Chương 1

icon
icon
icon

Ra biển uống rượu có được không? Anh mời em ra bờ biển, em mời anh uống rượu?”

“Được.”

“Có cần đợi anh tắm rửa, thay quần áo không?” “Không cần, năm phút nữa anh sẽ ở dưới nhà đón em.” “Vâng!”

Đúng năm phút sau, chiếc Lexus màu đen đỗ lại dưới một tòa chung cư cao cấp nào đó.

Một tiếng đồng hồ sau đó, Lexus đã lại xuất hiện trên bãi cát bên bờ biển. Những chai bia vứt ngổn ngang ở ghế sau. Ở phía trước, mỗi người kẹp một điếu thuốc trên tay, yên lặng ngồi đó. Làn khói thuốc vấn vít, hòa theo điệu nhạc nhẹ nhàng phát ra từ DVD, khẽ vang vọng trong không gian chật hẹp.

Đó là bản nhạc Fur Elise nổi tiếng của nhạc sỹ Beethoven.

“Sao vậy? Gọi anh ra đây mà lại chẳng nói câu gì?” Rất lâu sau, Phó Minh Tích rít một hơi thuốc, đột ngột quay mặt sang hỏi.

Doãn Thần Tâm ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn duy trì trạng thái đờ đẫn như trước.

Người đàn ông trước mắt có chiếc mũi diều hâu mà cô thân thuộc nhất, khiến cô cứ bất động ngồi nhìn mãi, dường như có thể thông qua hình dạng của chiếc mũi ấy, mon men tiến vào trái tim ở một nơi khác.

Phó Minh Tích khẽ mỉm cười - Thật đấy, rất hiếm có người đàn ông nào ngay cả nụ cười cũng gợi cảm như vậy, nhưng Phó Minh Tích lại có thể làm được mà không tốn chút sức lực nào.

“Còn nhìn nữa, anh sẽ cho rằng em đang quyến rũ anh đấy.”

“…”

Bờ môi mỏng nam tính căng ra, ghé sát tới trước mặt cô như có ý trêu chọc, chóp mũi hai người đã chạm vào nhau: “Thật sự định quyến rũ anh?”.

Nhưng cô vẫn chẳng nói chẳng rằng.

Thế là anh ấy chầm chậm dịch người, mang theo chút trêu chọc như đùa bỡn, chút thăm dò chân thành nhất, dùng một tốc độ mà ngay cả cô cũng không nhận ra, áp môi mình lên hai bờ môi đỏ hồng kia. Chậm rãi, từ từ, từng bước một, lặng lẽ, không một tiếng động…

Chính vào khoảnh khắc đó, Doãn Thần Tâm đột nhiên khựng lại, khẽ gọi một tiếng “Phó Minh Tích!”.

Ngay sau đó, khi anh còn chưa kịp phản ứng lại, cô bỗng nhiên òa lên khóc, nức nở rất to.

Anh sững người.

“Phó Minh Tích! Phó Minh Tích…”, cô bỗng nhiên trở nên khác thường, giữ chặt lấy anh như vớ được một cọc gỗ nổi trôi giữa đại dương mênh mông. Cô ôm chặt lấy cổ Phó Minh Tích, ra sức vùi mặt mình vào lòng anh: “Phải làm sao đây? Người phụ nữ thần kinh ấy gọi điện đến nói những lời đó, em nên làm thế nào đây? Em thật sự không biết nữa…”.

Tiếng khóc nghẹn ngào của cô gái khiến người đàn ông buông một tiếng thở dài khó xử, tiếng thở dài ấy khẽ khàng mà miên man. Giống như việc cô vô vọng ôm lấy anh, chia sẻ với anh mọi bối rối của bản thân, còn bản thân anh thì vô vọng ngồi trong chiếc Lexus sang trọng nhưng vĩnh viễn không thể lái ra khỏi bãi cát mênh mông này vậy.

Cuối cùng, rất lâu sau, bàn tay nặng nề của Phó Minh Tích cũng ôm chặt lấy cô, che chở cô trước vòm ngực mình, tay còn lại vỗ về bả vai đang không ngừng run rẩy của cô.
Giây phút ấy, Phó Minh Tích đã nghĩ, nếu tất cả cho phép, anh tình nguyện cứ ôm cô như vậy, cho tới khi biển cạn đá mòn - chỉ cần cô đồng ý…

Khi chiếc xe hơi đỗ dưới giảng đường trường Đại học A đã là tám giờ kém hai phút. Những sinh viên chưa vào lớp học, tay cầm hộp sữa đậu nành vội vã bước về phía giảng đường, không ai chú ý đến chiếc xe thể thao sành điệu này, càng chẳng có ai để ý bên trong xe có một người đàn ông sắc mặt tái xám và một người phụ nữ đang cúi gằm.

Tất cả bắt đầu như sau…

Khi chiếc Bugatti màu đen đỗ trước khu giảng đường, Doãn Thần Tâm vừa định bước xuống thì người đàn ông ngồi sau vô lăng bất ngờ khóa cửa xe lại: “Doãn Thần Tâm!”.
Trái tim cô chợt lỡ nhịp. Từ khi bước lên xe, cô đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng vì cơn giận dữ của ai đó, lúc này nó dội thẳng về phía cô, không chút che đậy.

“Xoạt!”.

Một xấp giấy nộp phạt được quẳng lên người cô.
“Quá tốc độ, vượt đèn đỏ, lái xe sau khi uống say! Doãn Thần Tâm, em giải thích rõ cho anh biết, tại sao chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, em lại bị phạt nhiều như vậy? Em không cần mạng sống của mình nữa sao? Anh đã nói với em mấy trăm lần rằng không được lái xe sau khi uống rượu rồi? Hơn nữa em còn uống rượu rồi lái xe ra biển, lên cả đường cao tốc! Có phải em học tiến sĩ đến độ ngớ ngẩn rồi không hay là đầu óc em vốn dĩ đã có vấn đề?!”

Tràng nhiếc mắng được gào lên một mạch, ngạc nhiên hơn là gần như chẳng có lấy một phần trăm giây ngắt quãng.

Thần Tâm ngẩn người, trố mắt nhìn xấp giấy phạt đáng lẽ phải được dán lên trước cửa kính xe cô, những tờ giấy phạt lẽ ra phải do cảnh sát giao thông viết cho cô sau đó bắt cô lại, cho ngồi nhà giam vài ngày, thế mà bây giờ lại đang bay loạn xạ trong xe của Quan Cạnh Phong.

“Em…” Miệng cô hé mở, muốn nói điều gì đó.

Nhưng chưa đợi cô nói hết, người đàn ông đang nổi cơn tam bành đột nhiên giơ tay lên, liếc nhìn đồng hồ.

Một giây sau, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên trong xe, cửa xe được mở ra.

“Vào lớp đi.”

Doãn Thần Tâm hơi ngẩn người, tất cả những lời muốn nói đến cửa miệng rồi lại phải nuốt vào trong.

Điệu bộ phê bình của người đàn ông này được xóa hết không chút dấu vết chỉ trong vòng một giây. Chỉ một giây, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nghĩ là trách mắng cũng đã đủ, nên để cho “đứa trẻ” đáng chết này vào lớp học rồi, vậy nên gương mặt đầy phẫn nộ tan biến trong nháy mắt, khôi phục lại vẻ lạnh lùng trăm năm không thay đổi.

Đây chính là Quan Cạnh Phong.

Sau khi xuống xe, Thần Tâm nhân lúc anh không nhìn thấy mặt, khẽ nhếch khóe môi lên, dường như đang tự mỉa mai, lại có phần chua chát.

Chuông vào học ầm ĩ reo lên, hành lang dài của tòa nhà giảng đường cũng vang lên tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà.

Đó là một đôi giày Roma bảy phân nạm đầy đinh. Các sinh viên nghe thấy tiếng bước chân này liền biết rằng giảng viên môn Kinh tế học đã đến.

Quả nhiên, tiếng bước chân cuối cùng đã dừng lại trên bục giảng, Doãn Thần Tâm đứng đó nhìn sinh viên mỉm cười, mở giáo án, bắt đầu bài giảng mới.

Nếu nói mỗi người đều có một ngành nghề phù hợp với bản thân, thì trong mắt các sinh viên trường Đại học A, nghề bất di bất dịch, phù hợp nhất với Doãn Thần Tâm chính là vai trò mà hiện cô đang đảm nhiệm.

Chẳng phải sao? Rõ ràng mấy phút trước còn ngồi trong chiếc xe thể thao màu đen, chịu đựng sự lên lớp như bề trên của ai đó, mất mặt tới nỗi chỉ thiếu nước đào một cái lỗ để chui xuống, vĩnh viễn không chui ra nữa. Nhưng chỉ vài phút sau, khi cô đứng trên bục giảng, phong thái và sự tự tin cần có đã trở lại. Như thường lệ, cô dùng phương pháp dễ tiếp thu nhất để truyền thụ một cách sinh động cho sinh viên những nguyên lý kinh tế học khô khan.

Việc dạy học diễn ra thuận lợi, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi “tiết học” Giáo dục ý thức trước đó của Quan Cạnh Phong. Xem ra, ngày thứ hai tĩnh lặng này có vẻ sẽ diễn ra một cách suôn sẻ giống buổi học hiện tại.

Tám giờ bốn mươi lăm phút, tiếng chuông hết tiết một vang lên.

Cô gấp giáo án lại, mỉm cười nhìn mấy sinh viên dường như có thắc mắc cần được giải đáp đang bước về phía mình.

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói lạ vang đến bên tai: “Cô có phải là giảng viên Doãn Thần Tâm không?” “Vâng, tôi đây.”

“Cô Doãn, cô bị tình nghi có liên quan tới một vụ án giết người, phiền cô theo chúng tôi về đồn cảnh sát để lấy lời khai.”

“Anh nói sao?!”

Công việc dạy học đang diễn ra thuận lợi như bao ngày bỗng nhiên dừng lại đột ngột.



Bình luận