Chapter 3

icon
icon
icon

Cầm trên tay sợi dây chuyền bạc, ông Thuật bước thấp bước cao ra bến đò. Con sông chảy qua quê ông khiến bên lở bên bồi, ngày trước khi bãi ngô còn sát mép sông, ông đã từng rủ cô thôn nữ xinh nhất làng Hạ chui vào đó, hai con người mới lớn lần đầu nếm thử trái cấm giữa mênh mông của đất trời. Ông nhớ khi nằm ngửa ngắm bầu trời đầy sao, tiếng chuông nhà thờ ở xóm đạo bên kia sông vọng lại, người thôn nữ đêm đó cùng ông nên duyên vợ chồng nhưng duyên phận chưa đến ba năm đã mỗi người một ngả. Làng Văn Xá của ông chỉ có chùa và đình, bà con trong làng ngày rằm mùng một thường vào chùa thắp hương, đến ngày hội làng ra đình rước kiệu có bài vị của thành hoàng làng, tuyệt nhiên không có nhà thờ, bởi vậy ông đoán bộ hài cốt là người bên xóm đạo. Đò cập bến đưa ông Thuật sang khu xóm đạo, ngôi nhà thờ ngày xưa vọng tiếng chuông ngân giờ chỉ còn là phế tích. Đứng tần ngần hồi lâu trước cảnh hoang tàn đổ nát, tiếng chuông nhà thờ từ xa vọng lại khiến ông Thuật trở về với thực tại. Ngay giữa xóm đạo có một ngôi nhà thờ khang trang bề thế, chắc mới được xây cất để chăm sóc phần hồn cho những con chiên của Chúa thay cho ngôi nhà thờ cũ đổ nát.

Vị linh mục lắng nghe câu chuyện của ông Thuật một cách chăm chú, lúc cầm trên tay cây thánh giá bằng bạc do ông đưa để chứng minh cho câu chuyện của mình, vị linh mục giải thích; Cách đây gần ba mươi năm có một cô gái trẻ lưu lạc đến xóm đạo này, cô được bà con cưu mang để tránh sự truy bức của gã chồng vũ phu. Cảm động vì tấm lòng của cộng đồng dân Chúa nơi đây, cô gái đã quì xuống xin được làm con chiên, kỉ vật này do chính Đức Cha tiền nhiệm trao tặng cho cô gái ngay trước bàn thờ của Chúa, việc đó xảy ra ở ngôi nhà thờ cũ gần bờ sông.
Sực nhớ mục đích của mình đến đây, ông hỏi lại:
-Thưa cha, vậy tôi có được gặp vị linh mục đã trao sợi dây chuyền này không, bởi vì tôi có nhiều câu hỏi cần lời giải đáp.
Vị linh mục nhẹ nhàng giải thích:
-Đức cha đã hoàn thành sứ mệnh phụng sự của mình nơi trần thế, hiện ngài đã trở về bình an nơi nước Chúa.
Theo hướng tay của vị linh mục, ông nhìn thấy ngôi mộ ốp đá hoa cương của đức cha ngày trước, vậy là ngài ra đi mang theo mọi bí mật về thân phận cô gái. Vị linh mục khẽ nói; Theo như mọi người kể lại, cô gái đi đò qua sông có việc riêng, kể từ đó không thấy cô quay lại nơi này.
Ông Thuật bần thần một lúc, sau đó thảng thốt:
-Chẳng nhẽ Chúa mang những người tốt đi sớm vậy hay sao.
Vị linh mục trao trả sợi dây chuyền cho ông Thuật, ngài từ tốn phân tích; Nếu đó là ý Chúa, tức là người có sự thu xếp rồi. Ông Thuật trong lòng ngổn ngang như mối tơ vò, bao năm nay ông sống trong sự cô đơn nỗi đau khổ giày vò bởi người vợ đã phản bội, nhưng hôm nay đứng trong thánh đường, ngắm hành trình chịu nạn của Chúa Giêsu, ông thấy nỗi buồn của mình chỉ như hạt cát, phải chăng người con gái đó sinh ra từ cát bụi đã trở về với cát bụi. Thấy không còn sớm nữa, ông Thuật xin phép ra về, ông hứa sớm quay lại để dự lễ cầu kinh cho linh hồn người đã khuất sớm lên thiên đường.

Bình luận