Chương 1. Mùa đông năm nay

icon
icon
icon

Tưởng Tốn ngồi khoanh chân trên ghế, đếm xấp tiền trên tay, đầu ngón tay gạt nhanh như chớp, tâm tình vui vẻ nhảy nhót theo từng tờ tiền.
Lúc Tôn Hoài Mẫn đến, thấy ánh mắt Tưởng Tốn lấp lánh một cách kì lạ, mải đếm tiềm đến mức trông hệt như chú cún đang canh chừng khúc xương, chỉ thiếu mỗi nước không lè lưỡi ra liếm thôi. Tôn Hoài Mẫn kéo chiếc ghế xếp bên cạnh ngồi xuống rồi hỏi Tưởng Tốn, “Bạn trai em nói muốn mời mọi người ăn bữa cơm, thứ bảy này chị rảnh không?”.
Tưởng Tốn không đáp lại.
Tôn Hoài Mẫn lại hỏi thêm hai lần nữa rồi kéo kéo tay áo cô, “Chị!”.
Tưởng Tốn quay đầu lại đáp, “Hả?”.
Tôn Hoài Mẫn lúc này mới biết Tưởng Tốn vốn không nghe thấy những gì mình vừa nói, hoặc là ngay cả việc bản thân mình đến bên cạnh Tưởng Tốn cũng không hay biết, nên chỉ đành hỏi lại một lần, “Bạn trai em muốn mời mọi người đi ăn một bữa”.
Tưởng Tốn cất giọng hỏi, “Mọi người là ai?”.
“Mấy anh em họ khác của em”.
Tưởng Tốn lại cúi xuống, bắt đầu đếm lại tiền, đếm từ tờ thứ nhất, tốc độ tay vẫn nhanh như cũ, cô vừa đếm vừa nói, “Không đi”.
“Tại sao chứ?”.
“Sao chị phải đi?”. Đếm xong mười tờ cô liền rút khỏi tệp để riêng ra. Tôn Hoài Mẫn nói, “Em và anh ấy yêu nhau gần một năm rồi, hiếm lắm anh ấy mới bằng lòng gặp người nhà em. Em thân với chị nhất, sao chị
có thể không đi chứ!”.
“Ai thân với nhà cô nhất?”.
Tôn Hoài Mẫn nghẹn lời, “Vậy sao chị lại không đi chứ?”.
“Cô nghĩ giúp chị một lý do”.
Tôn Hoài Mẫn ngập ngừng một lát rồi mới “À” lên một tiếng, “Công ty em có một anh chàng, lần trước nhìn thấy ảnh của chị, vẫn luôn muốn em giúp giới thiệu chị với anh ta. Dạo trước chị đi xem mặt cũng đâu có kết quả gì, hay là thử một lần xem sao?”.
Một lát sau Tôn Hoài Mẫn lại nói, “Anh chàng đó rất khá, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, gia cảnh tầm trung, tính tình rất thật thà, tuổi tác có lớn hơn chị một chút…”, câu nói cuối cùng thanh âm nhỏ hẳn đi, “Năm nay vừa tròn 37 tuổi”.
Thấy Tưởng Tốn không lên tiếng, Tôn Hoài Mẫn lại kéo kéo ống tay áo cô. Tưởng Tốn ngẩng đầu, liếc xéo bàn tay đang nắm lấy áo mình. Tôn Hoài Mẫn nhìn thấy thứ mình vừa nắm phải băng tang, liền lập tức rụt tay lại như phải bỏng, có chút ngượng ngùng nói, “Một thời gian nữa giúp chị đi xem mặt vậy, bây giờ không thích hợp”.
Tưởng Tốn nửa cười nửa không nhìn Tôn Hoài Mẫn, gần như nhìn thấu tâm can cô ta vậy. Tôn Hoài Mẫn chột dạ, tim đập thình thịch, nhìn lên trên mặt quầy, trên đó đã bày mười mấy xấp tiền, thuận miệng hỏi, “Tiền ở đâu vậy?”.
Tưởng Tốn nói, “Tiền phúng viếng bây giờ”.
Tôn Hoài Mẫn “ồ” lên một tiếng, vẫn còn chưa hiểu ra “bây giờ” là có ý gì.
“Tiền hồi môn sau này”.
Tôn Hoài Mẫn thoáng sững người, gò má bỗng nóng bừng lên, lúc chạy khỏi cửa hàng còn va phải một người đàn ông, cô cũng chẳng buồn để ý. Chạy một đoạn khá xa rồi lại quay đầu lại, thấy Tưởng Tốn đang mỉm cười rạng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhan sắc động lòng người. Tôn Hoài Mẫn ngắm nhìn Tưởng Tốn một lúc, thần sắc dần bình ổn lại, sau đó thẳng lưng bước đi.
A Sùng bị người khác đụng phải, gọi với theo, “Người đẹp, đi phải nhìn đường chứ!”. Sau đó quay đầu lại cười hì hì với Tưởng Tốn nói, “Cho hai chai nước”.
Tưởng Tốn đẩy về phía anh ta nói, “Hai tệ”.
A Sùng mân mê chai nước hỏi, “Có chai nào ấm một chút không?”. Tưởng Tốn cảm thấy kỳ quặc, “Anh mua được ở đâu nước đóng chai ấm sao?”.
A Sùng thoáng sững sờ, tựa vào quầy hàng, đánh giá cô gái đối diện, thấy cô ăn mặc bình thường, mái tóc dài được kẹp lại một cách tùy ý, thậm chí có chút bù xù nhưng vẫn không làm lu mờ được nét ngọc ngà của cô. Trong lòng A Sùng có chút ngứa ngáy, anh ta cười cợt nhả, nói, “Sao lại không mua được chứ, hôm qua tôi cũng vừa mua hai chai, bà chủ đó giúp tôi hâm nóng trong vòng mười phút, ủ trong quần áo ấy”. Anh ta chỉ chỉ vào ngực Tưởng Tốn, “Ủ trong đó đó, nhanh ấm lắm! Hay là cô cũng giúp tôi ủ một chút đi?”.
Tưởng Tốn cười cười nói, “Sao phải rắc rối như vậy”. Cô cúi xuống, lục ra một hộp đồ khá lớn đặt lên mặt quầy, “Mười hai tệ, giữ ấm được hai mươi tư giờ!”.
Một chiếc bình giữ nhiệt rất lớn.
A Sùng nhìn đến mức ngây ngốc, thấy Tưởng Tốn giương đôi mắt tròn xoe, nở nụ cười xán lạn, tâm trạng anh ta càng thêm vui vẻ, lập tức rút tiền ra, “Ý hay, ý hay, người đẹp à, cô biết làm ăn thật đấy!”.
Tưởng Tốn trả lại tiền thừa cho anh ta, A Sùng tiếp tục bắt chuyện, “Có biết đến núi Minh Hà đi như thế nào không?”.
Tưởng Tốn hỏi, “Anh muốn đến núi Minh Hà?”.
A Sùng đáp, “Đúng vậy, xe của tôi bị chết máy phía trước, đang định gọi taxi, chỗ này của các cô sao không thấy chiếc xe taxi nào vậy”.
“Cái thị trấn bé tẹo này của chúng tôi lấy đâu ra taxi, chỉ có xe khách thôi, nhưng mà mấy chiếc xe đó đều là xe dù, nếu gặp phải cảnh sát giao thông thì rất phiền phức. Các anh đi du lịch sao?”.
“Đúng vậy, đang định đón năm mới ở trên núi đây”.
Mắt mũi Tưởng Tốn sáng rực lên, “Tôi cũng đang muốn đi núi Minh Hà, để tôi đưa anh đi?”.
A Sùng kinh ngạc nhìn cô, “Cô đưa tôi đi?”.
“Núi Minh Hà cách chỗ này gần một tiếng lái xe, không có xe buýt chuyên tuyến, đi xe khách thì không kinh tế cho lắm, vé vào cửa tôi mua giúp anh, tổng cộng 120 tệ không lấy thừa của anh một hào nào”.
“Hả?” Sao lại rẻ đến thế?
Tưởng Tốn chống tay trên mặt quầy, chỉ chỉ tấm biển nhỏ dựng bên ngoài cửa hàng tạp hóa, A Sùng ngoái đầu lại nhìn.
Một tấm biển hình chữ nhật, nền là cảnh núi non mây mù bay lượn:
“Tour núi Minh Hà 1 ngày, vé vào cửa 120 tệ (có xe đưa đón)
Tour 2 ngày ngắm tám điểm danh thắng, tour 3 ngày du lịch xung quanh vùng.
……
Ngoài ra còn cung cấp thêm các dịch vụ như ăn uống, giao thông, hướng dẫn viên…
Liên hệ: Cô Tưởng
Điện thoại: 187xxxxxxxx”
A Sùng mua đồ xong, chui tọt vào chiếc xe đang đỗ ven đường, ném bình giữ nhiệt ra ghế sau xe nói, “Tôi vừa gọi xe rồi, 120 tệ một người bao vé vào cửa, hời chưa?”.
Ngồi ở ghế phụ bên cạnh, Hạ Xuyên đang bóp chiếc vỏ bao thuốc lá rỗng không, liếc mắt nhìn chiếc bình giữ nhiệt nói, “Cái gì đấy?”.
“Bình giữ nhiệt!”.
“Tôi không biết sao?”.
A Sùng cười nói, “Thì chẳng phải là do trời quá lạnh tôi muốn uống nước ấm sao, dùng cái này cho dễ sử dụng!”.
Hạ Xuyên liếc anh ta nói, “Uống nước ấm? Thế nước đâu?”.
A Sùng giơ giơ hai chai nước khoáng.
Hạ Xuyên lại hỏi, “Sao không mua luôn cái gì có thể đun nước nóng cho rồi?”.
“Có lý!”.
Hạ Xuyên ném vỏ bao thuốc lá qua rồi nói, “Biến!”.
Tâm tình Hạ Xuyên như thế nào đều viết rõ trên mặt, A Sùng đâu dám nhiều lời, đợi một lát sau mới nghe thấy cậu ta nói, “120 tệ bao vé vào cửa, cậu tìm xe du lịch à?”.
A Sùng thật thà trình bày, “Không phải, phía trước có một tiệm tạp hóa, cô chủ nhỏ ở đó kiêm luôn cái này”.
Hạ Xuyên để ý đến một chữ “nhỏ” này, ngón tay khẽ giật giật, đáng tiếc không còn chiếc vỏ bao thuốc lá rỗng nào.
Anh Sùng lại lên tiếng, “Mười hai giờ xuất phát, vẫn còn mười phút nữa, chúng ta mau qua đó đi”.
Tiệm tạp hóa khá nhỏ, mặt tiền cửa tiệm không được rộng rãi lắm, đối diện cửa ra vào là tủ quầy bằng kính, bên cạnh là chiếc tủ lạnh, sâu vào bên trong nữa là mấy dãy giá bày hàng, bên trên cánh cửa tiệm là bảng hiệu “Tiệm tạp hóa Kiếm Tiền”.
Một cái tên thành thật biết bao.
Từ xa đã nghe thấy tiếng chào hỏi của A Sùng, “Cô chủ nhỏ, chúng tôi đến rồi!”.
Hạ Xuyên híp mắt đánh giá cô gái đang đứng sau quầy, xem ra tuổi còn rất nhỏ, cô mặc chiếc áo lông vũ màu đen, tóc tai hơi rối, đôi môi nhợt nhạt, làn da trắng nõn mềm mại, đôi mắt sáng như được phủ một lớp sương mù huyền ảo, cần cổ thon dài.
Vô cùng xinh đẹp, thảo nào mà A Sùng lại mua cái bình giữ nhiệt đó về. Tưởng Tốn đang mải nhét đồ vào cái túi du lịch, nghe thấy tiếng gọi liền vừa kéo khóa chiếc túi vừa đáp, “Được, xuất phát ngay đây!”, cô quàng
vội chiếc khăn lên, tiện tay cầm lấy một chiếc hộp hình chữ nhật đẩy về phía A Sùng rồi cười nói, “Vừa rồi quên mất không đưa cho anh cái này”.
A Sùng nhìn chiếc hộp, bên trên có viết mấy chữ “nóng cực nhanh”, anh ta chưa từng thấy cái này nên hỏi, “Đây là gì vậy?”.
Tưởng Tốn đáp, “Dùng để đun nước, chỉ cầm cắm vào bình nước là dùng được”.
A Sùng vui vẻ nói: “Khéo thật đấy!”, vừa hay có cái để có thể đun nước. Tưởng Tốn nghe có chút không hiểu, có điều không hiểu cũng không
làm khó cô được, “hai mươi lăm tệ”.
A Sùng mặc dù bị chặt chém nhưng vẫn vui vẻ móc tiền ra trả.
Một chiếc SUV màu trắng bảy chỗ đang đỗ bên ngoài lề đường, dáng xe rất lớn, thân xe phủ một lớp bụi, bên cạnh còn có một người đàn ông đang đứng đợi. Anh ta mặc chiếc áo khoác màu xám đậm, thân hình cao lớn vạm vỡ, cắt kiểu đầu húi cua cực ngắn, mặt mày sắc bén, trông đầy vẻ côn đồ, bên tai trái còn đeo chiếc khuyên tai. Anh ta phải cao hơn Tưởng Tốn đến hai cái đầu.
A Sùng giới thiệu, “Cậu ấy là bạn tôi, còn cô ấy họ Tưởng. À đúng rồi, tôi tên A Sùng”.
Anh ta không giới thiệu người đàn ông kia, mà Tưởng Tốn cũng không hỏi, cô mở cửa xe để bọn họ lên xe. Hạ Xuyên nhìn lướt qua cánh tay phải của Tưởng Tốn, tay áo màu đen được buộc thêm một miếng vải đen, hai thứ màu đen hòa vào làm một, nếu không để ý kĩ sẽ không phát hiện ra được. Bọn họ trực tiếp ngồi xuống ghế sau, A Sùng cất xong hai vali liền định ngồi vào ghế phụ bên cạnh Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn đặt túi hành lí của mình vào ghế phụ rồi nói, “Ngồi phía sau đi”.
A Sùng đáp lại, “Ngồi đằng trước, chúng ta tán gẫu một chút, cho cô đỡ ngủ gật lúc lái xe”.
Tưởng Tốn thẳng thừng đáp lại, “Chỗ bên cạnh tôi chỉ phụ nữ mới được ngồi”.
A Sùng sống chết mặt dày ngồi đấy, người phía sau chán ghét lên tiếng, “Mau cút xuống đây!”.
A Sùng ỉu xìu ngồi xuống hàng ghế sau. Tưởng Tốn đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu, người đằng sau cũng vừa hay nhìn cô từ trong gương. Cô cười cười rồi khởi động xe. Chiếc xe có không gian khá rộng, tính năng hơi kém chút, là loại xe số sàn, thông thường phụ nữ lái kiểu xe này rất khó khăn, lúc khởi động hay bị giật cục, tốc độ xe cũng khó kiểm soát. Nhưng Tưởng Tốn khởi động lại rất êm, hai người ngồi hàng ghế sau hưởng thụ như đang ngồi trong phòng riêng vậy.
A Sùng khen ngợi thật lòng, “Tay lái của cô cũng cừ thật đấy, cô lấy bằng lái được bao lâu rồi? Tuổi còn nhỏ như vậy, lái xe được mấy năm rồi?”.
Tưởng Tốn mở nhạc, lời hát du dương cất lên.
Đi được một lát cô liền dừng xe, A Sùng thấy lạ hỏi, “Sao vậy, muốn đi vệ sinh à?”.
Tưởng Tốn cười cười đáp, “Gọi điện thoại”.
Cuộc gọi kết thúc chưa được bao lâu, từ phía nhà nghỉ nhỏ bên cạnh liền có bốn nữ hai nam chạy ra, hai người phụ nữ trung niên thân hình mập mạp, hai người đàn ông thân hình bình thường, còn lại là hai cô gái trẻ còn rất nhỏ tuổi ước chừng mới hai mươi. Tưởng Tốn để một người phụ nữ trung tuổi ngồi vào ghế phụ cạnh mình, mở chiếc ghế được lắp thêm ở hàng thứ hai, chiếc xe bảy chỗ liền biến thành tám chỗ, hai hàng ghế sau chật chội không thể tả nổi.
A Sùng ngây người hỏi, “Sao lại nhiều người vậy?”.
Tưởng Tốn cười đáp lại, “Quên mất không nói với anh, bọn họ cũng đến núi Minh Hà du lịch, hôm qua đã đặt xe rồi. May quá, vừa đủ người!”.
Vừa đủ người ở chỗ nào chứ, rõ ràng còn thừa ra một mà, quá tải rồi. Hạ Xuyên và A Sùng dáng người cao lớn, đặc biệt là Hạ Xuyên, bên phải đột nhiên có thêm một người phụ nữ trung niên to béo ngồi vào, sắc mặt anh ta tối sầm lại.
Hạ Xuyên lên tiếng, “Tôi bao cả xe, bảo bọn họ xuống đi!”.
Người phụ nữ trung tuổi đó không chịu, đáp lại, “Chàng trai à, cậu có tiền cũng không thể nào thiếu đạo đức như vậy chứ, theo lí mà nói ai đến trước phục vụ trước!”.
Tưởng Tốn giả lả nói, “Tôi làm ăn cũng phải giữ chữ tín, không làm được việc này. Hai anh chịu khó một chút, cũng chỉ một tiếng thôi mà”.
Hạ Xuyên nói, “Dừng xe!”.
“Tiền xe không trả lại, chuyện này tôi đã nói rõ với A Trùng2 rồi”. Chiếc xe chạy với tốc độ ổn định, trong lúc nói qua nói lại đã sớm rời khỏi thị trấn đi vào đường quốc lộ, hai bên đường lúc này chỉ còn lại cỏ cây xanh biếc, xuống xe giữa chừng thế này thực không sáng suốt.
Tưởng Tốn đẩy hai chai nước ra phía sau, A Sùng nhận lấy. Tưởng Tốn lại cười cười nói, “A Trùng, giúp tôi làm ấm một chút, tôi cũng muốn thử cách đó xem sao”.
Đầu óc A Sùng nhảy số, sắc mặt cứng đờ. Cô gái này bề ngoài lặng lẽ không nói không rằng, vậy mà nhỏ nhen ghim thù đến vậy!
Tuyết rơi rồi, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông này, lúc đầu chỉ có mấy bông tuyết nho nhỏ, nhưng dần dần từng bông trắng xóa phủ kín khắp đất trời. Bên trong xe ấm áp, bốn người phụ nữ không ngừng tán dóc, cắn hạt dưa. Tưởng Tốn mở cần gạt mưa, ánh mắt vô thức lướt về phía sau, người đàn ông đó luôn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt tăm tối, sắc mặt khó coi.
Cô cười cười, chỉnh âm lượng to thêm một chút.
Xe chạy thẳng về phía trước, chạy lướt qua từng hàng từng hàng cây bạch dương, lên cầu, hai bên cầu đều là nhà máy. Tiếp tục chạy về phía trước, lại là những hàng cây bạch dương, còn có cánh đồng và những quả đồi, lúc thì thấy cả cánh đồng bạt ngàn màu xanh mơn mởn, lúc lại là màu vàng óng của những bông lúa chín trĩu hạt.
Bầu trời bừng sáng, tuyết đã ngớt rơi.
Một cô gái ngồi ở ghế sau hạ cửa sổ xe, đưa tay ra cảm nhận gió tuyết, gió lạnh lập tức ùa vào trong. Cô gái càng vô cùng hưng phấn: “Tuyết đẹp thật đấy…”.
Lời nói của cô gái nhanh chóng bị gió cuốn trôi, mái tóc dài phất phơ trong gió như đang nhảy múa, vẻ mặt cô gái vô cùng say sưa.
A Sùng uống nước lạnh, bị gió thổi một cái, răng lợi đau buốt hết cả nhưng vẫn trưng ra cái vẻ mặt tươi cười, “Đẹp hơn cái xe này không, có đến tận ba người đẹp! À phì phì, nói sai mất rồi, phải là năm đại mỹ nhân, sao mà lại may mắn thế, đều ở cả trong xe này rồi!”.
Mấy người phụ nữ trên xe đều bị A Sùng chọc cười, chỉ trừ Tưởng Tốn đang lái xe ở phía trước.
Cô gái đóng cửa sổ xe, sửa sửa lại mái tóc, sắc mặt ửng hồng cất giọng hỏi, “Các anh cũng đến núi Minh Hà du lịch sao? Chỉ hai người đàn ông các anh thôi hả?”.
A Sùng đáp, “Ừ, chỉ hai thằng độc thân bọn anh thôi, bắt cặp với nhau lên núi đón năm mới”.
“Hai nhà chúng em cũng lên núi đón năm mới, không ngờ hôm nay lại có tuyết rơi, cũng không biết có thể chơi ở trên đó hay không”, rồi lại tiếp tục, “Em tên là Vương Tiêu, các anh tên gì vậy?”.
Cô gái kia hỏi là “các anh” nhưng chỉ mình A Sùng đáp lại: “Gọi anh A Sùng là được rồi”.
Ánh mắt Vương Tiêu lướt lên phía trước nhìn Hạ Xuyên, miệng khẽ “ồ” một tiếng, biểu cảm không được hài lòng cho lắm.
Vỏ hạt dưa đã đầy một túi, mấy bà cô trung tuổi lại bắt đầu nhiệt tình phân phát quýt, A Sùng vui vẻ nhận lấy, bóc vỏ xong liền đưa cho Hạ Xuyên. Hạ Xuyên thấy một bàn tay đàn ông to lớn thô ráp cầm quả quýt nhỏ xíu vàng ươm, chỉ biết nghiến răng. A Sùng thức thời tự nhét cả vào miệng mình.
Ăn một hồi, mấy bà cô trung tuổi bắt đầu bắt chuyện với Tưởng Tốn. “Tiểu Tưởng à, cháu làm việc này kiếm được bao nhiêu, vé vào cửa vốn dĩ đã 120 tệ rồi, cho dù cháu có chở đầy một xe, thì tiền xăng xe vẫn lỗ?”
Tưởng Tốn nói, “Lỗ sao được ạ, cháu giúp mọi người mua vé vào cổng được giảm giá. Hơn nữa, chỗ các cô ở không phải là do cháu giới thiệu sao, có thể lấy được ít tiền hoa hồng”.
Bà cô ấy cười nói, “Cháu cũng thật thà quá! Này, tuổi tác cháu xem ra vẫn còn nhỏ, chắc cũng chỉ xấp xỉ Tiêu Tiêu nhà cô, năm nay nó vừa mới tốt nghiệp đại học đấy”.
Tưởng Tốn đáp lại: “Vậy thì cháu lớn tuổi hơn con gái cô nhiều rồi”.
“Thật không đấy, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”.
“Cô đoán thử xem”.
Hỏi tuổi tác xong, bà cô ấy lại hỏi xem Tưởng Tốn đã có bạn trai hay chưa, trước đây học trường nào. Tưởng Tốn đáp lại, “Cô nhìn xem liệu cháu có bạn trai không?”, “Cô đoán xem trông cháu giống như tốt nghiệp trường nào?”.
Không câu trả lời nào đúng trọng điểm, bà cô kia càng nhiệt tình bắt chuyện hỏi hết cái nọ đến cái kia. Đột nhiên ánh mắt bà cô trung tuổi lướt qua miếng băng tang ghim trên tay áo của Tưởng Tốn, bà buột miệng hỏi, “Nhà cháu có ai mất à?”.
Tiếng rì rầm trong xe nhỏ dần.
Ngập ngừng mất hai giây Tưởng Tốn mới đáp lại: “Mẹ cháu”.
Bà cô trung tuổi lại tiếp tục hỏi: “Chao ôi, vậy… mẹ cháu mất mấy ngày rồi?”, một cánh tay từ phía sau kéo kéo bà ấy, là Vương Tiêu. Lúc này bà ấy mới phản ứng lại được là mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi.
Tưởng Tốn lại coi như không có chuyện gì, cô đáp lại, “À, cũng chưa được mấy ngày, hôm nay vừa hay tròn bốn ngày”.
Bà cô trung tuổi đỏ mặt ngượng ngùng, chỉ khẽ nói một tiếng “Thật ngại quá”. Bên trong xe cũng không ai lên tiếng nữa, tâm tư mọi người đều chùng xuống. Gần đến núi Minh Hà, xe liền đỗ lại ven đường.
A Sùng hỏi: “Sao lại dừng thế?”.
Tưởng Tốn xuống xe: “Nghỉ mấy phút, cho máy nguội một chút”.
Cô lật ghế lái lên, từng luồng hơi nóng bốc lên, vặn nắp chai nước lọc, Tưởng Tốn đổ từng chút một vào trong, luồng hơi nóng bốc lên càng nhiều. A Sùng tự cho mình là người học rộng biết nhiều nhưng cũng chưa từng thấy qua chuyện như thế này bao giờ. Anh ta bám vào ghế và thò đầu vào xem, mùi dầu diesel nồng nặc liền xộc thẳng vào mũi. Trong xe bốc lên mùi vô cùng khó ngửi, Tưởng Tốn bảo mọi người xuống xe đi lại thư giãn. Phía đối diện là một con sông, bên cạnh còn có quán cơm, vừa ngắm cảnh vừa có thể đi nhờ nhà vệ sinh cho nên mọi người đều xuống xe hết.
Chỉ một mình Hạ Xuyên vẫn điềm nhiên ngồi yên trên xe.
Tưởng Tốn cũng chẳng buồn để ý đến anh ta, cứ cách nửa phút lại đổ chút nước xuống chỗ bên dưới ghế ngồi.
Tuyết đã ngớt rơi, mấy bông nhỏ xíu lất phất như có như không bay lượn giữa không trung. Xung quanh xe cộ đi lại tấp nập, xe riêng gia đình có, xe ba bánh có, còn có cả xe máy đang luồn lách trái phải, thêm vào đó là tiếng rao bán mía, tiếng rao bánh chiên, tiếng cười nói không ngừng vang lên, náo nhiệt vô cùng. Tưởng Tốn lặng lẽ đứng bên cạnh cửa xe, cô cúi đầu, khuôn mặt nhìn nghiêng như được phác họa từng đường nét bằng bút chì, tâm tình xem ra còn trầm lặng hơn dãy núi phía xa xa kia nhiều.
Đúng vào lần thứ ba cô đổ nước vào xe, Hạ Xuyên cuối cùng cũng lên tiếng.
“Thật tâm hả?”.
Tưởng Tốn nhìn anh một cái rồi đáp: “Gì cơ?”.
Hạ Xuyên cười nói: “Cậu ta đã làm gì, mà cô chọc cậu ta vui vẻ như vậy?”.
Tưởng Tốn cười cười đáp: “Anh nghĩ nhiều rồi”.
“Cái gì?” Hạ Xuyên sáp về phía trước, đưa ra một chai nước lọc, “Nào, giúp tôi làm ấm một chút”.
Tưởng Tốn: “...”
Hạ Xuyên hỏi: “Không giúp?”. Chai nước lọc càng lúc càng được đẩy lên trước, rất nhanh đã được đẩy đến bên dưới chiếc cổ áo lông vũ màu đen của cô.
“Cậu ta sẽ làm ra chuyện gì, tôi không cần phải đoán cũng biết”, chai nước lại dịch về phía trước một chút, “Chỉ dám khua môi múa mép chút thôi, còn dám làm gì chứ?”, lại dịch về phía trước rồi dán chặt vào ngực cô, “Tôi thì hoàn toàn ngược lại với cậu ta”, chai nước dán chặt vào trước ngực cô.
Vẻ mặt Tưởng Tốn không chút biểu cảm.
Hạ Xuyên đè thấp giọng nói: “Chiếc áo được đấy”. Chai nước rời khỏi người Tưởng Tốn. Hạ Xuyên lại hỏi, “Còn muốn chơi nữa không?”.
Mẹ nhà anh…
Tưởng Tốn giật lấy chai nước trong tay anh, bỏ vào trong ghế xe rồi lại chậm rãi cúi đầu tiếp tục đổ nước. Hạ Xuyên cười cười, một lúc sau mở cửa xe bước xuống, lấy túi đồ chỗ ghế phụ ném xuống phía sau rồi tự mình ngồi vào đó.
Tưởng Tốn không đuổi anh đi như đuổi tà giống A Sùng.
Hạ Xuyên cũng chẳng buồn quan tâm đến sắc mặt của Tưởng Tốn, anh tựa mình vào lưng ghế, gác chân lên một cách lười biếng, khóe miệng còn nhếch một nụ cười, rõ ràng tâm tình đang rất vui vẻ. Anh muốn hút điếu thuốc, lục túi áo khoác thì mới nhớ ra đã hút hết rồi, theo thói quen anh móc ra một hộp kẹo nhỏ tung lên chơi.
Mãi đến khi đổ gần hết chai nước thì ghế xe không còn bốc hơi nghi ngút nữa, những người khác cũng cười nói quay lại xe. Vương Tiêu mang một túi mía đã cắt sẵn về cho Tưởng Tốn, sau đó thì thầm, “Cho chị đấy”, rồi lại ngượng ngùng bồi thêm một câu, “Chị đừng buồn nhé!”.
Tưởng Tốn cười cười, cũng không khách khí thêm nữa. Vương Tiêu vui vẻ lên xe, lúc này mới phát hiện chỗ ngồi đã có sự thay đổi, mọi người tùy ý nói vài câu nhưng cũng không ai quá để ý, hai dãy ghế đằng sau vẫn chật chội như cũ.
Đóng cửa xe lại, Tưởng Tốn ném chai nước sang chỗ ghế phụ. Vỏ chai ấm ấm nhơm nhớp đầy dầu mỡ, vừa rồi ngâm trong chỗ bốc khói, giờ rơi trên đùi Hạ Xuyên. Hạ Xuyên không nói năng gì, ném thẳng chai nước ra phía sau đập vào ngực A Sùng. A Sùng kinh hãi kêu lên, “Cái thứ gì vậy!”, anh ta vừa bắt lấy vừa sờ sờ, “Ai da, sao mà đầy dầu mỡ thế này?”.
Hạ Xuyên đáp: “Nước ấm cậu cần đấy!”.
Trong lòng A Sùng căng thẳng, nhìn ngang ngó dọc rồi không nói thêm lời nào.
Chiếc xe lại một lần nữa nổ máy, phía sau náo nhiệt vui vẻ, phía trước im lặng đến chết chóc. Họ cách núi càng ngày càng gần, từ xa xa đã nhìn thấy đỉnh núi mây mù che phủ, một màu xanh biếc ngút ngàn dần dần hiện ra rõ ràng trong tầm mắt. Đến chân núi, khắp nơi đều có thể bắt gặp các nhà hàng ăn uống cũng như những chiếc xe riêng. Mùa đông là mùa du lịch
ế ẩm nhất, trên núi vừa lạnh vừa ẩm ướt, nhưng vào dịp cuối năm, những người đến đây du lịch nghỉ dưỡng vẫn khá nhiều.
Vương Tiêu rất phấn khích: “Cuối cùng cũng đến rồi, không ngờ cũng nhanh thật”. Nhưng sự phấn khích đó không kéo dài được bao lâu.
Đi qua chân núi, lên phía trên chính là con đường uốn lượn quanh co. Lúc đầu con đường này cũng coi như rộng rãi, xe đi xe về vẫn bình thường. Dần dần, mặt đường bị thu hẹp lại, còn dốc đứng quanh co, nhiều chỗ cua gấp, mới cua một lần sắc mặt mấy người trên xe đã không được ổn lắm, chỉ có A Sùng và Hạ Xuyên là vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh.
Vương Tiêu lo lắng hỏi: “Đường này sao hẹp thế, hơn nữa lại còn dốc, đường phía trước cũng như thế này sao?”.
Tưởng Tốn đáp: “Đi lên núi đường đều như vậy cả”.
Mấy người còn lại dặn dò Tưởng Tốn lái chậm lại một chút.
Nhìn ra ngoài qua cửa kính xe, có thể thấy từng dãy núi trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau, những bông tuyết trắng tinh rơi xuống, chỉ chớp mắt đã bay đi đâu mất không thấy bóng dáng. Một màu xanh ngút ngàn, bên rìa đường là vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, xe cộ đi lại chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị lật xuống tan xương nát thịt. Lại đi qua một khúc cua gấp xe liền dừng lại.
Phía trước tắc đường.
Mấy chiếc xe gia đình đứng chắn ở phía trước, tốp nam nữ đang không ngừng lớn tiếng la lối. Tưởng Tốn hạ kính xe xuống, tiếng la lối theo gió truyền đến.
“Cứ lái lên phía trên đi, mọi người đều lái như vậy cả, không sao đâu!”
“Không được, đường hẹp quá, hai khúc cua vừa rồi tôi đi qua đã run cầm cập. Tôi vừa nghe ngóng, phía trước toàn bộ đều là cua gấp, tôi lái không được!”.
“Tôi cũng không dám lái, cần gạt mưa của tôi hỏng rồi, không nhìn rõ đường!”.
Tưởng Tốn hét lên: “Này…”.
Hạ Xuyên quay sang nhìn cô.
Mấy người đằng trước đang mải cãi cọ, nghe thấy có người hét lên một tiếng “này” nhưng không ý thức được là đang gọi bọn họ, mãi cho đến khi nghe thấy thêm hai tiếng nữa, lúc này mới phản ứng lại được. Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, bọn họ thấy một cô gái đang thò đầu ra từ chiếc xe SUV màu trắng, mấy bông tuyết trắng muốt vẫn còn đang vương lại trên mái tóc của cô.
Tưởng Tốn la lên: “Mấy xe không dám lái?”.
Bọn họ nghe không hiểu.
Cô lại la lên: “Các anh có mấy người, phía trước có mấy chiếc xe? Mấy chiếc không dám lái?”.
Lúc này bọn họ mới hiểu ra, đáp lại: “Hai chiếc, chỉ có hai chiếc!”. Tưởng Tốn xuống xe, đi về phía bọn họ. Lúc này nhìn mới phát hiện
ra xe lên núi xuống núi đều tắc thành một đường, muốn lách sang một bên cũng không lách nổi, thủ phạm gây tắc nghẽn chính là hai chiếc xe ở giữa, lái xe là một nam một nữ. Tưởng Tốn quay đầu lại nhìn, chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, phía sau xe cô đã tắc thành một hàng dài, muốn quay đầu lại cũng không kịp nữa rồi.
Tưởng Tốn trở lại trong xe, cô nhìn về phía sau, tầm mắt quét qua hai khuôn mặt hai người đàn ông trung niên rồi dừng lại trên mặt A Sùng. A Sùng vui mừng kinh ngạc mỉm cười với cô nhưng Tưởng Tốn lại lập tức dời mắt đi, cô hỏi hai người đàn ông phía sau: “Chú ơi, mấy chú biết lái xe không?”.
“Không biết, không biết, chúng tôi đều không biết lái”.
Tưởng Tốn quay sang hỏi A Sùng: “Anh có thể lái được đường đèo núi không?”.
A Sùng đáp lại: “Cô cũng coi thường tôi quá rồi đấy”.
Tưởng Tốn nói thẳng, “Anh đi với tôi đến lái hai chiếc xe phía trước”, rồi cô quay sang nói với Hạ Xuyên, “Anh lái xe của tôi”.
Hạ Xuyên lười nhác tựa mình vào ghế đáp: “Không”.
Tưởng Tốn lại nói: “Phía trước đường tắc, chúng ta cũng không đi nổi”.
“Vậy thì đợi đi”.
Mấy người trên xe nhao nhao nói: “Phải đợi đến lúc nào chứ, chi bằng giúp nhau một chút đi, coi như người thiện làm việc thiện!”.
Tưởng Tốn nhìn Hạ Xuyên không nói năng gì, Hạ Xuyên cũng nhìn cô. Một lúc sau, Hạ Xuyên mới xuống xe, đi về phía người ở đằng trước, A Sùng cũng nhảy xuống xe: “Tôi không biết lái xe số sàn, tôi đi giúp lái xe đằng trước!”.
Dòng xe cuối cùng cũng chậm chạp nhúc nhích được, chẳng bao lâu mật độ xe dần giảm xuống, thuận lợi lưu thông. Tưởng Tốn lái vừa nhanh vừa ổn định, đi qua mấy khúc cua gấp, nhóm người trên xe lại bắt đầu có hứng thú tán dóc.
Hạ Xuyên lái chiếc xe con, người bên cạnh không ngừng nói cảm ơn, anh đưa mắt nhìn qua kính chiếu hậu, cách một chiếc xe, anh có thể nhìn thấy đầu xe và đèn của chiếc xe màu trắng đó.
Người ngồi ở hàng ghế sau cứ luôn nhìn về phía sau nói: “Cô gái đó lái xe cừ thật đấy, khoảng cách xe luôn giữ ổn định chưa hề thay đổi”.
Mấy người đó đến nơi, Tưởng Tốn cũng dừng xe. A Sùng và Hạ Xuyên quay trở lại, chiếc xe tiếp tục chạy, năm phút sau, cuối cùng cũng dừng lại.
Cửa xe mở ra, cơn gió núi lạnh buốt liền ùa đến.
Vương Tiêu đứng trên đài ngắm cảnh thốt lên: “Nơi này quả thực là thần kỳ!”.
Giữa lưng chừng núi và trên đỉnh núi đều là những ngôi nhà bằng đá, vườn hoa, biệt thự thời dân quốc, hàng trăm nóc nhà, tránh khỏi chiến tranh loạn lạc, yên ổn đi cùng năm tháng tồn tại với núi đồi.
Tuyết đã ngừng rơi, tia nắng mặt trời xuyên qua tầng mây dày chiếu rọi xuống, từng vầng ánh sáng vàng giòn ấm áp lan tỏa. Mây trắng bồng bềnh theo làn gió cuộn tới, tạo thành những chiếc bóng đầy hình thù, ánh nắng cùng bóng râm đan xen hòa quyện với nhau. Lọt vào tầm mắt, là những ngọn núi trùng điệp, mây mù uốn lượn phía xa, mênh mông vô tận.
Từng vali hành lí được lấy xuống, Tưởng Tốn tựa mình vào đầu xe, Hạ Xuyên đứng bên cạnh dựa vào thanh chắn bảo vệ, anh đang cúi đầu trầm mặc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tưởng Tốn đột nhiên lên tiếng: “Này…”.
Hạ Xuyên đưa mắt nhìn qua.
Tưởng Tốn mỉm cười nói: “Anh không biết lái xe số sàn?”.
Nụ cười của cô, mang theo chút mỉa mai, lại mang theo vẻ chắc chắn, đôi mắt híp lại trông vô cùng xấu xa.
Hạ Xuyên bật cười thành tiếng: “Biết thì thế nào, mà không biết thì sao chứ?”.
Tưởng Tốn nói: “Anh đợi đấy”.
Hàm ý trong câu nói không rõ ràng.
Gió núi hơi lạnh, thổi một lúc lâu sẽ thành giá buốt, nhiệt độ trên núi ít nhất phải thấp hơn chân núi bảy đến tám độ. Ở dưới chân núi đã thấy lạnh lắm rồi, chứ đừng nói gì đến ở đây. Một hàng người đang chờ Tưởng Tốn. Cô chỉ lên đỉnh núi rồi nói với A Sùng: “Căn biệt thự số 232 mà các anh muốn đến ở phía đó, đi từ từ không tiễn”.
A Sùng nhìn sang, phía xa xa có một tòa nhà màu xám đen nằm ẩn nấp giữa cánh rừng, một đám mây lững lờ trôi qua. Khoảng cách này khiến người ta nhìn mà phát sợ. A Sùng suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: “Cô không đưa chúng tôi lên đó sao?”.
Tưởng Tốn nói: “Chẳng phải tôi đã đưa các anh lên rồi sao?”.
“Vẫn chưa đưa đến cửa nhà!”.
“Ai quy định phải đưa đến tận cửa chứ?”.
“Ai lại đưa có nửa đường thế này!”.
Tưởng Tốn đáp: “Anh còn nhớ tấm biển quảng cáo ở trước cửa tiệm của tôi không?”.
A Sùng có chút khó hiểu: “Nhớ”.
“Trên tấm biển viết gì?”.
“Thì là quảng cáo”.
“Ừm… bên trên viết, tour núi Minh Hà 1 ngày, vé vào cửa 120 tệ (có xe đưa đón).” Tưởng Tốn hỏi, “Đây là đâu?”.
A Sùng mấp máy miệng nói: “Núi Minh Hà…”.
Tưởng Tốn xoay người chuẩn bị rời đi, A Sùng liền chặn cô lại, nhẹ giọng nịnh nọt: “Cô xem, cô xem, lúc trước lời nói của tôi có chút mạo phạm đến cô, nhưng mà cô cũng đã lừa tôi cả đoạn đường rồi, cũng nên nguôi giận đi chứ”.
Tưởng Tốn nói: “Nguôi giận rồi”.
A Sùng vui mừng nói: “Vậy thì đưa chúng tôi đến cửa nhà đi!”.
“Nhưng bây giờ người đắc tội với tôi không phải là anh”.
“Hả? Vậy ai đắc tội với cô?”.
Tưởng Tốn lắc tay rồi chỉ: “Anh ta”.
Phía bên kia, Hạ Xuyên đang tựa mình vào lan can, tay vẫn còn đang tung hứng hộp kẹo, khuyên tai bên trái lóe lên. Anh mỉm cười, vừa hay đối mặt với ngón tay của Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn xách hành lí rời đi, A Sùng tức tối nói: “Đúng là đồ nhỏ nhen!”. Anh ta kéo vali hành lí hỏi Hạ Xuyên, “Cậu đắc tội gì với cô ấy thế?”.
Hạ Xuyên lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
A Sùng vờ như không nhìn thấy: “Chúng ta thực sự phải leo bộ lên sao?”.
“Vội cái gì.” Hạ Xuyên đút tay túi quần thong dong đi về phía trước:
“Ăn cơm trước đã”.
Phía sau đài quan sát là khách sạn Lệ Nhân, tòa biệt thự với lối kiến trúc kiểu Tây, xây dựng từ thời dân quốc, làm từ những phiến đá núi.
Tưởng Tốn đưa đám người Vương Tiêu đi thuê phòng, giá phòng 520 tệ một đêm, hai đôi vợ chồng và hai cô gái, tổng cộng bọn họ thuê ba phòng.
Nhận chìa khóa, Vương Tiêu thì thầm hỏi Tưởng Tốn: “Chị lấy được bao nhiêu tiền hoa hồng?”.
Tưởng Tốn đáp: “Đủ một bữa cơm”.
“Đủ một bữa cơm? Là mấy chục tệ? Hay mấy trăm tệ?”.
Mấy người phía trước gọi Vương Tiêu: “Được rồi Tiêu Tiêu, đừng làm mất thời gian của Tiểu Tưởng nữa, chúng ta mau lên thôi”.
Vương Tiêu lại vội vội vàng vàng hỏi cô: “Hai người đàn ông vừa rồi
ở khu biệt thự sao? Khu biệt thư một đêm bao nhiêu tiền vậy?”. Tưởng Tốn cười cười đáp: “Tiền cơm một năm!”.
Hạ Xuyên và A Sùng bước vào, vừa hay nghe được câu nói đó, A Sùng nói: “Cả một năm mà cô chỉ ăn có chút xíu cơm thế thôi hả?”.
Vương Tiêu kinh ngạc kêu “ồ” lên một tiếng, xấu hổ tránh lên lầu.
Tưởng Tốn nhìn về phía bọn họ nhưng không hề lên tiếng.
A Sùng nói: “Chúng tôi vẫn chưa ăn cơm trưa, phải lấp đầy cái bụng đã rồi mới lên được”.
Tưởng Tốn không buồn để ý đến bọn họ.
Bữa trưa bọn họ gọi món rau dương xỉ xào, gà khô nồi đá, măng xào thịt, nộm hương thung, thịt ba chỉ hầm. Hai người đàn ông đói bụng suốt hơn nửa ngày trời, A Sùng ăn như hổ đói, Hạ Xuyên ăn như gió cuốn mây tan. Chỉ còn lại một miếng thịt gà cuối cùng, A Sùng nói: “Mép cậu dính nước tương kìa!”. Hạ Xuyên chẳng buồn để ý, gắp luôn miếng thịt gà cuối cùng đó, A Sùng đau lòng chỉ biết lấy chút nước sốt còn lại trộn với cơm. Ăn uống no nê xong, Hạ Xuyên muốn hút thuốc, vừa đưa tay sờ sờ túi áo lại bất giác đưa mắt nhìn về một phía.
Trong nhà ăn, hai mặt tiền đều là cửa kính sát đất với khung cửa màu vàng, không gian mang hơi hướng cổ xưa. Tưởng Tốn đứng bên cạnh cửa sổ, xách túi hành lí của cô, lấy một bao thuốc từ trong túi ra đưa cho khách, mỉm cười rồi nhận tiền. Một người phụ nữ gọi Tưởng Tốn qua, cô lại lấy ra hai gói băng vệ sinh.
Bên trong túi đồ du lịch của cô, chứa đầy thuốc lá và băng vệ sinh.
A Sùng xới cơm, cũng nhìn Tưởng Tốn, nói, “Sao cô ấy lại làm người bán rong rồi?”.
Hạ Xuyên kẹp ngón trỏ và ngón giữa lại xoa xoa rồi nói: “Núi Minh Hà không có siêu thị”.
“Hả?”.
Hạ Xuyên hiếm khi nhẫn nại để giải thích đến thế: “Cậu không phát hiện ra sao, ở đây chẳng có hoạt động buôn bán gì cả, trên núi không có siêu thị cũng chẳng có tạp hóa, muốn mua bán gì cũng chỉ đành xuống núi mua. Cô ấy chỉ bán thứ đồ dùng cần thiết nhất của đàn ông và phụ nữ”.
A Sùng nghẹn cơm: “Tôi thực sự đã nhìn ra, cô ấy không chỉ nhỏ nhen, mà còn cực mê tiền, lúc bán được đồ cũng là lúc nở nụ cười đẹp nhất”.
Một nhân viên phục vụ đi qua, A Sùng liền gọi giật cô ta lại: “Này, xe của chúng tôi hỏng rồi, chỗ các cô có xe nào cho thuê không?”.
Nhân viên phục vụ đáp lại: “Không có ạ!”.
“Ở đây có công ty nào chuyên cho thuê xe không? Không phải là vẫn có người thuê xe để đi du lịch sao, cô có số điện thoại liên hệ không?”.
Nhân viên phục vụ nói: “Chỗ chúng tôi không có công ty cho thuê xe, thuê xe du lịch có, nhưng đều là thuê của người dân ở thị trấn. Có điều sắp hết năm rồi, có mấy người không làm nữa, các anh chưa chắc đã thuê được”.
A Sùng lại hỏi: “Tiệm cơm của các cô kiểu gì chẳng có xe, có thể đưa chúng tôi đi một đoạn không, chúng tôi trả tiền”.
Nhân viên phục vụ có chút do dự: “Xe quả thực là có một cái, các anh có biết lái xe không?”.
“Biết chứ, chúng tôi đương nhiên biết lái!”.
Hạ Xuyên đột nhiên lên tiếng: “Xe này… số sàn hay số tự động?”.
Nhân viên phục vụ nói: “Là xe du lịch, số sàn”.
A Sùng mắt tròn mắt dẹt.
Hạ Xuyên cười cười, thì ra bảo anh chờ, là chờ cái này đây. Hạ Xuyên tiếp tục nói: “Tìm một người biết lái, đưa chúng tôi đi một chuyến”.
“Bếp trưởng biết lái, nhưng chú ấy chắc chắn không được rồi”.
Hạ Xuyên nhíu máy: “Chỗ các cô không có nổi một lái xe à?”.
“Có chứ”, nhân viên phục vụ chỉ về một hướng khác, “Bình thường nếu có nhu cầu, cô ấy sẽ giúp chúng tôi lái”.
Hạ Xuyên mím khóe môi, ánh mắt nhìn theo hướng tay nhân viên phục vụ chỉ.
Là một cô gái.
Một lát sau, Tưởng Tốn kéo vali hành lí chuẩn bị rời đi, A Sùng liếc nhìn Hạ Xuyên một cái rồi gọi, “Cô Tưởng…”.
Tưởng Tốn quay đầu lại.
A Sùng cười nói: “Mua bao thuốc”.
Tưởng Tốn đi tới rồi hỏi, “Muốn mua loại nào?”.
A Sùng nhìn Hạ Xuyên nhưng không mở miệng. Hạ Xuyên nhìn lướt qua cô mấy giây rồi hỏi: “Có những loại nào?”.
“Ngọc Khê, Trung Hoa, Hoàng Hạc Lâu, Lợi Quần”.
Hạ Xuyên đáp: “Xem nào”.
Tưởng Tốn lấy từ trong túi ra bốn bao thuốc, Hạ Xuyên gẩy gẩy lựa chọn. Người ngồi kẻ đứng, chiếc bàn màu cam đậm trông có phần cũ kĩ. Hạ Xuyên cụp mắt nhìn, nương theo vết tích cũ kĩ kia tầm nhìn dừng lại ở mép bàn, vừa hay nhìn thấy khóa kéo quần jean, vạt áo lông vũ đen, còn có chiếc
hông phụ nữ mềm mại.
Tưởng Tốn thấp thoáng nhìn thấy vết sẹo trên đầu Hạ Xuyên, mờ nhạt, không được chân thực cho lắm, chưa nhìn được mấy thì tầm nhìn đã bị che mất.
Hạ Xuyên hỏi: “Không có loại khác sao?”.
Tưởng Tốn lại móc từ bên trong túi ra năm loại khác nhau.
Hạ Xuyên chần chừ một lúc rồi xé một bao Hoàng Hạc Lâu.
Tưởng Tốn nói: “Bao này một trăm tệ”.
Hạ Xuyên ngậm điếu thuốc, bật lửa châm, cuối cùng nheo mắt nhìn vào luồng sáng nhàn nhạt đó. Thuốc châm xong, anh rít một hơi rồi mới ngẩng đầu lên nhả vòng khói thuốc về phía Tưởng Tốn.
Hạ Xuyên nói: “Đưa chúng tôi lên đó”.
Tưởng Tốn cười đáp: “Không”.
Hạ Xuyên nhìn nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Bao cả xe của cô, 200 một ngày”.
Tưởng Tốn cầm một báo thuốc nhét lại vào túi.
“300”.
Ba bao thuốc được nhét vào.
“400”.
“400”.
Bốn bao thuốc được nhét vào túi.
“A Sùng, thanh toán đi”.
Tưởng Tốn đáp: “Được!”.
Ra khỏi khách sạn Lệ Nhân, họ đi về phía căn biệt thự 232. Hai người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau, Tưởng Tốn thắt dây an toàn xong, điều chỉnh gương chiếu hậu rồi đạp chân ga. Gặp phải khúc cua 120 độ, rồi lại đến sườn dốc 40 độ, Tưởng Tốn chuyển số, khẽ nhả côn rồi đạp phanh, chiếc xe đủ lực vọt lên, ngay sau đó lại gặp phải mấy khúc cua hình chữ U, mỗi khúc cua đều có độ dốc không hề nhỏ. Phía trước hai chiếc xe giao nhau, sượt thân lướt qua, mặc dù cửa kính xe đã đóng nhưng vẫn phảng phất nghe được tiếng gió rít gào.
Hạ Xuyên và A Sùng không ai nói gì.
Xe dừng lại bên ngoài căn biệt thự số 232.
Căn biệt thự kiểu Tây được xây bằng đá hoa cương, mặt đất phủ đầy lá rụng, bốn phía xung quanh là rừng trúc bạt ngàn, trong sân trồng ba cây tùng đen phải lên đến trăm tuổi.
Trên núi Minh Hà, khoảng hơn hai trăm căn biệt thự tựa mình vào thế núi, làm “hàng xóm” với những ngọn núi. Bắt đầu từ thời Mãn Thanh
người phương Tây, quân xâm lược, vệ binh, đại ca giang hồ, còn có cả các bà vợ bé của đại ca giang hồ và quân xâm lược đã từng sống ở đây,
Tòa biệt thự này, không biết có lịch sử như thế nào.
A Sùng nhiệt tình giới thiệu: “Cô Tưởng, vào đây xem thử! Bề ngoài căn biệt thự này sao nhìn giống nhà ma thế! Cô vào chọn một phòng đi”.
Tưởng Tốn nói: “Không cần, tôi có chỗ ở rồi”.
“Cô ở đâu?”.
“Khách sạn Lệ Nhân”.
A Sùng cũng không giữ, đẩy vali hành lí bước vào.
Hạ Xuyên xuống xe, đi được mấy bước lại ngoái đầu lại, Tưởng Tốn vừa nổ máy liền nghe thấy anh nói: “Để lại 1916”.
Tưởng Tốn dừng động tác lại, nhìn thẳng vào mắt Hạ Xuyên. Dừng mất mấy giây, cô mới lục mấy bao 1916 từ trong túi đồ ra. Hạ Xuyên rút ví, móc ra bốn tờ tiền ném vào xe rồi cầm lấy 1916 rời đi.
Chỉ có bốn bao Hoàng Hạc Lâu 1916.
Bên trong phòng khách của căn biệt thự bày một bộ sô pha kiểu Tây, đối diện với bộ sô pha là lò sưởi, bên trong đã chất sẵn củi. Cầu thang dạng xoáy ốc, cửa sổ kính sát đất, mái vòm hình cánh hoa. A Sùng đi tham quan một vòng, ra chiều cực kì hài lòng.
A Sùng lên tiếng: “Chỗ này cũng khá đấy!”.
Hạ Xuyên ngồi ở sô pha hút thuốc: “Đi nhóm lửa đi”.
A Sùng ngồi xổm bên cạnh lò sưởi, cầm một thanh củi, nghiền ngẫm nói, “Lát nữa tôi gọi điện thoại cho công ty cứu hộ xe, xe cũng không thể cứ vứt ở lề đường như thế được. Đúng rồi, mấy ngày tới chúng ta làm gì?”.
Hạ Xuyên nói: “Chơi hai ngày trước đã, chuyện chính không vội”. “Vậy ngày mai bảo cô gái đó đưa chúng ta đi dạo một vòng. Đồ nhỏ
nhen đó chắc đã tính toán chuẩn xác chúng ta sẽ phải dùng đến xe của cô ta? Thật chưa từng gặp qua dạng phụ nữ như cô ta, đúng là biết bắt nạt người khác!”. Nghiền ngẫm xong, A Sùng liền thử nhóm lò, “Đúng rồi, cậu rốt cục đã đắc tội gì với cô ta hả?”.
Yên lặng.
Một lúc sau mới nghe thấy tiếng nói: “Tôi chạm vào ngực cô ấy”.
A Sùng quay phắt đầu lại.
“Ngực trái”.
Lách tách…
Bên trong lò sưởi, ngọn lửa vùn vụt bốc cháy.

Bình luận