Trong quán lẩu, Phương Khải và Tần Chân nhìn nhau không nói gì. Phương Khải lấy từ trong ví tiền ra mấy tờ 100 đồng, khóc dở mếu dở nói: “Thật ngại quá, tôi phải đi trước rồi, bữa cơm hôm nay rất vui, hi vọng lần sau sẽ lại được ngồi ăn cùng cô.”
Vui à? Vui tới mức suýt khóc phải không?
Tần Chân không vộivàng nhét lại tiền vào tay Phương Khải: “Đừng làm vậy, đã nói là tôi mời mà, nếu không phải tại tôi thì anh cũng sẽ không đắc tội với sếp mình, anh mau chạy theo nói xin lỗi anh ta, may ra vẫn còn kịp đấy!”
“Không kịp nữa rồi……” Phương Khải cười đau khổ “Cô không thấy vừa rồi anh ta nổi cơn tam bành đó sao?”
Những lời cay nghiệt nhất anh ta cũng đã nói ra rồi, thật khiến người ta sống không được, chết cũng không xong.
Tần Chân vội vàng an ủi: “Cũng không hẳn vậy đâu, trước giờ anh ta vẫn độc mồm độc miệng, vừa rồi không chừng cũng chỉ là thói quen của anh ta mà thôi”, Phương Khải lau mồ hôi: “Cô không biết đấy thôi, bình thường anh ta rảnh rỗi không có việc gì làm nên mới nói những lời cay độc vô thưởng vô phạt cho vui thôi.Nhưng tôi cảm thấy, hồi nãy, khi chì chiết tôi,anh ta đã sẵn sàng giẫm tôi bẹp dírồi.”
Anh dứt khoát để lại tiền trên bàn rồi chạy đuổi theo Trình Lục Dương.
Trình Lục Dương bước đi trên đường phố ồn ào, vẻ mặt âm trầm đến mức đủ điều kiện đóng phim “Vô gian đạo” .
Lâu lắm rồi anh không cảm thấy tức giận như vậy, mặc dù trong lòng anh biết rõ có rất nhiều người không thích anh, nhưng ngay cả người kề cận sớm tối như Phương Khải mà cũng nói anh như vậy thì anh thật không thể chấp nhận được.
Khổ nỗi trên đường này rất ít taxi, anh đi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy chiếc xe trống nào.Cuối cùng mãi mới bắt được một chiếc, anh còn chưa kịp lên xe thì đã bị Phương Khải đuổi kịp, hai tay Phương Khải luống cuống túm chặt ông tay áo của anh.
“Tổng giám đốc!!!” Phương Khải nước nhắt lưng tròng nhìn anh với vẻ mặt đáng thương, hối lỗi.
Trình Lục Dương chậm rãi nhìn Phương Khải rồi nhìn hai tay cậu ta đang kéo tay áo mình với ánh mắt lạnh lùng vô cảm, lạnh nhạt nói: “Buông ra!”
“Không buông!” Phương Khải vẫn khư khư nắm chặt ống tay áo của anh: “Tổng giám đốc, tôi sai rồi, tất cả là lỗi của tôi, xin anh đừng đi có được không!”
Tài xế xe nhìn hai người với ánh mắt chứa đầy hàm ý sâu xa..
Trình Lục Dương nheo mắt lại, cười lạnh lùng: “Phải không vậy? Biết sai rồi ư? Vậy cậu nói cho tôi biết cậu sai ở chỗ nào?”
“Lẽ ra tôi không nên thẳng thắn vạch trần khuyết điểm của anh trước mặt người khác, tôi không nên nói xấu sau lưng anh mà có vấn đề gì thì nên góp ý trực tiếp với anh.” Phương Khải chỉ còn thiếu nước quỳ xuống chân anh, hứa hẹn: “Anh đã nói với tôi rất nhiều lần, hễ làm việc gì cũng phải cân nhắc đến hậu quả, tôi đã không suy xét đến hậu quả mà nói lời thẳng thắn, khiến anh tức giận. Thật ra thì lúc nãy tôi vẫn chưa nói hết, tổng giám đốc anh tuy độc mồm độc miệng nhưng tất cả những gì anh nói đều không phải là không có lý! Chẳng hạn như lúc nãy anh mắng tôi thì cũng không có gì là sai cả, là tôi có lỗi trước, mới khiến anh tức giận buông lời cay độc, tất cả là do tôi, không liên quan gì đến anh cả, vậy nên tôi cũng sẵn sàng chấp nhận những lời mắng chửi đó!”
“…”
Trình Lục Dương thay đổi sắc mặt liên tục, không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Tuy nhiên bất chấp việc Phương Khải vẫn khăng khăng giữ chặt tay áo mình, cuối cùng anh vẫn yên vị trên xe, giận dữ ra lệnh cho lái xe: “Đi đi!”
Hơn nửa người Phương Khải đã ở trong xe, vẫn tiếp tục giữ tay áo anh không chịu buông, miệng không ngừng gọi “Tổng giám đốc! Tổng giám đốc!” Tài xế xe thấy vậy thì nói với Trình Lục Dương một cách chân thành: “Các cậu còn trẻ tuổi đừng có kích động quá.Chẳng phải hai người khó khăn lắm mới trải qua bao áp lực để đến với nhau hay sao!”
“Tôi có điên đâu màđến với anh ta!” Trình Lục Dương không thể chịu nổi nữa, tức giận cởi phăng áo khoác ra, quẳng luôn chiếc áo vào lòng Phương Khải, trước khi đóng cửa xe lại không quên “bịch” một tiếng đẩy Phương Khải ra khỏi xe, từ kẽ răng rít ra hai tiếng: “Lái xe!”
Người tài xế lẳng lặng đạp chân ga, nhìn qua kính chiếu hậu của xe có thể trông thấy Phương Khải vẫn đứng nguyên chỗ cũ với dáng vẻ cô đơn tội nghiệp. Trông thấy cảnh một chàng trai đáng thương đang ôm áo khoác của người yêu, mặc dù bị tổn thương nhưng vẫn không đành lòng vứt bỏ chiếc áo còn vương hơi ấm của kẻ phụ tình … Chậc chậc chậc, quả nhiên... đa tình tự cổ không dư hận .
Nếu như dùng tám chữ để khái quát về con người Trình Lục Dương này thì có hai phiên bản:
1. Theo góc nhìn của đa số phụ nữ thì anh “đẹp trai lạnh lùng, lời lẽ sắc bén”.
2. Dưới góc nhìn của Phương Khải: người này “kiêu căng, độc miệng, tự luyến, hẹp hòi”.
Sau sự kiện quán lẩu, Phương Khải phải rất vất vả mới được Trình Lục Dương tha thứ.Cái giá phải trả là suốt một tuần lễ không được nhiều chuyện, không được nói bất kì điều gì ngoài chuyện công việc, hơn nữa mỗi sáng sớm khi đi đón Trình Lục Dương, việc đầu tiên là bước xuống xe cúi thấp người chào tổng giám đốc với một sự biết ơn vô hạn:“Tiểu nhân thỉnh an tổng giám đốc đại nhân khoan hồng đại lượng nhất trên đời”.
Tiếp đó, Trình Lục Dương sẽ hừ lạnh một tiếng mà hỏi: “Ai độc miệng?”
“Tôi độc miệng ạ.”
“Ai lòng dạ hiểm độc?”
“Tôi lòng dạ hiểm độc ạ.”
“Ha ha, không phải tôi là đứa con của cầu vồng sao?”
“Tôi chính là cháu của cầu vồng!”
Đoạn đối thoại này giữa hai người diễn ra hằng ngày trong suốt một tuần liền.Cuối cùng Trình Lục Dương cũng chịu cho qua mọi chuyện… Chỉ vì cái tội vạ miệng mà Phương Khải đã phải trả giá đắt gấp cả trăm lần, đó chính là việc lòng tự trọng bị chà đạp. Cuối cùng anh đã rút ra được bài học cho bản thân mình.
Một tối chủ nhật nọ, Trình Lục Dương đích thân nhậnmột vụ làm ăn, và suốt một tuần dài sau đó, anh lao đầu vào làm việc.
Trình Lục Dương học đại học ở Anh, chuyên ngành kiến trúc,sở trường là thiết kế nội thất.
Các công trình thiết kế của anh có phong cách trang nhã, màu sắc nhã nhặn, không lòe loẹt.Nhưng từ khi đảm nhận vị trítổng giám đốc thì rất ít khi anh tự tay thiết kế trọn vẹn một công trình.Tuy trên danh nghĩa anh không phải là chủ công ti, nhưng thực tế ai cũng biết đằng sau mỗi viên gạch của La Lune đều là bóng dáng của nhà họ Trình.Do vậy, nếu còn muốn trụ lại đây thì đừng có coi thường anh.
Lý do khiếnTrình Lục Dương hết sức coi trọng đối tác lần này là bởi đích thân Trình Viễn Hàng đã gọi điện thoại tới căn dặn: “Cha muốn con tự tay thiết kế cho nhà họ Chu.”
Thị trường trang trí nội thất ở thành phố này hầu như đã bị Chu Tòng Vĩ chiếm lĩnh, thế mà lần này con gái yêu của ông ta lại chỉ đích danh Trình Lục Dương thiết kế nội thất cho ngôi nhà mới của cô nàng.
Trình Lục Dương vốn không thích vụ làm ăn này nên thái độ vô cùng miễn cưỡng, ra vẻkhông vừa ý.
Trình Viễn Hàng lập tức nổi nóng: “Bảo cậu hợp tác thì cậu cứ làm cho tốt, còn trả treo cái gì? Tôi nuôi cậu bao nhiêu năm trời, họa hoằn lắm mới bảo cậu làm chút chuyện, chưa gì cậu đã chối bay chối biến, nói bóng nói gió, Trình Lục Dương, có phải cậu quên cậu họ gì rồi hay không?”
Lục Thư Nguyệt đang đắp mặt nạ, nghe thấy chồng đang yên đang lành chỉ vì một cuộc điện thoại mà cũng nổi cáu, liền vội vàng chạy tới phòng sách. Sau khi nghe thấy hai cha con cãi nhau ầm ĩ qua điện thoại thì vội vàng xua tay, ra hiệu cho Trình Viễn Hàng dừng lại.
Trình Lục Dương ở đầu kia lạnh lùng cười: “Nuôi con bao nhiêu năm trời? Là cha nuôi hay là ông ngoại nuôi? Cha không nói con họ Trình thì suýt chút nữa con tưởng mình họ Lục rồi..”
“Con —” hai bên thái dương của Trình Viễn Hàng giật lên vì giận dữ.
Tiếp đó Trình Lục Dương thẳng tay tắt máy “phụt” một tiếng, chấm dứt cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ.
Căn phòng rộng rãi sáng sủa của Trình Lục Dương được trang trí bởi rất nhiều các bức tranh sơn dầu màu sắc sặc sỡ nhưng tuyệt nhiên không hề treo bất kì một bức ảnh nào.
Trình Lục Dương ngồi thoải mái trên ghế sô pha, bắt chéo hai chân gác lên bàn thủy tinh rồi đưa mắt nhìn khắp căn phòng một lượt.
Căn phòng của anh đầy đủ không thiếu thứ gì, chẳng khác gì một thiên đường nhỏ tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.Anh chưa bao giờ bạc đãi chính mình, chỉ cần bản thân cảm thấy vừa lòng thì anh không bao giờ suy tính đến chuyện tiền bạc. Bởi vì thực tế là số tiền anh kiếm được đâu có ít, không tiêu thì cũng chẳng biết để làm gì.
Phương Khải thì lại khác, mẹ cậu ta bị bệnh nhiều năm nay nên tiền lương hằng tháng của Phương Khải sẽ dùng để chữa bệnh cho mẹ. Một số người trong công ti lại dành tiền cho người phụ nữ mà họ yêu thương, một số người đã làm cha làm mẹ thì sẽ tích cóp với hi vọng có thể mua nhà cho bọn trẻ sau này. Nhưng Trình Lục Dương không giống với tất cả bọn họ, bởi bố mẹ anh là Trình Viễn Hàng và Lục Thư Nguyệt có cuộc sống quá giàu sang no đủ, không bao giờ phải lo đến cái ăn cái mặc, chút tiền này của anh chẳng thấm tháp gì nên họ cũng chẳng bận tâm, huống hồ trong nhà còn có một ông anh trai kiếm tiền giỏi hơn anh rất nhiều.
Anh không có người yêu, cũng chẳng có ai để mà lo chu cấp, con số khổng lồ trong tài khoản tiết kiệm của anh có thể khiến nhiều người thèm muốn, nhưng đối với anh nó chỉ là những dãy số vô nghĩa.
Anh nhớ ông ngoại, ngay cả khi nằm trên giường bệnh với vẻ mặt hốc hác, mệt mỏi,ông vẫn nắm chặt tay anh và nói rằng ông muốn sau này anh sẽ luôn hiếu thuận với bố mẹ, thế nhưng cậu bé Trình Lục Dương nước mắt giàn giụa, chỉ biết liên tục lắc đầu gọi “ông ngoại”.
Tuy chưa bao giờ nói ra nhưng trong thâm tâm anh luôn nghĩ, bố mẹ anh có một người con hiếu thảo như anh trai anh đã là đủ lắm rồi, với họ, sự tồn tại của anh dường như thừa thãi.
Trên TV đang phát một bộ phim truyền hìnhnhạt nhẽo, Trình Lục Dương khẽ nhíu mày, ngay lập tức tắt tivi, kéo laptop trên bàn đặt lên đùi rồi mở phần mềm đồ họa ra.
Đích thân thiết kế ư?
Nếu ông ta đã muốn thế thì cứ làm theo ý ông ta vậy.
Tần Chân chạy đôn chạy đáo hơn nửa tháng mới lấy được phí sửa chữa xetừ phía trường dạy lái xe, sau khi chuyển tiền theo số tài khoản mà Trình Lục Dương đưa, cô vừa đi về công ti vừa gọi điện cho Phương Khải.
Phương Khải lúc này đang dẫn cô con gái độc nhất của Chu Tòng Vĩ tới phòng làm việc của Trình Lục Dương, thấy Tần Chân gọi điện thoại tới thì rất vui nhưng lại không dám nghe máy, chỉ sau khi đưa cô Chu tới phòng của Trình Lục Dương rồi mới hớn hở chạy về phòng mình nghe điện thoại.
Vừa giải quyết xong chuyện phí sửa xe nên tâm trạng của Tần Chân rất thoải mái, cô cũng tò mò hỏi Phương Khải vụ ở quán lẩu lần trước đã giải quyết ổn thỏa hay chưa, Phương Khải ngậm ngùi kể cho cô nghe về cái tuần định mệnh mà anh phải vất vả khổ sở như xuống địa ngục. Tần Chân nghe xong cười ha hả.
Phương Khải hỏi cô: “Đúng rồi, chẳng phải cô làm quản lý kinh doanhở công ti sao? Sao có mấy vạn tệ phí sửa xe mà cũng phải đi vay vậy?”
“Quản lý kinh doanh là cái quái gì? Anh không biết đấy thôi, văn phòng công ti tôitổng cộng có tất cả 7 người thì đã có 5 người làm quản lý, chỉ có 2 người làm phó quản lý. Cái chức danh đó chỉ để gọi cho oai ấy mà.” Tần Chân rầu rĩ nói “Thực tế thì tất cả đều làm công ăn lương cả thôi!”
Phương Khải đang định nói vài lời an ủi Tần Chân thì điện thoại nội bộ công ti bỗng reo vang, anh liền bảo Tần Chân đợi một chút, nào ngờ vừa nhấc điện thoại lên thì ở đầu dây bên kia Trình Lục Dương đã lạnh nhạt ra lệnh: “Qua đây tiễn khách!”
Phương Khải không biết đã xảy ra chuyện gì, đành nói vài câu xã giao với Tần Chân rồi cúp điện thoại, đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc.
Phương Khải vừa mới đẩy cửa bước vào đã trông thấy nét mặt có phần lúng túng, ngượng ngùng của tiểu thư nhà họ Chu, còn Trình Lục Dương ngồi ở sau bàn không chút biểu cảm, ra hiệu cho Phương Khải tiễn khách.
Chu Vũ Lâm khách sáo nói: “Vậy lần sau tôi tới xem bản thiết kế______”
“Không cần, đợi tôi chỉnh sửa lại xong sẽ bảo người mang sang cho cô.” Trình Lục Dương ngắt lời.
Chu Vũ Lâm hơi phụng phịu: “Bác Trình đã nói nếu tôi có gì không hài lòng thì có thể nói trực tiếp với anh, tôi cũng chỉ góp ý thẳng thắn, lẽ nào điều đó khiến anh cảm thấy không được vui?”
“Hừm? Ông ta nói với cô vậy sao?” Trình Lục Dương nhướn lông mày cười: “Xin lỗi, tôi và cha tôi không thường xuyên liên lạc nên có thể không thực sự hiểu nhau. Nhưng thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cô Chu năm lần bảy lượt đến xem bản thiết kế.Mỗi lần đều yêu cầu thay đổi một vài chi tiết nhỏ nhặt không cần thiết. Tôi thiết nghĩ, nếu cô cảm thấy không vừa ý với thiết kế của tôi thì cô có thể tìm một đơn vị khác để hợp tác.”Nghe xong những lời của Trình Lục Dương,mặt Chu Vũ Lâm biến sắc. Cô cố gắng kiềm chế không tự làm mất mặt mình trước anh, rồi gượng cười theo Phương Khải ra khỏi công ti.
Sau chuyện này, Chu Vũ Lâm vô cùng bất mãn gọi điện thoại cho Chu Tòng Vĩ: “Cha, cha đã nói gì với bác Trình? Chẳng phải bác ấy nói là mượn chuyện thiết kế này để con và Trình Lục Dương gần gũi với nhau sao? Làm sao mà Trình Lục Dương lúc nào cũng có cái thái độ như đang bàn việc công để nói chuyện với con vậy? Con đã cố ý để tạo cớ gặp mặt anh ấy, mỗi lần gặp cũng chỉ đưa ra vài ý kiến nhỏ thế mà anh ấy lại bảo “không bằng lòng thì đi tìm người khác”, con chẳng còn mặt mũi nào mà gặp anh ấy nữa!”
Không biết Chu Tòng Vĩ nói cái gì mà Chu Vũ Lâm dứt khoát nói: “Con mặc kệ, vấn đề là con thích anh ta, chiến thuật vu hồi gì chứ, con không dùng nữa! Cha bảo bác Trình bữa nào sắp xếp cho con với anh ấy ăn cơm cùng nhau, con không muốn người ta cứ tỏ thái độ này với con đâu!”
Hai cha con Trình Lục Dương và Trình Viễn Hàng lại có cuộc tranh cãi nảy lửa.
Nguyên nhân là lúc Trình Lục Dương về nhà ăn cơm, Trình Viễn Hàng không vui trách mắng anhkhông linh hoạt, chỉ biết sĩ diện hão.
Trình Lục Dương đặt đôi đũa xuống, lơ đãng nói: “Con sĩ diện ư? Cô ta tới công titất cả là bốn lần.Lần đầu tiên nói chiều rộng của tay vịn cầu thang từ tầng một tới tầng hai không phù hợp với chiều dài ngón tay của cô ta; lần thứ hai nói vị trí bồn cầu trong nhà vệ sinh không ổn, không đủ ánh sáng để đọc sách; lần thứ ba nói độ cao của cầu thang không được, con không chịu chú ý đến chiều cao của cô ta mà thiết kế thế này sẽ khiến cô ta tốn sức mỗi lần lên xuống; lần thứ tư nói cách bố trí trong nhà bếp không còn chỗ để kê chiếc bàn ăn lớn dành cho mười hai người theo ý của cô ta. Cha thử nói xem, rốt cuộc ai mới là người sĩ diện hão ở đây?”
Trình Viễn Hàng thoáng chút bối rối, ông cố giữ vẻ mặt khó coi: “Dẫu vậy thì con cũng không thể bảo người ta đổi người khác được! Lẽ nào con không biết những việc này xảy ra như cơm bữa trên thương trường!Con gái cưng của Chu Tòng Vĩ có ý với con thì con cũng phải giữ thể diện cho người ta chứ. Dù con không thích người ta thì cũng thử đi lại một thời gian rồi không gặp gỡ liên lạc nữa là được chứ sao, giờ con không giữ ý cho người ta thì làm sao cha xuống nước với con được?
Trình Lục Dương bỗng nghĩ đến người anh trai Trình Húc Đông của mình.Trình Húc Đông với Trình Viễn Hàng quả đúng là cha nào con nấy, giống nhau như tạc, chẳng phải cả hai đều nhờ vào sự khéo léo, khôn khéo trong ngoại giao mà tập đoàn Viễn Hàng mới phát triển và mở rộng được đến ngày nay?
Từ xưa đến nay anh chán ghét việc phải trở thành cái bóng của anh trai mình nên miễn cưỡng cười nói: “Cha đã đồng ý với bác Chu rồi thì cha đi hẹn hò với con gái của bác ấy đi, người đồng ý là cha chứ không phải là con, nên nếu cha cảm thấy hứng thú thì cha tự đi đi.”
Trình Viễn Hàng vô cùng giận dữ. Ông chỉ tay vào mặt Trình Lục Dương: “Cậu cũng là người nhà họ Trình, đừng có suốt ngày giơ cái bản mặt tự cao tự đại như không liên quan đến nhà họ Trình ra như thế! Ngay cả nghệ thuật giao tiếp ứng xử mà cậu cũng không hiểu hả? Nếu như không phải tôi và anh cậu chống lưng thì cậu nghĩ xem làm sao công ti nát của cậu lại có nhiều mối làm ăn như vậy? Quảng cáo thì không có, ngoại giao cũng không biết, nếu cậu không phải là con trai của Trình Viễn Hàng này thì ai thèm nể mặt cậu, bao nhiêu công ti thiết kế không tìm lại tìm tới cậu để trông cái vẻ mặt dương dương tự đắc của cậu!”
Trình Lục Dương trước đó còn lơ đãng không quan tâm, nghe vậy thì lập tức sa sầm nét mặt, liếc mắt nhìn cha mình: “Ý cha là con vốn không có bản lĩnh, chẳng qua là dựa dẫm vào tập đoàn Viễn Hàng của cha phải không?”
“Nếu không thì cậu dựa vào cái gì để nhận được nhiều đơn hàng làm không xuể như thế? Nhiều doanh nghiệp bất động sản hợp tác với tập đoàn Viễn Hàng không đòi hỏi gì mà chạy đến công ti nhỏ của cậu thiết kế, chẳng phải là vì họ nể tôi hay sao, hay cậu cho rằng đó là nhờ dang tiếng lẫy lừng của cậu? Trình Lục Dương, cậu đừng có suốt ngày xem thường tôi và anh cậu, trừ khi cậu đổi họ, bằng không, cậu vẫn chỉ là dựa vào danh tiếng của nhà họ Trình thôi —”
“Trình Viễn Hàng!” Lục Thư Nguyệt ném đôi đũa, tỏ thái độ gay gắt với chồng, kế đó bỗng nhiên đứng dậy, căng thẳng nhìn đứa con út, trong mắt có chút khẩn cầu.
Trình Viễn Hàng tự biết mình lỡ lời, nhưng vì thể diện nên vẫn không chịu thừa nhận.
Cả căn phòng chìm trong im lặng.
Trình Lục Dương cầm lấy khăn giấy từ từ lau miệng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khó coi của cha mình: “Nếu cha đã nói vậy thì con cũng chẳng còn gì để nói nữa. Mặc dù con vốn cũng chẳng thích thú gì cái họ này, nhưng điều này rõ ràng là không thể thay đổi được!”
Ngay trước mặt ba người, Trình Lục Dương bấm điện thoại gọi cho Phương Khải, nói từng câu từng chữ: “Giúp tôi thông báo, từ nay về sau, hễ là đơn hàng của công ti hợp tác với tập đoàn Viễn Hàng thì chúng ta đều không nhận.”
——
Vẫn biết những lời nói thốt ra trong khi tức giận chỉ là tức thời, ai biết được hậu quả sẽ ra sao?
Trút giận xong, phiền phức lập tức kéo đến.
Trình Viễn Hàng cũng không phải dạng vừa, nghe Trình Lục Dương nói chuyện điện thoại với Phương Khải cũng không nói không rằng gọi điện cho người phụ trách nhân sự công ti yêu cầu ra thông báo từ giờ về sau, tập đoàn Viễn Hàng sẽ không cung cấp khách hàng cho La Lune nữa.Lục Thư Nguyệt khuyên can thế nào cũng không được, thông báo xong, ông đi thẳng vào phòng sách, đóng cửa phòng không cho ai vào.
Trình Lục Dương lập tức đi ra cửa, ngày hôm sau liền bắt đầu cùng Phương Khải chạy đôn chạy đáo đến các công ti bất động sản, anh không tin rằngtách khỏi Trình Viễn Hàng thì mình không làm nên trò trống gì. Nhưng bản thân anh cũng phải thừa nhận, quả thực từ trước tới giờ anh sống trongánh hào quang của tập đoàn Viễn Hàng, thoải mái nhàn nhã làm một ông chủ chỉ tay năm ngón, ngồi mát ăn bát vàng.
Nhưng anh là người có tài, cũng có thẩm mĩ thiết kế nên dù việc tìm đối tác có khó khăn thế nào, anh cũng không tin La Lune chẳng làm nổi trò trống gì như lời ông già anh nói.
Hừ, ông già muốn cười nhạo ta chứ gì?
Vậy cứ chống mắt lên mà xem, người bị cười nhạo tuyệt đối không phải là Trình Lục Dương này đâu.
——
Trình Lục Dương tự mình xoay sở, sau mấy ngày chạy tới chạy lui thì cũng hợp tác được với vài công ti nhỏ. Các công ti này nghe nói đến La Lune rất nổi tiếng trong lĩnh vực thiết kế thì lại càng khách khí, chẳng mấy chốc đi đến thỏa thuận, hễ bên này bán được nhà sẽ lập tức giới thiệu người mua tới chỗ của Trình Lục Dương để thiết kế và lắp đặt nội thất.Nói chung, phương thức thỏa thuận hợp tác này không chỉ có lợi với hai bên công ti mà cũng rất tiện cho khách hàng, chưa kể khách hàng còn được giảm giá chi phí lắp đặt nên gần như khách hàng nào cũng hoàn toàn đồng ý.
Nhưng chỉ vài ngày sau đó kế hoạch của Trình Lục Dương không còn thuận lợi như lúc đầu. Nguyên nhân là tập đoàn Viễn Hàng đã thông báo rõ ràng: từ giờ trở đi chính thức rút vốn khỏi thương hiệu thiết kế nội thất La Lune, đồng thời phía tập đoàn cũngbắt đầu tìm kiếm thương hiệu thiết kế nội thất mới để hợp tác.
Thông tin này nhanh chóng lan truyền khắp thành phố B, Trình Lục Dương cũng bắt đầu bị từ chối.Đừng nói tới công ti bất động sản bình thường mà kể cảcông ti nhỏ cũng chẳng buồn hợp tác cùng anh.
Tập đoàn Viễn Hàng quả thực rất có thế lực ở thành phố B, có ai đang yên đang lành lại đi gây sự với họ đâu? Đến Trình Viễn Hàng còn không muốn giúp con mình thì ai thèm ăn no rửng mỡ đi giúp Trình Lục Dương đây?
Trình Lục Dương vô cùng tức giận, lòng càng quyết tâm tự vươn lên.
Ông già xem thường anh, vậy anh sẽ để cho ông ta thấy! Chẳng phải bao năm qua anh vẫn lớn lên mà không dựa dẫm vào ông ta đó sao? Nực cười! Trí tuệ là của anh, lẽ nào anh lại để người khác thay anh quyết định mọi chuyện?
Trình Lục Dương xem tập tư liệu Phương Khải thu thập, xem đến danh sách cáccông ti bất động sản vừa và nhỏ trong thành phố thì bỗng dưng xuất hiện hai chữ Âu Đình.Anh nheo mắt, cười đầy ẩn ý.
Ồ, xem ra phải gặp cái cô miệng lưỡi sắc bén kia một phen rồi?
Thật tuyệt, quãng thời gian đầy áp lực cuối cùng cũng qua, anh đã tìm được đối tác kinh doanh.
Lúc gọi điện thoại cho Tần Chân, Bạch Lộ say sưa kể về các cửa hàng giảm giá ở trung tâm thành phố, hẹn cô chủ nhật này cùng đi mua sắm, đang nói thì nửa chừng ớ người ra như thể nhớ tới một chuyện quan trọng hơn.
“Đúng rồi, cậu biết hôm qua ở trên xe buýt mình gặp ai không? Chính là giáo sư Mạnh của cậu đấy!”
Bạch Lộ ở đầu bên kia hả hê.
Tay Tần Chân đang cầm chuột máy tínhbỗng dừng lại, đờ ra.
“A lô? Đâu rồi?” Không nghe thấy tiếng trả lời, Bạch Lộ liếc nhìn màn hình điện thoại, vẫn đang kết nối, cô lại áp điện thoại vào tai: “Tần Chân, cậu chết ở đâu rồi?”
Lúc này Tần Chân mới định thần lại, nâng chiếc điện thoại nãy giờ lửng lơ vô định trong không trung lên: “…Đây.”
Bạch Lộ thở phì phì: “Cậu thật hết thuốc chữa, cung phản xạ sắp đủ dài để quấn một vòng Trái Đất rồi đấy, mau đi bệnh viện chữa trị đi!”
Tần Chân lại lặng thinh, Bạch Lộ ngập ngừng hỏi: “Cậu sao vậy? Nghe nói Mạnh Đường trở về nêncảm thấy không thoải mái à?”
Không những cảm thấy không thoải mái mà chỉ mới nghe thấy cái tên ấy thôi, cô đã cảm thấy vô cùng buồn bã, chán nản.
“Cậu nói cứ như thể mình với anh ta từng có gì không bằng.” Tần Chân khịt mũi: “Được rồi, không có chuyện gì thì mình cúp máy đây, kẻo lát nữa bà Lưu Trân Châu thấy mình dùng điện thoại công tilại mắng mình biển thủ công quỹ.”
“Ê, vậy cậu lấy điện thoại của cậu gọi cho mình nha, đừng có cả ngày …— A lô! A lô?” Bạch Lộ tức hộc máu vì lúc nào Tần Chân cũng là người cúp máy trước.Tần Chân ngồi trước máy vi tính, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được bất cứ điều gì.
Sau đó, dường như một bóng dáng mơ hồ tận đáy sâu ký ức từ từ hiện ra, cứ như máy chụp ảnh lấy ngay vậy. Từng hình, từng ảnh, dần dần trở nên rõ nét.
Người kia trông vẫnthư sinh như trước, gương mặt thanh tú, nụ cười tinh khôi trong trẻo, khi cười lộ ra đôi má lúm đồng tiền. Ngay cả những người lần đầu mới gặp cũng cảm thấy anh rất dịu dàng, gần gũi.
Mạnh Đường.
Cô há hốc miệng, ngay cả tên của anh cũng không thốt nên lời.Cô chới với, cảm thấy như mình không còn chút không khí nào, dù mở miệng hay ngậm miệng đều không thở nổi.
Không biết Tần Chân đã đứng ngây người như thế trong bao lâu, bỗng mộtbàn tay vỗ nhẹ lên vai cô, khiếncô giật mình choàng tỉnh.
Người vỗ vai cô là Hoàng Y làm cùng phòng.Thấy cô phản ứng mạnh quá, Hoàng Y giật mình: “Chị sao vậy? Gọi mấy lần cũng không trả lời, đang mải nghĩ gì thế?”
Tần Chân xấu hổ cười: “Có nghĩ gì đâu, chỉ hơi buồn ngủ thôi.”
“Thật là trùng hợp quá, trưởng phòng Lưu vừa gọi chị lên phòng của bà ấy đấy, ha ha, tha hồ mà tỉnh ngủ nhé?” Hoàng Y cười hì hì vỗ vỗ lưng côra điều bí hiểm: “Đừng căng thẳng, lần này không phải là muốn “dạy bảo” gì đâu, nghe nói công ti có khách quý, chỉ đích danh chịđòi hợp tác đấy!”
Hợp tác cái nỗi gì, tai bay vạ gió thì có.
Tần Chân đứngbên ngoài,khẽgõ cửa, giọng nói dịu dàng của Lưu Trân Châu mà trước giờ cô chưa từng được nghe vọng ra: “Mời vào”.
Tần Chân toàn thân run rẩy, lặng lẽ đẩy cửa bước vào, lập tức bắt gặp ánh mắt của người đang ngồi trên ghế bành.
Trong vòng 0,01 giây, Tần Chân đứng trước hai mối đe dọa: đầu tiên là nụ cười “có vẻ” nhã nhặn trên gương mặt Trình Lục Dương, kế đólàbộ đồ thể thao đỏ chói của anh ta.
Lưu Trân Châu “tế nhị” mở đầu cuộc trò chuyện bằng một trận cười nổi da gà rồi thân mật bảo Tần Chân: “Vị này chính là tổng giám đốc Trình của công ti thiết kế nội thất Lá Lùn . Từ nay về sau Lá Lùn sẽ là đối tác của chúng ta, Chân Chân, mau chào tổng giám đốc Trình đi!”
Lá Lùn… Trình Lục Dương, Phương Khải – bấy giờ đang đứng sau Trình Lục Dương – và cả Tần Chân cùng lúc run bắn người. Cái tên tiếng Pháp đẹp đẽ đã trở nên quê một cục“nhờ ơn” cái miệng của Lưu Trân Châu.
Tần Chân còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lưu Trân Châu mỉm cười giới thiệu: “Tổng giám đốc Trình, đây là Tần Chân, quản lý nghiệp vụ phòng kinh doanh công ti tôi.” Rồi bà nháy mắt với Tần Chân: “Sau khi xem danh sách nhân sự phòng kinh doanh của chúng ta,tổng giám đốc Trình đã đích thân chọn cô, muốn cô từ nay về sau trực tiếp theo sát quá trình hợp tác giữa hai bên, còn không mau cảm ơn tổng giám đốc Trình đã tạo cơ hội đi?”
Tần Chân chật vật nhìn Trình Lục Dươngđang ngồi thoải mái trên ghế bành êm ái, bắt gặp nụ cười cởi mở thân thiện cùng ánh mắt sáng lấp lánh của anh ta, cô cảm thấy mình chẳng khác gìcừu con giữa bầy sói dữ…
“…”
Có ai nói cho cô biết, tại sao con sói hoang cao quý này lại hạ mình tới chỗ tồi tàn như Âu Đình không?
Từ ngày Trình Lục Dương ký thỏa thuận hợp tác với Âu Đình, những tháng ngày bi thảm của cuộc đời Tần Chân cũng bắt đầu.
Với tính cách của Tần Chân, cô không mấy khó khăn để vờ như chưa từng quen biết Trình Lục Dương, cô lịch sự bắt tay coi như đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, xem như từ nay mọi người sẽ làm bạn tốt của nhau. Cái miệng ác ý của cô khi trông thấy bộ trang phục đỏ chót rực rỡ của Trình Lục Dương thì tắt điện, không nói được gì, chỉ đến khi bước ra khỏi cửa mới có thể cất lên vài câu hát. Lúc đó, Lưu Trân Châu cười đến nỗi hằn rõ cả nếp nhăn trên mặt, hết lời tán dương: “Tổng giám đốc Trình thật có gu thẩm mỹ, bộ quần áo màu đỏ này thật rực rỡ nha!”
Quần áo màu đỏ? Rực rỡ? Trình Lục Dương thoáng dừng bước, bỗng nghe tiếng hát của Tần Chân từhành lang vọng lại: “Hãy cháy lên! Hãy cháy lên! Chim lửa!”
Phương Khải tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, không hề bất ngờ khi nghe thấy tiếng “rắc” từ trong tay Trình Lục Dương — cây bút xịn đã hy sinh anh dũng.
Và, ngay sau đó, cuộc đời sóng gió bão táp của Tần Chân bắt đầu.
——
Trình Lục Dương bảo Phương Khải nói với Lưu Trân Châu rằng anh rất thích thái độ làm việc thận trọng của Tần Chân nên vô cùng tín nhiệm cô, do vậy mà tất cả đơn hàng hợp tác của Âu Đình và La Lune về sau sẽ do Tần Chân phụ trách.
Lưu Trân Châu rất vui vẻ, Tần Chân là nhân viên một tay bà đào tạo, bây giờ được đánh giá cao, bà cũng thấy mát lòng mát dạ.
Bà thậm chí còn vỗ vai Tần Chân cười đầy kiêu hãnh: “Ngay từ đầu tôi đã biết là cô có tài, tôi đã nhìn người thì cấm có sai bao giờ!”
“…”
Người đâu mà vừa mới hai ngày trước còn bảo cô thu dọn đồ đạc cút xéo khỏi đây, hai hôm sau đã không biết xấu hổ mà nói ra những lời này! Tần Chân kéo bàn đứng dậy, nghiêm trang nói: “Trưởng phòng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
Đành vậy thôi, xưa nay cô vẫn rất giỏi tùy cơ ứng biến.
Nhưng mà chuyện được lãnh đạo đề bạt gì gì đó, rốt cuộc là coi trọng hay coi thường, chỉ có bản thân Tần Chân hiểu rõ hơn cả.
Từ đó công việc của cô đòi hỏi cứ phải chạy qua chạy lại giữa Âu Đình và công ti của Trình Lục Dương, hết thông báo cho Trình Lục Dương yêu cầu của khách hàng mua nhà lại đến đem bản thiết kế của Trình Lục Dương trở về Âu Đình, xin ý kiến khách hàng, nếu như hai bên đều nhất trí thì có thể bắt đầu lắp đặt thiết bị.
Công việc này, mới nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng dưới sự chỉ đạo của Trình Lục Dương thì nó đã “biến tướng” đến nỗi khiến người ta phải khiếp đảm.
Lần đầu tiên, Tần Chân đem bản thiết kế chạy đến La Lune thì nghe được một thông báo đầy tiếc nuối: “Tổng giám đốc hiện không có ở đây, mời cô lúc khác quay lại!”
Trưa hôm đó, Tần Chân lại chạy đến La Lune giữa cái nắng gay gắt, kết quả là nhân viên lễ tân lại ngại ngùng nói: “Thật ngại quá, tổng giám đốc vừa nãy còn ở đây, nhưng mười phút trước đã rời khỏi công ti rồi.”
Cứ như vậy, Tần Chân phải chạy đi chạy lại tổng cộng bốn lần mới gặp được Trình Lục Dương.
Sau này Tần Chân rút kinh nghiệm, trước khi đến gặp Trình Lục Dương,cô sẽ gọi điện thoại trước cho Phương Khải, biết rõ lịch trình của Trình Lục Dương rồi mới chạy sang.
Liên tiếp mấy lần thấy Tần Chân dễ dàng gặp được mình, Trình Lục Dương phát hiện ra mấu chốt nằm ở chỗ Phương Khải. Anh liếc mắt hỏi chàng trợ lí: “Có phải là cậu mật báo cho cô ta hay không?”
Phương Khải: “… Tôi chỉ thành thật trả lời câu hỏi của cô ấy mà thôi, chuyện này không liên quan đến tôi mà!”
Trình Lục Dương đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm tay gian tế. Rất nhanh, anh đãnghĩ ra một biện pháp hành hạ mới.
Chẳng hạn như Tần Chân nhân lúc anh vẫn còn ở công ti mà chạy tới, thì sẽ nhận được lời hồi đáp phũ phàng rằng: “Phương Khải chưa nói với cô à? Bản vẽ đó còn chưa xong, cô tới gì mà sớm thế?”
“…”
Cô nhịn, bởi nếu Phương Khải không nói rõ ràng trong điện thoại thì nguyên nhân duy nhất là anh ấy đã bị con người xấu xanày sai bảo. “Vậy xin hỏi bao giờ tổng giám đốc Trình mới làm xong?”
“Ừm, ngày mai đi.”
Hôm sau, Tần Chân lại một lần nữa nghiến răng chạy tới thì nghe Trình Lục Dương thờ ơ như không nói: “Ồ, tôi vừa mới phát hiện bản vẽ kia còn có chỗ cần phải chỉnh sửa, hai tiếng sau cô quay lại nhé!”
“…”
Những chuyện đại loại như vậy nhiều vô số.
Tần Chân nghiến răng nghiến lợi, chẳng phải người xưa từng có câu: “Chỉ có lòng dạ phụ nữ và kẻ tiểu nhân là khó lường đó sao?”
Cô nghĩ, trên đời này chắc chẳng có ai khó chiều như Trình Lục Dương! Cha mẹ anh ta chắc phải đau khổ lắm, không biết kiếp trước họ làm gì nên tội để kiếp này sinh ra một thằng con tồi tệthế này!
Chỉ là gạ trợ lý của anh ta cùng nói xấu cấp trên thôi mà, có đến mức phđi dồn cô đến chân tường như bây giờ không?
Bị hành hạ suốt một tuần, Tần Chân sụt mất mấy cân liền. Tuy sút cân là việc đáng mừng nhưng lòng cô không khỏi cảm thấy chán chường.
Một thứ sáu nọ, Tần Chân đem bản thiết kế đến cho Trình Lục Dương, cô vẫn giữ nguyên tắc sống của mình, cái gì cho qua được thì cho qua nên vẫn tỏ ra vô cùng tôn trọng Trình Lục Dương.Trongkhi Phương Khải đến phòng lưu trữ lấy vài bản thiết kế, Tần Chân ở trong văn phòng của Trình Lục Dương tranh thủ ngó nghiêng xung quanh, rồi cô nhìn Trình Lục Dương với ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ “Tổng giám đốc Trình quả thật có con mắt nghệ thuật, những món đồ cổ này chắc phải có lịch sử lâu đời lắm nhỉ?”
Trình Lục Dương nói: “Đó là đồ gốm tôi làm khi rảnh rỗi, cô nhìn thế nào lại ra đồ cổ thế hả?”
“…”
Hay như trong lúc Trình Lục Dương đang sửa một bản vẽ thì Tần Chân thò đầu ngó vào với vẻ mặt ngây thơ như nàng Tây Thi đau bụng : “Cái sân thượng này được thiết kế vô cùng hợp lý! Anh bài trí thêm một chiếc bình hoa nên chẳng khác gì một kiệt tác nghệ thuật”
Trình Lục Dương nói: “Thật ngại quá, đây là nhà vệ sinh, còn bình hoa mà cô nói có lẽ chính là cái bồn cầu.”
“…”
Lần nàonhún nhường xuống nước cũng bị dội nước lạnh.Tuy nhiên càng chịu đả kích, Tần Chân lại càng tỏ ra mạnh mẽ, thể hiện cho đối phương thấy mình cũng không chịu thua, cuối cùng Trình Lục Dương hết kiên nhẫn, phải ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn cô: “Cô Tần, con người hơn nhau ở chỗ biết mình biết người, cô năm lần bảy lượtmang cái vẻ mặt te tởn, cuồng nhiệt đến trò chuyện với cái mông của tôi, vậy đã bao giờ cô hỏi xem cái mông của tôi có đồng ý trò chuyện cùng cô hay chưa?”
Mặt của Tần Chân đang đỏ bỗng từ từ chuyển sang trắng bệch, sau cùng cô đứng phắt dậy.
Trình Lục Dương thản nhiên chờ đợi màn kế tiếp của cô.
Chính cái khoảnh khắc Phương Khải đẩy cửa vào, anhtrông thấy Tần Chân xoay người, hướng về cái mông của Trình Lục Dương với vẻ mặt vô cùng trân trọng: “Xin hỏi ngài có đồng ý để tôi trò chuyện thân mật với ngài không?”
Phương Khải: “…”
Trình Lục Dương: “…”
Tần Chân mỉm cười đứng thẳng người lên: “Nó không nói lời nào tức là đồng ý.” Tần Chân nhận lấy bản thiết kế lần này từ trong tay Phương Khải rồi vẫy tay với Trình Lục Dương: “Tạm biệt tổng giám đốc Trình, lần sau tôi lại đến chào hỏi anh… cùng cái mông của anh nhé.”
Để lại Trình Lục Dương vừa bất ngờ vừa choáng váng. Da mặt cô nàng này đúng là dày đến mức “không phải dạng vừa”.
Còn Phương Khải, tuy im lặng không nói gì nhưng trong lòng hết sức tán thưởng cách việc làm của cô!Quả là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thật đáng để noi theo!
Ra khỏi công ti,nụ cười trên môi Tần Chân vụt tắt, cô đứng thật lâu, tay vẫn cầm tập tài liệu.
Ngón tay cầm túi tài liệu của cô chuyển sang màu trắng bệch. Tần Chân hít một hơi thật sâu, rồi dằn từng bước đi tới trạm xe buýt.
Cô tự nhủ: “Tần Chân, không được so đo chấp vặt với tên đàn ông kiêu căng ngạo mạn kia, hắn là thiếu gia được nuông chiều, không coi ai ra gì, mày cứ mặc xác hắn là được.”
Đáng tiếc Trình Lục Dương cứ như ghèn trong mắt, cô càng bực bội thì nó càng bám chặt, không cách nào lấy đi được.
Tần Chân cảm thấy cứ tiếp tục thế này thật không ổn chút nào, hoặc là cô sẽ phát điên mà vác dao chém Trình Lục Dương, hoặc là Trình Lục Dương sẽ gọi 120 tống cô vào bệnh viện tâm thần.
Bình luận