Chương 3: Hợp đồng hôn nhân

icon
icon
icon

Nghe Đinh Mông nói xong, suy nghĩ đầu tiên lướt qua trong đầu anh là, a, thì ra cô nàng vẫn nhớ tên mình…

Anh dừng một giây, rồi mới hơi mù mờ hỏi lại: “Cậu nói gì?”.

Miệng Đinh Mông méo xệch, câu vừa rồi cô đã phải cố lấy hết dũng khí mới dày mặt nói ra, không lẽ anh ta muốn cô nói lần nữa?

Sự im lặng ngắn ngủi khiến Kiều Dĩ Thần nhận ra đầu dây bên kia đang bối rối, nghĩ một lúc, anh nói: “Chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện đi”.

Hai người hẹn nhau ở quán cà phê gần bệnh viện trung tâm. Kiều Dĩ Thần bước vào, đảo mắt một vòng, rồi nhanh chóng tìm thấy Đinh Mông. Anh vẫy tay với nhân viên phục vụ rồi bước tới ngồi đối diện Đinh Mông: “Sao cậu lại đi ra từ bệnh viện trung tâm vậy, ốm đau gì à?”.

Đinh Mông nghe vậy, ngẩng đầu lên, nhận ra mình không dám nhìn thẳng vào anh: “Là bà tớ, bệnh tim của bà lại tái phát”.

Đôi mắt đen của Kiều Dĩ Thần khẽ đảo, anh hỏi: “Vì chuyện này nên cậu mới đổi ý?”.

Đinh Mông mím môi, khẽ gật đầu: “Bà tớ cao tuổi rồi, sức khoẻ lại không tốt, tớ cứ suốt ngày phá hỏng mấy buổi xem mắt cũng không phải là cách hay…”.

Kiều Dĩ Thần im lặng nhìn cô, việc cô đồng ý kết hôn tuy giúp anh rất nhiều, song dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ, anh không hi vọng cô vì suy nghĩ vội vàng mà đưa ra quyết định sai lầm.

“Cậu đã nghĩ kỹ chưa?”

Giọng nói của Kiều Dĩ Thần còn nồng đậm dễ say hơn ly cà phê trước mắt, Đinh Mông lần đầu tiên nhận ra anh nói chuyện cũng có sức hấp dẫn làm rung động người khác. Đinh Mông vô thức suy nghĩ lại lần nữa, cuối cùng cô nghển cổ lên: “Nghĩ kỹ rồi, không phải bà muốn thấy tớ cưới sao, cưới thì cưới, cũng chẳng chết ai!”.

Kiều Dĩ Thần khẽ cười, giọng điệu rõ ràng là đang giận dỗi: “Cậu không ngại mang tiếng hai đời chồng sao?”.

Đinh Mông bĩu môi: “Giờ tỷ lệ ly hôn cao như vậy, những người tái hôn giơ tay ra là bắt được cả mớ. Huống hồ trường hợp của tớ vẫn có thể giải thích rõ ràng được”.

Kiều Dĩ Thần vẫn nhìn cô, nhưng ánh mắt anh nghiêm túc hơn hẳn lúc nãy: “Sau khi cưới, cậu phải sống chung với tớ đấy”.

Câu nói này rõ ràng khiến mặt Đinh Mông đỏ lên, cô cúi đầu lục lọi một hồi trong túi xách, lấy ra một tờ giấy A4: “Về vấn đề này, tớ nghĩ kỹ rồi”.


Kiều Dĩ Thần nhìn cô ngờ vực, anh đón lấy tờ giấy A4.

Ba điều quy ước:

1. Sau khi kết hôn, hai bên không can thiệp vào cuộc sống của đối phương, tự lo toàn bộ chi phí sinh hoạt của bản thân.

2. Hai bên có thể có cuộc sống tình cảm của riêng mình, không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của đối phương, nhưng không được đưa người yêu về nhà.

3. Trừ những trường hợp cần thiết, hai bên không được có bất cứ tiếp xúc cơ thể nào, càng không được để xảy ra quan hệ thân mật.

Đọc xong Kiều Dĩ Thần bật cười, Đinh Mông ồm giọng hỏi: “Cười gì?”.

Kiều Dĩ Thần chỉ vào điều ba: “Quan hệ thân mật là quan hệ gì?”.

... Mặt Đinh Mông đỏ ửng lên: “Thì là… Cậu hiểu mà!”.

Kiều Dĩ Thần cười rồi bỏ tờ A4 qua một bên: “Cậu viết chung chung quá, lại không hợp lệ. Nếu cậu thực sự nghĩ kỹ rồi, tớ sẽ mời luật sư viết lại một thoả thuận kỹ càng, tỉ mỉ hơn”.

“Ờ.” Đinh Mông gật đầu, ngước mắt nhìn anh, “Vậy ngày mai cậu đi cùng tớ tới bệnh viện thăm bà được không?”.

“Đương nhiên là được.” Kiều Dĩ Thần suy nghĩ rồi hỏi tiếp: “Nhưng lúc ly hôn, cậu định giải thích với gia đình như thế nào?”.

Đinh Mông buồn bực vò vò đầu, rồi nằm bò xuống bàn đáp: “Tới lúc đó lại tính tiếp”.

Kiều Dĩ Thần không nói gì thêm, anh mời Đinh Mông đi ăn tối, rồi đưa cô về nhà. Ngày hôm sau, anh cố tình chải chuốt hơn so với ngày thường rồi mới tới bệnh viện trung tâm theo giờ hẹn.

Đinh Mông đã đợi sẵn ở cổng bệnh viện, lúc thấy anh tới, cô bất ngờ nhướng mày: “Kiều Cẩu Đản, không ngờ cậu ăn diện vào lại trông mê lòng người đến thế”.

Ánh mắt Dĩ Thần lướt nhẹ qua người cô: “Từ bây giờ trở đi, quên ngay cái tên Cẩu Đản ấy đi, tớ sẽ thêm điều này vào hợp đồng”.

Đinh Mông bĩu môi, nhanh chóng đi theo anh tới khu nội trú: “Vì sao? Tớ thấy cái tên này đặc sắc mà”.

“Vậy tớ gọi cậu là Cẩu Đản, cậu có chịu không?”

“À, quân tử không cướp những thứ tốt đẹp của người khác, cái tên Cẩu Đản cậu cứ giữ lấy mà dùng”.

“Vậy Đinh Nhị Cẩu? Đinh Cẩu Thặng? Đinh Cẩu Hải thì thế nào?”

Đinh Mông: “…”.

Cô đến sắp không nhớ tên mình là gì nữa rồi. Sau khi tới cửa phòng bệnh, hai người mới thôi ồn ào, Đinh Mông hít một hơi rồi gõ cửa.

“Vào đi.” Là tiếng của mẹ Đinh Mông.

Đinh Mông nói thầm với Kiều Dĩ Thần “mẹ tớ”, Kiều Dĩ Thần gật đầu, cùng cô bước vào trong.

Thấy Đinh Mông dẫn theo một chàng trai mặt mũi rất khôi ngô sáng sủa bước vào, bà Đinh ngây người trong phút chốc.

Hôm qua nghe mẹ chồng nói Đinh Mông đã có người yêu, hơn nữa đã tới giai đoạn tính chuyện kết hôn, bà còn tưởng rằng Đinh Mông nói dối để lừa bà nội, xem ra bây giờ… là thật?

Đinh Mông cười ha ha, rồi giới thiệu với hai người: “Bà ơi, mẹ ơi! đây là Kiều Dĩ Thần, bạn học thời trung học với con, mọi người còn nhớ không?”.

Mẹ cô còn đang lục lại trí nhớ thì bà nội cô đã ngạc nhiên, mừng rỡ hỏi: “Đây chẳng phải là cháu Cẩu Đản sao? Đã lớn thế này rồi”.

Kiều Dĩ Thần: “…”.

Đinh Mông quay đầu đi chỗ khác lén cười.

Kiều Dĩ Thần nở nụ cười, anh bước tới cạnh giường bệnh, đặt những đồ trên tay xuống: “Bà nội ơi, đây là những thứ bồi bổ cháu mua biếu bà, mong bà sớm khỏe lại”.

“Cảm ơn, cảm ơn.” Bà nội cười tới miệng sắp không khép lại được, “Không ngờ cháu Cẩu Đản lớn lên lại to cao, đẹp trai thế này, Mông Mông, đây là bạn trai mà cháu nói à?”.

“Vâng, vâng ạ!” Đinh Mông lập tức nhập vai nữ chính, “Cháu và Cẩu… Dĩ Thần vẫn liên lạc mấy năm nay, rồi tự nhiên đến với nhau, ha ha”.

Kiều Dĩ Thần âm thầm chịu đựng cú đấm mang tên “Cẩu Dĩ Thần”.

Lúc này mẹ Đinh Mông cũng đã nhớ ra Kiều Dĩ Thần, bà nhìn Đinh Mông trách cứ: “Đã có bạn trai, sao còn giấu mọi người?”.

“Việc này… Hồi đó anh ấy học vừa kém vừa thích đánh nhau, con sợ mọi người không thích anh ấy.”

Bà nội Đinh Mông nghiêm mặt nói: “Bà không thích nghe cháu nói như vậy, phụ nữ sau mười tám tuổi là có sự thay đổi lớn về mọi mặt, huống hồ là đàn ông con trai, cháu xem Cẩu Đản đấy, vừa nhìn đã nhận ra ngay là một người thành đạt”. Bà càng nhìn càng thấy thích Kiều Dĩ Thần. “Cẩu Đản giờ đã lên chức gì rồi?”

Đối diện với đợt công kích đầy phong ba bão táp, Kiều Dĩ Thần vẫn bình tĩnh: “Giờ cháu làm việc ở Công ty Âm nhạc Quang Thần, là nhà sản xuất âm nhạc”.

“Âm… Sản xuất âm nhạc? Đinh Mông ngạc nhiên đến mức con ngươi như muốn bay ra khỏi tròng. Cô cứ nghĩ anh chỉ là một nhân viên bình thường.

Mẹ Đinh Mông ngoái đầu nhìn cô: “Con ngạc nhiên gì thế? Không lẽ con không biết cậu ấy là nhà sản xuất âm nhạc sao?”.

“Đương nhiên con biết!” Đinh Mông cười ha ha đáp, “Con chỉ thấy anh ấy giỏi quá, nên mỗi lần nghe thấy anh ấy giới thiệu là nhà sản xuất âm nhạc, đều kinh ngạc thêm một lần”.
Kiều Dĩ Thần: “…”.

Bà nội kéo tay Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần, cười híp mắt nói: “Hai đứa định bao giờ cưới?”.

Đinh Mông: “…”. Đòn quyết định đây!

Kiều Dĩ Thần điềm tĩnh trả lời: “Bà nội, cháu và Mông Mông vốn định đầu năm sau kết hôn, nhưng nghe nói về bệnh tình của bà nên chúng cháu quyết định hai ngày nữa đi đăng ký, nhưng hôn lễ thì cần thời gian chuẩn bị, tiệc cưới đành đợi đến sang năm mới tổ chức ạ”.

Đinh Mông nhìn anh, hai tiếng “Mông Mông” anh gọi nghe tự nhiên quá cơ.

Bà nội Đinh Mông nói: “Bà không có ý kiến gì, mẹ con bé thấy sao?”.

Mẹ Đinh Mông đáp: “Con cũng không có ý kiến gì, đợi lát nữa nói chuyện với bố nó”.

Đinh Mông nói xen vào: “Con còn có một yêu cầu nhỏ, vì chúng con chỉ đi đăng ký chứ chưa tổ chức tiệc cưới, nên chưa cần thông báo với người thân, bạn bè vội, đợi lúc nào phát thiệp mời đám cưới thì thông báo được không ạ?”.

Mẹ cô định nói không cần vội vàng đi đăng ký, nhưng lại nghĩ tới bệnh tình của bà nên gật đầu.

Khi mọi chuyện đã ổn thỏa, bố Đinh Mông cũng tới, buổi trưa bà cô nằm ngủ ở trong phòng bệnh, mọi người cùng nhau đi ăn trưa. Đang ăn, mẹ Đinh Mông lấy cớ đi vệ sinh kéo cô ra ngoài, một mình Kiều Dĩ Thần ngồi lại bàn tiếp tục nghe bố cô “chất vấn”.

Đinh Mông theo mẹ tới nhà vệ sinh, mẹ kéo cô lại hỏi: “Nói thật cho mẹ nghe, có phải con vì bệnh tình của bà mới vội vàng kết hôn không?”.

Đinh Mông sững người một lúc, đáp: “Đúng vậy, nhưng con và Kiều Dĩ Thần vốn cũng đã muốn cưới, bây giờ chỉ đi đăng ký trước thôi, cũng như nhau”.

Bà Đinh hỏi dồn: “Có thật hai đứa đang yêu nhau không?”.

Đinh Mông cười nói: “Mẹ, mẹ nói gì thế, con với anh ấy không yêu nhau thì kết hôn làm gì”. Thấy mẹ vẫn cau mày, cô trấn an: “Con và Kiều Dĩ Thần quen biết bao nhiêu năm như vậy, hiểu nhau tới chân tơ kẽ tóc, mẹ đừng lo nữa”.

Những lời này thực sự khiến bà Đinh yên tâm hơn: “Thằng bé Dĩ Thần thật quả thực tài giỏi, mẹ thấy bố con cũng rất thích nó”.

“Chứ sao, Cẩu Đản nhà ta ai gặp cũng thích mà”. Đinh Mông rửa tay rồi kéo mẹ ra ngoài.

Ăn cơm xong, Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần không quay trở lại viện mà cùng nhau lái xe đi. Kiều Dĩ Thần nhìn Đinh Mông ngồi bên cạnh mình, hỏi: “Lát nữa cậu có việc gì không? Hợp đồng thảo xong rồi, chúng ta đi xem thử nhé?”.

“Nhanh vậy à?” Đinh Mông hơi ngạc nhiên. “Được.”

Kiều Dĩ Thần đưa cô tới một văn phòng luật sư gặp luật sư Hạ. Hợp đồng được soạn thành hai bản, Đinh Mông cầm bản của mình đọc chăm chú.

Bản hợp đồng này thực sự tỉ mỉ hơn nhiều so với những gì cô viết trước đây, không chỉ bao gồm tất cả những nội dung trong ba điều cô đưa ra, mà còn viết rất nhiều điều trước đây cô không để ý, bao gồm cả vấn đề phân chia tài sản khi ly hôn.

Nhưng có một số điều khoản đặc biệt thu hút sự chú ý của cô.

Điều bảy, hai bên giao hẹn sau khi kết hôn nửa năm, sẽ tiến hành làm thủ tục ly hôn.

Điều tám, nếu một trong hai bên nảy sinh tình cảm với bên còn lại trong thời gian sống chung, mà bên còn lại từ chối thì thực hiện theo điều bảy.

Đinh Mông chớp chớp mắt: “Điều tám là sao? Sợ tớ thật sự thích cậu à?”.

Kiều Dĩ Thần cười: “Không, sợ tớ thích cậu”.

Đinh Mông nhướng mày nhìn anh: “Còn điều sáu nữa, “chi tiêu sinh hoạt thường ngày trong giai đoạn hôn nhân do cậu đảm nhiệm” là thế nào?”.”

Kiều Dĩ Thần đáp: “Điều này rõ ràng từng câu từng chữ rồi còn gì”.

Đinh Mông cau mày: “Tớ có thể tự lo cho bản thân”. “Không sao đâu, có vẻ cậu cũng không ăn hết bao nhiêu.”

… Cái này thì cậu nhìn lầm thật rồi.

Đinh Mông lại hỏi: “Vậy ngộ nhỡ tớ tiêu tiền mua đồ lung tung thì sao?”

“Cậu nói “lung tung” thì có nghĩa không phải là “chi phí sinh hoạt thường ngày””.

Mí mắt Đinh Mông giật giật, luật sư Hạ ngồi đối diện họ, mặc vest thẳng thớm, phong thái rất chuyên nghiệp: “Hai vị xem còn có yêu cầu gì bổ sung, hoặc có chỗ nào chưa hiểu không?”.

Kiều Dĩ Thần đáp: “Tôi thấy không vấn đề gì”. Đinh Mông đáp: “Tôi cũng không có vấn đề gì”. “Vậy mời hai vị ký tên”.

Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần cầm bút lên, ký tên mình vào bản hợp đồng.







Bình luận