Đứng tần ngần bên bờ suối, Vĩnh Lộc nhận ra vị trí gặp cô sơn nữ năm ngoái, nhưng tảng đá nơi cô ngồi cho anh vẽ, theo như cậu người dân tộc kể lại, có một đợt lũ quét đã đẩy nó trôi về phía hạ nguồn cách xa nhiều cây số. Nhìn bên kia con suối có một vị sư già đang hứng nước vào chiếc can nhựa, Vĩnh Lộc lội qua bên đó làm quen, thấy anh chàng người thành phố hỏi mình tu ở đâu, vị sư già ngước mắt nhìn lên đỉnh núi rồi nói:
-Khắc đi khắc biết.
Mặc cho Vĩnh Lộc ngỏ ý xách hộ can nước, vị sư già vẫn đeo sợi dây rồi cõng can nước bấm ngón chân men theo vách đá đi lên đỉnh núi, có lẽ không quen với việc leo núi nên dù đi người không, nhưng Vĩnh Lộc vẫn phải cố gắng mới theo kịp vị sư già. Điều kì lạ ở chỗ, can nước bị thủng nên càng leo cao chỗ nước trong can cũng chảy cạn dần theo từng bước chân của vị tu hành. Sau khi leo cao rồi băng qua một khu rừng rậm, ở trên lưng chừng núi cao có một ngôi chùa ẩn hiện trong mây trắng. Gọi là chùa nhưng nó chỉ nhỏ như một gian nhà cấp bốn, ngoài ra có thêm một căn nhà ngang lợp lá dùng làm nơi sinh hoạt. Điều Vĩnh Lộc ngạc nhiên và sửng sốt, ngay ở sân chùa có một bể nước nhỏ, nước được dẫn từ ống bương chảy từ trên đỉnh núi xuống. như đoán được tâm trạng của khách, vị sư già ôn tồn giải thích, ôngđâu có gánh nước dưới suối lên tận đây, ông đang gánh nghiệp của chính mình. Trong ngôi chùa cũ nát, trên ban thờ chỉ có một pho tượng Phật, theo sự giới thiệu, pho tượng do vị sư già tự đục đẽo mà thành, nhìn pho tượng không thấy giống Phật nên Vĩnh Lộc thắc mắc tại sao vị sư không mua một bức tượng dưới xuôi rồi chuyển lên đây để thờ. Vị sư già chậm rãi nói, từng lời của ông khiến chàng họa sĩ tỉnh ngộ:
-Phật tại tâm rồi, ai hướng thiện đều có sẵn Phật tính, bức tượng không giống nhưng lòng thành tâm hướng Phật, vậy là có Phật.
Bữa cơm chay đạm bạc được dọn ra, trong bữa ăn chàng họa sĩ kể lại câu chuyện kì lạ của mình từ năm ngoái, Vĩnh Lộc không quên nhắc lại việc mình cùng cô sơn nữ ngủ ngay dưới cây Shan tuyết cổ thụ ngay gần chùa. Vị sư già nghe xong chậm nói một cách đầy ẩn ý cho anh hiểu, nhà Phật dạy vạn sự tùy duyên, nếu có duyên ắt sẽ gặp lại. Dưới ánh trăng thượng huyền, ngôi chùa lúc này nằm lọt thỏm trong mây, nhìn qua cửa sổ Vĩnh Lộc cảm giác có thể đưa tay kéo đám mây vào bên trong vậy. Vị sư già đun siêu nước pha trà, ngay khi nhấp môi thưởng thức ngụm trà đầu tiên, vốn luôn tự phụ là sành trà nhưng chàng họa sĩ cảm nhận ngay, anh lần đầu tiên được thưởng thức chén trà ngon đến vậy. Vị sư già giảng giải cho anh rõ, trà shan tuyết mọc trên núi cao đã là báu vật của thiên nhiên, nhưng nếu pha trà bằng nước suối nguồn từ trên núi, sẽ không có thứ trà nào sánh bằng, kể cả thứ trà sen được hãm bằng nước mưa đun sôi của cậu. Hai người một già một trẻ cùng thưởng trà đàm đạo đến gần sáng mới đi ngủ, lúc Vĩnh Lộc tỉnh giấc đã thấy vị sư già đang ngồi thiền trên một tảng đá chênh vênh, ngay dưới chân ông có một bông sen trắng, giống bông hoa được cô sơn nữ cầm trên tay khi gặp anh. Sau khi dành cả sáng thăm thú quanh chùa, Vĩnh Lộc mạnh dạn hỏi nhà sư:
-Ở trên núi cao quanh năm mây mù bao phủ, sư cụ gõ mõ tụng kinh cũng đâu có ai nghe được.
Vị sư già mỉm cười nói một cách nhẹ nhàng, vốn dĩ pho tượng bằng gỗ, ban thờ bằng đá, vậy gõ mõ tụng kinh cho gỗ đá là những vật vô tri vô giác sẽ uổng công. Ta tụng kinh cũng như con và mọi người ở dưới xuôi vào chùa khấn Phật thôi, lúc đó Phật nào nghe thấy được. Chẳng phải chúng ta khẩn cầu cho chính bản thân mình nghe hay sao, nếu tâm hướng Phật, lúc đó tâm hồn sẽ được giác ngộ, nẻo Phật vốn từ bi là vậy. Nhấp chén trà có vị vừa lạ vừa quen, họa sĩ Vĩnh Lộc không kìm nén được liền chắp tay hỏi:
-Bạch thầy, đây là thứ trà gì mà tuyệt hảo đến vậy.
Vị sư già phảng phất nụ cười thoát tục, ngài đưa tay lần tràng hạt rồi nói nhỏ:
-Đây là trà Shan tuyết được đun bằng nước suối nguồn có tên là TRINH NỮ BẠCH CỐT.
Vị sư già nhận thấy sự bối rối ở khuôn mặt của chàng Vĩnh Lộc, ông rót thêm tuần trà thứ hai cho anh. Đợi chàng họa sĩ thưởng thức chén trà ngon xong, lúc này ông mới giải thích kĩ hơn. TRINH NỮ BẠCH CỐT là loại nước chảy từ trên núi cao, sau đó nó lắng đọng lại ở một mó nước, nơi đó có bộ xương trắng của một trinh nữ, ta đoán có thể đó chính là người con gái mà con đang kiếm tìm. Loại nước ngâm xương của trinh nữ đã khiến cho chén trà ở đây ngon tuyệt hảo, dù con có đi khắp dọc dài thế gian này, con sẽ không tìm được loại nào ngon hơn, riêng ta vẫn quen gọi nó một cách dân dã là trà diệt dục. Nghe xong những lời nói của vị sư già, chén trà đang cầm trên tay của Vĩnh Lộc rơi xuống dất vỡ tan.
Bình luận