Chương 4 - Tôi đã tình cờ gặp lại anh trong đám cưới

icon
icon
icon

Đinh Tuấn Kiệt cầm kéo cẩn thận cắt tấm ga trải giường, người đàn ông nào làm việc này
cũng chất chứa rất nhiều tâm sự, trông anh không phải đang cắt một mảnh vải mà là cắt Lâm Tiểu Nê ‐ người anh đã quen biết từ lâu.
Lần thứ hai họ gặp nhau là trong đám cưới một người bạn hay đánh cờ của anh. Những người bạn cờ thường có duyên với nhau, cô dâu cũng rất xinh đẹp. Tất cả khách mời đang đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ. Thỉnh thoảng có người gây rối. Thường thì những người không quen với cô dâu, chú rể hay thu mình vào một góc uống vài cốc rượu, nhưng khi cô dâu chú rể tới mời rượu họ lại không ngừng thốt ra những lời chúc có cánh.
Nhiệm vụ của phù rể Đinh Tuấn Kiệt là không để cho cô dâu, chú rể say mèm; anh tìm mọi cách để ngăn chặn người
Đến lần thứ “n” anh vào nhà vệ sinh thì nhìn thấy một nhóm các cô gái đang đứng trước nhà vệ sinh nữ. Một cô chắc vẫn là sinh viên cứ liên tục gõ vào cửa nhà vệ sinh đã bị khóa chặt gọi to: “Tiểu Nê à, mau mở cửa đi! Mọi người sắp không nhịn nổi nữa rồi!”.
Anh chăm chú nhìn sang phía nhà vệ sinh nữ, bên trong vọng ra tiếng khóc của một cô gái, cô ấy đang gào khóc. Anh băn khoăn không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vì nhịn từ lâu nên anh vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nam. Lúc này thoải mái hơn nhiều, anh lắng nghe tiếng khóc từ phòng vệ sinh bên cạnh, dường như người đó đang trách móc, mắng chửi một ai đó, nhưng anh không nghe rõ lắm. Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh nam, đi ngang qua nhà vệ sinh nữ anh đã bị cô gái trông giống như sinh viên lúc nãy vội vàng túm lại.
“Này, anh giúp chúng tôi xô cánh cửa này ra nhé! Cô ấy ở trong đó một mình, lại khóa trái cửa nữa”.
Đinh Tuấn Kiệt đang định giải thích cho cô ấy rõ mình đang bận đi tiếp khách, nhưng chưa kịp nói thì đã bị bọn họ kéo tới trước cửa nhà vệ sinh nữ. Anh ngạc nhiên nhìn đám người sau lưng mình tự động lùi về phía sau để anh có thể lấy đà đẩy cửa. Không biết làm gì hơn, anh đành thử xem sao.
Lúc này dường như cô gái trong nhà vệ sinh khóc mệt rồi, không nghe thấy tiếng gì nữa. Việc này khiến đám con gái sau lưng anh lại nhốn nháo bàn tán.
“Sao lại không nghe thấy tiếng gì nữa nhỉ?”.
“Đúng vậy, lúc nãy đang còn khóc ghê lắm kia mà, tự nhiên lại không khóc nữa, lẽ nào…”.
“Lẽ nào cô ấy bồng bột nghĩ quẩn ư?”. “Mình nghĩ có khả năng lắm, có lẽ đúng rồi”.

Thực tế chứng minh rằng phụ nữ là những người rất giỏi tưởng tượng và lắm điều khiến người ta phát sợ.
Đám phụ nữ sau lưng khiến Đinh Tuấn Kiệt bối rối, làm anh cuống cả lên, mạng người là quan trọng hơn cả, hơn nữa không thể để có chuyện không hay xảy ra trong đám cưới của bạn mình được. Thế là anh nín thở, lùi lại ba bước… sau đó dùng hết sức chạy về phía trước giống như cảnh trong trận đấu bò ở Tây Ban Nha, có điều lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn… Lâm Tiểu Nê bất ngờ mở cửa.
Tiểu Nê trốn trong nhà vệ sinh “xả” nỗi bực tức, được một lúc cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Ngoài kia những người muốn đi vệ sinh chắc sắp không chịu nổi nữa rồi, cô thầm nghĩ nếu giờ mà mình không chịu ra e rằng có người mất mạng cũng nên. Vì thế cô quyết định rửa mặt, nhẹ nhàng vỗ vào mặt mình để khuôn mặt hồng trở lại, rồi chỉnh kiểu tóc. Lúc này cô lại cảm thấy mình xinh xắn, đáng yêu, cô nhẹ nhàng vặn tay cầm cửa.
“Mình ra…” Lâm Tiểu Nê vẫn chưa nói hết câu, không kịp hiểu xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thì đã bị một vật gì đó nặng như khối sắt đâm sầm vào.
Lúc mọi người đổ dồn vào, thì thấy hai người ngã trên sàn nhà vệ sinh trong tư thế rất mùi mẫn. Đinh Tuấn Kiệt nhận ra mình đang đè lên một cô gái, cô ta đang cố quay mặt lại, nhìn cũng biết cô đang rất đau. Dường như cô đau đến mức không nói được gì nữa. Đinh Tuấn Kiệt vội vàng bò khỏi người Tiểu Nê. Anh không để ý tới mình vội hỏi cô gái kia có đau không rồi giơ tay định đỡ cô ta dậy.
“Anh đi đi!” Lâm Tiểu Nê tức tối quát lên, ai ngờ cô lại bị một gã giời ơi đất hỡi ở đâu tới đâm sầm vào. Trong lòng cô vốn đã bực bội sẵn, không ngờ lại tìm được gã này để trút giận.
“Anh có mắt không đấy hả? Cho dù không có mắt thì cũng không được xông vào nhà vệ sinh nữ chứ? Anh đúng là đồ lập dị! Đồ háo sắc! Anh đâm vào tôi đau chết đi được, rốt cuộc anh muốn làm gì?”.
“Tôi…” Đinh Tuấn Kiệt muốn giải thích, nhưng anh chợt nhận ra cô gái này trông rất quen. Đôi mắt, cái miệng…
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người đẹp bao giờ à?”. Thấy anh ta cứ nhìn mình chằm chằm, cô lại tiếp tục mắng: “Đúng rồi, tôi biết anh. Anh chính là phù rể đúng không? Anh có biết quan hệ của tôi với chú rể không? Đừng có làm phiền tôi, tôi…”. Đột nhiên cô nhớ ra đây chính là người đàn ông trong bệnh viện đã bị cô thực hành tiêm lần đầu, cô còn nhớ là đã chơi tạo hình bằng tay với anh rất lâu nữa.
“A, đúng là anh rồi!”. “Đúng là cô sao?”.
Tiếng động lớn và tiếng hét to phát ra từ phía nhà vệ sinh đã làm kinh động chú rể Giai Nhiên. Khi anh tới nơi chỉ thấy ông bạn thân Đinh Tuấn Kiệt và cô em Tiểu Nê đang ở trong đó, trông họ sung sướng cứ như tình cờ gặp được đồng hương vậy, anh vồn vã hỏi: “Chuyện gì vậy Tuấn Kiệt?”.
“Mình đã gặp cô gái này…” Đinh Tuấn Kiệt định thuật lại toàn bộ sự việc cho Giai Nhiên nghe, nhưng Tiểu Nê đã ngăn lại.
“Sự việc là thế này. Anh này là bạn em, chúng em quen biết nhau, em nhìn thấy anh ấy ngã trong nhà vệ sinh nên tới dìu anh ấy dậy thôi. Chẳng có chuyện gì đâu, hoàn toàn không có chuyện gì cả”, nói rồi cô gượng cười.
Tiểu Nê không muốn đem tới bất kỳ rắc rối nào cho Giai Nhiên, đặc biệt là trong hôn lễ của anh. Đây chính lời thề của cô với bản thân trước khi tới đám cưới.
Người bạn mà Tiểu Nê quen biết lại ngã trong nhà vệ sinh nữ, cần Tiểu Nê tới dìu dậy ư? Giai Nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng anh cũng không hỏi thêm nữa.
Chẳng gì thì cô ấy đã nói ra, vậy thì đúng như thế rồi.
“Tuấn Kiệt, hóa ra các cậu quen nhau à? Mình cũng đang định giới thiệu Tiểu Nê cho cậu đấy”.
Đinh Tuấn Kiệt định kể rõ sự thật cho Giai Nhiên là hai người cũng không hẳn là quen biết nhau lắm, nhưng vừa mở miệng nói được chữ “Tôi” thì đột nhiên biến sắc. Chỉ cần suy đoán một chút cũng nhận ra cô gái có cái tên Tiểu Nê với nụ cười ngọt ngào trên môi đang véo anh đau điếng.
“Hai người đã quen biết nhau, vậy Tiểu Nê thay anh tiếp Tuấn Kiệt nhé, anh ra ngoài tiếp khách đây”. Giai Nhiên dịu dàng nói với Tiểu Nê rồi tươi cười bước ra ngoài.
Sau khi nghe Giai Nhiên nói Tiểu Nê cảm thấy rất phấn chấn. Giai Nhiên nhờ cô tiếp đón Tuấn Kiệt, điều đó chứng minh anh coi cô là người nhà còn Tuấn Kiệt chỉ là khách mà thôi, có nghĩa là anh ấy coi trọng cô hơn Tuấn Kiệt.
“Sao cô lại véo tôi?” Đinh Tuấn Kiệt thắc mắc hỏi lại.
“Bởi vì tôi thích thế”. Trước khi Tiểu Nê và cô bạn thân ra khỏi nhà vệ sinh, cô nàng còn quay đầu nói với Tuấn Kiệt. Lúc nói câu này ánh mắt cô long lanh, khuôn mặt thẹn thùng, nhẹ nhàng thể hiện sự ngượng ngùng của một thiếu nữ.
Đinh Tuấn Kiệt không kịp nghĩ xem cô thích cái gì thì cô đã đ i rồi. Liền sau đó, anh bị xô đẩy trong đoàn người ập vào nhà vệ sinh.
Sau đó trong đầu Đinh Tuấn Kiệt vẫn lởn vởn rất nhiều điều “kỳ lạ”. Lúc uống rượu cùng khách khứa, anh cứ đưa mắt nhìn xung quanh, anh muốn tìm cô gái có tên Lâm Tiểu Nê. Từ trước đến giờ anh chưa từng gặp cô gái nào lại tràn trề sức trẻ và hấp dẫn đến vậy!
Tiếc là anh không nhìn thấy cô nữa.
Giai Nhiên nói là bố cô đã sai người tới đón cô về nhà.
Tự nhiên Đinh Tuấn Kiệt cảm thấy cô đơn, lạc lõng lạ lùng.

Lúc này đây khi đang cầm trên tay vệt “ngàn vàng” mà cô để lại, bỗng anh nhớ lại sự kỳ lạ trong lần đầu tình cờ gặp gỡ giữa hai người, anh cảm động vô cùng. Tiểu Nê là cô gái đáng yêu, mỗi biến cố trong cuộc đời cô giống như các nốt nhạc du dương, đó là sự sinh động của cuộc sống.
Tới tận bây giờ anh vẫn nhớ như in cảm giác cầm bàn tay mềm mại của Tiểu Nê để dạy cô tạo hình bằng tay; cảm giác đó giống như anh đã chạm vào một mối tình mới vậy.

Bình luận