Chương 1: Gặp lại

icon
icon
icon

Trong một quán cà phê ở phía đông thành phố, khách khứa ngồi tụm năm tụm ba tán gẫu.

Một anh chàng mặc áo sơ mi trắng vén lọn tóc mái đang che kín một nửa con mắt, đặt cái mai rùa xuống bàn, nói: “Vì buổi xem mắt hôm nay, tối qua tôi phải đặc biệt gieo một quẻ, quẻ bói rằng người con gái định mệnh của đời tôi sẽ xuất hiện từ phía đông, mặc một bộ váy dài màu trắng”.

Đinh Mông nhìn lại mình, chẳng trách trước lúc ra khỏi nhà, bà nội nhất quyết bắt cô thay cái váy trắng hoa này.

Người con trai đối diện tiếp tục nói: “Em sinh ngày 20 tháng 5, cung Kim Ngưu. Tôi cung Xử Nữ, đây là hai cung dễ kết thành đôi nhanh nhất trong các cung”.

“Thế à? Ha ha”. Đinh Mông khẽ cúi đầu nhấp một ngụm nước chanh trong ly thuỷ tinh, kín đáo lườm người đối diện.

Đối phương nhìn ngang liếc dọc đánh giá cô mấy lượt, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm trọng khi dừng lại ở cặp kính cận của cô: “Nhưng trong Kinh Dịch nói, con gái mà đeo kính sẽ khắc anh, thế em có thể đổi thành đeo kính áp tròng không?”.

Đinh Mông ho khan hai tiếng, cô rất muốn hỏi xem anh ta đã đọc cái cuốn Kinh Dịch nào, nhưng nghĩ tới lão Phật gia yếu tim ở nhà, cô đành nhẫn nhịn: “Ha ha, em dị ứng với kính áp tròng”.

“Vậy có thể làm phẫu thuật cận thị, nhanh lắm!”

Đinh Mông trưng ra vẻ sợ sệt: “Nghe nói phẫu thuật la-de có thể đốt cháy giác mạc, sợ lắm! Thực ra em cận rất nhẹ, không đeo kính vẫn có thể nhìn rõ mà!”.

Đối phương nhìn cặp kính dày cộp như cái đít chai của cô, cười khan hai tiếng: “Nhưng em không thể nhìn xa được, đúng không?”.

“Đâu có.” Đinh Mông lắc đầu: “Mặt trời ở xa thế em còn nhìn thấy cơ mà!”.

Đối phương: “… ”.

Chẳng cần phải chờ đợi quá lâu, vị hoàng tử bói toán này kiếm cớ chuồn mất, sau khi nhìn anh ta đi khỏi, Đinh Mông uống một hơi cạn ly nước chanh. Cô thở dài ngao ngán, rồi lấy kính áp tròng trong một chiếc hộp nhỏ từ túi xách ra thay lại cái kính cận một cách thành thục. Hoá ra, kính có gọng thực sự có thể ngăn vận đào hoa, đúng là cư dân mạng đã không lừa mình.

Cất xong chiếc hộp, Đinh Mông vừa đứng dậy định bước đi thì thấy cô gái bàn bên cạnh giận dữ đập bàn đứng lên: “Anh không muốn xem mắt, có thể không tới, nhưng không thể sỉ nhục người khác thế này!”.

Nói xong, cô nàng lộp cộp bỏ đi trên đôi giày cao gót màu đen, trong quán có người vô tình cũng có người cố ý liếc mắt về phía bàn bên đó, Đinh Mông đang xách túi cũng tò mò nhìn theo bóng dáng cô gái.

Kiều Dĩ Thần ngồi tựa vào ghế sô-pha, không nói không rằng. Mức độ thế này mà cũng gọi là sỉ nhục, vậy cách anh đối xử với các ca sĩ trong phòng thu chẳng phải là lăng nhục sao? Hơn nữa, đã xem mắt thì xem cho đàng hoàng, cô nàng này đang giới thiệu nửa chừng thì đòi hát vài câu cho anh nghe, thế là ý gì? Cô ta đã dám hát, thì không thể trách anh dám buông mấy câu thật lòng được.

“Kiều… Cẩu Đản?”

Giọng nói của một cô gái lạ bất thình lình truyền tới bên tai, theo thói quen nghề nghiệp, Kiều Dĩ Thần liền chấm giọng nói này 70 điểm, đối với Dĩ Thần, đây đã là điểm cao hiếm có rồi.
Sau đó thì… Kiều Cẩu Đản? Cái quái gì thế!

Anh quay đầu nhìn, đập vào mắt anh là một cô gái có khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp.

Đinh Mông nghi hoặc nhìn Kiều Dĩ Thần mấy lần, cô chợt mừng rỡ: “Đúng là cậu rồi, Cẩu Đản!”.

Kiều Dĩ Thần: “… ”.

Hàng lông mày của anh bất giác giật giật hai cái. Lúc mới sinh ra, do sức khoẻ của anh không tốt, bác sĩ lo lắng anh lớn lên sẽ khó mà phổng phao, còn mẹ anh nghe nói đặt tên xấu thì rất dễ nuôi, nên đặt cho anh cái tên “Cẩu Đản”. Cứ gọi thế mấy năm liền, quả nhiên anh lớn lên bình an và khoẻ mạnh.

Nhưng đây là bí mật lớn nhất cuộc đời anh, tại sao người con gái lạ hoắc đứng trước mặt anh lại biết được!

Đinh Mông một tay xách túi, một tay chỉ vào chóp mũi mình, hai mắt sáng lên nhìn anh: “Cậu không nhớ tớ sao? Tớ là Đinh Mông, bạn cùng lớp hồi trung học cơ sở với cậu đây mà!”.
Cái tên “Đinh Mông” này khiến ánh mắt Kiều Dĩ Thần nhẹ nhàng biến đổi, cảm xúc trong đôi mắt bắt đầu chuyển từ sự nghi hoặc sang bừng tỉnh, sau đó lại quay về trạng thái nghi ngờ:

“Cậu phẫu thuật thẩm mỹ à?”.

Đinh Mông: “… ”.

Ngay lúc này cô chỉ muốn hỏi, trong ký ức của anh, cô xấu tới mức nào.

Ngày còn đi học, Đinh Mông rất béo, trong khoá cô có biệt danh là “Bé Bự”, nên dù mang danh lớp phó học tập với thành tích học tập rất cừ cũng chẳng có bạn học nào thích chơi với cô, trừ Kiều Dĩ Thần.

Khi đó, giáo viên chủ nhiệm hừng hực khí thế thực hiện phong trào “Đôi bạn cùng tiến”, sắp xếp cho học sinh có thành tích tốt ngồi cùng bàn với những học sinh kém hơn, với hi vọng có thể giúp học sinh của mình nâng cao thành tích học tập. Đinh Mông thật bất hạnh khi bị phân ngồi cùng bàn với người cá biệt nhất của lớp khi ấy - Kiều Dĩ Thần.

Thời trung học, Kiều Dĩ Thần không chỉ đội sổ về thành tích học tập, mà còn thường động một chút là đánh nhau với các bạn, nên việc phải mời phụ huynh đến trường gặp mặt cô giáo chủ nhiệm là chuyện cơm bữa. Mỗi lần anh gây chuyện đều bị mẹ đuổi chạy khắp trường, thỉnh thoảng lại nghe tiếng mẹ anh gào thét: “Kiều Cẩu Đản, đứng lại cho mẹ! Mẹ bảo đảm sẽ không đánh chết con đâu!”.

Một Kiều Cẩu Đản nổi tiếng bê tha như vậy lại muốn ngồi cùng bàn với mình, ban đầu Đinh Mông nhất quyết từ chối. Sau đó, giáo viên chủ nhiệm phải mất nửa tiếng nói chuyện với cô đầy nghiêm túc và chân thành, cuối cùng mới quăng được “củ khoai nóng bỏng tay” này cho Đinh Mông.

Ban đầu, Đinh Mông hơi sợ anh, không dám nói chuyện, càng không dám nhìn vào mắt Kiều Dĩ Thần. Nhưng qua một thời gian tiếp xúc, cô nhận ra anh không đáng sợ như những gì đám bạn đồn đại, hơn nữa vì anh đẹp trai nên được không ít bạn nữ trong lớp thầm thương trộm nhớ. Điều này khiến Đinh Mông có cảm giác tự hào một cách khó hiểu.

Điều quan trọng nhất là cô phát hiện khi trong lớp có mấy tên con trai cười cợt vóc dáng của cô, Kiều Dĩ Thần còn giúp cô tẩn cho chúng một trận nên thân. Tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng Đinh Mông rất cảm kích, nên sau mỗi lần nhìn thấy điểm thi của Kiều Dĩ Thần, cô đều mắng anh té tát.

Nghĩ tới việc trước kia mình đối tốt với anh như vậy, thế mà bây giờ mình hơi gầy đi một chút, anh lại nghi ngờ mình phẫu thuật thẩm mỹ, Đinh Mông không khỏi đau lòng: “Trước kia, tớ luôn ngưỡng mộ cậu là một hảo hán không coi trọng vẻ bề ngoài, không ngờ giờ cậu lại thay đổi thành một kẻ tầm thường thích coi trọng hình thức”.

Kiều Dĩ Thần: “…”.

Kiều Dĩ Thần nhìn lại một cách kỹ càng nét mặt của cô gái đang đứng trước mặt anh, quả thật có hơi giống với “Bé Bự” trong ấn tượng của mình, chỉ có điều đây là “phiên bản rút gọn”. Con ngươi Kiều Dĩ Thần khẽ động, anh hơi kinh ngạc: “Sao cậu lại gầy đi vậy? Suýt chút nữa tôi không nhận ra”.

Đinh Mông chun chun mũi, thói quen này lập tức khiến Kiều Dĩ Thần bật cười. Anh mời Đinh Mông ngồi xuống, cùng cô hàn huyên chuyện cũ: “Cô chú vẫn khoẻ chứ?”.

Đinh Mông đáp: “Còn khoẻ hơn cả tớ, vẫn có thể nhai xương gà rau ráu!”.

Kiều Dĩ Thần: “… ”. “Còn bố mẹ cậu thì sao?” “Bố mẹ tớ vẫn khoẻ.”

Đinh Mông “à” một tiếng, hỏi tiếp: “Thế giờ cậu làm nghề gì?”.

Kiều Dĩ Thần khẽ nhướng mày: “Tớ làm việc ở Công ty Âm nhạc Quang Thần…”.

Đinh Mông mắt chữ O mồm chữ A: “Đấy chẳng phải là công ty âm nhạc nổi tiếng sao? Lúc nhỏ tớ không nhận ra là cậu có hứng thú với âm nhạc đấy”.

Dường như nghĩ ra điều gì, Kiều Dĩ Thần khẽ nhếch mép: “Đừng nói chuyện của tớ nữa, cậu thì sao? Đang tiếp tục học chuyên sâu hay đang làm nghiên cứu ở Viện nghiên cứu khoa học?” Thời đi học, thành tích học tập của Đinh Mông rất tốt, anh vẫn nhớ trong lúc thuyết trình môn tiếng Anh, cô nói mình muốn trở thành nhà khoa học. Sau tiết học ấy, Kiều Dĩ Thần mới nhớ được từ tiếng Anh của từ “nhà khoa học”.

Đinh Mông vô thức cắn môi, sau đó nhanh chóng chớp chớp mắt: “Đúng rồi, cô gái vừa nãy là ai vậy? Cậu tới để xem mắt à?”.

Nhắc đến chuyện này, Kiều Dĩ Thần thấy hơi đau đầu: “Ừ, tớ bị gia đình ép cưới”.

Đinh Mông ưu tư: “Ôi trời, những người cùng khổ”.

Kiều Dĩ Thần hơi bất ngờ: “Cậu cũng bị gia đình ép cưới à? Tớ nhớ năm nay cậu mới tròn hai mươi lăm tuổi mà?”.

Đinh Mông đi học sớm, thời tiểu học còn học vượt lớp, nên lúc lên trung học, cô là học sinh nhỏ tuổi nhất khoá.

Đinh Mông gục đầu, hệt như một bông hoa héo rũ: “Trước khi đi ăn đầy tháng con của bạn, tớ vẫn nghĩ mình hai mươi lăm tuổi vẫn còn trẻ chán”.

Kiều Dĩ Thần cười khì khì, Đinh Mông chống cằm, ngước mắt lên nhìn anh: “Cậu còn nhớ bà tớ không? Tháng trước bà Lưu hàng xóm đưa cho bà thiệp mời cưới của cô cháu gái, lập tức bà đứng ngồi không yên, nghĩ cách tìm thật nhanh cho tớ một rổ đối tượng để xem mắt, còn thề rằng phải gả được tớ đi trước đám cưới của cháu bà Lưu”.

Bà Lưu là kỳ phùng địch thủ của bà nội Đinh Mông, nói như ngôn ngữ giới trẻ là “kẻ thù truyền kiếp”. Đinh Mông không biết hai bà rốt cuộc có thù oán gì, chỉ biết đã đấu nhau cả đời, bất cứ chuyện gì cũng phải phân thắng thua, nhất định không được để đối phương nổi trội hơn.

Trước đây Đinh Mông mặc kệ chuyện hai bà kèn cựa nhau, nhưng lần này bị lôi vào cuộc, cô mới nhận ra… Trời ơi, hình như bà muốn tống mình đi lấy chồng thật!
Nghe Đinh Mông kể xong, Kiều Dĩ Thần dở khóc dở cười: “Ý bố mẹ cậu sao?”. Chẳng lẽ lại để mặc bà muốn làm gì thì làm?

Đinh Mông thở dài đáp: “Bà tớ vốn tính cố chấp, giờ tuổi cao lại càng cố chấp hơn, bình thường cả nhà tớ đều cố gắng chiều theo ý bà, hơn nữa bà lại bị bệnh tim, trong nhà không ai dám chọc giận. Bà bảo đi xem mắt thì tớ đi thôi, chỉ có điều người ta có vừa mắt tớ hay không đâu phải tớ muốn là được”.

Kiều Dĩ Thần cười một tiếng: “Cậu đúng là biết giở trò khôn vặt”.

Đinh Mông khẽ động hàng chân mày, nhìn anh, đôi mắt mở tròn đầy lanh lợi: “Cậu thì sao? Cậu chỉ hơn tớ hai tuổi. Có câu “Trai ba mươi tuổi còn xoan”, tầm này đáng ra cậu phải tập trung phát triển sự nghiệp chứ, sao cô chú lại vội vã thúc giục thế?

Kiều Dĩ Thần đáp: “Hoàn cảnh gia đình tớ hơi phức tạp, tóm lại là giờ tớ mà không đem được con dâu về cho mẹ, thì tớ sẽ phải bỏ công việc hiện tại, về công ty làm chân sai vặt cho anh tớ”.

Đinh Mông chớp chớp mắt, lại còn có công ty để về, oai thật. Nhưng đúng là trong ấn tượng của cô, gia đình Kiều Dĩ Thần rất có điều kiện, cô nhớ lần đầu tiên tới nhà anh chơi, cảm nhận đầu tiên của cô là nhà anh to đẹp như một toà lâu đài vậy.

Nghĩ tới đây, Định mộng chợt loé lên ý nghĩ, ánh mắt cô sáng lên nhìn anh chăm chú: “Cẩu Đản, tớ nhớ cậu là cung Xử Nữ, đúng không?” Cô nhớ hồi đó, bạn bè trong lớp còn cười nhạo anh vì việc này, cuối cùng, sau khi vài đứa bị ăn quả đấm thép của anh thì mới chịu ngậm miệng.

Khoé miệng Kiều Dĩ Thần hơi trễ xuống, anh ngờ rằng cô hoàn toàn không nhớ tên thật của mình là gì: “Ừ. Đúng thế thì sao?”.

Đinh Mông cười tươi như hoa: “Nghe nói cung Kim Ngưu và cung Xử Nữ là hai cung dễ thành đôi nhất”.

Kiều Dĩ Thần im lặng một lúc rồi nhìn cô, cười mà như không: “Cậu cung Kim Ngưu à?”.

“Đúng thế, tớ mới đón sinh nhật tháng trước nữa!” Trên mặt cô vẫn nở nụ cười tủm tỉm ngây thơ: “Cậu xem, nếu hai cung đã hợp như thế, cậu giả làm bạn trai tớ được không? Như vậy sẽ giải quyết được mối lo nguy cấp của cả đôi bên!”.

Kiều Dĩ Thần nghĩ ngợi một lúc, sau đó đôi mắt anh loé sáng: “Chi bằng… chúng ta kết hôn luôn đi!”.







Bình luận