Chapter 3

icon
icon
icon

Ngay từ sáng ba mươi tết, Hương đã thức dậy từ sớm để lau dọn nhà cửa lần nữa, mặc dù cô vừa lau dọn sạch sẽ từ hôm trước. Nằm nép dưới những cây hồng xiêm là ngôi nhà rêu phong cổ kính, có tuổi đời gần hai trăm năm. Từ ngày về hưu, ông Tâm bố của Hương ngoài tham gia công tác mặt trận và tổ an ninh xóm. Mẹ Hương nổi tiếng là người đảm đang, bà đã dạy dỗ cho cô mọi việc nữ công gia chánh từ nhỏ, bà hay nói với con gái; để sau này cô đi làm dâu khỏi bỡ ngỡ. Chính vì vậy Hương được mọi người khen ngợi vì tài nấu ăn ngon, ở trường học, Hương cũng được mọi người nhận xét là người luôn biết lắng nghe và chia sẻ.  


Khi căn nhà cũ đã sáng choang bởi bàn tay của những người phụ nữ, ông Tâm trịnh trọng bày cành đào ở vị trí đẹp nhất của ngôi nhà. Đây chính là cành đào mà Thiện đã tự tay chọn mua, món quà ra mắt của bạn trai con gái khiến ông Tâm rất hài lòng. Sau một tuần cành đào đã nở hoa và nhiều lộc xanh nhìn vô cùng đẹp, có cánh đào tô điểm khiến cho không khí tết đã ngập tràn trong căn nhà cổ. Trước khi giao thừa, ông Tâm còn cẩn thận xích con chó vào phía cuối vườn, sau đó ông mở toang hai cánh cổng sắt và thắp sáng đèn từ ngoài ngõ vào đến trong nhà.


Đúng 12 giờ đêm ba mươi, khi pháo hoa sáng rợp bầu trời, ông Tâm diện bộ comple đứng trong ngôi nhà cổ để chờ Thiện đến xông nhà. Thời tiết lúc này hơi se lạnh, đây là thời điểm trời đất giao hòa, không khí tết đến xuân về trên khắp đất nước, thời khắc mà ai cũng cảm thấy rất đỗi linh thiêng.Qua thời khắc giao thừa được 20 phút, pháo hoa cũng đã bắn xong, vậy mà bóng dáng của chàng sĩ quan phòng cháy chữa cháy vẫn không thấy đâu. Ở gian nhà dưới, dù đang bận sắp mâm cỗ để cúng giao thừa, nhưng Hương cũng nhấp nhổm không yên. Hương bấm máy gọi cho Thiện, nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tút dài.


Đứng đợi khách cũng sốt ruột, ông Tâm giơ tay nhìn đồng hồ mấy lần với vẻ mặt hơi khó chịu. Có vẻ chàng trai lỡ hẹn ngay đầu năm cũng nên, ông Tâm đứng trên nhà nói vọng xuống cho con gái nghe thấy:


-Khéo năm nay nhà mình giông mất thôi con gái nhỉ, cậu này không có tác phong của người lính như bố ngày xưa, đúng là hỏng thật rồi. 


Khi đồng hồ chỉ sang con số 12 giờ 25 phút, bất chợt ông Tâm nghe thấy tiếng chó sủa ầm ĩ từ góc vườn, sau đó là tiếng xe máy chạy từ ngoài vào trong sân nhà. Thiện giơ tay nhìn đồng hồ rồi bước vào nhà với dáng điệu vội vã, khác với lần trước đến chơi. Hôm nay Thiện ăn mặc có phần hơi lôi thôi, chân lại còn đi đôi ủng dù trời không có mưa, nhưng điều khiến ông Tâm ngạc nhiên hơn cả, khuôn mặt Thiệt đen nhẻm do rửa mặt không sạch.


Sau khi gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến gia đình bạn gái, Thiện mới ngỏ lời xin lỗi ông Tâm vì đến muộn, Thiện trình bày với ông:


-Trước khi giao thừa một tiếng, có gia đình đã thắp hương xong khóa cửa lên bờ Hồ xem bắn pháo hoa, do tàn hương rơi xuống khăn trải bàn, vậy là căn phòng thờ bốc cháy rất to. Ngay khi bọn cháu nhận được tin báo cháy, vậy là cả đơn vị vội lên đường xử lí ngay. Rất may không có thiệt hại về người, đám cháy chỉ làm hư hỏng đồ đạc trên tầng ba. Dập xong đám cháy, khi về đến đơn vị do sợn muộn nên cháu vội chạy xe đến nhà mình ngay.


Khuôn mặt của ông Tâm giãn ra khi được biết lí do Thiện đến muộn, ông nắm tay chàng trai rồi xúc động nói:


-Việc cứu hỏa quan trọng không kém cứu người, cháu đã làm được một việc có ĩ nghĩa, dù có đến xông nhà bác muộn chút cũng không sao. Vậy là ngay đầu năm mới, cháu đã mang phúc lộc đến rồi.


Đứng dưới nhà nghe hết câu chuyện giữa bố mình và bạn trai, Hương mỉm cười hạnh phúc, Hương chủ động đưa Thiện xuống gian bếp để rửa mặt. Ở trên nhà bà Liên đã lúi húi bày mấy đĩa chè kho để mời khách ăn lấy may, ông Tâm cũng mở chai rượu vang rồi rót ra mấy chiếc ly pha lê, ông mời mọi người cùng nâng cốc chúc mừng năm mới.


Đợi con gái thắp thêm tuần hương và hóa vàng xong, ông Tâm thong thả đưa cả gia đình và Thiện ra ngôi chùa làng thắp hương và xin lộc như mọi năm. Đường làng ngõ xóm lúc này, người đi lễ chùa, lễ đình đông vui tấp nập. Mùi hương trầm quyện với mùi nhang khói lại thêm tiếng gõ mõ tụng kinh tạo ra một không khí thanh bình đến lạ.


Thiện khoác tay Hương tình tứ đi tản bộ dọc con đường làng dẫn ra chùa, đi phía trước là bố mẹ người yêu, cả hai ông bà đang vui vẻ chào đáp lễ lại bà con láng giềng thân thuộc. Hương rạng ngời hạnh phúc đi bên cạnh người yêu, cô hỏi Thiện với tâm trạng lâng lâng:


-Em đố anh, ngay lúc này em đang nghĩ gì.


Không phải suy nghĩ nhiều, Thiện ghé tai Hương rồi hát nhỏ:


“Mạ ngoài đồng em cấy lúa ba trăng.

Em ơi anh vẫn chờ.

Ðể em về thưa với mẹ

Khi ra giêng tính liền.

Hẹn đợi năm sau

Cánh đồng mình gặt hái xong thảnh thơi

Ra giêng anh cưới em

Ra giêng anh cưới em.”

Hương mỉm cười nép mình vào người Thiện, khi thoáng gặp cơn gió se lạnh. Một mùa xuân lại về trên khắp mọi miền đất nước.

HẾT!

Bình luận