Vào tiết thanh minh năm nay, bà Diệu không thể trở về làng Văn Xá thắp hương cho mồ mả tổ tiên như mọi năm được. Dịp gần tết bà không may bị trượt chân trong nhà tắm, cú ngã tuy không mạnh nhưng cũng làm bà gãy xương đùi. Tai nạn bất ngờ khiến bà phải nằm một chỗ suốt ba tháng trời, nhiều lúc ngắm nhìn cây khế ở trước ban công phòng ngủ, bà lại ước ao được trở về làng quê một lần nữa.
Sau bữa cơm tối, bà Diệu mới ướm hỏi con trai: - Mẹ già yếu rồi, nên không nói trước được điều gì. Vậy sau này nếu mẹ nằm
xuống, con định đưa mẹ về đâu. Nghe mẹ mình hỏi, anh Hoàng là con trai bà mới lễ phép thưa chuyện: - Mẹ đừng lo nghĩ quá, hiện nay có nhiều công viên nghĩa trang sạch đẹp
lắm. Thôi mẹ cứ yên tâm tĩnh dưỡng, đến khi đó con sẽ lo liệu chu toàn. Bà Diệu thảng thốt hỏi: - Thế con không định đưa mẹ về quê nằm cạnh bố con sao? Anh Hoàng ngậm ngùi lắc đầu giải thích: - Bây giờ làng cũng lên phường, mọi nơi đều đô thị hóa rồi. Đất nông
nghiệp cũng chuyển đổi mục đích sử dụng, giá cao không kém gì trên thành phố.
Con nghĩ nếu muốn về quê e cũng rất khó. Nghe anh con trai nói vậy, bà Diệu rơm rớm nước mắt rồi nói: - Thôi con cố nhờ vả xem sao, mẹ xa quê mấy chục năm rồi, nhưng lá rụng
về cội. Trước đây đi đâu, hồn làng vẫn luôn trong tâm trí mẹ, sau này có nhắm mắt
xuôi tay, mẹ vẫn mong ước được về nằm ở nghĩa trang của làng mình. Thương mẹ già đã vất vả tần tảo cả đời, anh Hoàng liền an ủi và hứa với
mẹ mình: - Vâng con hiểu rồi, nếu mẹ muốn về quê, con sẽ cố gắng xem sao, thôi mẹ
nghỉ sớm đi. Bà Diệu ngồi một mình trong phòng bồi hồi nhớ lại, hàng năm vào dịp
thanh minh, bà cùng con cháu từ Hà Nội về thắp hương cho mồ mả tổ tiên ở nghĩa
trang của làng. Bà góa chồng khi mới gần 40 tuổi, thương con mình còn bé quá, nên
bà đã ở vậy nuôi con. Cậu con trai bé bỏng ngày nào, bây giờ đã làm giảng viên
của một trường đại học. Cuộc sống tuy đủ đầy hơn trước, nhưng bà vẫn luôn đau
đáu khi nghĩ về làng quê của mình. Ngày xưa khi cô thôn nữ Minh Diệu xuất giá tòng phu, cô đã khóc như mưa
vì phải rời xa Thầy U và mái nhà ba gian ở xóm Hạ. Sau này mỗi lần có dịp về
quê, bao giờ cô cũng đứng tần ngần trước cổng làng, nơi in dấu nhiều kỉ niệm. Thời
gian trôi qua, dù cuộc sống có nhiều biến động, nhưng cổng làng Văn Xá với cây
đa cổ thụ vẫn trơ gan cùng nguyệt tuế. Cô thôn nữ ngày nào, bây giờ đã bước
sang tuổi 75. Bà Diệu tuy lưng đã còng xuống vì tuổi tác, nhưng mắt bà vẫn tinh
tường. Đặc biệt bà vẫn còn rất minh mẫn, người ta nói “người già hay sống bằng hoài niệm” quả không sai.
Bình luận