Đêm nay trăng ẩn trong mây
khiến mọi thứ chìm trong bóng tối, sau khi ân ái cuồng nhiệt với người tình trẻ,
ông Thuật nằm ngửa mặt nhìn ra bên ngoài, dù trời tối đen nhưng ông vẫn nhận ra
con Mực đang nằm phủ phục trước túp lều, mắt nó hướng ra ao cá để phòng bất trắc,
trời lặng gió nhưng tiếng chim lợn từ xa vọng lại như một điềm báo. Viên Nguyệt
lấy chiếc yếm lụa của cô lau mồ hôi đang chảy ướt sũng trên khuôn mặt già nua của
ông, cô khẽ nói; Chắc em phải đi xa một thời gian, anh nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng
uống rượu nhiều quá. Ông hỏi dồn dập; Em tính đi đâu, sao không đợi tháng sau
anh gọi người vào mua cá, lúc có tiền rồi sẽ xây lại một ngôi nhà khang trang
hơn. Viên Nguyệt lau xuống đến ngực ông Thuật, cô lau nhẹ nhàng với tất cả tình
cảm của mình, cô an ủi; Mình đừng lo lắng quá, khi nào nghe thấy tiếng chuông
là lúc em quay về. Ông Thuật mơ màng chìm trong giấc ngủ, ông chưa kịp hỏi Viên
Nguyệt tiếng chuông chùa hay tiếng chuông nhà thờ.
Con trai ông có mặt tại ao cá từ rất sớm, anh lấy
trong túi ra một chiếc gương rồi nói; Bố soi gương đi rồi con thưa chuyện. Nhìn
vào trong gương ông Thuật giật mình, người đàn ông râu tóc bù xù với đôi mắt
thâm quầng đó như xa lạ với ông, bởi vì ông còn tráng kiện hơn khối kẻ, nếu việc
đêm nào ông cũng làm tình cùng Viên Nguyệt lan ra khắp làng, chắc đám thanh
niên phải ghen tị. Người con trai rít một hơi thuốc rồi khẳng định; Chẳng có cô
Viên Nguyệt nào sống cùng bố mỗi đêm trong cái túp lều rách đó, mọi chuyện bắt
đầu kể từ lúc bố vớt bộ hài cốt vào đêm trăng tròn đem chôn dưới gốc xoài. Người
và ma không thể chung sống được, bố nhìn gương đủ hiểu mọi tinh lực đang dần cạn
kiệt, hãy nghe con gọi quản trang đưa người ta vào an táng trong nghĩa đĩa, ở
đó họ có nhiều vong để tâm sự, bố hãy rời khỏi thế giới hư ảo quay về với thực
tại đi. Nghe con trai nói vậy, ông Thuật nhớ đến lời vị trùm họ bên xóm đạo giải
thích; Ông không phải làm tình cùng người con gái đó, ông làm tình với quá khứ
đau thương của mình, mọi xúc cảm dồn nén bấy lâu đang tìm nơi giải tỏa.
Ông Thuật đứng lặng im trước ngôi mộ mới xây,
đây là ngôi mộ duy nhất có gắn cây thánh giá. Ông không biết liệu người con gái
xấu số có được siêu thoát không, hay linh hồn cô vẫn ở quanh, bởi vì nếu còn việc
chưa làm xong, linh hồn của họ sẽ không nỡ rời xa cõi tạm. Ngồi ăn bữa tối cùng
gia đình người con trai, ông uống gần hết vò rượu để quên đi nỗi trống vắng ở
trong lòng, ông muốn say để khi quay về túp lều chỉ lăn ra ngủ một giấc cho đến
sáng. Thấy không còn sớm, người con trai muốn đưa ông về nhưng chỉ nhận được
cái lắc đầu. Khi trưởng thành người con trai càng giống tay thợ may phố Huyện
ngày xưa, kẻ đã dắt vợ ông bỏ đi, chính điều này khiến ông đau khổ nhưng không
biết thổ lộ cùng ai, ông chọn cách sống cô độc vì không muốn nhớ về quá khứ.
Ông Thuật bước về khu ao cá lúc mọi người trong
làng đã say giấc nồng, tiết trời tháng 5 nên không khí oi bức khó chịu, cầm
trên tay thanh xúc xích nhưng không thấy con mực hít hà sủa như mọi lần, ông đẩy
cổng bước vào bỗng chết lặng. Con mực trung thành và tinh khôn đã không ăn miếng
thịt bò tẩm chất độc, nhưng nó đã bị lũ trộm thòng dây thít cổ đến chết rồi ném
xuống hố, đó chính là nơi từng an táng bộ hài cốt, lúc cất bốc chuyển sang
nghĩa trang ông chưa kịp lấp đất. Lũ trộm sau khi vớt được mẻ cá lớn, chỗ cá còn
lại không đủ thời gian nên chúng thả nguyên một chai thuốc trừ sâu xuống ao,
nhìn đàn cá chết nổi đầy ao khiến ông Thuật khuỵa chân xuống, ông ngước mặt lên
bầu trời, hôm nay mặt trăng đỏ rực khiến mặt ao như sũng máu của đàn cá. Từ
phía xa vọng lại tiếng chuông ngân, không biết đó là chuông chùa hay chuông nhà
thờ, ông dang tay hét to; Hỡi Thần, Phật, Chúa cùng các đấng tối cao, tại sao
không chừa cho tôi một con đường sống. Trong ánh trăng máu bỗng hiện ra cây
thánh giá, ông Thuật nghe rõ tiếng của Viên Nguyệt; Đến lúc mình theo em đến
nơi không có khổ đau phiền não rồi.
HẾT!
Bình luận