Ánh trăng chênh chếch soi
bóng ông Thuật đi từ trong làng ra khoảnh đất có cái ao ở cuối làng Văn Xá, đường
ra đó phải đi qua nghĩa trang nên buổi tối hiếm người qua lại, người ta đồn
ngay gốc cây gạo rìa đường có nhiều hồn ma vất vưởng, chính vì thế lúc trời chạng
vạng tối ở khu này mấy người đi soi ếch cũng tránh vì sợ. Con mực đánh hơi thấy
chủ từ xa đã sủa ầm ĩ thay lời chào mừng, nó kiễng hai chân sau và bám hai chân
trước lên thanh tre ở cổng rồi thò cổ hóng ra con đường nhỏ. Trong túp lều nhỏ
người thiếu nữ đang cặm cụi vá áo, nhìn thấy ông Thuật lom khom bước vào, cô nhẹ
nhàng hỏi; Mình ăn tối chưa, còn cơm canh trong nồi đó. Nghe ông Thuật nói đã
ăn tối cùng vợ chồng người con trai, cô gái nói; Khuya rồi em dọn chỗ cho mình
ngả lưng nhé. Túp lều nhỏ chỉ vừa chỗ cho hai người nằm, con mực dù được gọi
nhưng nhất quyết nằm canh ngay cửa lều, giống chó khôn nên biết lo nỗi lo của
chủ, nó sợ ao cá sắp đến ngày thu hoạch nên lũ trộm thường xuyên tình rập.
Nằm cạnh người tình, sự ham muốn trỗi dậy khiến
ông Thuật đưa tay vuốt ve bầu vú căng tròn của Viên Nguyệt. Dù lâu ngày không
có sự đụng chạm xác thịt, ông Thuật nghĩ mọi ham muốn đã như ngọn đèn dầu leo
lét, tuy nhiên từ ngày có Viên Nguyệt về chung sống, dòng máu nóng lại chảy khắp
cơ thể khiến ông căng cứng. Ông nhớ rõ ngày đứa khi con trai vừa tròn hai tuổi,
người vợ đã nhẫn tâm bỏ con lại để chạy theo một gã thợ may nơi phố Huyện, hai
kẻ đó dắt díu nhau vào Nam rồi bặt tin từ đó, tất cả vì cuộc sống ngày đó quá
nghèo khổ, cái nghèo khiến mọi thứ tăm tối. Kể từ đó ông Thuật chấp nhận cảnh
gà trống nuôi con cho đến lúc con ông trưởng thành, ở cái tuổi ngoài 60 những
tưởng ông sẽ vui thú điền viên cùng gia đình người con trai và đứa cháu nội, ai
ngờ khi nhận thầu ao cá, ông gặp được tình yêu đến muộn.
Tuổi của ông Thuật đã bước sang bên kia con dốc
cuộc đời, chính vì thế hạnh phúc được chắt chiu từ những giọt mật kết tinh của
một đời thăng trầm. Ánh trăng chiếu vào túp lều khiến toàn thân của Viên Nguyệt
như tráng một lớp bạc, mặc cho bên ngoài gió thổi từng cơn khiến hàng tre kêu
xào xạc, tiếng chim lợn kêu rợn người lúc bay ngang túp lều, ông Thuật cùng người
tình trẻ ngụp lặn trong khoái lạc không cần biết đến ngày mai. Nhiều lần tỉnh
giấc giữa đêm khuya, ông Thuật không lí giải được vì sao mình lại có sự dẻo dai
đến kì lạ, bởi vì ông cùng Viên Nguyệt làm tình hàng đêm, việc này đều như vắt
chanh không hề có sự gián đoạn, tuy nhiên ông không thấy dấu hiệu của mệt nhọc
do tuổi tác đem lại. Cuộc tình giữa một già một trẻ âu cũng là món quà lúc
hoàng hôn cuộc đời, ông Thuật cảm thấy như vậy cũng đáng để sống.
Bình luận