Chương 3

icon
icon
icon

Trong văn phòng vô cùng tráng lệ.

Những món đồ cổ và bức họa có giá cả trên trời đã trang điểm cho Tập đoàn Quất Tử một dáng vẻ sang trọng, chiếc bàn rộng màu cam có hình dáng đơn giản do một nhà thiết kế lừng lẫy ở Ý đích thân thiết kế được đặt gần cửa sổ, tất cả ánh nắng đều tập trung trên người cô gái trẻ vận bộ xường xám màu đen đang ngồi phía trước bàn làm việc.

Tiểu Tuyền nhìn người phụ nữ ngồi ngược hướng ánh sáng ấy một cách vô cùng ngưỡng mộ, đó là sếp của cô…

Người sáng lập tuần san Quất Tử ‐ Chung Vô Nhan!

Chung Vô Nhan là một truyền kỳ!

Cô ta xuất thân bần hàn, nghe nói còn chưa học hết tiểu học, năm chín tuổi cha mẹ đều mất cả, sinh sống nhờ nghề thu nhặt bao thuốc lá trên phố, về sau dành dụm được ít tiền liền kinh doanh quán bar, từ đó luôn gặt hái được thành công. Mười năm về trước, Chung Vô Nhan quyết định tiến quân vào ngành giải trí. Cô sáng lập tuần san Quất Tử, gia nhập đoàn quân paparazzi vô cùng thành công tại nước ngoài, to gan lớn mật vạch ra những bí mật của làng giải trí, vô số scandal xấu xa của giới chính trị một cách dữ dội, nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, danh tiếng của tuần san Quất Tử bùng nổ và thành công vang dội!

Hiện nay, Tập đoàn Quất Tử đã ngồi vững vàng ở vị trí đầu bảng của giới báo và tạp chí thuộc thể loại lá cải, trở thành mục tiêu chủ yếu để cánh nhà báo khác thi đua và tranh đấu hòng đoạt lại ngôi vị đó.

Chung Vô Nhan ngẩng lên, gương mặt trắng ngần thanh tú có một vết sẹo nhạt màu, giống như vết dao cắt, nhưng lại không thể nhìn thấy rõ lắm. Cô nhìn Tiểu Tuyền bước vào, cô nói ngắn gọn:

“Ngồi đi!”

Tiểu Tuyền ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên mặt cô ta như mê muội, vết sẹo bí ẩn nhưng đẹp đẽ, chắc chắn đằng sau đó là một câu chuyện vô cùng rung động lòng người đây mà.

A, không đúng, cô nhớ hình như mình đã từng nhìn qua vết thương do dao gây ra kiểu như vậy, là ai nhỉ? Tóm lại là ai đây? Cô túm lấy tóc mình, khổ sở suy nghĩ.

Chung Vô Nhan đặt cây bút trong tay xuống, dựa lưng vào chiếc ghế bằng gỗ đàn hương màu tím, quan sát cô:

“Cô rất thích hợp với công việc phóng viên mục giải trí!”

Tiểu Tuyền mắt sáng rỡ: “Cám ơn sếp đã khen ngợi!”.

“Cô nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt tôi, muốn khám phá quá khứ của tôi chứ gì. Cô có một hứng thú thiên bẩm không thể khống chế đối với tất cả những bí mật và ẩn tình, mỗi lần vạch ra một lớp mặt nạ ngụy trang của người khác, cô luôn có được một khoái cảm như thể tìm ra châu báu vậy.”

Tiểu Tuyền cười khan:

“Hà hà, lòng hiếu kỳ của tôi mạnh hơn người khác một chút. Nhưng đừng nói như thể tôi quá ác độc như thế chứ!”

Chung Vô Nhan hơi mỉm cười: “Cô chẳng ác độc chút nào cả”.

Tiểu Tuyền thở phào.

Chung Vô Nhan hơi ngả người về phía trước,

“Cô phải ‐ ác ‐ độc hơn! Nhẫn tâm hơn! Trơ trẽn hơn! Lạnh lùng hơn!”

Tiểu Tuyền hụt hơi, ho sặc sụa một lúc.

“Tuyệt đối không được từ bi, mềm yếu!” Chung Vô Nhan ném tờ tuần san Quất Tử có hình bìa Hạ Dạ Huân trước mặt Tiểu Tuyền. “Khẩu khí trong bài viết này quá mềm mỏng, độ châm chích không đủ. Rõ ràng cô có rất nhiều lựa chọn để gây chấn động mạnh hơn, dẫn đến một làn sóng bão táp mới trong làng tin tức giải trí. Nhưng, cô lại nhẹ nhàng thả cho nó trôi qua!”

“Tôi…” Gì thế này, nếu không hay thì sao cô còn giật tít tin đó làm gì?

“Giật tít tin đó không phải do nó hay, mà vì chẳng có tin gì hay hơn nó.” Chung Vô Nhan hừ một tiếng lạnh lùng. “Số báo tuần này bán rất chạy, là do các phóng viên khác đều ngu ngốc hết, đến cả chút scandal cho ra hồn cũng không viết nổi.”

Tiểu Tuyền thè lưỡi. Woa, một bà sếp ghê gớm thật, đọc được cả suy nghĩ của người khác.

Chung Vô Nhan cười lạnh: “Làm phóng viên, chỉ có vô tình vô nghĩa mới có thể thành công được. Cô rất thông minh, cũng rất có năng khiếu, tôi rất hài lòng về cô, muốn cho cô cơ hội phát triển, thế nên đừng để tôi thất vọng".

“Vâng.” Tiểu Tuyền cúi đầu.

“Từ nay về sau, tất cả tin tức về Hạ Dạ Huân sẽ do cô phụ trách, trong vòng một tháng phải làm cho ra ngô ra khoai, đánh bóng thương hiệu Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ của tuần san Quất Tử!”

“Vâng!” Tiểu Tuyền huơ huơ nắm đấm biểu thị quyết tâm.

Ánh nắng từ sau lưng Chung Vô Nhan tỏa vào phòng, nhưng dù chìm giữa ánh sáng ấy, cô ta vẫn không hề rạng rỡ chút nào, cả người tựa hồ như đang ở một nơi tăm tối, mênh mang vô tận.

Tiểu Tuyền đợi một lúc thì thấy cô ta bắt đầu vùi đầu vào đám văn kiện, hình như quên cả cô đang đứng đó, liền nhẹ nhàng đứng dậy, khẽ nói:

“Thưa sếp, nếu không còn việc gì thì tôi đi đây.”

Chung Vô Nhan dùng bút phê duyệt văn kiện, không nhìn cô:

“Tôi đã thông báo cho phòng nhân sự tăng thêm mười phần trăm lương cho cô rồi!”

“Cám ơn sếp!” Tiểu Tuyền không kìm được niềm vui sướng, tăng lương rồi, khả năng của cô lại được nhìn nhận nữa.

“Cô vẫn còn là sinh viên của Học viện Quang Du đúng không? Còn hơn tháng nữa mới kết thúc kỳ nghỉ hè, nếu cô muốn thì sau khi vào học lại, nơi đây vẫn sẽ hoan nghênh cô tiếp tục đảm nhiệm chức vụ này.” Chung Vô Nhan gập tập văn kiện lại.

Tiểu Tuyền ú ớ. Trời ơi, lúc đầu để tranh giành cơ hội được làm việc tại tuần san Quất Tử, cô đã điền rất nhiều thông tin giả, không ngờ…

Tiểu Tuyền khẽ khàng, dè dặt đóng cánh cửa phòng tổng biên tập lại.

Cuối cùng…

Vuốt vuốt ngực, thở ra một hơi thật dài. Một người phụ nữ quả là đáng sợ…

* * *
Chiều thứ Bảy. Bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ khiến người ta cảm thấy thật dễ chịu, làn gió nhè nhẹ mang theo hơi nước mát lạnh, nhẹ nhàng vờn đùa tâm trạng vui vẻ của con người.

Trung tâm kinh doanh vàng bạc đá quý.

Chú chó nhỏ lông xù cổ đeo chuông, tinh tinh tang tang chạy theo sau chủ nó, những thiếu nữ với nụ cười thanh thoát đáng yêu như tiếng chuông bạc, những tấm poster quảng cáo lớn mời gọi ánh nhìn của mọi người, mấy quả bóng màu hồng thoát khỏi tay những đứa bé, nhẹ nhàng bay vút lên bầu trời xanh, cửa kính của những chiếc máy bán nước tự động lấp lánh ánh sáng trong trẻo…

Trong quán nước ngoài trời.

Một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng, quần jean xanh đang yên lặng ngồi dưới bóng râm của cây dù to sọc xanh trắng, trên chiếc bàn nhỏ tinh tế có một cốc nước cam đã vơi đi một nửa. Gương mặt chàng trai khôi ngô tuấn tú, mái tóc đen nhánh mềm mại hơi xoăn, ánh mắt mơ màng, đáy mắt tựa hồ tuôn chảy ánh hào quang màu tím violet, lộ ra đôi nét trẻ con khó có thể nhận ra.

Nước cam đã bị bỏ quên lâu rồi.

Không biết chàng trai đang nghĩ gì mà vẻ mặt có phần đau buồn, khóe môi thoáng nét cô độc.

Anh dường như là trung tâm của vũ trụ, tỏa ánh hào quang rực rỡ, khiến ai đi qua cũng phải ngước nhìn.

Một cảnh tượng đẹp biết bao.

Nhưng, có một người cứ muốn chui vào để phá hoại nó!

Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi mặc bộ âu phục sang trọng, vẻ mặt cao ngạo kéo chiếc ghế gỗ cạnh chàng trai ấy rồi ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, giọng nói trầm trầm nhưng mê hoặc:

“Chào cậu…”

Chàng trai không đếm xỉa đến anh ta. “Tôi có thể biết tên cậu được không?”

“Tránh ra!” Chàng trai cau mày.

“Từ khi nhìn thấy cậu lần đầu tiên...” Người đàn ông kích động muốn nắm lấy tay chàng trai. “... tôi đã bị cậu thu hút rồi…”

Chàng trai vơ lấy cốc nước. “Soạt!”

Nước cam hất đầy lên mặt người đàn ông đó.

Người đần độn đã gặp nhiều, nhưng trơ trẽn như thế lại hiếm thấy.

Sắc mặt gã đàn ông cứ xanh mét rồi tái nhợt, bước vào tình trường đã hai mươi mấy năm, với ngoại hình và uy thế gia tộc của gã, bao giờ gã cũng thành công hơn người, làm sao lại có thể nếm trải cảm giác thất bại thê thảm này. Chàng trai xinh đẹp đó, mới nhìn đã biết là dạng ấy, giả vờ cái gì chứ. Có điều, cậu ấy thật sự xinh đẹp đến mức muốn chảy cả nước dãi, ôi chao, hình như gã quên khai báo mình là ai, thảo nào cậu ấy phớt lờ là phải.

Gã đàn ông cố hết sức để giữ phong độ, móc một chiếc khăn tay lau mặt, rồi ho một tiếng:

“Khụ, tôi xin giới thiệu, tôi là công tử đời thứ tám của gia tộc họ Trần…”

“Bốp!”

Cốc thủy tinh đập mạnh vào trán gã đàn ông mặc âu phục, máu tươi bắt đầu chảy ra!

Chàng trai dùng khăn giấy lau lau những ngón tay dài mảnh, như thể lo sợ cốc thủy tinh đã làm bẩn tay vậy.

“Mày!” Gã đàn ông thẹn quá hóa giận, thái dương rỉ máu khiến gương mặt gã vô cùng khủng khiếp. “Dám đánh bản công tử ta hả, đi, đến đồn cảnh sát với ông đây, ông muốn kiện mày vì tội cố ý gây thương tích cho người khác!”

Gã tóm chặt cánh tay chàng trai, vết máu dây bẩn cả chiếc áo trắng sạch sẽ.

“Buông tôi ra!”

Chàng trai cố sức hất gã ra nhưng không được, lại chê gã bẩn nên không muốn nắm lấy tay gã đẩy ra, trong phút chốc, gương mặt tuấn tú đã đỏ bừng lên vì phẫn nộ.

Lúc này, người qua đường đã tụm năm tụm ba xung quanh họ, hiếu kỳ quan sát, chỉ chỉ trỏ trỏ, không hiểu nổi giữa hai người họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Gã đàn ông lớn giọng chửi mắng chàng trai:

“Cái thứ này ra đây bán thân, tôi đã nói tôi không có hứng với cậu, tại sao cậu còn đeo bám tôi không chịu buông hả! Cậu tưởng dùng bạo lực là sẽ khiến tôi thấy hứng thú với cậu à? Không để cho pháp luật trừng trị cậu thì không biết cậu còn cám dỗ bao nhiêu người lương thiện nữa đây!”

Woa! Thật là không ngờ…

Mọi người vây xung quanh liếc mắt nhìn, chẳng trách chàng trai ấy tuấn tú khôi ngô đến vậy.

Chàng trai tức muốn lộn ruột: “Anh!”.

Gã đàn ông lạnh lẽo hừ một tiếng: “Dám làm thì phải dám nhận”.

“Anh!”

Chàng trai như muốn nổ tung đến nơi!

Bỗng nhiên, phía ngoài vòng người vang lên một tiếng hét:

“Ai đang bắt nạt bạn trai của tôi thế hả?”

Đám người tách ra hai bên, một cô gái trẻ tóc đỏ mắt trợn tròn giận dữ đang sải từng bước dài đến, bàn tay như gọng kìm gỡ bỏ tay gã đàn ông đang túm lấy chàng trai ra!

Gã đàn ông đau đến mức kêu thét lên, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy trên mu bàn tay đã bị cô gái khoét cho thành bốn vết móng tay vừa sâu lại còn rỉ máu!

“Con nhỏ này…” Gã tóm lấy cô gái tóc đỏ. Cô gái tóc đỏ hất tay hắn ra, giận dữ:

“Anh dám nói bạn trai tôi đeo bám anh hả?”

“Cậu ta…”

“Nếu anh ấy bám theo anh, thì tôi là cái gì hả?”

Cô gái chỉ vào mũi gã, gầm lên: “Chúng tôi đang hẹn hò nhau ở đây, tôi vừa mới đi vệ sinh có một chút mà anh ấy đã đeo bám anh được sao? Anh là đồ khốn kiếp nói bậy mà không biết ngượng! Rõ ràng là anh quấy rối, dụ dỗ bạn trai tôi, không đạt được mục đích nên quay lại cắn người, chẳng lẽ anh là chó hả!”.

Mọi người cười ầm.

Sắc mặt gã đàn ông xám ngoét như gan lợn, không thể nào tìm ra cơ hội phản kích dưới tràng chửi rủa như liên thanh của cô gái.

Cô gái tiếp tục mắng:

“Đi, đi đến đồn cảnh sát! Tôi phải tố cáo anh vì tội quấy rối tình dục người khác!”

“Cô có chứng cứ gì!” Gã đàn ông đã bắt đầu phát hoảng, ban nãy gã chỉ dọa dẫm chàng trai thôi, đời nào dám động chạm đến cảnh sát thật.

Cô gái ngửa mặt lên trời cười một tràng dài. Sau đó…

Trừng mắt nhìn gã!

“Đừng có tưởng tôi không biết anh là ai, công tử đời thứ tám của gia tộc họ Trần chuyên kinh doanh bất động sản ‐ Trần Gia Mông.”








Bình luận