Chương 2

icon
icon
icon

Người đàn ông trẻ tuổi kia chính là Hắc Tĩnh. Thật là hỗn xược, dùng thuật “quỷ giáng đầu” sát hại Lỗ Mặc, vẫn còn dám đến buổi bán đấu giá để giương oai giở trò, hắn đúng là không coi nhà Đông Phương ra gì…

‐ Hắc thiếu gia? Ông trùm xã hội đen Hắc Phúc Trạch có con trai sao? ‐ Âu Khắc ngạc nhiên hỏi.

‐ Ông ta không phải sinh được một nam một nữ sao? ‐ Đông Phương Thiên Kiêu thấy Âu Khắc nắm thông tin có vẻ không nhanh nhạy lắm, có việc đấy mà cũng không biết rõ.

‐ Không phải mà! Tôi quen biết Hắc Phúc Trạch từ lâu rồi, ông ta rõ ràng chỉ có hai người con gái… ‐ Âu Khắc nhìn anh thắc mắc.

‐ Cái gì? ‐ Đông Phương Thiên Kiêu ngạc nhiên. Hắc Phúc Trạch không có con trai? Thế Hắc Tĩnh là ai?

‐ Phải chăng… là con riêng của lão Hắc? ‐ Âu Khắc đoán già đoán non.

Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Tình báo của sói Đông Phương mắc sai lầm, hay là có uẩn khúc gì khác?

Đông Phương Thiên Kiêu không hài lòng, quay đầu khẽ gọi:

‐ Thập Nhị.

Một bóng người ngay lập tức xuất hiện đằng sau anh, đáp lời:

‐ Có tôi.

‐ Tìm hiểu ngay xem, thân phận chính xác của Hắc Tĩnh là ai.

Thập Nhị gật đầu, rồi biến mất không một tiếng động, để lại Âu Khắc với một đống dấu chấm hỏi trong mắt hỏi tiếp:

‐ Cấp dưới của anh sao toàn dùng số đếm làm tên thế? ‐ Nghe cứ như gọi phạm nhân vậy.

‐ Như thế cho dễ nhớ. ‐ Anh trả lời.

‐ Hả? Lý do là như vậy thôi hả?

‐ Đúng vậy.

‐ Tức là người trợ lý kiêm vệ sỹ vừa rồi là xếp thứ mười hai à? ‐ Âu Khắc hỏi.

‐ Không, anh ta xếp thứ tư.

‐ Hả? ‐ Xếp thứ tự kiểu gì vậy?

‐ Bởi vì người đầu tiên trong sói Đông Phương tên thật là Cửu, nên mọi người có ý tôn trọng, tự động gọi tên mình bắt đầu từ số mười trở đi, cho nên, Thập Nhị thật ra là xếp thứ tư. ‐ Đông Phương Thiên Kiêu không muốn lãng phí nước bọt để giải thích chuyện sói Đông Phương với người ngoài, chẳng qua anh bỗng nhiên nhớ đến Tiểu Cửu đã đi công tác đến nửa năm nay, mới tiện mồm trả lời.

Nhớ ra quản lý Cừu có nói, Tiểu Cửu sắp quay về Đài Loan…

‐ Thế thì cái tay Cửu xếp thứ nhất kia chắc là lợi hại lắm nhỉ. ‐ Âu Khắc lại nói.

‐ Vâng, lợi hại đến mức làm người ta hãi. ‐ Anh nghĩ đến Tiểu Cửu, người duy nhất trên đời này có thể khiến Tuyệt Thế chịu thua, không khỏi mỉm cười.

Âu Khắc nhìn anh khó hiểu, định hỏi thêm, thì anh đã chuyển chủ đề quay lại về chuyện Hắc Tĩnh.

‐ Hắc Nguyệt Đường tiếng xấu rành rành, như cái trò phi pháp này, chắc không phải là lần đầu tiên nhỉ?

‐ Hừm, còn gì nữa, Hắc Nguyệt Đường ở Hồng Kông có thế lực lớn, toàn thích gì làm nấy, rất càn rỡ. ‐ Âu Khắc ngao ngán nói.

‐ Đúng là càn rỡ. Gần đây bọn họ còn bắt đầu đi bới lông tìm vết nhà Đông Phương chúng tôi. ‐ Đông Phương Thiên Kiêu khẽ hừ một tiếng

‐ Hắc Nguyệt Đường ngựa quen đường cũ, vẫn cái thói gian tà của bọn xã hội đen, làm ai cũng ghét… ‐ Âu Khắc lầm bầm.
Đông Phương Thiên Kiêu biết Âu Khắc cũng chỉ dám phàn nàn trước mặt anh, chứ lão già người Anh này đâu dám ngáng chân gia tộc xã hội đen Hắc Nguyệt Đường kia.

‐ Hừm, loại người xấu xa đó, nên sớm bị xử lý, đỡ chướng mắt. ‐ Anh lạnh lùng nhíu đôi mắt đẹp và dài.

Âu Khắc thấy lạnh sống lưng, quay sang nhìn anh.

Âu Khắc và Đông Phương Thiên Kiêu đã hợp tác với nhau được một thời gian, đối với con người này, coi như cũng hiểu được lòng dạ tâm tính ít nhiều.

Tuy là con trai thứ hai của nhà Đông Phương, nhưng nghe nói anh còn xông xáo hơn người anh cả Đông Phương Phong Hoa, tính tình lạnh lùng quyết đoán, xử lý công việc gọn gàng rành mạch, công ty Đông Phương Mỹ Nhân lớn mạnh được như ngày hôm nay, ngoài lý do sản phẩm chất lượng tốt ra, cũng do công sức Đông Phương Thiên Kiêu tạo dựng rất lớn.

Đừng nhìn anh mới hai mươi sáu tuổi lại mang dáng vẻ tuấn tú hấp dẫn mà nghĩ rằng ngoại hình đấy là vô hại, chỉ cần để ý một chút, là sẽ nhận ra con ngươi trong đôi mắt đẹp mê hồn kia không hề có độ ấm; sống mũi thẳng tắp như được khắc từ dao sắc, nhưng có góc độ nhìn rất lạnh lẽo; còn hai phiến môi mỏng cong cong đẹp đẽ kia, mở ra chỉ là những nụ cười lạnh nhạt, mỉa mai làm người ta e ngại, không thì là cười gằn. Loại người này, mưu mô thâm sâu, lòng dạ khó lường, không dễ cò kè mặc cả, là đối thủ không thể khinh thường.

Hơn nữa xung quanh anh là những trợ thủ được mệnh danh là “bầy sói”, từng có tờ báo mô tả rằng con người anh toát ra khí thế bất khả chiến bại, một khi đã ra tay là tiêu diệt đối thủ không thương xót…

Cho nên mới nói, Hắc Nguyệt Đường ngu si đi gây thù chuốc oán với anh, thì thật là mất trí quá mà.

‐ Thế chuyện kia… anh định sao? ‐ Âu Khắc hỏi vội, sợ anh đột ngột trở mặt với Hắc Nguyệt Đường ngay tại hội trường, ra tay là sẽ đánh nhau to.

‐ Đừng nóng vội, Âu Khắc, cứ để cậu trẻ trâu đấu thắng cái bình mỹ nhân miệng hoa sen đi! ‐ Đông Phương Thiên Kiêu khẽ nói.

‐ Thắng bằng giá năm triệu ấy hả?

‐ Đúng vậy.

‐ Việc này… ‐ Như thế chả phải là công ty tổ chức đấu giá của ông ta thu về số tiền hoa hồng lỗ mất hơn nửa ư?

‐ Yên tâm, thiệt hại lần này, công ty Đông Phương Mỹ Nhân sẽ đền cho các ông. ‐ Đông Phương Thiên Kiêu thừa hiểu lão người Anh tham lam này đang nghĩ gì.

‐ Hehe, nhưng mà, làm thế khác nào phá giá thị trường… ‐ Âu Khắc khẽ cười.

‐ Không sao cả, coi như đấy là quà ra mắt của tôi tặng cho Hắc Nguyệt Đường. ‐ Đông Phương Thiên Kiêu cười khẩy.

Âu Khắc đã đánh hơi thấy mùi khói lửa đậm đặc, ông không muốn bị cuốn vào tranh chấp giữa nhà Đông Phương và Hắc Nguyệt Đường, cho nên vội vàng đi gần về phía người chủ trì để ra hiệu, kết thúc sớm việc đấu giá món hàng này.

Người chủ trì hiểu ý, gõ búa kết thúc đấu giá, chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen trước mắt bao nhiêu người mua, rất tức giận mà không dám nói ra, được bán với mức giá rõ giời ơi đất hỡi là năm triệu đô la Hồng Kông.

Rất nhiều người mua bực tức rời khỏi hội trường, Hắc Tĩnh ghé đầu sang người phụ nữ ngồi cạnh thì thầm một hồi, sau đó nhổm người chuẩn bị rời đi.

Đông Phương Thiên Kiêu rảo bước đến trước mặt Hắc Tĩnh, hai tay đút túi, giữ nụ cười lạnh băng, chặn đường đi của hắn lại.

‐ Chúc mừng Hắc Nguyệt Đường đấu giá thành công chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen này.

Hắc Tĩnh giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh, cảnh giác mà lãnh đạm cười:

‐ Không ngờ phó tổng Đông Phương cũng đến buổi đấu giá, được gặp anh quả là vinh hạnh cho tôi.

Đông Phương Thiên Kiêu nhìn gương mặt đến hơn nửa bị che khuất bởi tóc mái và kính râm, khẽ nhướn mày.

Quả nhiên đúng như lời anh cả nói, bộ dạng Hắc Tĩnh có gì đó rất cổ quái, nếu so với một người đàn ông bình thường thì khung xương của hắn ta quá nhỏ, giọng nói cũng hơi the thé, nhưng quen nhìn thấy người trong nhà đều đẹp đẽ mỹ miều rồi, nên anh nhìn thấy Hắc Tĩnh lạ mà không lạ, hơn nữa, xét về độ quái thì em thứ ba trong nhà của anh còn hơn Hắc Tĩnh nhiều!

‐ Anh biết tôi sao? Chứng tỏ là anh cũng nghiên cứu kỹ về nhà Đông Phương chúng tôi đấy nhỉ. ‐ Anh khích bác.








Bình luận