Chương 1

icon
icon
icon

Mười năm sau
Dinh thự Worthington Luân Đôn
hi nhìn lại chuỗi sự kiện trong năm thứ hai mươi sáu của cuộc đời mình, Georgiana Pearson sẽ chọn bức tranh
biếm họa là thứ mở màn tất cả.
Bức tranh biếm họa chết tiệt đó.
Nếu nó được đăng lên tờ Thời báo Tai tiếng từ một năm trước, hoặc năm hay sáu năm sau, thì chưa chắc cô đã bận tâm. Nhưng nó lại được in trên tờ báo lá cải nổi tiếng nhất Luân Đôn đúng vào ngày mười lăm tháng Ba.
Coi chừng ngày mười lăm tháng Ba1, đúng là không sai.
Tất nhiên, bức tranh biếm họa đó lại là hậu quả của một sự việc khác. Hai tháng trước – ngày mười lăm tháng Một. Cái ngày mà Georgiana, một bà mẹ đơn thân đã bị hủy hoại hoàn toàn trong một vụ bê bối chấn động và em gái của Công tước Leighton, đã quyết định tự mình giải quyết vấn đề danh dự của bản thân và quay lại xã hội thượng lưu.
Vậy nên bây giờ cô mới đứng ở đây, trong góc phòng vũ hội của dinh thự Worthington, lần đầu tiên quay lại xã hội thượng lưu, nhận thức sâu sắc về những ánh mắt của Luân Đôn đổ dồn vào mình.
Phán xét cô.
Đây không phải là vũ hội đầu tiên mà cô tham dự từ khi bị ô danh, nhưng là vũ hội đầu tiên mà cô được chú ý đến; vũ hội đầu tiên mà cô không đeo mặt nạ, dù bằng vải hay được vẽ lên; vũ hội đầu tiên mà cô là Georgiana Pearson, sinh ra là viên kim cương đắt giá nhất nhưng lại rơi vào một vũng bùn.
Vũ hội đầu tiên mà cô xuất hiện để xã hội chê cười.
Phải nói rõ ra là Georgiana không hề oán thán việc bị hủy hoại. Thật ra cô còn ủng hộ điều này vì vài lý do, một trong số đó phải kể đến: Một khi đã bị hủy hoại thì một tiểu thư không cần phải cư xử đạo mạo nữa.
Tiểu thư Georgiana Pearson – người chẳng để tâm đến kính ngữ và cũng chẳng xứng với ngôn ngữ cao sang đó – thậm chí còn cảm thấy mê ly vì đã bị hủy hoại, nhiều năm rồi vẫn thế. Sau cùng thì, nó đã khiến cô giàu có và quyền lực, trở thành chủ nhân của Fallen Angel, câu lạc bộ tai tiếng và cũng nổi tiếng nhất Luân Đôn, đồng thời còn là người được kinh sợ nhất Anh quốc… “quý ông” bí ẩn được biết đến với cái tên Chase.
Chẳng qua thực ra cô là phụ nữ.
Đúng vậy, Georgiana tin rằng một thập kỷ trước, thiên đường đã ban phước cho cô vào cái ngày định mệnh của cô giáng xuống. Bị trục xuất khỏi xã hội thượng lưu, bất kể tốt xấu, đều có nghĩa là nhận được rất ít lời mời tới các vũ hội, tiệc trà, picnic và những sự kiện đủ loại, đồng nghĩa với việc không cần có cả một đoàn người hộ tống, không có những cuộc tán gẫu ngớ ngẩn về một cốc nước chanh nhạt nhẽo, không cần giả vờ có hứng thú với Chúa ba ngôi trong mọi cuộc tán gẫu của các nữ quý tộc - những câu chuyện phiếm tầm phào, thời trang hiện hành và những quý ông sáng giá.
Cô chẳng có hứng thú với các chuyện nhảm, vì nó hiếm khi là sự thật và cũng không bao giờ là sự thật. Cô thích làm việc với những bí mật, được trao đổi bởi những người đàn ông quyền lực đã vướng vào tai tiếng hơn.
Tương tự như vậy, cô chẳng mấy hứng thú với thời trang. Váy thường bị coi là dấu hiệu cho sự yếu đuối của phụ nữ, hạn chế hành động của họ, khiến họ chẳng thể làm gì ngoài vuốt phẳng nó, cũng như để những gã đàn ông bẩn thỉu nhấc lên. Trong câu lạc bộ của cô, cô giấu mình trong những bộ váy lụa rực rỡ là trang phục thống nhất của những gái làng chơi lành nghề nhất Luân Đôn, nhưng ở mọi nơi khác thì cô thích mặc quần cho tự do.
Và cô chẳng hứng thú với đàn ông, không mảy may quan tâm cho dù họ có đẹp trai, thông thái, hay có tước hiệu, miễn là họ có tiền để tiêu. Nhiều năm qua cô vẫn cười những người đàn ông độc thân sáng giá bị đưa vào danh sách kết hôn bởi những người phụ nữ Luân Đôn, tên của họ được liệt kê trong quyển sách cá cược ở Fallen Angel – vợ tương lai của họ bị săm soi, ngày cưới của họ được dự đoán, con cái của họ được tiên tri. Cô đã quan sát những chàng trai độc thân của Luân Đôn từ phòng riêng ở sòng bạc – người sau lại giàu có, đẹp trai và cao quý hơn người trước – đến khi họ bị hạ gục, xích lại và kết hôn.
Và cô còn biết ơn kẻ đã hủy hoại mình vì nhờ hắn, cô không phải tham gia trò chơi ngớ ngẩn đó, không phải quan tâm, không phải kết hôn.
Không, Georgiana đã bị hủy hoại từ tuổi mười sáu non nớt, mười năm qua cô đã trở thành lời cảnh tỉnh cho những viên đá quý của giới quý tộc trong cùng hoàn cảnh như cô và cô sớm học được bài học về đàn ông, cũng như may mắn thoát khỏi kỳ vọng của mấy ông cha xứ.
Cho tới bây giờ.
Quạt được phe phẩy để che giấu những lời xì xào, những nụ cười chế nhạo, những tiếng cười khẩy. Những cặp mắt gay gắt, giả vờ không nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cô, chửi rủa quá khứ của cô. Sự hiện diện của cô. Và cả sự trơ tráo của cô nữa, nhất định rồi. Vì dám làm dơ bẩn thế giới tinh khiết của họ với vụ tai tiếng của cô.
Những đôi mắt ấy săn đuổi cô và nếu có thể thì chúng hẳn đã giết chết cô rồi.
Họ biết vì sao cô lại ở đây. Và căm ghét cô vì điều đó. Chúa ơi. Thật đúng là cực hình.
Đầu tiên phải kể đến cái váy. Áo cooc-xê khiến cô như chết dần chết mòn. Và các lớp váy lót đang hạn chế cử động của cô. Nếu phải chạy thì chắc chắn cô sẽ bị vấp vào chúng, ngã dập mặt và bị chìm nghỉm trong tiếng chửi rủa của một đám quý tộc nữ mặc váy ren.
Hình ảnh đó đột ngột lóe lên, khiến cô suýt thì bật cười. Suýt thôi. Hậu quả của hành động đó khiến nụ cười không hiện lên trên mặt cô được.
Cô chưa bao giờ cảm thấy muốn cựa quậy nhiều đến thế trong đời. Nhưng cô sẽ không trở thành con mồi cho họ hả hê. Cô phải tập trung vào nhiệm vụ trước mắt.
Một ông chồng.
Mục tiêu của cô là ngài Fitzwilliam Langely – đứng đắn, có tước hiệu, cần tiền vốn và cần sự bảo vệ. Một người đàn ông gần như không có bí mật chỉ trừ một – một bí mật mà nếu bị phát hiện sẽ không chỉ khiến anh ta ô danh mà còn đẩy anh ta vào tù.
Người chồng hoàn hảo cho một quý cô cần hôn nhân làm vỏ bọc.
Chỉ cần anh chàng chết tiệt đó xuất hiện thôi.
“Một người phụ nữ thông thái từng bảo với tôi rằng góc phòng là dành cho kẻ hèn nhát.”
Cô nén thôi thúc muốn rên rỉ xuống, không chịu quay lại đối diện với giọng nói quen thuộc của Công tước Lamont. “Tôi tưởng anh không quan tâm tới giới thượng lưu chứ.”
“Vớ vẩn. Tôi thích xã hội thượng lưu lắm, mà dù có không thích đi nữa thì tôi cũng chẳng thể bỏ lỡ vũ hội đầu tiên của tiểu thư Georgiana được.” Cô cau có, anh ta nói thêm, “cẩn thận đấy, không thì cả Luân Đôn sẽ hỏi vì sao cô xua đuổi một công tước.”
Vị công tước trên được mọi người biết đến là Temple, là đối tác kinh doanh của cô, đồng sở hữu Fallen Angel và cũng rất đáng ghét mỗi khi anh ta muốn tỏ ra như vậy. Cuối cùng cô đành quay lại nhìn anh ta, trưng ra nụ cười tươi tắn nhất. “Anh đến đây để tỏ ra hả hê à?”
“Tôi tin rằng cô muốn kết thúc câu hỏi trên với từ ‘Thưa ngài’,” anh ta nhắc khéo.
Cô nheo mắt lại. “Bảo đảm với anh là tôi không có ý định làm thế.”
“Nếu cô định tìm một mối quý tộc thì cô nên luyện tập đánh giá cho phù hợp với tước hiệu của mình.”
“Tôi thích đánh giá những lĩnh vực khác hơn.” Má cô bắt đầu nóng lên vì cười lâu quá.
Hàng lông mày sẫm màu của anh ta nhướn lên. “Ví dụ như...” “Trả thù đám quý tộc hợm hĩnh thấy sung sướng trước nỗi
đau của tôi.”
Anh ta gật đầu, hết sức nghiêm túc. “Không thể hiện sự nữ tính cho lắm.”
“Tôi không nữ tính lắm đâu.”
“Chắc chắn rồi.” Một nụ cười nở ra, hàm răng trắng lóe trên nền da màu ô-liu và cô cố gắng kiềm chế thôi thúc muốn làm nó biến mất. Cô lầm bầm chửi rủa và anh ta cười thầm. “Hành động đó cũng không nữ tính lắm đâu.”
“Khi chúng ta quay lại câu lạc bộ...”
Anh ta cắt lời cô. “Sự biến đổi của cô thật phi thường, tôi phải nói vậy. Tôi suýt nữa thì không nhận ra cô.”
“Mục đích là thế mà.” “Cô làm thế nào vậy?”
“Đánh ít phấn đi.” Nhân vật mà Georgiana thường ngụy trang là Anna, tú bà của Fallen Angel. Anna không thể thiếu lớp trang điểm dày cộp, bộ tóc giả lộng lẫy, hoặc bộ ngực căng phồng. “Đàn ông thấy những gì mà họ muốn thấy.”
“Ừm,” anh ta nói, rõ ràng là không thích câu nói đó. “Cô đang mặc cái quái gì thế?”
Các ngón tay của cô ngứa ngáy muốn vuốt phẳng váy. “Một bộ váy.”
Bộ váy tinh khôi, trắng muốt, được thiết kế cho một người trong trắng, không tai tiếng như cô. Mà đấy là chưa kể đến những gì người ta không biết về cuộc đời hiện tại của cô.
“Tôi đã từng nhìn thấy cô mặc váy. Cái váy này…” Temple dừng lại, ngắm nghía tổng thế. Anh ta nén cười. “Không giống bất kỳ chiếc váy nào mà tôi từng thấy cô mặc.” Anh ta dừng lại, đánh giá cô kỹ càng hơn. “Có sợi lông chim thò ra trên tóc cô kìa.”
Georgiana nghiến răng. “Người ta bảo tôi đó là mốt mới nhất.” “Trông cô lố lăng lắm.”
Cứ làm như cô không biết vậy. Cứ làm như cô không cảm nhận được vậy. “Tôi biết anh rất cuốn hút, nhưng không có nghĩa anh muốn nói gì cũng được.”
Anh ta toét miệng cười. “Tôi không muốn cô tự phụ thôi.”
Không đời nào có chuyện đó. Đặc biệt là khi ở đây, giữa vô số kẻ địch. “Anh không phải mua vui cho vợ mình à?”
Ánh mắt đen của anh chuyển từ cô sang nhìn một mái tóc màu nâu vàng sáng bóng ở chính giữa phòng khiêu vũ. “Anh trai của cô đang khiêu vũ cùng cô ấy. Vì anh ta đang cho cô ấy mượn danh tiếng của mình, tôi nghĩ mình có thể làm tương tự với em gái anh ta.”
Cô quay sang nhìn anh ta với vẻ khó tin. “Danh tiếng của anh?”
Mới mấy tháng trước thôi, Temple còn được biết đến là Công Tước Sát Nhân, bị xem là đã ám sát mẹ kế tương lai của mình trong cơn giận dữ ngay đêm tân hôn của bà. Xã hội mở vòng tay chào đón anh ta quay lại chỉ khi chứng minh được lời buộc tội là sai và anh ta đã kết hôn với người phụ nữ mà anh vốn đã định giết chết – vụ việc đó cũng chẳng kém phần tai tiếng đối với người phụ nữ trong câu chuyện. Dầu vậy, bây giờ anh ta vẫn còn hết sức tai tiếng, sau thời gian dài làm võ sĩ quyền anh tay trần thi đấu trên đường phố và sau đó là trên võ đài ở Fallen Angel.
Dù Temple là một công tước nhưng danh tiếng của anh ta thì nhơ nhuốc không để đâu cho hết – đối nghịch với anh trai của cô. Danh tiếng của Simon hết sức tốt đẹp, việc anh khiêu vũ với nữ Công tước Lamont sẽ giúp vãn hồi danh tiếng của cô ta cũng như tước vị của Temple một cách đáng kể.
“Tiếng tăm của anh chỉ rước thêm tiếng xấu cho tôi thôi.” “Vớ vẩn. Ai chẳng yêu công tước. Công tước chúng tôi đâu có
nhiều nên đã là ăn mày thì đừng đòi xôi gấc.” Anh ta cười khẩy và chìa tay ra. “Cô có muốn nhảy không, tiểu thư Georgiana?”
Cô cứng người lại. “Anh đang đùa hả?”
Nụ cười khẩy biến thành nụ cười rạng rỡ, đôi mắt đen lấp lánh ánh hài hước. “Tôi chẳng dám đùa giỡn với hành trình chuộc lỗi của cô đâu.”
Cô nheo mắt nhìn anh ta. “Anh biết là tôi có cách trả đũa mà.”
Anh ta tiến lại gần cô. “Những người phụ nữ như cô không từ chối công tước đâu, Anna.”
“Đừng có mà gọi tôi như thế.” “Một người phụ nữ sao?”
Cô giận dữ đập tay vào tay anh ta. “Tôi nên để anh chết trên võ đài mới đúng.”
Suốt nhiều năm liền, anh ta có thể xem như là điểm thu hút khách đến Fallen Angel hàng đêm. Những người nợ tiền câu lạc bộ có một cách để giành lại gia tài của mình – chiến thắng Temple bất bại trên võ đài. Chấn thương và một cô vợ đã buộc anh lui về ở ẩn.
“Cô không thực sự nghĩ vậy mà.” Temple kéo cô ra chỗ sáng. “Cười đi.”
Cô làm như được bảo, cảm thấy thật ngu ngốc. “Tôi thật sự nghĩ vậy đấy.”
Anh ta kéo cô vào vòng tay. “Không đâu, nhưng vì cô đang sợ hãi thế giới này và sợ những việc mà cô sắp phải làm, tôi sẽ không ép cô đào sâu vào chủ đề đó thêm nữa.”
Cô cứng người lại. “Tôi không sợ hãi.”
Anh ta liếc xéo cô. “Tất nhiên là có rồi. Cô nghĩ tôi không hiểu chắc? Cô nghĩ Bourne không hiểu chắc? Cả Cross nữa?” Anh ta nói thêm, nhắc tới hai ông chủ khác của sòng bạc. “Chúng tôi đều đã phải bò ra khỏi đống bùn lầy và quay lại ánh sáng. Chúng tôi đều phải cố gắng để có được sự chấp nhận của thế giới này.”
“Đối với đàn ông thì phải khác chứ.” Câu nói đó thoát khỏi miệng trước khi cô kịp ngăn lại. Mặt anh ta thoáng vẻ ngạc nhiên và cô nhận ra rằng mình đã chấp nhận giả thiết của anh. “Chết tiệt.”
Anh ta hạ giọng xuống. “Cô sẽ phải coi chừng cách ăn nói của mình nếu muốn họ tin rằng mình là một cô gái đáng thương bị đối xử bất công đấy.”
“Tôi vẫn làm tốt trước khi anh tới đấy.” “Cô đang trốn trong góc.”
“Đó không phải là trốn.” “Thế là gì?”
“Chờ đợi.”
“Chờ những người đó cùng nhau đưa ra một lời xin lỗi chính thức với cô sao?”
“Thế thì tôi thà hy vọng họ chết hết vì bệnh dịch còn hơn,” cô càu nhàu.
Anh ta cười thầm. “Giá mà chỉ cần ước là được.” Anh ta kéo cô ra giữa phòng, các ngọn nến được thắp quanh phòng chiếu sáng bập bùng trước mắt cô. “Langley đã đến.”
Vị tử tước mới vào phòng chưa đầy năm phút. Cô đã chú ý tới ngay lập tức. “Tôi thấy anh ta rồi.”
“Cô không mong muốn một cuộc hôn nhân thực sự từ anh ta,” Temple nói.
“Không.”
“Vậy thì sao cô không làm việc mà mình giỏi nhất?”
Mắt cô liếc qua người đàn ông đẹp trai ở bên kia phòng. Người chồng được cô lựa chọn. “Anh nghĩ tống tiền là cách tốt nhất để trói buộc một người chồng sao?”
Anh ta mỉm cười. “Tôi đã bị tống tiền trước khi tìm được vợ.”
“À tôi nghe nói phần lớn đàn ông không có sở thích quái đản đó đâu, Temple. Anh vẫn nói tôi nên kết hôn còn gì. Cả anh, Bourne và Cross,” cô nói thêm, liệt kê các cộng sự ở Fallen Angel. “Chưa kể đến anh trai tôi nữa.”
“À phải, tôi nghe nói rằng Công tước Leighton đã treo một khoản hồi môn kếch xù trên đầu cô. Thật phi thường khi cô vẫn còn đứng thẳng được. Thế nhưng tình yêu thì sao?”
“Tình yêu à?” Thật khó có thể nói ra từ đó mà không tỏ vẻ khinh bỉ.
“Chắc chắn là cô đã từng nghe tới nó. Qua các giai điệu, thơ từ và truyện cổ tích phải không?”
“Tôi từng nghe nói tới tình yêu,” cô nói. “Nhưng vì chúng ta đang thảo luận một cuộc hôn nhân mà lợi ích tốt đẹp nhất nó đem lại là để tôi có chồng, xấu nhất là để anh ta trả nợ, tôi không nghĩ thiếu vắng tình yêu là vấn đề nghiêm trọng,” cô nói. “Hơn nữa, tình yêu chỉ dành cho lũ ngốc thôi.”
Anh ta quan sát cô hồi lâu. “Thế thì quanh cô toàn lũ ngốc rồi.”
Cô liếc xéo anh ta. “Tất cả bọn anh. Mê muội không biết tốt xấu. Và nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.”
Anh ta nhướn một bên lông mày sậm màu lên. “Gì chứ? Kết hôn? Con cái? Hạnh phúc?”
Cô thở dài. Họ đã nói chuyện này cả trăm lần rồi. Nghìn lần cũng nên. Các cộng sự của cô đều có đôi có cặp một cách hạnh phúc và bình yên đến mức họ không thể không áp đặt điều đó cho tất cả những người xung quanh. Có điều họ không biết rằng hạnh phúc giản dị không dành cho Georgiana. Cô gạt suy nghĩ đó đi. “Tôi hạnh phúc mà,” cô nói dối.
“Không. Cô giàu có. Và cô có quyền lực. Nhưng cô không hạnh phúc.”
“Hạnh phúc được coi trọng quá mức,” cô nhún vai nói khi hắn đưa cô di chuyển khắp phòng. “Nó vô giá trị.”
“Nó vô cùng giá trị.” Họ lặng lẽ khiêu vũ một lúc. “Thế cô làm việc này vì cái gì nếu không phải vì hạnh phúc?”
“Vì Caroline.”
Con gái của cô. Ngày một lớn khôn. Chín tuổi, sẽ sớm lên mười, rồi chẳng mấy mà hai mươi. Và con bé cũng chính là lý do Georgiana ở đây. Cô nhìn lên người bạn nhảy vạm vỡ, số lần người đàn ông này đã cứu cô cũng nhiều như cô đã cứu anh ta vậy. Cô nói sự thật với anh ta. “Tôi đã tưởng mình có thể bao bọc con bé,” cô lặng lẽ nói. “Tôi đã lảng tránh nó.”
Suốt nhiều năm trời. Khiến cả hai đều đau đớn.
“Tôi biết,” anh ta nói nhỏ và cô thấy biết ơn điệu nhảy vì đã giúp cô khỏi phải nhìn vào mắt anh ta nhiều. Cô không nghĩ là mình đủ sức làm vậy.
“Tôi đã cố gắng giữ an toàn cho con bé,” cô nhắc lại. Nhưng người mẹ chỉ có thể bao bọc con cái đến chừng ấy năm thôi. “Nhưng không đủ. Con bé sẽ cần nhiều hơn khi trèo ra khỏi cái máng lợn của chúng ta.”
Georgiana đã làm hết sức mình, đưa Caroline tới nhà của anh trai cô, cố gắng không làm con bé bị hoen ố vì hoàn cảnh chào đời của nó.
Và nó đã có tác dụng, cho tới khi nó trở nên vô ích. Cho tới tháng trước.
“Không phải cô ám chỉ bức tranh biếm họa đâu nhỉ?” Anh nói. “Tất nhiên là tôi đang nói đến bức tranh biếm họa đó rồi.” “Chẳng có ai quan tâm đến mấy tin đồn lá cải đâu.”
Cô lườm Temple. “Sai rồi và anh biết rõ điều đó hơn ai hết.”
Có vô số tin đồn – nào là anh trai cấm cô ra mắt tại các bữa tiệc và cô đã nài nỉ anh. Rồi anh đã bắt cô ở trong nhà vì cô là một người mẹ đơn thân. Rồi thì hai người cãi vã. Hàng xóm còn nghe thấy tiếng hét. Khóc lóc. Chửi rủa. Thế rồi ngài công tước đã tống cổ cô đi và cô đã quay lại mà không được anh cho phép.
Các trang tin đồn trở nên hỗn loạn, cố gắng vượt qua nhau về độ điên rồ trong câu chuyện về sự trở lại của Georgiana Pearson, tiểu thư Tai Tiếng.
Tờ báo nổi tiếng nhất trong đống lá cải đó, tờ Thời báo Tai tiếng, đã đăng một bức tranh biếm họa huyền thoại – tai tiếng và có phần báng bổ, Georgiana cưỡi một con ngựa, chỉ có tóc che trên người, ôm một đứa bé gái quấn tã. Phần thì giống phu nhân Godiva2, phần thì nhang nhác Đức mẹ Đồng Trinh, bên cạnh là Công tước Leighton hoảng hốt đứng quan sát.
Cô đã lờ tịt bức tranh đó đi như người ta vẫn làm, cho tới một tuần trước vào một ngày ấm áp bất thường nửa Luân Đôn đổ ra Hyde Park. Caroline đã nài nỉ cô cho cưỡi ngựa và Georgiana đã miễn cưỡng bỏ công việc lại để đi cùng cô bé. Đó không phải là lần đầu tiên họ xuất hiện ở chỗ công cộng, nhưng lại là lần đầu tiên sau khi bức tranh đó được xuất bản và Caroline đã chú ý đến những ánh mắt nhìn họ chòng chọc.
Họ xuống ngựa rồi đi men theo con đường đồi dẫn xuống hồ Serpentine, xám xịt và đầy bùn cuối đông. Hai người dẫn hai con ngựa đi ngang qua nơi có một nhóm bé gái chẳng lớn hơn Caroline là bao đang tụ tập lại xì xào tán gẫu đúng kiểu con gái. Georgiana đã gặp nhiều nhóm nhỏ như thế này và biết rằng chúng sẽ chẳng mang lại điều gì tốt đẹp.
Nhưng vẻ hy vọng đã chiếu sáng khuôn mặt trẻ trung rạng rỡ của Caroline và Georgiana không nỡ kéo cô bé đi. Dù cô vô cùng muốn làm như vậy.
Caroline đã tiến lại gần nhóm con gái đó, suốt lúc đó làm bộ chỉ đang vô tình tới gần. Làm thế nào mà các cô bé dù ở đâu đi nữa cũng đều biết kiểu chuyển động này nhỉ? Dáng đi khép nép thể hiện sự háo hức và sợ hãi cùng một lúc? Đòi hỏi sự chú ý trong im lặng?
Đó là lòng dũng cảm kỳ diệu được sinh ra bởi tuổi trẻ và sự điên rồ.
Nhóm nhỏ đó chú ý tới Georgiana, nhận ra cô, không nghi ngờ gì là chúng đã được chứng kiến những ánh mắt chòng chọc và những lời bàn tán độc địa của mẹ chúng và chúng đoán ra danh tính của Caroline sau đó vài giây, đầu hếch lên trong khi những tiếng thì thầm ngày một tăng. Georgiana lùi lại, kiềm chế thôi thúc muốn lao ra giữa bầy gấu và con mồi của chúng. Có lẽ cô đã sai. Có lẽ chúng sẽ tỏ ra tốt bụng. Chào đón. Chấp nhận.
Và rồi thủ lĩnh của nhóm nhìn thấy cô.
Cô và Caroline hiếm khi bị nhận thành mẹ con. Cô còn trẻ nên dễ bị nhầm thành chị gái của con, vả lại dù không trốn tránh giới thượng lưu thì cô cũng hiếm khi gia nhập vào đó.
Nhưng khoảnh khắc đôi mắt của cô bé tóc vàng xinh xắn mở to khi nhận ra cô – quỷ tha ma bắt mấy bà mẹ thích buôn chuyện đi – Georgiana biết rằng Caroline đã tiêu đời. Cô muốn ngăn con bé lại một cách tuyệt vọng. Kết thúc mọi chuyện trước khi nó có thể bắt đầu.
Cô bước một bước về phía trước, tiến về phía chúng.
Quá muộn.
“Công viên này không còn được như xưa nữa rồi,” con nhóc đó nói, với vẻ khôn ngoan và hằn học vượt xa tuổi tác. “Họ cho phép bất kỳ ai đi dạo trong này. Chẳng thèm để ý tới huyết thống.”
Caroline đông cứng lại, quên mất tay đang cầm dây cương của chú ngựa thân thương khi giả vờ không nghe thấy gì. Cố gắng không để ý đến.
“Hay dòng dõi của cha mẹ,” một cô gái khác nói với vẻ hân hoan
ác ý.
Và từ đó xuất hiện, nấn ná trong không khí. Không cần nói ra.
Con hoang.
Georgiana muốn tát vào mặt chúng.
Lũ vịt giời đó cười khúc khích, bàn tay đeo găng đưa lên môi, giả vờ che đậy dù cho các hàm răng lóe lên. Caroline quay về phía cô, đôi mắt xanh lóng lánh nước.
Đừng khóc, Georgiana thầm nhủ. Đừng để chúng thấy rằng chúng đã đánh trúng mục tiêu.
Cô cũng không rõ lời khuyên đó dành cho cô hay cho con gái của mình nữa.
Caroline không khóc, dù má cô bé đỏ rực lên. Xấu hổ vì hoàn cảnh sinh thành của mình. Xấu hổ vì mẹ mình. Vì rất nhiều thứ mà con bé không thể thay đổi.
Sau đó cô bé quay lại bên cạnh Georgiana, bước đi thẫn thờ, vuốt ve cổ chú ngựa của mình, lê chân chậm rãi – thật thông minh – như để chứng minh rằng không ai có thể đuổi cô bé đi.
Khi cô bé quay trở lại, Georgiana thấy vô cùng tự hào, cô chẳng thể nói được gì khi họng cứ nghẹn lại. Cô không cần phải nói gì hết. Caroline đã lên tiếng trước, đủ to để bọn nhóc nghe thấy. “Hay phép lịch sự.”
Câu nói đó làm Georgiana sốc đến mức cười phá lên, dù cho Caroline đã trèo lên ngựa và nhìn xuống cô. “Con sẽ chạy đua với mẹ tới cổng Grosvenor.”
Họ đã chạy đua. Và Caroline đã thắng. Hai lần trong buổi sáng hôm đó.
Nhưng cô bé có mấy khi thua đâu?
Câu hỏi đưa cô quay lại hiện tại. Về với phòng vũ hội, về với điệu nhảy, trong vòng tay của Công tước Lamont, giữa đám quý tộc. “Con bé không có tương lai,” Georgiana nói nhẹ nhàng. “Tôi đã phá hủy nó.”
Temple thở dài.
Cô tiếp tục. “Tôi cứ nghĩ mình có thể dùng tiền để dẫn con bé vào bất kỳ nơi nào mà nó muốn. Tôi tự nhủ rằng Chase có thể mở mọi cánh cửa mà con bé muốn bước vào.”
Câu nói của cô hết sức nhỏ nhẹ, điệu nhạc ngăn tất cả mọi người nghe được cuộc đối thoại của họ. “Nhưng người khác sẽ tự hỏi vì sao chủ một sòng bạc lại quan tâm đến đứa con hoang của một tiểu thư quý tộc đến thế.”
Răng cô nghiến chặt lại. Cô đã hứa hẹn rất nhiều trong đời mình – hứa sẽ dạy xã hội thượng lưu một bài học ra trò. Hứa sẽ không bao giờ quỳ gối trước họ.
Hứa sẽ không bao giờ để họ chạm vào con gái của cô.
Nhưng một vài lời hứa, dù có cứng rắn đến đâu đi nữa, cũng khó có thể trở thành hiện thực được.
“Tôi nắm quyền lực trong tay, vậy nhưng vẫn không đủ để cứu một bé gái.” Cô dừng lại. “Nếu tôi không lấy chồng thì chuyện gì sẽ xảy ra với con bé?”
“Tôi sẽ bảo đảm an toàn cho con bé,” vị công tước thề. “Và cô cũng làm được điều đó. Cả những người khác cũng vậy.” Một bá tước. Một hầu tước. Các cộng sự kinh doanh của cô, ai cũng giàu có, có tước hiệu và có quyền lực. “Cả anh trai của cô nữa.”
Vậy nhưng…
“Vậy khi chúng ta chết thì sao? Sau đó thì sao? Khi chúng ta chết, con bé sẽ được thừa kế một di sản tội lỗi và vô đạo đức. Con bé sẽ phải sống một cuộc đời tối tăm.”
Caroline xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp nhất. Con bé xứng đáng có được tất cả.
“Con bé xứng đáng được sống trong ánh sáng,” cô nói với mình mà cũng là với Temple.
Và Georgiana sẽ trao tặng cô bé điều đó.
Caroline sẽ muốn có cuộc đời của riêng mình. Có con. Và hơn thế nữa.
Để bảo đảm cô bé có được tất cả những điều đó, Georgiana chỉ có một lưa chọn. Cô phải kết hôn. Suy nghĩ đó đưa cô quay lại thực tại, mắt nhìn vào người đàn ông đang đứng ở bên kia phòng, người cô đã chọn làm phu quân tương lai. “Tước hiệu tử tước đó sẽ có ích.”
“Và tước hiệu là tất cả những gì cô đòi hỏi sao?”
“Đúng vậy,” cô đáp lại. “Một tước hiệu đáng giá. Một tước hiệu đủ sức đem lại cuộc sống mà con bé muốn. Con bé có thể sẽ không bao giờ được kính trọng, nhưng tước hiệu sẽ bảo đảm tương lai cho nó.”
“Còn cách khác nữa mà,” anh ta nói.
“Cách nào?” Cô hỏi. “Nghĩ đến chị dâu của tôi đi. Nghĩ đến vợ của anh đi. Họ gần như không được chấp nhận ở đây, thiếu tước hiệu, thừa tai tiếng.” Mắt anh ta nheo lại khi nghe điều đó, nhưng cô vẫn tiếp tục. “Tước hiệu đã cứu họ. Khỉ thật, anh bị đồn đã ám sát một người phụ nữ nhưng vẫn không bị xua đuổi hoàn toàn chỉ vì trước hết anh là một công tước, sau đó mới là một nghi phạm.
Anh vẫn có thể kết hôn nếu muốn. Tước vị là thứ thống trị. Luôn luôn là vậy.
Sẽ luôn có những người phụ nữ theo đuổi tước vị và những người đàn ông theo đuổi của hồi môn. Chúa biết rõ rằng của hồi môn của Caroline sẽ rất hoành tráng, nhưng thế chưa đủ. Con bé sẽ mãi mãi là con của tôi. Con bé sẽ mãi mãi mang theo vết nhơ của tôi. Và nó sẽ bị ảnh hưởng, dù cho con bé có tìm được tình yêu – dù cho con bé muốn có được tình yêu – thì cũng chẳng một người đàn ông tử tế nào có thể kết hôn với nó. Nhưng nếu tôi kết hôn với Langley thì sao? Rồi có khả năng con bé có một tương lai không còn bóng dáng tội lỗi của tôi nữa.”
Anh ta im lặng hồi lâu và cô biết ơn điều đó. Một lúc sau anh ta lên tiếng hỏi, “vậy thì sao không lôi Chase vào cuộc? Cô cần tước hiệu, Langley cần một người vợ và chúng ta là những người duy nhất ở Luân Đôn này biết rõ lý do. Đó là một thỏa thuận có lợi cho cả đôi bên.”
Dưới lốt Chase, người sáng lập của câu lạc bộ quý ông nổi tiếng nhất Luân Đôn, Georgiana đã thao túng hàng tá thành viên của giới thượng lưu. Hàng trăm người mới đúng. Chase đã đạp đổ cũng như nâng đỡ một số người. Chase đã rước về nhiều kẻ thù, hủy hoại nhiều số phận. Cô có thể dễ dàng ép Langley kết hôn bằng cách tiết lộ tên của Chase và thông tin mà “anh” nắm được về ngài tử tước.
Nhưng cần không có nghĩa là muốn và có lẽ chính hiểu biết thấu đáo của cô về sự cân bằng đó – sự thật là ngài tử tước cũng cần kết hôn như cô vậy, nhưng lại chẳng muốn kết hôn cho lắm – khiến cô do dự. “Tôi hy vọng rằng ngài tử tước sẽ đồng ý rằng thỏa thuận đó có lợi cho cả đôi bên mà không cần đến sự can thiệp của Chase.”
Temple im lặng hồi lâu. “Sự can thiệp của Chase sẽ đẩy nhanh quá trình đó.”
Đúng vậy, nhưng nó cũng sẽ tạo nên một cuộc hôn nhân kinh khủng. Nếu cô có thể giành được Langley mà không cần tống tiền thì sẽ tốt hơn nhiều. “Tôi có một kế hoạch,” cô nói.
“Và nếu nó vô dụng thì sao?”
Cô nghĩ tới hồ sơ của Langley. Mỏng thôi, nhưng đáng sợ. Một danh sách toàn đàn ông. Cô lờ đi vị chua trong miệng mình. “Tôi đã từng tống tiền nhiều người tai to mặt lớn hơn.”
Anh ta lắc đầu. “Mỗi lần tôi nhớ ra cô là phụ nữ thì cô lại nói một câu như thế… và Chase quay trở lại.”
“Anh ta không dễ bị dắt mũi.”
“Kể cả khi cô thật…” Anh ta làm bộ nhìn vào mớ tóc đính lông của cô. “Thật là tao nhã, tôi nghĩ đó là từ dành cho bộ cánh này phải không?”
Cô được cứu thoát khỏi cuộc đấu khẩu và thảo luận chi tiết với Temple về những gian khổ mà cô sẵn sàng chịu đựng vì tương lai của con gái khi dàn nhạc biểu diễn xong. Cô lùi lại và nhún chào, theo đúng lễ nghi. “Cảm ơn, Đức Ngài.” Cô nhấn mạnh tước vị đó khi đứng thẳng dậy. “Tôi nghĩ là mình cần hít chút không khí.”
“Một mình à?” Anh ta hỏi, giọng có phần chê trách.
Cô bực mình. “Anh nghĩ tôi không thể tự chăm sóc bản thân chắc?” Cô là người sáng lập ra sòng bạc khét tiếng nhất Luân Đôn này. Cô đã hủy diệt nhiều người đàn ông đến mức khó có thể đếm hết.
“Tôi nghĩ cô nên quan tâm đến danh dự của mình,” Temple đáp lại.
“Tôi bảo đảm với anh là nếu có quý ông nào định sỗ sàng với tôi thì tôi sẽ đánh mạnh vào tay anh ta.” Cô nở nụ cười rạng rỡ, giả tạo và cúi đầu một cách duyên dáng. “Đi tới chỗ vợ ngài đi, Đức ngài. Và cảm ơn vì điệu nhảy.”
Anh ta nắm chặt tay cô trong giây lát, cho tới khi cô chịu nhìn vào mắt anh và nhẹ nhàng dặn dò. “Cô không thể đánh thắng họ. Cô biết điều đó phải không? Bất kể cô có cố gắng đến đâu đi nữa – thì giới quý tộc vẫn sẽ luôn chiến thắng.”
Câu nói đó khiến cô trở nên giận dữ một cách bất thình lình. Cô dằn cảm xúc đó xuống và đáp lại, “anh sai rồi. Và tôi có ý định chứng minh điều đó.”

Bình luận