Suốt ba tháng đi khắp nơi lục tìm tài liệu, sau đó là hàng chục chuyến đi lại như con thoi từ chỗ làm về làng để tìm gặp các cụ cao niên để trò chuyện. Anh Hoàng đã miệt mài viết và biên soạn hoàn chỉnh một cuốn sách dày 400 trang. Vốn là người con hiếu thảo, anh đã hồi hộp đọc cho mẹ mình nghe cuốn sách về làng Văn Xá. Bà Diệu kiên nhẫn ngồi nghe con trai đọc, bà như được đắm chìm trở lại thời xa xưa vậy, từng dòng, từng trang trong cuốn sách đã tái hiện một phần hồn làng Văn Xá. Sau một tuần nghe con trai đọc hết cuốn sách, lúc này bà mới nhẹ nhàng tâm sự.
Vậy là con đã thành công khi viết rất chân thực về làng quê, đây là nơi
bố và mẹ đã sinh ra và lớn lên. Sau này càng về già, mẹ lại càng nhớ làng quê da
diết. Anh Hoàng nhẹ nhàng thưa chuyện: - Do thời gian không có nhiều, nên con mới
chỉ viết được bề nổi, còn muốn đi sâu cho tới khi chạm được vào mạch làng, con
e rằng lúc đó con cũng già mất rồi. Hơn cả sự mong đợi, vào sáng chủ nhật của một ngày chớm thu, khi anh
Hoàng về làng bàn giao sách, UBND xã đã tổ chức buổi tiếp nhận cuốn sách một
cách trang trọng. Nhận cuốn sách dày cộp từ tay tác giả, ông Chủ tịch xã đã hồ
hởi nói: - Chúng tôi rất cảm kích khi có được một cuốn sách về làng Văn Xá, thay
mặt cho bà con, cũng như đáp ứng tâm nguyện của gia đình, hôm nay xin gửi anh
món quà nhỏ thay lời cảm ơn. Anh Hoàng cố nén xúc động khi cầm tờ giấy có đóng dấu đỏ của UBND xã,
trong tờ giấy ghi rõ lô vị trí huyệt mộ ở khu suất ngoại giao, đúng như lời ông
quản trang đã cho biết hồi đầu năm. Vậy là cũng bõ công mấy tháng vất vả, trong
tâm trạng lâng lâng, anh Hoàng đã vội phi xe về báo tin ngay cho bà cụ thân
sinh ra mình. Bà cụ Diệu cảm thấy khó thở trong người, mấy hôm nay thời tiết giao mùa
nên bà thấy yếu hơn trước. Sáng nay bà vừa thắp hương trên ban thờ xong, bỗng
bà thấy xây xẩm mặt mày rồi ngất đi không biết gì nữa. Bà tỉnh lại khi nghe tiếng
gọi hoảng hốt của người con trai, thấy mẹ mình mở mắt, anh Hoàng luống cuống lấy
trong túi ra một tờ giấy có đóng dấu son và nói: - Cuối cùng con đã làm được rồi, mẹ sẽ có một suất ở nghĩa trang của
làng. Bà Diệu cầm tờ giấy trên tay, dù không còn đủ sức để đọc hết nội dung,
nhưng bà vẫn mỉm cười nói với con trai mình: - Nó không chỉ đơn giản là mảnh giấy phân suất đất, nó chính là mảnh hồn
làng đó con. Nói xong bà khẽ buông rơi tờ giấy, mắt bà từ từ khép lại nhưng
trên gương mặt lộ rõ vẻ thanh thản. HẾT!
Bình luận