Chương 5 - Tôi và Đinh Tuấn Kiệt

icon
icon
icon

Thực ra có thể nói tôi và người đàn ông có tên Đinh Tuấn Kiệt rất có duyên với nhau. Bởi chúng tôi đã gặp nhau hai lần trong nhà của Giai Nhiên.
Trước đây mẹ tôi không thích tôi thường xuyên sang nhà Giai Nhiên chơi, bà nhắc nhở: “Con gái con đứa phải giữ kẽ một chút”.
Khi đó tôi đã không thích nghe lắm.
Sau khi dự đám cưới của Giai Nhiên về, mẹ nói tôi đã thay đổi. Tôi lại cho rằng mẹ mới là người thay đổi, lúc này bà rất thật lòng nói: “Con nên sang nhà anh Giai Nhiên chơi đi!”.
Tôi trở nên trầm tính hẳn, không hay nói năng như trước; thậm chí tôi còn cảm thấy không có nhu cầu nói nữa.
Ví dụ mẹ tôi hỏi: “Tiểu Nê, có đói không con?”. Tôi lắc đầu.
Hay khi mẹ tôi hỏi: “Tiểu Nê, ở trường có chuyện gì hay không con?”.
Đầu tiên thì tôi gật đầu, sau đó lại lắc đầu, có nghĩa là có thì có nhưng con không biết. Mẹ tôi chẳng biết làm thế nào, bà sợ rằng nếu tôi cứ tiếp tục như thế sẽ biến thành một con ngốc. Do vậy, lần đầu tiên bà ép tôi sang nhà Giai Nhiên với mong muốn: “Không chừng con bé nhìn thấy người ta hạnh phúc sẽ bỏ cuộc thôi”.
Nếu không vì mẹ cứ kéo tôi sang nhà Giai Nhiên, thì có lẽ cả phần đời còn lại, tôi sẽ không bao giờ đặt chân tới phòng anh nữa, bởi tôi đã tự thề với mình thế rồi. Tôi đã thề như thế từ khi biết Giai Nhiên có bạn gái, tôi đã ép mình giữ lời thề trong vòng một năm, cuối cùng lời thề của tôi đã bị phá bỏ bởi sự ép buộc của mẹ.
Mẹ tôi và mẹ Giai Nhiên chỉ quen biết nhau sơ sơ nhưng mẹ anh lại tương đối nhiệt tình khi thấy tôi và khuôn mặt tươi cười của mẹ tôi trước cửa.
“Ôi trời! Tôi lại cứ tưởng là ai kia! Thật là khách quý!
Hai mẹ con mau vào nhà đi!”, bà nói to.
“Đã bao nhiêu lần muốn mời bà sang nhà tôi chơi mà chưa mời được, bây giờ tôi tự sang, bà chớ chê cười nhé”, mẹ tôi nói.
“Đâu có, đâu có! Tôi lại cứ tưởng bà chê nhà tôi bừa bộn
chứ!”.
Sau đó hai bà tiếp tục tâng bốc nhau cứ như không có mặt tôi ở đó vậy.
“Mẹ à, nếu không có chuyện gì, con xin phép về trước nhé”, tôi thờ ơ nói.
“Ăn cơm xong hẵng về.” Mẹ Giai Nhiên lúc này mới để ý tới sự có mặt của tôi, bà liền đon đả: “Anh Giai Nhiên của cháu đang ở trên gác, cháu lên tìm nó đi”.
Bà lại nói vọng lên: “Giai Nhiên à, mau ra xem ai tới chơi kìa”.
“Ai bảo cháu muốn…” Vừa nói tới đây tôi nghe thấy giọng ai đó rất quen.
“Ai đấy?” Giai Nhiên ló đầu ra khỏi cửa phòng, “Tiểu Nê hả, em tự lên nhá” rồi thụt đầu lại.
Tôi tức sôi lên, ai thèm đến tìm anh chứ!
Đúng lúc tôi đang dỗi không muốn lên thì lại thấy một cái đầu khác lại ló ra lắc lư.
Đó là Đinh Tuấn Kiệt.
Đương nhiên lúc đó tôi không thể ngay lập tức nhớ ra tên anh, tôi như người chết đuối vớ được cọc, buột miệng theo phản xạ có điều kiện: “Hóa ra anh ở đây, em cũng đang muốn tìm anh” nói rồi vội vàng trèo lên gác.
Tôi có cảm giác rất thân thuộc với nơi này. Đã một năm trôi qua nhưng dường như không có sự thay đổi nào. Tôi thấy sống mũi cay cay cứ đứng đờ ra trước cửa phòng Giai Nhiên một lúc. Chờ tới khi mình bình tĩnh trở lại mới bước vào.
Tôi nhận thấy Giai Nhiên và Đinh Tuấn Kiệt đang tập trung cao độ vào thế cờ trước mặt.
Đẩy cửa bước vào một lúc rồi mà không có ai để ý khiến tôi lúng túng.
“Em à, ngồi xuống đi em.” Giai Nhiên ngẩng đầu lên mới phát hiện ra tôi, anh thản nhiên nói.
Tôi ngồi xuống. Tôi cố gắng xử sự bình thường, vì mẹ nói lúc này trên mặt tôi đang khắc ba chữ “Tôi thất tình”. Nếu sớm biết sẽ thế này, thà tôi ở nhà cho đến khi tĩnh tâm trở lại rồi tới cũng chưa muộn.
Phòng của Giai Nhiên đã thay đổi rất nhiều, cái bàn trang điểm mới khiến tôi khó chịu. Lúc này nó dựa vào oai chủ nhà, nằm chềnh ềnh ở vị trí đắc địa thị uy với tôi.
Tôi nhìn vào gương, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, sau đó hỏi Giai Nhiên: “Chị dâu… đi đâu rồi anh?”. Tiếng “chị dâu” nói ra còn khó khăn hơn cả tưởng tượng của tôi.
“…” Giai Nhiên vẫn đang chú tâm vào bàn cờ.
Đúng lúc tôi đang khó xử tột độ thì Đinh Tuấn Kiệt ngẩng đầu lên nói hộ: “Người ta hỏi anh bà xã anh đi đâu kìa?”.
“Thế à?” Lúc này Giai Nhiên mới quay lại nhìn tôi lạnh lùng, sau đó anh lại chúi đầu vào bàn cờ, hững hờ buông một câu: “Đi làm rồi”.
Sau đó tiếng đập chan chát của những quân cờ khiến tôi im tịt, không nói được câu gì nữa. Nhưng cuối cùng họ đã phải để ý tới tôi, các bạn biết không, tôi đã lật bàn cờ của họ.
Hóa ra trước đây Đinh Tuấn Kiệt và Giai Nhiên cùng học đại học tại một thành phố, họ trở thành bạn thân do có chung sở thích chơi cờ tướng.
Giai Nhiên luôn phản cảm khi tôi nói “chơi” cờ tướng, anh giải thích nói như thế là xúc phạm đến cao thủ. Giai Nhiên đúng là một cao thủ thực sự, anh đánh cờ gần hai mươi năm, cuối cùng cũng giành được danh hiệu quán quân Hội thi cờ tướng thanh niên.
Đinh Tuấn Kiệt không giỏi được như Giai Nhiên, vì nếu chỉ đơn thuần là sở thích thì vĩnh viễn không thể thành tài được. Giai Nhiên hơn Tuấn Kiệt hai tuổi. Thường thì con trai không để ý tới sự chênh lệch tuổi tác, chênh lệch hai tuổi không là vấn đề, người xưng anh, kẻ xưng em, họ trở thành anh em gắn bó với nhau.
Tốt nghiệp xong, Giai Nhiên trở về Trùng Khánh. Họ đã không liên lạc với nhau trong ba năm.
Nghe nói năm ngoái, họ tình cờ gặp lại nhau trên phố, tình cảm của họ, những người bạn đã lâu không gặp, xúc động thế nào tôi không miêu tả mọi người cũng có thể đoán được. Giả sử năm ngoái tôi vẫn thường xuyên qua lại nhà Giai Nhiên thì tôi và Đinh Tuấn Kiệt đã quen nhau sớm hơn rồi.
Thế là nhiệm vụ chính trong học kỳ đầu năm thứ tư của tôi là trèo lên cửa sổ để theo dõi nhất cử nhất động diễn ra ở tầng nhà đối diện. Chỉ cần phát hiện thấy mục tiêu Đinh Tuấn Kiệt xuất hiện, tôi liền phóng như bay ra ngoài với lý do đi tìm Đinh Tuấn Kiệt nhưng thực chất là để được ở bên Giai Nhiên.
Đương nhiên cũng thỉnh thoảng tôi gặp vợ Giai Nhiên, đành cố gắng gọi cô ta là chị dâu. Chị ta là người phụ nữ trưởng thành thực sự, làm việc đâu ra đó. Nghe nói trước đây Giai Nhiên đã “đổ” vì cá tính quyết đoán của chị ta. Hóa ra Giai Nhiên thích phụ nữ trưởng thành, nhưng anh ấy lại bảo tôi mãi là cô bé…
Tôi nhận ra mình là cô gái rất dễ dàng thỏa hiệp với bản thân, do vậy tôi đã quyết định nhượng bộ. Chỉ cần tôi được ở bên Giai Nhiên, được nhìn thấy anh là tốt rồi, cho dù có phải ngồi cùng với vợ Giai Nhiên trên ghế sô pha cũng chẳng sao.
Lẽ dĩ nhiên khi hai người đàn ông gặp nhau không chỉ có mỗi việc uống trà hoặc cắn hạt dưa. Phần lớn thời gian họ dành cho cờ tướng, chẳng thèm để ý tới tôi.
Khi tôi liên tục phá bĩnh bốn ván cờ của Giai Nhiên và Tuấn Kiệt, họ bắt đầu cảm thấy tôi đúng là mối đe dọa thường trực; vì thế Giai Nhiên vừa đánh cờ vừa buông những câu nói đùa vu vơ. Có điều nội dung của nó lại khiến tôi khó chịu. Ví dụ như anh vừa đi xong một nước cờ, tranh thủ thời gian đối phương suy nghĩ, buông một câu.
“Em gái à, em thấy Đinh Tuấn Kiệt thế nào? Anh thấy quá được! Chỉ mỗi tội đánh cờ không phải là đối thủ của anh trai em, còn các lĩnh vực khác đúng là cân sức cân tài đấy!”.
“Em gái à, anh thấy em và Đinh Tuấn Kiệt rất có duyên với nhau. Đinh Tuấn Kiệt là Giám đốc Marketing trong công ty của bố em đấy”.
“Em gái à, nói thật nhé, anh thấy em và Đinh Tuấn Kiệt rất xứng đôi! Anh tin chắc hai đứa em nhất định sẽ bén duyên nhau”.
Giai Nhiên nói tôi và Đinh Tuấn Kiệt sẽ bén duyên nhau, lúc nói câu này trông anh rất quả quyết mới khổ chứ. Tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài lườm anh.
Thỉnh thoảng anh lại to nhỏ với tôi trong điện thoại: “Anh đoán tám mươi phần trăm là cu cậu thích em rồi”.
Những lời đại loại như thế này thường thì tôi không hay để ý, khi ngủ cũng không mơ đến nó. Giai Nhiên nói tôi là cô gái chậm chạp và cố chấp nhất trên đời.
“Người phụ nữ vừa chậm chạp lại vừa cố chấp là người phiền phức nhất”, anh nhận xét.
Quả thật tôi là người rất cố chấp, mối tình đầu đơn phương từ khi mười bảy tuổi tới giờ tôi vẫn chưa quên được. Tôi không biết tình yêu là gì, nhưng tôi nghĩ có lẽ cả đời này tôi chỉ yêu Giai Nhiên thôi. Nhưng sự thật chứng minh không phải như vậy, bởi sự tồn tại của Đinh Tuấn Kiệt.
Đó là chuyện sau này.
Lúc đó tôi không biết, tôi cứ ngây thơ cho rằng suốt đời tôi sẽ chỉ yêu Giai Nhiên.
Khi đó tôi còn thề, mãi mãi sẽ không có bất kỳ ràng buộc gì với Đinh Tuấn Kiệt. Vì tôi rất hâm mộ Châu Kiệt Luân, nhưng anh ta lại không biết nhân vật nổi tiếng này…
Trước đây, cứ mỗi lần tôi gọi vào đường dây nóng tới đài phát thanh nơi Giai Nhiên làm việc để yêu cầu phát sóng bài hát của Châu Kiệt Luân, Giai Nhiên lại nói trước hàng trăm, hàng nghìn người yêu nhạc: “Nghe nhạc của Châu Kiệt Luân ư? Tôi thực sự thấy choáng váng đấy.”
Có một việc đã khiến tôi vô cùng bất mãn. Tôi còn nhớ một lần khi đang nghe bài Yêu giản đơn của Châu Kiệt Luân, tôi hỏi Đinh Tuấn Kiệt có thích Tiểu Châu không, anh ta ngớ ngẩn hỏi lại: “Anh ta làm nghề gì?”.
Lúc đó tôi đã thề với bản thân sẽ phân chia ranh giới rõ ràng với anh chàng nhà quê này.
Gần đây Giai Nhiên rất vui vẻ, anh hay khoe với thính giả khi đang làm chương trình: “Ông bạn thân nhất của tôi sắp trở thành em rể tôi”.
Nghe đến đây tôi dở khóc dở cười. Nhưng điều khiến tôi khổ sở không thể nói ra được là Đinh Tuấn Kiệt rất giỏi lấy lòng người khác.
Hôm đó tôi vừa đi học về đã thấy Đinh Tuấn Kiệt ngồi lù lù trong nhà. Anh ta đang được mọi người yêu mến tán thưởng, cười tít mắt.

Bình luận