Chapter 1

icon
icon
icon

Lão Hán ngồi dựa lưng vào cây muỗm già, lão bắt đầu thở từng cơn mệt nhọc. Nhìn vào trong đền vẫn thấy đèn đuốc sáng choang, lão muốn gọi to nhưng miệng lão chỉ ú ớ không thành tiếng. Tiếng đàn, tiếng sáo hòa cùng tiếng cung văn vẫn vọng ra rất rõ, thêm cả tiếng con nhang đệ tự đang tấu lạy cô vang lên. Tối nay tại đền cây thị có buổi Lễ Hầu Thượng Nguyên của cô đồng Thanh, một cô đồng tài sắc vẹn toàn nức tiếng cả vùng Đà Bắc này. Khi cung văn ngân lên nốt cuối, tiếng đàn, tiếng phách cùng tiếng trống cũng theo nhịp rộn ràng như tiễn cô về trời. Trong phút chốc, đàn im phách lặng, đồng thăng cũng là lúc buổi lễ hầu cửa thánh chấm dứt. Trời về khuya nên cái lạnh thấu xương của miền núi khiến nhiều người phải xuýt xoa các con nhang đệ tử cùng bốn cậu hầu dâng và cung văn ngồi húp những bát cháo gà nóng hổi do nhà bếp mang lên, đồng hồ lúc này đã chỉ sang ngày mới


Lúc mọi người bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ, cả khu nhà đền im lìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng khi mờ khi tỏ soi xuống sân đền, từ phía xa chốc chốc lại vẳng tiếng chó sủa hóng, tiếng chim “bát cô trói cột”. Trên mái đền có mấy con mèo động đực gào lên những tiếng nghe thảm thiết, khiến cho không gian của đền mang màu sắc ma quái.


Lão Hán tỉnh lại sau khi lịm đi được một lúc lâu, toàn thân lão ê buốt còn từ phía thắt lưng trở xuống gần như mất cảm giác, nhất là ở đôi chân. Lão nhìn quanh thấy mình đang ở trong căn nhà kho của đền, nơi đây lão thường hay cất đồ vàng mã. Dưới ánh đèn đỏ quạch, lão thấy khuôn mặt xinh đẹp đến ma mị của một cô gái trạc 25 tuổi, lão nhận ra ngay đó là cô đồng Thanh, người lúc chiều trước khi hầu đồng đã có buổi thưởng trà và đàm đạo chuyện nhân tình thế thái.


Nhìn thấy cô đồng Thanh, lão Hán mừng rỡ muốn nhờ cô gọi người dìu lên nhà trên để uống thuốc vì lão nghi mình bị trúng gió.

Bình luận