Chương 3 - Tìm mèo

icon
icon
icon

Dù Thi Thi trả tiền thù lao cao hơn nhưng ông Thẩm vẫn từ chối. Bốn người họ lái xe về nhà,
không ai nói năng gì, tự thấy thật xui xẻo.
Đến trước cửa nhà, Tần Cẩm xuống xe. Đứng trên đường cái, cô lại chợt nhớ tới Hắc Bảo. Cô nghĩ, nó chơi chán ở ngoài rồi cũng chạy về nhà thôi, có lẽ nó đang ở đâu đó quanh đây. Thế là cô xách cái lồng mèo màu xanh da trời lên, miệng kêu “meo meo”, cô lật các thùng rác bên đường để tìm kiếm, dáng vẻ như kẻ thất tình vậy.
Đúng lúc cô đang chăm chú tìm kiếm thì thấy xuất hiện một đôi giày thể thao trắng sáng cứ lắc lư theo nhịp 2/2 trước mắt.
Cô ngẩng đầu lên xem người đàn ông “nhịp 2/2” đó, gã đang nhìn cô đắm đuối.
Đã rất lâu rồi không có ai gọi cô bằng cái tên này. Lúc nhỏ cô rất thích mèo, cả ngày luôn meo meo nói chuyện với chúng. Từ đó tới khi trưởng thành, cô bị người ta gắn cho biệt hiệu “Tần Tiểu Miêu”. Sau này, cô cảm thấy biệt hiệu đó thật nhục nhã, cô dậy thì khá chậm, cô không muốn người khác động vào nỗi đau thầm kín của mình, cứ Tiểu Miêu, Tiểu Miêu, chỉ là cô chưa dậy thì thôi mà. Nghĩ tới đây, cô liền ưỡn ngực, hỏi xẵng:
- Anh là ai?
Cái gã “nhịp 2/2” vội vuốt tóc ra đằng sau đáp:
- Anh là ai ấy à? Em nhìn kỹ lại xem, đã nhớ ra chưa?
Tần Cẩm nhìn lại gã một lần nữa, trong đầu cô chỉ có đúng một suy nghĩ - gã thật lố bịch. Công bằng mà nói, nếu tách riêng từng phần trên khuôn mặt thì gã cũng khá đẹp trai, nhưng khi ghép các bộ phận này với nhau thì thật khó coi. Quần áo của gã vốn cũng được coi là rất đẹp nhưng khi khoác lên người thì trông chẳng khác gì mớ giẻ lau.
Vóc dáng to cao, nhưng Tần Cẩm cho rằng “ngu si tứ chi phát triển”.
Cô đột nhiên phát hiện ra, cô đang có thành kiến.
Tại sao mình lại có thành kiến với gã? Loại đàn ông khiến cho cô ghét đến mức này không nhiều lắm. Đột nhiên, cô nhớ ra:
- Kha Lương, có đúng không?
Kha Lương hớn hở, gã cười trông thật đáng ghét:
- Đúng vậy, đúng vậy! Mình chính là người trước kia hay cướp cặp sách của cậu, bỏ sâu róm vào hộp bút của cậu, lại còn hay lấy diêm đốt tóc cậu, hay mách cô cậu ăn quà vặt trong lớp, có lần khi đang thi, mình xì hơi rồi còn đổ điêu cho cậu nữa chứ!
Tần Cẩm chỉ muốn lấy chiếc lồng mèo nện vào mặt gã. Hồi tiểu học, hai người ngồi chung bàn, tưởng đã lâu như vậy thì gã sẽ quên đi chuyện cô hay bị gã bắt nạt, không ngờ gã lại nhớ chi ly đến vậy, thật đáng ghét quá!
Dù gì thì cũng là bạn học cũ, gã lại chủ động chào cô trước, nên cô cũng lịch sự gật đầu chào.
Tần Cẩm đành phải nén giận.
Không ngờ gã không hề biết điều, lại còn buông ra một câu:
- Tần Cẩm ơi, cậu đang nhặt rác đấy à?
Trời ạ, không hiểu gã có vấn đề về mắt không? Chiếc váy dài của thương hiệu Issey Miyake cô đang mặc, tuy có màu đen hơi lạ một chút nhưng không hiểu sao gã có thể nhìn thành đồng phục nhặt rác được? Rất nhiều người khen cô mặc chiếc váy này trông rất kiêu sa mà. Đôi giày cao gót cô đang đi cũng có giá một ngàn tám trăm tệ. Còn chiếc lồng mèo, trông giống một cái sọt bị thủng nhưng cũng là đồ đắt tiền, thế mà lại nghĩ đến cái sọt rác mới lạ chứ. Đúng là mù tịt về nghệ thuật. Ấy, lại còn mùi nước hoa tao nhã cô đang xức trên người nữa. Có nói với gã là của hãng nào thì cũng vô ích, nhưng kiểu mùi nước hoa này, đâu có giống với mấy loại nước hoa rẻ tiền đâu.
Lẽ nào cô chỉ đi tìm mèo thôi mà hắn cũng nhất định phải nhầm thành cô đi nhặt rác?
Chết thật, đột nhiên cô nhớ ra lúc từ nhà Đường Thi Thi trở về, cô chưa kịp trang điểm. Có lẽ lúc này trông cô xấu lắm. Kiểu tóc xù mì của cô chắc không vừa mắt cái gã trình độ “lùn” này, cho nên hắn mới hiểu nhầm như vậy. Không được, chả nhẽ bao nhiêu năm mới gặp lại mà để gã nghĩ mình là bà nhặt rác sao?
Cô đứng thẳng người rồi nói với gã đàn ông ngốc nghếch kia:
- Mình đang tìm mèo đấy mà, tối qua nó mới bỏ đi.
- Tìm mèo? Ha ha… Cậu vẫn thích mèo thế cơ à? Cậu có còn nhớ hồi lớp ba, cậu mang đến lớp một con mèo ốm không? Nó thích chạy sang cặp sách của mình rồi cậu cứ meo meo gọi nó, tiếng cậu gọi rất nhỏ, chính vì vậy mình mới đặt cho cậu biệt hiệu Tần Tiểu Miêu - Kha Lương không biết rằng mình sắp lâm nguy đến nơi, cứ vui vẻ nói tiếp, những cái răng trắng muốt như đang muốn nói cùng Tần Cẩm: “Hãy đánh rụng tôi xuống đất đi!”.
“Tần Tiểu Miêu” - cái biệt hiệu này làm cô khốn khổ suốt cả thời niên thiếu. Cứ nghe thấy cái tên này là các bạn học lại hỏi: “Ai vậy? Sao lại gọi là Tiểu Miêu?”, và lập tức sẽ có kẻ lắm chuyện trả lời: “Là Thái Bình công chúa kia kìa, ngực phẳng lỳ như tấm gương. Cái tên Tiểu Miêu thật hợp với nó”.
Một cái tên làm cô đau khổ biết bao! Mà gã đàn ông thối tha kia lại chính là tác giả của nó. Trong đầu cô lởn vởn ý nghĩ “Đánh gã trước rồi giết hay giết rồi mới đánh đây?”. Nghĩ mãi mà cô vẫn chưa quyết định xong.
Đúng lúc này, Kha Lương lại nói tiếp:
- Sau này, cậu học ở trường đại học nổi tiếng phải không? Trong số bạn học của chúng ta, cậu cũng là một trong số những người có tiền đồ nhất. Cái trường tiểu học tồi tàn đó cuối cùng cũng đã đào tạo ra một nhân tài. Nhưng cô bạn học của tôi ơi, hình như cậu khinh thường bọn mình hay sao mà chưa lần nào cậu đi họp lớp cả?
Tần Cẩm nhớ lại thời tiểu học của mình. Lúc đầu cô được học trong một ngôi trường vừa to vừa đẹp như một vườn hoa, nhưng do năm đó bố cô bị tai nạn ô tô, mẹ lại bỏ rơi cô để sang Anh nên cô phải sống cùng bà ngoại và phải đi học ở ngôi trường tiểu học rách nát ấy. Chính vì vậy cô không muốn thăm lại nơi đây, nó khiến cô nhớ lại quãng thời gian không vui trước kia của mình.
Dường như mỗi khi cô gặp ác mộng thì lại xuất hiện chiếc cổng lớn của trường tiểu học đó, nó đồng nghĩa với sự cô đơn, bơ vơ không nơi nương tựa của cô. Chỉ nghĩ đến đây, Tần Cẩm cảm thấy nhẹ cả người, may mà những ngày tháng vất vả đã qua rồi, hiện giờ cô sống rất thoải mái, dễ chịu.
- Dạo này cậu làm gì? - Cô khách sáo hỏi xỏ. Không ngờ Kha Lương rút danh thiếp ra đưa cho cô, lại còn kiêu ngạo nói:
- Mình kế thừa sự nghiệp của tổ tiên, làm pháp sư, pháp danh của mình là Thiên Đạo Đại sư, chuyên xem phong thủy, trừ ma, xem tướng, bói bát tự.
Tần Cẩm ngẩng cao đầu, ngạc nhiên nhìn anh ta. Vô cùng đắc ý, anh ta nói với cô:
- Tổ tiên nhà mình rất nổi tiếng về nghề này. Gia tộc nhà mình được biết đến với những pháp sư nổi đình nổi đám, thiêng lắm cơ. Mà cậu có biết ông Kha Đạo không?
- Mình chỉ biết có một ông Kha Nam1 rất nổi tiếng, ngoài ra không biết thêm ai họ Kha mà nổi danh nữa. - Cô châm chọc đáp.
- Kha Nam? Sao mình lại chưa nghe thấy cái tên này bao giờ nhỉ? Chắc ông này cũng chẳng có tiếng tăm gì mấy. Ông nội Kha Đạo của mình là pháp sư có tiếng khắp vùng này. Ông là chuyên gia bắt ma đấy. Lúc nhỏ, mình còn thấy ông bắt ma, trông oách lắm, giống hệt hình tượng Lưu Đức Hoa trên phim ấy.
Tần Cẩm ngậm ngùi nghĩ thầm: “Giời ạ! Gã này chắc chưa xem truyện tranh bao giờ. Thật hết thuốc chữa!”
- Dạo này cậu bắt được nhiều ma lắm phải không? - Tần Cẩm mất hết kiên nhẫn hỏi.
- Đương nhiên rồi. Chỉ cần mình ra tay thì ma nào cũng bị tóm, nếu cậu có nhu cầu, mình bắt miễn phí cho. Mình nói thật đấy, miễn phí.
Tần Cẩm đã bước đi nhưng cái gã Kha Lương vẫn đứng ở đấy tru tréo:
- Nhớ danh thiếp của mình nhé - Thiên Đạo Đại sư, miễn phí.
Tần Cẩm về đến nhà, chỉ chực òa khóc. Lúc đi cô mang theo Hắc Bảo vậy mà lại để nó chạy mất, đi tìm người cắt may thì bị người ta từ chối, đi tìm mèo lại gặp phải gã dở người. Chưa kể gã chính là kẻ thù đặt biệt danh cho cô mà lúc nào cô cũng nghĩ tới. Thật không thể chấp nhận được khi cô ăn mặc, trang điểm thế này mà bị hắn coi là bà nhặt rác.
Uể oải ăn cơm xong, cô uống một chút rượu vang. Tắm rửa xong xuôi, cô đứng trước cửa sổ gọi “meo, meo” tìm Hắc Bảo. Bao nhiêu năm sống độc thân, tưởng đã quen lắm rồi, nào ngờ cô lại gắn bó với một con mèo đến mức này. Những tưởng người ta chỉ có thể gắn bó trọn đời với con người thôi, nhưng thực tế là với động vật cũng có sự gắn bó như vậy. Mọi vật đều tuân theo quy luật “lâu ngày thì sinh tình”.
Lúc đi ngủ, cô không đóng cửa, hy vọng Hắc Bảo về có thể chui vào.
Đêm hôm đó, Tần Cẩm đi vào giấc ngủ trong bầu không khí nặng nề như vậy. Cô thấy cuộc sống của mình có nhiều thay đổi quá. Tuy không biết tại sao nhưng cô nhận thấy có gì đó xáo trộn, còn tại sao lại xáo trộn thì cô không thể giải thích nổi.
Đêm đã khuya, Tần Cẩm nằm co ro ở góc giường. Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy có tiếng động. Cô vội vàng mở mắt để xác định tiếng động từ đâu ra. Cô sợ hãi nghĩ, lẽ nào là kẻ trộm? Khu nhà có đèn đường nên có thể nhìn thấy khá rõ mọi thứ trong phòng. Tuyệt nhiên không một bóng người, nhưng tiếng động vẫn đang dần dần áp sát cô.
Cô bắt đầu hoang mang. Hôm nay lúc đi tìm ông Thẩm, nhìn thấy cảnh Lục Anh Kỳ bị dọa, cô cũng sợ chết khiếp. Không khí trong căn phòng đó kỳ dị không thể tả được, nó khiến người ta lạnh cả sống lưng. Cô nghe thấy tiếng động ở dưới gầm giường. Giường của cô là loại giường gỗ giả cổ, dưới gầm trống rỗng, bên trên chỉ có chiếc màn đỏ trang trí. Cô thò đầu ra khỏi màn xem có gì ở dưới gầm giường không.
Cô nắm chặt hai tay, tự nhủ: “Đừng sợ, đừng sợ, trên đời này làm gì có ma kia chứ!”, nhưng người cô vẫn cứ run lên. Nhìn thấy đôi dép lụa thêu hoa của mình, cô nghiêng đầu nhìn xuống gầm giường thì thấy một chiếc đầu đen sì đang từ từ di chuyển. Không từ nào có thể diễn tả hết nỗi sợ hãi của cô lúc đó. Đầu óc cô trống rỗng. Cái đầu người cứ to dần lên.
Tần Cẩm cắn chặt môi, cố gắng để mình không ngất đi, bởi dù thế nào, cô cũng không tin vào cảnh tượng trước mắt - một cái đầu người xõa tóc trên sàn nhà trắng phau cứ chầm chậm tiến về phía cô.
Cô hoảng sợ đến mức không thể kêu lên được. Đột nhiên, chiếc màn đỏ rơi xuống, trước mắt cô là một màu hồng phấn và cái đầu người xõa tóc nhìn không rõ kia. Nó lại đang ngọ nguậy, tiếng động cô nghe thấy lúc nãy là do nó gây ra. Lúc cái đầu người di chuyển tới dưới cằm cô thì nỗi sợ hãi của cô đã lên đến đỉnh điểm. Cô thét to lên, nhưng âm thanh lại tắc ở cổ, cô sợ tới mức mất cả tiếng…
Đáng sợ nhất là cái đầu người kia đang từ từ ngẩng lên, đôi mắt xanh lè sáng quắc của nó cứ nhìn cô chòng chọc. Tần Cẩm vẫn chưa ngất đi, bởi cô không thể tin vào sự thực này. Đối với một người được học hành tử tế như cô, thật không thể chấp nhận việc mình không tin là có thật lại đang diễn ra ngay trước mắt. Tới khi cái đầu người kia lấy đà nhảy lên người cô thì niềm tin của cô đã hoàn toàn sụp đổ.
Cái đầu người nhảy bổ vào mặt cô. Chiếc lưỡi mềm mại, ướt át của nó liếm vào môi cô. Đôi mắt xanh lè vẫn nhìn cô chòng chọc.
Cảm giác này cực kỳ thân thuộc với cô. Tim cô bắt đầu đập bình thường trở lại. Một tiếng mèo kêu nhẹ nhàng khiến cô nhận thấy mình đã không dự đoán sai. Cô liều lĩnh kéo mớ tóc giả ra thì thấy Hắc Bảo thân yêu.
Tay chân ban nãy lạnh cóng cũng đã dần ấm trở lại, máu lại lưu thông bình thường, cô tỉnh hẳn. Cô nhận ra sợ hãi quá thường tổn thọ.
Cô bế con mèo lên rồi òa khóc. Trong màn đêm vắng lặng, tiếng khóc của cô như vỡ tung ra. Lúc thường trông cô rất cứng cỏi, kiên cường, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Bật đèn lên, cô quan sát kỹ mái tóc giả kia. Cô đoán khi Hắc Bảo chạy đi, nó đã nhảy vào thùng rác nên bị vướng vào bộ tóc giả này. Hắc Bảo thương tích đầy mình, chắc là do bộ tóc. Cô nghĩ thầm: Nếu nó về muộn thêm chút nữa, có lẽ sẽ mất mạng vì bộ tóc giả này mất. Chắc Hắc Bảo đã phải cố gắng lắm mới chạy về được để cô cứu nó.
Tần Cẩm bế con mèo vào phòng tắm để tắm rửa cho nó. Sau khi sấy khô, cô lấy cồn i-ốt trong hộp thuốc ra sát trùng vết thương cho nó. Dường như Hắc Bảo cũng biết cô đang cố gắng chữa trị cho nó nên rất ngoan ngoãn nằm im để cô làm.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của nó, cô không nỡ trách tội nó đã làm cô sợ, bởi nó đã cố về nhà để cầu xin cô cứu nó mà. Cô cảm thấy lạ bởi Hắc Bảo vốn dĩ rất thông minh, sao lại có thể bị quấn vào bộ tóc giả ấy, bộ tóc giả ấy rất có thể sẽ siết chết nó.
Cô lấy túi thức ăn cho mèo đổ hết vào bát của Hắc Bảo. Nhìn nó ăn ngon lành, cô vui vẻ ngồi trước máy vi tính. Tần Cẩm vừa trêu vừa đút thức ăn cho nó, song hình như con mèo chẳng vui vẻ chút nào, có lẽ do bị thương nên nó khó chịu chăng? Cô tiếp tục trêu nó nhưng đáp lại chỉ là những tiếng kêu meo meo vô tình. Sốt ruột quá, cô đứng dậy rót cho mình một cốc cà phê để tỉnh táo hơn. Chính lúc quay người đi, trong chiếc gương đối diện không phản chiếu hình ảnh của Tần Cẩm mà là hình ảnh của một người phụ nữ tóc dài, mặc áo xanh dài tay đang đứng ngay sát lưng cô. Hắc Bảo đang nằm trong lồng, bỗng kêu lên một tiếng rồi nhảy lên người cô. Tần Cẩm dịu dàng vỗ nhẹ vào nó rồi nhắc nhỏ: “Quá nửa đêm rồi, em kêu như vậy sẽ làm hàng xóm sợ đấy”. Nhưng dường như Hắc Bảo không để ý, ánh mắt nó cứ nhìn chòng chọc ra sau vai cô. Trong chiếc gương dài cách Tần Cẩm không xa là một bàn tay xanh xao với những móng tay dài, hình như nó đang sợ hãi gì đó nên dừng lại bất động ở vị trí cách cô khoảng vài phân.
Tần Cẩm ôm mèo rồi ngồi trước máy vi tính, cô bắt đầu gõ chữ. Hắc Bảo nhảy lên bàn vi tính, lấy thân mình che tấm gương. Trong gương bây giờ không phải là khuôn mặt của Tần Cẩm mà là khuôn mặt của người phụ nữ lúc nãy, khuôn mặt ấy đầm đìa máu, không có mắt đang nhìn về phía trước .

Bình luận