Chapter 1

icon
icon
icon

Làng Văn Xá lại vào hội khiến cho không khí rộn ràng ở tất cả các thôn, đường làng ngõ xóm bình thường vốn yên lặng là vậy, nhưng mấy ngày hôm nay lúc nào cũng tấp nập người đi lại, có những người làm ăn xa mãi tận Sài Gòn, Bình Dương hay Lâm Đồng cũng thu xếp bay ra gặp gỡ họ hàng người thân. Cụ Diệu mồm bỏm bẻm nhai trầu còn tay chống gậy trúc đi từ đình làng về nhà, trên đường đi cụ luôn mỉm cười đáp lại lời chào hỏi của bà con. Tiếng hát chèo được phát đi từ hệ thống loa khiến bà cụ nhớ lại hồi con trẻ, ngày đó không có loa như bậy giờ nhưng mọi người hễ nghe tiếng trống chèo là tạm gác việc đồng áng để ra sân đình xem diễn. Hội làng ngày trước cũng là dịp cho những đôi trai gái có tình í với nhau có dịp gần gũi, nhiều khi tranh thủ lúc chen vai thích cánh chỗ đông người, người con trai nắm vội tay người con gái. Ngày đó các cô gái được bạn trai năm tay vừa thẹn thùng lại vừa thích, tuy vậy hai bàn tay chỉ nắm nhau được vài phút đã vội buông ra kẻo người làng dị nghị. Có những đôi trai gái sau này vì nhiều hoàn cảnh không đến được với nhau, nhưng cái cảm giác khi được nắm tay người mình thương vẫn theo họ suốt cuộc đời.


Cụ Diệu vừa về đến ngõ, dù chưa bước vào nhà nhưng ánh mắt cụ đã lấp lánh niềm vui khi nhìn thấy con xe ô tô màu đỏ quen thuộc của cô Hậu là con gái cụ đỗ ngay bờ rào. Nhìn thấy con gái đang đứng ngắm mấy cây ăn quả trong vườn, cụ Diệu ân cần hỏi:


-Sao con về mà không gọi điện báo trước để mẹ chuẩn bị cơm nước, bây giờ cũng muộn rồi chỉ có khoanh giò và đĩa xôi lộc thôi.


Hậu chào mẹ nhưng không vào gian từ đường, thoáng chút lưỡng lự như định nói điều gì, cô ngồi xuống bậc thềm đợi mẹ mình mang đĩa xôi và khoanh giò đặt lên mặt bàn uống nước, sau đó cô mời mẹ mình ra ngoài hiên ngồi cho thoáng. Nhà vốn neo người nên sự có mặt của con gái khiến cụ Diệu phấn chấn hẳn, cụ bưng một đĩa nho ra cho con gái thưởng thức. Trong mắt cụ Diệu, Hậu vẫn luôn cần sự chăm sóc như ngày nào, mặc dù thời gian trôi qua, con gái cụ đã ngoài 50 và có cháu gọi bằng bà được vài năm rồi. Sau một vài câu chuyện như thường lệ, Hậu bất chợt nói nhỏ giọng như thăm dò:


-Bố dạo này cyếu lắm rồi, hồi đầu năm con có đi xem bói chỗ mấy ông thầy nổi tiếng, các thầy đều nói chưa chắc năm nay bố qua được kiếp nạn này. Thôi mẹ hãy mở lòng mình vì bố chỉ có ước nguyện được quay về ngôi nhà này, nếu có nhắm mắt xuôi tay bố cũng ước muốn được nằm bên cạnh ông bà tổ tiên ở nghĩa trang của làng mình.


Cụ Diệu nghe con gái nói xong liền thở hắt ra, cụ khó nhọc đứng lên cầm ca thóc vãi ra sân cho đàn gà đang bới đất ở trong vườn. Niềm vui được gặp con gái bỗng chốc tan biến, thay vào đó là sự ưu tư không nói thành lời. Biết im lặng mãi cũng không tiện, cụ Diệu chỉ ôn tồn nói:


-Đây nhà ngôi đường của dòng họ, bố con đi mãi rồi cũng đến lúc phải quay về, âu cũng là hợp lẽ bởi lá rụng về cội.

Bình luận