Chương 4: Đi lấy giấy

icon
icon
icon

Sau khi mang hợp đồng về nhà, Đinh Mông tìm một nơi an toàn để cất giấu. Vừa cất giấu xong xuôi, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, doạ Đinh Mông suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Cô cầm điện thoại lên xem, là Tưởng Nam Tình gọi. Đúng là có tật giật mình, cô thở hắt ra rồi nghe điện thoại: “Nam Tình à, chuyện gì thế?”.

“Đinh Mông Mông, cậu thiếu suy nghĩ quá đấy? Bà cậu nằm viện mà không báo với tớ một tiếng? Tớ phải nghe bạn ăn xiên que của cậu nói mới biết đấy!”

Nghe Tưởng Nam Tình trách móc Đinh Mông mới nhận ra, hai ngày nay cô toàn lo chuyện kết hôn với Kiều Dĩ Thần, quên mất không báo với cô ấy: “Xin lỗi, tớ quên mất…”.

“Quên? Cậu bận gì vậy?”

“Tớ…” Đinh Mông nghĩ một lúc mới quyết định nói sự thật với Tưởng Nam Tình, “Hôm nay tớ với Kiều Dĩ Thần ký hợp đồng”.

Tưởng Nam Tình phản ứng rất nhanh, cô nhíu mày: “Hợp đồng gì?”.

“Hợp đồng hôn nhân.”

Nói xong, Đinh Mông nhắm mắt đợi tiếng hét từ đầu dây bên kia, quả nhiên, hai giây sau, tiếng Tưởng Nam Tình gắt gỏng truyền đến tai: “Đinh Mông, có phải cậu rơi mất não rồi không! Sao lại đi kết hôn giả với anh ta chứ!”.

Đinh Mông khịt mũi, ấp úng nói với giọng đáng thương, “Do cậu không thấy, bà tớ nằm trên giường bệnh vẫn nhắc đến chuyện cưới hỏi của tớ…”.

Giọng điệu đầy oan ức này khiến Tưởng Nam Tình không thể nổi giận được nữa, tuy nhiên, cô nghĩ rằng Đinh Mông có lẽ đang giả vờ. Cô hít một hơi, nén cơn giận: “Cậu có nhà không, đợi đấy, tớ tới bây giờ”.

Một tiếng sau, Tưởng Nam Tình đã đeo một túi to đứng trong phòng ngủ của Đinh Mông. Đinh Mông như một đứa trẻ có lỗi, cười nịnh nọt: “Tớ phải thanh minh trước, không phải một phút bốc đồng mà quyết định đâu, tớ đã tra trên mạng rồi, rất nhiều trường hợp kết hôn giả mà hai người vẫn sống yên ổn với nhau, không xảy ra vấn đề gì, ai lo chuyện người nấy”.

Lông mày Tưởng Nam Tình dựng lên: “Nên cậu cho rằng mình làm đúng à? Bản hợp đồng của cậu đâu, lấy ra tớ xem”.

Đinh Mông vốn đã đoán trước tình hình nên cũng chuẩn bị sẵn, ngoan ngoãn đưa bản hợp đồng ra.

Tưởng Nam Tình xem rất kỹ, càng xem, nét mặt càng bừng sáng phấn khởi. Đinh Mông nhìn cô ấy, thấp thỏm hỏi: “Sao thế?”. Lẽ nào trên đó viết những cạm bẫy nào mà cô không nhìn ra?

Tưởng Nam Tình ngước mắt lên nhìn cô, hỏi: “Cậu bạn học này có phải yêu thầm cậu không?”.

Đinh Mông: “… Vì sao?”.

“Bản hợp đồng này hầu như đều nghĩ cho cậu, nội dung điều sáu rõ ràng là nuôi không cậu nửa năm còn gì, còn không bắt cậu phải làm việc nhà nữa.” Chắc chắn là vì yêu rồi, “Nếu không phải anh ta yêu thầm cậu, thì kiểu đàn ông quý hiếm này, lúc nào chia tay nhớ giới thiệu cho tớ nhé”.

Đinh Mông: “…”.

Tưởng Nam Tình bỗng đổi đề tài: “Tuy đã ký hợp đồng rồi, nhưng đàn ông một khi đã nổi ham muốn thì cũng bất chấp hết, nên cậu cũng phải chuẩn bị tinh thần”. Nói rồi cô đặt túi xách lên bàn, lấy từng món từng món đồ trong đó ra. “Đây là bình xịt hơi cay, vốn dĩ định đưa cho cậu roi điện, nhưng sợ anh ta lại cướp mất rồi dùng tấn công ngược lại cậu, nên tớ chuẩn bị cho cậu cái này”.

Cô lại lấy ra một nắm, không sai, đúng là một nắm còi báo động đủ sắc màu, rồi nhét tất cả vào tay Đinh Mông: “Người bán nói mỗi cái này có cường độ âm thanh là 130 đềxiben, cậu chỉ cần rút cái vòng kim loại này ra là nó kêu, tới lúc đó cậu ném vào người anh ta như ném lựu đạn ấy, không doạ được anh ta cũng làm anh ta điếc tai”.

Đinh Mông: “…”. Quyết liệt quá!

“Còn nữa, bình thường cậu phải khoá cửa, không có chuyện gì thì đừng ra phòng khách, nếu có thì nhớ mặc kín đáo vào.”

“Ờ…”

Tưởng Nam Tình ngẫm đi ngẫm lại thấy mình đã không bỏ sót điều gì, cô ấy liếc bản hợp đồng trên bàn rồi khẽ cười: “Nhưng điều cuối trong hợp đồng này thú vị phết đấy”.

Đinh Mông chợt thấy bối rối, nhanh chóng tới cầm hợp đồng lại, mắt lơ đãng quét qua điều cuối cùng. Điều chín, nếu hai bên đều muốn “phim giả tình thật”, căn cứ vào nguyện vọng của cả hai, điều bảy có thể không chấp hành, hai bên sẽ trở thành vợ chồng thực sự.

Con ngươi Đinh Mông khẽ chuyển động, rồi cô đi cất hợp đồng thật kỹ.

Hai ngày sau, Kiều Dĩ Thần và Đinh Mông đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn. Lúc tới viện thăm bà nội, bà vui tới rớt nước mắt. Ngày hôm sau, Đinh Mông bàn bạc với bố mẹ, cô chuyển tới nhà Dĩ Thần.

Kiều Dĩ Thần giúp cô xách chiếc va li to đùng, cùng cô bước vào thang máy: “Cậu chỉ có chừng này đồ đạc thôi à?”.

“Ừm, dù sao cũng chỉ ở nửa năm.”

Kiều Dĩ Thần bỗng bật cười: “Sao nghe như thể cậu đến thuê trọ ở nhà tớ vậy?”.

Đinh Mông: “…”.

Đúng là cũng giống như đang đi ở trọ thật.

Nhà Kiều Dĩ Thần ở trong một toà chung cư cao cấp, Đinh Mông cùng anh bước tới cửa, kinh ngạc nhìn xung quanh: “Có vẻ bà tớ nói đúng, quả nhiên cậu là người thành đạt. Đã mua được căn hộ lớn thế này, lại còn có hai tầng”.

Cô đứng ở chân cầu thang nhìn ngó, Kiều Dĩ Thần đặt va li hành lý xuống, tới trước mặt cô: “Đây là chìa khoá cửa ở tầng dưới, đây là chìa khoá nhà tớ, mật khẩu là sáu số cuối trong số điện thoại tớ”. Anh giao chìa khoá cho Đinh Mông, rồi dẫn cô tới phòng riêng của cô, “Cậu ở phòng này, hai cái chìa khoá đều ở đây, tự cất đi nhé”.

“Ờ, được rồi.” Trong tay Đinh Mông là một chùm chìa khoá, cô phải nhớ kỹ chìa nào mở ổ nào.

“Lát nữa tớ phải quay về công ty một lúc, cậu tự sắp xếp đồ đạc nhé, trong tủ lạnh có đồ ăn, đói thì cứ tự nấu, đừng đợi tớ.”

“Được.” Đinh Mông kéo hành lý, tò mò hỏi: “Tầng trên là để làm gì vậy?”.

“Tầng trên có một số thiết bị thu âm đơn giản, bình thường tớ ngồi sáng tác ca khúc ở đấy.”

“À…” Hoá ra là chỗ làm việc, vậy cô không tự tiện lên đó nữa.

Cô kéo hành lý vào phòng mình, Kiều Dĩ Thần cũng chuẩn bị tới công ty. Tới bên cửa, anh lại quay lại nói với cô: “Tớ sẽ sắp xếp thời gian đưa cậu về gặp bố mẹ tớ sớm”.

Đinh Mông ngây người một lúc, sau đó chần chừ rồi đắc ý đáp: “Yên tâm, tớ sẽ biểu hiện thật tốt!”. Cẩu Đản đã thể hiện tốt trước mắt gia đình mình như vậy, giờ là lúc đền ơn cậu ấy!
Nhìn Đinh Mông nói với vẻ tự tin chắc nịch, Kiều Dĩ Thần bật cười rồi quay người bước đi.

Đinh Mông thu dọn đồ đạc xong thì bắt đầu quét dọn. Tuy trong hợp đồng ghi cô chỉ cần dọn dẹp phòng của mình, nhưng cô tiện thể dọn cả phòng khách và nhà bếp. Dọn dẹp sạch sẽ xong, cô ngồi phịch lên ghế sô-pha vì mệt, sau đó chợt nhận ra, ôi, thoải mái thật.

Thế nên cô vui vẻ lăn hai vòng, tới lúc bụng réo òng ọc, Đinh Mông tiếc nuối bò dậy, vào nhà bếp mở tủ lạnh ra. Bên trong có rất nhiều thứ, có vẻ như mới được mua về đặt vào đó, không chỉ có rau, mà còn có cả đồ ăn vặt.

Khoé miệng Đinh Mông khẽ vểnh lên, cô cảm thấy những thứ này là do Kiều Dĩ Thần chuẩn bị riêng cho mình.

Cô nhìn hết một lượt rồi lấy rau cải xanh, đậu, cà chua và trứng gà ra. Nửa tiếng sau, trên bàn đã có một đĩa cá nấu đậu, một đĩa trứng sốt cà chua và một tô canh cải xanh.

Sau khi no nê, Đinh Mông dùng màng bọc thực phẩm bọc số thức ăn còn thừa, cô quay về phòng mình và không quên khoá cửa lại.

Phòng của cô có nhà vệ sinh riêng, cô tìm trong tủ quần áo bộ đồ ngủ hình Doraemon, khe khẽ hát và đi tắm.

Kiều Dĩ Thần về nhà trước lúc trời tối, sau khi vào nhà nhìn thấy những món ăn trên bàn, anh bất giác ngây ra một lúc.

Sau một hồi ngẩn ngơ anh mới nhận ra là của Đinh Mông để lại.

Trong lòng trỗi dậy một cảm giác kỳ lạ, Kiều Dĩ Thần không thể giải thích đó là gì, chỉ biết là cũng không đến nỗi nào.

Nghe tiếng Kiều Dĩ Thần trở về, Đinh Mông mở cửa, thò cái đầu ướt nhẹp ra, vừa đúng lúc Kiều Dĩ Thần quay sang nhìn.

Cô cười ha ha nói với Kiều Dĩ Thần: “Thức ăn trên bàn là tớ mới nấu, cậu bỏ vào hâm lại là ăn được”. Nói tới đây, Đinh Mông dừng lại một chút rồi nói thêm: “Nhưng nếu cậu ăn tối rồi thì bỏ vào tủ lạnh giúp tớ, mai tớ ăn tiếp”.

Kiều Dĩ Thần khẽ nhướng mày đáp: “Tớ vẫn chưa ăn, cảm ơn”. Anh bưng mấy đĩa thức ăn trên bàn, rồi nhìn Đinh Mông, “Gội đầu xong thì mau sấy khô đi”.

“Ừ.” Đinh Mông rụt đầu lại, một giây sau lại thò đầu ra “Phải rồi, tớ lấy một gói khoai tây chiên của cậu rồi”.

Kiều Dĩ Thần cười một tiếng, bưng đĩa vào phòng bếp: “Vốn dĩ là mua cho cậu mà”.

Đây chắc chắn không phải lần đầu Kiều Dĩ Thần mua đồ ăn cho Đinh Mông, Thời trung học, hầu như giờ lên lớp mỗi ngày, Kiều Dĩ Thần đều dùng cùi chỏ huých huých cánh tay mập mạp của Đinh Mông: “Đi, tới tiệm đồ ăn vặt mua gì ăn đi”.

Đinh Mông đang chăm chỉ làm bài tập, đến mí mắt cũng không thèm ngước lên: “Không đi”.

Kiều Dĩ Thần lại nói: “Tớ bao cậu”.

“Đi!” - Đinh Mông vứt cuốn vở bài tập, cùng Kiều Dĩ Thần tiến quân tới tiệm đồ ăn vặt.

Nghĩ tới những chuyện đã qua, Đinh Mông xấu hổ bưng kín mặt, sao trước kia mình lại có thói xấu kinh khủng đến vậy!

… Mà bây giờ hình như vẫn chẳng thay đổi gì, cô buồn rầu ăn tiếp một miếng khoai tây.

Trước lúc đi ngủ, Đinh Mông kiểm tra xem cửa đã khoá chưa, sau đó để bình xịt hơi cay và còi báo động trong tầm với, rồi mới yên tâm nhắm mắt lại.

Điện thoại đột nhiên rung lên. Đinh Mông ôm trái tim bị hoảng sợ của mình, rồi mở một tin nhắn mới đến.

“Chào cô Đinh Mông, chúc mừng cô vượt qua vòng xét tuyển cuộc thi “Thiên lại chi âm”! Thời gian tham gia vòng sơ tuyển của cô là hai giờ chiều mai, mời cô chuẩn bị một ca khúc thanh xướng1, và mong cô tới trước giờ hẹn nửa tiếng. Địa điểm: Trường quay số 1, tầng 3, Công ty Truyền thông Tinh Quang.”

Đinh Mông vui mừng ngồi bật dậy.

Tuần trước, lúc cô đi ngang qua trụ sở Công ty Tinh Quang nhìn thấy nhiều người đang xếp hàng, cô nghe ngóng một lúc mới biết là ở đó tổ chức đăng ký cuộc thi hát. Từ nhỏ cô đã thích hát, lần này gặp cơ hội, không kiềm chế được nên đã đăng ký. Lúc đó nhân viên chỉ bảo cô điền vào một tờ đơn, rồi yêu cầu cô hát thử hai câu, sau đó bảo cô về nhà đợi tin, nếu đậu sẽ gửi tin nhắn thông báo. Vốn dĩ cô vẫn luôn mong đợi kết quả, nhưng mấy ngày nay do nhiều việc quá, nên quên khuấy mất chuyện này.

Xem ra bây giờ cô được chọn vào vòng một rồi?

Tốt quá! Bây giờ cô không còn bị gia đình giục kết hôn nữa, có thể toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho cuộc thi rồi!

Đinh Mông vui mừng đến mức xoay một vòng trên sàn, cô chạy đến mở tủ quần áo ra rồi ngẫm nghĩ.

Ngày mai sơ tuyển, cô nên mặc gì đây? Không đúng, cô nên suy nghĩ xem hát bài gì trước?






Bình luận