Hôm nay, 10 giờ 14 phút - rất lâu sau đó, nhiều năm sau Cơn sợ hãi

icon
icon
icon

"Thế nào, các em nói gì về lời dẫn nhập này? Một người đàn bà tỉnh dậy từ trong một cơn ác mộng và ngay lập tức lại ở trong cơn ác mộng kế tiếp. Thú vị, có phải không?"
Ông giáo sư đứng dậy từ phía sau cái bàn dài bằng gỗ sồi và nhìn vào gương mặt ngơ ngác của những sinh viên.
Mãi tới bây giờ, ông mới nhận ra được rằng sáng nay, các sinh viên của ông đã bỏ nhiều công sức hơn ông trong việc lựa chọn quần áo. Như mọi khi, ông đã lấy bừa một bộ vest nhăn nheo trong tủ quần áo. Người bán hàng lúc đó đã thuyết phục ông trả một số tiền lớn cho bộ vest hai hàng khuy được cho là hòa hợp tuyệt vời với mái tóc đen của ông. Vào thời điểm đó, ông để tóc hơi dài hơn một chút - nét buồn cười của cơn nổi loạn hậu dậy thì.
Giờ đây, nếu như ông lại muốn mua đồ hợp với kiểu tóc của mình thì đó chắc phải là một bộ vest màu xám tro, với nhiều mảng trống. Ở sau lưng áo thủng một lỗ, giống như mái đầu cạo trọc ở giữa của các tu sĩ.
"Các em có ý kiến gì không?"
Ông thấy đau thấu xương, khi bước sang bên cạnh một bước. Chỉ có sáu người tình nguyện đăng kí. Bốn nữ, hai nam. Cũng dễ hiểu thôi. Trong những thí nghiệm như thế này thì phụ nữ luôn chiếm đa số. Hoặc là vì họ can đảm hơn, hoặc do họ cần gấp số tiền ông đã đã đưa ra trong tờ thông báo gắn trên bảng tin về việc tham gia vào thí nghiệm tâm lí này.
"Xin lỗi, em hiểu có đúng không ạ?"
Bên trái, vị trí thứ hai. Ông giáo sư nhìn xuống danh sách, để xác định tên của đối tượng thí nghiệm vừa mới cất tiếng nói. Florian Wessel, học kì thứ ba.
Lúc đọc phần dẫn nhập, anh chàng sinh viên đã để cây bút chì được gọt nhọn một cách hoàn hảo lơ lửng trên những dòng chữ. Một cái sẹo nhỏ hình bán nguyệt dưới mắt phải là biểu tượng cho tư cách thành viên của cậu ấy trong hội anh em đấu kiếm. Lúc này, cậu đặt cây bút vào giữa những trang giấy và gấp hồ sơ bệnh án lại. "Cái này là một biên bản điều trị y khoa ư?"
"Thật sự là như vậy," ông giáo sư nở một nụ cười rộng lượng, để cho người chàng trai trẻ tuổi đó biết rằng ông hiểu được sự ngạc nhiên của cậu ấy. Có thể nói đó là một phần của cuộc thí nghiệm.
"Mỏ hàn? Tra tấn? Cảnh sát? Em xin phép được nói, nhưng đọc cứ giống như phần mở đầu của một quyển truyện kinh dị, hơn là hồ sơ bệnh nhân."
Em xin phép được nói? Đã lâu rồi ông mới được nghe cụm từ cổ xưa này. Ông giáo sư tự hỏi liệu có phải lúc nào anh chàng sinh viên chải tóc rẽ ngôi thẳng tắp này cũng nói như vậy. Hay chính lớp gỉ xanh phủ quanh nơi đây đã nhuộm một màu u buồn lên cách nói của cậu ấy. Ông biết lịch sử đáng sợ của ngôi nhà này đã làm cho một số người sợ tới mức không dám tham gia, dù có treo thưởng hai trăm euro đi nữa.
Nhưng địa điểm ấy lại tạo ra sự quyến rũ. Thí nghiệm này cần phải được tiến hành đúng ở đây, chứ không phải ở nơi nào khác. Không có nơi nào tốt hơn cho thí nghiệm này, ngay cả khi toàn bộ khu nhà đều có mùi mốc meo. Trong nhà lạnh tới mức họ đã nghĩ tới chuyện dọn dẹp hết đống rác trước cái lò sưởi và thắp nó lên. Dù sao thì hôm nay cũng đã là ngày 23 tháng 12 và nhiệt độ rõ ràng dưới 0 độ C. Cuối cùng, họ đã mượn hai cái máy sưởi chạy bằng dầu, nhưng chúng cũng không đủ để sưởi ấm cho gian phòng có trần cao này.
"Em nói nó đọc giống như một quyển truyện kinh dị à?", ông giáo sư nhắc lại. "Chà, nói vậy cũng không sai nhiều lắm đâu."
Ông ép hai lòng bàn tay lại với nhau như đang cầu nguyện và ngửi những đầu ngón tay nhăn nheo. Chúng nhắc ông nhớ tới bàn tay thô kệch của người ông của ông. Nhưng khác với ông, ông cụ phải làm việc suốt cả đời ở ngoài trời.
"Tài liệu em đang cầm trên tay được tìm thấy trong đống giấy tờ của một đồng nghiệp của tôi, bác sĩ tâm lý Viktor Larenz. Các em hẳn đã nghe tên ông ấy, trong thời gian học đại học."
"Larenz? Không phải ông ấy đã chết rồi ạ?", một sinh viên hỏi. Mãi đến ngày hôm qua, cậu ta mới đăng kí tham gia cuộc thí nghiệm.
Ông giáo sư lại nhìn xuống danh sách và xác định danh tính cậu sinh viên với mái tóc nhuộm đen đó là Patrick Hayden. Cậu ta và cô bạn gái Lydia ngồi sát cạnh nhau, sát tới mức que tăm xỉa răng cũng khó mà chen vào giữa được. Chủ yếu là vì cậu Patrick cứ dán sát lại gần. Bất cứ lúc nào Lydia muốn cử động tự do một chút thì cậu ta lại đặt tay lên vai cô và kéo cô về phía mình, như muốn chiếm hữu. Cậu ta mặc một cái áo len thun kiểu thể thao in hàng chữ đầy vẻ trí thức: "Jesus yêu bạn". Ngay dưới đó là một câu gần như không đọc được: "Tất cả những người khác thì nghĩ rằng bạn là một thằng khốn nạn," Patrick đã mặc cái áo đó, khi cậu ta đến gặp ông để khiếu nại vì bị điểm thấp trong đợt kiểm tra.
"Viktor Larenz không liên quan gì đến việc này cả", ông giáo sư phẩy tay. "Chuyện của ông ấy không liên quan tới cuộc thử nghiệm tối nay."
"Thế thì cuộc thử nghiệm này là về cái gì vậy ạ?", Patrick muốn biết. Cậu ta bắt chéo chân dưới gầm bàn. Đôi giày ống bằng da của cậu ta không buộc dây, lưỡi giày được gấp ra ngoài. Cậu ta làm vậy để gấu quần jean rách rưới không che mất nhãn hiệu của đôi giày.
Ông giáo sư phải tủm tỉm cười. Giày không buộc dây, quần rách rưới, áo len thun báng bổ. Chắc hẳn một kẻ nào đó trong ngành công nghiệp thời trang đã coi việc làm tiền từ cơn ác mộng của những bậc cha mẹ bảo thủ là sứ mệnh đời mình.
"Thế này, các em phải biết rằng…" Ông lại ngồi xuống chỗ của mình ở đầu bàn và mở chiếc cặp da đã xơ xác ra. Trông nó như thể đã bị một con thú nuôi trong nhà cào xé.
"Những gì mà các em vừa mới đọc xong đã xảy ra thật sự. Tập tham khảo mà tôi phân phát cho các em chỉ là bản sao của đoạn tường thuật về một sự việc có thật." Ông giáo sư lôi một quyển sách bìa mỏng đã cũ ra. "Và đây là nguyên bản," ông đặt cuốn sách đó lên bàn.
Tiêu đề Kẻ Đoạt Hồn được in màu đỏ trên cái bìa màu xanh lá cây nhạt. Hình dáng mờ ảo của một người đàn ông thu hút sự chú ý. Anh ta dường như đang chạy qua cơn bão tuyết tựa sương mù, để trốn vào một ngôi nhà tối tăm.
"Các em đừng để cho vẻ bề ngoài đánh lừa. Mới nhìn qua thì nó giống như một cuốn tiểu thuyết bình thường. Nhưng bên trong chứa đựng rất nhiều điều đấy."
Ông lật giở chừng ba trăm trang sách từ sau ra trước qua những ngón tay.
"Nhiều người tin rằng biên bản này do một bệnh nhân của Larenz viết. Trước đây, ông ấy đã điều trị cho nhiều nghệ sĩ, trong số đó cũng có cả nhà văn," ông giáo sư nheo mắt. Rồi ông nhỏ giọng nói tiếp: "Nhưng cũng có một giả thuyết khác."
Tất cả sinh viên chăm chú nhìn ông.
"Một vài người cho rằng chính Viktor Larenz đã viết những điều này."
"Nhưng tại sao?"
Lần này thì Lydia cất tiếng nói. Cô gái với mái tóc vàng sẫm và chiếc áo len cổ lọ màu xám là nữ sinh giỏi nhất của ông. Ông không thể giải thích được tại sao cô lại bị anh chàng sinh viên không cạo râu, học mãi mà không tốt nghiệp ngồi cạnh hấp dẫn. Ông cũng không hiểu được tại sao người ta lại không cấp học bổng cho cô, mặc dù cô tốt nghiệp trung học phổ thông loại ưu.
"Ông Larenz đã viết lại những ghi chép của mình thành một quyển truyện kinh dị ư? Tại sao ông ấy lại phải cố công tới mức khó tin như thế?"
"Đó là điều cần phải được tìm ra vào tối nay. Đó là mục đích của cuộc thử nghiệm mà."
Ông giáo sư viết một ghi chú trên tập giấy ở bên cạnh danh sách những người tham dự, rồi nói với nhóm các cô gái nãy giờ chưa hề lên tiếng ở bên tay phải ông.
"Nếu các em nghi ngại thì tôi hoàn toàn có thể hiểu được."
Một cô gái tóc đỏ ngẩng đầu lên, những người kia thì tiếp tục nhìn trừng trừng vào tập hồ sơ.
"Tất cả các em ở đây đều có thể suy nghĩ lại. Cuộc thử nghiệm thật ra chưa bắt đầu. Các em có thể dừng lại và đi về nhà ngay bây giờ. Vẫn còn có thời gian cho việc đó mà."
Các cô gái ngần ngừ gật đầu.
Florian cúi người tới trước, hồi hộp dùng ngón trỏ vuốt dọc ngôi bên.
"Nhưng nếu vậy thì số tiền hai trăm euro đó sẽ thế nào?", cậu hỏi.
"Em chỉ được nhận số tiền đó khi tham gia tích cực và làm theo đúng quy trình đã được vạch ra trong tờ thông báo. Em phải đọc toàn bộ hồ sơ và chỉ được phép nghỉ giải lao một vài lần, trong thời gian ngắn thôi."
"Rồi sau đó? Điều gì xảy ra khi chúng em đọc xong?" "Cả việc đó cũng là một phần của cuộc thí nghiệm."
Nhà tâm lí học lại cúi người xuống, rồi tái xuất hiện với một chồng nhỏ những biểu mẫu có in huy hiệu của trường đại học tư nhân.
"Xin mời tất cả những người ở lại kí tên vào đây."
Ông phân phát những tờ giấy xác nhận, trong đó các đối tượng thí nghiệm tuyên bố trường đại học không chịu trách nhiệm cho những thiệt hại về tinh thần và thể chất sẽ xảy đến khi họ tình nguyện tham gia vào cuộc thí nghiệm này.
Florian Wessel nhận tờ giấy, giơ nó ra trước ánh sáng và lắc đầu quầy quậy khi nhìn thấy cái huy hiệu in chìm trong giấy của Khoa Y. "Việc này phức tạp quá."
Cậu kéo cây bút chì ra khỏi tập hồ sơ, với tay lấy cái ba lô của mình, rồi đứng dậy.
"Em nghĩ rằng em biết việc này sẽ dẫn tới đâu. Và nếu như nó đúng như em phỏng đoán thì em sợ lắm."
"Sự thẳng thắn của em thật đáng kính trọng." Ông giáo sư thu lại tờ biểu mẫu của Florian và cầm lấy tập hồ sơ của cậu ấy. Rồi ông nhìn sang ba cô sinh viên đang chụm đầu lại với nhau.
"Chúng em tuy không biết cuộc thí nghiệm này sẽ đi đến đâu, nhưng nếu Florian bỏ cuộc thì chúng em tốt hơn cũng không nên dính dáng đến nó."
Cô tóc đỏ lại là người duy nhất trao đổi với ông.
"Tùy ý muốn của các em thôi. Không có vấn đề gì đâu."
Ông thu lại những cái bìa nhựa đựng hồ sơ, trong khi các cô gái trẻ nhấc áo khoác của họ khỏi lưng ghế. Florian đã đứng chờ sẵn sàng ở cửa ra vào, mặc chiếc áo khoác có mũ và đeo găng tay.
"Các em thì sao?"
Ông nhìn xuống Lydia và Patrick và thấy họ còn đang ngần ngừ lật từng trang của tập hồ sơ.
Cuối cùng, cả hai đồng thời nhún vai.
"Thôi được rồi. Quan trọng là em không bị lấy máu là được," Patrick nói.
"Vâng, thôi được rồi," vuối cùng, Lydia cũng xích ra khỏi người bạn trai của cô được một chút.
"Giáo sư ở bên cạnh chúng em trong suốt thời gian của cuộc thí nghiệm chứ?"
"Ừ."
"Và chúng em không phải làm gì ngoài việc đọc? Không gì khác?"
"Đúng thế."
Cánh cửa đóng lại phía sau lưng họ. Những người bỏ cuộc đã ra đi không một lời từ biệt.
"Thế thì em tham gia. Em đang cần số tiền đó."
Lydia tặng cho ông giáo sư một ánh mắt, như đóng dấu niêm phong thêm một lần nữa lời thề trong im lặng giữa hai người.
Tôi biết, ông thầm nghĩ và gật đầu với cô. Rất nhẹ. Không gây sự chú ý quá nhiều.
Tất nhiên là em cần số tiền đó rồi.
Đó là một cuối tuần nóng bức trong tháng Tư. Một con sóng của sự tự thương hại đẩy ông vào bến bờ cuộc đời cô.
Người bạn duy nhất của ông đã khuyên ông nên nhảy ra khỏi "giản đồ trải nghiệm" thông thường của mình, nếu như ông rốt cuộc muốn quên đi quá khứ. Ông phải làm điều gì đó mà ông chưa từng làm trong đời. Sau ba ly rượu, họ đi vào một quán bar. Chẳng có gì đặc biệt. Đó chỉ là một màn trình diễn nhàm chán vô hại. Ngoại trừ việc các cô gái để ngực trần lúc nhảy múa thì họ cử động cũng không khêu gợi hơn phần lớn các thiếu nữ trong vũ trường. Và, theo như ông thấy, cũng không có phòng ở phía sau.
Mặc dù vậy, ông có cảm giác mình giống như một lão già sống bên lề xã hội, khi Lydia bất thình lình đứng trước mặt ông với tờ thực đơn cocktail. Cô không mặc áo len cổ lọ và đeo kẹp tóc, mà mặc váy đồng phục nữ sinh. Ngoài ra thì cô không mặc gì hết.
Ông trả tiền cho một ly cocktail mà không uống nó, bỏ lại người bạn ở quán bar rồi rời đi. Ông vui mừng khi lại nhìn thấy cô ngồi ở hàng ghế đầu, trong tiết giảng kế tiếp. Họ không bao giờ nói một lời nào về việc đó, và ông chắc chắn rằng Patrick không biết gì về công việc làm thêm của cô bạn gái. Mặc dù cậu ta trông giống như một người phong lưu, biết rõ hết tên họ của những người đứng quầy pha rượu trong các quán loại này, cậu ta có vẻ không bao dung cho lắm, khi những lợi ích của chính mình bị ảnh hưởng.
Lydia thở dài và kí dưới hàng chữ tuyên bố từ bỏ trách nhiệm pháp lí.
"Có thể xảy ra điều gì cơ chứ?", cô hỏi trong lúc kí tên. Ông giáo sư hắng giọng, nhưng không nói gì. Thay vì vậy, ông kiểm tra hai chữ kí, rồi nhìn vào chiếc đồng hồ của mình.
"Tốt, thế thì chúng ta đã sẵn sàng."
Ông mỉm cười, mặc dù trông ông có vẻ không muốn cười cho lắm.
"Cuộc thí nghiệm bắt đầu. Các em hãy lật đến trang tám của hồ sơ bệnh nhân."

Bình luận