Chapter 2

icon
icon
icon

Người giúp việc lau dọn được phòng khách sạch sẽ liền dìu cụ Sáng bước ra ngồi để cô dọn nốt phòng ngủ, cô dặn dò cẩn thận:


-Nền nhà đang trơn cụ ngồi nguyên chỗ này cho con nhờ, đi lại rồi vấp ngã lại khổ con, khổ cháu. Nếu cụ nghe lời, dọn phòng ngủ xong con lại cho cụ ăn thêm bữa nữa, ông nhớ chưa.


Cụ sáng gật đầu tỏ í đã hiểu, thật ra cụ tuy có lẫn nhưng tùy lúc. Bước sang tuổi 83 ông đã yếu đi rất nhiều, dù nhiều lúc ông không nhớ nổi tên con và cháu mình, nhưng cụ nhớ nhất rõ những chuyện ngày xưa, có lẽ người già hay sống bằng hoài niệm là vậy. Nhiều đêm không ngủ được cụ nhìn qua cửa sổ phòng ngủ ra ngoài bầu trời đêm có ánh trăng mờ ảo, cụ lại như nghe thấy tiếng trống chèo của những năm 1963, quên sao được khi năm đó lần đầu tiên cụ được nắm tay cô thôn nữ tên là Diệu ở thôn Thượng. Sau này khi đã nên duyên vợ chồng, cụ thoát ly đi công tác còn vợ mình vẫn ở làng tần tảo sớm hôm nuôi hai người con gái trưởng thành. Cả hai cô con gái của cụ hiện đều làm trong ngành ngân hàng giống cụ, cuộc sống dù sung túc nhưng nhiều lúc cụ lại thấy trống vắng ở trong lòng. Tháng trước khi phải nằm viện, tưởng mình không qua khỏi cụ đã nắm tay người Hậu nói như van xin:


-Con hãy đưa bố về làng Văn Xá, nếu có phải đi gặp tổ tiên thì bố cũng muốn được chết trong ngôi từ đường của dòng họ.


Cụ Sáng ngồi im lặng hồi lâu, bất chợt cụ nhìn thấy một bé gái tết nơ hồng tiến đến gần nơi cụ ngồi. Vốn là người yêu quý trẻ con nên cụ đưa cho bé gái một chiếc bánh rồi âu yếm nói:


-Cháu ăn bánh cho đỡ đói, con nhà ai mà đi lung tung thế này khéo lại bị mẹ mìn bắt thì sao.


Mua bánh giò cho bố mình ăn sáng, lúc vừa bước vào phòng khách Hậu thấy bố mình đưa chiếc dép rồi mời ăn, cô liền đưa tay cầm chiếc dép cất đi rồi nói to vào đôi tai đã nghễnh ngãng của bố mình:


-Con mua đồ ăn sáng cho ông đây, mẹ mìn nào ở đây giờ này, rõ khổ đến con gái mình cũng chả nhận ra nữa.


Cụ Sáng nhìn chăm chú vào chiếc bánh giò, ông nuốt nước bọt rồi nói như một đứa trẻ:


-Em đói quá, cả sáng ngủ dậy chưa được ăn gì.


Lau dọn xong phòng ngủ, người giúp việc vừa bước ra đã nhìn thấy cụ Sáng đứng tần ngần còn chiếc quần ngủ đã ướt sũng, cô chỉ biết rên rỉ:


-Hôm nay mưa phùn gió bấc vậy nhưng cụ từ sáng đái ướt mất ba chiếc quần rồi, cứ như này chắc con phải đóng bỉm cả ban ngày cho cụ.


Hậu bưng đĩa bánh giò ra xúc cho bố mình ăn, cô bần thần nói với người giúp việc:


-Tình hình này chắc chị cùng chị Hiền sẽ thu xếp cho cụ về quê sớm vậy.


Lau lại chỗ nền nhà sũng nước đái, người giúp việc bật máy hút bụi để làm sạch luôn tấm thảm, trong lúc đó Hậu ngồi bón từng thìa bánh giò cho bố. Vốn là người cẩn thận nên cô cho bố mình ăn một cách chậm rãi, lâu lâu lại bón cho thìa nước. Cụ Sáng ngồi ăn ngoan ngoãn như một đứa trẻ, chốc chốc cụ lại đưa tay với chiếc khăn buộc quanh cổ để lau miệng. Đang ăn sáng, cụ Sáng nhầm tiếng máy hút bụi là tiếng trống chèo, bất chợt  trước mặt ông là hai cô thôn nữ của làng Văn Xá ngày nào. Ngắm nhìn khuôn mặt của người thôn nữa trước mặt, cụ thảng thốt kêu lên:


-Diệu có nhớ anh không.

Bình luận