Quyển 1 - Chương 3

icon
icon
icon

Hôm nay thời tiết khá đẹp, mặt trời trốn sau tầng mây, không còn nóng bức như mấy hôm trước nữa.

Giặt xong y phục, Sính Đình lau mồ hôi, đang định đi phơi thì vú Trần tới.

“Tiểu Hồng, đang bận à?”

“Tôi vừa giặt xong, vú Trần lấy đồ ạ? Y phục hôm qua khô hết rồi, tôi đã lấy về nhưng chưa kịp gấp…”

“Không vội.” Thấy Sính Đình đang chuẩn bị đi phơi y phục, vú Trần gọi lại, cười bảo, “Cứ để y phục xuống đó đã, ta có chuyện nói với cô”.

Sính Đình đặt chậu xuống, “Việc gì thế ạ?”.

“Cô vá hai miếng trên áo ta hôm trước, đúng không?”

“Tôi thấy rách nên tìm kim chỉ khâu lại. Vú Trần thấy có được không ạ?”

Vú Trần tấm tắc khen: “Đâu chỉ có được, ta gần như còn chẳng nhận ra miếng vá ấy chứ. Hiếm có người khéo tay được như cô đấy”. Vú Trần nâng bàn tay nàng lên, than vắn thở dài, rồi ngẩng đầu, nói: “Tiểu Hồng, cô khéo tay thế sao không sớm nói ra? Ta cho cô biết, sắp đến việc vui của tiểu thư rồi, phủ chúng ta đang bận rộn may áo. Cả phủ này cũng chỉ có vài đứa a hoàn biết đường kim mũi chỉ thôi, ta còn sợ làm không kịp kia đấy. Từ hôm nay trở đi, cô không cần làm mấy việc nặng nhọc này nữa, vào nhà trong may áo đi”. Vú Trần là vú nuôi của Hoa tiểu thư, nên hơn ai hết, bà vô cùng lo lắng cho hôn sự này.

“Việc này…” Gần đây thấy đã khỏe hơn, nàng đang định tính đường trốn chạy. Ở bên ngoài làm việc nặng nhọc còn dễ bề trốn đi, chứ vào nhà trong thì càng khó thoát thân.

“Việc này làm sao? Không lẽ cô chỉ muốn làm những việc nặng nhọc?” Vú Trần khẽ vỗ vào bàn tay Sính Đình, “Cứ thế nhé, ta sẽ đi nói với Hoa quản gia. Từ hôm nay, cô hãy vào nhà trong may vá, không cần lo những việc khác nữa”. Không đợi Sính Đình nói gì, vú Trần đã vui vẻ đi ra ngoài.

Chẳng còn cách nào khác, Sính Đình đành phải thu dọn đồ đạc vào nhà trong.

Hoa phủ là gia đình thương gia chuyên buôn bán tơ lụa có tiếng ở thành đô Đông Lâm. Hoa lão gia chỉ có độc một người con gái, tất nhiên chuyện hôn sự càng long trọng bao nhiêu càng tốt, riêng việc chuẩn bị y phục lúc xuất giá cũng cần tới bốn, năm nha đầu giỏi may vá.

Từ một nha đầu chuyên làm việc nặng nhọc được chuyển vào nhà trong lo chuyện may vá, điều kiện ăn ở cũng tốt hơn nhiều. Nhưng từ nhỏ vào vương phủ Kính An, Sính Đình đã được thiếu gia yêu quý, nên những việc này thực chẳng đáng gì. May mà tính nàng dễ thích nghi, tuy cuộc sống hiện giờ không bằng ngày trước, song nàng vẫn chẳng lấy đó làm buồn.

Không biết tại sao, những nha đầu phụ trách việc may vá đều được xếp ngay gian bên cạnh khuê phòng của Hoa tiểu thư.

“Lụa đẹp quá, ước gì khi thành thân, mình cũng được mặc y phục như thế này, không biết mình sẽ xinh đẹp thế nào đây.” Trong gian phòng nhỏ, mấy nha đầu túm tụm ngồi một góc, cúi đầu rút chỉ luồn kim. Làm chán, họ lại quay sang nói chuyện với nhau.

“Đừng nghĩ vớ vẩn, ngươi mà cũng có phúc lớn thế sao?”

Người lên tiếng trước là Nhược Nhi. Cô gái được chọn vào làm nha đầu may vá cùng đợt với Sính Đình, dáng người thanh tú, thấy Tử Hoa cười mình thì hừ một tiếng, nói: “Sao ngươi biết ta không có cái phúc ấy?”.

“Thôi được rồi, mau làm việc đi.” Đang bận rộn xâu chỉ, vú Trần ngẩng đầu lên, thấy Sính Đình cứ lặng lẽ ngồi một góc tập trung làm việc, bà vội bỏ việc đang làm xuống, bước qua đó.

“Đường kim mũi chỉ đẹp quá!”

Lời khen của vú Trần khiến Sính Đình giật mình, bất chợt mũi kim đâm vào tay.

“Tiểu Hồng à, cô khéo tay quá.” Vú Trần cầm chiếc áo trên tay Sính Đình lên, cẩn thận đưa ra ngoài sáng, nheo mắt ngắm nghía từng đường kim mũi chỉ thêu hình chim phượng, màu sắc sống động như thật. Vốn ở Hoa phủ nhiều năm, cũng khá hiểu biết về thêu thùa, bỗng vú Trần nghi ngờ, nói: “Tài nghệ này, cả Đông Lâm quốc chúng ta e là cũng không tìm nổi người thứ hai. Sao ta thấy cánh phượng hoàng này không giống cách thêu của Đông Lâm, mà lại giống…”.

Sính Đình bỗng giật mình, mỉm cười cầm lại chiếc áo, tiếp tục cúi xuống thêu: “Cách thêu này nọ gì đâu, tại vú Trần thấy nhiều hiểu rộng, tôi chỉ biết thêu thế nào cho đẹp thôi”.

Ở Quy Lạc quốc, tài thêu của nàng cũng được coi là tuyệt kỹ. Tuy rằng trước nay vương phủ Kính An không lan truyền tài thêu ấy ra ngoài, nhưng thường có những quan thần thân cận với vương phủ nhờ người trong phủ giúp để có được những bức thêu của nàng.

Sính Đình vốn rất lười biếng, ngoài việc thêu một vài vật thiết thân cho thiếu gia, nàng ít khi động tay đến thứ khác. Kết quả đã tạo thành câu chuyện ngàn vàng cũng chẳng mua được tài thêu của cô nương Sính Đình ở vương phủ Kính An.

Nhân lúc vú Trần không để ý, Sính Đình nhanh tay tháo hết phần thêu đôi cánh phượng hoàng rồi thêu lại. Nay thân ở nước địch, nàng không thể sơ ý mà để lộ thân phận của mình.
Vất vả hồi lâu nàng mới thêu lại được đôi cánh phượng hoàng, đang định để mắt nghỉ ngơi giây lát, bỗng có người vén rèm, bước vào. Đó là một mỹ nữ trẻ tuổi, dáng người mảnh dẻ, khoác trên mình chiếc áo thêu hoa màu tím nhạt, đôi mắt như nước hồ thu, sống mũi cao gọn, cổ đeo vòng trân châu sáng lấp lánh.

Vừa nhìn thấy, vú Trần vội vàng đứng dậy, cười nói: “Sao tiểu thư lại đến đây?”.

Thì ra là Hoa tiểu thư. Trước giờ Sính Đình chỉ làm công việc bên ngoài, đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy tiểu thư. Không ai bảo ai, những nha đầu trong phòng đều đứng cả lên.

“Vú nuôi, vú cũng ở đây à?”

“Tất nhiên rồi, ta phải trông chừng tiến độ hoàn thành trang phục hôn lễ của tiểu thư chứ. Tiểu thư nhìn chuỗi hạt này, ta phải tự tay xâu từng hạt đấy…”

Hoa tiểu thư có vẻ không thích vú Trần nhiều chuyện như vậy. Nàng ta lướt qua những tấm lụa màu đỏ đậm chất hỷ sự, ánh mắt mang chút muộn phiền, rồi dừng lại ở mấy nha đầu phụ trách khâu vá, như đang tìm kiếm ai.

Ánh mắt Hoa tiểu thư đánh giá từng người một, cuối cùng dừng lại nơi Sính Đình.

“Ngươi, đi theo ta”, Hoa tiểu thư chỉ vào Sính Đình nói một câu, cũng chẳng để Sính Đình kịp lên tiếng, đã vội quay người bước ra ngoài.

“Nô tỳ?”, Sính Đình kinh ngạc chỉ tay vào mình, rồi lại quay sang nhìn vú Trần.

“Tiểu thư bảo cô đi, cô còn đứng đó làm gì? Đi đi!”, vú Trần khẽ đẩy nàng.

Hoa tiểu thư tìm mình làm gì? Chắc không phải đã phát hiện ra thân phận mình chứ?

Sính Đình vừa suy đoán, vừa vén rèm bước ra ngoài, đi theo tiểu thư vào gian chính của tiểu viện, một làn hương khiến người ta dễ chịu như thoang thoảng đâu đây. Sính Đình hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ: Hoa lão gia đối xử với tiểu thư thật tốt, hương thơm này chỉ có ở những vùng băng lạnh, vô cùng quý hiếm, chỉ bậc vương tôn quyền quý mới mua được, thế mà Hoa lão gia đã mua về cho con gái mình.

Thấy Sính Đình đã vào phòng, Hoa tiểu thư vẫy nàng, bảo: “Ngươi lại đây”.

Sính Đình bước lên phía trước, Hoa tiểu thư tự tay đóng cửa lại, rồi vứt cho nàng bộ y phục, nói: “Thay y phục đi”.

Bộ y phục vô cùng tinh tế, chất lụa thuộc hạng thượng đẳng, nhìn qua cũng biết đây là y phục của Hoa tiểu thư.

Thấy Sính Đình ngại ngùng, tay cầm y phục vẻ tư lự, Hoa tiểu thư khẽ nhếch mép, nở nụ cười giảo hoạt: “Ta nhìn rồi, mỗi ngươi có dáng người giống ta nhất. Vốn dĩ ta không định tìm người khác đâu, nhưng nha đầu Đông Nhi hôm nay bỗng dưng bị bệnh, ta đành phải tìm người thay gấp”.

“Đẹp quá!” Ép Sính Đình thay y phục xong, Hoa tiểu thư bước quanh nàng một vòng, vẻ rất vui mừng. Ánh mắt sáng lấp lánh, nàng ta phấn khởi: “Không ngờ dáng người của ta và ngươi giống nhau đến thế. Nếu không nhìn mặt, chắc ai cũng đoán ngươi là một mỹ nhân”. Hoa tiểu thư ngây thơ hồn nhiên, nói năng cũng chẳng kiêng dè gì.

Sính Đình khẽ mỉm cười, không buồn so đo. “Ngươi tên gì?”

“Tiểu Hồng.”

“Tiểu Hồng, ta muốn ngươi làm một việc.” Thần sắc Hoa tiểu thư bỗng hoàn toàn thay đổi, giọng khẽ khàng, “Làm tốt, ta sẽ trọng thưởng. Hỏng việc… ta sẽ phạt thật nặng. Còn nữa, chuyện này tuyệt đối không được cho ai biết. Nếu ngươi nói ra, ta sẽ bảo Hoa quản gia đánh ngươi một trận!”. Tuy nói vẻ dữ dằn, nhưng Hoa tiểu thư chẳng hề có chút gì gọi là uy hiếp.

Sính Đình cảm thấy buồn cười, song vẫn cố ra vẻ sợ sệt: “Tiểu thư, nô tỳ sẽ không nói với ai, sẽ tuyệt đối nghe lời tiểu thư”.

“Ừm, thế mới đúng. Ngươi đừng sợ, thực ra ta cũng chẳng ghê gớm gì đâu”, Hoa tiểu thư lại quay sang an ủi Sính Đình, rồi giải thích, “Ta muốn hôm nay ngươi cùng ta đến dâng hương ở chùa Bán Sơn ngoài thành. Khi vào chùa, ta muốn ngươi mặc y phục của ta, ngoan ngoãn ngồi ở Tĩnh Tư lâu đánh đàn. Mà này, ngươi có biết đánh đàn không?”. Thật là sơ suất, đến lúc này mới nghĩ ra vấn đề then chốt nhất.

Thấy Hoa tiểu thư thấp thỏm nhìn mình lo lắng, Sính Đình khẽ gật đầu: “Biết một chút…”.

“Biết là tốt rồi.” Hoa tiểu thư lại ghé sát tai nàng dặn dò thêm lần nữa, còn dặn đi dặn lại điều quan trọng. Cuối cùng, Hoa tiểu thư động viên Sính Đình: “Đừng sợ, đã có ta”, rồi vừa vỗ ngực, vừa nháy mắt, vẻ vô cùng đáng yêu.





Bình luận