Ra khỏi Linh Tuyền, Tưởng Tốn đưa Hạ Xuyên về thẳng biệt thự. A Sùng buồn chán nằm dài trên sofa chơi trò “Lắc một cái” của Wechat tiếng “tách tách” không ngừng vang lên, lắc đi rồi lắc lại, lắc ra được một người ở gần nhất, cách chỗ này mười tám ki-lô-mét, avatar là hình một đĩa cua đồng, tay A Sùng khẽ run run. Bên ngoài cửa có người nói: “Mở cửa”. A Sùng lập tức nhảy từ trên sofa xuống, lao tới mở cửa, hét: “Cũng biết về rồi đấy, vứt tôi một mình ở cái xó này là sao chứ? Có biết tôi cô đơn hiu quạnh đến nhường nào không hả?”.
Hạ Xuyên chán ghét đẩy anh ta sang một bên: “Từ ngữ cậu dùng lỗi thời quá rồi đấy”.
“Vậy cậu nói cho tôi nghe mấy lời thịnh hành cái?”.
“Thịnh hành không hợp với cậu”.
A Sùng nói: “Đừng tưởng cậu đeo cái khuyên tai thì theo kịp model nhé, là ẻo lả đấy!”, anh ta nhìn Tưởng Tốn tụt lại phía sau mấy bước, tìm kiếm đồng minh nói: “Cô nói xem, cậu ta có ẻo lả không?”.
Tưởng Tốn đưa mắt nhìn Hạ Xuyên đã đi lên trước lò sưởi sưởi ấm, nói: “Thế giới này thay đổi rồi sao?”.
“Ý gì vậy?”, A Sùng không hiểu.
Tưởng Tốn cười: “Anh thấy nó là ý gì thì nó là ý đấy”.
Hạ Xuyên đang đứng trước lò sưởi cũng bật cười, anh quay đầu nhìn Tưởng Tốn nói: “Tôi đi tắm trước đã, đợi lát nữa ăn tối”.
Tưởng Tốn gật đầu: “Ừ”.
Hạ Xuyên lên lầu, A Sùng cũng chạy qua chỗ rẽ nhìn lên lầu, rồi lại nhìn Tưởng Tốn, cười hừ một tiếng, ôm di động nằm vật xuống sofa, đá đá phía trước nói: “Ngồi đi, muốn uống gì tự lấy nhé”.
Tưởng Tốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, A Sùng lấy di động che mặt, nhìn trộm Tưởng Tốn, bất thình lình nghe được một câu: “Chưa thấy tôi bao giờ à?”.
A Sùng cười hì hì lấy di động ra: “Mấy tiếng không gặp, nhìn thêm mấy cái bù lại!”.
Tưởng Tốn nói đầy hào phóng: “Vậy nhìn cho kỹ vào, nhìn ra cái gì thì nói cho tôi biết”.
A Sùng ngồi bật dậy: “Tôi thực sự chưa từng gặp qua kiểu phụ nữ giống như cô”.
“Khiến anh kinh ngạc trước dung nhan tuyệt mỹ của tôi à?”.
A Sùng trợn trừng mắt: “Khiến tôi kinh sợ thì có!”.
Tưởng Tốn bật cười vui vẻ.
Hạ Xuyên tắm rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thay quần áo xuống lầu. Trời đã tờ mờ tối, tuyết đã ngừng rơi, xe quét dọn tuyết của khu du lịch vẫn đang làm việc. Tưởng Tốn lái xe vượt qua xe dọn tuyết, bỗng nhớ đến Vương Tiêu, cô cất giọng hỏi: “Đúng rồi, Vương Tiêu không sao chứ?”.
A Sùng nói: “Không vấn đề gì lớn, truyền hai chai nước, chân tạm thời không đi lại được, nằm yên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày là được”, anh ta nhớ đến người hôm nay đến đón bọn họ, nói: “Này, người hôm nay đến Linh Tuyền đón chúng tôi, là ông chủ của khách sạn Lệ Nhân các cô à!”.
Tưởng Tốn vẫn còn chưa gọi điện thoại cho Thạch Lâm, cô hỏi: “Có phải ông chủ Thạch đã đi đến bệnh viện cùng anh?”.
“Đúng vậy, nhà Vương Tiêu cũng đâu có xe, ông chủ Thạch đã đưa bọn họ đi. À đúng rồi, người nhà Vương Tiêu nhờ tôi chuyển lời cảm ơn đến hai người đấy!”.
Tưởng Tốn nói: “Anh mới là người đã cứu cô ấy”.
A Sùng cười nói: “Cô đừng khiêm tốn quá”.
Tưởng Tốn nhớ đến câu hỏi mà hôm nay Hạ Xuyên vẫn chưa trả lời, cô hỏi: “Đúng rồi, anh thực sự là bác sĩ sao? Làm ở khoa nào vậy?”.
A Sùng nói: “Cô xem thường tôi lắm đấy!”, anh ta nhìn Hạ Xuyên:
“Cậu chứng minh xem tôi có phải là bác sĩ không!”.
Hạ Xuyên cười: “Ai nói cậu không phải?”.
A Sùng đáo để: “Nên nhớ hồi còn đi học, lúc cậu trực nhật mũi bị va vào kính thành sẹo, về sau là tôi đã chữa khỏi cho cậu đấy”.
Hạ Xuyên nói: “Không cần cậu phải nhắc tôi”.
Hạ Xuyên ngồi ở ghế phụ, Tưởng Tốn nghe vậy liền nghiêng đầu sang nhìn, không hề thấy vết sẹo nào trên mũi anh.
A Sùng nói: “Sao nào, trình độ của tôi cũng không phải là nói khoác chứ?”.
Tưởng Tốn hỏi: “Anh là bác sĩ khoa xương khớp à?”.
Hạ Xuyên cười, trả lời thay anh ta: “Gần như vậy, thỉnh thoảng cậu ta cũng giúp người ta gọt xương”.
Tưởng Tốn không hiểu: “Hả?”.
“Tôi là bác sĩ khoa ngoại, chuyên phẫu thuật thẩm mỹ!”, A Sùng nhấn mạnh, “Mấy năm trước từng đi Hàn Quốc học bồi dưỡng!”.
Tưởng Tốn: “…”.
Hạ Xuyên nói: “Kinh phí quốc gia, lần sau tốt nhất đừng nhắc đến!”.
“Nghe giọng điệu của cậu, rõ ràng là đang khinh thường tôi đấy, qua cầu rút ván à!”, A Sùng nhoài sát vào ghế trước, nói với Tưởng Tốn: “Cô có biết cậu ta làm gì không?”.
Tưởng Tốn nói: “Không biết”.
“Cậu ta là người giàu mới nổi đấy!”, A Sùng nói oang oang: “Nhà cậu ta năm xưa có một mảnh đất to, sau này bán hết cho người khác, thu về một tòa nhà, nhà lầu lại thêm nhà lầu, vậy là phát tài, đúng là hộ giàu mới nổi điển hình! Rất giống với nhà các cô đấy!”.
Trong xe đột nhiên im lặng như tờ, A Sùng nói xong mới ý thức được mình nói quá nhiều, có chút ngượng ngùng.
Tưởng Tốn nói: “Anh cũng thích ngồi lê đôi mách nhỉ”.
“Tôi vô tình nghe được thôi”, A Sùng nói dối.
Tưởng Tốn cười: “Nhà tôi không giống với những nhà khác, nhà người ta đã giàu rồi lại càng giàu, còn chúng tôi lại tan cửa nát nhà”.
Hạ Xuyên nhìn Tưởng Tốn, anh không nói năng gì. A Sùng lại an ủi:
“Ông bố đó của cô thật đúng là quá cặn bã, nhưng cô là người tốt”.
Tưởng Tốn lạnh lùng cười, sau đó khẽ nói một câu: “Vậy sao”. Hạ Xuyên nhớ đến chuyện ngày hôm đó anh đã từng hỏi: “Tâm cô bẩn lắm à?”.
Tưởng Tốn nghĩ một lát, rồi mới thấp giọng nói:
“Không được sạch cho lắm”.
Giọng điệu giống hệt ngày hôm nay, lạnh nhạt, tự giễu. Trong xe im lặng, Hạ Xuyên hỏi: “Vậy cô làm gì?”.
Tưởng Tốn nói: “Làm lái xe cho các anh”.
Hạ Xuyên hừ lạnh một tiếng. A Sùng lại hoạt bát trở lại: “Cô như này là không đủ thành ý nhé, chúng tôi đều đã nói với cô rồi, cô còn không tiết lộ chút à! Tay nghề lái xe của cô, ngay cả đứa đần cũng có thể nhìn ra”.
Tưởng Tốn cười, nói: “Ừm, ngay cả anh cũng nhìn ra à!”.
Ăn cơm xong, mọi người đều thấm mệt, Tưởng Tốn lái thẳng về phía biệt thự. A Sùng ngâm mình trong bồn tắm một lúc, rồi lại nghịch điện thoại một lát, rảnh rỗi không việc gì làm, anh ta xuống lầu lấy hai lon bia. Nhìn thấy Hạ Xuyên ở cửa, anh ta khựng lại, do dự trong chốc lát mới đẩy cửa bước vào. Hạ Xuyên lại tắm thêm lần nữa, vừa cuốn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm liếc mắt liền thấy A Sùng, anh hỏi: “Làm ăn trộm à?”.
A Sùng cà phất cà phơ ngồi xuống sofa, tay ném lon bia cho Hạ Xuyên nói: “Cùng uống đi”.
Hạ Xuyên bắt lấy lon bia rồi ném nó lên giường sau đó đi đến trước tủ quần áo. A Sùng nhấp một ngụm bia nói: “Haizz, sao mới nửa ngày trời, tôi đã cảm thấy cậu với cô gái đó lại có chút gì không bình thường rồi?”.
Hạ Xuyên tiện miệng hỏi: “Không bình thường chỗ nào?”.
A Sùng nghĩ một lúc nói: “Tôi tìm một tính từ trước đã”.
Hạ Xuyên hỏi: “Thế cái gì gọi là ‘lại’?”.
A Sùng nói: “Tối qua, tôi phát hiện ra hai người nói chuyện với nhau thân thuộc hơn nhiều rồi”.
Hạ Xuyên nói: “Vậy sao”.
Chiều qua anh đã chiếm lấy vị trí của Tưởng Tốn, dẫn cô đi đua xe, cô chỉ đạo anh thao tác, vừa lạnh lùng vừa quyết đoán, cô còn nói với anh “Anh không giống tôi”, anh đã khiến cô thoải mái một lần, anh hỏi cô cảm thấy thế nào, cô chỉ trả lời một chữ “ừm”, giọng điệu hệt như một cô gái nhỏ được thỏa mãn.
A Sùng nói: “Sáng sớm nay cậu hộ tống cô ấy”.
Hạ Xuyên nói: “Tôi hộ tống cô ấy? Hừ!”.
“Lúc cô ấy đến cậu chuẩn bị xuống lầu lấy bia, tôi bảo cậu tiện thì ra mở cửa cho cô ấy, kết quả cậu một đi không trở về”.
Hạ Xuyên nhớ lại chuyện sáng nay, cô đi trong nền tuyết, ngồi xổm xuống, anh nhìn thấy cô cầm ngọn măng đó lên, anh nói anh nóng mà cô cũng chẳng buồn xấu hổ, anh cố ý nói đến chuyện “làm một nháy“, vậy mà cô còn trêu chọc anh.
Hạ Xuyên hừ một tiếng.
A Sùng cuối cùng nghĩ đến một tính từ: “Hôm nay hai người càng thân mật hơn”.
Là thân mật rồi, anh kéo tay cô, cô để anh kéo tay hai lần. Hạ Xuyên lục được một chiếc áo choàng ngủ, khoác lên người.
A Sùng nói: “Hai hôm trước cậu nói thế nào, trêu chọc cô ấy phải không? Bây giờ thì sao?”.
Hạ Xuyên nói: “Cậu rảnh rỗi sinh nông nổi à?”.
“Có một chút”.
Hạ Xuyên nói: “Cậu ngồi trong đầu tôi rồi đấy à?”.
“Tôi đâu dám!”, A Sùng lắc lắc lon bia nói: “Vẫn là câu nói đó, cậu nói chuẩn xác một câu đi”.
Hạ Xuyên bật cười: “Sao nào, muốn theo đuổi cô ấy?”.
“Hả, đúng vậy”.
Hạ Xuyên cầm lon bia ở đầu giường lên, giật nắp, bọt bia ‘xì xì’ trào lên, anh uống hai ngụm bia mát lạnh nói: “Vậy theo đuổi đi”.
A Sùng do dự: “Tôi không đùa với cậu đâu”.
“Tôi cũng không đùa, theo đuổi đi!”, Hạ Xuyên nắm chặt lon bia, chỉ chỉ vào A Sùng và nói: “Để xem khả năng tán gái của cậu có được không, cho cậu thời gian hai ngày xem có theo đuổi được cô ấy không!”.
“Hai ngày?”.
Hạ Xuyên nói: “Hai ngày nữa đi rồi”.
Tưởng Tốn quay trở về khách sạn Lệ Nhân, Thạch Lâm vẫn chưa về, chuyện ở Linh Tuyền mọi người gần như đều biết hết, người nào người nấy đều bám lấy cô muốn nghe ngóng chút tin. Tưởng Tốn im lặng không nói, thoát ra khỏi đám đông cô liền về phòng, tắm xong cô mặc bộ đồ ngủ khá dày, cuốn chăn nằm trên giường. Tám giờ tối, cả dãy núi yên lặng như tờ, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không thấy, một miền rừng núi mênh mông tĩnh lặng không gợn sóng. Tưởng Tốn nhớ lại chuyện chiều này, cô đứng ở trên mỏm đá, cách Hạ Xuyên chỉ một nắm tay, gió núi thổi hiu hiu, cả một trời hoa tuyết đậu xuống bờ vai của người đó.
Anh nói: “Hai ngày nữa tôi rời khỏi đây”.
Tưởng Tốn rút tay về.
Anh vẫn nắm lấy tay cô, từ lòng bàn tay, chạy xuyên qua xương bàn tay, đến đầu ngón tay, cô cứ thế từ từ rút tay ra.
Anh chạm vào móng tay cô.
Tưởng Tốn nói: “Chúc anh thượng lộ bình an trước”.
Hạ Xuyên cười.
Ngày hôm sau, trời mưa phùn bay bay, sương mù giăng khắp núi. Tưởng Tốn trùm chăn xuống giường, rót một cốc nước ủ trong tay. Qua một đêm, nước chỉ còn âm ấm, cô nhâm nhi từng ngụm nhỏ một hồi lâu, cổ họng cuối cùng cũng được dòng nước ấm làm dễ chịu hơn đôi chút. Lớp tuyết tích tụ trong vườn hoa đã được quét dọn sạch sẽ, người làm vườn đang cắt tỉa cành lá. Tưởng Tốn đánh răng rửa mặt xong, bê đồ ăn sáng đi đến vườn hoa, ngồi xuống bên cạnh Thạch Lâm, Thạch Lâm nhìn đĩa đồ ăn của cô nói: “Sao của chú không có bánh Doughnut?”.
Tưởng Tốn cắn một miếng đáp: “Bởi vì chú không phải là mỹ nữ”.
Thạch Lâm bật cười: “Cháu thì chơi thân với mấy đầu bếp rồi”.
Tưởng Tốn ăn xong nửa cái bánh Doughnut liền hỏi: “Hôm qua mấy giờ chú về?”.
“Hơn mười giờ, không để ý lắm”.
“Chú ở suốt trong bệnh viện sao?”.
“Ở suốt trong đấy”, Thạch Lâm nói: “Sáng qua cháu không có ở đó, người nhà Vương Tiêu lật tung khách sạn lên tìm, nói Vương Tiêu đi suốt một đêm không về, sau đó chị họ của Vương Tiêu thấy không giấu nổi nữa mới nói Vương Tiêu đi cùng Từ Kính Tùng”.
Tưởng Tốn nhấp một ngụm sữa: “Sau đó thì sao ạ?”.
“Cụ thể thế nào không rõ lắm, sau đó cháu gọi về, cả nhà họ mới yên tĩnh lại. Chú đi đến bệnh viện cùng họ, chẳng bao lâu sau liền thấy Tôn Hoài Mẫn. Cháu tìm nó à?”.
Tưởng Tốn nói: “Cô ta chẳng phải là người thân của Từ Kính Tùng sao?”.
Thạch Lâm cười, tiếp tục nói: “Vốn dĩ người nhà Vương Tiêu muốn báo cảnh sát, sau đó Tôn Hoài Mẫn tìm đến bọn họ, cãi cọ đến tận lúc tối mịt”.
“Cuối cùng không báo cảnh sát nữa ư?”.
“Không báo”, Thạch Lâm nói, “Chắc Tôn Hoài Mẫn đã nói gì đó”.
Tưởng Tốn hỏi: “Tình trạng của Vương Tiêu thế nào rồi chú?”. “Xương đùi không gãy, nhưng khớp chân bị trật, bị tê cóng cộng thêm
vết thương ngoài da, tay phải bong gân, thể chất của con bé không tệ, truyền nước mấy ngày, nghỉ ngơi một hai tuần là có thể hồi phục, chỉ là đã bị dọa cho sợ quá thôi”.
Tưởng Tốn nói: “Cũng nên có một bài học”.
“Đúng rồi, hai vị khách đó của cháu… gọi là gì ấy nhỉ?”.
Tưởng Tốn hỏi: “Sao thế ạ?”.
Thạch Lâm nói: “Hôm qua hai người họ cứu người cả buổi, hôm nay khách sạn tổ chức bữa cơm cuối năm, mời bọn họ đến góp vui đi”.
“Để cháu hỏi bọn họ”.
Thạch Lâm lại nói: “Ngày mai chú về”.
“Khi nào chú quay lại?”, Tưởng Tốn hỏi.
“Chưa chắc chắn lắm, khách sạn có bọn cháu trông nom giúp chú rồi, có lẽ chú sẽ ở nhà một thời gian”.
Tưởng Tốn gật đầu.
Thạch Lâm nhìn cô: “Cháu đón giao thừa cùng mọi người đi”.
Tưởng Tốn cười nói: “Sợ cháu lần đầu đón năm mới một mình không quen sao?”.
“Vậy cháu có quen không?”.
Tưởng Tốn lắc lắc ly sữa nói: “Chú yên tâm đi”.
A Sùng biết hết ngày mai bọn họ sẽ rời khỏi đây, có phần hối hận vì mấy ngày nay đi thăm thú quá ít cảnh quan, buổi sáng vừa thức giấc anh ta đã hỏi Hạ Xuyên: “Nếu ngày mai ông già đó cũng không biết tin gì, vậy thì ngày kia chúng ta mới đi à?”.
Hạ Xuyên nói: “Cậu cũng có thể ở lại đây”.
A Sùng hét lên: “Cái xe đó của tôi phải làm sao, vẫn còn đang ở chỗ sửa xe đó!”.
Hạ Xuyên lườm anh ta: “Không phải nói muốn đổi xe sao?”.
A Sùng nghĩ ngợi: “Được được được, đổi thì đổi, đợi lần này về rồi sẽ đổi luôn!”.
Tưởng Tốn đến đón hai người, cửa xe vừa kéo ra, một tờ giấy liền được đẩy lên phía sau tai cô, A Sùng nói: “Hôm nay cần đi thăm quan những nơi này”.
Tưởng Tốn quét mắt nhìn anh ta hỏi: “Liệu đi hết được không?”.
“Đi được chỗ nào hay chỗ đó!”.
Tưởng Tốn dẫn bọn họ đi thăm quan hồ Điểm Hà trước. Trời mưa phùn lâm thâm, thích hợp nhất để thăm quan cảnh sương mù nơi núi non hùng vĩ, vầng dương lóng lánh trên mặt hồ. Trên phiến đá khổng lồ bên cạnh hồ Điểm Hà có khắc chữ, là kiểu chữ thư pháp rồng bay phượng múa, chỉ duy nhất một chữ “Hà”. Bên cạnh vách đá là một cái đình nghỉ chân, một cây cầu gỗ nối hồ Điểm Hà với đình nghỉ. Sóng nước dập dờn từng vòng, Tưởng Tốn nói: “Trong hồ trồng sen, đến mùa hè nơi đây ngập tràn hoa sen nở”.
Có mấy vị khách đang ngồi ở đình nghỉ và cây cầu gỗ câu cá, người thì che ô người thì mặc áo mưa đội nón lá, A Sùng nhìn mà thấy tò mò, cất giọng hỏi Tưởng Tốn: “Bọn họ mua áo mưa ở đâu vậy?”.
Tưởng Tốn hất cằm: “Chỗ dừng xe lúc vừa rồi, anh không nhìn thấy người ta bày sạp bán đấy à?”.
A Sùng lập tức chạy qua.
Hạ Xuyên đợi A Sùng chạy đi xa rồi mới hỏi: “Trong hồ có cá à?”.
Tưởng Tốn nói: “Có chứ”.
“Bọn họ có thể câu à?”.
“Có thể chứ”.
Hạ Xuyên cười: “Chỗ này của các cô thú vị phết, lần đầu tiên tôi thấy khu du dịch cho phép câu cá đấy”.
Tưởng Tốn nói: “Tại sao không thể, dụng cụ câu cá của bọn họ là thuê bên ngoài cổng vào, cá không mang ra ngoài nổi”.
Hạ Xuyên không đáp lời. Tưởng Tốn cười nói: “Đúng rồi, khách sạn Lệ Nhân tối nay tổ chức bữa cơm tất niên, ông chủ Thạch mời anh và A Trùng cùng đến tham gia cho vui”.
“Mời chúng tôi?”.
Tưởng Tốn giải thích qua loa: “Anh và A Trùng đã cứu người”.
Hạ Xuyên cười đáp: “Người ở chỗ các cô cũng rất thú vị”.
“Vậy anh có đi không?”.
Hạ Xuyên không trả lời, A Sùng đã chạy trở lại. A Sùng đội một chiếc nón lá, mặc áo mưa, trên tay còn ôm một đống đồ, nếu không nhìn kỹ, Tưởng Tốn hoàn toàn không nhận ra anh ta. A Sùng hào hứng nói: “Nào nào, đến đây mỗi người một bộ!”, anh ta nhét một chiếc áo mưa và nón lá vào tay Tưởng Tốn, rồi lại nhét vào tay Hạ Xuyên một bộ y hệt.
Tưởng Tốn: “…”.
Hạ Xuyên: “…”.
A Sùng nói: “Mau thay đi, đừng có làm người khác mất hứng!”. Tưởng Tốn không chịu mặc, cô ôm đống đồ ngồi sang một bên. Hạ
Xuyên xem cái nón lá, rồi lại đưa mắt nhìn Tưởng Tốn. A Sùng đang ngồi khích bác cô, còn cô thì đầy nhẫn nhịn. Hạ Xuyên phì cười, anh đội chiếc nón lá lên, mặc áo mưa vào, khuôn mặt chìm vào trong bóng tối. Anh đi đến trước mặt Tưởng Tốn, rút lấy cái nón lá trong tay cô, A Sùng hét lên: “Cậu làm gì đấy…”.
Chiếc nón lá phủ lên đầu Tưởng Tốn, Hạ Xuyên nói: “Trông cũng rất ra dáng đấy”.
Tưởng Tốn muốn bỏ xuống: “Ra dáng gì?”.
Hạ Xuyên bắt lấy cổ tay cô, không để cô động đậy, anh nói: “Gái quê”.
Tưởng Tốn nói: “Anh trông rất giống anh đánh cá”.
“Cô đang kéo tôi lập thành đôi à?”.
“Ai lôi kéo ai chứ!”.
Hạ Xuyên nửa cười nửa không: “Tôi lôi kéo cô?”.
A Sùng đứng cách xa chỗ bọn họ mấy bước, anh ta lấy di động ra, chụp cho cô gái quê và anh đánh cá một kiểu ảnh.
Trời chạng vạng tối, lúc Tưởng Tốn dẫn hai người họ đến khách sạn Lệ Nhân, mọi người đã đốt lửa trại bập bùng trong hoa viên, bên cạnh đống lửa là chiếc bàn dài, giữa hoa viên là sân khấu hình tròn, trên sân khấu đã bố trí dàn âm thanh, điện đóm sáng trưng, phần lớn nhân viên khách sạn đã tụ họp ở đó. Chỉ có điều mọi người chẳng có chút gì là vui vẻ, hai ba người thỉnh thoảng thì thầm gì đó, dàn âm thanh không có nhạc, chú đầu bếp béo bình thường cứ nhìn thấy Tưởng Tốn là cười mà giờ gặp cô lại chỉ thở dài ngao ngán. Thạch Lâm đã nhìn thấy bọn họ từ sớm, ông và A Sùng đã quen biết với nhau từ hôm qua rồi, chỉ còn lại Hạ Xuyên. Thạch Lâm tươi cười chìa tay ra: “Hôm qua cảm ơn các anh đã giúp đỡ, người nhà Vương Tiêu vô cùng biết ơn các anh, bọn họ nói mấy ngày nữa sẽ lại lên núi đích thân nói lời cảm ơn hai anh”.
Hạ Xuyên bắt tay với ông: “Khách sáo quá, việc nhỏ thôi mà”.
“Tôi cũng phải cảm ơn các anh, bọn họ là khách của khách sạn Lệ Nhân này, nếu có chuyện gì xảy ra khách sạn chúng tôi cũng phải có trách nhiệm”.
Thạch Lâm mời hai người họ ngồi xuống, Tưởng Tốn tranh thủ lúc rảnh hỏi ông: “Có chuyện gì xảy ra vậy chú?”.
Thạch Lâm yên lặng một lúc rồi mới nói: “Ông Bạch qua đời rồi”. Hạ Xuyên nhìn Tưởng Tốn. Cô thoáng sững sờ mất một hồi, giọng
điệu cũng lành lạnh: “Ồ, bà Bạch thế nào rồi ạ?”.
“Bà Bạch vẫn ở trong bệnh viện, bà ấy muốn chôn cất ông Bạch ở trên núi, có điều không có hy vọng”. Thạch Lâm cười nói: “Được rồi, ngồi xuống ăn trước đã”, ông lại bắt đầu vỗ tay nói với các nhân viên: “Mọi người đều đến ngồi đi! Ai lên hát đầu tiên? Mau lên chuẩn bị đi!”.
Chỗ ngồi ở chiếc bàn dài vừa đủ. Tưởng Tốn ngồi bên cạnh Thạch Lâm, đối diện là Hạ Xuyên và A Sùng. Chẳng mấy chốc âm nhạc liền vang lên, ca khúc đang được phát là “Truyền kì Phượng Hoàng”, nghe nhiều đến thuộc làu, tiếp theo là bài “Ánh trăng” rồi tiếp nữa là bài “Hồ sen”, không khí dần dần sôi động trở lại. Mọi người đều biết hôm qua Hạ Xuyên và A Sùng
đã cứu người, ai nấy đều tò mò hỏi cái này hỏi cái kia, một nhân viên nói: “Anh Từ ngồi chung một chiếc xe cứu thương với ông Bạch”, không khí lại lắng xuống.
“Năm nay ông Bạch đến đây dưỡng bệnh”.
“Nhưng mà tôi thấy mấy ngày gần đây biệt thự của bọn họ khách khứa ra vào tấp nập, thế thì dưỡng bệnh kiểu gì chứ?”.
“Hai vợ chồng họ đều thích náo nhiệt, ông Bạch thực ra rất muốn đón một năm mới vui vẻ”.
“Tôi nghe nói, ông Bạch sớm biết ngày này sẽ đến, tháng trước ông ấy và bà Bạch còn đến thăm lại nơi hai người họ đã đi hưởng tuần trăng mật. Tháng này trở về đây, năm đó hai người họ quen biết nhau chính tại nơi này”.
“Nếu một ngày nào đó tôi chết đi, trước khi chết cũng muốn đến nơi tôi và bà xã đã đi hưởng tuần trăng mật.”
“Anh thôi đi, anh với bà xã anh chẳng phải hưởng tuần trăng mật ở thôn bên cạnh sao!”.
Mọi người cười vang.
“Nếu ngày nào đó tôi biết mình sắp chết, tôi nhất định sẽ tiêu hết số tiền tiết kiệm!”.
“Tôi muốn đi vòng quanh thế giới!”.
“Em muốn hút ma túy!”.
“Cậu là loại người gì vậy?”.
“Vậy tôi phải ngủ với Tiểu Hoa ở dưới núi!”.
“Đồ không biết xấu hổ!”.
Có người hỏi: “Ông chủ, ông muốn làm gì?”.
Thạch Lâm bị hỏi bất ngờ, nghĩ ngợi rồi nói: “Phải tìm cho bố tôi cô con dâu trước đã?”.
Mọi người đều cười đùa vui vẻ rồi quay sang hỏi A Sùng. A Sùng cười hì hì nói: “Tôi muốn đi xem phim với Băng Băng!”.
“Băng Băng là ai?”.
“Phạm Băng Băng ấy!”.
Mọi người “ầy” một tiếng, lại quay sang hỏi Hạ Xuyên. Hạ Xuyên cầm lấy ly rượu xoay xoay, khuỷu tay chống lên bàn, dường như đang nghĩ ngợi, lát sau mới nói: “Làm một việc có ý nghĩa”.
Đáp án này quá chung chung, mọi người không ai thỏa mãn. Tưởng Tốn chỉ chăm chăm ăn đồ ăn, Hạ Xuyên liếc mắt nhìn cô rồi
đẩy “búa rìu dư luận” về phía cô: “Cô thì sao?”.
Tưởng Tốn khựng lại, mọi người đều nhìn về phía cô. Tưởng Tốn cười đáp: “Chữa bệnh”.
Mọi người không hiểu.
Tưởng Tốn nói: “Có thời gian đi vòng quanh thế giới, hưởng tuần trăng mật, ngủ với Tiểu Hoa, thì tại sao phải đợi cái chết? Tôi phải sống cho tốt đã!”.
Hạ Xuyên nhìn cô một lúc lâu, rồi bật cười.
Âm nhạc vẫn tiếp tục, mọi người càng nói càng hăng hái. Tưởng Tốn ăn no rồi quay vào trong gọi những nhân viên vừa đổi ca ra ăn, lúc quay trở ra liền nhìn thấy Hạ Xuyên đang đứng dưới tán cây gần đống lửa, chỗ đó tranh sáng tranh tối. Hạ Xuyên nhìn thấy cô, anh vẫy tay ra hiệu.
Tưởng Tốn đi đến bên đó.
Hạ Xuyên hỏi: “Đây là cỏ gì vậy?”.
Dưới gốc cây, là một vòng tròn cỏ bao quanh, màu xanh sẫm, lá bện vào thân, trận tuyết hôm qua cũng không gây ảnh hưởng đến chúng, chúng vẫn sinh trưởng rất tốt.
Tưởng Tốn nói: “Đây không phải là cỏ”.
“Vậy là gì?”.
“Là Lão Nha Toán”.
“Cái gì cơ?”.
Tưởng Tốn hình dung một lát: “Lúc nở hoa Lão Nha Toán sẽ như những móng vuốt màu đỏ”.
Hạ Xuyên hỏi: “Cái gì gọi là những móng vuốt màu đỏ?”.
Tưởng Tốn dựng ngón tay lên: “Màu đỏ, chính là màu đỏ như móng này”. Hạ Xuyên nhìn chằm chằm vào móng tay cô, không kìm được mà bật
cười rồi hỏi: “Khi nào thì nở hoa?”.
Tưởng Tốn nói: “Khi nào lá rụng hết”, cô nhìn vào từng bụi từng bụi hoa trông như “cỏ” kia, cô đã từng được thấy đám hoa này nở rộ rực rỡ một lần.
Tưởng Tốn quay vào trong khách sạn, Hạ Xuyên gọi cô: “Đi đâu đấy?”.
Tưởng Tốn đáp: “Một lát nữa quay lại”, chẳng bao lâu sau, cô chạy xuống và xách theo hai quả dưa hấu to, là chú đầu bếp béo bổ, mọi người chia nhau ăn.
Hạ Xuyên không ăn, anh nhìn Tưởng Tốn cầm miếng dưa hấu, cắn từng miếng lớn, Tưởng Tốn nghiêng đầu nhìn anh rồi lại liếc miếng dưa, cô hỏi: “Anh không ăn à?”.
Hạ Xuyên lắc đầu, mỉm cười rút một điếu thuốc ra. Trên sân khấu lại đổi người hát, lần này là một người Quảng Đông khoảng hơn bốn mươi tuổi, anh ta đang nắm tay cô rửa chén, cô rửa chén hát trước:
“Em tin vào tình yêu, cũng giống như tin vào việc tình yêu sẽ mất đi Giờ phút này hỏi thế gian liệu có nổi mấy người đàn ông yêu say đắm Quen nhau, yêu nhau, nghi ngờ nhau
Tan tan hợp hợp em đã quá chán ghét rồi ….”
Giọng nam tiếp nối:
“Anh sợ tình yêu, cũng giống như sợ không có nổi tình yêu
Giờ phút này hỏi thế gian liệu có nổi mấy người phụ nữ yêu say đắm Quen nhau, yêu nhau, nghi ngờ nhau
Duyên duyên phận phận anh đã quá nhàm chán rồi ……”
Hạ Xuyên rít một hơi thuốc, đầu điếu thuốc đỏ rực hệt như đốm lửa. Anh không biết Lão Nha Toán là gì, nhưng anh đã biết nó sẽ là loài hoa mà hoa không bao giờ thấy lá, mà lá cũng chẳng thấy hoa, hoa và lá vĩnh viễn chẳng thấy được nhau.
Tưởng Tốn không hề nói cho anh biết, Lão Nha Toán còn có một tên gọi khác… Đó là hoa Bỉ Ngạn.
Qua hôm sau, Thạch Lâm về quê. Chỉ còn lại bốn ngày là đến giao thừa, một vài nhân viên khách sạn cũng đã về quê, những người ở lại đều là người địa phương. Chú đầu bếp béo nhà ở trong một thôn nhỏ lưng chừng núi, sáng nay chú ấy xách đến một cái thùng giấy đựng đầy trứng gà vịt sạch cho Tưởng Tốn: “Cháu cầm lấy rồi chia cho hội A Sùng”.
Tưởng Tốn hỏi: “Sao phải chia cho bọn họ chứ?”.
Chú đầu bếp béo nói: “Tối qua A Sùng có để lại số điện thoại cho chú, anh ta nói rằng lúc nào muốn hút mỡ thì gọi cho anh ta, anh ta sẽ giảm một nửa giá cho chú. Thì ra anh ta là bác sĩ!”.
Tưởng Tốn phì cười rồi xách giỏ đi. Hạ Xuyên ngủ thẳng đến chín giờ mới dậy, sau đó lại nhận được điện thoại của trưởng thôn, nói rằng đêm muộn ngày hôm qua Vương Phúc đã về, bây giờ đang ở nhà. Xe của Tưởng Tốn đợi bên ngoài, Hạ Xuyên kéo cửa, thấy dưới sàn xe mọc đâu ra cái thùng giấy cản đường, đồ bên trong được bọc trong giấy báo. Anh hỏi Tưởng Tốn: “Cái gì đấy?”.
Tưởng Tốn nói: “Trứng sạch. Chú đầu bếp bảo ba chúng ta chia nhau, nói là muốn cảm ơn A Sùng giảm nửa giá dịch vụ hút mỡ cho chú ấy”.
A Sùng vui vẻ đáp: “Đây là lần đầu tiên kể từ ngày hành nghề Y tôi nhận được ‘phong bì’ là trứng đấy!”.
Hạ Xuyên ngồi lên ghế phụ nói: “Phần của tôi cho hết”.
A Sùng nói: “Tôi cần trứng gà làm gì chứ…”.
Hạ Xuyên nói: “Không nói chuyện với cậu!”.
Vậy là đang nói với cô à, Tưởng Tốn khởi động xe nói: “Vậy cảm ơn nhé!”, không lấy thì phí, trứng gà sạch rất đắt đấy.
Trên đường đi Tưởng Tốn hỏi: “Hôm qua vẫn còn mấy chỗ chưa đi, bây giờ tiếp tục sao?”.
Hạ Xuyên nói: “Đến thôn Kim Tinh, có biết chỗ đó không?”.
Tưởng Tốn không hỏi thêm gì nhiều, gật đầu nói: “Ở lưng chừng núi”. Đường núi quanh co đã đi đi lại lại mấy lượt rồi, Hạ Xuyên và A Sùng cũng đã quen, nhưng đi vào trong thôn thì lại là lần đầu tiên. Lối vào thôn là
một con đường bê tông khá rộng, chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy từng dãy núi uốn lượn mềm mại hệt như những dải lụa đào. Hai bên đường đều là những ngôi nhà vườn, tốc độ xe vừa chậm lại thì mấy bác gái đứng ở cửa đều đồng loạt nhìn chằm chằm sang, vẫy tay gọi họ vào bên trong. Tưởng Tốn đi vòng qua họ, hướng thẳng đến địa chỉ mà Hạ Xuyên bảo cô, chẳng bao lâu sau chiếc xe liền dừng lại bên ngoài căn nhà hai tầng kiểu nông thôn. Hạ Xuyên xuống xe gõ cửa, người mở cửa là một bác gái có làn da ngăm ngăm đen, bác gái vô cùng nhiệt tình: “Cậu chính là cậu Hạ đúng không? Mau vào đi, mau vào đi, trưởng thôn đã nói với chúng tôi rồi, mấy ngày trước bố chồng tôi đi thăm họ hàng, đêm muộn hôm qua mới đi tàu về đến nhà”.
Hạ Xuyên cười nói: “Làm phiền bác rồi”.
Vương Phúc năm nay đã gần chín mươi tuổi, một đời làm ruộng, thân thể vô cùng khỏe mạnh, vẫn có thể đi lại và ăn uống bình thường, nói năng rõ ràng, trí nhớ cũng không tồi. Ông ấy biết rõ mục đích đến đây ngày hôm nay của Hạ Xuyên, cho nên đã sớm xem lại sổ sách. Năm đó ông mới mười hai tuổi, đi học ở một trường trong thôn, những lúc được nghỉ thường lên biệt thự trên núi làm công, những người sống ở trên đó không làm quan lớn thì cũng làm ông chủ, tiền thưởng kiếm được đôi khi còn nhiều hơn nhiều so với tiền công, thời thơ ấu đó để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong ông. Nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy có người đến hỏi thăm những chuyện xưa cũ như vậy, khó tránh khỏi suy nghĩ sâu xa, ông hỏi Hạ Xuyên: “Sao cậu lại muốn biết chỗ ở của ông chủ Vương và năm bà vợ bé của ông ấy? Cậu có họ hàng gì với họ à?”.
Hạ Xuyên nói: “Người cháu muốn tìm có tên là Vương Vân Sơn, ông ta là con trai của ông chủ Vương và bà vợ thứ năm, ông Vương năm nay cũng ngoài bảy mươi rồi, rất lâu trước đây cháu có quen với ông ta, sau khi ông ta nghỉ hưu ở cơ quan cũng không ai biết tung tích nữa”.
Vương Phúc hỏi: “Vậy cậu muốn tìm ông ấy là…”.
“Nhờ ông ấy giúp một chuyện”.
“Giúp đỡ? Cái này….”
Vương Phúc có cảm giác câu trả lời của Hạ Xuyên có chút kỳ lạ, ông nhìn phong cách ăn mặc của Hạ Xuyên, cảm giác không phải người tốt, ông không muốn để đời sau của ông chủ Vương gặp phải rắc rối gì.
Tưởng Tốn và A Sùng không vào nhà mà đợi ở trong xe. A Sùng nhấp nhổm không yên, lúc thì nghe nhạc, lúc thì nghịch trứng gà, miệng vẫn còn ngậm điếu thuốc, không khí trong xe vô cùng ngột ngạt. Tưởng Tốn hạ toàn bộ kính xe xuống, cô hỏi: “Sao anh không vào trong?”.
A Sùng nói: “Lười không muốn vào, cũng chẳng có liên quan gì đến tôi!”.
Tưởng Tốn hỏi: “Chẳng phải các anh đi cùng nhau sao?”.
A Sùng nói: “Đúng là đi cùng, cậu ta đến tìm người, tôi đến nghỉ ngơi!”.
Một lát sau, anh ta cười hì hì dí sát mặt về phía trước hỏi cô: “Này, tối qua tôi thấy cô và cậu ta trốn bên đống lửa thì thà thì thầm, nói chuyện gì đấy?”.
Tưởng Tốn nói: “Nói chuyện trồng hoa”.
A Sùng: “...”.
A Sùng lại tiếp tục: “Cậu ta đúng là càng ngày càng biến thái rồi!”.
Tưởng Tốn cười nói: “Anh rất hiểu anh ta nhỉ!”.
“Nói thừa, chúng tôi làm anh em bao nhiêu năm rồi!”, nói xong cảm thấy có gì đó không đúng, A Sùng vỗ vỗ vào lưng ghế tiếp tục: “Cô cũng không phải người bình thường nha!”.
Tưởng Tốn nói: “Quá khen rồi!”.
A Sùng cười ha ha đáp: “Con người cô mặc dù rất nhỏ nhen, nhưng tiếp xúc lâu cảm thấy cũng không tồi”.
“Mới có mấy ngày, mà đã coi là lâu á?”.
“Có những người quen biết vài chục năm vẫn không thể nhìn rõ con người họ là thế nào, cho nên mấy ngày với mấy chục năm có khác nhau là mấy?”.
Tưởng Tốn thuận miệng nói: “Anh đang nói anh ta sao?”.
“Hả?”, A Sùng phản ứng lại: “Đâu có nói cậu ta, tôi chỉ là đang lấy ví dụ thế. Ầy, không phải vì trước đây cậu ta đắc tội với cô cho nên mới cảm giác cậu ta không phải là người tốt đấy chứ? Con người cậu ta chính là vậy, tính khí khó chịu, có chút bạo lực, chưa động chân động tay với cô đã xem như tốt lắm rồi, ai bảo cô lừa chúng tôi lên xe chứ?”.
Tưởng Tốn trừng mắt với anh ta nói: “Tốt hơn anh không nên giải thích hộ anh ta”.
“Tôi nói thật đó, cậu ta trông thì giống như tội phạm đang cải tạo, nhưng con người không hề xấu!”.
“Biết rồi!”.
“Cô biết cái gì chứ!”, A Sùng liếc mắt nhìn cánh cửa nhà Vương Phúc, tay búng tàn thuốc ra ngoài cửa kính xe rồi nói: “Cái tên điên đó, đến là để tạo phúc cho đời!”.
Tưởng Tốn quay đầu lại nhìn A Sùng, nhìn anh ta như nhìn một người điên. A Sùng cười hì hì nói: “Qua ngày mai, sau này chúng ta sẽ không gặp lại nữa đúng không? Tôi nói cho cô biết, ông già mà Hạ Xuyên muốn tìm, đã nợ hơn ba trăm mạng người, nhưng mà ông ta như bốc hơi khỏi cõi đời này vậy. Cô nói xem núi Minh Hà là nơi linh thiêng như vậy, sao có thể sinh ra loại người cặn bã ấy?”.
Bên trong nhà Vương Phúc.
Vương Phúc gấp quyển sổ ghi chép lại, nghe Hạ Xuyên nói: “Vương Vân Sơn đã làm sai một chuyện, ông ta phải đứng ra đền bù”.
…
Hạ Xuyên rời khỏi nhà Vương Phúc, bước lên xe, bảo Tưởng Tốn tìm một tiệm cơm. Tưởng Tốn hỏi: “Mấy tiệm cơm ở đầu thôn thì sao?”.
Hạ Xuyên nói: “Tùy cô”, lát sau anh nhìn về phía Tưởng Tốn nói: “Ngày mai đưa chúng tôi ra bến xe”.
Tưởng Tốn hỏi: “Mấy giờ?”.
Hạ Xuyên nghĩ một lát rồi nói: “Sáu giờ, xuất phát sớm một chút”.
Về đến biệt thự đã tờ mờ tối, A Sùng thu dọn hành lí, nhét bình giữ nhiệt và ấm đun siêu tốc vào vali, than thở: “Không có xe thật bất tiện, hay là chúng ta về lấy xe trước?”.
Hạ Xuyên nói: “Chạy tới chạy lui ăn no rửng mỡ à?”.
A Sùng đóng nắp vali lại, ra sức ấn xuống, hỏi: “Cậu hỏi được địa chỉ rồi sao?”.
Hạ Xuyên móc một xấp tiền mặt từ trong cái vali khác ra nói: “Ừm, quê của bố Vương Vân Sơn, một huyện nhỏ ở Giang Tô”.
“Cậu cảm thấy lần này có tìm được Vương Vân Sơn không?”.
Hạ Xuyên nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, tia nắng le lói xuyên qua tầng mây, ngày mai có lẽ là một ngày đẹp trời.
Anh đáp: “Có lẽ vậy”.
Trời về đêm, chị họ Vương Tiêu về đến khách sạn Lệ Nhân, cô ta thu dọn hành lí rồi đến tìm Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn vừa đặt lưng xuống giường, thấy có người gõ cửa liền ôm cái túi chườm nóng đi ra. Chị họ Vương Tiêu đến cảm ơn Tưởng Tốn, cô ta nói: “Sớm biết sẽ xảy ra chuyện, thì tối ngày hôm đó đáng ra tôi nên nói cho chị biết, đều tại tôi không tốt, lúc Từ Kính Tùng nói muốn đi thám hiểm cùng nó lẽ ra tôi nên ngăn cản, là do hôm đó tôi đã suy nghĩ quá nhiều”.
Tưởng Tốn nói: “Bây giờ người không sao là tốt rồi”.
“Chúng tôi vốn muốn báo cảnh sát, nhưng thứ nhất không có chứng cứ, Vương Tiêu cũng không bị tổn hại gì, lúc hai người giằng co Vương Tiêu đã đá anh ta xuống sườn dốc, con bé không cẩn thận cũng lăn xuống theo. Thứ hai, con bé còn đánh cho Từ Kính Tùng bị chấn thương não, anh ta hôn mê đến nửa đêm hôm qua mới tỉnh”.
Tưởng Tốn: “…”.
Chị họ Vương Tiêu cũng xấu hổ: “Nghe nói người nhà anh ta ngày mai sẽ đến đây, bạn gái anh ta… cô ấy hình như là em gái chị?”.
Tưởng Tốn nói: “Họ hàng xa đến mức bắn bảy tầm đại bác cũng không tới”.
Chị họ Vương Tiêu thở phào nhẹ nhõm rồi nói tiếp: “Chúng tôi định
ở lại đây đến mùng ba Tết, nhưng mà tình hình Vương Tiêu như vậy, chúng tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào mà tiếp tục vui chơi nữa, bạn gái Từ Kính Tùng nói nhà anh ta có tiền có quyền, cho dù là thật hay giả, thì ngày mai người nhà Từ Kính Tùng sẽ đến. Mặc dù trên thực tế là trách nhiệm của Từ Kính Tùng, nhưng bây giờ chắc chắn không nói rõ ràng được, chúng tôi cũng không muốn dính phải rắc rối gì, cho nên chi bằng dứt khoát đi sớm một chút. Chị Tưởng, chúng tôi muốn thuê xe của chị có được không?”.
“Thuê xe của tôi?”.
“Đường về nhà chúng tôi phải chuyển mấy lần xe, hiện tại Vương Tiêu không thể nào tự đi được, rất bất tiện, hơn nữa hai nhà chúng tôi sáu người, tổng tiền xe cộng lại cũng chẳng ít hơn bỏ tiền ra thuê xe là bao, giá cả chúng ta có thể thương lượng, chỉ e sắp hết năm rồi chị không tiện, vậy chúng tôi sẽ…”.
“Được”.
“Tìm xe khác… Hả?”, chị họ Vương Tiêu sững người.
Tưởng Tốn cười đáp: “Giá cả có thể thương lượng sau, tôi đưa mọi người về”, cô đã không còn ‘năm mới’ để đón rồi, có tiền mà không kiếm liệu có phải ngốc không, cho thuê xe đường dài số tiền kiếm được cũng không phải là nhỏ.
Ngày hôm sau, Tưởng Tốn đến biệt thự sớm hơn mười phút so với dự kiến. Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, gian phòng trên tầng hai căn biệt thự đã sáng đèn, có một người đứng bên ngoài ban công, anh đứng ngược sáng, khoảng cách rất xa, cô không nhìn rõ khuôn mặt anh, chỉ biết rằng anh đang đứng hướng về phía cô, không rõ đang nhìn gì nữa. Lát sau, anh xoay người đi. Tưởng Tốn kiên nhẫn đứng đợi.
Cửa biệt thự bật mở, Hạ Xuyên đi thẳng về phía xe. Đèn xe rọi thẳng, là dải ánh sáng duy nhất dưới chân Hạ Xuyên, anh đứng bên ngoài cửa sổ ghế lái, ngón trỏ gõ vào cửa kính. Tưởng Tốn hạ kính xe xuống, cửa vừa hạ xuống một xấp tiền liền được đẩy vào, trông khá dày.
Tưởng Tốn nhận lấy.
Hạ Xuyên nói: “Có đếm không?”.
Tưởng Tốn ‘ừ’ một tiếng, cô cúi đầu đếm tiền, tiếng sột soạt không ngừng vang lên.
Hạ Xuyên sững sờ mất mấy giây, rồi lại thấy buồn cười, anh khẽ nhếch khóe môi, cánh tay gác lên khung cửa xe, anh nhìn trân trân vào Tưởng Tốn. Anh ở lại trên núi Minh Hà bảy ngày, bốn ngày đầu tiên, Tưởng Tốn đều mặc trang phục màu đen, cánh tay còn đeo miếng băng tang. Ba ngày sau đó, cô chuyển sang mặc đồ màu trắng, màu trắng tinh khiết hệt như những bông tuyết kia. Ngày hôm nay cô vẫn mặc đồ màu trắng, tóc buộc gọn gàng, quàng chiếc khăn màu xám nhạt. Cô để lộ vành tai, anh đã từng cài một điếu thuốc ở trên đó. Anh nhìn thấy động tác gảy ngón tay đếm tiền của cô chậm lại, hàng lông mi rủ xuống.
Hạ Xuyên hỏi: “Điếu thuốc đó đâu?”.
Tưởng Tốn hỏi ngược lại: “Thuốc nào?”.
Hạ Xuyên thò tay vào chỉ, đầu ngón tay chạm vào mái tóc cô, mu bàn tay lướt qua vành tai cô. Anh nói: “Điếu thuốc ở chỗ này”.
Tưởng Tốn nói: “Vứt đi rồi”.
“Vậy sao?” Hạ Xuyên cười cười rồi buông tay xuống hỏi: “Số tiền đúng không?”.
Tưởng Tốn đáp: “Ừm”.
Hạ Xuyên lại hỏi: “Lần trước cô nói, muốn đưa tôi đi xem cái gì ấy nhỉ?”.
Tưởng Tốn nhìn về phía anh: “Cái gì?”.
Hạ Xuyên nói: “Hôm nay tôi thích mắt”.
Nếu anh thích mắt, tôi sẽ đưa anh đi ngắm sương đọng trên lá trúc, gợn nước trên mặt hồ, ngắm sương ngắm núi, ngắm mặt trời mọc.
Tưởng Tốn không nhúc nhích, Hạ Xuyên vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ đợi. Lát sau, Tưởng Tốn xoay người lại lấy một món đồ ra, cô mở cửa xe, Hạ Xuyên đứng tránh sang một bên. Tưởng Tốn nói: “Đi theo tôi”.
Cô đi về phía rừng trúc, Hạ Xuyên đi theo sau. Tuyết trong rừng đã tan đi quá nửa, trên trời chỉ có chút ánh sáng le lói, đủ để nhìn thấy hình dáng thấp thoáng của từng khóm trúc, từng đống tuyết chất lên như những
ụ đất nhỏ, tựa hồ như bên trong ấp ủ ngọn măng đang chuẩn bị nhú. Tưởng Tốn đứng vững bên cạnh một cây trúc, cô nói: “Qua đây”.
Hạ Xuyên khựng lại một lát rồi hỏi: “Hả?”.
Giọng điệu Tưởng Tốn nhàn nhạt: “Qua đây, đứng trước mặt tôi”. Hạ Xuyên ngập ngừng mất mấy giây rồi chậm rãi đi về phía cô. Anh
và cô chỉ cách nhau khoảng cách hơn chục bước chân, bây giờ cô bảo anh bước qua, khoảng cách này đang dần dần biến mất. Bên trong rừng trúc tĩnh mịch, anh dừng lại trước mặt cô, khoảng cách chỉ còn lại hai bước chân.
Tưởng Tốn nói: “Đứng vững chưa”.
Hạ Xuyên cười đáp: “Ừm”.
Tưởng Tốn mở món đồ trong tay ra, trên đầu cô xuất hiện thêm một chiếc ô nhỏ. Tay phải cô bám vào thân cây trúc, ra sức lắc lắc, lúc đầu chỉ nghe thấy tiếng gió vút qua. Cô lại lắc thêm lần nữa, “rào rào”, tiếng gió rít lên càng mạnh hơn, mặt chiếc ô bị thứ gì đó va chạm, lộp bộp lộp bộp hệt như tiếng mưa rơi xuống mặt ô vậy.
Giọt mưa rơi xuống đỉnh đầu Hạ Xuyên, lành lạnh. Tưởng Tốn ngẩng đầu lên, cán ô gác lên bờ vai cô, cô cất giọng hỏi: “Nhìn thấy chưa?”.
Hạ Xuyên không đáp.
Tưởng Tốn lại nói: “Sương đọng trên lá trúc, đó chính là thứ anh muốn thấy”.
Hạ Xuyên nói: “Ừm, là thứ tôi muốn thấy”, sáu giờ sáng, bầu trời chỉ có chút tia sáng le lói, có thể nhìn thấy bóng dáng từng cây trúc thấp thoáng giữa rừng trúc mênh mông, anh nhìn thấy Tưởng Tốn đứng dưới một chiếc ô nhỏ, nhìn anh mỉm cười đầy hả hê.
Đôi mắt cô, lấp lánh hệt như vệt sáng giữa bầu trời đó.
Tưởng Tốn lại ra sức lắc cây trúc thêm lần nữa, người trước mặt cô đột nhiên bước lên phía trước một bước, nắm chặt lấy bàn tay đang cầm ô của cô. Chiếc ô bị nhấc lên cao, Tưởng Tốn ngước đầu nhìn, cánh tay cô buộc phải rướn lên, khuôn mặt Hạ Xuyên đang dần cúi xuống, cô thấy ánh mắt anh nhìn cô, vào khoảnh khắc sắp sát lại…
Lộp bộp lộp bộp…
Những giọt sương đọng lại trên lá trúc, như đang nhảy múa vui vẻ trên mặt ô, luồng sáng trên bầu trời đó tựa hồ vén đi tầng mây mà tỏa ra thứ hào quang rực rỡ hơn.
Trời sáng hẳn rồi.
Lúc A Sùng kéo hai chiếc vali ra, Hạ Xuyên và Tưởng Tốn đã ngồi trên xe, một trước một sau, phía trước kính chắn gió có đặt một chiếc ô. A Sùng hét lên: “Tôi sai rồi tôi sai rồi, ngủ quên mất, cũng vẫn may, mới chỉ muộn có mười mấy phút!”.
Hạ Xuyên nói: “Lên xe mau đi, lảm nhảm cái gì!”.
A Sùng lập tức chất hành lí lên xe, ngoan ngoãn ngồi vào hàng ghế sau cùng. Lúc đến đây, chiếc xe chật ních người, lúc rời đi xe lại rộng thênh thang. Con đường xuống núi, mây trắng sương mù giăng kín. Trời bắt đầu nổi gió, bây giờ là 6 giờ 26 phút, mặt trời nhô khỏi đỉnh núi, biển mây như biến thành tấm thảm màu vàng kim rực rỡ, bóng dáng từng đám mây, từng ngọn cây, từng đỉnh núi, như đang dần đần leo lên con dốc.
Nếu anh thích mắt, tôi sẽ đưa anh đi ngắm sương đọng trên lá trúc, gợn nước trên mặt hồ, ngắm sương ngắm núi, ngắm mặt trời mọc.
Xe chạy dọc đường đèo núi, trên thân xe là bóng dáng của núi rừng.
Tưởng Tốn không biết bọn họ muốn đi đâu, cô chỉ cần đưa bọn họ đến bến xe dưới huyện là được rồi, ở đó có tàu hỏa, có xe khách, có xe buýt sân bay, muốn đi đâu cũng thuận tiện. Dọc đường đều là những sạp đồ ăn sáng, Hạ Xuyên nói: “Dừng xe”.
Tưởng Tốn giảm tốc độ hỏi: “Có chuyện gì sao?”.
“Mua đồ ăn sáng”.
Tưởng Tốn dừng xe lại, Hạ Xuyên kéo cửa xe bước xuống, A Sùng cũng chạy xuống theo.
Một chiếc xe khác đi lướt qua xe bọn họ.
Từ Kính Tùng ngồi trong xe, trên đầu vẫn còn cuốn băng gạc, khoác chiếc áo khoác dày sụ, sắc mặt tái nhợt nói: “Bố, con thực sự không sao, không cần phải chuyển viện, bệnh viện ở cái huyện nhỏ này cũng có khác biệt gì với ở thị trấn đâu! Con xử lý con bé kia đã, sau đó chúng ta lập tức bay về!”.
Từ Đức không đáp, nói với người lái xe phía trước: “Vừa rồi cậu có nhìn thấy Hạ Xuyên không?”.
Người đằng trước đáp: “Có nhìn thấy ạ, tôi còn tưởng rằng mình bị hoa mắt”.
Từ Kính Tùng hỏi: “Hạ Xuyên nào cơ?”.
Từ Đức trầm ngâm một lúc mới nói: “Đối thủ không đội trời chung!”.
“Đối thủ không đợi trời chung? Người nào?”.
“Là người gây khó dễ cho chúng ta!”, Từ Đức nheo mắt, nhìn về hướng vừa đi qua, tự lẩm bẩm: “Hắn ta đến cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì chứ?”.
Hạ Xuyên và A Sùng đi một lát liền quay lại, hai người mua hai túi đồ ăn sáng, A Sùng vừa ăn vừa nói: “Bao nhiêu năm rồi tôi chưa ăn bữa sáng nào mà sớm như thế này nhỉ?”.
Trên xe chẳng ai buồn để ý đến anh ta. Hạ Xuyên ăn một cái bánh bao nhân thịt mùi vị chẳng ra làm sao, húp một hớp tào phớ sau đó thuận miệng nói: “Ăn sáng rồi chứ?”.
Tưởng Tốn nói: “Ăn rồi”.
“Mấy giờ ăn?”.
“Ăn trước khi xuất phát”.
“Ăn gì?”.
“Bánh bao nhân thịt”.
Hạ Xuyên “phì” một tiếng, ném cái túi về phía trước, vừa hay cái túi rớt xuống đúng bảng điều khiển của xe. Tưởng Tốn liếc mắt, là hai chiếc bánh bao nhỏ. Hạ Xuyên nói: “Nhân thịt”, bên cạnh anh vẫn còn mấy cái túi, bên trong là bánh nhân hành chiên, bánh trứng, bánh kẹp thịt. Nhưng mà bánh kẹp thịt ăn không ngon.
Tưởng Tốn nói: “Phí phạn như vậy à”.
Hạ Xuyên bật cười, chỉ hai, ba miếng đã giải quyết xong chiếc bánh kẹp thịt. Đến bến xe trung tâm cũng sắp mười giờ, A Sùng kéo hai chiếc vali xuống trước, Hạ Xuyên ngồi phía sau, nhìn dòng người và xe cộ qua lại tấp nập, xung quanh bến xe có người bày sạp hàng bán, toàn là hoa và bóng bay, Hạ Xuyên đột nhiên hỏi: “Hôm nay ngày bao nhiêu?”.
Tưởng Tốn nói: “Mười bốn”.
Hạ Xuyên ‘ồ’ một tiếng rồi xuống xe, ghế ngồi phía sau còn lại một đống rác, là đồ ăn sáng anh ăn thừa. Còn ba ngày nữa là đến giao thừa, hôm này là ngày mười bốn tháng Hai.
Anh bước vào bến xe trung tâm, cô quay đầu xe trở về núi Minh Hà. Buổi tối, Tưởng Tốn tắm gội xong liền gọi cuộc điện thoại cho Thạch Lâm, sau đó đến vườn hoa ăn đêm cùng nhân viên khách sạn, lúc trở về
phòng vừa tròn mười một giờ. Cô khoanh chân ngồi trên giường, lấy sổ và bút ra bắt đầu ghi chép, vừa ghi vừa đếm tiền, đầu ngón tay vương đầy mùi tiền. Chị họ Vương Tiêu gọi điện đến, hẹn cô thời gian ngày mai xuất phát, Tưởng Tốn hỏi cô ta giá thuê xe, giá chị họ Vương Tiêu đưa ra rất hợp lý. Cô lại ghi thêm một món vào cuốn sổ ghi chép, tính toán tthu nhập thời gian gần đây, kiếm cũng kha khá. Chị họ Vương Tiêu nói: “Nhà chúng tôi ở một thị trấn nhỏ thuộc Giang Tô, buổi sáng xuất phát sớm một chút, buổi chiều chắc chắn có thể đến nơi, buổi tối chị có thể ở nhà chúng tôi”.
Tưởng Tốn nói: “Được”, tắt máy, cô cất quyển sổ vào hộc tủ đầu giường, đèn cũng đã tắt nhưng nằm mãi vẫn không ngủ được, cô lại mò mẫm ngồi dậy. Ánh trăng mờ mờ, luồng sáng mông lung mờ ảo rọi xuống đầu giường, Tưởng Tốn mò được một điếu thuốc, dài mấy centimet, trên vỏ đầu lọc màu vàng có in con số 1916.
Thì ra cô vẫn chưa vứt đi.
Tưởng Tốn kéo ngăn kéo ra, lấy chiếc bật lửa, ngậm điếu thuốc. Ngọn lửa lập lòe, đầu điếu thuốc sáng lên rồi sau đó cả căn phòng lại chìm vào bóng tối. Cô nhả ra một vòng khói, không nhìn rõ khói màu gì, chỉ ngửi thấy một mùi vị nồng đậm, hương vị đó vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, cô chưa từng hút thử 1916, sáng sớm nay lúc trời còn chưa sáng, khi đứng dưới chiếc ô nhỏ đó cô đã ngửi được.
Chính là mùi vị này.
Cô lại rít thêm một hơi, trong lòng như có ngọn lửa đang bập bùng cháy. Đi đào măng ngày tuyết rơi, cô mang theo một bao 1916, anh ta nói
lát nữa trả tiền.
Ông nội nhà anh chứ…
Vẫn chưa trả!
Hạ Xuyên quỵt của cô một trăm tệ!
Thị trấn Bạch Thông rất lớn, có một con kênh đào cổ kính chạy xuyên qua lòng thị trấn, một bên bờ là khu nhà cao tầng hiện đại, bên bờ kia là những mái nhà cổ xưa tường trắng lợp ngói đen. Mười một giờ trưa, tuyết vẫn chưa tan, ông Thẩm đang ngồi trước cửa xúc cơm cho cháu trai. Đứa trẻ ham chơi, cứ chạy tới chạy lui, đạp chân “phành phạch” vào vũng nước rồi kêu “a a” cho ông nội xem. Ông Thẩm xúc một thìa cơm đút cho đứa nhỏ, đứa nhỏ vừa há miệng ra, đôi mắt tròn vo trong veo như viên trân châu đột nhiên nhìn chằm chằm về phía trước không hề nhúc nhích, bàn tay nhỏ mũp míp chỉ về phía đó nói: “Ư, ư, ư ư!”.
Ông Thẩm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên con đường lát đá xanh có hai người đàn ông đang đứng đó, thân hình cao lớn, một người gầy hơn tướng mạo hiền lành, anh ta mặc chiếc áo lông vũ màu cam. Người còn lại trông bụi bặm hơn, mặc chiếc áo khoác màu đen, tóc húi cua, tai còn đeo chiếc khuyên trông chẳng ra làm sao. Người có vóc dáng gầy hơn mỉm cười bước tới hỏi: “Ông ơi, đây là phố Tây Đại đúng không ạ?”.
Ông Thẩm lấy lại tinh thần nói: “Đúng vậy, đây đúng là phố Tây Đại”.
Người đó lại hỏi: “Cháu muốn hỏi thăm ông một chuyện, ông có biết
ở phố này có một gia đình họ Vương sống ở đây không? Có một người tên là Vương Vân Sơn, năm nay khoảng hơn bảy mươi tuổi, chắc cũng sắp tám mươi rồi”.
Ông Thẩm nói: “Họ Vương sống ở đây thì nhiều lắm, anh nói người đó tên là…”.
“Vương Vân Sơn, chữ Vân trong từ Bạch Vân, chữ Sơn trong từ Sơn Thủy”. Ông Thẩm lắc đầu: “Người này thì không có, chẳng có ấn tượng gì cả”. Người đeo khuyên tai bước tới, ngồi xổm xuống đưa ra một điếu thuốc rồi nói: “Ông ơi, ông nghĩ kỹ lại xem, người mà chúng tôi cần tìm, năm xưa cha của ông ta là một thương nhân giàu có, tên là Vương Dung, lấy cả thảy năm bà vợ. Vương Vân Sơn là do bà vợ thứ năm sinh. Nhà họ
Vương hẳn phải là một hộ lớn ở đây”.
Ông Thẩm nghe anh nói xong liền “à” lên một tiếng, “Cậu nói như vậy thì tôi nhớ rồi, là gia đình nhà đó, nghe nói năm đó một nửa số cửa tiệm của con phố này đều thuộc về nhà họ”.
“Vậy ông có biết gia đình nhà đó giờ ở đâu không?”.
Ông Thẩm nói: “Không biết, lúc tôi còn nhỏ nhà họ Vương đã sa sút rồi, gia đình đó cũng chẳng còn lại mấy người…”, ông Thẩm nghĩ ngợi một lúc rồi lại tiếp tục: “À, tôi nhớ ra rồi, bên đó có một căn nhà là của nhà họ Vương, mấy năm trước người nhà họ có đến rao bán căn nhà đó rồi, bây giờ chỗ đó là tiệm cơm, người tiệm cơm chắc chắn biết thông tin của người mà cậu cần hỏi!”, lời ông Thẩm vừa cất lên, đã thấy đứa cháu trai đột nhiên chồm lấy tai người kia, ông sợ đến mức nhảy dựng lên, giữ lấy tay đứa cháu nói: “Mau bỏ tay ra!”.
Đứa trẻ sờ nắn chiếc khuyên tai, muốn gỡ nó xuống, Hạ Xuyên giữ lấy cổ tay nhỏ xíu mũm mĩm của nó cười nói: “Cái này không cho cháu được”.
Hạ Xuyên và A Sùng cảm ơn rồi đi về hướng căn nhà mà ông Thẩm nói. Căn nhà đó không xa, ở ngay cuối con phố, chỗ này đang đứng trước nguy cơ bị giải tỏa, trước sau đều rất tiêu điều, đêm qua vừa rơi một trận tuyết lớn, tuyết chất đống khắp mọi nơi, chỉ còn duy nhất hai tiệm ăn nhỏ còn mở cửa. Tiệm cơm này là một căn nhà hai tầng, làm bằng gỗ, bốn cánh cửa gỗ ở tầng dưới đóng chặt, giá treo bên trái là cục nóng điều hòa, rèm cửa sổ tầng hai kéo kín, cửa sổ cũng khép chặt.
Ở đây không có người.
A Sùng lại chạy đi hỏi hai nhà hàng xóm bên cạnh, trở về buồn bực nói: “Bọn họ nói là đi du lịch rồi, ít nhất phải qua giao thừa mới về, từ giờ đến giao thừa vẫn còn mấy ngày nữa!”.
Hạ Xuyên nói: “Về khách sạn trước đã”.
A Sùng kêu khổ: “Thật phiền phức!”, chập tối ngày hôm qua bọn họ mới hạ cánh, gọi một chiếc taxi ở sân bay, nửa đêm canh ba mới đến thị trấn Bạch Thông này, con số nhảy trên đồng hồ tính cước khiến A Sùng đau lòng, trong lúc gấp gáp bọn họ tìm đại một khách sạn vào nghỉ. Khách sạn thu tiền theo cấp phí của khách sạn năm sao, nhưng dịch vụ còn chẳng bằng dịch vụ của khu nhà vườn trên núi Minh Hà. A Sùng nói, “Đổi sang ở chỗ khác đi, chỗ đó tồi tàn quá!”.
Hạ Xuyên nói: “Tôi đi ăn cơm đã, cậu về trả phòng đi”.
A Sùng hét lên: “Tôi cũng cần phải ăn!”.
“Chọn một trong hai”.
“Ăn cơm trước đã rồi trả phòng!”.
Ở đây không bắt được taxi, phải ra khỏi phố Tây Đại mới nhìn thấy một chiếc xe ba gác đạp bằng chân. Người đạp xe lôi nhìn thấy tướng tá A Sùng và Hạ Xuyên liền không nói gì nhiều. Chiếc xe đi được mấy trăm mét, người đạp xe thở hổn hển khổ sở nói: “Hai anh à, hai anh vẫn nên gọi taxi thì hơn, tôi thực sự không chở nổi hai anh!”.
Vẻ mặt A Sùng đau khổ, Hạ Xuyên ném qua một tờ tiền rồi bỏ đi.
Phải nửa tiếng sau bọn họ mới tìm được một tiệm cơm, A Sùng vừa ngồi đợi đồ ăn vừa nghịch điện thoại, anh ta oán thán: “Cậu nói xem, cái thị trấn này rộng như vậy, sao quê ông ta lại ở cái chỗ nghèo kiết khỉ ho cò gáy thế này? Vương Vân Sơn có phải sinh ra là để đối đầu với chúng ta không?”, vừa nói anh ta vừa dí điện thoại đến trước mặt Hạ Xuyên: “Haizz, cậu xem đi”.
Hạ Xuyên không có hứng, A Sùng nằng nặc bắt anh xem: “Xem đi, tôi cảm thấy tấm ảnh này chụp đẹp nhất!”.
Hạ Xuyên tùy ý liếc qua. Trên tấm ảnh, anh mặc áo mưa, đầu đội nón lá, người đứng đối diện anh mặc chiếc áo lông vũ màu trắng, khuôn mặt bị chiếc nón lá che khuất.
Anh đang nắm lấy cổ tay cô.
Hạ Xuyên nói: “Cậu nhìn kiểu gì mà bảo chụp đẹp nhất?”.
A Sùng nói: “Chộp đúng khoảnh khắc đó, nhìn khung hình xung quanh xem, nhìn tư thế đứng của hai người xem, còn có cái tay của hai người này, cậu nhân cơ hội cầm trộm tay người ta, đừng tưởng tôi không nhìn ra!”.
Hạ Xuyên cười lạnh lùng đáp: “Còn nhìn ra cái gì nữa?”.
A Sùng thu điện thoại lại, nói: “Không nói cho cậu biết!”.
Ăn cơm xong, hai người trở về khách sạn trả phòng rồi quay lại phố Tây Đại, tìm một nhà nghỉ nhỏ ở gần đó.
Mới sáng sớm tinh mơ Tưởng Tốn đã xuất phát, đến gần khu vực bệnh viện đón cả gia đình nhà Vương Tiêu, đi được nửa đường bọn họ dừng lại ăn trưa, mãi đến bốn giờ chiều mới đến thị trấn Bạch Thông. Người nhà Vương Tiêu không ngừng nói cảm ơn, chị họ Vương Tiêu đưa Tưởng Tốn về nhà cô ta. Trên xe chỉ còn lại hai người, chị họ Vương Tiêu nói: “Nhà chúng tôi mở tiệm cơm, trước đây chúng tôi sống ở trên tầng hai của tiệm cơm đó, bây giờ trên tầng hai để trống, tháng trước chúng tôi vừa mới chuyển sang nhà mới. Phòng của tôi vẫn còn rất sạch sẽ, ga trải giường và mọi thứ cần thiết đều ở trong tủ, chị cứ ngủ lại ở phòng tôi nhé, có được không?”.
Tưởng Tốn không để ý.
Tiệm cơm của nhà họ Vương là kiểu nhà gỗ, phong cách rất cổ kính, nhưng vị trí không tốt lắm, bình thường cũng không kinh doanh buôn bán được mấy, bên trong cửa tiệm chỉ vẻn vẹn sáu chiếc bàn. Chị họ Vương Tiêu dẫn Tưởng Tốn lên tầng hai, căn phòng trên đó không rộng lắm, bên trái đặt một chiếc giường đơn, đầu giường là cửa sổ, phía còn lại là chiếc tủ quần áo màu vàng. Chị họ Vương Tiêu nói: “Trước kia tôi ngủ ở đây, bố mẹ tôi ngủ phòng bên cạnh, phòng của hai người họ rất nhỏ, bên trong cũng trống không, chỗ này của tôi coi như phòng ngủ chính”.
Chị họ Vương Tiêu giặt chiếc giẻ định đi lau chùi đồ dùng trong phòng, Tưởng Tốn thấy vậy liền nói: “Không cần lau đâu, chỉ ngủ có một đêm thôi mà”.
Chị họ Vương Tiêu nói: “Không sao, lau qua một chút là được, chị xem xem còn thiếu thứ gì không, tủ lạnh ở phòng bếp dưới lầu bên trong vẫn còn rất nhiều đồ ăn”.
Tưởng Tốn nói: “Không thiếu gì cả, đều rất ổn rồi!”.
“Điều hòa phòng tôi hỏng mất rồi, ở đây có hai túi sưởi, trên đầu giường còn có chiếc đệm sưởi, chị xem cái nào tiện thì dùng nhé!”.
“Được”.
Chị họ Vương Tiêu lại khách sáo nói: “Thực ra chị có thể ở thêm mấy ngày, chỗ chúng tôi đây là thị trấn cổ, có rất nhiều điểm vui chơi, tôi có thể dẫn chị đi loanh quanh”.
Tưởng Tốn đáp: “Cảm ơn, sáng sớm mai tôi phải về rồi”.
“Được rồi, vậy ngày mai tôi cũng sẽ sang đây sớm chút”.
Căn phòng rất sạch sẽ, mặc dù hơn tháng nay không có người ở, nhưng
ở đây là tiệm cơm, mỗi ngày đều phải mở cửa, người nhà chị họ Vương Tiêu thỉnh thoảng cũng lên đây nghỉ ngơi, cho nên căn phòng cũng không bụi bặm lắm, chăn đệm cũng rất thơm tho. Người nhà họ Vương vô cùng khách sáo, buổi tối có mời Tưởng Tốn ăn cơm, sau đó Tưởng Tốn tự đi về.
Dãy phố này quá yên tĩnh, chẳng có hơi người, quá nửa những căn nhà trên phố đều tối om, không có người ở. Trong phòng hơi âm u lạnh lẽo, Tưởng Tốn không thích dùng đệm sưởi cho lắm, cô cắm sạc cho một cái túi sưởi rồi đi tắm, thay bộ đồ ngủ mang theo rồi ôm túi sưởi đi ngủ thật sớm.
Hạ Xuyên lại lên cơn thèm thuốc, trong nhà nghỉ không bán thuốc, anh đành phải ra ngoài mua. Tất cả các cửa tiệm trên phố Tây Đại đều đã đóng cửa, anh đi đến cuối phố, nhìn lướt qua tiệm cơm đó, cửa vẫn đóng im lìm như cũ, có điều ở bên cạnh có thêm một chiếc xe SUV màu trắng. Bước chân anh khựng lại, một sợi bông trắng muốt rơi ngay xuống trước mắt anh.
Là tuyết.
Anh ngẩng đầu nhìn, thu lại ánh mắt rồi bước ra khỏi phố Tây Đại. Tưởng Tốn mất ngủ, cô lấy điện thoại ra nhìn thời gian, mới mười
một giờ. Cô chơi điện tử một lát, điện thoại liên tục báo sắp hết pin, mãi đến khi không thể cầm cự được nữa, cô mới xuống giường lấy sạc, vừa lật chăn ra, Tưởng Tốn đột nhiên nghe thấy tiếng động dưới tầng một.
Hai bóng đen cạy cửa tiệm bước vào, mang theo một đống tuyết và bùn đất. Hai bóng đen một trước một sau chạy thẳng đến quầy, ngăn kéo quầy khóa rồi, giá bên trên mặt quầy bày đầy rượu và thuốc.
Dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện.
“Yên tâm đi, ở đây không có ai, tao đã quan sát mấy ngày rồi, cả tuần nay không thấy bóng dáng ai cả!”.
“Mày nhỏ tiếng chút, ngộ nhỡ có người thì sao!”.
“Xì! Tay đang cầm dao, có người thì cũng sợ cái gì!”.
Tưởng Tốn không bật điện, cô bấm di động lần nữa, máy tự động tắt. Cô nín thở ngồi một lát, đưa mắt nhìn cái túi của mình đang để trên ghế, một bóng đen đang bước lên lầu.
Cầu thang gỗ chất lượng không tốt, lúc chân giẫm lên sẽ phát ra tiếng động, đối phương đang cố gắng nhẹ nhàng hết sức. Chẳng bao lâu sau, đồng bọn dưới lầu nghe thấy tiếng gọi: “Lên đây đi, quả nhiên không có ai!”.
Nghe thấy tiếng gọi, người bên dưới cũng lên theo.
Cửa số đóng chặt, rèm cửa không kín lắm, ánh sáng nhập nhoạng từ đèn đường xuyên vào trong, tranh sáng tranh tối, đối phương lẩm bẩm: “Đúng là không có ai không?”, lật gầm giường ra, chỉ có mấy chiếc hộp giấy, quả nhiên không có người.
Từng bông tuyết lác đác rơi, ánh đèn vàng vọt rọi xuống mái nhà rồi rơi lên mặt đất.
Bông tuyết li ti bay múa dưới ánh đèn đường, cây cối đã rụng hết lá giờ chỉ còn trơ lại những cành cây khẳng khiu, căn phòng mái đen tường trắng kiểu cũ, bờ sông bên kia rực rỡ ánh đèn chiếu sáng.
Hệt như thế giới cổ tích, lặng ngắt như tờ.
Hạ Xuyên kẹp điếu thuốc trên tay, thong dong nhàn nhã quay về, tàn thuốc bay lượn trong gió tuyết, trong phút chốc đã bị tuyết trắng bao phủ. Anh dừng bước, phía đối diện là tiệm cơm đó. Cửa chính của tiệm cơm vẫn đóng, cách đó không xa là một chiếc xe du lịch nhỏ, nóc xe không có tuyết đọng, bên cạnh còn có một chiếc SUV màu trắng đỗ ở đó, anh đưa mắt nhìn lướt qua biển số xe, không phải là biển ở Giang Tô.
Hạ Xuyên rít một hơi thuốc, đầu điếu thuốc chỉ còn lại một mẩu ngắn. Lúc nhả khói ra, anh ngước đầu lên nhìn, giữa vòng khói thuốc mờ ảo, ở bên ngoài cửa sổ tầng hai, chỗ cục nóng điều hòa, anh nhìn thấy một người.
Người đó mặc chiếc quần ngủ mỏng tang, khoác áo lông vũ màu trắng, hai chân để trần, hai bàn chân trắng nõn đung đưa, hai tay ôm chiếc túi sưởi và một chiếc túi giấy kraft, người đó đang ngồi rất vững vàng. Bông tuyết lướt theo làn gió, khẽ thổi bay mái tóc dài của cô, cô ngồi ở chỗ cao ngất đó nhìn anh, dưới tia sáng le lói ban đêm, ánh mắt cô trông vô cùng mông lung trầm mặc.
Cao cao tại thượng như thế, không cách nào với tới nổi.
Cái đồ nhỏ mọn ấy…
Cái tên đã quỵt của cô một trăm tệ đó… Ai đã bước vào thế giới cổ tích của ai chứ?
Hai người nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng.
Mãi cho đến khi có người phá tan bầu không khí trầm mặc đó.
Hai người đàn ông ôm bốn thùng giấy bước ra khỏi quán cơm, nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao lớn đứng bên kia đường, thoạt đầu bọn họ sững người, sau đó liền lập tức lao đến chỗ chiếc xe du lịch đang đỗ. Hạ Xuyên ném điếu thuốc rồi xông về phía bọn họ, một tay túm lấy cổ áo một tên, khống chế cánh tay hắn đang vung tới, một chân đạp thẳng vào tên còn lại đang lao về phía mình. Rượu và thuốc vung vãi khắp mặt đất, anh nhấc bổng một tên lên, giống như đang xách con gà trụi lông, rồi kéo cả hai tên đó vào trong tiệm cơm.
Tưởng Tốn đang ngồi hóng gió lạnh, gương mặt cuối cùng cũng có chút biến đổi.
Võ công cũng được…
Hạ Xuyên tìm được mấy cuộn dây phía sau quầy, là loại dây dùng để buộc vặt, hơi nhỏ, nhưng để trói người thì tạm được. Hai tên trộm đau đến mức chân tay cũng trở lên chậm chạp, muốn bỏ chạy nhưng ngay lập tức Hạ Xuyên đã trói một tên lại, tên kia bị anh giẫm chặt lên cổ tay, đau đến mức kêu không thành tiếng. Trên lầu đột nhiên vang lên tiếng “rầm” của một thứ gì đó va xuống nền đất. Có người kêu lên: “Này…”, giọng nó khàn khàn, tựa hồ như vang lên từ bên ngoài.
Hạ Xuyên chẳng buồn để ý. Một lúc sau lại nghe thấy tiếng:
“Hạ Xuyên…”
Hạ Xuyên cười rồi đứng dậy.
Tưởng Tốn bám vào mép khung cửa sổ, đứng trên cái giá của cục nóng điều hòa. Cô leo ra nhưng giờ lại không leo vào được. Bệ cửa sổ cao đến ngang ngực cô, hai chân Tưởng Tốn đã tê cóng vì lạnh, không còn chút sức lực nào. Hạ Xuyên lên lầu, ánh mắt quét qua cái túi giữ nhiệt bị ném ở chính giữa phòng, còn có cả chiếc túi giấy kraft cô vẫn đang ôm ở trong lòng không hề nhúc nhích.
Tưởng Tốn nói: “Kéo tôi”.
Hạ Xuyên đi đến trước khung cửa cổ, không hề kéo cô lên mà đứng hỏi: “Phong cảnh thế nào?”.
“Rất đẹp”.
“Vậy ngắm thêm lúc nữa chứ?”.
“Đổi sang chỗ khác rồi ngắm tiếp”.
Hạ Xuyên phì cười, rút lấy cái túi kraft trong lòng cô, Tưởng Tốn ôm càng chặt hơn: “Anh làm gì đấy?”.
Hạ Xuyên dùng sức rút ra, ném cái túi lên giường, phì một tiếng:
“Cực phẩm!”.
Tưởng Tốn nhìn về phía cái túi trên giường rồi phần nách bỗng thấy ấm lên, Hạ Xuyên xốc nách rồi kéo cô lên, mới kéo được một nửa anh lại không cử động nữa. Tưởng Tốn bám chặt vào bả vai anh, đôi chân trần đạp vào bức tường bên ngoài để leo vào, cô leo lên, hai người như dính sát lại nhau, Tưởng Tốn ngửi thấy mùi thuốc lá phả ra từ hơi thở anh.
Anh lại xốc cô lên lần nữa.
Hạ Xuyên dùng sức, cuối cùng cũng kéo được cô vào bên trong. Hai chân Tưởng Tốn lơ lửng giữa không trung, Hạ Xuyên không hề có ý định bỏ cô xuống. Hạ Xuyên áp sát mặt vào gò má cô rồi bật cười, nói: “Cô thấp
thật đấy!”, giọng nói của anh vang lên bên tai cô, tựa như đang nói thầm, cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng hơi thở ấm phả ra từ miệng anh đang chạy thẳng vào tai mình.
Chẳng hề kiêng nể, cực kỳ phách lối!
Tưởng Tốn sầm mặt, cô đẩy vai anh nói: “Buông ra!”.
Hạ Xuyên đỡ cô rồi từ từ lùi lại, hai người đứng đối diện, tầm mắt vừa vặn dừng lại trên khuôn mặt cô: “Không cảm ơn à?”.
“Anh muốn tôi cảm ơn ở tư thế này?”.
Hạ Xuyên cười nói: “Vậy đổi sang tư thế khác?”.
Tưởng Tốn giơ chân lên dùng hết sức đá vào bắp chân Hạ Xuyên, cô càng giãy giụa ác liệt thì cánh tay đang xốc ở nách cô càng siết chặt hơn.
Đôi môi kề sát nhau, Tưởng Tốn cuối cùng cũng không dám động đậy nữa.
Cửa sổ mở toang, từng cơn gió đông rét mướt luồn vào trong. Có lẽ do ở trên núi Minh Hà lâu, đã khá quen với những cơn gió núi lạnh buốt rồi nên giờ ở đây cảm giác như gió có mang theo nhiệt độ, ấm áp hơn. Tưởng Tốn chống vào vai anh nói: “Cảm ơn”.
Cô nói cảm ơn rồi, nhưng Hạ Xuyên vẫn không buông ra. Ánh mắt Hạ Xuyên vẫn dừng lại trên bờ môi cô, anh nói: “Không có thành ý”.
Tưởng Tốn đá cho anh một cái nói: “Anh vẫn còn chưa thôi đi à?”.
Hạ Xuyên cười cười: “Trước tiên nói cho tôi biết, tại sao cô lại ở đây?”.
Tưởng Tốn cố gắng nhẫn nhịn: “Anh buông tôi ra đã rồi nói!”, sức lực chênh lệch quá lớn, cái tư thế chết tiệt này thực đúng là bẽ mặt.
Hạ Xuyên nói: “Cô không nói thì cứ tiếp tục thế này”.
Tưởng Tốn đáp: “Tôi đưa gia đình nhà Vương Tiêu về”.
“Vương Tiêu? Đây là nhà của Vương Tiêu?”.
“Nhà chị họ Vương Tiêu”, Tưởng Tốn lạnh lùng đáp lại: “Có thể buông ra được chưa?”.
Hạ Xuyên nghiêm túc nói: “Tôi cực kỳ không thích cô ngoan ngoãn nghe lời như thế này”, anh xoay người, vung tay ném thẳng Tưởng Tốn lên giường, sau đó cúi xuống định vồ lấy cô.
Giường làm bằng gỗ, phía dưới trải hai tấm đệm bông, Tưởng Tốn bị ném đến mức người đau nhức, cô không hề nghĩ ngợi gì mà giơ chân lên đạp, đạp quá cao nên trúng vào mặt Hạ Xuyên. Hạ Xuyên bắt lấy cái chân nhỏ trước mặt, anh nghiến răng, chỗ gò má vừa dính một chưởng, hình như khóe miệng cũng bị đụng phải, anh cười gằn nói: “Cũng dẻo dai ra phết nhỉ!”.
Tưởng Tốn thẹn quá hóa giận: “Mẹ nó, anh thật biến thái!”.
Hạ Xuyên dứt khoát dùng hết lực kéo chân cô xuống rồi lôi cô đến mép giường: “Cô đã từng thử qua biến thái sao!”, anh chen vào giữa hai bắp đùi cô, đẩy chân cô gác lên vai mình. Quần ngủ của Tưởng Tốn rất mỏng, ống lại rộng, chân cô khá nhỏ, ống quần cứ thế trượt xuống phía dưới, Hạ Xuyên buông bàn chân cô ra đổi sang nắm lấy bắp chân.
Anh bò lên giống như con kiến, Tưởng Tốn cứ thế đá anh. Hạ Xuyên thuận tay tóm luôn lấy bên chân còn lại của cô rồi cúi người xuống.
“Rầm… rầm…”
Dưới lầu vang lên tiếng va chạm.
Tưởng Tốn thở hổn hển, Hạ Xuyên cũng thở. Trong phòng không hề bật đèn, rèm cửa bị gió thổi tung, ánh sáng từ đèn đường chiếu rọi xuống cơ thể Tưởng Tốn, nửa tỏ nửa mờ. Tưởng Tốn lại giãy giụa, Hạ Xuyên giữ chặt lấy đùi cô. Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc, không ai nói năng gì.
Một lát sau, dưới lầu lại vang lên tiếng va chạm mạnh khiến người ta không cách nào làm lơ được. Hạ Xuyên cười, cuối cùng cũng đứng dậy, thô lỗ ném cái chân đang gác trên vai mình xuống, anh nói: “Cúc áo tuột rồi kìa”.
Nói xong anh liền đi ra khỏi phòng. Tưởng Tốn lúc đầu không phản ứng lại, lát sau mới cúi đầu nhìn vào ngực mình.
Nửa kín nửa hở, nửa mời gọi nửa e ấp, như thể đang rêu rao khắp nơi... Ngàn vạn đời tổ tông nhà anh!
Tưởng Tốn cởi đồ ngủ ra, mặc quần áo chỉnh tề, ổn định lại hô hấp rồi mới đi xuống lầu.
Dưới lầu.
Hạ Xuyên lấy ghế ngồi xuống, nhìn hai tên trộm đang lăn tới lăn lui, khóc lóc kêu cha gọi mẹ, anh cũng chẳng buồn để ý. Anh nghiến quai hàm, tâm tư đang chậm rãi tính toán. Một lát sau lại thấy anh khẽ liếm khóe môi.
Chẳng có mùi vị gì.
Cầu thang vang lên tiếng bước chân, Hạ Xuyên nhìn qua phía đó. Tưởng Tốn mặc áo len, quàng khăn, phía dưới mặc quần jean, chân
đi đôi giày thể thao màu trắng, vẻ mặt cô lạnh lùng hờ hững, tựa như vừa nãy chẳng có chuyện gì xảy ra. Hạ Xuyên lại nghiến răng thêm lần nữa, anh cười nói: “Báo cảnh sát chứ?”.
Tưởng Tốn quét mắt nhìn liếc qua hai tên trộm: “Ừm”.
Hạ Xuyên cầm điện thoại lên, bấm số gọi 110. Anh nói chuyện với người ở đầu dây bên kia, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào người Tưởng Tốn. Tưởng Tốn lục túi áo của hai tên trộm, hai tên trộm này lúc trước đó đã nghe thấy giọng nói của cô, bây giờ nhìn thấy vẫn sợ như gặp phải quỷ vậy.
Hai tên trộm cầu xin: “Bọn em có đánh chết cũng không dám nữa, cầu xin hai anh chị thả bọn em đi, đây là đần đầu tiên mà!”.
Tưởng Tốn tìm được di động và ví tiền của mình. Di động hết sạch pin, bên trong ví tiền cũng chỉ có chứng minh thư, thẻ ngân hàng và hai trăm tệ tiền mặt, không thiếu thứ gì, cô cất hết đồ đạc vào trong túi. Hạ Xuyên gọi xong, giơ điện thoại lên chỉ về phía hai tên trộm nói: “Với cái chỉ số IQ này của hai đứa mà đòi đến đây ăn trộm à? Cái cô này vừa giấu mấy chục ngàn đấy, không nhìn thấy à?”.
Hai tên trộm sững người, sau đó lại khóc rống lên.
Tưởng Tốn nhìn Hạ Xuyên nói: “Không còn chuyện của anh, anh có thể đi được rồi”.
Hạ Xuyên tựa mình vào ghế tiếp tục: “Ở đây ôn chuyện cũ với cô một lát”.
“Vừa rồi chẳng phải đã ôn lại rồi sao?”.
Hạ Xuyên nửa cười nửa không: “Cô thích ôn chuyện theo cách đó?....
Cũng rất thú vị”.
Tưởng Tốn hừ lạnh, đi lên lầu sạc điện thoại. Một lát sau cô mới xuống, Hạ Xuyên vẫn ở đó. Đồn công an vẫn chưa cử người đến, hai tên trộm biết hôm nay định sẵn là ngày giỗ của mình rồi, cũng không buồn giãy giụa nữa. Hạ Xuyên hỏi Tưởng Tốn: “Có đói không?”.
Tưởng Tốn đáp: “Chưa ăn”.
Hạ Xuyên cười, đứng dậy đi vào bếp. Anh tìm được một vắt mỳ ở trong bếp, bỏ vào nồi rồi lại đập thêm hai quả trứng gà, thái chút lạp xưởng bỏ vào.
Tưởng Tốn lôi ghế ra, ngồi xếp bằng lên đó, nhìn chằm chằm vào hai tên trộm.
Hai tên trộm bị cô nhìn đến mức lạnh sống lưng, thấp thỏm lo sợ nói:
“Chị… chị gái …”.
Tưởng Tốn nói: “Trông tôi lớn tuổi hơn anh à?”.
Tên trộm vội sửa lại: “Em… em gái…”.
“Mồm miệng sạch sẽ chút đi!”.
Hai tên trộm khóc không ra nước mắt: “Cô nương à…”.
“Muốn tôi gọi hai người là công tử sao?”.
Hai tên trộm xoay mặt đi, im bặt miệng.
Hạ Xuyên bưng hai bát mì tới, tâm trạng vui vẻ: “Ồ, nói chuyện vui vẻ nhỉ?”. Tưởng Tốn lườm anh, trong lòng như có ngọn lửa đang âm ỉ cháy, cô chẳng buồn để ý đến anh. Hạ Xuyên đặt một bát mì xuống trước mặt cô rồi ngồi xuống ghế của mình, cúi đầu gắp từng miếng lớn. Ngoảnh đi ngoảnh lại anh đã nghe thấy tiếng húp nước mì xì xụp, anh ngước mắt lên nhìn, Tưởng Tốn nhồm nhoàm ăn mì, khóe miệng còn dính đầy dầu mỡ. Hạ Xuyên cười, húp nốt ít mì còn lại trong bát. Hai người ăn xong bữa đêm, người của Sở cảnh sát thong dong chễm chệ đi tới, bọn họ vừa bước vào thì cả nhà chị họ Vương
Tiêu cũng tới.
Cảnh sát hỏi han rõ tình hình rồi đưa hai tên trộm đi. Bố chị họ Vương Tiêu bắt tay Hạ Xuyên nói: “Cảm ơn cảm ơn, thực sự vô cùng cảm ơn anh, trước đây cũng là anh đã cứu Tiêu Tiêu nhà chúng tôi, hôm nay lại giúp chúng tôi bắt hai tên trộm này, tôi thực sự không biết phải nói gì mới phải. Trưa mai tôi làm cơm, anh nhất định phải nể mặt đến dùng bữa đấy!”.
Hạ Xuyên nói: “Khách sáo quá rồi, thực sự không cần đâu. Thực ra lần này cũng là trùng hợp thôi, tôi vừa hay đến đây tìm một người, nghe nói người đó trước kia ở đây, kết quả lại gặp phải chuyện này”.
“Tìm người? Anh tìm ai? Chỉ cần có thể giúp được thì tôi nhất định sẽ giúp!” Hạ Xuyên nói: “Một người tên Vương Vân Sơn, năm nay hơn bảy
mươi tuổi”.
“Vương Vân Sơn?”, đối phương vô cùng kinh ngạc, “Năm đó tiệm cơm này chúng tôi mua của ông ấy đấy!”.
“Bây giờ ông ta ở đâu?”.
“Cái này tôi cũng không rõ lắm, căn nhà này là tài sản từ thời tổ tiên của nhà họ Vương, trước đây vẫn luôn để không, mấy chục năm liền Vương Vân Sơn không hề trở về, khoảng chín năm trước… hay là mười năm ấy nhỉ, cái này tôi không nhớ rõ lắm, nói chung là vào khoảng thời gian đó ông ấy có về một lần, chính là để bán căn nhà này, sau khi lấy được tiền liền đi luôn”.
Hạ Xuyên hỏi: “Liệu ông ta có thể đi đâu?”.
Đối phương nghĩ một lát rồi đáp: “Tôi nhớ là đã từng nhắc tới, để tôi nghĩ xem nào… Tôi nhớ hình như ông ấy là người dân tộc thiểu số… À, nhớ ra rồi, Mộc Khách, quê mẹ ông ấy ở Mộc Khách, ông ấy có nhắc đến một lần, chắc ông ấy về đấy an dưỡng tuổi già rồi”.
Hạ Xuyên hỏi xong liền đi ngay. Nhà nghỉ nhỏ anh nghỉ ở ngay gần đó, chỉ mấy bước là tới, A Sùng vẫn chưa ngủ, thấy anh về liền nói: “Cậu đi mua có bao thuốc mà lâu thế? Tôi còn tưởng cậu lạc đường rồi”.
Hạ Xuyên nói: “Nhà đó về rồi”.
“Nhà nào?”.
“Cậu nói xem?”, Hạ Xuyên liếc anh ta một cái.
A Sùng hưng phấn nói: “Hả, cậu nói đến gia đình ở quán cơm đó hả? Thế nào rồi, các người nói chuyện rồi chứ?”.
Hạ Xuyên thuật lại qua loa câu chuyện, A Sùng vỗ đùi rồi ảo não: “Thì ra lại có duyên đến như vậy, cậu nói xem chúng ta ăn no rửng mỡ chạy đến cái thị trấn này, lúc còn ở núi Minh Hà đáng nhẽ ra nên nói chuyện với nhà họ nhiều hơn, cái cô em họ của nhà đó, cái cô tên là Vương Tiêu ấy, lại còn có ý với cậu chứ, lát nữa tán tỉnh rồi làm quen chút”.
Hạ Xuyên lạnh lùng nói: “Thật đáng tiếc lúc đó cậu không tán tỉnh”.
A Sùng cười hì hì đáp: “Đùa thôi, đùa thôi!”, lúc sau anh ta lại nghi hoặc hỏi: “Mộc Khách là ở đâu? Không phải lại là ở vùng núi xa xôi hẻo lánh nào đấy chứ?”.
Hạ Xuyên nói: “Tìm thử xem nào”.
A Sùng bật máy tính ở phòng khách lên rồi search từ khóa “Mộc Khách”, trên bản đồ hiển thị ra gần nhất cũng cách 2300 kilomet, A Sùng rên lên: “Ôi mẹ ơi, xa như vậy sao, Mộc Khách đúng là nơi khỉ ho cò gáy! Chúng ta đến đó rồi vẫn phải thuê xe, nếu không phạm vi lớn như vậy, thực sự không thể tìm nổi người”.
Hạ Xuyên nói: “Vậy thì đi kiếm đi”.
A Sùng than khổ: “Đường ở đó khó đi, trên mạng nói đường quốc lộ trước đây vẫn chưa được sửa, chỉ có đường đất, tôi say xe thì phải làm sao”.
“Uống thuốc chống say”.
“Ở đó cao hơn so với mực nước biển nhiều lắm đấy, tôi chưa từng đến nơi nào cao hơn so với mực nước biển, ngộ nhỡ bị phản ứng cao nguyên thì sao?”.
“Chưa bắt cậu phải đi Tây Tạng thì thôi, cao hơn mực nước biển thì có thể cao được bao nhiêu! Cậu chết rồi tôi sẽ nhặt xác giúp cậu”.
A Sùng ủ rũ than thở: “Cái răng đau của tôi vẫn còn chưa khỏi đây này”.
Hạ Xuyên nói: “Cho cậu thời gian hai ngày, mau mau đi nhổ cái răng sâu đó đi”.
A Sùng quay người lại, trả lời chắc chắn như đinh đóng cột: “Không!”.
Hạ Xuyên phì một tiếng: “Ngày mai chuẩn bị, ngày kia chúng ta xuất phát”. Tối qua bắt trộm, Tưởng Tốn ngủ muộn nên sáng nay cô dậy cũng muộn. Lúc tỉnh giấc cô hơi đờ đẫn, đi nhầm hướng nhà vệ sinh. Vào phòng vệ sinh, cô xối nước rửa mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn. Vừa đánh răng, cô vừa tự ngắm mình trong gương rồi đi đến bên cạnh cửa. Phòng vệ sinh nhỏ, từ trong gương có thể nhìn thấy cửa, Tưởng Tốn đứng trước khung cửa đo chiều cao.
Rất cao đấy.
Cô hừ một tiếng, hung hăng nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra rồi ra sức súc miệng. Thay bộ đồ ngủ ra, cô gập quần áo lại rồi nhét vào túi hành lí, buộc lại tóc, lúc xuống lầu cửa tiệm cơm đã mở, chị họ Vương Tiêu nói: “Chị ăn xong bữa trưa rồi hẵng đi, cơm làm nhanh thôi. Tiêu Tiêu biết hội anh Hạ ở đây nên nó nói lát nữa cũng sẽ qua, mọi người đều quen biết nhau, cùng ăn bữa cơm đi”.
Tưởng Tốn nói: “Tôi đâu có thân quen gì với bọn họ”.
Hạ Xuyên và A Sùng ra khỏi nhà nghỉ liền đi về phía tiệm cơm. A Sùng nói: “Nhà bọn họ cũng thật quá khách sáo, còn muốn mời chúng ta ăn cơm, Vương Tiêu bảo lát nữa cũng đến”.
Hạ Xuyên nói: “Cậu cho cô ấy số điện thoại lúc nào đấy?”.
A Sùng cười hì hì đáp: “Thì lúc cứu cô ấy đấy, tôi có cho bố mẹ cô ấy số điện thoại. Sao nào, có muốn lấy số của cô ấy không?”.
Trong lúc nói chuyện hai người đã đi đến trước cửa tiệm cơm, A Sùng đang định đi vào bên trong đột nhiên khựng lại rồi chạy giật lùi về sau mấy bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang đỗ ven đường, cảm thấy kỳ lạ rồi lẩm bẩm mấy tiếng.
Tiếng nói chuyện bên trong tiệm cơm vọng ra:
“Tôi đâu có thân quen gì với bọn họ”.
A Sùng sững người, ánh mắt liếc vào tiệm cơm, rồi lại nhìn chiếc SUV màu trắng bị tuyết phủ kín đó. Anh ta bá cổ Hạ Xuyên la lên: “Được đấy, sao tối qua cậu không nói cái đồ nhỏ nhen đó cũng ở đây? Tránh không nhắc đến ắt có tật giật mình!”.
Hạ Xuyên cười lạnh đáp: “Cậu bị bệnh à”.
Tia nắng mặt trời rọi xuống lớp tuyết, chiếu lên bậc cầu thang bằng đá khá cao, xuyên qua khung cửa gỗ bốn cánh mở rộng sau đó tỏa khắp phòng, tia nắng khúc xạ tạo thành những hình thù kỳ dị loang lổ. Vách tường cũ kĩ, cửa gỗ cổ xưa, khung cửa sổ xám xịt, gian phòng mờ ảo tranh sáng tranh tối.
Tưởng Tốn đứng ở giữa gian phòng, cô mặc bộ đồ màu trắng, lưng đeo ba lô, ánh mắt hướng thẳng ra bên ngoài.
Đẹp tựa mỹ nữ trong tranh.
Trái tim nhỏ bé của A Sùng khẽ đập thình thịch, Hạ Xuyên đứng bên cạnh cũng không hề nhúc nhích.
Mỹ nữ trong tranh lên tiếng.
“Đến đúng lúc lắm, trả tiền đi! Tiền bao thuốc 1916 anh vẫn chưa trả tôi!”.
Thật đúng là biết cách làm mất hứng….
A Sùng thấy Hạ Xuyên không phản kháng gì liền thấp giọng hỏi:
“Cậu nợ tiền người ta à?”.
Hạ Xuyên chẳng buồn để ý đến anh ta, sải chân bước vào tiệm cơm, chào hỏi mấy người khác rồi cũng phớt lờ luôn Tưởng Tốn. Tưởng Tốn đứng như trời trồng ở đó, sau đó lại nói thêm lần nữa: “Trả tiền đi!”.
Lúc này Hạ Xuyên mới nhìn về phía cô nói: “Đang nói chuyện với tôi hả?”.
Tưởng Tốn đáp: “Nói thừa”.
“Tôi không quen cô, ai biết được cô đang nói chuyện với ai chứ?”. Tưởng Tốn: “….”
“Giả ngốc à?”, Tưởng Tốn nói, “Mau trả tiền đi, tôi đang vội!”. A Sùng bước vào theo rồi hỏi: “Cô vội cái gì chứ? Phải đi hả?”. Tưởng Tốn đáp: “Ừm”, sau đó cô lại nhìn về phía Hạ Xuyên đợi anh
trả tiền.
Hạ Xuyên ngồi xuống nói: “Nhìn tôi làm cái gì?”.
Tưởng Tốn mất kiên nhẫn đáp: “Tiền”.
Hạ Xuyên nói: “Chẳng nhẽ ai đòi tiền tôi thì tôi cũng trả à?”.
Tưởng Tốn lườm anh: “Muốn quỵt nợ thật sao?”.
Hạ Xuyên cười đáp: “Cô làm được gì chứ?”
Tưởng Tốn cũng bật cười: “Sống quá thoải mái rồi à? Người có bản lĩnh quỵt được nợ của tôi vẫn chưa có ai đâu!”.
“Cũng đúng”, Hạ Xuyên khen cô, “Chỉ cần nhìn cách cô sống chết có nhau với tiền đó, thì ai dám quỵt nợ cô chứ?”.
Tưởng Tốn nhớ tới một màn tối qua bị Hạ Xuyên nhấc lên, ngọn lửa trong lòng lại bắt đầu bùng cháy.
Hạ Xuyên cười nói: “Có điều cuộc sống của tôi cũng thực sự khá thoải mái, cô cho tôi xem bản lĩnh đòi nợ cô của cô xem nào?”, Hạ Xuyên đang đợi xem Tưởng Tốn sẽ ra chiêu gì với mình, thì hai chiếc xe ba bánh đỗ xịch trước cửa, cả nhà Vương Tiêu đến rồi.
Vương Tiêu đang chống nạng, vừa thấy bọn họ liền tươi cười: “Chị
Tưởng, anh Hạ!”, sau đó nhìn sang A Sùng nói: “Anh Trương!”.
Tưởng Tốn nhìn A Sùng, A Sùng thấy vậy nói: “Tôi họ Trương, cô không biết sao?”.
Tưởng Tốn nói: “Vừa mới biết xong”.
A Sùng nói: “Cô cũng có thể gọi tôi là bác sĩ Trương”.
Tưởng Tốn: “…”, cô không thốt ra nổi.
Vương Tiêu biết Tưởng Tốn đang vội về, nên kiên quyết kéo cô lại, giữ cô ở lại ăn cơm. Ai cũng giữ cô, ngay cả A Sùng cũng nói đôi ba câu, chỉ mình Hạ Xuyên không lên tiếng, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Tưởng Tốn, vẻ mặt nửa cười nửa không.
Lửa giận trong lòng cô lại bùng cháy.
Tưởng Tốn quyết định ở lại ăn cơm.
Tiệm cơm không kinh doanh, chỉ còn hai ngày nữa là đến giao thừa nên nhà họ Vương cũng không mở cửa nữa. Cơ thể Vương Tiêu hồi phục khá tốt, cô ấy cũng nhắc đến chuyện ở núi Minh Hà, nói được mấy câu liền quay sang hỏi A Sùng: “Các anh định đi Mộc Khách sao?”.
A Sùng đáp: “Đúng vậy”.
“Không về quê đón năm mới à?”.
“Đi du lịch đón năm mới cũng không tồi mà!”.
Vương Tiêu nói với giọng đầy ngưỡng mộ: “Em cũng muốn đi đây đi đó khắp nơi, đáng tiếc chân em bây giờ không được rồi”, sau đó lại quay sang hỏi Tưởng Tốn: “Chị Tưởng, chị thì sao?”.
Tưởng Tốn hỏi ngược lại: “Tôi làm sao chứ?”.
Vương Tiêu ít nhiều biết được chút chuyện gia đình của Tưởng Tốn, lần ông già Tưởng đến làm ầm ĩ ở khách sạn Lệ Nhân, lúc đó bố mẹ cô được nghe người ta kể lại. Mẹ Tưởng Tốn qua đời rồi, nhà cũng chẳng còn ai, cô ấy đón năm mới thế nào chứ? Vương Tiêu ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Chị về quê có chương trình gì không, nếu không thì ở lại đây hai ngày, em dẫn chị đi chơi nhé?”.
Tưởng Tốn cười đáp: “Không cần đâu, tôi vẫn còn phải làm ăn”.
“Vẫn còn có người muốn thuê xe sao?”.
Tưởng Tốn còn chưa kịp đáp, A Sùng đột nhiên nói: “Thuê xe?”.
Anh ta huých cánh tay Hạ Xuyên: “Thuê xe!”.
Hạ Xuyên đang uống rượu với người khác, quay sang hỏi: “Cái gì?”.
A Sùng nói: “Chúng ta đang thiếu xe, thiếu lái xe mà!”.
Hạ Xuyên đặt ly rượu xuống, anh đưa mắt nhìn Tưởng Tốn rồi lại nhìn sang A Sùng: “Cậu muốn ngồi xe quãng đường 2300 kilomet?”.
“Có gì mà không được, 2300 kilomet tính ra khoảng hai mươi lăm tiếng, lái hai, ba ngày là đến nơi, nếu mỗi ngày cố lái thêm mấy tiếng thì còn không đến ba ngày ấy!”.
Hạ Xuyên nói: “Được thôi, ngày mai kiếm một cái, cậu lái”.
A Sùng nói: “Tôi không được nha!”, anh ta nháy nháy mắt với Tưởng Tốn:
“Cô ấy thì được, chỉ với tay lái của cô ấy, thì có muốn chậm cũng không được!”.
Hạ Xuyên chẳng buồn để ý đến câu chuyện vô bổ của anh ta. A Sùng tiếp tục nài nỉ: “Cậu nghĩ thử xem, cho dù chúng ta đi ra sân bay hay đi đâu thì cũng phải gọi taxi, không lãng phí thời gian thì cũng phí tiền, quan trọng là đoạn đường ở Mộc Khách khó đi, nếu như cậu biết trước là Vương Vân Sơn sống ở đâu thì chúng ta có thể đi thẳng đến đó là xong, nhưng vấn đề là đến đó rồi vẫn còn phải đi tìm!”.
Hạ Xuyên nói: “Đến đó rồi thuê một lái xe”.
A Sùng vội váng đáp: “Ngay đây chẳng phải có một lái xe sao, liệu mấy người có được kỹ thuật lái xe như cô ấy, đến vùng cao nguyên tôi còn muốn thoải mái hơn chút đấy!”.
Hạ Xuyên lạnh lùng nói: “Tôi đăng ký cho cậu một đoàn du lịch thì thế nào?”.
Hai người bọn họ ngồi nói chuyện thuê xe hồn nhiên như không, chẳng ai buồn hỏi ý kiến của nhân vật trung tâm. Tưởng Tốn gắp thức ăn, nghe một hồi rồi đột nhiên cười nói: “A Trùng nói đúng đấy, liệu mấy người có được kỹ thuật lái xe như tôi?”.
Hạ Xuyên và A Sùng đều nhìn về phía cô. Tưởng Tốn nói tiếp: “Giá cả tôi đưa ra còn khá thực tế, 2300 kilomet… nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì ba, bốn ngày là đến”.
A Sùng động lòng nói với Hạ Xuyên: “Thế nào?”.
Hạ Xuyên không đáp lời, anh cười rồi nhấp ngụm rượu như thể mặc nhận. A Sùng nói với Tưởng Tốn: “Vậy chúng tôi thuê xe của cô được không? Vừa đi vừa về một chuyến cũng không mất bao nhiêu thời gian, qua Tết là có thể về rồi, cô cứ coi như đi du lịch, tôi còn muốn tranh thủ giữa đường đi ngắm mấy thắng cảnh!”.
“Được thôi”, Tưởng Tốn sáng khoái đáp. A Sùng vui mừng, nhưng vẫn chưa xong, Tưởng Tốn lại tiếp tục nói: “Có điều ngay tiền bao thuốc anh ta còn quỵt, nhìn tôi có giống con ngốc không?”.
Hạ Xuyên vẫn im lặng không đáp, dường như câu chuyện chẳng liên quan đến mình, anh lại nhấp thêm một ngụm rượu. A Sùng nói: “Tiền thuốc có đáng là bao, trước đây một ngày bốn trăm tệ chúng tôi cũng đâu có quỵt của cô xu nào!”.
“Tôi vẫn chưa kiểm tra xem tiền thật giả thế nào”.
A Sùng hét lên: “Lòng tin giữa người với người đâu rồi chứ!”.
Tưởng Tốn cười nói: “Đúng là mấy lời chọc kẻ ngốc”.
A Sùng thất vọng tràn trề.
Lát sau, Tưởng Tốn nói: “Xe của tôi không chạy được quãng đường dài như vậy, các anh đến đó rồi có thể tìm một người dẫn đường”.
Lạ nước lạ cái, hơn nữa người dẫn đường nào đi chăng nữa cũng làm gì có ai tốt như Tưởng Tốn, người đẹp lái xe giỏi, đầu óc thông minh, xem chừng có vẻ hơi xấu tính nhưng quả thực lòng dạ cũng rất tốt. Ăn cơm xong, A Sùng liền nói với Hạ Xuyên như vậy.
Vương Tiêu nhiệt tình quá mức, nhất quyết kéo ba người họ đi thăm bến cảng nhỏ được liệt vào di tích lịch sử văn hóa ở con phố gần đó, A Sùng cũng hưng phấn chẳng kém, mấy người cùng nhau bước vào con phố Tây Đại. Hạ Xuyên nhìn theo bóng lưng Tưởng Tốn, Vương Tiêu phải chống nạng đi, cô không đi theo đỡ nhưng bước chân rất chậm, nãy giờ đều thuận theo tốc độ của Vương Tiêu. Hạ Xuyên nói: “Xấu tính?”, từ này miêu tả thật phù hợp.
A Sùng nói: “Đúng vậy, hơn nữa cậu xem, ngay cả cái tính cách quái dị của cậu mà cô ấy cũng có thể ứng phó được, tính cách thực sự rất tốt, có phải không?”.
Hạ Xuyên lườm anh ta. A Sùng vờ như không thấy: “Huống hồ cậu nợ người ta một trăm tệ, cậu cố tình quỵt nợ đúng không, muốn gì chứ? Người ta chỉ là một cô gái nhỏ bé, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì”.
Hạ Xuyên hừ một tiếng, đầu lưỡi chọc vào một bên má. Ra khỏi phố Tây Đại, Vương Tiêu bắt được hai chiếc xe ba gác, vẫy tay gọi Hạ Xuyên và A Sùng mau qua bên đó. A Sùng trưng ra vẻ mặt khổ sở: “Ngồi xe ba gác ấy hả?”.
Vương Tiêu đáp: “Rất gần mà. Không tốn bao nhiêu thời gian đâu, ở đây không bắt được taxi, hơn nữa đi xuyên ngõ hẻm mới đến cảng, ngồi xe ba gác là tiện nhất”, gần đó không có chiếc xe ba gác nào đi qua, Tưởng Tốn đã ngồi lên một trong hai chiếc xe đó.
Chiếc xe ba bánh màu xanh, trên đầu là cái nóc che mưa, hai bên mắc hai tấm rèm chắn gió, ghế ngồi là kiểu da mềm, tay vịn và bàn đạp hoen gỉ hết cả, anh phu xe mặc chiếc áo khoác bông mỏng tang, tuổi tác xem ra ngoài ba mươi một chút. Hạ Xuyên bước lên, chiếc xe liền lún xuống, anh vừa ngồi xuống, không gian bên trong liền chẳng còn lại bao nhiêu. Nóc che mưa chắn hết ánh nắng mặt trời, bên trong âm u lạnh lẽo. A Sùng và Vương Tiêu đưa mắt nhìn nhau. Gò má Vương Tiêu ửng đỏ: “Anh Trương, vậy em và anh ngồi cùng một xe nhé”.
A Sùng lấy lại tinh thần: “Được được!”.
Bình thường xe ba gác chở hai người vẫn còn thừa chỗ ngồi, bây giờ Tưởng Tốn bị nhét sang một bên, cô hơi nhích về bên phải, lùi vào tận trong cùng, không còn chỗ để lùi nữa. Cánh tay Hạ Xuyên chạm phải cô, đùi cũng chạm vào cô, anh ngồi vắt chân chữ ngũ, dáng vẻ vô cùng tự tại, hoàn toàn không buồn để ý gì đến người bên cạnh.
Tưởng Tốn nói: “Dịch sang chút đi”.
Hạ Xuyên mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước nói: “Không dịch được nữa”.
Tưởng Tốn bị chèn đến mức khó chịu, cô khẽ xoay người, người bên cạnh càng được rộng rãi thoải mái hơn.
Anh phu xe thể lực khá tốt, đạp rất nhanh, vượt xa so với chiếc xe A Sùng ngồi. Những căn nhà hai bên đường phần lớn cùng màu sắc, tường trắng ngói đen, lúc đi qua một văn phòng kinh doanh di động, cũng vẫn là kiểu nhà cũ kĩ như vậy Hạ Xuyên liền nói: “Sao tôi lại nợ tiền cô nhỉ?”.
Nói đúng vào trọng tâm rồi, Tưởng Tốn hăng hái: “Hôm đó lúc ở trong biệt thự tôi có đưa anh một bao 1916, anh nói lúc nữa trả tiền”.
Hạ Xuyên lại hỏi: “Ngày nào?”.
“Hôm tuyết rơi ấy!”.
“Hôm tuyết rơi?”.
“Còn giả ngu à?”.
Hạ Xuyên nghiêm túc nói: “Không, thực sự không nhớ!”.
Tưởng Tốn bán tín bán nghi: “Hôm đi đào măng ấy”.
“Tôi nhớ ra rồi”, Hạ Xuyên cười cười nói: “Tôi còn chê nóng”.
Tưởng Tốn hừ một tiếng.
Hạ Xuyên hỏi: “Còn gì nữa?”.
“Tôi không tin anh thực sự không nhớ gì!”.
Hạ Xuyên quay đầu sang nhìn cô: “Tại sao tôi phải nhớ chứ?”.
Tưởng Tốn cũng quay sang nhìn anh.
Hạ Xuyên nói: “Cô cảm thấy tại sao tôi phải nhớ những loại chuyện vặt vãnh như vậy?”.
Tưởng Tốn: “…”.
“Hôm đó có phải là tôi bảo cô đếm tiền không? Tôi có hỏi cô con số đúng chứ? Cô trả lời thế nào?”.
Tưởng Tốn: “…”.
Hạ Xuyên nửa cười nửa không: “Cô nhớ cũng thật chi tiết…Những gì tôi nói, cô đều nhớ cả?”.
Tưởng Tốn hừ một tiếng, quay đầu đi không buồn để ý đến anh. Chiếc xe ba gác đi vào một con hẻm nhỏ, hai bên đều là nhà mái bằng, bên ngoài căn nhà có hồ nước nhỏ xây bằng xi măng, xe đạp dựng bên bức tường màu xám, dưới chân là con đường lát đá xanh, đá lát có phiến đã hỏng, lúc đi qua thân xe khẽ lắc lư. Anh phu xe nhanh chóng giảm tốc. Hạ Xuyên nói: “Cứng họng rồi à?”.
Tưởng Tốn đáp: “Anh đã cố tình quỵt nợ, tôi còn nói làm gì cho phí lời?”.
“Tôi quỵt nợ sao?”, đối phương không đáp, Hạ Xuyên nói: “Nhớ tôi cả đời sao?”.
Tưởng Tốn nhìn phong cảnh bên đường, Hạ Xuyên thấp giọng cười nói: “Với cái bụng dạ hẹp hòi của cô…”.
Thân xe hơi nghiêng, người Tưởng Tốn bị lao về phía trước, Hạ Xuyên nhanh tay kéo cô lại. Anh phu xe nhanh miệng nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không để ý có cái ổ gà”.
Hạ Xuyên nói: “Không sao”.
Phía trước có một sạp hàng nhỏ, bán bánh nướng, anh phu xe giới thiệu: “Anh chị có muốn nếm thử không, đây là bánh cuộn rắc vừng, là món ăn vặt nổi tiếng ở chỗ chúng tôi, chỉ có ở đây mới có, chỗ khác không có đâu!”, Hạ Xuyên kêu anh ta dừng xe, đưa tiền rồi bảo anh ta đi mua hai phần bánh.
Anh phu xe quay lại rất nhanh, bánh cuộn vừa ra lò, còn nóng hôi hổi, Hạ Xuyên đưa cho Tưởng Tốn một phần. Tưởng Tốn nói: “Vừa ăn cơm xong, không đói”, Hạ Xuyên không nói nhiều, tự ăn một mình.
Gió rất mạnh, bánh cuộn bị gió thổi nguội ngắt, chẳng mấy chốc Hạ Xuyên đã xử lý xong một cái. Anh hỏi: “Giá cả của cô rẻ lắm à? Bao nhiêu?”.
Tưởng Tốn nói: “Sao nào, lại muốn thuê xe?”.
Hạ Xuyên cười cười: “Chẳng mấy người có kỹ thuật lái hơn được cô?”.
Tưởng Tốn hừ một tiếng.
Chiếc bánh cuộn còn lại dần nguội ngắt, Hạ Xuyên đột nhiên buông rèm xuống, trong xe liền tối hẳn đi. Hạ Xuyên nói: “Ngược lại tôi muốn thử xem kỹ thuật của cô tốt đến đâu… thuê xe của cô, thế nào?”.
Tấm rèm in hình những bông hoa nhỏ li ti, rèm hơi dày, bên trong dường như được lót thêm một lớp bông, rèm vừa buông xuống liền che kín tầm nhìn của Tưởng Tốn. Cô không trông thấy phong cảnh bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng người. Những người bên ngoài bức rèm đang nói tiếng địa phương, có tiếng đàn ông lẫn tiếng phụ nữ, lớn tiếng hò la, nhỏ giọng thì thầm, xe đạp đi ngang qua, tiếng chuông leng keng kêu vang khắp ngõ phường, còn có cả tiếng trẻ nhỏ, hân hoan chơi đùa, Tưởng Tốn nghe không hiểu câu nào.
Cô ngửi thấy mùi thơm của bánh cuộn rắc vừng, còn có hương rượu nhè nhẹ phảng phất.
Buổi trưa anh uống rượu.
Tưởng Tốn nói: “Buông rèm làm gì chứ?”.
“Che bớt gió”.
Che được gió, nhưng nó khiến cho không gian trong xe vốn dĩ đã nhỏ giờ càng trở lên chật hẹp hơn. Tưởng Tốn có thể cảm nhận được má đùi ngoài của mình mặc dù đã cách một lớp quần jeans nhưng vẫn ấm nóng. Cô bắt chéo chân, mông dường như lại kề sát bên cạnh hơn.
Hạ Xuyên ước lượng chiếc bánh cuộn trên tay rồi hỏi: “Thế nào, cô vẫn chưa trả lời”.
Tưởng Tốn nói: “Anh muốn thuê xe hay là muốn thử kỹ thuật?”.
Hạ Xuyên hỏi ngược lại: “Ý cô muốn nói đến loại kỹ thuật nào?”.
“Ý anh muốn chỉ loại nào?”.
Vấn đề bị đưa đi đẩy lại, Hạ Xuyên nói: “Loại mà cô đang nghĩ ấy”.
“Ồ, vậy à”. Tưởng Tốn rung chân, “Vậy thì anh đã thử qua rồi còn gì”.
Hạ Xuyên lại hỏi: “Có loại nào tôi vẫn chưa được thử?”.
Tưởng Tốn nghiêm túc nói: “Có chứ, đáng tiếc anh không có cơ hội được thử”.
Hạ Xuyên cười: “Ồ, vậy à”, giọng điệu nghe càng quen thuộc hơn. Xe ba gác không biết đã đi đến đoạn nào, ổ gà nhấp nhô, lốp xe lăn
qua, thân xe khẽ rung lên, xe cứ lắc lư như vậy suốt dọc đường, cơ thể Tưởng Tốn cũng lắc theo. Cô muốn nhìn thử xem xe đã đi đến đâu rồi nên đứng dậy, chồm ra trước vén rèm. Phía dưới là con đường bê tông, ổ gà giăng đầy mặt đường, có vài hố lõm rất sâu, bên trong đọng đầy nước, mặt đường như bị sụp xuống vậy. Tưởng Tốn hỏi: “Anh à, còn bao lâu nữa mới đến?”.
Anh phu xe đáp: “Sắp rồi, sắp rồi, ngay phía trước kia rồi, đi qua một con phố nữa, rẽ ở chỗ cây cầu, xe không lên cầu được. Đi bộ mấy bước là đến”, anh phu xe lại tăng tốc, như thể sợ người ngồi sau thúc giục vậy.
Hạ Xuyên vẫn ngồi nguyên tại chỗ, chỉ nhìn thấy một bên mông cong cong của Tưởng Tốn được chiếc quần jeans ôm sát lấy. Quần jeans cạp thấp, vì tư thế lúc này của cô mà một phần lưng phía sau hở ra để lộ thứ đồ trang trí bằng ren màu đen bên trong quần jeans. Vẻ ngoài đơn giản mộc mạc là thế mà chỗ đó lại trang trí bằng một vòng ren đen, chỉ ở tư thế này thì mới khiến người bên cạnh nhìn thấy được. Da phần eo của cô rất trắng, đường cong mềm mại, eo rất nhỏ, chỉ cần dùng một tay cũng nắm hết được, ở đó còn có một nốt ruồi đen rất nhỏ, cùng màu với cái vòng ren đen, cứ thế mà đối diện nhau.
Đúng là cái quần khêu gợi.
Tưởng Tốn thuận tay buộc rèm lên, vẫn còn chưa kịp chạm vào cái móc, phía sau lưng đột nhiên bị một sức lực vô cùng mạnh mẽ kéo xuống, vừa hay xe lôi đi qua một vũng nước mưa đọng, thân xe cứ thế rung lắc mạnh, bọt nước bắn lên tung tóe. Tưởng Tốn ngã nhào lên đùi Hạ Xuyên, cô kêu lên một tiếng, bên trong xe lại chìm vào không gian nửa mờ nửa tỏ.
Hạ Xuyên giữ eo cô hỏi: “Nếu như tôi có cơ hội thử thì sao?”.
Tưởng Tốn vùng dậy: “Thử cái đầu nhà anh ấy!”.
“Cô dạy tôi xem phải thử như thế nào?”, Hạ Xuyên đè cô xuống. Tưởng Tốn ra sức giãy giụa, vừa định gọi anh phu xe dừng lại, thì bên
ngoài liền vang lên giọng nói của Vương Tiêu.
“Chị Tưởng, sao hai người chậm thế!”.
Hạ Xuyên ấn chặt một tay cô nói: “Cô thử hét lên xem”.
Tưởng Tốn nhìn anh một lát rồi đáp lời: “Là hai người nhanh thôi”.
Vương Tiêu lại hỏi: “Hai người sao lại buông rèm xuống thế?”.
Tưởng Tốn chộp lấy tay anh nói: “Có người sợ lạnh!”.
A Sùng hét lên: “Hả? Lão Hạ cậu sợ lạnh á?”.
Vương Tiêu hỏi: “Anh gọi anh Hạ là Lão Hạ sao?”.
“Tâm trạng tốt tôi còn gọi cậu ta là anh Xuyên cơ”.
“Xì…”.
Hạ Xuyên lật ngược tay cầm lấy tay cô, giọng nói lạnh lùng của Tưởng Tốn vang lên: “Anh tưởng tôi không dám hét sao?”.
“Cô thì có gì mà không dám”, Hạ Xuyên nói: “Cô có dám cứ đàng hoàng mà ngồi như vậy không?”.
Anh kề sát vào gò má cô mà nói, hơi rượu phả ra. Tưởng Tốn lạnh lùng nhìn anh: “Lát nữa liệu anh có nói là do mình uống say không?”.
“Cô có tin không?”, Hạ Xuyên nói.
Tưởng Tốn đẩy anh ra, nhưng đẩy mãi cũng không nhúc nhích được chút nào. Hạ Xuyên lại nói: “Không có cơ hội thử? Hửm?”.
“Không có cơ hội”.
“Nếu có thì sao?”.
“Tiếp tục nằm mơ đi”.
Hạ Xuyên véo mông cô một cái: “Thật sự không muốn?”.
Tưởng Tốn cười lạnh: “Mẹ nó, tôi có bị bệnh đâu, đã mất một trăm tệ rồi mà vẫn cho anh thử?”.
Hạ Xuyên vui vẻ đáp: “Trả cô thì cô sẽ cho thử sao?”, anh nhấc Tưởng Tốn lên một chút nữa, bởi lợi thế thể hình, nên mọi sự giãy giụa đều trở nên công cốc.
Tưởng Tốn cũng không vùng vẫy nữa, dường như đang suy tính. Hạ Xuyên ngửi được mùi kem dưỡng da nhàn nhạt trên mặt cô, rất dễ chịu. Tưởng Tốn ôm lấy cổ Hạ Xuyên rồi nhìn anh chằm chằm. Hạ Xuyên khựng lại mất mấy giây rồi lại ra sức nhấc cô lên một chút nữa.
Bên ngoài Vương Tiêu kêu lên: “Đoạn đường này vẫn chưa sửa xong đâu, anh ơi đi chậm chút nha!”.
Xe đi vào ổ gà, chòng chành lắc lư mà người ngồi trong xe cũng ng-hiêng ngả.
Tưởng Tốn cười nói: “Anh cũng thật biết dát vàng lên mặt mình quá”.
“Vậy sao?”, Hạ Xuyên nói, “Tối qua cô cũng ngủ không ngon, mắt thầm quầng kìa”.
Cũng ngủ không ngon….
Mấy ngày hôm trước, đúng là cũng có đợt cô ngủ không ngon.
“Tôi cũng ngủ không ngon… nóng quá…”.
Tưởng Tốn gật đầu; “Vì ngủ không ngon, cho nên hôm nay mới định về nhà rồi ngủ bù một giấc đã đời”, cô choàng tay lên cổ anh, ngón tay nhè nhè lướt qua làn da nơi gáy anh, chỗ đó có một đốt xương, cô khẽ ấn xuống.
Hạ Xuyên ngồi im không động đậy, ánh mắt híp lại thành đường chỉ nhìn cô chăm chú, một lúc sau anh mới cười rồi lên tiếng: “Giá thuê xe đường dài thế nào?”.
Tưởng Tốn vẽ một đường vòng vòng quanh đốt xương cổ anh đáp:
“Một ngày ba trăm tệ, tiền xăng tính riêng, tâm trạng tốt có thể giảm giá”.
“Trả cô ba nghìn tệ, cả đi cả về mười ngày”.
“Tôi không làm”.
“Tại sao?”.
Tưởng Tốn lười nhác đáp lại: “Tôi bị bệnh à?”.
Hạ Xuyên cười hỏi: “Có cơ hội kiếm tiền mà cũng không thèm?”.
“Kiếm được đồng tiền của anh nhọc lắm”.
“Bốn nghìn thì sao?”
Tưởng Tốn lắc đầu, ngón tay vẫn vẽ vòng vòng trên cổ anh.
Hạ Xuyên tựa người vào lưng ghế, bàn tay cũng lần dần lên cổ: “Năm nghìn?”.
Tưởng Tốn nói: “Chiêu này không có tác dụng”.
Anh ôm lấy eo cô, chiếc eo nhỏ nhắn khẽ lắc lư theo xe: “Vậy cái nào thì có tác dụng?”.
Tưởng Tốn sờ vào động mạch trên gáy anh, ra sức ấn xuống rồi cười đáp: “Anh nói xem?”.
Hạ Xuyên không cử động, anh nhìn vào đôi mắt Tưởng Tốn, ánh mắt đó tràn ngập vẻ lạnh lùng, còn mang theo chút khiêu khích, anh thu tay lại, tiện tay kéo áo cô xuống. Tay Tưởng Tốn vẫn ấn trên cổ anh. Hạ Xuyên mỉm cười rồi ôm cô ngồi sang bên cạnh. Tưởng Tốn ngồi lại chỗ của mình.
Xe đã dừng lại, anh phu xe nói: “Đến rồi, chính là chỗ này”.
Chiếc rèm được vén lên, hai người ngồi trên xe bước xuống, vẻ mặt anh phu xe có chút kỳ lạ, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt hai người họ, sau khi nhận tiền liền vội vàng đạp xe đi. Bên trong xe, chiếc bánh cuộn bị đè bẹp, lãng quên ở một bên rìa ghế.
Ở đầu cầu, sau khi xuống xe Hạ Xuyện lại hỏi: “Năm nghìn tệ?”. Tưởng Tốn kéo lại vạt áo: “Não tôi bị úng nước thì mới làm”. Hạ Xuyên cười hỏi: “Cô sợ tôi thế sao?”.
“Anh tưởng anh là ai?”.
“Cô coi tôi là ai, mà lại không dám như vậy ?”.
Tưởng Tốn nghiêng đầu nhìn anh, cười một cách đầy ngả ngớn: “Tại sao nhất quyết phải thuê xe của tôi?”.
Hạ Xuyên cũng cười: “Cô nói xem?”.
Tưởng Tốn không đáp.
Phía trước là cây cầu đá hình vòng cung, hai bên hầm cầu chất đầy tuyết, nước sông chảy róc rách, gợn nước lăn tăn lấp lánh. Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Vương Tiêu chống nạng đi khá chậm, A Sùng và cô đang nói chuyện hết sức vui vẻ, anh ta đi rất chậm cùng nhịp bước của cô. Tưởng Tốn đã đi đến cuối cầu mà hai người mới đến đầu cầu.
“Cậu ta đang tán gái, mười phút nữa hai người họ vẫn chưa xuống nổi cầu đâu”, giọng nói của Hạ Xuyên vang lên sau lưng cô.
Quả nhiên, hai người đó đi đến giữa cầu thì không đi nữa, A Sùng nâng cánh tay Vương Tiêu lên chỉ chỉ vào mặt sông rồi nói gì đó với cô ấy, mặt mày Vương Tiêu rạng rỡ như hoa đáp lại, chẳng thèm liếc Hạ Xuyên một cái.
Cô gái này cũng thật chẳng có nguyên tắc gì cả…
Tưởng Tốn đứng nguyên tại chỗ đợi họ. Bên bờ sông có người phụ nữ đang giặt ga trải giường, động tác hắt nước vô cùng thuần thục, người phụ nữ đập vào mặt chăn, bọt xà phòng trôi đi theo dòng nước, dần dần tan biến. Hạ Xuyên tựa mình vào một thân cây, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, ánh mặt trời xuyên qua tán lá, hắt những ánh sáng loang lổ trên mặt anh. Tưởng Tốn liếc nhìn anh, cứ ngây ngốc đứng đợi ở đó thì chẳng khác gì kẻ đần, vậy là cô liền xoay người đi dạo một mình.
Dọc bờ sông là một dãy các cửa tiệm, có một đoàn du lịch nhỏ vừa vặn đi đến đây, có cả thảy mười khách du lịch và một hướng dẫn viên, hướng dẫn viên nói: “Kiến trúc ở nơi đây đều là phong cách của cuối đời Mãn Thanh, phía trước là đền thờ tổ họ Lý, con phố này trước đây là con phố náo nhiệt nhất, cửa hàng hoa, tiệm thuốc, cửa hàng đồ gốm sứ, hiệu may, còn có cửa hàng bán shisha tất cả đều tập trung tại chỗ này. À, còn có phường rượu và phường kẹo, kẹo râu rồng của phường kẹo nhà họ Lưu rất đặc biệt, mọi người có thể mua nếm thử”.
Tưởng Tốn đi vào theo, đập vào mắt là tấm bảng kẹo râu rồng đặt trên quầy, kẹo màu trắng dạng sợi, một phần gồm mười viên, đựng vào hộp nhựa trong suốt. Nhân viên bán hàng chào cô: “Cô ơi, mua kẹo sao?”.
Tưởng Tốn hỏi; “Kẹo bán thế nào?”. “Không nhân chín tệ, có nhân mười tám tệ.”
Tưởng Tốn nói: “Kẹo râu rồng ở chỗ các cô là loại đắt nhất mà tôi từng thấy đấy”.
Nhân viên bán hàng cười đáp: “Hương vị của chỗ chúng tôi rất khác biệt, ngon lắm”.
“Tôi cũng chưa từng ăn loại kẹo râu rồng nào chán đến mức khó ăn”.
Nhân viên bán hàng cười khan.
“Cái này có thể ăn thử không?”, phía sau vang lên giọng nói của đàn ông.
Nhân viên bán hàng niềm nở đáp: “Có thể, có thể chứ ạ”, rồi lấy một hộp kẹo râu rồng đã bóc từ phía sau ra, bên trong vẫn còn sáu viên.
Hạ Xuyên cầm một viên lên, viên kẹo không nhỏ, màu trắng tinh, sợi mảnh, còn có chút bột trắng phủ bên ngoài. Anh bỏ vào miệng nhai thử rồi từ tốn nuốt xuống. Vị ngọt thanh, không quá gắt, không cứng cũng không mềm, không dính răng. Hạ Xuyên nói: “Loại có nhân thì sao?”.
Nhân viên bán hàng lại niềm nở lấy ra một hộp, bên trong còn tám viên. Hạ Xuyên đẩy hộp kẹo đến trước mặt Tưởng Tốn, cầm một viên lên rồi nói: “Thử đi”.
Tưởng Tốn không từ chối, cô cầm lấy viên kẹo, bên trong là nhân đậu phộng. Nhét thêm chút đậu phộng vào mà giá tăng gấp đôi, kiếm tiến cũng thật dễ dàng, lần sau cô cắm hai bó hoa dại trên xe thì liệu có thể thu tiền gấp đôi không?
Hạ Xuyên hỏi: “Loại nào ngon hơn?”.
Tưởng Tốn nói: “Loại không nhân đã nếm thử đâu”.
Hạ Xuyên đẩy hộp không nhân về phía cô. Tưởng Tốn lại nếm thử một viên, kẹo râu rồng đầy ứ trong miệng, cô ra sức nhai, cụp mắt, quai hàm phồng cả lên, cũng không biết nếm ra mùi vị gì nữa rồi. Tưởng Tốn nói: “Không nhân năm tệ, có nhân mười tệ, tôi mua cho cô bốn hộp”.
Nhân viên bán hàng nói: “Không bán được đâu ạ”.
Tưởng Tốn nói: “Tôi không phải khách du lịch”, đừng mơ bịp được cô.
“Thực sự không bán được ạ”.
Hạ Xuyên đã ăn đến viên kẹo râu rồng thứ tư rồi, anh nói: “Cái này mùi vị chẳng ra làm sao cả”.
Mùi vị chẳng ra làm sao mà anh đang ăn không dừng nổi đó, lòng nhân viên bán hàng như đang rỉ máu, muốn thu hộp kẹo lại nhưng không làm được. Tưởng Tốn tiện tay cầm một viên kẹo có nhân bỏ vào miệng ăn rồi nói: “Đắt quá, thôi bỏ đi”.
Cô xoay người rời đi bỗng nhân viên bán hàng lại gọi giật lại: “Haizz… được rồi, được rồi, bán cho cô đấy”.
Tưởng Tốn cầm bốn hộp kẹo râu rồng, thỏa mãn rời đi, đi được mấy bước liền bóc hộp kẹo ra ăn một viên, là loại có nhân. Hạ Xuyên cũng bỏ một viên vào miệng, chỉ về hướng có treo tấm biển “Nhà thờ tổ họ Lý” nói: “Qua bên đó đi”.
Hai người đi sang bên đó, tựa như vừa rồi lúc ở trên xe ba gác anh không đụng chạm cô, mà cô cũng chẳng đụng chạm anh, rất hòa hợp. Bước qua tấm biển chỉ dẫn, đi thêm mấy trăm mét, họ nhìn thấy một cánh cổng lớn trông rất xập xệ, cổng được lợp ngói, dưới mái ngói là vài đường dây điện, ở bức tường màu xám bên phải có treo tấm biển màu đỏ sậm:
Đơn vị bảo hộ di tích văn hóa cấp tỉnh Nhà thờ tổ họ Lý
…
Tưởng Tốn trầm mặc đứng nhìn cánh cổng một lúc, Hạ Xuyên nói:
“Xem ra nơi này còn trải qua tang thương hơn cả biệt thự trên núi Minh Hà”.
Cũng phải, nhà thờ tổ này cũ nát quá…
Phía sau nhà thờ tổ có một con hẻm, hẻm vừa hẹp vừa sâu, lớp sơn hai bên tường đã bong tróc hết cả, để lộ gạch xây bên trong, trên tường treo hộp đồng hồ điện đã rỉ sét, ở góc tường toàn là cỏ dại và tuyết, còn có cả một cây cột điện đang đứng chen chúc ở đó. Toàn bộ đều là cửa gỗ màu nâu đậm, một số cánh cửa được dán giấy đỏ và câu đối, bầu không khí ảm đạm cũ kĩ bao trùm nơi đây, trước một cánh cửa còn treo tấm biển: Nhà cổ đời Thanh.
Phía dưới là một loạt chú thích dài dòng. Cả con hẻm vắng lặng, lạnh lẽo.
Đi được mấy bước, Tưởng Tốn thuận miệng hỏi: “Anh muốn làm gì?”.
Hạ Xuyên nhếch mày, biết rõ rồi còn vờ vịt hỏi lại: “Cái gì?”.
Tưởng Tốn nói thẳng: “Anh tìm nhầm người rồi”.
Hạ Xuyên cười cười: “Cô biết tôi muốn tìm người như thế nào?”. Tưởng Tốn nhìn anh một lát rồi đi đến trước mặt anh, cô ngẩng đầu,
hàng lông mày khẽ nhếch lên.
Trên mép Tưởng Tốn vẫn còn dính chút bột màu trắng, ở vị trí chính giữa môi, chỗ đó cong lên. Hạ Xuyên đưa ngón trỏ lên giúp cô lau bột trên môi, khuôn mặt hết sức nghiêm túc: “Tôi muốn tìm một lái xe, cô còn muốn gì nữa?”.
Ngón tay anh vẫn chưa rời đi, Tưởng Tốn cũng không né tránh, lúc nói chuyện môi mấp máy khiến đầu ngón tay anh cũng di chuyển theo: “Thuê xe đi 2300 kilomet? Vậy là tự lái xe đi du lịch rồi”.
Hạ Xuyên lau nhẹ: “Tôi nói rồi, du lịch đón Tết, cũng không mất bao nhiêu thời gian, đến đó đỡ phải tìm xe, thuê hướng dẫn, mà tìm được rồi cũng chưa chắc hài lòng”.
Tưởng Tốn cười hỏi: “Vậy là tôi khiến anh hài lòng?”.
“Không hài lòng”, Hạ Xuyên cười, “Thôi thì giải sầu trên đường”. Tưởng Tốn hừ một tiếng, xoay mặt đi, tránh khỏi tay anh. Hạ Xuyên
không nhường cô, anh nhéo cằm rồi nhìn chằm chằm cô mấy giây, giọng điệu trầm thấp vang lên: “Cô không muốn?”.
“Không muốn”.
“Có biết tôi hỏi cô không muốn cái gì không?”.
“Cái nào cũng không muốn”.
“Chà”, Hạ Xuyên cười thành tiếng: “Không nói thật… cô sợ để tôi thử…”.
“Anh không có năng lực đó”, sắc mặt Tưởng Tốn không thay đổi.
“Đọ năng lực thử xem?”.
“Khích tướng sao?”.
“Cô không thiệt đâu”, Hạ Xuyên sờ vào phía sau vành tai cô, “Không phải cô yêu tiền lắm à, còn có thể ôm tiền mà nhảy qua cửa sổ, sao đến chỗ tôi rồi, lại không yêu nữa?”.
“Không yêu nổi, tôi còn phải bù một trăm tệ đó!”.
Vẫn còn nghĩ đến chuyện này, Hạ Xuyên suýt chút nữa công cốc. Tưởng Tốn nói: “Huống hồ não tôi có úng nước đâu mà chơi trò này
với anh?”, cô vung tay bắt lấy bàn tay đang để sau tai mình, dùng sức hất ra, lực rất mạnh, bàn tay Hạ Xuyên hơi đau.
Hạ Xuyên buông cô ra, khinh miệt nói: “Sợ cái gì, mười ngày năm nghìn tệ, cũng không bán cô đi đâu mà sợ”.
Tưởng Tốn: “…”.
“Cô cho một lý do, không phải sợ bị bán, thì sao lại từ chối công việc tốt như vậy?”.
Tưởng Tốn: “…”.
“Hay là cô sợ bản thân không khống chế nổi?”.
Tưởng Tốn: “…”..
Hạ Xuyên hiểu ra: “Hóa ra là như vậy…”.
Một đoàn khách du lịch đi tới, có cả thảy mười du khách và một hướng dẫn viên, vẫn là đoàn đó, hướng dẫn viên không nhìn thấy bọn họ đang quay lưng lại với lối vào con hẻm cười nói: “… Chính là ở đây, hẻm sâu, nhà cửa san sát, bình thường vốn không có người, thường xuyên bắt gặp những đôi nam nữ yêu đương vụng trộm”.
“Thật vậy hả?”
“Có nhà đó!”.
“Ồ, có người kìa!”.
Tưởng Tốn: “…”.
Hạ Xuyên: “…”.
A Sùng và Vương Tiêu nói chuyện đến mức quên hết sự đời, mãi lâu sau mới nhớ ra đã để lạc mất hai người sống sờ sờ. A Sùng gọi điện thoại cho Hạ Xuyên: “Đang ở đâu rồi? Tôi đến đón hai người”.
Hạ Xuyên nói: “Khách sạn”.
A Sùng hét lên: “Sao đã chạy đến khách sạn rồi?”.
“Ngày mai xuất phát, không cần chuẩn bị sao?”.
“Tôi vẫn chưa đặt vé mà!”.
“Thuê xe”.
“Tôi biết đi đâu tìm xe bây giờ!”.
“Đợi cậu tìm xe, thì món hoàng hoa cũng nguội ngắt cả rồi!”.
A Sùng tỉ mỉ nghiền ngẫm một hồi, đột nhiên la lên. Vương Tiêu bị dọa cho giật mình: “Sao vậy?”.
A Sùng cười hả hê, đáp: “Không có gì, không có gì, anh đang chờ xem kịch hay!”.
Tưởng Tốn đồng ý cho thuê xe, mười ngày năm nghìn tệ, không phải là con số nhỏ, lái xe cho ai mà chẳng là lái, ngày Tết cũng chẳng làm ăn được gì, đến khi trở về, vừa hay cũng hết Tết, cô có thể tiếp tục kiếm tiền. Chuyến này đi Tưởng Tốn chỉ mang theo mỗi chiếc ba lô, bên trong có bộ đồ ngủ, bàn chải, kem đánh răng, di động, sạc điện thoại, ví tiền, túi giấy kraft, đồ lót thay ra hôm qua, ngoài ra chẳng còn gì nữa.
Đồ đạc ít, có thiếu thứ gì cũng có thể mua dọc đường, chẳng tốn mấy đồng. Xe này cũng khỏe, cô lừa A Sùng là mình không thể chạy đường dài, mà cũng chỉ có A Sùng mới tin, còn cái người họ Hạ đó hoàn toàn mặc kệ chẳng buồn để ý. Có điều xe này cũng có chút vấn đề nhỏ, sửa thì lại mất tiền…
Tưởng Tốn đã buộc kín túi giấy Kraft, quyết định trong mười ngày tới không động vào. Trở lại quán cơm ở đường Tây Đại, cô và chị họ Vương Tiêu chào hỏi nhau, sau đó cô lái xe đến khách sạn mà Hạ Xuyên ở. Khách sạn ở ngay gần đó, có hai tầng, là một khách sạn rất nhỏ, phòng nghỉ không nhiều, nhưng nội thất bên trong cũng khá sạch sẽ. Chỉ là khách sạn và biệt thự thực sự quá khác xa, Tưởng Tốn khá bất ngờ.
Tưởng Tốn lấy một phòng bên cạnh phòng của Hạ Xuyên, tính vào hóa đơn của anh. Vào phòng, đầu tiên là Tưởng Tốn mở máy tính tra bản đồ, vùng Mộc Khách này cô chưa từng nghe qua, nhìn đại khái tuyến đường và mấy con đường cao tốc sẽ đi qua, trong lòng Tưởng Tốn đã có tính toán. Xong xuôi, cô gọi điện cho người ở khách sạn Lệ Nhân, báo cho họ biết cô có mối làm ăn đường dài, đi vắng mấy ngày, bên kia cũng nói: “Đúng rồi chị Tưởng, Từ Kính Tùng cho người đến tìm cô Vương, anh ta còn cho người hỏi thăm về chị nữa”.
Tưởng Tốn nói: “Đừng để ý đến anh ta, anh ta bị chấn động não”.
Người đầu bên kia bật cười.
Bên ngoài cửa vang lên giọng nói của A Sùng: “Lão Hạ, cậu thực sự thuê xe của cái đồ hẹp hòi đó hả? Cô ấy sao lại đồng ý cho cậu thuê?”, nửa câu sau giọng nói nhẹ hẳn đi, đợi đến lúc tiếng đóng cửa bên ngoài vang lên, thì không nghe thấy âm thanh nào nữa.
Tưởng Tốn chăm chú nghe một hồi, sau đó khẽ cắn môi rồi hừ một tiếng. Bảy giờ sáng, trời vẫn còn tờ mờ, hai căn phòng sát vách vang lên tiếng mở cửa cùng lúc. Hạ Xuyên đánh giá Tưởng Tốn một lượt, áo trắng quần jeans,
giày thể thao trắng, nhất định là cô ấy không mang theo bộ khác, xem ra bộ đồ này sẽ đồng hành suốt mười ngày tới. Hạ Xuyên nói: “Đi ăn sáng”.
Tưởng Tốn hỏi: “A Trùng đâu?”.
“Không cần để ý đến cậu ta”.
Cách hơn trăm mét có một quán đồ ăn sáng, bán mì và bánh cuộn, Hạ Xuyên gọi một bát mì thịt sợi dưa chua, một bát mì sườn, rồi lại gọi thêm bốn chiếc bánh cuộn. Thức ăn được mang lên, Tưởng Tốn nhận lấy bát mì sườn, cắn một miếng đã hết gần nửa miếng sườn. Hạ Xuyên nhìn cô một lúc rồi mới bê bát mì thịt dưa chua lên ăn, anh dùng đũa gạt mấy sợi thịt nhỏ xíu, cười rồi mới ăn một miếng lớn, sau đó tiện tay đẩy cho Tưởng Tốn một chiếc bánh cuộn. Lần này Tưởng Tốn không từ chối, cô cắn một miếng thịt rồi lại cắn một miếng bánh, cuối cùng còn bỏ lại nửa cái bánh và nửa bát mì. Miếng sườn được gặm sạch sẽ, còn mì thì chỉ gắp mấy đũa. Tưởng Tốn rất kén ăn, Hạ Xuyên giờ mới biết. Anh hỏi cô: “Ăn xong rồi?”.
“Ừm”.
Anh đưa mắt nhìn nửa bát mì còn lại, không nói gì, thanh toán xong họ rời đi. Hai người lên xe đợi A Sùng, Hạ Xuyên ngồi bên ghế phụ, hút điếu thuốc, Tưởng Tốn hạ cửa xe xuống. Hạ Xuyên kẹp điếu thuốc trên tay: “Cô bán thuốc mà còn ngửi không quen?”.
Tưởng Tốn nói: “Mới sáng sớm, làm gì có ai vừa mới xuống giường đã ngửi nổi mùi thuốc lá chứ?”.
Hạ Xuyên cười: “Vậy thì cô phải làm quen đi, tôi xong việc thường thích hút thuốc”.
Tưởng Tốn: “…”.
Hạ Xuyên lại bổ sung thêm một câu: “À, ý tôi là hút thuốc sau khi ăn cơm”.
Tâm trạng anh đang vui vẻ, lát sau lại hỏi: “Cô có biết hút thuốc không?”.
Tưởng Tốn nói: “Có”.
Hạ Xuyên nói: “Chưa thấy cô hút bao giờ”.
Tưởng Tốn đáp: “Bình thường không hút, tôi chỉ hút khi xong việc”.
Hạ Xuyên nhìn cô. Tưởng Tốn cười: “Yên tâm, không có cơ hội hút trước mặt anh đâu”.
Hạ Xuyên híp mắt, rít mạnh một hơi: “Buổi sáng không nên chọc ghẹo đàn ông”.
Tưởng Tốn nói: “Tôi chọc ghẹo anh sao?”.
“Tôi chỉ nhắc nhở cô thôi”, Hạ Xuyên búng tàn thuốc ra bên ngoài cửa xe: “Không phải không muốn sao? Không muốn thì đừng chọc”.
Tưởng Tốn cười, xoay đầu nhìn ra bên ngoài cửa. Cô không quàng khăn, cần cổ thon dài lộ ra, Hạ Xuyên nhìn chằm chằm vào chỗ đó, anh có phần khó chịu.
Dậy sớm quá rồi, còn chưa tỉnh ngủ nữa.
Giọng nói của A Sùng từ xa vọng lại: “Tôi đến rồi đây, đến rồi đây!”, anh ta kéo hai chiếc vali hành lí, kéo cửa xe rồi đặt phịch mông xuống, ném hai túi nilon về phía trước, bên trong là sủi cảo vàng ươm, A Sùng nói: “Sủi cảo chiên kiểu địa phương, ngon lắm, mau thử đi!”.
Không ai ăn, một người lái xe, một người còn đang buồn bực khó chịu. Chiếc xe đi xuyên qua con phố cổ kính rồi đi vào dãy phố hiện đại với những tòa cao ốc chọc trời, chẳng bao lâu đã tiến lên cao tốc. Chưa đến
giao thừa, cao tốc vẫn thu phí, xe cộ qua lại rất ít. Mặt trời đang dần dần nhô lên, ánh nắng vàng rực phản chiếu xuống tấm biển chỉ đường. Trên xe vô cùng yên lặng, A Sùng ngồi phía sau đang ngủ bù, Hạ Xuyên ngồi bên ghế phụ vẫn khó chịu, Tưởng Tốn thầm nghĩ trong lòng, não cô thực sự bị úng nước rồi……
Cô không quen anh, chỉ biết anh tên Hạ Xuyên; anh cũng không quen cô, chỉ biết cô tên Tưởng Tốn.
Mười ngày sau, hai người họ anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Hiện tại, đi Mộc Khách, khoảng cách 2300 kilomet, bọn họ là bạn
đồng hành của nhau, cùng đi về hướng Tây.
Bình luận