Đun xong siêu nước đổ vào hai chiếc phích, bà cụ Phấn lấy chiếc chảo nhôm cũ đặt lên bếp sau đó bà xúc một thìa mỡ từ chiếc liễn sứ cho vào giữa chảo, đợi cho thìa mỡ tan chảy và bắt đầu sôi nhẹ, lúc này bà cụ Phấn thong thả cầm bát cơm nguội cho vào chảo rồi đảo đều tay, khi chỗ cơm rang ngấm mỡ và săn lại, bà cụ Phấn đập thêm quả trứng và cho thìa nước mắm vào trộn nhanh tay. Lúc người cháu gái tỉnh giấc, trên bàn uống nước đã có hai đĩa cơm rang nóng hổi, bà cụ Phấn ôn tồn nhắc:
-Thôi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng cho nóng.
Vừa xúc cơm rang ăn người cháu gái vừa tấm tắc
khen:
-Trời lạnh như vậy sao bà không ngủ thêm chút nữa,
cơm rang của bà thì ngon tuyệt vời. Trưa nay con xin về sớm, đầu giờ chiều con
sẽ đưa bà lên huyện, mọi việc bây giờ là tùy ở bà nhé.
Đợi người cháu gái đi khuất, bà cụ Phấn bắt đầu dọn
dẹp nhà cửa rồi ngồi bên bếp lò cho ấm, năm nay tuy rét muộn nhưng đợt gió mùa
Đông Bắc khiến nhiệt độ giảm sâu, có lẽ vì thời tiết thay đổi nên cả đêm qua bà
cụ Phấn đau nhức xương khớp không sao ngủ nổi. Ngồi mãi cũng buồn, bà cụ Phấn
mở chiếc hộp gỗ nhỏ lấy ra từng bức ảnh để xem, ảnh của bà thời trẻ được một
phóng viên quân đội chụp, hồi đó bà làm công nhân của Nhà máy dệt 8.3. Khi tờ
báo đăng bài viết có kèm bức ảnh, bà đã cắt bức ảnh trong báo cất đi coi như
báu vật. Đôi mắt già nua của bà cụ Phấn như lóe sáng trước bức ảnh cưới duy
nhất, ảnh bà ôm bó hoa Dơn đứng bẽn lẽn bên cạnh chú rể, dù ảnh đen trắng nhưng
bà vẫn nhớ tấm phông đằng sau màu xanh Cửu Long có dán đôi chim bồ câu trắng
đang tung cánh. Ngoài con số đề ngày 25/10/1974, dòng chữ có nội dung “Vui
duyên mới không quên nhiệm vụ” được hầu hết các đám cưới sử dụng, câu khẩu hiệu
đó như một mệnh lệnh nhắc nhở, bởi vì đất nước vẫn đang trong thời kì chiến
tranh. Ngày đó việc chụp ảnh chỉ thực hiện vào những dịp trọng đại, chính vì
thế bà cụ Phấn không có nhiều bức ảnh để lưu giữ, sau này khi người con trai đã
trưởng thành, bà bắt đầu có nhiều bức hình chụp cùng con trong ngày cưới và
những dịp lễ tết.
Sắp xếp lại những tấm hình chất đầy kỉ niệm, bàn
tay nhăn nheo của bà cụ Phấn thoáng ngập ngừng trước một phong bì có dấu đảm
bảo của bưu điện, dù bà đã bóc thư từ tuần trước và đọc thuộc từng câu từng chữ
trong đó. Theo đúng nội dung thông báo, chiều này bà sẽ có mặt tại tòa án của
Huyện, như vậy sau gần hai năm mòn mỏi đợi chờ, cuối cùng bà cụ Phấn đã sống
được đến ngày ra tòa. Điều này tưởng đơn giản nhưng vì trận ốm thập tử nhất
sinh hồi tháng trước, đã có lúc bà cụ Phấn tưởng sẽ về với tổ tiên khi trong
lòng còn chất chứa bao nỗi niềm không biết bày tỏ cùng ai.
Cuộc đời bà cụ Phấn kể từ ngày về làm dâu làng Văn
Xá, thấm thoắt cũng được gần nửa thế kỷ rồi. Chồng bà không rượu chè, không
trăng gió bên ngoài khiến nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng đúng như người ta nói “ở
trong chăn mới biết chăn có rận”, chồng bà tính gia trưởng nên luôn áp đặt mọi
việc theo ý mình. Kể từ ngày bà phải về hưởng chế độ 176, mọi việc lớn bé trong
nhà đều đến tay, bà phải chăm mẹ chồng liệt giường suốt bảy năm đến khi cụ quy
tiên. Vì là dâu trưởng của họ lớn, bà chưa được ngày thảnh thơi, mọi giỗ chạp
lớn bé đều đến tay, chồng bà chỉ ngồi chỉ tay năm ngón rồi pha ấm trà ngồi rung
đùi thưởng trà làm thơ.
Hai vợ chồng có duy nhất một người con trai, bà
cũng phải nai lưng vỗ béo đàn lợn để có tiền cho con ăn học, rồi tiền lo xin
việc. Bây giờ con bà thành quan chức, nhưng mỗi khi ốm đau, bà vẫn phải lọ mọ
bắt xe ôm ra bệnh viện Huyện để khám và điều trị. Nghĩ đến cảnh chồng con bạc
bẽo, nhiều lúc bà khóc thầm trong lòng, đến bây giờ bà vẫn tự hỏi, sao mình có
thể sống cùng với một người vô tâm lâu đến vậy. Bà nhớ rõ lần phải lên Bệnh
viện mắt Hà Nội để mổ đục tinh thể, gọi điện cho con trai nhờ đưa đi viện, con
trai bà nói bận họp, cực chẳng đã bà phải nhờ chồng đi cùng để làm thủ tục, tuy
nhiên ông chồng bà đã nói ráo hoảnh phải đi giao lưu câu lạc bộ thơ ca. Chính
lời nói vô tâm của chồng như giọt nước làm tràn ly, kể từ dạo đó bà rời xa ngôi
nhà đã gắn bó bao năm để về tá túc ở nhà cô cháu gái.
Bình luận