Chapter 2

icon
icon
icon

Đang ngồi uống trà nhưng ông Sơn vẫn nhận ra tiếng bước chân và tiếng chào hỏi của người con trai từ ngoài ngõ, có lẽ Minh Việt là niềm tự hào của ông và dòng họ Trần. Hễ đi đâu ông đều cảm thấy mát mày mát mặt khi có ai nhắc đến con trai mình, đám cán bộ của làng Văn Xá nhìn thấy ông đều một hai thưa gửi lễ phép, điều này cũng dễ hiểu vì con trai ông đang giữ chức Chánh văn phòng Huyện. Xách chiếc cặp da đen bóng bước vào nhà, vị Chánh văn phòng ngạc nhiên hỏi:


-Chiều nay bố ra tòa xử ly hôn, sao phải mặc bộ quân phục và đeo huân huy chương làm gì.


Ông Sơn đứng ưỡn ngực một cách oai vệ rồi nói với con trai:


- Bố của anh vào sinh ra tử quen rồi, đến công đường cũng phải trong tư thế ngẩng cao đầu, có vậy không đứa nào dám nhờn. Nhân tiện ra tòa, chiều nay bố sẽ vạch rõ cho thẩm phán biết những tội lỗi của mẹ anh.


Minh Việt thở dài rồi nói:


-Thôi con xin bố, chính vì vụ ly hôn của hai người khiến con mất uy tín. Nếu không vì con ngầm can thiệp, có lẽ tòa đã xử lâu rồi. Có lẽ tội duy nhất của mẹ con, đó là việc dám đâm đơn ra tòa đòi ly hôn.


Chưa kịp uống chén trà nóng, điện thoại của vị Chánh văn phòng lại đổ chuông, sau một hồi trao đổi vâng dạ qua chiếc smartphone, Minh Việt quay vào thông báo; Chiều này bố bắt xe lên tòa án huyện đúng giờ, con phải quay về có cuộc họp gấp, dù sao sự xuất hiện của con tại đó cũng không ổn. Con trai đến và đi chớp nhoáng còn nhanh hơn một cơn gió thoảng, một mình ngồi bên ấm trà mới pha, lúc này ông Sơn mới thấm thía sự cô đơn dù vợ ông đã kiên quyết dọn về nhà người cháu gái bên thôn Hạ từ năm ngoái. Ông nhớ lại những tháng ngày đầm ấm đã qua, lúc giải phóng Sài Gòn xong ông được phục viên về làng, con trai ông khi đó cũng vừa mới sinh được vài tháng.
Vốn xuất thân quân ngũ nên ông thích được cống hiến cho xã hội, thời bao cấp khó khăn ai cũng nghèo, ông được bà con trong làng tín nhiệm bầu làm chủ nhiệm Hợp Tác Xã, sau đó lại chuyển qua làm chủ tịch Hội Nông Dân, còn hiện nay ông đương làm chủ nhiệm câu lạc bộ thơ Lục bát của làng Văn Xá, đồng thời kiêm chức trưởng chi hội Cựu chiến binh, tất cả những chức vụ đó không hề đem lại tiền bạc, nhưng ông Sơn lại thấy hãnh diện.


Có lẽ hiểu tính chồng, suốt mấy chục năm chung sống với nhau, bà vợ ông chưa một lần cãi cọ hay hỏi vặn vẹo ông. Mọi việc chỉ thay đổi khoảng hai năm trước, hôm đó thay vì đưa vợ đi khám bệnh theo lịch hẹn, ông Sơn đã nhận lời đi Thanh Hoá để tham gia giao lưu cùng câu lạc bộ thơ ở đó. Khi bị vợ nhắc nhẹ, dù biết mình sai nhưng vốn tính bảo thủ và cố chấp, ông Sơn đã kiên quyết không nhận lỗi về mình, thậm chí ông còn to tiếng trách móc vợ thậm tệ. Vợ ông không nói thêm câu nào, sáng hôm sau bà rời khỏi căn nhà đã gắn bó hơn nửa đời người và để lại cho ông một từ đơn xin ly hôn. Ngày đó ông vẫn nghĩ vợ mình giận dỗi xách túi hành lý sang nhà người cháu dăm bữa nửa tháng, ai ngờ bà vợ ông một đi quyết không quay lại, lá đơn xin ly hôn như con đê chắn sóng giữa hai người.

Bình luận