Chương 3

icon
icon
icon

‐ Muốn làm ăn với quý công ty, thì cũng phải tìm hiểu đôi chút. Hơn nữa tên tuổi Đông Phương Thiên Kiêu trong giới mua bán đấu giá lừng danh đến thế, không biết anh mới là việc khó. ‐ Hắc Tĩnh trả lời, đôi môi mỏng cong lên.

‐ Làm ăn? Theo những gì tôi thấy thì những việc anh làm đâu gọi là làm ăn, mà là trộm cướp.

‐ Á, anh nói thế thì quá lời rồi đấy, tôi cũng bỏ giá theo quy định thôi! ‐ Hắc Tĩnh cố tình làm như mình vô tội.

‐ Theo quy định của ai, mà trả cái giá bèo bọt như vậy cho cái bình này? ‐ Anh lại châm chọc hỏi tiếp.

‐ Thế làm sao, phó tổng Đông Phương không đành lòng hả? ‐ Hắc Tĩnh khiêu khích hỏi lại.

‐ Không dám, Hắc Nguyệt Đường có duyên với chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen này, thì tôi phải nể mặt bán cho Hắc Nguyệt Đường, lấy chỗ đi lại. ‐ Anh cười, nói mấy câu khách sáo mà đám doanh nhân vẫn thường nói trên thương trường, nhưng lại bồi thêm một câu ‐ Tuy nhiên, hy vọng không có ai coi sự tiện lợi tôi đưa ra là dễ dãi, ấu trĩ mà tưởng là mình có thể nắm trong tay được hết tất cả, gây nên những lộn xộn không cần thiết, đến lúc đó, hậu quả sẽ rất khó lường.

Hắc Tĩnh thấy hơi run. Nhị thiếu gia nhà Đông Phương này khó ứng phó hơn với Đông Phương Phong Hoa nhiều, lời cảnh cáo của anh rất rõ ràng, là muốn hắn khôn hồn một chút.

Hừ, cái gã tự phụ điên rồ này, không chịu nghĩ xem hiện nay gã đang đứng trên địa bàn của ai, còn dám lên giọng với hắn.

‐ Còn tôi lại muốn biết, hậu quả khó lường đó mặt mũi như thế nào. ‐ Hắn ta phản đòn.

Lần này Đông Phương Thiên Kiêu cười lớn, cười rất quá khích.

Được đấy! Dám gây chiến với anh, chỉ có Hắc Tĩnh là người đầu tiên.

‐ Thế thì anh sẽ sớm biết thôi.

‐ Tôi mỏi mắt chờ mong đấy.

Ánh mắt của hai người giao nhau tóe lửa, không khí cũng nóng lên, căng như cung đã lắp tên…

Lúc này, đại tiểu thư nhà họ Hắc, Hắc Dao, đã làm xong thủ tục còn lại cho việc trúng đấu giá chiếc bình mỹ nhân miệng hoa sen, tiến lại gần, thấy hai người mặt đối mặt căng thẳng ở cửa, ngạc nhiên hỏi:

‐ Tĩnh, em đang làm gì vậy?

‐ Chị, lại đây gặp Đông Phương Thiên Kiêu phó tổng Đông Phương Mỹ Nhân chút, chị vẫn rất thích đồ sứ Đông Phương của họ mà. ‐ Hắc Tĩnh quay sang nói với Hắc Dao.

Đông Phương Thiên Kiêu nghe thấy hắn gọi Hắc Dao bằng chị, sự hoài nghi vốn có trong lòng càng lớn.

Thế hệ này của Hắc gia, thực tế là có bao nhiêu con trai bao nhiêu con gái?

Hắc Dao ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thiên Kiêu, giật mình không biết nên làm gì, chỉ biết đứng ngây ra.

Con người này… chính là người con trai thứ hai trong số bốn mỹ nhân nhà Đông Phương như lời đồn đại đây sao, Đông Phương Thiên Kiêu? Tại sao… trên đời này lại có người đẹp trai tuấn tú đến vậy chứ…

Đông Phương Thiên Kiêu chứng kiến ánh mắt phụ nữ ngưỡng mộ ngoại hình của mình lâu thành quen, anh nở nụ cười hút hồn mười mươi, gật đầu làm động tác chào cô ta, rồi chìa tay ra.

‐ Xin chào Hắc tiểu thư, cảm ơn sự yêu thích nồng nhiệt của cô với sứ Đông Phương.

‐ Xin chào… ‐ Hắc Dao choáng váng vì nụ cười mê hồn của anh, giống kẻ mất hồn, chìa tay ra như cái máy.

Đông Phương Thiên Kiêu bắt tay cô ta nhẹ nhàng, rồi lại bắt đầu dùng con át chủ bài:

‐ Không ngờ đại tiểu thư Hắc Nguyệt

Đường lại đoan trang xinh đẹp đến vậy.

Tóc uốn quăn, mặt trái xoan, ăn mặc thời trang, Hắc Dao chẳng khác gì những phụ nữ khác anh gặp trên thương trường, không phải rất đẹp, nhưng biết cách dùng quần áo phụ kiện hàng hiệu và trang điểm vừa phải để làm mình nổi bật, cũng có thể gọi là bắt mắt.

Nhưng mà anh đâu có để ý đến gái đẹp cũng như không có hứng thú với phụ nữ nói chung, cho nên lời khen của anh thuần túy chỉ là khách sáo.

Hắc Dao run rẩy cả người, gương mặt đỏ bừng, vừa mừng vừa ngượng:

‐ Anh… quá… quá khen rồi…

Hắc Tĩnh không thể tin nổi trợn tròn mắt, bình thường bà chị vốn khôn khéo sắc sảo như một nữ cường nhân1 chính hiệu, giờ không hiểu sao chưa đầy một phút đã bị Đông Phương Thiên Kiêu chinh phục!

Đầu óc Đông Phương Thiên Kiêu xử lý thông tin rất nhanh, anh nhanh chóng nhận ra, để đối phó với Hắc Nguyệt Đường có khi chẳng cần dùng đến vũ lực, chỉ cần xuống tay với Hắc Dao là đủ.

‐ Xin hỏi, liệu tôi có vinh dự được mời cô dùng bữa tối không? ‐ Anh vẫn khẽ bắt tay cô, đồng thời đưa ra lời mời.

Hắc Dao được ve vuốt tâng bốc, sướng rơn định nhận lời, thì Hắc Tĩnh không thể chịu nổi nữa, bèn xen vào kéo tay chị ra, tìm cách ngăn cản, hừ khẽ:

‐ Đừng có nghĩ đến chuyện nhắm vào chị tôi, Đông Phương Thiên Kiêu.

‐ Tĩnh! ‐ Hắc Dao đỏ mặt kêu lên.

‐ Làm gì phải lo lắng đến thế, Hắc Tĩnh? Chả lẽ anh sợ tôi ăn thịt chị anh hay sao? ‐ Đông Phương Thiên Kiêu chế giễu.

‐ Hừ, người tôi lo là anh kìa. Một người sống không qua nổi ba mươi tuổi, làm gì còn nhiều thời gian mà bắt chuyện với phụ nữ? Nếu tôi là anh, tôi sẽ sớm chuẩn bị lo hậu sự đi là vừa. ‐ Hắc Tĩnh độc ác nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Thiên Kiêu thoắt chốc biến sắc. Bí mật này của nhà Đông Phương chính là bãi mìn, là cấm địa của anh, ai giẫm phải kẻ đó chỉ có nước chết.

‐ Tĩnh, em đang nói linh tinh gì vậy? ‐

Hắc Dao hoảng hốt trách móc.

‐ Hừm, trông bộ dạng cậu như con gái, thế mà to gan gớm. ‐ Anh lạnh lùng nhìn Hắc Tĩnh, ánh mắt sắc như dao.

Lần này đến lượt mặt Hắc Tĩnh biến sắc. Anh… dám nói hắn giống phụ nữ…

‐ Anh thật đáng chết! ‐ Không nói thêm một lời, hắn lăm lăm nắm đấm xông về phía trước.

‐ Tĩnh! Không được… ‐ Hắc Dao vội vàng ôm chặt lấy em, ngăn hắn lại.

‐ Nếu tôi chết, nhất định sẽ tìm cậu chôn cùng! ‐ Đông Phương Thiên Kiêu hằn học buông một câu, quay người đi mất.

Chôn cùng?

Hai tiếng này làm Hắc Tĩnh thấy chột dạ, trong đầu vởn lên một bóng mây, nhưng ngay lập tức biến mất ngay.

‐ Hừ, biến ngay về Đài Loan cho tôi nhờ, nghe nói Đông Phương Phong Hoa đêm trước đã bỏ trốn cùng Triệu Mộ Hiền, bây giờ không còn ai có thể giải lời nguyền được nữa, tôi đợi xem nhà Đông Phương các người tuyệt tử tuyệt tôn! ‐

Hắc Tĩnh rủa theo sau lưng anh.

Đông Phương Thiên Kiêu đứng lại, quắc mắt, giận dữ quay đầu.

‐ Cậu sẽ hối hận về những gì cậu đã nói. Hắc Tĩnh, hãy chờ xem!

Nói xong, anh không nán lại thêm nữa, bước nhanh ra khỏi hội trường buổi đấu giá, lên xe đi thẳng đến sân bay.








Bình luận