Chapter 1

icon
icon
icon

Tiếng gà gáy bên nhà hàng xóm khiến họa sĩ Vĩnh Lộc tỉnh giấc, nhìn đồng hồ chưa đến 6 giờ nên trời vẫn tối đen như mực. Biết nằm thêm cũng không ngủ được nên họa sĩ Vĩnh Lộc chui ra khỏi chăn ấm, thay vì pha ấm trà sớm như mọi ngày, người họa sĩ tài hoa ngồi lặng lẽ bên giá vẽ, tấm toan trắng được căng sẵn từ lâu, nhưng chưa một nhát cọ nào được thể hiện. Cũng giống như những công việc sáng tạo khác, anh hiểu rằng người nghệ sĩ luôn cô đơn khi đối diện với việc tạo ra tác phẩm. Công chúng trầm trồ khi thưởng thức một tác phẩm hội họa xuất sắc, độc giả tấm tắc khi đọc một truyện ngắn hay, nhưng mấy ai hiểu được tận cùng của thăng hoa chính là nỗi cô đơn đến cùng cực. Tiếng chuông gió ngoài ban công đập vào nhau tạo thành những âm thanh dồn dập, báo hiệu cơn gió mùa đông bắc đã tràn về từ đêm qua, căn phòng ấm cúng trên tầng 4 của khu tập thể cũ nát, nơi đây là xưởng vẽ đồng thời cũng là chỗ sinh sống của học sĩ Vĩnh Lộc. Từ ngày tác phẩm SƠN NỮ và SEN TRẮNG của anh giành được giải Nhất trong triển lãm mỹ thuật, kể từ đó Vĩnh Lộc không sao vẽ được một tác phẩm nào ưng Ý, có lẽ tác phẩm hội họa đó là đỉnh núi cao mà anh phải vượt qua, nếu không chàng họa sĩ chỉ là cái bóng mờ nhạt của chính mình. Khi những tia nắng sớm đầu tiên xuất hiện, cánh cửa gỗ cũ nát của căn phòng mở ra, tiếng cót két do những bản lề bị khô dầu đã khiến Vĩnh Lộc trở về thực tại. Người mẫu Thủy Tiên nhẹ nhàng bước vào căn phòng bừa bộn chất đầy những bức tranh cũng các tấm toan, như một thói quen từ trước, Thủy Tiên cầm bộ ấm chén đi về phía gian bếp nhỏ. Họa sĩ Vĩnh Lộc chăm chú quan sát từ lúc Thủy Tiên rót nước sôi tráng những chén trà, đến khi cầm chén trà ngát hương sen, chàng họa sĩ không vội nhấp môi, anh thưởng thức bằng mắt, bằng mũi trước. Hết tuần trà thứ nhất, khi người mẫu Thủy Tiên chuẩn bị cho tuần trà thứ hai, lúc này chàng họa sĩ nhận xét nước pha hôm nay làm hỏng vị trà.

Thủy Tiên bối rối thú nhận:

-Đúng là nước mưa đã hết từ chiều qua, nhưng em thấy anh có vẻ đang chìm đắm trong suy tư nên chưa kịp nói.

 

Họa sĩ Vĩnh Lộc ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của Thủy Tiên, đợi cho ánh sáng tự nhiên rọi vào gần giá vé, chàng họa sĩ đặt chiếc máy sưởi dầu hướng về chiếc bục nhỏ đã trải sẵn tấm vải màu đỏ đun làm nền, sau cái gật đầu của Vĩnh Lộc, người mẫu Thủy Tiên bước vào sau tấm rèm, cô chậm rãi trút bỏ xiêm y rồi nằm dài trên chiếc bục làm mẫu vẽ. Căn phòng lúc này trở lên yên tĩnh đến kì lạ, chỉ có tiếng bút vẽ chạy sột soạt trên toan, ánh mắt chàng họa sĩ lướt nhìn cơ thể tuyệt đẹp của người mẫu, tay anh pha màu vung những nét cọ nhẹ nhàng và dứt khoát, có lẽ cây cọ không theo kịp cảm xúc, họa sĩ Vĩnh Lộc chuyển sang dùng bay để vẽ. Thủy Tiên nằm im lặng, toàn thân cô như một bức tượng thần vệ nữ không tì vết, đôi mắt Thuỷ Tiên dành cho chàng họa sĩ cái nhìn đầy ngưỡng mộ. Không giống những người mẫu nude chuyên nghiệp khác, Thủy Tiên nhận lời làm mẫu cho Vĩnh lộc bởi vì cô cảm phục và yêu say đắm con người tài hoa này. Sinh ra và lớn lên ở làng Võng Thị, ngay từ lúc còn bé Thủy Tiên đã làm quen với công việc ướp trà sen, thứ trà để cô ướp được mua tại chính vùng Tân Cương của Thái Nguyên, còn sen để ướp chỉ có thể là sen của Hồ Tây, có như vậy mới tạo ra được một thứ trà sen không lẫn vào đâu được. Họa sĩ Vĩnh Lộc là người còn trẻ nhưng rất sành trà, anh thừa hưởng điều này từ cha và ông nội của mình, vì vậy trà sen do Thủy Tiên tự tay ướp, họa sĩ Vĩnh Lộc phải dùng nước mưa được chở từ quê nhà bên Đông Anh về để pha. Khi kết hợp mọi thứ lại với nhau, ấm trà sen tựa như báu vật của trời đất thiên nhiên ban tặng. Đã từ lâu, việc thưởng trà bên người tri kỉ thông minh xinh đẹp Thuỷ Tiên, đối với chàng hoạ sĩ là thói quen khó cưỡng, anh đã âm thầm rút khỏi những cuộc gặp mặt ồn ào trong các quán nhậu cùng bạn bè, anh cũng từ bỏ nhiều thói quen khác chỉ giữ lại cho mình thú vui tao nhã. Thuỷ Tiên vừa là người mẫu, vừa là người tình, nhưng trên hết cô là người bạn tâm giao của chàng hoạ sĩ. Cô có vẻ đẹp của loài hoa như đúng tên của cô vậy, nhưng để lột tả được vẻ đẹp trời phú đó, chàng hoạ sĩ đang lâm vào bế tắc. Lúc bức tranh gần hoàn thành, họa sĩ Vĩnh Lộc cảm thấy tác phẩm như thiếu một điều gì đó, nhìn cô gái nằm choán hết cả chiều ngang của tác phẩm, dù vẫn căng mọng vẻ xuân thì nhưng vô hồn và tẻ nhạt. Thất vọng và chán nản, Vĩnh Lộc buông rơi chiếc bay xuống nền nhà, anh thở dài nói với Thủy Tiên:

-Thôi em mặc đồ vào cho đỡ lạnh, anh đưa em sang Đông Anh kiếm nước về pha ấm trà mới.

 

Lúc Thủy Tiên mặc xong quần vào và bước ra, bất chợt có tiếng gõ cửa vang lên, tiếng gõ lúc đầu còn rụt rè, sau là những tiếng gõ đầy dứt khoát. Họa sĩ Vĩnh Lộc nhíu mày vẻ khó chịu, bởi ngoài Thủy Tiên và mấy nhà sưu tập tranh thân thiết, anh chưa từng tiếp đón ai ở xưởng vẽ của mình. Ngay lúc Vĩnh Lộc ra mở cửa, Thủy Tiên nhanh nhẹn tráng lại chén rồi tiếp thêm nước sôi vào ấm trà, dù cô biết trà nước hai lần này không làm cho Vĩnh Lộc hài lòng. Vị khách là một ông già hơn bảy mươi tuổi, nhìn khuôn mặt khắc khổ nên cả họa sĩ Vĩnh Lộc cùng Thủy Tiên đoán ngay không phải là nhà sưu tập tranh. Đợi cho khách ngồi xuống, Vĩnh Lộc thong thả rót trà mời khách, đúng như suy đoán ban đầu, ông cụ lặng lẽ uống trà nhưng không cảm nhận được sự cầu kì của việc ướp trà sen, sự tinh tế của hương vị. Chén trà vừa uống cạn, ông cụ run run đưa cho họa sĩ Vĩnh Lộc bức ảnh chụp tác phẩm do anh vẽ rồi khẩn khoản đề nghị:

-Tôi biết đã có người mua bức này rồi, nhưng họa sĩ có thể bán lại cho tôi được không, hoặc anh vẽ lại một bức giống như vậy cũng được.

Một cảm giác khó chịu dâng trào, dù không biết ông cụ hỏi mua bức tranh làm gì, nhưng họa sĩ Vĩnh Lộc vẫn lịch sự cho biết đây là tác phẩm độc nhất, sẽ không có chuyện anh vẽ lại rồi bán tiếp được. Ông cụ im lặng hồi lâu, tiếng chuông gió vẫn va vào nhau lanh canh ngoài ban công, để xóa tan sự im lặng cũng như thay lời giải thích, ông cụ lấy trong túi áo ngực ra một bức ảnh khác, sau khi thẫn thờ ngắm nhìn bức ảnh, ông cụ run run đưa cho họa sĩ Vĩnh Lộc rồi giải thích, dù không hiểu biết gì về nghệ thuật, đây là nguyên nhân khiến ông muốn có bức tranh đó, mặc dù nếu họa sĩ đồng ý, chắc ông phải bán hết tài sản mới đủ tiền mua. Đón nhận bức ảnh của ông cụ đưa, họa sĩ Vĩnh Lộc cùng người mẫu Thủy Tiên đều lộ vẻ kinh ngạc, người con gái trong bức ảnh giống như đúc cô sơn nữ trong tác phẩm đạt giải. Nói đúng hơn hai người là một, chỉ khác nhau ở hình thức lưu lại, một là ảnh chụp còn một là tác phẩm hội hoạ. Ông cụ buồn bã nói:

-Bạch Liên là đứa con gái duy nhất của tôi.

Bình luận