải tôi.”
Nó tới và đỡ Caddy lên cành cây thấp nhất. Chúng tôi nhìn cái đũng quần đầy bùn của chị. Rồi không thấy chị nữa. Chúng tôi nghe thấy cây rung.
“Ông Jason bảo nếu làm gãy cây, ông sẽ đánh đòn”, Versh nói.
“Tôi sẽ mách cả chuyện này nữa”, Jason nói.
Cây ngừng rung. Chúng tôi nhìn lên những cành cây im lìm.
“Có thấy gì không?”, Frony thì thào.
Tôi thấy họ. Rồi tôi thấy Caddy, với những đóa hoa trên tóc và tấm voan dài như gió sáng. Caddy, Caddy.
“Im”, T.P. nói. “Họ nghe thấy mất. Xuống mau!” Nó kéo tôi. Caddy. Tôi bám tay vào tường. Caddy. T.P. kéo tôi.
“Im!”, nó nói. “Im! Lại đây nhanh lên!” Nó kéo tôi đi. Caddy. “Im ngay, Benjy. Cậu muốn người ta nghe thấy à?
Đi nào, mình uống vài chai rượu thuốc nữa rồi quay lại nếu cậu nín. Mình đi kiếm chai nữa kẻo cả hai đứa cùng hú lên mất. Mình bảo là con Dan uống. Ông tướng Quentin lúc nào cũng khen nó khôn, mình thì bảo nó là con chó rượu thuốc, thế đấy.”
Ánh trăng rọi xuống bậc thềm hầm rượu. Chúng tôi uống thêm mấy chai rượu thuốc nữa.
“Cậu biết tôi ước gì không?”, T.P. hỏi. “Tôi ước có con gấu đi vào cửa hầm kia. Cậu biết tôi làm gì không? Tôi đi thẳng đến nó và nhổ vào mắt nó. Đưa tôi cái chai để tôi nút miệng lại kẻo tôi hú lên mất.”
T.P. ngã xuống. Nó bắt đầu cười khi cửa hầm rượu cùng ánh trăng nhảy đi mất và có cái gì đánh tôi.
“Im ngay”, T.P. nói, cố nhịn cười. “Chúa ơi, họ nghe thấy chúng mình mất. Dậy đi!”, T.P. nói. “Dậy mau, Benjy!” Nó lắc lư và cười, còn tôi cố gượng dậy. Những bậc thềm hầm rượu chạy lên đồi trong ánh trăng và T.P. ngã trên đồi, ngã vào ánh trăng, và tôi chạy va vào hàng rào khi T.P. chạy sau tôi nói, “Nín ngay, nín ngay”. Rồi nó ngã xuống đám hoa, cười sặc sụa, và tôi xô vào cái hòm. Nhưng khi tôi cố trèo lên nó, nó nhảy đi mất và đánh vào gáy tôi, cổ họng tôi rên lên. Nó rên lên và tôi không gượng dậy nữa, rồi nó lại rên và tôi bật khóc. Cổ họng tôi không ngớt rền rĩ trong lúc T.P. kéo tôi. Nó cứ rền rĩ và tôi không thể nói là mình có khóc hay không lúc T.P. ngã đè lên tôi rồi cười sằng sặc, nó cứ rền rĩ và Quentin đá T.P. và Caddy ôm choàng lấy tôi, và tấm voan của chị ngời sáng, tôi không còn ngửi thấy mùi cây nữa liền òa khóc.
Benjy, Caddy nói, Benjy. Chị lại ôm choàng tôi, nhưng tôi bỏ đi. “Sao thế, Benjy?” Chị hỏi. “Tại cái mũ này phải không?” Chị bỏ mũ ra và lại tới, và tôi bỏ đi.
“Benjy”, chị nói. “Sao vậy, Benjy? Caddy đã làm gì nào?”
“Nó không thích cái áo diêm dúa ấy”, Jason nói. “Chị tưởng mình là người lớn rồi đấy hả? Chị tưởng mình hơn hết thảy mọi người đấy hả? Diêm dúa.”
“Mày câm cái mõm lại”, Caddy nói. “Con thú ranh bẩn thỉu. Benjy.”
“Mới mười bốn tuổi đã tưởng mình là người lớn rồi hả?”, Jason nói. “Chị tưởng mình là cái thá gì rồi đấy. Phải không?”
“Nín đi, Benjy”, Caddy nói. “Cứ bảo Caddy. Chị sẽ làm mà. Nói xem!”
“Candace”, mẹ nói.
“Dạ”, Caddy nói.
“Sao con cứ trêu em thế?”, mẹ nói. “Đưa nó lại đây!”
Chúng tôi tới phòng mẹ; một mình bà nằm đó trong cơn bệnh, đắp khăn trên trán.
“Có chuyện gì nào?”, mẹ hỏi. “Benjamin.” “Benjy”, Caddy đáp. Chị lại đến, nhưng tôi bỏ đi. “Chắc con đã làm gì nó”, mẹ nói. “Sao con không để mặc nó, cho mẹ được yên? Mang cho em cái hộp rồi con đi đi, để mặc nó.”
Caddy lấy cái hộp để xuống sàn và mở ra. Đầy những ngôi sao. Khi tôi đứng yên, chúng đứng yên. Khi tôi động đậy, chúng long lanh lấp lánh. Tôi nín khóc.
Rồi tôi nghe Caddy bước đi và tôi bật khóc.
“Benjamin”, mẹ nói. “Lại đây!” Tôi đi tới cửa. “Con à, Benjamin”, mẹ nói.
“Gì thế?”, bố hỏi. “Con đi đâu đấy?”
“Đưa nó xuống dưới nhà và bảo ai đó trông nó, Jason”, mẹ nói. “Ông biết là tôi ốm mà.”
Bố khép cửa sau lưng chúng tôi.
“T.P.”, ông gọi.
“Dạ”, T.P. nói dưới thang gác.
“Benjy xuống đấy”, bố nói. “Đi với T.P.!”
Tôi đi tới cửa phòng tắm và nghe thấy tiếng nước.
“Benjy”, T.P. nói dưới thang gác.
Tôi lắng nghe tiếng nước.
Tôi không nghe tiếng nước nữa và thấy Caddy mở cửa.
“Sao vậy, Benjy?”, chị hỏi. Chị nhìn tôi và tôi đến và chị choàng tay ôm tôi. “Em lại tìm thấy Caddy phải không?”, chị nói. “Em tưởng Caddy đi mất rồi phải không?” Caddy có mùi cây.
Chúng tôi tới phòng Caddy. Chị ngồi xuống trước tấm gương. Chị dừng tay và nhìn tôi.
“Sao vậy, Benjy? Gì nào?”, chị hỏi. “Em không được khóc. Caddy có đi đâu? Nhìn đây này”, chị nói. Chị lấy cái lọ, mở nút và đưa vào mũi tôi. “Thơm không? Ngửi đi. Hay lắm.”
Tôi bỏ đi và vẫn khóc, và chị cầm cái lọ trong tay, nhìn tôi.
“À”, chị nói. Chị đặt cái lọ xuống rồi tới ôm tôi.
“Thì ra thế. Em cố nói với Caddy mà không nói được. Em muốn nói mà không được, phải không? Caddy không đi đâu mà. Caddy không đi đâu. Chờ chị mặc áo đã.”
Caddy mặc áo và lại cầm lấy cái lọ rồi chúng tôi xuống bếp.
“Dilsey”, Caddy nói. “Benjy tặng chị món quà.” Chị cúi xuống nhét cái lọ vào tay tôi. “Bây giờ đưa cho Dilsey.” Caddy chìa tay tôi ra và Dilsey lấy cái lọ.
“Ngoan quá nhỉ”, Dilsey nói. “Thì ra bé tặng Dilsey lọ nước hoa. Nhìn đây này, Roskus!”
Caddy có mùi như cây. “Chúng em không thích nước hoa”, Caddy nói.
Caddy có mùi như cây.
“Đi đi nào”, Dilsey nói. “Cậu lớn lắm rồi, ngủ chung đâu có được. Bây giờ cậu đã là thiếu niên. Mười ba tuổi đầu.
Đủ lớn để ngủ một mình trong phòng ông Maury được rồi”, Dilsey nói.
Cậu Maury ốm. Mắt cậu ốm, miệng cũng ốm. Versh bưng bữa chiều lên cho cậu trên cái khay.
“Maury dọa bắn cái thằng vô lại ấy”, bố nói. “Tôi bảo cậu ấy cứ lẳng lặng mà làm, khỏi cần tuyên bố trước với Patterson.” Ông uống.
“Jason”, mẹ nói.
“Bắn ai hả bố?”, Quentin hỏi. “Sao cậu Maury lại định bắn người ta?”
“Bởi vì cậu ấy không biết đùa”, bố nói.
“Jason”, mẹ nói. “Làm gì đi chứ? Ông cứ ngồi yên mà nhìn Maury bị rình bắn và cười hay sao?”
“Vậy thì Maury đừng để cho người ta rình bắn mình nữa”, bố nói.
“Bắn ai hả bố?”, Quentin hỏi. “Cậu Maury định bắn ai?” “Chẳng ai cả”, bố nói. “Bố làm gì có súng.”
Mẹ bật khóc. “Nếu ông khó chịu vì Maury ăn bám, sao ông không nói thẳng với cậu ấy. Lại đi nhạo báng trước bọn trẻ lúc cậu ấy không có mặt.”
“Dĩ nhiên là không”, bố nói. “Tôi ngưỡng mộ Maury. Cậu ấy là vô giá đối với ý tưởng của tôi về tính ưu việt của dòng giống. Tôi sẽ không đánh đổi Maury dù là lấy một cỗ ngựa xứng đáng. Và con biết tại sao không, Quentin?”
“Dạ, không ạ”, Quentin đáp.
“Et ego in arcadia1 bố quên mất cỏ khô trong tiếng La tinh là gì nhỉ?”, bố nói. “Đấy, đấy”, ông nói. “Tôi đùa thôi mà.” Ông uống và đặt ly xuống rồi tới để tay lên vai mẹ.
“Đâu phải chuyện đùa”, mẹ nói. “Họ bên tôi nào phải thua kém gì bên ông. Chỉ vì Maury ốm yếu.”
“Dĩ nhiên rồi”, bố nói. “Ốm đau là lý do hàng đầu. Sinh ra từ bệnh hoạn, sống với thối rữa, rồi đến chỗ tiêu vong. Versh!”
“Dạ thưa ông”, Versh nói sau ghế của tôi.
“Lấy bình nước và đổ đầy vào!”
“Và bảo Dilsey tới đây đưa Benjamin đi ngủ”, mẹ nói.
“Cậu lớn rồi”, Dilsey nói. “Caddy không muốn ngủ chung với cậu nữa. Nín ngay, rồi ngủ đi.” Căn phòng đi khỏi, nhưng tôi không nín, rồi căn phòng trở lại và Dilsey tới ngồi trên giường, nhìn tôi.
“Cậu không thể ngoan và nín đi được hay sao?”, Dilsey hỏi. “Cậu không nín phải không? Thôi được, chờ một lát.”
Bà bỏ đi. Chẳng có gì trong cửa. Rồi Caddy vào.
“Nín đi!”, Caddy nói. “Chị tới đây.”
Tôi nín và Dilsey gấp lại khăn trải giường, Caddy nằm vào giữa tôi với khăn trải giường và chăn. Chị không cởi áo choàng mặc trong nhà.
“Nào”, chị nói. “Chị đây thôi.” Dilsey mang tới một cái chăn đắp lên người chị rồi quấn quanh chị.
“Lát nữa là cậu ấy ngủ”, Dilsey nói. “Tôi để đèn bên phòng cô.”
“Vâng”, Caddy nói. Chị rúc đầu cạnh đầu tôi trên gối. “Ngủ ngon nhé, Dilsey.”
“Ngủ ngon, nghe cưng”, Dilsey đáp. Căn phòng tối lại.
Caddy có mùi như cây.
Chúng tôi nhìn lên cây chỗ chị đứng.
“Cô ấy có thấy gì không, Versh?”, Frony thì thào.
“Suỵt”, Caddy nói trên cây.
Dilsey nói, “Chúng mày lại đây!”. Bà đi vòng qua góc nhà. “Sao chúng mày không lên gác, như ông bảo, lại cứ lẩn sau lưng tao? Caddy và Quentin đâu rồi?”
“Tôi đã bảo chị ấy không được trèo lên cái cây kia.” Jason nói. “Tôi sẽ mách cho mà xem.”
“Đứa nào leo cây nào?”, Dilsey hỏi. Bà tới và nhìn lên cây. “Caddy”, Dilsey nói. Những cành cây lại bắt đầu rung.
“Thật là đồ quỷ sứ”, Dilsey nói. “Xuống ngay!”
“Khẽ chứ”, Caddy nói. “Bố dặn đừng làm ồn mà.” Chân chị thò ra và Dilsey túm lấy lôi chị ra khỏi cây.
“Mày làm cái trò gì mà để các cô cậu ấy quanh quẩn ở đây?”, Dilsey hỏi.
“Con chẳng nói được cô ấy”, Versh nói.
“Chúng mày làm gì ở đây?”, Dilsey hỏi. “Ai bảo chúng mày lên nhà trên?”
“Cô ấy bảo”, Frony nói. “Cô ấy bảo chúng con lên.”
“Ai bảo chúng mày là phải làm theo lời cô ấy?”, Dilsey nói, “Về nhà ngay!”. Frony và T.P. đi về. Chúng tôi không nhìn thấy chúng lúc chúng vẫn còn đang đi.
“Nửa đêm rồi còn ra đây”, Dilsey nói. Bà cõng tôi lên và chúng tôi đi về bếp.
“Lẩn sau lưng tôi”, Dilsey nói. “Mà đã biết là quá giờ ngủ rồi.”
“Suỵt, Dilsey”, Caddy nói. “Đừng nói to thế. Mình không được làm ồn mà.”
“Vậy cô hãy ngậm miệng lại và nín thít đi”, Dilsey nói. “Quentin đâu rồi?”
“Quentin nổi khùng vì tối nay anh ấy phải vâng lời em”, Caddy nói. “Anh ấy vẫn cầm chai đom đóm của T.P.”.
“T.P. không có cái đó cũng chẳng sao”, Dilsey nói. “Mày đi tìm Quentin về đây, Versh! Roskus bảo là thấy cậu ấy đi về phía chuồng gia súc.” Versh đi ra. Chúng tôi không thấy nó nữa.
“Chẳng thấy trên nhà làm gì cả”, Caddy nói. “Chỉ thấy ngồi ở ghế và nhìn.”
“Người ta làm gì cũng chẳng việc gì đến các cô cậu”, Dilsey nói. Chúng tôi loanh quanh trong bếp.
Cậu muốn đi đâu nào, Luster hỏi. Lại muốn về xem họ vụt bóng hả. Mình tìm khắp chỗ đó rồi thôi. À này. Khoan đã. Cậu cứ đợi ở đây để tôi quay lại tìm quả bóng ấy. Tôi nghĩ ra rồi.
Bếp tối om. Những ngọn cây đen sì trên trời. Con Dan lững thững đi ra từ gầm cầu thang và gặm mắt cá chân của tôi. Tôi đi quanh bếp, chỗ có trăng. Con Dan lết theo sau, vào trăng.
“Benjy”, T.P. nói từ trong nhà.
Cây hoa cạnh cửa sổ phòng khách không tối, nhưng những cây rậm thì tối. Cỏ rì rầm trong ánh trăng khi bóng tôi bước đi trên cỏ.
“Này, Benjy”, T.P. nói từ trong nhà. “Cậu trốn đâu thế? Lại lẩn đi rồi. Biết ngay mà.”
Luster trở lại. Khoan, nó nói. Ở đây. Đừng lại chỗ đó. Cô Quentin đang ngồi với bồ ở cái đu đằng ấy đấy. Đi lối này này. Quay lại đây. Benjy.
Trời tối mịt dưới bóng cây. Con Dan không chịu đi. Nó đứng lại trong ánh trăng. Rồi tôi nhìn thấy cái đu và òa khóc.
Đi khỏi chỗ đó, Benjy, Luster nói. Cậu biết là cô Quentin sẽ nổi khùng lên chứ?
Bây giờ là hai, rồi còn một ở cái đu. Caddy vội vã đi tới, trắng mờ trong bóng tối.
“Benjy”, chị nói. “Em lẩn ra đây cách nào thế? Versh đâu?”
Chị ôm tôi, và tôi nín khóc rồi nắm lấy áo chị cố kéo chị đi.
“Sao thế, Benjy?”, chị hỏi. “Chuyện gì thế này, T.P.?”, chị gọi.
Người ở cái đu đứng dậy đi tới, và tôi vừa khóc vừa kéo áo Caddy.
“Benjy”, Caddy nói. “Charlie đấy mà. Em có biết Charlie không?”
“Thằng đen của nó đâu rồi?”, Charlie nói. “Chúng làm gì mà để nó đi lung tung thế này?”
“Nín đi, Benjy”, Caddy nói. “Đi chỗ khác đi, Charlie. Nó không thích anh.” Charlie đi khỏi và tôi nín. Tôi kéo áo Caddy.
“Sao thế, Benjy?”, Caddy hỏi. “Sao em không đi chơi để chị ở đây nói chuyện với anh Charlie một lát?”
“Gọi thằng đen ấy đi”, Charlie nói. Anh ta trở lại. Tôi khóc ầm lên và kéo áo Caddy.
“Đi chỗ khác đi, Charlie”, Caddy nói. Charlie tới đặt tay lên Caddy và tôi càng khóc rống lên.
“Không mà, không mà”, Caddy nói. “Không mà, không mà.”
“Nó có nói được đâu?”, Charlie nói. “Caddy!”
“Anh điên à?”, Caddy nói. Chị bắt đầu thở hổn hển. “Nó thấy đấy. Đừng! Đừng!” Caddy giằng ra. Họ cùng thở hổn hển. “Thôi anh, thôi anh”, Caddy thì thào.
“Đưa nó đi chỗ khác đi”, Charlie nói.
“Em sẽ đưa”, Caddy nói. “Buông em ra đã nào!” “Em sẽ đưa nó đi chỗ khác chứ?”, Charlie hỏi.
“Vâng”, Caddy đáp. “Buông em ra!” Charlie quay đi. “Nín”, Caddy nói. “Anh ấy đi rồi.” Tôi nín khóc. Tôi nghe thấy chị và cảm thấy ngực chị phập phồng.
“Em sẽ đưa nó về nhà”, chị nói. Chị nắm tay tôi. “Em sẽ tới.” Chị thì thầm.
“Khoan đã”, Charlie nói. “Gọi thằng đen đi!” “Không”, Caddy nói. “Em sẽ trở lại. Đi nào, Benjy!”
“Caddy”, Charlie thì thào lớn hơn. Chúng tôi đi. “Em trở lại nhé. Em có trở lại không?” Caddy và tôi chạy. “Caddy”, Charlie nói. Chúng tôi chạy vào trong ánh trăng, về nhà bếp.
“Caddy”, Charlie nói.
Caddy và tôi chạy. Chúng tôi chạy lên thềm bếp, vào hiên nhà, và Caddy quỳ xuống trong bóng tối, ôm lấy tôi. Tôi nghe thấy chị và cảm thấy ngực chị phập phồng. “Chị sẽ
không thế”, chị nói. “Chị sẽ không bao giờ thế nữa. Benjy. Benjy.” Rồi chị khóc, và tôi vẫn khóc, chúng tôi ôm nhau. “Nín đi! Chị sẽ không thế nữa.” Thế là tôi nín và Caddy đứng dậy, rồi chúng tôi đi vào bếp bật đèn lên và Caddy tới cái chậu lấy xà phòng rửa miệng thật kỹ. Caddy có mùi như cây.
Tôi đã nói mãi với cậu là đừng lại chỗ đó, Luster nói. Họ ngồi đu, đưa mau. Quentin đặt tay trên tóc. Anh ta thắt một cái cà vạt đỏ.
Mày là thằng khọm khùng, Quentin nói. Rồi tao nói cho Dilsey biết làm sao mày cứ để cậu ấy bám nhằng nhằng theo tao ở khắp mọi nơi. Tao sẽ bảo bà ấy quất cho mày một trận.
“Tôi đâu ngăn được cậu ấy”, Luster nói. “Lại đây, Benjy.”
“Phải, mày không làm được”, Quentin nói. “Mày có thử làm đâu. Cả hai đứa chúng mày rình mò theo tao. Bà ngoại bảo chúng mày ra đây do thám tao phải không?” Nó nhảy ra khỏi đu. “Mày đưa cậu ấy đi khỏi đây ngay lập tức và đừng có lảng vảng quanh đây, nếu không tao sẽ mách cậu Jason cho mày ăn đòn.”
“Tôi đâu giữ được cậu ấy?”, Luster nói. “Cô làm được thì thử làm xem.”
“Câm cái mồm mày lại”, Quentin nói. “Mày có đưa cậu ấy đi không thì bảo?”
“Ồ, cứ để hắn đấy”, anh ta nói. Anh ta thắt một cái cà vạt đỏ. Nắng đỏ rực trên đó. “Nhìn đây, Jack!” Anh ta quẹt một que diêm và đưa vào miệng mình. Rồi anh ta lại đưa que
diêm ra khỏi miệng. Nó vẫn cháy. “Muốn thử không?”, anh ta nói. Tôi đi tới đó. “Há miệng ra!”, anh ta nói. Tôi há miệng. Quentin lấy tay gạt văng que diêm.
“Anh là đồ chết tiệt”, Quentin nói. “Anh muốn cho nó gào lên hả? Anh không biết là nó rống suốt ngày hay sao? Tao sẽ mách Dilsey cho mày.” Nó chạy đi.
“Kìa em”, anh ta nói. “Ê này. Quay lại đây. Anh không làm trò khùng với nó nữa đâu.”
Quentin chạy thẳng về nhà. Nó vòng qua bếp.
“Mày gào khủng khiếp lắm”, anh ta nói. “Phải không, Jack?”
“Cậu ấy đâu biết ông nói gì”, Luster nói. “Cậu ấy vừa câm vừa điếc mà.”
“Thế à?”, anh ta hỏi. “Nó bị thế từ bao giờ?”
“Đến nay là ba mươi ba năm rồi”, Luster nói. “Đẻ ra đã khùng. Ông là người của gánh hát à?”
“Sao biết?”, anh ta nói.
“Trước nay chẳng hề thấy ông ở quanh đây”, Luster nói.
“Ừ thế thì sao?”, anh ta hỏi.
“Chẳng sao cả”, Luster nói. “Tối nay tôi đi xem.”
Anh ta nhìn tôi.
“Có phải ông là người chơi nhạc bằng cái cưa không?”, Luster nói.
“Muốn biết thì cứ bỏ ra hai mươi lăm xu”, anh ta nói. Anh ta nhìn tôi và hỏi, “Sao họ không nhốt nó lại? Mày còn đưa nó ra đây làm gì?”.
“Ông bảo tôi ấy à?”, Luster hỏi. “Tôi đâu làm gì được cậu ấy. Tôi chỉ tới đây tìm đồng hai mươi lăm xu mình đánh mất để tối nay còn đi xem hát. Tình hình này chắc hết xem mất.” Luster tìm quanh. “Ông còn dư đồng hai mươi lăm xu nào không?”, Luster hỏi.
“Không”, anh ta nói. “Tao làm gì có.”
“Vậy thì tôi phải tìm cho ra đồng kia”, Luster nói. Nó đút tay vào túi. “Ông có muốn mua bóng golf không?”, Luster hỏi.
“Bóng gì?”, anh ta hỏi.
“Bóng golf”, Luster đáp. “Tôi chỉ cần hai mươi lăm xu thôi.”
“Để làm gì?”, anh ta hỏi. “Tao lấy thứ đó làm gì?”
“Tôi cũng nghĩ thế”, Luster nói. “Lại đây nào, ông đần”, nó nói. “Lại đây mà xem họ đánh bóng. Đây. Cầm lấy cây cà mà chơi.” Luster nhổ nó lên và đưa cho tôi. Nó sáng ngời.
“Mày lấy quả bóng ấy ở đâu ra?”, anh ta hỏi. Cà vạt của anh ta đỏ rực trong nắng, như đang bước đi.
“Tôi nhặt được ở dưới bụi cây kia kìa”, Luster đáp. “Lúc đầu tôi cứ tưởng là đồng hai mươi lăm xu tôi đánh mất.”
Anh ta tới và cầm lấy.
“Nín ngay!”, Luster nói. “Xem xong ông ấy trả lại mà.”
“Agnes Mabel Becky”, anh ta nói. Anh ta nhìn về phía nhà.
“Nín đi!”, Luster nói. “Ông ấy trả lại ngay bây giờ.” Anh ta đưa nó cho tôi và tôi thôi khóc.
“Đêm qua có ai đến gặp cô ấy không?”, anh ta hỏi.
“Tôi không biết”, Luster nói. “Đêm nào họ cũng đến, cô ấy trèo lên cái cây kia kìa. Tôi theo dõi họ làm gì.”
“Mẹ kiếp, thể nào chả có thằng để lại dấu vết”, anh ta nói. Anh ta nhìn lên ngôi nhà rồi đến nằm dài trên cái đu. “Thôi đi đi!”, anh ta nói. “Đừng quấy rầy tao.”
“Lại đây”, Luster nói. “Cậu lại gào như quỷ sứ bây giờ. Quentin về mách cậu rồi đấy.”
Chúng tôi tới hàng rào và nhìn qua những vạt hoa lượn sóng. Luster sục sạo trong cỏ.
“Ở chỗ này tôi vẫn còn mà”, nó nói. Tôi thấy lá cờ phần phật, và nắng đổ dài trên cỏ mênh mông.
“Họ sắp tới đây đấy”, Luster nói. “Có vài người, nhưng họ lại đi ra đằng kia. Lại đây giúp tôi tìm đi nào!”
Chúng tôi men theo hàng rào.
“Nín đi!”, Luster nói. “Họ không đến, tôi làm gì để họ đến được? Khoan đã. Có mấy người sắp tới. Nhìn đằng kia xem. Họ đến đây này.”
Tôi men theo hàng rào, tới cổng, nơi các cô gái đeo cặp sách đi qua. “Này Benjy”, Luster nói. “Lại đây!”
Cậu cứ nhòm qua cổng cũng chẳng được gì, T.P. nói. Cô Caddy
ở tận đẩu tận đâu rồi. Đi lấy chồng và bỏ cậu rồi. Cậu có ôm lấy cái cổng mà gào cũng chẳng nước non gì hết. Cô ấy không nghe thấy đâu.
Cậu ấy đòi cái gì thế, T.P., mẹ nói. Mày không dỗ cậu ấy yên được à?
Cậu ấy đòi xuống dưới kia để nhìn ra ngoài cổng, T.P. nói.
À, không được, mẹ nói. Trời đang mưa mà. Mày phải dỗ cậu ấy cách nào cho yên chứ. Con à, Benjamin!
Chẳng làm thế nào cho cậu ấy nín đi được, T.P. nói. Cậu ấy cứ tưởng xuống dưới cổng là cô Caddy về…
Vớ vẩn, mẹ nói.
Tôi nghe thấy họ chuyện trò. Tôi ra cửa và không nghe thấy họ nữa, và tôi đi xuống cổng, nơi các cô gái đeo cặp sách đi qua. Họ nhìn tôi, bước vội vã, đầu còn ngoái lại. Tôi cố nói, và họ càng đi nhanh hơn. Rồi họ chạy và tôi đến góc ngoặt hàng rào thì không đi xa hơn được nữa, rồi tôi nắm chặt lấy hàng rào, nhìn theo họ và cố nói.
“Này Benjy”, T.P. nói. “Cậu lại lẩn đi đâu thế? Cậu có biết là Dilsey sẽ cho cậu ăn đòn không?”
“Cậu cứ rên rỉ sướt mướt qua hàng rào cũng chẳng nước non gì”, T.P. nói. “Cậu làm bọn nhỏ ấy sợ. Nhìn kìa, chúng nó đi hết sang bên kia đường rồi.”
Sao nó ra ngoài được, bố nói. Có phải con quên gài then cổng lúc con vào không, Jason.
Đâu phải con, Jason nói. Bố cũng biết là con đâu có đãng trí thế. Bố tưởng con thích xảy ra những chuyện rắc rối như thế hay sao? Nhà này cũng đã đủ chuyện tồi tệ rồi, lạy Chúa. Con đã nói với bố không biết bao nhiêu lần. Bố gửi nó tới Jackson ngay đi. Chứ không thì bà Burgess đến bắn nó mất.
Im đi, bố nói.
Con đã nói với bố bao lần rồi, Jason nói.
Khi tôi sờ đến nó thì nó đã mở, và tôi nắm chặt lấy nó trong ánh hoàng hôn. Tôi không khóc, và cố nín, nhìn các cô gái đi qua trong ánh hoàng hôn. Tôi không khóc.
“Nó đấy.”
Họ dừng lại.
“Nó không ra được đâu. Nó chẳng thể nào làm gì được ai. Đi nào!”
“Mình hãi nó lắm. Mình hãi lắm. Mình sang bên đường đây.”
“Nó không ra được đâu.”
Tôi không khóc.
“Đừng nhát thế. Đi nào!”
Họ đi tiếp trong ánh hoàng hôn. Tôi không khóc và nắm chặt lấy cổng. Họ tới chậm chạp.
“Mình hãi lắm.”
“Nó không làm gì được cậu đâu. Ngày nào mình chả qua đây. Nó chỉ chạy sau hàng rào thôi.”
Họ đi tiếp. Tôi mở cổng và họ dừng chân, ngoảnh lại. Tôi cố nói và túm lấy cô ta, cố nói, cô ta kêu thét lên và tôi cố nói và những hình thể ngời sáng bắt đầu ngừng lại và tôi cố thoát ra. Tôi cố gạt nó khỏi mặt nhưng các hình thể ngời sáng lại đi. Chúng đi lên đồi nơi nó ngã ra và tôi cố khóc. Khi hít vào, tôi không sao thở ra được để khóc, và tôi cố giữ để không rơi khỏi ngọn đồi và rồi tôi rơi khỏi ngọn đồi vào những hình thể ngời sáng quay cuồng.
Này, ông khùng, Luster nói. Có người đến kìa. Thôi ngay cái trò rên rỉ sướt mướt ấy đi.
Họ đến chỗ lá cờ. Anh ta nhổ nó lên và họ vụt, rồi anh ta lại cắm lá cờ vào chỗ cũ.
“Ông”, Luster nói.
Anh ta nhìn quanh. “Cái gì?”, anh ta nói.
“Muốn mua bóng golf không?”, Luster hỏi.
“Đưa tao xem nào”, anh ta đáp. Anh ta tới hàng rào và Luster chìa quả bóng golf qua rào.
“Mày lấy nó ở đâu?”, anh ta hỏi.
“Tôi bắt được”, Luster nói.
“Tao biết rồi”, anh ta nói. “Ở đâu ấy à? Ở cái túi đựng bóng của người ta chứ gì?”
“Tôi tìm thấy nó ở chỗ sân đằng kia kìa.” Luster nói. “Tôi bán hai mươi lăm xu thôi.”
“Mày nghĩ là của mày à?”, anh ta hỏi.
“Tôi tìm thấy nó mà”, Luster đáp.
“Vậy thì đi mà tìm quả nữa”, anh ta nói. Anh ta đút nó vào túi và bỏ đi.
“Tối nay tôi còn phải đi xem hát chứ”, Luster nói.
“Vậy hả?”, anh ta hỏi. Anh ta lại sân bóng. “Lui ra, caddie!” Anh ta nói. Anh ta vụt.
“Thế nữa”, Luster nói. “Không thấy họ, cậu nhặng xị lên mà thấy họ, cậu cũng nhặng xị lên. Sao cậu không im đi chứ? Cậu tưởng cứ phải nghe cậu như thế mà người ta không phát ốm lên à? Đây này. Cậu lại làm rơi cây cà.” Nó nhặt lên và đưa lại cho tôi. “Để tôi nhổ cho cậu cây khác. Cậu sắp làm gãy nát cây này rồi.” Chúng tôi đứng ở hàng rào và nhìn họ.
“Gã trắng này khó chơi quá”, Luster nói. “Cậu thấy nó lấy quả bóng của tôi không?” Họ đi tiếp. Chúng tôi men theo hàng rào. Chúng tôi tới khu vườn và không đi xa hơn được nữa. Tôi nắm lấy hàng rào và nhìn qua những vạt hoa lượn sóng. Họ đi khỏi.
“Giờ thì cậu rền rĩ cái nỗi gì?”, Luster hỏi. “Im đi! Tôi mới là đứa đáng than vãn chứ đâu phải cậu? Đây này. Sao cậu không giữ chặt lấy cây cà? Cứ rơi lại rống lên.” Nó đưa tôi cây hoa. “Cậu đi đâu thế?”
Bóng chúng tôi in trên cỏ. Chúng tới rặng cây trước chúng tôi. Bóng tôi tới trước. Chúng tôi đến đó thì những cái bóng đã đi. Có một cây hoa trong cái chai. Tôi bỏ nốt cây hoa kia vào.
“Cậu còn bé lắm sao?”, Luster hỏi. “Bỏ hai cây hoa vào chai mà chơi. Cậu có biết cô Cahline mà chết, người ta sẽ làm gì cậu không? Họ sẽ tống cậu tới Jackson, cậu sẽ ở đó luôn. Cậu Jason nói thế đấy. Ở đấy cậu tha hồ mà nắm chấn song từ sáng tới tối, tha thẩn với bọn khùng và mếu máo. Cậu thích thế không?”
Luster hất văng những cây hoa khỏi tay tôi. “Cậu mà rống lên là người ta sẽ cho cậu tới Jackson để thưởng thức cái đó.”
Tôi cố nhặt những cây hoa. Luster nhặt chúng lên và chúng lại rơi mất. Tôi bật khóc.
“Rống!”, Luster nói. “Rống lên! Cứ phải kiếm cớ mà rống. Được rồi. Caddy.” Nó thì thào. “Caddy. Rống lên nào! Caddy”.
“Luster”, Dilsey nói từ nhà bếp.
Những cây hoa trở lại.
“Nín”, Luster nói. “Hoa đây này. Nhìn xem. Nó lại y như cũ rồi. Nín ngay!”
“Luster à”, Dilsey nói.
“Dạ”, Luster nói. “Chúng con đang về. Cậu đừng có gào như quỷ sứ thế. Đứng lên!” Nó kéo cánh tay tôi và tôi đứng dậy. Chúng tôi ra khỏi rặng cây. Những cái bóng của chúng tôi đã đi mất.
“Nín!”, Luster nói. “Xem người ta nhìn cậu kìa. Nín!” “Mày đưa cậu ấy về đây”, Dilsey nói. Bước xuống thềm. ”Mày làm gì cậu ấy thế hả?”, bà hỏi.
“Có ai làm gì cậu ấy đâu”, Luster đáp. “Cậu ấy tự nhiên rống lên.”
“Mày làm”, Dilsey nói. “Mày làm gì cậu ấy đây mà. Chúng mày ở đâu về?”
“Ở chỗ những cây tùng đằng kia”, Luster đáp.
“Làm con Quentin cứ cáu mù lên”, Dilsey nói. “Sao mày không đưa cậu ấy tránh xa nó ra? Mày biết là nó không thích thấy cậu ấy ở chỗ nó chứ?”
“Suốt cả ngày, cả buổi với cậu ấy rồi”, Luster nói. “Cậu ấy có phải là cha chú con đâu?”
“Đừng có láo với tao, thằng nhãi đen kia”, Dilsey nói.
“Con có làm gì cậu ấy đâu”, Luster nói. “Cậu ấy đang chơi ở đó, bỗng tự nhiên rống lên.”
“Mày lại động đến cái bãi tha ma của cậu ấy chứ gì?”, Dilsey nói.
“Con chẳng động gì đến cái bãi tha ma của cậu ấy cả”, Luster nói.
“Đừng có mà nói dối tao, thằng nhãi”, Dilsey nói. Chúng tôi đi lên thềm và vào bếp. Dilsey mở cánh cửa lò rồi đặt một cái ghế trước lò và tôi ngồi xuống. Tôi nín.
Sao cô làm bà khóc, Dilsey nói, sao cô lại để cậu ấy tới đó?
Nó chỉ đến nhìn lửa, Caddy nói. Mẹ nói cho nó biết cái tên mới của nó. Nào ai định làm mẹ khóc đâu.
Tôi biết cô không định, Dilsey nói. Cậu ấy ở một đầu nhà, còn cô ở đầu kia. Để yên đồ đạc của tôi. Đừng có mó máy vào thứ gì tới khi tôi trở lại.
“Mày không xấu hổ à?”, Dilsey hỏi. “Đi chọc ghẹo cậu ấy.” Bà để cái bánh ngọt lên bàn.
“Con có chọc ghẹo gì cậu ấy đâu?”, Luster hỏi. “Cậu ấy đang chơi cái chai đựng cây cúc hôi, thế là bỗng dưng gào tướng lên. Mammy nghe đấy.”
“Mày không động gì đến những cây hoa của cậu ấy chứ?”, Dilsey nói.
“Con chẳng động đến bãi tha ma của cậu ấy”, Luster nói. “Con hơi đâu động đến cái xe thồ của cậu ấy làm gì. Con chỉ tìm đồng xu của mình thôi.”
“Mày đánh mất rồi à?”, Dilsey hỏi. Bà thắp những ngọn nến trên cái bánh. Có mấy cây nến nhỏ. Mấy cây nến lớn đã được cắt ngắn đi. “Tao đã bảo mày là cất nó rồi. Bây giờ mày lại muốn tao xin con Frony cho mày đồng khác chứ gì?”
“Con phải đi xem hát, mặc kệ Benjy”, Luster nói. “Con chẳng phải lẽo đẽo theo cậu ấy cả ngày lẫn đêm như thế.”
“Cậu ấy đòi thế nào mày phải làm thế ấy, thằng nhãi kia”, Dilsey nói. “Mày nghe tao nói chứ?”
“Con vẫn làm thế đấy thôi”, Luster nói. “Cậu ấy đòi gì mà con chả chiều. Phải không, Benjy?”
“Cứ thế mà làm”, Dilsey nói. “Đưa cậu ấy lại đây, cứ khóc ông ổng để bà cũng sụt sùi theo. Nào chúng mày ăn cái bánh này đi, trước khi Jason về. Tao không muốn cậu ấy cằn nhằn day dứt tao về cái bánh mà tao phải bỏ tiền túi ra mua. Tao có làm bánh thì cậu ấy đếm từng quả trứng trong bếp. Mày có để cậu ấy yên không, hay mày không muốn đi xem hát tối nay?”
Dilsey đi ra.
“Cậu không thổi tắt nến được đâu”, Luster nói. “Xem tôi thổi tắt này.” Nó ngả người, phồng má lên. Nến tắt. Tôi òa khóc. “Nín!”, Luster nói. “Đây này. Nhìn lửa đi để tôi cắt bánh.”
Tôi nghe thấy đồng hồ, và nghe thấy Caddy đứng sau lưng tôi, và tôi nghe thấy mái nhà. Trời vẫn mưa, Caddy nói. Tôi ghét mưa. Tôi ghét mọi thứ. Và rồi chị gục đầu vào lòng tôi và chị khóc, ôm lấy tôi, và tôi òa khóc. Rồi tôi lại nhìn ngọn lửa và những hình thể êm ái sáng ngời lại di động. Tôi nghe thấy đồng hồ và mái nhà và Caddy.
Tôi ăn mấy miếng bánh. Tay Luster đưa tới miếng khác.
Tôi nghe thấy nó ăn. Tôi nhìn ngọn lửa.
Một đoạn dây thép dài thò qua vai tôi. Nó tới cánh cửa và rồi ngọn lửa đi mất. Tôi bắt đầu khóc.
“Cậu làm gì mà tru lên thế?”, Luster nói. “Nhìn kìa”. Ngọn lửa ở đó. Tôi nín. “Cậu không thể ngồi nhìn lửa và yên lặng như mammy bảo hay sao?”, Luster nói. “Cậu không biết xấu hổ à? Này. Miếng bánh nữa của cậu đây.”
“Mày vừa làm gì cậu ấy đấy?”, Dilsey hỏi. “Mày không để cậu ấy yên được sao?”
“Con chỉ cố dỗ cậu ấy nín để khỏi làm phiền cô Cahline”, Luster nói. “Có gì đâu mà cậu ấy cứ nhè mồm ra.”
“Tao biết cái có gì đâu ấy rồi”, Dilsey nói. “Tao sẽ bảo thằng Versh quật cho mày một trận lúc nào nó về. Mày ráng mà chịu. Suốt ngày giở trò. Mày đưa cậu ấy xuống suối phải không?”
“Đâu nào?”, Luster nói. “Cả ngày bọn con chỉ chơi quanh sân này, như mammy dặn thôi mà.”
Tay nó với tới một miếng bánh nữa. Dilsey đập vào tay nó. “Cứ thò vào đi, tao sẽ chặt phăng bằng con dao phay này”, Dilsey nói. “Tao cam đoan là cậu ấy chưa được lấy một miếng.”
“Cậu ấy ăn đấy chứ”, Luster nói. “Cậu ấy ăn gấp đôi con. Hỏi cậu ấy mà xem.”
“Thử thò tay ra nhón lần nữa xem”, Dilsey nói. “Thò tay ra xem.”
Đúng thế đấy, Dilsey nói. Tôi nghĩ cũng sắp đến lúc tôi khóc rồi. Thế nào Maury cũng để cho tôi khóc một lần.
Bây giờ tên nó là Benjy, Caddy nói.
Sao lại thế, Dilsey nói. Cậu ấy có làm hỏng cái tên cha sinh mẹ đẻ hồi nào đâu.
Benjamin là tên trong Kinh Thánh, Caddy nói. Tên ấy tốt cho nó hơn là tên Maury.
Sao lại thế, Dilsey hỏi.
Mẹ bảo vậy, Caddy nói.
Hừ, Dilsey nói. Tên cũng chẳng ích gì cho cậu ấy. Cũng chẳng hại gì. Đổi tên chẳng làm cho người ta may mắn hơn. Tên tôi là Dilsey từ hồi nảo hồi nào và vẫn cứ là Dilsey cho tới lúc người ta quên hẳn tôi.
Đã quên hẳn thì làm sao biết là Dilsey nữa, hả Dilsey, Caddy nói.
Ở trong Sổ Cái ấy, cưng ạ, Dilsey nói. Viết ra mà. Chị đọc được không, Caddy nói.
Chẳng phải đọc, Dilsey nói. Người ta đọc cho mình. Mình chỉ việc nói “Có tôi”.
Đoạn dây thép dài thò qua vai tôi, và lửa tắt. Tôi òa khóc. Dilsey và Luster giằng nhau.
“Tao thấy mày rồi”, Dilsey nói. “À, tao thấy mày rồi.” Bà kéo Luster ra khỏi góc nhà, lắc nó. “Chẳng có cái gì trêu chọc cậu ấy phải không? Mày cứ đợi ông mày về. Tao ước gì được mạnh chân khỏe tay như xưa để nện tuốt xác mày ra. Tao sẽ nhốt mày vào hầm rượu, cho mày khỏi đi xem hát tối nay.”
“Ối, mammy”, Luster nói. “Ối, mammy!”
Tôi thò tay vào chỗ lúc này có lửa.
“Giữ cậu ấy”, Dilsey nói. “Giữ cậu ấy kìa.”
Tôi rụt tay lại rồi đưa vào miệng và Dilsey túm lấy tôi. Tôi vẫn nghe thấy tiếng đồng hồ giữa tiếng la thét của mình. Dilsey với tay ra đằng sau và đập lên đầu Luster. Tiếng la của tôi mỗi lúc một lớn.
“Đi lấy soda”, Dilsey nói. Bà kéo tay tôi ra khỏi miệng.
Tôi la to hơn và cố đút tay vào miệng, nhưng bị Dilsey giữ chặt. Tôi la lớn nữa. Bà rưới soda lên tay tôi.
“Tìm trong chạn và xé một miếng giẻ móc trên cái đinh ấy”, bà nói. “Nín ngay! Cậu định làm má cậu ốm thêm hay sao? Đây này, nhìn lửa đi! Dilsey làm tay cậu hết đau ngay bây giờ. Nhìn lửa kìa!” Bà mở cánh cửa lò. Tôi nhìn ngọn lửa nhưng tay vẫn không hết đau và tôi không thôi khóc. Tay tôi cố đưa lên miệng nhưng Dilsey giữ chặt.
Bà quấn vải quanh nó. Mẹ nói.
“Gì thế? Tôi ốm cũng không được yên. Hai thằng đen lớn xác trông nom nó mà tôi còn phải bò dậy khỏi giường để xuống với nó nữa hay sao?” “Cậu ấy không sao đâu”, Dilsey nói. “Cậu ấy thôi ngay mà. Chỉ bỏng tay một tí thôi.”
“Đã hai thằng đen lớn xác trông nom nó mà còn đưa nó vào trong nhà làm ầm ĩ lên”, mẹ nói. “Các người biết tôi ốm nên các người cố tình làm nó gào đây mà.” Bà tới và đứng bên tôi. “Nín đi!”, bà nói. “Thôi ngay đi nào! Chị làm bánh cho nó đấy à?”
“Tôi mua đấy”, Dilsey nói. “Tôi chẳng lấy chút gì trong chạn đồ ăn của Jason cả. Tôi làm sinh nhật cho nó đấy.”
“Có phải chị định làm nó ngộ độc với cái thứ bánh ngọt rẻ tiền mua ngoài tiệm ấy không?”, mẹ hỏi. “Chị định làm thế đấy à, tôi không được yên lúc nào nữa hay sao?”
“Cô lên gác nằm nghỉ đi”, Dilsey nói. “Cậu ấy sẽ hết đau và sẽ nín ngay thôi mà. Đi đi nào!”
“Và để nó dưới này cho các người làm gì nó nữa đây”, mẹ nói. “Tôi nằm yên sao được nếu nó cứ gào lên như thế. Benjamin. Nín ngay con!”.
“Chúng nó biết đưa cậu ấy đi đâu nữa?”, Dilsey hỏi. “Nhà mình làm gì còn phòng trống? Cũng không thể để cậu ấy khóc lóc ngoài sân cho xóm giềng người ta nhìn.”
“Tôi biết, tôi biết”, mẹ nói. “Lỗi tại tôi cả. Tôi cũng chẳng còn bao lâu nữa, cả chị và Jason rồi sẽ đỡ hơn.” Bà bắt đầu khóc.
“Cô nín đi nào”, Dilsey nói. “Cô lại làm mình ốm thêm mất thôi. Cô lên gác đi. Để Luster đưa cậu ấy tới phòng sách chơi đến khi tôi làm xong bữa chiều.”
Dilsey và mẹ đi ra.
“Nín ngay!”, Luster nói. “Nín ngay! Cậu muốn tôi đốt cả cái tay kia đi không? Có đau lắm đâu. Nín đi!”
“Nào!”, Dilsey nói. “Đừng khóc nữa!” Bà đưa tôi chiếc dép, và tôi nín khóc. “Đưa cậu ấy đến phòng sách”, bà nói. “Tao mà thấy cậu ấy gào lên nữa, tao sẽ cho mày một trận.”
Chúng tôi đến phòng sách. Luster bật đèn. Những cửa sổ đen lại, mảng tối lớn trên tường hiện ra và tôi tới sờ vào nó. Nó giống như một cái cửa, chỉ có điều không phải là cửa.
Ngọn lửa đến sau lưng tôi và tôi tới chỗ ngọn lửa rồi ngồi phệt xuống sàn, tay cầm chiếc dép. Ngọn lửa bùng cao hơn. Tôi tới ngồi vào tấm nệm trên ghế của mẹ.
“Nín đi”, Luster nói. “Cậu không thể im đi một lát được hay sao? Tôi nhóm lửa cho cậu, cậu cũng chẳng thèm nhìn.”
Tên em là Benjy, Caddy nói. Em nghe không nào. Benjy. Benjy.
Đừng bảo em chuyện ấy, mẹ nói. Đưa em lại đây.
Đứng lên, mau! À không Benjy, chị nói.
Đừng cố cõng em, mẹ nói. Con không dắt em lại đây được hay sao? Có thế mà cũng phải nghĩ.
Con cõng em được mà, Caddy nói. “Để em cõng, Dilsey.”
“Thì làm đi, cô bé”, Dilsey nói. “Đập một con ruồi còn chẳng nổi nữa là. Cô cõng đi và chớ có làm ồn lên, ông Jason dặn rồi đấy.”
Có ánh đèn ở đầu cầu thang. Bố đứng đó, mặc sơ mi trần. Bố nhìn như bảo im ngay. Caddy thì thào:
“Mẹ ốm phải không?”
Versh đặt tôi xuống và chúng tôi đi vào phòng mẹ. Có ánh lửa. Nó chập chờn trên những bức tường. Có một ngọn lửa khác trong gương. Tôi ngửi thấy mùi ốm đau. Đó là một cái khăn đắp trên trán mẹ. Tóc bà xõa trên gối. Lửa không vờn đến đấy nhưng chiếu sáng trên tay bà, nơi những chiếc nhẫn của bà nhảy nhót.
“Tới và chúc mẹ ngủ ngon đi”, Caddy nói. Chúng tôi bước tới giường. Ngọn lửa đi ra ngoài tấm gương. Bố đứng thẳng dậy bên giường, bế tôi lên và mẹ đặt tay lên đầu tôi.
“Mấy giờ rồi?”, mẹ hỏi. Mắt nhắm nghiền.
“Bảy giờ kém mười”, bố đáp.
“Còn sớm thế đã cho nó đi ngủ”, mẹ nói. “Tinh mơ nó đã thức, thế rồi cứ như hôm nay, tôi không sao chịu đựng nổi một ngày nữa đâu.”
“Đấy, đấy”, bố vừa nói vừa sờ mặt mẹ.
“Tôi biết mình chỉ là gánh nặng cho ông”, mẹ nói. “Nhưng tôi chẳng còn bao lâu nữa đâu. Rồi ông sẽ được giải thoát.” “Thôi nào”, bố nói. “Để tôi đưa nó xuống dưới nhà một lát.”
Ông bế tôi lên. “Đi nào, ông tướng. Mình xuống nhà một lát. Mình sẽ không làm ồn lúc Quentin học bài.”
Caddy tới và cúi xuống giường khi tay mẹ đưa ra trong ánh lửa. Những chiếc nhẫn của bà nhảy nhót trên lưng Caddy.
Mẹ ốm, bố nói. Dilsey sẽ đưa con đi ngủ, Quentin đâu rồi.
Versh đi tìm cậu ấy rồi, Dilsey nói.
Bố đứng và nhìn chúng tôi đi qua. Chúng tôi nghe thấy tiếng mẹ trong phòng bà. Caddy nói, “Im nhé”. Jason vẫn đang leo cầu thang. Anh đút tay vào túi.
“Đêm nay các con phải thật ngoan”, bố nói. “Và thật yên lặng để khỏi làm phiền mẹ.”
“Chúng con sẽ yên lặng”, Caddy nói. “Mày đừng làm ồn, Jason”, chị nói. Chúng tôi đi nhón chân.
Chúng tôi nghe thấy mái nhà. Tôi cũng nhìn thấy ngọn lửa ở trong gương. Caddy lại kéo tôi dậy.
“Đi nào”, chị nói. “Rồi em lại được nhìn lửa. Im ngay!” “Candace”, mẹ nói.
“Nín, Benjy”, Caddy nói. “Mẹ muốn thấy em một lát. Em phải ngoan nhé. Rồi về ngay mà. Benjy!”
Caddy đặt tôi xuống, và tôi nín.
“Con để nó ở đây mẹ nhé. Lúc nào nó chán nhìn lửa rồi mẹ hãy bảo nó.”
“Candace”, mẹ nói. Caddy cúi xuống và bế tôi lên.
Chúng tôi lảo đảo. “Candace”, mẹ nói.
“Nín”, Caddy nói. “Em vẫn nhìn thấy đấy thôi. Nín!”
“Đưa nó lại đây”, mẹ nói. “Nó lớn thế con cõng sao được. Thôi đừng cố nữa. Con gãy lưng mất. Đàn bà nhà này ai cũng tự phụ cái tài gánh vác. Con định thành mụ thợ giặt hay sao?”
“Em không nặng lắm đâu”, Caddy nói. “Con cõng được mà.”
“Ừ, nhưng mẹ không muốn con cõng em”, mẹ nói. “Nó lên năm rồi. Đừng. Đừng. Đừng đặt vào lòng mẹ. Để em đứng xuống.”
“Mẹ ôm em là em nín”, Caddy nói. “Nín đi”, chị nói. “Em sẽ về ngay thôi mà. Đây này. Cái nệm của em đây. Nhìn xem!”
“Đừng, Candace”, mẹ nói.
“Để em nhìn là em nín ngay”, Caddy nói. “Mẹ giữ em một lát để con rút ra. Đấy, Benjy. Nhìn đi!”
Tôi nhìn và thôi khóc.
“Con chiều nó quá”, mẹ nói. “Cả con và bố. Con đâu biết rằng mẹ là người chịu khổ vì cái đó. Bà nội cũng làm hư thằng Jason như thế mất hai năm mới bỏ được, còn mẹ làm sao đủ sức chịu đựng ngần ấy năm với Benjamin?”
“Mẹ chẳng phải khổ sở thế”, Caddy nói. “Con thích được săn sóc em. Phải thế không, Benjy?”
“Candace”, mẹ nói. “Mẹ đã dặn con đừng có gọi em như thế. Bố con gọi con bằng cái tên quê kệch ấy cũng đủ tệ rồi, và mẹ không muốn em bị gọi như vậy. Gọi tên tục nghe thô lắm. Chỉ có dân hạ lưu mới gọi như vậy. Benjamin”, bà nói.
“Nhìn mẹ này!”, mẹ nói.
“Benjamin”, bà nói. Bà quay mặt tôi về phía mình. “Benjamin”, bà nói. “Mang cái nệm đi, Candace.” “Nó khóc đấy”, Caddy nói.
“Mang cái nệm đi, mẹ đã bảo mà”, mẹ nói. “Nó phải tập cho quen.”
Cái nệm biến mất.
“Nín đi, Benjy”, Caddy nói.
“Con lại đằng kia và ngồi xuống”, mẹ nói. “Benjamin.” Mẹ kéo mặt tôi lại sát mặt bà.
“Thôi nào”, bà nói. “Thôi đi mà!”
Nhưng tôi không thôi và mẹ ôm tôi trong tay rồi bắt đầu khóc, tôi vẫn khóc. Rồi cái nệm trở lại và Caddy giơ nó trên đầu mẹ. Chị đỡ mẹ ngồi vào ghế, còn mẹ nằm tựa vào cái nệm đỏ vàng mà khóc.
“Đừng khóc, mẹ”, Caddy nói. “Mẹ lên gác nằm đi, kẻo ốm mất. Con sẽ kêu Dilsey.” Chị dẫn tôi tới chỗ ngọn lửa và tôi nhìn những hình thể sáng ngời, êm dịu. Tôi nghe thấy lửa và mái nhà.
Bố bế tôi lên. Ông có mùi như mưa.
“Nào, Benjy”, ông nói. “Hôm nay con có ngoan không?”
Caddy và Jason đánh nhau trong tấm gương.
“Kìa, Caddy”, bố nói.
Họ đánh nhau. Jason òa khóc.
“Caddy”, bố nói. Jason khóc. Anh không đánh nữa nhưng chúng tôi thấy Caddy đánh trong gương, bố liền đặt tôi xuống rồi đi vào trong gương và cũng đánh. Ông lôi Caddy dậy. Chị đánh. Jason nằm khóc trên sàn. Anh cầm cái kéo trong tay. Bố giữ chặt Caddy.
“Nó cắt nát hết những con búp bê của Benjy”, Caddy nói. “Con sẽ phá đồ chơi của nó.”
“Candace”, bố nói.
“Con sẽ phá”, Caddy nói. “Con sẽ phá”. Chị đánh. Bố giữ chặt chị. Chị đá Jason. Anh lăn vào trong góc, ra ngoài gương. Bố đưa Caddy đến chỗ ngọn lửa. Mọi người ra hết ngoài gương. Chỉ còn ngọn lửa trong đó. Như thể ngọn lửa cháy trong một khuôn cửa.
“Thôi nào”, bố nói. “Con muốn mẹ ở phòng bên ốm nặng hơn à?”
Caddy ngừng lại. “Nó cắt nát hết những con búp bê Mau - Benjy và con làm”, Caddy nói. “Nó làm thế chỉ vì thói ti tiện.”
“Con không cắt”, Jason nói. Anh ngồi dậy và khóc. “Con không biết đấy là búp bê của em. Con tưởng là giấy bỏ đi.”
“Mày không làm nhưng mày biết”, Caddy nói. “Chính mày cắt.”
“Nín”, bố nói. “Jason!”
“Mai chị sẽ làm cho em con khác”, Caddy nói. “Mình sẽ làm thật nhiều. Em còn được nhìn cả tấm nệm nữa này.”
Jason đi vào.
Tôi đã bảo cậu nín đi mà, Luster nói.
Lại cái gì thế, Jason nói.
“Cậu ấy lại kiếm chuyện để khóc nhè”, Luster nói. “Suốt ngày cậu ấy như thế.”
“Vậy sao mày không để mặc nó?”, Jason hỏi. “Nếu mày không dỗ được nó nín thì mày đưa nó xuống bếp. Chúng tao làm sao có thể ở ẩn trong phòng như mẹ được.”
“Mammy bảo phải giữ cậu ấy ở ngoài bếp đến khi mammy làm xong bữa chiều”, Luster nói.
“Vậy thì chơi với nó và đừng để nó làm ầm ĩ lên”, Jason nói. “Tao làm lụng quần quật cả ngày để rồi về một cái nhà điên thế này à?” Anh giở tờ báo ra đọc.
Em nhìn lửa nhìn gương nhìn cả nệm nữa này, Caddy nói. Em chả phải chờ đến bữa chiều mới được nhìn tấm nệm. Chúng tôi nghe thấy mái nhà. Chúng tôi nghe thấy cả Jason khóc lóc ầm ĩ bên kia tường.
Dilsey nói, “Cậu vào nhà đi, Jason. Còn mày, để cậu ấy yên, nghe không?”.
“Vâng ạ”, Luster đáp.
“Quentin đâu?”, Dilsey hỏi. “Sắp ăn chiều rồi đấy.”
Chúng tôi nghe thấy mái nhà, Quentin cũng có mùi như mưa.
Jason làm gì thế, anh hỏi.
Nó cắt nát hết búp bê của Benjy, Caddy đáp.
Mẹ bảo đừng gọi em là Benjy mà, Quentin nói. Anh ngồi trên thảm cạnh chúng tôi. Anh ước gì trời đừng mưa, anh nói. Chẳng làm được việc gì cả.
Anh vừa đánh nhau, Caddy nói. Phải không?
Chút xíu thôi, Quentin nói.
Anh kể đi, Caddy nói. Thể nào bố cũng sẽ biết.
Anh chẳng sợ, Quentin nói. Anh ước gì trời đừng mưa.
Quentin hỏi, “Có phải Dilsey bảo sắp ăn chiều không?”. “Vâng”, Luster đáp. Jason nhìn Quentin. Rồi anh lại đọc báo. Quentin đi vào. “Mammy bảo sắp dọn bữa”, Luster nói. Quentin nhảy vào ghế của mẹ.
Luster nói, “Cậu Jason!”.
“Cái gì?”, Jason hỏi.
“Cho cháu hai đồng!”, Luster nói.
“Làm gì?”, Jason hỏi.
“Tối nay cháu đi xem hát”, Luster nói.
“Tao tưởng Dilsey xin Frony cho mày đồng hai mươi lăm xu rồi?”, Jason hỏi.
“Có cho rồi”, Luster nói. “Nhưng cháu đánh mất. Cháu với Benjy tìm đồng xu ấy cả ngày. Cậu hỏi cậu ấy mà xem.”
“Vậy thì đi mà mượn cậu ấy”, Jason nói. “Tao đi làm là để cho tao chứ.” Anh đọc báo. Quentin nhìn lửa. Lửa trong mắt nó và trên miệng nó. Miệng nó đỏ chót.
“Tôi đã cố giữ cậu ấy đừng tới chỗ đó”, Luster nói.
“Câm miệng!”, Quentin nói. Jason nhìn nó.
“Tao bảo cho mày biết tao sẽ làm gì nếu tao còn thấy mày đi với cái thằng kép hát ấy lần nữa”, anh nói. Quentin nhìn ngọn lửa. “Mày có nghe tao nói không?”, Jason hỏi.
“Tôi nghe rồi”, Quentin nói. “Vậy sao cậu không làm đi?”
“Mày khỏi lo”, Jason nói.
“Tôi chẳng lo gì hết”, Quentin nói. Jason lại đọc báo.
Tôi nghe thấy mái nhà. Bố ngả người về phía trước nhìn Quentin.
Thế nào, ông hỏi. Ai thắng?
“Chẳng ai cả”, Quentin nói. “Người ta can chúng con. Các thầy giáo ấy.”
“Đứa nào vậy?”, bố hỏi. “Kể cho bố nghe được không?”
“Được ạ”, Quentin nói. “Nó lớn bằng con.” “Khá đấy”, bố nói. “Chuyện thế nào?”
“Cũng chẳng có gì”, Quentin nói. “Nó bảo nó sẽ để một con nhái lên bàn cô và cô sẽ chẳng dám phạt nó.”
“À”, bố nói. “Cô giáo. Rồi sao nữa?”
“Dạ”, Quentin nói. “Rồi con nện nó.”
Chúng tôi nghe thấy mái nhà và lửa, và tiếng sụt sịt bên ngoài cánh cửa.
“Đang tháng Một mà nó lấy đâu ra nhái?”, bố hỏi.
“Con không biết, bố à”, Quentin đáp.
Tôi nghe thấy chúng.
“Jason”, bố nói. Chúng tôi nghe thấy Jason.
“Jason”, bố nói. “Lại đây và thôi đi.”
Chúng tôi nghe thấy mái nhà và lửa và Jason.
“Thôi đi nào”, bố nói. “Con muốn bố đánh đòn nữa không?” Bố nhấc Jason lên đặt vào ghế bên cạnh ông. Jason sụt sịt. Chúng tôi nghe thấy lửa và mái nhà. Jason sụt sịt to hơn một chút.
“Vẫn chưa thôi?”, bố nói. Tôi nghe thấy lửa và mái nhà.
Dilsey nói, được rồi. Mọi người vào ăn bữa chiều đi.
Versh có mùi như mưa. Nó cũng có mùi của một con chó. Tôi nghe thấy lửa và mái nhà.
Chúng tôi nghe thấy Caddy bước vội vã. Bố và mẹ nhìn ra cửa. Caddy đi qua, rảo bước. Chị không nhìn mà bước vội.
“Candace!”, mẹ nói. Caddy dừng chân.
“Dạ, thưa mẹ.”, chị nói.
“Thôi, Caroline!”, bố nói.
“Lại đây!”, mẹ nói.
“Thôi, Caroline!”, bố nói. “Kệ nó!”
Caddy tới cửa và đứng ở đó, nhìn bố và mẹ. Mắt chị lướt qua tôi rồi nhìn đi chỗ khác. Tôi òa khóc. Tôi khóc to và đứng dậy. Caddy vào và đứng quay lưng vào tường, nhìn tôi. Tôi đi tới chị, khóc, chị lùi sát tường và tôi nhìn mắt chị rồi khóc lớn hơn khi kéo áo chị. Chị chìa tay ra nhưng tôi vẫn kéo áo chị. Chị nhìn đi chỗ khác.
Versh nói, tên cậu bây giờ là Benjamin. Cậu biết tại sao tên cậu là Benjamin không? Người ta biến cậu thành yêu răng xanh1. Mammy nói ngày xưa ông nội cậu đổi tên dân đen, rồi ông trở thành người truyền giáo, và khi họ nhìn ông, ông cũng thành yêu răng xanh. Ông vốn không phải là yêu răng xanh. Đàn bà có mang nhìn vào mắt ông lúc trăng tròn, con họ đẻ ra là yêu răng xanh. Rồi một buổi tối, có khoảng mươi đứa trẻ yêu răng xanh chạy quanh nhà, ông không trở về nữa. Cánh thợ săn tìm thấy ông trong rừng, bị ăn hết thịt. Cậu biết ai ăn thịt ông không? Lũ trẻ yêu răng xanh đấy.
1 Blue gum negroes: Ở miền Nam nước Mỹ thường dùng từ này để chỉ những người dữ tợn, hung ác.
Chúng tôi ở trong phòng lớn. Caddy vẫn đang nhìn tôi. Tay chị để lên miệng tôi, khi thấy đôi mắt chị, tôi bật khóc. Chúng tôi lên thang gác. Chị dừng lại, dựa vào tường nhìn tôi và tôi khóc, còn chị đi tiếp và tôi đi theo, khóc, rồi chị lùi sát tường, nhìn tôi. Chị mở cửa phòng mình, nhưng tôi kéo áo chị và chúng tôi đi tới phòng tắm và chị đứng tựa cửa, nhìn tôi. Rồi chị quàng tay ôm tôi và tôi đẩy chị ra, khóc.
Mày làm gì cậu ấy thế, Jason hỏi. Sao mày không để cậu ấy được yên.
Cháu đâu có đụng đến cậu ấy, Luster nói. Suốt cả ngày cậu ấy nhè như vậy đấy. Cậu ấy muốn ăn đòn mà.
Cậu ấy muốn được gửi đến Jackson, Quentin nói. Ai mà sống nổi trong một cái nhà như thế này.
Này bà trẻ, nếu bà không thích, bà nên xéo đi thì hơn, Jason nói.
Tôi sắp đi rồi, Quentin nói. Cậu khỏi lo.
Versh nói, “Cậu xích ra nào, để tôi hơ chân”. Nó đẩy tôi lùi lại một chút. “Đừng có mà rống lên. Cậu vẫn nhìn thấy đấy thôi. Cậu thì chỉ có thế. Cậu đâu có phải dầm mưa như tôi? Cậu tốt số mà chẳng biết.” Nó nằm ngửa trước ngọn lửa.
“Giờ thì cậu biết tại sao tên cậu là Benjamin chứ?”, Versh hỏi. “Má cậu quá tự hào về cậu. Mammy bảo thế.”
“Cậu ngồi yên đấy để tôi hơ chân”, Versh nói. “Nếu không tôi sẽ làm gì cậu biết không? Tôi sẽ lột da cậu như thỏ ấy.”

Tôi nghe thấy lửa, mái nhà và Versh.
Versh nhỏm dậy và rụt chân lại. Bố nói, “Được mà, Versh!”.
“Tối nay để con cho em ăn”, Caddy nói. “Versh cho em ăn, thỉnh thoảng em lại khóc.”
“Mang cái khay này đi”, Dilsey nói. “Rồi quay lại ngay cho Benjy ăn.”
“Em không muốn Caddy cho em ăn à?”, Caddy hỏi.
Cậu ấy cứ phải thượng cái dép rách bẩn thỉu ấy lên bàn mới được hay sao, Quentin nói. Sao không cho cậu ấy ăn ở trong bếp. Cứ như ăn với một con lợn.
Nếu mày không thích cái kiểu chúng tao ăn, mày đừng ngồi vào bàn thì hơn, Jason nói.
Hơi nóng bốc ra từ Roskus. Ông đang ngồi trước lò. Cửa lò mở và Roskus cho chân vào trong đó. Hơi nóng bốc lên từ bát. Caddy nhẹ nhàng đưa thìa vào miệng tôi. Có một cái chấm đen bên trong bát.
Nào, nào, Dilsey nói. Cậu ấy sẽ không quấy rầy cô nữa đâu.
Nó xuống dưới cái ngấn. Rồi bát trống rỗng. Nó đi khỏi. “Tối nay em có vẻ đói”, Caddy nói. Cái bát trở lại. Tôi không thấy cái chấm. Rồi tôi thấy. “Tối nay em đói khiếp”, Caddy nói. “Xem em ăn nhiều chưa này.”
Phải, cậu ấy sẽ không quấy rầy. Quentin nói. Các người sai cậu ấy rình mò tôi. Tôi ghét cái nhà này. Tôi sẽ đi khỏi đây.
Roskus nói, “Mưa suốt đêm mất”.
Mày sẽ đi thật lâu, cho tới tận giờ ăn kia, Jason nói.
Rồi xem tôi có đi không, Quentin nói.
“Thật tôi không còn biết làm sao nữa”, Dilsey nói. “Nó làm tôi bại cả hông chẳng còn nhúc nhích gì được. Suốt buổi tối leo cầu thang.”
Ồ, tao chẳng ngạc nhiên, Jason nói. Mày làm gì tao cũng chẳng ngạc nhiên đâu.
Quentin ném khăn ăn lên bàn.
Im mồm đi, Jason, Dilsey nói. Bà tới và choàng tay ôm Quentin. Ngồi xuống đi, cưng, Dilsey nói. Cậu ấy thật không biết xấu hổ, giận cá chém thớt.
“Bà ấy lại dỗi phải không?”, Roskus hỏi.
“Im mồm đi”, Dilsey nói.
Quentin đẩy Dilsey ra. Nó nhìn Jason. Miệng nó đỏ chót. Nó cầm ly nước và vung tay ra đằng sau, nhìn Jason. Dilsey tóm tay nó. Họ giằng nhau. Cái ly vỡ trên bàn, và nước chảy lênh láng. Quentin chạy đi.
“Mẹ lại ốm”, Caddy nói.
“Bà vẫn vậy mà”, Dilsey nói. “Thời tiết này ai mà chả ốm. Bao giờ cậu mới ăn xong đây, ông mãnh?”
Đồ chết tiệt, Quentin nói, đồ chết tiệt. Chúng tôi nghe thấy nó chạy trên cầu thang. Chúng tôi tới phòng sách.
Caddy đưa cho tôi cái nệm, và tôi được nhìn cái nệm, gương cùng lửa.
“Mình không được làm ồn lúc Quentin học bài”, bố nói.
“Con làm gì đấy, Jason?”
“Có gì đâu ạ”, Jason đáp.
“Con tới đây làm xem nào!”, bố nói.
Jason rời khỏi góc nhà.
“Con nhai cái gì đấy?”, bố hỏi.
“Có gì đâu ạ”, Jason đáp.
“Nó lại nhai giấy”, Caddy nói.
“Lại đây, Jason”, bố nói.
Jason ném vào lửa. Nó xèo xèo, quăn queo, đen lại. Rồi màu xám. Rồi mất. Caddy, bố cùng Jason ngồi trong ghế của mẹ. Mắt Jason nhắm phồng lên và miệng anh chép chép, như đang nếm. Caddy gục đầu lên vai bố. Tóc chị như ngọn lửa, và trong mắt chị có những đốm lửa nhỏ, và tôi tới, còn bố cũng nhấc tôi vào ghế, và Caddy ôm tôi. Chị có mùi như cây.
Chị có mùi như cây. Trong góc nhà tối om, nhưng tôi nhìn thấy cửa sổ. Tôi ngồi xổm ở đó, cầm chiếc dép. Tôi không nhìn thấy nó, nhưng tay tôi thấy nó, và tôi nghe được đêm xuống, và tay tôi thấy chiếc dép nhưng chính tôi không thấy, và tay tôi thấy được chiếc dép, và tôi ngồi xổm ở đó, nghe trời đổ tối.
Cậu ở đây à, Luster nói. Nhìn xem tôi có cái gì đây này. Nó chìa ra cho tôi. Cậu biết tôi vớ được ở đâu không? Cô Quentin cho tôi đấy. Tôi biết mà, người ta không cho tôi đi đâu có được. Cậu làm gì mà ra tận đây? Tôi cứ tưởng cậu lẩn ra ngoài rồi. Hôm nay cậu rên rỉ sướt mướt chưa đủ hay sao, lại còn trốn vào cái phòng trống này để lầm bầm ngơ ngác. Lại đây đi ngủ đi, để tôi còn kịp tới đó trước khi mở màn. Hôm nay tôi không thể rồ dại cùng cậu suốt buổi tối được. Họ mà thổi kèn chỉ cần hồi đầu là tôi chuồn liền.
Chúng tôi không tới phòng của mình.
“Chỗ này là nơi chúng mình bị lên sởi”, Caddy nói. “Sao đêm nay mình lại phải ngủ ở đây nhỉ?”
“Ngủ đâu mà chẳng được”, Dilsey nói. Bà đóng cửa, ngồi xuống và bắt đầu cởi áo cho tôi. Jason òa khóc. “Nín”, Dilsey nói.
“Tôi ngủ với bà nội cơ”, Jason nói.
“Bà bị ốm”, Caddy nói. “Khi nào bà khỏe mày lại được ngủ với bà. Phải không, Dilsey?”
“Nín ngay”, Dilsey nói. Jason im.
“Quần áo ngủ của chúng mình ở đây, đủ mọi thứ”, Caddy nói. “Y như dọn nhà ấy.”
“Cô thay đồ đi thì hơn”, Dilsey nói. “Cởi khuy áo cho Jason.” Caddy cởi khuy cho Jason. Anh bắt đầu khóc. “Cậu muốn ăn đòn à?”, Dilsey hỏi. Jason nín. Quentin. Mẹ nói trong phòng lớn.
Dạ. Quentin nói bên kia tường. Chúng tôi nghe thấy mẹ khóa cửa. Bà nhìn vào phòng chúng tôi rồi đi vào, cúi xuống giường và hôn lên trán tôi.
Lúc nào mày cho cậu ấy ngủ xong, đi hỏi Dilsey xem liệu có cho tao một chai nước nóng được không, mẹ nói. Bảo bà ấy là nếu bà ấy không bằng lòng, tao sẽ cố chịu đựng. Bảo là tao chỉ muốn biết thôi.
Vâng ạ. Luster nói. Nào. Cậu cởi quần dài ra.
Quentin và Versh vào. Quentin quay mặt đi. “Sao em khóc?”, Caddy hỏi.
“Nín!”, Dilsey nói. “Cởi quần áo ra! Mày về đi, Versh!”
Tôi cởi quần áo và nhìn mình, rồi òa khóc. Nín, Luster nói. Nhìn họ thì được cái quái gì. Họ đi rồi. Cậu cứ thế, chẳng ai làm sinh nhật cho cậu nữa đâu. Nó mặc áo ngủ cho tôi. Tôi nín và chợt Luster ngừng tay, quay đầu về phía cửa sổ. Rồi nó tới cửa sổ và nhìn ra ngoài. Nó trèo qua cửa sổ ở chỗ Quentin và vào cái cây. Chúng tôi nhìn cây rung. Chỗ rung trên cây xuống thấp, ra khỏi cây và chúng tôi thấy nó đi ngang qua bãi cỏ. Rồi chúng tôi không thấy nó nữa. Nào, Luster nói. Đấy. Nghe họ thổi kèn không? Cậu vào giường kia để chân tôi còn chạy chứ.
Có hai cái giường. Quentin bên giường kia. Anh quay mặt vào tường. Dilsey đặt Jason vào với anh. Caddy cởi áo ra.
“Thử nhìn quần lót của cô xem nào”, Dilsey nói. “May mà mẹ cô không thấy đấy.”
“Tôi mách rồi”, Jason nói.
“Tôi biết chắc là cậu sẽ mách mà”, Dilsey nói.
“Xem rồi mày mách thì được cái gì”, Caddy nói. “Lẻo mép.”
“Tôi mách thì được cái gì ấy à?”, Jason nói.
“Sao không mặc áo ngủ vào”, Dilsey nói. Bà tới và giúp Caddy cởi quần áo lót. “Thử nhìn cô xem”, Dilsey nói. Bà cuộn cái quần lót lại và lau lưng Caddy. “Ướt đẫm khắp người”, bà nói.
“Được rồi”, Caddy nói. “Tối nay mẹ không đến”, chị nói. “Vậy mọi người vẫn phải nghe lời tôi.”
“Phải”, Dilsey nói. “Ngủ đi nào!”
“Mẹ ốm”, Caddy nói. “Cả mẹ và bà nội cùng ốm.”
“Im!”, Dilsey nói. “Ngủ đi!”
Căn phòng tối đen, ngoại trừ cửa ra vào. Rồi cửa cũng tối đen. Caddy nói, “Nín đi, Maury”, sau đó đặt tay lên tôi. Thế là tôi im bặt. Chúng tôi nghe thấy mình lẫn bóng tối.
Nó đi khỏi, và bố nhìn chúng tôi. Ông nhìn Quentin lẫn Jason, rồi ông đến, ôm hôn Caddy và đặt tay lên đầu tôi.
“Mẹ ốm nặng ạ?”, Caddy hỏi.
“Không”, bố đáp. “Con trông nom Maury cẩn thận được chứ?” “Vâng”, Caddy nói.
Bố đi tới cửa rồi lại nhìn chúng tôi. Rồi bóng tối trở lại, và ông đứng đen sì trong khung cửa, và rồi cửa trở lại tối đen. Caddy ôm lấy tôi và tôi nghe thấy tất cả chúng tôi cùng với bóng tối, và những gì tôi ngửi thấy. Và rồi tôi nhìn thấy các cửa sổ, nơi cây cối rì rầm. Rồi bóng tối bắt đầu biến thành những hình thể êm ả, sáng ngời, như nó luôn luôn thế, ngay cả khi Caddy nói rằng chị ngủ rồi.

Bình luận