Chương 2. Ngọn núi này

icon
icon
icon


Phòng khách mờ ảo phút chốc được thắp sáng bằng ngọn lửa đỏ rực, mùi thơm của củi khô lan tỏa trong không gian như có như không. Hạ Xuyên kẹp điếu thuốc đứng dậy, ánh mắt lướt qua một vòng căn phòng khác rồi đi lên cầu thang. A Sùng ngồi hơ lửa lúc lâu, cuối cùng không cam tâm nói: “Cậu cưỡng…”.
Anh ta cũng muốn chạm vào!
Hạ Xuyên lên tầng men theo cầu thang xoắn ốc, bên trên có tất cả năm phòng, nội thất trong mỗi phòng đều đơn giản, đồ dùng kiểu Tây cổ điển, đèn dầu thủy tinh khung đen, trên tường treo mấy bức tranh ảnh cũ kĩ. Diện tích nhà vệ sinh rất rộng, ở giữa là bồn tắm, phòng tắm vách thủy tinh nằm ở một góc, bồn rửa mặt đặt sát cửa sổ. Một mặt tường là ô cửa sổ cao bằng nửa người, phóng tầm mắt ra là có thể nhìn thấy dãy núi xanh ngút ngàn, căn biệt thự này đúng là xa rời thế tục.
Hạ Xuyên tắm rửa xong, quấn khăn rồi ra khỏi phòng tắm. A Sùng đang ngậm một điếu thuốc, tay đang mân mê nghịch bình đun nước “nóng cực nhanh”, anh ta cất giọng hỏi: “Cậu chạm vào ngực cô ta lúc nào vậy? Chạm bằng cách nào?”.
Hạ Xuyên lau tóc, cười cười đáp: “Sao thế, muốn học à?”.
A Sùng đáp: “Dạy tôi vài chiêu cái nào!”.
Hạ Xuyên vung mạnh chiếc khăn đang lau đầu, quật thẳng vào cánh tay A Sùng: “Còn chưa bị người ta giỡn đủ sao?”.
A Sùng cười gượng: “Lát nữa bảo cô ta đến đưa chúng ta đi ăn cơm tối”.
“Vừa rồi ăn chưa đủ no à?”.
“Cậu không định ăn tối sao?”.
Hạ Xuyên lấy lọ kẹo ra, dốc mấy viên bỏ vào miệng rồi đáp: “Không ăn”.
A Sùng nói: “Vậy bữa tối tôi gói về cho cậu”.
“Tùy”.
A Sùng cầm bình đun nước “nóng cực nhanh” đi về phòng mình, thử đun một bình, uống thử một ngụm, răng lợi quả nhiên không đau nữa. Tới tối, A Sùng gọi điện cho Tưởng Tốn, bữa tối vẫn ăn ở khách sạn Lệ Nhân, lần này anh ta chạm mặt đám người Vương Tiêu.
Vương Tiêu ngó nghiêng bốn phía rồi quay sang hỏi A Sùng: “Anh bạn đó của anh không đi cùng sao?”.
A Sùng hỏi: “Cô tìm cậu ta làm gì?”.
“Em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi…”.
A Sùng cười cười đáp: “Tinh thần cậu ta không được tốt nên đi ngủ rồi!”.
“Hả? Tinh thần anh ấy không tốt? Vóc dáng cao to như vậy mà…”.
“Bên ngoài cảnh đẹp nên thơ, bên trong đổ nát hoang sơ bất ngờ mà… Cậu ta yếu ớt lắm!”.
Tưởng Tốn đang nhai cơm, đưa mắt lườm anh ta.
Ăn xong, Tưởng Tốn đưa A Sùng trở lại biệt thự. Sau khi trở về cô tắm rửa qua loa, ôm tiền nằm trên giường, đếm từng tờ từng tờ một. Bên trong khách sạn Lệ Nhân cô có phòng của riêng mình, diện tích căn phòng không lớn lắm, ở cùng tầng với nhân viên khách sạn, nhưng may mắn là được ở một mình một phòng. Bên ngoài căn phòng có một ban công rất rộng, phong cảnh
tuyệt đẹp. Đếm tiền đến kiệt sức mà cô vẫn không ngủ nổi. Đêm đông, nhiệt độ trên núi xuống rất thấp, điều hòa phòng cô lại hỏng, chỉ đành ôm cốc nước ấm để sưởi. Một lát sau, cô mặc thêm chiếc áo len đơn giản, cầm cây mía ra ngoài tìm người giải khuây.
Nhân viên khách sạn đốt một đống lửa rồi tụ tập tám chuyện ở vườn hoa ngoài trời, nhác trông thấy Tưởng Tốn liền vgọi cô qua, hỏi han chuyện gia đình: “Chị cứ hỏi sao nửa tháng nay không thấy em đến đây, thì là mẹ em, bà ấy…”.
Tưởng Tốn cười đáp: “Chuyện không sớm thì muộn, không có gì đâu”.
Một nhân viên khác rút ra chiếc phong bao: “Đây là chút tấm lòng của tất cả mọi người”.
Tưởng Tốn từ chối: “Không cần đâu”.
“Không đáng bao nhiêu, chỉ là một chút tấm lòng thôi, em nhận đi!”.
Tưởng Tốn không muốn nhận, phía sau bỗng có người nhắc một câu:
“Nhận đi”.
Các nhân viên đồng loạt lên tiếng: “Ông chủ!”.
Một nhân viên đứng lên nhường chỗ, Thạch Lâm ngồi xuống, vừa vặn ngồi ngay cạnh Tưởng Tốn, ông nói: “Cũng có một phần của chú, không nhiều đâu, mau nhận đi”.
Tưởng Tốn không khách khí nữa, cô mỉm cười nhận lấy: “Vậy cháu cảm ơn, mọi người ăn mía đi”.
Ngày mai còn phải làm việc, ăn mía xong, đám nhân viên lần lượt về phòng, trong vườn hoa chỉ còn lại Tưởng Tốn và Thạch Lâm. Thạch Lâm hỏi cô: “Cửa hàng tạp hóa có bán tiếp không?”.
Tưởng Tốn đáp: “Trước mắt vẫn cứ bán tiếp như vậy đã, đón năm mới xong cháu sẽ tìm người nhượng lại”.
“Nhượng lại rồi cháu định làm gì?”.
“Làm hướng dẫn viên thì sao ạ?”.
Thạch Lâm nói: “Với tính cách này của cháu thì không phù hợp làm hướng dẫn viên đâu”.
“Tính cách gì của cháu?”.
“Người khác đá cháu một cái, cháu phải trả lại cho người ta một cái bạt tai”.
Tưởng Tốn nói: “Cái con người chú nói đó thật không biết đạo lí, cháu đâu phải như thế”.
“Từ nhỏ cháu đã như vậy, cái gì mà không phải chứ?”.
“Chú đừng có mà cậy già lên lớp cháu nhá!”, nói rồi Tưởng Tốn bóc chiếc phong bao ra đếm tiền.
Thạch Lâm cười cười: “Cháu không thể đợi được đến lúc về phòng rồi đếm sao?”.
“Cháu đếm xong rồi về phòng”. Đếm xong Tưởng Tốn lại nói: “Cái này mà gọi là không nhiều à?”.
“Của bọn họ không nhiều, phần lớn là của chú”. Thạch Lâm nhìn Tưởng Tốn, thấy cô chỉ khoác một chiếc áo len có lỗ liền thở dài: “Được rồi, về phòng đi! Nghỉ ngơi sớm một chút. Mấy ngày nữa chú về quê, khách sạn có mấy đứa nhỏ không về, cháu có thể ở đây đón năm mới với bọn chúng”.
Tưởng Tốn phẩy phẩy phong bao rồi đứng dậy, cô cười đáp: “Không cần lo lắng cho cháu, đón năm mới xong chú cũng bốn mươi ba tuổi rồi, năm nay về ăn tết kiểu gì cũng bị ông nội ép cưới”.
Thạch Lâm buồn cười nói: “Không mượn cháu phải lo”.
Ở trên núi mặt trời mọc rất sớm, hương trúc thơm nồng phảng phất trong rừng. Hạ Xuyên ngửi thấy liền mở mắt ra, cảm nhận thứ ánh sáng vừa tỏ vừa mờ, rồi lại chợp mắt thêm một lúc mới dậy. Anh khoác áo ngủ, đi chân trần ra phía ban công.
Sương mù giăng khắp núi tạo thành những mảng trắng đục mờ ảo, trên trời từng đám mây trắng nối đuôi nhau tạo thành biển mây bạt ngàn, núi Minh Hà lúc này tựa như biến thành một hòn đảo. Phía chân trời có một vệt sáng màu đỏ rực thẳng tắp, đang chậm rãi nhô từng chút từng chút một khỏi đỉnh núi.
Rừng yên suối lặng, thác đổ ào ào.
Tưởng Tốn đứng trên ban công rộng rãi, nhìn đám mây trắng bồng bềnh dồn lại, rồi lại thấy mặt trời ló lên, sương mù tan biến, đột nhiên nhớ đến trận tuyết ngày hôm qua. Tuyết rơi khoảng hơn một tiếng đồng hồ, vậy mà giờ không để lại một chút dấu vết nào.
Hai tiếng sau, xe của Tưởng Tốn đã đỗ trước cửa căn biệt thự số 232. Hạ Xuyên và A Sùng một trước một sau đi ra, Tưởng Tốn thấy bọn họ liền hỏi: “Muốn đi đâu?”.
Hạ Xuyên đáp: “Gần đây có suối không?”.
Tưởng Tốn nhìn lướt qua anh ta: “Anh muốn đi ngắm suối?”.
Hạ Xuyên nói: “Sáng sớm nay tôi nghe thấy tiếng nước chảy”.
Tưởng Tốn hiểu ra: “Là Nhận Trì”.
Nhận Trì thực ra là hai thác nước nhỏ, gần đây trời mưa ít, trông thác không được hùng vĩ lắm. Nhưng lúc đến gần, hơi lạnh bắn ra từ những tia nước vẫn rất mãnh liệt, hơi nước luôn ngưng tụ bốn phía, hai bên cạnh thác đã kết rất nhiều băng.
A Sùng nói: “Nước này thì có gì mà đáng xem chứ?”.
Hạ Xuyên lắng nghe âm thanh, tiếng nước chảy ào ạt, lạnh đến thấm vào tai, đây chính là tiếng thác đổ anh nghe được lúc sáng sớm khi mặt trời chưa mọc. Anh nhìn Tưởng Tốn đang đứng trên tảng đá lớn, hỏi: “Không giới thiệu chút sao?”.
Tưởng Tốn khoanh hai tay trước ngực đáp: “Giới thiệu? Tôi đâu phải hướng dẫn viên”.
“400 tệ một ngày, đưa cô đến đây chơi chắc?”.
Tưởng Tốn nhìn anh một lát rồi mới lên tiếng: “Rất lâu rất lâu về trước…”.
Mấy lời giới thiệu của Tưởng Tốn nghe vô cùng nhàm chán, A Sùng vẫn nhẫn nại nghe hết, nhưng cái người yêu cầu cô giới thiệu là Hạ Xuyên, sớm đã bỏ đến bên cạnh thác nước rồi, anh giẫm lên tảng đá, ngồi thưởng thức từng mảng băng trắng tinh khiết. Đi thăm thú xong Nhẫn Trì, ba người đi dạo thêm hai thắng cảnh nữa. Giờ cơm trưa đã đến, Tưởng Tốn lại đưa bọn họ về khách sạn Lệ Nhân ăn cơm.
Tối qua Hạ Xuyên chưa ăn gì, bữa sáng lại ăn ít, cho nên bây giờ đã đói cồn cào. Chọn món xong, A Sùng đến quầy thu ngân lấy hai chai rượu, anh ta cười híp mắt hỏi cô bé thu ngân: “Có rượu nào ấm một chút không?”.
Cô bé thu ngân kinh ngạc: “Hả?”.
A Sùng nói: “Anh muốn uống rượu ấm”.
“Cái này… là bia mà!”.
A Sùng lại nói: “Hay là em giúp anh hâm nóng một chút đi?”.
Cô bé thu ngân vô cùng ngây thơ đáp: “Hâm nóng bằng cách nào?”.
A Sùng chống cằm tựa vào quầy: “Em nghĩ cách giúp anh đi?”.
Cô bé còn chưa nghĩ ra, phía xa đã vọng đến tiếng quát tháo: “Cút qua đây!”.
A Sùng ôm bia đi sang, nhưng vẫn quay đầu nói với cô bé: “Hôm khác lại tìm em hâm nóng nhé!”.
Cô bé xấu hổ, mặt đỏ bừng lên.
Tưởng Tốn không ăn cơm cùng bọn họ, cô ngồi ở vườn hoa ngoài trời, ăn cơm cùng nhân viên khách sạn vừa thay ca, mọi người cười nói rất vui vẻ, chỉ cách một ô cửa sổ thôi mà như ngăn cách thành hai thế giới. Hạ Xuyên lướt mắt qua, rồi lại chuyên tâm ăn cơm. Buổi chiều tiếp tục dạo chơi, đến thăm thắng cảnh thứ năm của ngày hôm nay, Hạ Xuyên lại yêu cầu Tưởng Tốn giới thiệu.
Tưởng Tốn nói: “Rất lâu rất lâu về trước…”.
A Sùng hét lên: “Cô Tưởng, cô tha cho tôi đi!”.
Tưởng Tốn nhìn về phía Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên ngậm điếu thuốc, nhưng không hề châm lửa, nói: “Tiếp tục”.
Tưởng Tốn cười: “Rất lâu rất lâu về trước, nơi này được gọi là đình Thanh Sơn, về sau đổi tên thành đài Phù Vân”.
Đài Phù Vân có địa thế độc đáo, tọa lạc tại mỏm núi nhô ra, bốn phía hư không, phóng tầm nhìn ra xa là núi non xanh biếc mây mù che phủ, chân trời là một miền trắng xóa, cảnh sắc hư hư thực thực lọt vào tầm mắt. Có ngôi đình như giương cánh cận kề những đám mây. Gió phả vào mặt, thổi bay mái tóc dài của Tưởng Tốn, giọng nói của cô cũng như thoảng qua, rất nhẹ, tản đi theo gió, lọt vào tai nghe như không chân thực.
Hạ Xuyên ngồi xuống, ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, hôm nay Tưởng Tốn không buộc tóc, sắc mặt hơi tái, đáy mắt lộ rõ vệt xanh đen, mảnh băng tang trên cánh tay áo bay phất phơ trong gió. Hạ Xuyên lên tiếng: “Được rồi”.
Giọng Tưởng Tốn đột nhiên im bặt.
Hạ Xuyên bật bật lửa, ánh sáng le lói, chỉ một lát đã tắt ngấm, anh lại bật thêm hai lần nữa rồi hỏi Tưởng Tốn: “Có lửa không?”.
Tưởng Tốn móc từ trong túi ra một chiếc bật lửa.
Hạ Xuyên thoáng chần chừ rồi nói: “Qua đây”.
Tưởng Tốn nhíu mày, đẩy chiếc bật lửa cho anh nhưng không hề nhúc nhích.
“Qua đây, châm lửa cho tôi”. Hạ Xuyên lặp lại câu nói đó một lần nữa. Tưởng Tốn lên tiếng: “400 một ngày, còn phải kiêm cả việc châm lửa
cho anh hút thuốc?”.
Hạ Xuyên cười đáp: “Mua đồ còn có quà tặng khuyến mãi, cô không có thêm dịch vụ khuyến mãi nào à?”.
Bốn chữ “dịch vụ khuyến mãi” phát ra từ miệng Hạ Xuyện nghe ý tứ vô cùng sâu xa, giọng điệu cũng có chút kì lạ.
Hạ Xuyên lại nói: “Tôi đã bao cô, cả tuần tiếp theo, cô định cứ trưng ra cái bản mặt khó coi đấy à?”.
Tôi đã bao cô…
Tổ tông nhà anh chứ!
Hạ Xuyên ngậm điếu thuốc nói: “Qua đây”.
Tưởng Tốn đi về phía anh, đến trước mặt anh thì đứng lại, “tạch” một tiếng ngọn lửa liền được châm lên. Cô đứng thẳng tắp, gió thổi vừa mạnh vừa lớn, ngọn lửa dập dờn bất định, tưởng sắp tắt mà lại không.
Hạ Xuyên nói: “Che gió chút đi!”.
Tưởng Tốn đưa tay ra chắn, hơi cúi đầu xuống, lọn tóc dài bay bay trong gió, dường như sắp đụng vào ngọn lửa. Hạ Xuyên sáp về phía trước, miệng ngậm điếu thuốc, một tay kẹp thuốc châm lửa, tay còn lại giữ lấy lọn tóc dài đang bay trước mặt. Tưởng Tốn cau mày gạt lọn tóc đi, bàn tay che chắn chiếc bật lửa vừa rời đi, ngọn lửa liền bị gió tạt tắt ngấm.
Hạ Xuyên ngước mắt nhìn nói: “Châm… tiếp đi”.
Tưởng Tốn nhấn bật lửa, ngọn lửa ngạo nghễ bốc lên. Bật lửa giá rẻ, bên trên có in mấy chữ “Khách sạn Lệ Nhân”, bàn tay Tưởng Tốn trắng nõn nắm lấy chiếc bật lửa, ngón tay cô thon dài, móng tay tròn trịa hồng nhuận, nhẵn bóng. Hạ Xuyên rít một hơi, điếu thuốc được châm bắt đầu cháy. Anh đứng dậy, đầu điếu thuốc cháy đỏ sáng lên lập lòe. Anh nhả ra một vòng khói, hơi rượu nhàn nhạt quyện trong làn khói thuốc.
Buổi trưa Hạ Xuyên uống chút bia, là loại bia vùng Minh Hà sản xuất, mùi vị bình thường không quá ngon mà cũng không quá dở, nhưng có còn hơn không. Lâu lắm rồi anh không động đến bia rượu, trên núi phong cảnh hữu tình, không khí trong lành, ngay cả rau quả cũng vô cùng tươi ngon. Buổi trưa Hạ Xuyên uống mấy cốc liền, đang quen trong khách sạn ấm áp, giờ đứng ở đài Phù Vân gió lạnh thốc từng cơn, đầu có chút đau nhức.
Anh rít một hơi thuốc, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Tưởng Tốn đứng bên cạnh, cúi đầu nghịch chiếc bật lửa trong tay, ngọn lửa lúc cháy lúc tắt. Hạ Xuyên nhìn cô rồi nói: “Ngồi một lát đi, đợi A Sùng chụp ảnh xong”.
A Sùng đã cầm di động chạy sang một bên từ lâu. Những du khách xung quanh đi đi lại lại, A Sùng tìm một hồi lâu mới được vị trí đắc địa nhất, nhờ một người đẹp chụp ảnh giúp anh ta, lúc này hai người họ đang cười cười nói nói rất vui vẻ. Ở góc đài Phù Vân bên này chỉ còn lại hai người Hạ Xuyên và Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn ngồi xuống.
Hạ Xuyên cất giọng hỏi: “Cô hút không?”.
Tưởng Tốn liếc anh một cái rồi đáp: “Không hút”.
“Vậy sao lại mang theo bật lửa bên người?”.
“Sưởi ấm”.
Hạ Xuyên nhìn nhìn cô nhưng không nói gì.
Tưởng Tốn cười cười: “Mang theo phòng khi cần dùng”.
Hạ Xuyên lại hỏi: “Cái gì mà phòng khi cần dùng?”.
“Thì giống như anh chẳng hạn”.
Hạ Xuyên búng búng tàn thuốc, thực ra không cần búng thì chỉ cần gió thổi tàn thuốc cũng tự rụng xuống rồi. Anh hỏi: “Cô làm cái này bao lâu rồi?”.
“Cái nào?”.
“Hướng dẫn viên du lịch”.
“Nửa ngày”.
Bàn tay đang búng tàn thuốc của Hạ Xuyên khựng lại.
Tưởng Tốn lại nói: “Mấy tiếng nữa trôi qua, thì cũng đủ một ngày”.
Hạ Xuyên cười cười: “Nói như vậy, thì tôi chính là vị khách đầu tiên của cô?”.
“Đúng vậy”.
“Bình thường cô chỉ đưa khách lên núi rồi về?”.
“Nếu có ai thuê xe thì đi cùng”.
“Vậy tôi vẫn là vị khách đầu tiên sao?”.
“Anh là người đầu tiên yêu cầu tôi giới thiệu”. Tưởng Tốn lườm anh, cằm hơi hất hất lên, “Cũng là người đầu tiên yêu cầu tôi châm thuốc”.
Hạ Xuyên cười cười rồi rít thêm hai hơi thuốc.
Anh không nói gì, Tưởng Tốn cũng vui vẻ tự tại, ngồi xếp bằng theo thói quen. Đài Phù Vân hình tròn, vòng ngoài là dãy ghế đá màu xám bạc, Tưởng Tốn vẫn mặc chiếc áo lông vũ màu đen hôm qua, chân đi đôi bốt thấp cổ mũi tròn màu cam đậm, hai chân xếp bằng, hai tay đặt hờ chỗ mắt cá chân, thong dong thưởng thức phong cảnh núi non xa xăm.
A Sùng quay trở lại, giơ giơ điện thoại cho Hạ Xuyên xem ảnh, nhưng Hạ Xuyên không chút hứng thú nào. A Sùng nói: “Tôi chụp cho cậu một bức”. Thấy Hạ Xuyên chẳng buồn đếm xỉa đến mình, anh ta lại quay sang quấy nhiễu Tưởng Tốn: “Tôi chụp cho cô một bức nhé?”.
Tưởng Tốn vuốt vuốt lại tóc rồi cười: “Được thôi”.
“Chỉ một bức… hả?”. A Sùng bất ngờ.
Tưởng Tốn vẫn ngồi xếp bằng như cũ: “Chụp mau đi”.
Ống kính ngắm chuẩn. Trên màn hình, bầu trời xanh nhàn nhạt, Tưởng Tốn ngồi đón gió, phảng phất tựa hư không, sau lưng cô là vực sâu vạn trượng, giữa trời đất mênh mông chỉ cô độc mình cô.
Khung hình được định.
Tưởng Tốn đi lấy xe.
A Sùng nhìn bức ảnh vừa chụp một lát rồi hỏi Hạ Xuyên: “Có muốn xem không?”.
Hạ Xuyên lạnh lùng đáp: “Tôi rảnh rỗi vậy sao?”.
A Sùng lại nhìn thêm một lát sau đó mới cất điện thoại đi.
Trên đường trở về, đi qua mấy căn biệt thự. Hạ Xuyên cất giọng hỏi:
“Núi Minh Hà này có bao nhiêu căn biệt thự?”.
Tưởng Tốn vừa lái xe vừa đáp: “Hơn 200”.
“Hai trăm bao nhiêu?”.
Tưởng Tốn nghĩ ngợi một lát: “Hơn 250 căn”.
“Xây dựng thế nào?”.
“Xây vào đời Mãn Thanh, một vị tu sĩ truyền giáo người Anh đến đây xây căn đầu tiên, sau đó lần lượt những khác cũng kéo đến đây”.
A Sùng kinh ngạc thốt lên: “Mãn Thanh? Lịch sử đúng là lâu đời đấy”.
Tưởng Tốn cười đáp: “Nếu anh muốn xem thứ càng lâu đời hơn, tôi có thể dẫn anh đi”.
A Sùng vui vẻ nói: “Được đấy, được đấy, ở đâu vậy?”.
Tưởng Tốn đáp: “Nghĩa địa”.
Hạ Xuyên bật cười, A Sùng rầu rĩ đổ vật ra ghế, không thốt lên lời, Tưởng Tốn cũng vui vẻ mỉm cười. Lại đi qua một căn biệt thự, xe dừng lại, một người phụ nữ quàng chiếc khăn màu cam đậm đang đứng ven đường chặn xe. Người phụ nữ đi đến cạnh cửa sổ xe nói: “Hôm qua cô đã biết cháu lên núi rồi, sao không qua chỗ cô? Cô đem cho cháu ít đồ”.
Tưởng Tốn cười cười ra hiệu hàng ghế sau: “Cháu có khách”.
Người phụ nữ nhìn Hạ Xuyên và A Sùng nhiệt tình nói: “Chi bằng cùng uống cốc cà phê đi?”.
Hạ Xuyên nhìn về phía căn biệt thự, bên trong vườn hoa có bày mấy chiếc bàn màu trắng muốt, từng đôi nam nữ ngồi đó, người châu Á, châu Âu có đủ cả, bọn họ đang nói cười hết sức vui vẻ.
Tưởng Tốn giải thích với hai người ngồi ghế sau: “Vị này là Bạch phu nhân, thuê quyền sử dụng căn biệt thự này hai mươi năm, bà ấy thường xuyên hô hào bạn bè đến đây nghỉ dưỡng, bà ấy rất nhiệt tình”.
Vốn dĩ chỉ định tùy ý đi dạo, đi đến đây rồi vừa hay có thể uống được cà phê, Hạ Xuyên và A Sùng đều xuống xe. Không bao lâu sau cà phê xay thủ công được bưng lên, hương vị vô cùng ấn tượng. Bạch phu nhân cười nói: “Tôi là người Thượng Hải, hai mươi năm trước khi lần đầu tiên đến đây nghỉ dưỡng, đã đem lòng yêu nơi này mất rồi. Về sau chồng tôi thường xuyên đưa tôi đến đây ở, mùa hè mỗi năm chúng tôi đều đến đây hai tháng. Các cậu đến đây lần đầu sao?”.
Hạ Xuyên đáp: “Lần đầu”.
“Ở khách sạn Lệ Nhân?”.
“Không, ở chỗ khác”.
Bạch phu nhân nói tiếp: “Đến nghỉ dưỡng sao?”.
Câu này hỏi ra có chút kỳ lạ, những người đến núi Minh Hà này, có ai là không phải đến để nghỉ dưỡng chứ? A Sùng nói: “Đúng vậy, chúng tôi đến đây nghỉ ngơi”.
Bạch phu nhân đưa mắt nhìn A Sùng, rồi lại nhìn sang Hạ Xuyên nói:
“Không giống”.
Hạ Xuyên bật cười hỏi: “Đi nghỉ ngơi cũng có giống với lại không giống à?”.
“Có chứ.” Bạch phu nhân chỉ chỉ về phía mấy người bạn của bà, “Người đang cầm cốc cà phê, ăn mặc lộng lẫy kia đến để nghỉ dưỡng”. Sau đó bà lại chỉ sang một người phụ nữ trung tuổi đang bê chiếc khay, “Còn người kia là đến để
làm việc”. Tầm mắt lại chuyển về phía Tưởng Tốn đang bị người ta kéo lấy bắt chuyện nói: “Cô bé…”.
Hạ Xuyên hỏi: “Cô ấy thuộc kiểu nào?”.
Bạch phu nhân nghĩ nghĩ một hồi rồi đáp: “Cô bé đến để giải khuây, tiện thể kiếm tiền”.
Hạ Xuyên ngẫm nghĩ rồi bật cười.
Bạch phu nhân lại cất giọng hỏi: “Các cậu thì sao?”.
Hạ Xuyên nhấp một ngụm cà phê, một lát sau mới lên tiếng: “Đến tìm người”.
Bạch phu nhân vừa định lên tiếng, liền bị tiếng cười phía bên kia thu hút. Tưởng Tốn thoát khỏi vòng vây, chạy ra từ đám người đang cười đùa
ầm ĩ.
Bạch phu nhân hỏi cô: “Nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”.
“Mấy câu nói đùa thôi”. Không biết bọn họ đã nói chuyện gì vui vẻ mà hai gò má Tưởng Tốn ửng hồng cả lên, không còn mang theo vẻ tái nhợt lúc trước.
Hạ Xuyện nhìn cô nói: “Nên đi thôi”.
“Đợi một lát, tôi đi lấy chút đồ”. Bạch phu nhân đứng lên.
Chỗ ngồi chỉ còn lại ba người bọn họ. A Sùng cất giọng hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”.
Tưởng Tốn đáp: “Đưa anh đi ăn cơm tối”.
“Cô vừa nói vậy, tôi cũng cảm thấy hơi đói”.
Hạ Xuyên lên tiếng: “Đến khách sạn Lệ Nhân?”.
Tưởng Tốn lại đáp: “Đúng vậy”.
Hạ Xuyên nửa cười nửa không: “Ăn cơm thôi cũng có thể trích được tiền hoa hồng?”.
Tưởng Tốn thoáng sững người.
Hạ Xuyên lại nói: “Đổi chỗ khác đi”.
“Vậy thì đến sơn trang Minh Hà”.
Hạ Xuyên liếc mắt nhìn cô: “Cũng vẫn có tiền hoa hồng?”.
Tưởng Tốn im bặt không nói gì.
Hạ Xuyên cười nói: “Xuống núi đi”.
Tiệm cơm dưới núi…
Ông nội nhà anh!
Bạch phu nhân quay lại, xách theo hai quả dưa hấu. Tưởng Tốn trầm mặc nhìn chằm chằm vào quả dưa hấu, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cô nói gói đồ cho cháu, là dưa hấu sao?”.
Bạch phu nhân buồn cười: “Biểu cảm này của cháu là sao chứ hả, cô đem cả thảy mười mấy quả dưa hấu lên núi, cho cháu hai quả vẫn còn chưa được hả?”.
Tưởng Tốn đón lấy hai quả dưa hấu rồi đáp: “Cháu thích lắm. Lần này cô lên núi ở bao lâu?”.
Nụ cười của Bạch phu nhân nhạt đi: “Xem tình hình của chồng cô thế nào đã, cũng chưa chắc chắn”.
Trở về xe, Tưởng Tốn đặt hai quả dưa hấu ở ghế phụ. Xe chạy thẳng xuống núi, chẳng mấy chốc đã đến chân núi, Tưởng Tốn đưa bọn họ đến khách sạn Phú Hà. Bên trong khách sạn người đông như nêm cối, rất nhiều du khách sợ chi phí ở trên núi đắt đỏ, nên đều lựa chọn ăn ở chỗ này. Giờ đang đúng thời điểm đông khách nhất, bên trong nhà ăn gần như đã kín chỗ. Đám trẻ con chạy tới chạy lui, chỗ ngồi của du khách bày la liệt đặc sản mà bọn họ vừa mua được, nhân viên phục vụ bận bịu đến mức chân như không chạm nổi xuống đất. Tưởng Tốn giành được một chiếc bàn trống, gọi hai người kia đến ngồi. Ăn cơm xong, thanh toán hết 600 tệ, cũng không quá đắt.
Lúc rời đi, nhân viên thu ngân nói với Tưởng Tốn: “Ủa, hôm nay cô đến đây ăn cơm sao?”.
Tưởng Tốn chỉ ra phía sau mình, nhân viên thu ngân liền hiểu ra.
Ra khỏi khách sạn, Hạ Xuyên hỏi: “Quen sao?”.
Tưởng Tốn đáp: “Đúng vậy”. Cô nhìn Hạ Xuyên cười nói: “Tôi quên mất không nói cho anh, chỗ này và khách sạn Lệ Nhân là của cùng một ông chủ”.
Hạ Xuyên không buồn đáp lời. Lên xe, anh vừa rút ra điếu thuốc, một món đồ liền bay vút đến trước mặt, anh ý thức được nhanh tay bắt lấy. Là một chiếc bật lửa, bên trên in mấy chữ “Khách sạn Lệ Nhân”.
Hạ Xuyên cười, ngậm lấy điếu thuốc rồi nhìn vào gương chiếu hậu
ở phía trước. Cô gái trong gương đang chăm chú nhìn đường, anh cứ nhìn như vậy, một lát sau cuối cùng chạm phải một đôi mắt.
Hạ Xuyên bật bật lửa, ngọn lửa lập tức bốc cao nhưng anh không hề châm thuốc ngay, thanh âm nhẹ nhàng vẳng về phía trước: “Cô vẫn luôn nhìn tôi”.
Tưởng Tốn thu ánh mắt lại.
Hạ Xuyên hỏi: “Nhìn gì?”.
Tưởng Tốn không buồn lên tiếng.
Ngọn lửa tắt lụi, Hạ Xuyên lại bật lên, một tiếng “tạch” nghe vô cùng rõ ràng truyền về phía trước: “Muốn nhìn gì chứ?”.
Tưởng Tốn vẫn im lặng như cũ.
“Trông được không?” Ngọn lửa bùng lên, anh hơ ngọn lửa lướt qua đầu điếu thuốc nhưng vẫn không châm, ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu.
“Không dám nhìn?”. Hạ Xuyên lại hỏi.
Anh từ từ sáp về phía trước, tay phải đặt lên lưng ghế phụ phía trước, điếu thuốc dán chặt vào cổ Tưởng Tốn, chọc từng chút từng chút một rồi dừng lại bên khóe môi cô. Miệng anh vẫn ngậm điếu thuốc, giọng nói trầm thấp vang lên: “Trên đường đến đây cô cũng nhìn, nhìn gì chứ?”.
Tưởng Tốn không lên tiếng, Hạ Xuyên còn tưởng rằng cô sẽ không trả lời, nhưng một lúc sau lại nghe giọng cô lại vang lên.
“Anh luôn nhìn tôi”.
Hạ Xuyên nhíu mày.
“Nhìn cái gì?”.
Hạ Xuyên không lên tiếng.
“Muốn nhìn cái gì?”.
Hạ Xuyên không đáp một lời.
“Trông được không?”.
Hạ Xuyên vẫn không lên tiếng.
“Trên đường đến đây anh cũng nhìn, anh không nhìn tôi, sao biết tôi nhìn anh?”.
Hạ Xuyên bật cười, tay trái bật bật lửa, ánh lửa dập dờn ngay bên gò má Tưởng Tốn, nóng rát, đỏ chói mắt.
Tưởng Tốn không hề động đậy.
Đầu điếu thuốc sáng lên, Hạ Xuyên nhả ra một vòng khói rồi nói:
“Xinh gái”. Nói xong anh quay lại tựa lưng vào ghế.
Ở hàng ghế sau cùng, con ngươi của A Sùng chuyển động tới lui. Khách sạn Lệ Nhân.
Tôn Hoài Mẫn bước vào cùng một người đàn ông, phía sau còn có anh chị em họ của cô. Tôn Hoài Mẫn khoác tay người đàn ông đó nói: “Chị ấy nói phải đi thăm họ hàng, em cũng không hỏi nhiều, anh cũng biết đấy quan hệ giữa hai nhà bọn em không được tốt lắm. Em đã đặc biệt đi mời chị ấy hai lần, còn gọi cho chị ấy hai cuộc, nhưng vẫn không chịu”.
“Cô ấy đi thăm họ hàng gì?”.
“Em làm sao biết được”. Tôn Hoài Mẫn thoáng khựng lại rồi lại nói:
“Kính Tùng, hay để em gọi cho chị ấy?”.
Từ Kính Tùng nói: “Cô ấy đi thăm họ hàng, còn có thể bay về à?”.
Tôn Hoài Mẫn bất đắc dĩ đáp: “Được rồi, vậy để lần sau em tìm cơ hội”. Mấy người đang định đi vào nhà hàng, phía cửa đại sảnh đột nhiên có hai người bước vào, Từ Kính Tùng vô tình liếc mắt qua, anh ta đứng im,
ánh mắt cứ thế nhìn chòng chọc về hướng đó. Tôn Hoài Mẫn mặt mũi cũng trắng bệch, lắp ba lắp bắp gọi một tiếng: “Chị, sao chị lại đến đây?”.
Tưởng Tốn ôm hai quả dưa hấu, ánh mắt lướt qua mấy người đang đứng ở đại sảnh. Có Tôn Hoài Mẫn, Từ Kính Tùng, hai người anh họ của Tôn Hoài Mẫn, một đứa em họ và còn có hai người chị họ nữa đều là người nhà Tôn Hoài Mẫn. Cô nhớ ra rồi, hôm nay là thứ Bảy, Từ Kính Tùng mời mấy người vai vế ngang hàng của nhà họ Tôn ăn cơm.
Từ Kính Tùng bước mấy bước về phía trước, cười nịnh nọt: “Đã đến rồi sao không nói một tiếng, anh có thể đón em”.
Tưởng Tốn nói: “Chỗ này anh thông thuộc hơn tôi sao?”.
Từ Kính Tùng thoáng khựng lại, rồi lại đón lấy quả dưa hấu trong tay Tưởng Tốn: “Có nặng không, anh cầm giúp em?”.
Tưởng Tốn né tránh đáp: “Nhiều chuyện!”.
Câu đầu tiên Tưởng Tốn nói không lạnh nhạt mà cũng chẳng mặn mà, đến câu thứ hai thì rõ ràng có ý chán ghét. Từ Kính Tùng xấu hổ, mặt mũi đều sượng sùng. Mấy anh chị em nhà họ Tôn đưa mắt nhìn nhau, không biết rốt cục đang diễn vở kịch gì ở đây nữa. Sắc mặt Tôn Hoài Mẫn đã khôi phục lại được vẻ bình thường, cô bước đến trước mặt Tưởng Tốn nói: “Hôm nay Kính Tùng mời cơm… Không phải chị nói hôm nay đi thăm người thân sao, không đi nữa à?”.
Tưởng Tốn yên lặng mấy mấy giây, nửa cười nửa không đáp: “Đúng vậy”.
Từ Kính Tùng cất giọng hỏi: “Họ hàng của em đâu?”.
“Không biết, còn chưa kịp bịa ra”.
Một tiếng phì cười bật ra. A Sùng gõ gõ vào đầu mình để thể hiện sự tồn tại, anh ta lên tiếng: “Tôi chính là người thân của cô ấy, là anh họ xa!”.
Từ Kính Tùng và Tôn Hoài Mẫn lúc này mới ý thức được người này đi cùng với Tưởng Tốn. Tôn Hoài Mẫn rõ ràng rất vui mừng: “Thật khéo, chị và anh họ cũng đến đây hả?”.
Từ Kính Tùng khẽ hừ một tiếng, không buồn để ý đến cái tên “anh họ” kia, anh ta nói với Tưởng Tốn: “Em đến thì cũng đã đến rồi, lát nữa cùng ăn cơm đi, mọi người đều đông đủ, cũng không thể thiếu mình em được”.
Tưởng Tốn còn chưa đáp lời, “anh họ” A Sùng đã thay cô lên tiếng: “Không cần đâu, tôi và em họ vừa ăn rồi. Em họ, em mau mang dưa hấu lên đi, anh đợi em ở nhà ăn”.
Tưởng Tốn trừng mắt lườm anh ta, cô chẳng buồn để ý đến ai, ôm hai quả dưa hấu vỏ xanh ngắt thong dong bước lên lầu. A Sùng vui vẻ cười ha hả không ngừng. Trên đường trở về A Sùng đột nhiên nhớ ra ở biệt thự chẳng có đồ ăn vặt gì, định đi mua mấy lốc bia và chút đồ ăn để lát ăn đêm, cho nên mới bảo Tưởng Tốn quay lại đây một chuyến. Ai ngờ cái đồ nhỏ nhen này gặp người thân mà nói năng cũng chẳng chút khách khí, còn đầy ý châm chọc, anh ta cảm thấy cực kỳ thú vị. Vào nhà ăn chọn xong mấy món, anh ta lại tán gẫu đôi câu cùng cô bé thu ngân, ánh mắt thỉnh thoảng lén bắn về phía bàn Từ Kính Tùng ngồi, thì thà thì thầm hỏi thăm: “Cái cô Tưởng ấy, chính là người đi cùng bọn anh, cái cô mà bán thuốc lá ở đây…”.
Cô bé thu ngân vẫn còn nhớ anh ta chính là người bảo cô đi hâm nóng bia, mặt mũi đỏ bừng lên nói: “Em biết, chị ấy làm sao?”.
“Cô ấy và mấy người bên kia là họ hàng sao? Xem ra quan hệ cũng không được tốt cho lắm!”.
Cô bé thu ngân nhìn lướt qua phía bên đó rồi đáp: “Em cũng không rõ lắm, em chưa từng gặp họ hàng nào của chị ấy”. Cô bé thoáng dừng lại rồi dường như nhớ ra điều gì đó: “Người đàn ông bên đó em có chút ấn tượng, trước đây anh ta có đến chỗ này hai ba lần, có nói chuyện với chị Tưởng, nhưng chị ấy chẳng buồn để mắt đến anh ta”.
A Sùng nói: “Chị Tưởng? Cô ấy lớn hơn em mấy tuổi?”.
“Em không biết, nói chung chị ấy lớn tuổi hơn em, anh muốn biết tuổi chị ấy thì có thể hỏi chị ấy mà”.
A Sùng cười hì hì nói: “Có thế mà cũng không nghe ra à? Anh là anh muốn biết tuổi em…”.
Cô bé thu ngân ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống.
A Sùng lại tiếp tục: “Chị Tưởng của em hình như rất quen thân với những người ở đây, buổi chiều còn gặp Bạch phu nhân, bà ấy cho cô ấy hai quả dưa hấu. Cô ấy lại còn có thể bán đồ ở đây nữa”.
Cô bé thu ngân gật gật đầu đáp: “Ông chủ bọn em rất quan tâm đến chị ấy, nghe nói chú ấy đã chứng kiến chị Tưởng lớn lên. Lúc nhỏ chị ấy sống dưới núi, thường chuyên chạy đến chỗ này. Có điều đến năm chị ấy mười lăm tuổi liền chuyển đi, hai năm trước mới quay trở lại, sống cùng với mẹ chị ấy ở thị trấn An Hà”.
“Sau mười lăm tuổi liền chuyển đi?”
“Vâng, đúng vậy. Mẹ chị ấy rất tốt, chị Tưởng lắm lúc đanh đá, nhưng con người cũng rất tốt. Có điều bố chị ấy thì không phải, vì đồng tiền ông ấy có thế bán cả con cái, thật là xấu xa. Sau khi bố mẹ chị ấy li hôn, chị Tưởng liền cùng mẹ đi đến nơi khác”.
Bên ngoài khách sạn Lệ Nhân, Hạ Xuyên ngồi trên xe đợi hai Tưởng Tốn và A Sùng, rảnh rỗi không việc gì liền ngó nghiêng đánh giá chiếc xe của Tưởng Tốn. Bên ngoài nhìn có vẻ bụi bặm cũ kĩ, nhưng bên trong rất sạch sẽ thơm tho. Ở phía trước kính lái cho để một hộp giấy, một chiếc khăn lau màu xanh, một chiếc bùa may mắn màu đỏ treo phía trên, ghế lái nệm màu trắng sữa. Thảm sàn ghế sau, vỏ hạt dưa và vỏ quýt của ngày hôm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Chiếc xe khá lớn, không phải kiểu xe dành cho phụ nữ.
Đã một lúc lâu, Tưởng Tốn và A Sùng vẫn chưa đi ra. Hạ Xuyên mất kiên nhẫn rút ra một điếu thuốc, ngậm trên miệng rồi định châm lửa, do dự một lát lại bỏ bật lửa về chỗ cũ, ánh mắt vô tình nhìn thấy quyển báo đang kẹp ở tấm chắn nắng. Hạ Xuyên xuống xe, mở cửa ghế phụ rồi ngồi lên đó rút tờ báo ra.
Là hai tờ báo cũ từ mấy tuần trước, không có gì đáng xem. Anh lại tùy tiện mở hộc để đồ ra, bên trong là mấy tờ hóa đơn, hai chiếc bật lửa, một bao Trung Hoa vỏ mềm chưa bóc, một lọ kem dưỡng da tay nhỏ, một chiếc bút bi và còn có cả một quyển sổ.
Anh lấy quyển sổ ra lật lật xem rồi bật cười.
Đúng lúc lật đến trang có gấp mép đánh dấu, trên đó viết:
“Một bình giữ nhiệt: 12 tệ
Một bình đun nước “nóng cực nhanh”: 25 tệ
Ba bao Lợi Quần: 60 tệ
Năm bao 1916: 500 tệ
Năm bao 1916: 500 tệ
Tiền bao xe bảy ngày: 2800 tệ
Một bật lửa -1 tệ”
Ngay cả món đồ nhỏ cũng ghi vào sổ…
Còn không biết hôm nay đã lén ghi vào lúc nào…
Hạ Xuyên cười cười lục tìm chiếc bật lửa trong túi áo, ánh mắt khẽ quét qua, đột nhiên sự chú ý tập trung vào trang trước đó, trên đó có ghi ngày tháng, là ngày hôm kia:
“Tiền phúng viếng: 15200 tệ”
Hạ Xuyên mím môi, đặt quyển sổ ghi chép về chỗ cũ, đóng hộc để đồ lại rồi ngồi thêm khoảng một phút nữa mới xuống xe. Bước vào phòng ăn của khách sạn Lệ Nhân, thấy ngay A Sùng đang tán chuyện với cô bé thu ngân, anh bóp bóp tay rồi chậm rãi tiến về phía đó.
A Sùng đang mải nghe đến đoạn cao trào.
“Lúc nhỏ gia đình chị ấy rất giàu, sau này tiền bạc đều bị bố chị ấy chơi thua sạch, còn quan hệ mập mờ với mấy người phụ nữ. Năm chị ấy tốt nghiệp cấp Hai ông ấy không chịu cho chị ấy đi học nữa, mẹ chị ấy thấy vậy liền li hôn, đưa chị ấy đến vùng khác kiếm kế sinh nhai. Ai mà biết được mới về lại đây được có hai năm, mẹ chị ấy đã đổ bệnh rồi ra đi”,
A Sùng hỏi: “Lúc nhỏ gia đình cô ấy rất giàu sao?”.
“Đúng vậy, cũng chẳng phải bí mật gì, những người sống quanh đây đều biết, mảnh đất của khách sạn Phú Hà dưới núi trước đây là của nhà chị ấy”.
A Sùng còn muốn hỏi thêm, nhưng bên cạnh đã xuất hiện thêm một người. Anh ta xoay lại, thấy mặt mũi Hạ Xuyên u ám. A Sùng cười gượng nói: “Đồ ăn vẫn chưa làm xong, tôi ngồi nghỉ một lát!”.
Hạ Xuyên cười một tiếng: “Khát không?”.
“Hả?”.
Hạ Xuyên nói với cô bé thu ngân: “Mang cho cậu ta tách trà!”.
A Sùng vội vàng gạt đi nói: “Không cần không cần… Ôi giời, cậu cũng thật chẳng kiên nhẫn chút nào, mới có mấy phút, vừa rồi cái đồ nhỏ nhen kia đụng phải người nhà, cho nên mới chậm trễ vậy!”. Anh ta hất hất cằm ra hiệu, “Chính là cái bàn bên kia, là em gái của cái đồ nhỏ nhen đó, hai người không hợp nhau”.
Hạ Xuyên liếc mắt nhìn qua một cái rồi hỏi A Sùng: “Cô ta đi cất hai quả dưa hấu mà đi đến nửa ngày trời sao?”.
“Không biết, có khả năng cô ta tiện thể ngồi bổ ra ăn rồi chăng?”.
Hạ Xuyên cười lạnh nói: “Rồi tiện nữa thì làm luôn cốc nước ép dưa hấu?”.
“Cậu càng ngày càng có khiếu hài hước đấy!”.
Cô bé thu ngân nói xen vào: “Chị Tưởng đến rồi”.
Hai người họ đều nhìn về phía cửa.
Tưởng Tốn bước từng bước thong dong đi tới, vừa đến phòng ăn liền thấy hai đám người đang nhìn chằm chằm vào mình. Một là đám người ở chiếc bàn giữa phòng, ánh mắt Từ Kính Tùng đặc biệt nhiệt tình, một đám khác là ở quầy thu ngân, cô bé thu ngân chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh nhìn cô, A Sùng mặt mũi đầy vẻ thương hại, còn người đàn ông đó…
Người đàn ông đó đang ngậm điếu thuốc, tay đang bật chiếc bật lửa, khóe miệng nhếch lên nửa cười nửa không.
Bên má trái của Tưởng Tốn mơ hồ cảm nhận được ngọn lửa nóng rát. Vương Tiêu đi theo đằng sau chui tọt lên, nhìn Hạ Xuyên nói: “Các
anh cũng ở đây à, vừa rồi em còn nhắc đến các anh với chị Tưởng đấy”. Hạ Xuyên không buồn để ý đến cô ấy, A Sùng thì ngược lại, nhiệt tình
hỏi han: “Nói gì về bọn anh thế?”.
Vương Tiêu nói: “Em vừa thương lượng với chị Tưởng, bố mẹ em và bọn em tách nhau ra đi chơi riêng, em với chị họ cũng chẳng biết đi đâu chơi, chi bằng chúng ta ghép chung vào một xe đi!”.
A Sùng hứng khởi đáp: “Ý hay, có hai người đẹp bọn em đi cùng thì tốt quá rồi! Cô Tưởng không vấn đề gì chứ?”.
Tưởng Tốn cười cười đáp: “Tôi không vấn đề gì”.
“Bao nhiêu?” Hạ Xuyên đột nhiên lên tiếng, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía anh. Hạ Xuyên nhìn chằm chằm vào Tưởng Tốn, cười cười hỏi: “Bao nhiêu tiền?”.
“…”
Một lát sau, Tưởng Tốn mới nói: “200 tệ”.
Hạ Xuyên bật cười thành tiếng, đi đến đứng trước mặt cô. Tưởng Tốn thấp hơn anh gần hai cái đầu, anh cúi đầu, cô ngẩng đầu, hai người ở gần nhau đến mức chỉ cách một nửa nắm tay. Hạ Xuyên không nói gì nữa, cứ nhìn cô như vậy một lát, lấy điếu thuốc đang ngậm trên miệng xuống, chậm rãi kẹp vào vành tai Tưởng Tốn.
“Cô coi tôi là thằng ngốc à?” Lòng bàn tay Hạ Xuyên khẽ chạm vào tai cô, rất nhanh, cảm giác ngứa ngáy lan tỏa, vành tai cô rất lạnh không hề có độ ấm. Anh trầm giọng nói tiếp: “Nghĩ hay thật đấy… điếu này coi như tiền boa, lên xe!”. Nói xong anh liền bỏ đi trước.
Tiền boa…
Một bao 1916 giá 100 tệ, một điếu tính ra 5 tệ.
5 tệ tiền boa…
Tưởng Tốn lấy điếu thuốc đang kẹp trên vành tai xuống, nhún nhún vai nói với Vương Tiêu: “Thấy chưa, tôi đã nói là anh ta sẽ không đồng ý mà!”.
Vương Tiêu thất vọng, nhìn bóng dáng Hạ Xuyên rời đi, rồi lại nhìn Tưởng Tốn, ánh mắt mông lung.
Từ Kính Tùng không ngồi yên nổi nữa, anh ta bước tới, ánh mắt thoạt tiên nhìn chòng chọc vào Vương Tiêu và chị họ cô ấy một hồi lâu, sau cùng mới dừng lại trên mặt Tưởng Tốn hỏi: “Người vừa rồi là ai?”.
Tưởng Tốn đáp: “Anh cả nhà tôi”.
Từ Kính Tùng sững người.

A Sùng xách túi đồ được đóng hộp cẩn thận cười hì hì đi về phía Tưởng Tốn sau đó kéo cô nói: “Đi mau, đi mau, không nhìn thấy anh cả của em đã đi rồi sao? Mau đuổi theo anh ấy đi!”.
Anh cả…
Ông cố nội nhà anh chứ!
Tưởng Tốn lên xe cũng không buồn nhìn Hạ Xuyên đang ngồi ở ghế sau, đạp ga một cái chiếc xe liền phóng vút đi. Đến biệt thự số 232, cô đỗ xe đợi hai người bọn họ xuống. A Sùng xách túi đồ ăn thức uống xuống xe trước đợi Hạ Xuyên ở dưới. Hạ Xuyên vẫn ngồi nguyên trên xe nói: “Sáng mai, sáu giờ”.
A Sùng ở dưới nói với lên: “Sáu giờ? Tôi không dậy nổi đâu!”.
Hạ Xuyên không buồn để ý đến anh ta, chỉ ngồi chờ Tưởng Tốn đáp lại. Tưởng Tốn nhìn vào kính chiếu hậu, một lát sau mới nói: “Được”.
Hạ Xuyên hỏi: “Thuốc đâu?”.
“Cái gì?”.
“Điếu thuốc vừa đưa cho cô ấy”.
“Vứt đi rồi”.
Hạ Xuyên cười, lấy bao thuốc ra, rồi lại rút một điếu. Tưởng Tốn xõa tóc, vành tai bị che khuất bên trong, Hạ Xuyên vừa rồi đã kịp để ý, tai cô rất nhỏ, người già đều nói tai nhỏ mới là người có phúc khí. Anh gạt lọn tóc của cô đi, Tưởng Tốn nghiêng đầu né tránh. Bàn tay Hạ Xuyên dán chặt vào vành tai cô chỉ cách một lớp tóc mỏng tang.
“Bán nhiều thuốc như vậy, sao không nếm thử xem mùi vị của nó như thế nào?”.
Tưởng Tốn cười nói: “Sao anh biết tôi chưa từng hút thử?”.
Điếu thuốc lại được kẹp lên vành tai cô, vẫn vị trí cũ, kẹp luôn cùng mấy sợi tóc, Hạ Xuyên cũng không bận tâm, anh nhìn chằm chằm vào cô ở trong gương chiếu hậu, chỉ thấy một đôi mắt sáng ngời. Hạ Xuyên tiếp tục nói: “Vậy nếm thử điếu này của tôi, xem mùi vị có gì khác không”.
Anh xuống xe, đi thẳng về phía biệt thự, A Sùng bước theo, nghe thấy tiếng lốp xe chèn lên những chiếc lá khô vang lên phía sau. Vào đến biệt thự A Sùng bỏ đồ ăn đêm và bia vào tủ lạnh, sau đó đi nhóm lò sưởi. Anh ta liếc mắt nhìn Hạ Xuyên, thấy anh cứ nhìn chăm chú vào tivi, không nhịn được tò mò hỏi: “Cái đồ nhỏ nhen đó cũng xinh ra phết nhỉ?”.
Hạ Xuyên lườm anh ta một cái.
A Sùng ngồi bệt xuống đất, cầm lấy thanh củi nói: “Cậu có chút không bình thường”.
Hạ Xuyên lại nhìn về phía tivi.
A Sùng nói: “Cậu hứng thú với cô ấy?”.
Giọng Hạ Xuyên lạnh như băng: “Cậu rảnh quá hóa hồ đồ à?”.
“Có thì là có, không có thì là không có, nói một câu chính xác xem nào!” “Nói cho cậu một câu chính xác?”.
“Nói chính xác ra xem thế nào, để tôi suy nghĩ có nên tán cô ấy không”.
Hạ Xuyên bật cười: “Tán đi!”.
A Sùng ngờ vực hỏi lại: “Cậu không có hứng? Không hứng thú gì sao cậu lại đối với cô ấy…”.
“Tôi đối với cô ấy thế nào?”.
A Sùng nói: “Kẹp thuốc lên vành tai cô ấy, buổi trưa lúc hai người ở trên xe nói chuyện gì mà cô nhìn tôi tôi nhìn cô, cậu còn chạm vào ngực cô ấy”.
Hạ Xuyên đáp: “Chẳng phải mỗi lần gặp phụ nữ cậu đều bảo bọn họ dùng ngực giúp cậu hâm nóng đồ uống đấy à”.
“Tôi chỉ đùa bọn họ một chút thôi”.
“Tôi cũng đùa cô ấy”.
“Cậu đâu phải… hả?”, A Sùng ném thanh củi vào trong đống lửa, “Trêu chọc cô ấy?”.
Hạ Xuyên nhìn ti vi nói: “Trêu cô ấy rất thú vị”.
A Sùng nhìn anh một hồi lâu mới tiếp tục lên tiếng: “Sáu giờ tôi không dậy nổi, cậu tự đi một mình đi”.
Hạ Xuyên đáp: “Ừm”, tivi chẳng có gì đáng xem, Hạ Xuyên đứng dậy đi lên lầu.
A Sùng đợi anh đi đến đúng khúc ngoặt cầu thang mới lại lên tiếng:
“Cậu đừng có tự đùa đến mức bản thân lún vào…”.
Tưởng Tốn quay về khách sạn Lệ Nhân, cô bé quầy lễ tân gọi giật cô lại: “Mấy người đó ở lại đây rồi”.
Tưởng Tốn hỏi: “Ở mấy đêm?”.
“Nghe nói chỉ ở đây một tuần, nên cái anh họ Từ nói đặt phòng một tuần trước đã”.
“Tất cả bọn họ đều ở lại sao?”.
Cô bé lễ tân nói: “Vâng, không đủ phòng nên bọn họ thuê bốn phòng. Ba người đàn ông ở một phòng, hai cô gái ở một phòng, em chị và anh Từ mỗi người một phòng. Anh họ Từ kia thanh toán hết”.
Tưởng Tốn đáp: “Chị biết rồi”.
“Em thấy anh ta vẫn đang thăm dò ý chị, đúng là đồ mặt dày, đã cặp kè với em gái chị rồi mà vẫn còn muốn dây dưa với chị. Em chị rõ ràng cũng biết mà vẫn như vậy với anh ta!”.
Tưởng Tốn cười đáp: “Người tình kẻ nguyện mà!”.
Cô bé lễ tân thoáng do dự: “Chị Tưởng, chị thực sự không bận tâm sao? Cái anh họ Từ kia trông mặt mũi cũng không đến nỗi tệ, lại là công tử nhà giàu, chị không thích anh ta chút nào sao?”.
Tưởng Tốn nói: “Em nghĩ chị mù chắc?”.
Tưởng Tốn đi rồi, cô bé thu ngân ở nhà ăn nhắm chuẩn lúc rảnh rỗi chuồn sang hóng hớt: “Cô có biết chị Tưởng với người đàn ông đó là như thế nào không?”.
Cô bé lễ tân cười cười nói: “Sao cô cũng thích buôn dưa thế!”, rồi lại thì thà thì thụp nói tiếp: “Thực ra cũng không có gì, em gái chị Tưởng làm việc ở công ty của bố người đàn ông đó. Năm ngoái công ty bọn họ tổ chức cho nhân viên đến đây du lịch, vừa hay đúng lúc chị Tưởng cũng lên núi, người đàn ông đó liền để mắt đến chị Tưởng. Nhưng có một buổi sáng sớm Tiểu Vương nhìn thấy em gái chị Tưởng đi ra từ phòng của người đàn ông đó…”.
“Hả? Hai người bọn họ có cái đó sao?”.
“Cô nói mấy lời này thừa thãi quá mà!”.
Tưởng Tốn trở về phòng, vừa đặt lưng xuống giường thì di dộng liền vang lên hai tiếng “tít tít”.
Là tin nhắn của Tôn Hoài Mẫn, hỏi cô đang ở phòng nào. Tưởng Tốn chẳng buồn để ý, một lát sau liền có cuộc gọi đến, Tưởng Tốn đợi một lúc mới nghe máy.
“Chị, sao chị không trả lời tin nhắn của em thế?”.
Tưởng Tốn vừa cởi tất vừa nói:” Có chuyện gì?”.
“Chị ở phòng nào vậy? Em đến tìm chị được không?”.
“Tìm tôi làm gì?”.
“Tìm chị tán gẫu chứ sao”.
“Tôi với cô thì có chuyện gì để nói?”, Tưởng Tốn xoa xoa bàn chân lạnh cóng của mình. Ngày mai nếu phải đi từ sáu giờ sáng thì phải đi thêm đôi tất nữa mới được.
Tôn Hoài Mẫn nói: “Hai chúng ta là chị em, sao lại không có gì để nói chứ?”.
Tưởng Tốn đáp: “Chị em gái của cô ở phòng sát vách ấy”.
Tôn Hoài Mẫn lại đáp: “Nói gì đi chăng nữa thì mẹ em cũng là thím của chị, chúng ta cũng là chị em”.
Tưởng Tốn ném điện thoại lên giường, đổi sang dép lê đi vào nhà vệ sinh giặt tất, lúc giặt xong đi ra điện thoại vẫn còn đang kết nối.
“Chị… chị có đang nghe không đấy? Nói gì đi chứ!”.
Tưởng Tốn cầm điện thoại lên đáp: “Đang nghe đây”.
Tôn Hoài Mẫn thở dài một tiếng, tĩnh lặng trong giây lát, cuối cùng mới cất giọng hỏi: “Bây giờ Kính Tùng có ở chỗ chị không?”
Tưởng Tốn cười trả lời: “Cô nên đi uống thuốc đi!”, nói xong cô liền dứt khoát cúp máy.

Bên tai tĩnh lặng hẳn đi, Tưởng Tốn chuẩn bị đi tắm. Vừa cởi được áo khoác ngoài, điếu thuốc trong túi áo liền rơi ra, cô nhặt lên, nhìn một lúc.
Trên đầu lọc màu vàng của điếu thuốc có in số “1916”.
Loại thuốc lá này rất hiếm người mua, những người trong vùng thích hút Trung Hoa và Lợi Quần hơn, huống hồ giá của một bao 1916 cũng đắt hơn rất nhiều. Cô mang theo rất ít hàng, không ngờ người đàn ông đó lại thích hút loại này. Tưởng Tốn đặt điếu thuốc lên chóp mũi rồi quẹt qua một cái, mùi thuốc nồng đậm xộc thẳng vào mũi, cô không hề thích nó chút nào. Bỏ điếu thuốc vào hộc tủ đầu giường, cô cầm bộ đồ ngủ đi tắm.
Nhiệt độ trên núi lúc sáng sớm rất thấp, lạnh đến thấu xương. Trời còn chưa sáng Tưởng Tốn đã lọ mọ ra khỏi cửa, đỉnh đầu vương mấy bông tuyết nhỏ đến mức nếu người ta không chú ý cũng chẳng thấy được. Lúc xe dừng lại trước cửa căn biệt thự số 232, bóng dáng của mấy bông tuyết trên nền trời cũng chẳng thấy đâu. Hạ Xuyên dậy muộn mất năm phút, ra ngoài đã thấy chiếc xe SUV màu trắng đang đỗ ở đó tự lúc nào.
Chiếc SUV vẫn đang bật đèn, hai chiếc đèn pha màu vàng rực sáng, trước luồng sáng đèn xe một đám bụi nhỏ li ti đang bay lượn, có lẽ là bụi nhưng cũng có thể là sương mù. Trên núi đều là thảm thực vật, dưới đất là thảm cỏ và lá cây rụng, nơi đây không khí rất ẩm ướt, chắc là không có bụi, vậy thì chỉ có thể là sương mù.
Cô gái đó nhắm mắt tựa mình vào ghế lái, cô vẫn mặc chiếc áo lông vũ đó và vẫn quàng chiếc khăn cũ.
“Cộc cộc…”
Hạ Xuyên gõ hai tiếng lên cửa kính xe.
Tưởng Tốn mở mắt ra, ý thức trong phút chốc trở lên mơ hồ.
Hạ Xuyên mở cửa xe rồi ngồi vào ghế sau nói: “Tỉnh chưa? Lái đi”.
“Đi đâu?”, giọng nói Tưởng Tốn vẫn còn hơi khàn khàn.
Hạ Xuyên ngả người, hai chân gác lên lưng ghế phía trước đáp: “Đến nơi nào mà phong cảnh buổi sáng đẹp nhất”.
Tưởng Tốn vẫn chưa khởi động xe.
Hạ Xuyên vốn đã khép hờ mắt, nhưng không nghe thấy có động tĩnh gì lại mở mắt ra hỏi: “Sao không đi?”.
Tưởng Tốn hỏi ngược lại: “Anh thích mắt, tai hay là mũi?”.
Hạ Xuyên cười đáp: “Ý cô đang hỏi tôi thích mắt, tai hay là mũi của tôi sao? Hay là thích mắt, tai, mũi của cô?”.
Tưởng Tốn cười: “Nếu anh thích mắt, tôi sẽ đưa anh đi ngắm sương đọng trên lá trúc, gợn nước trên mặt hồ, ngắm sương ngắm núi, ngắm mặt trời mọc”.
Hạ Xuyên không cười nữa, anh nhìn vào gương chiếu hậu, nhưng Tưởng Tốn không hề nhìn anh. Anh cất giọng hỏi: “Tai thì sao?”
“Nghe tiếng người, tiếng suối chảy, tiếng thác đổ, tiếng chim hót nơi núi rừng. Nếu anh xuất phát sớm hơn một tiếng đồng hồ, còn có thể nghe được tiếng chuông chùa, tiếng gõ mõ tụng kinh”.
Hạ Xuyên trầm mặc một hồi lâu rồi lại thấp giọng hỏi: “Mũi thì sao?”. “Đưa anh đến công viên Thanh Sơn, anh chỉ cần đứng yên tại chỗ
không cần nhúc nhích”.
Hạ Xuyên sáp lên không nói gì, chỉ nhìn phía trước, dường như có thể nhìn xuyên qua cả chiếc ghế, nhìn thấy cô gái vừa mới nói chuyện. Hôm nay anh chỉ để ý đến quần áo của cô, khăn của cô chứ không hề để ý đến gương mặt cô.
Có chút hối hận rồi.
Hạ Xuyên hỏi: “Cô thì sao, cô thích gì?”.
“Tôi thích cái giường lúc sáu giờ sáng”.
Hạ Xuyên bật cười, thở hắt ra một hơi sảng khoái, không biết tại sao lại thoải mái như vậy, có lẽ là vì cuối cùng anh cũng có thể nhắm mắt lại lần nữa. Hạ Xuyên cất giọng: “Đi công viên Thanh Sơn”.
Công viên Thanh Sơn nằm giữa lưng chừng núi, trời tờ mờ sáng sương mù giăng kín lối. Bên trong công viên trồng đủ các loài hoa như mai vàng, hoa trà, thược dược, tulip, hồng gai. Có loài đang đúng mùa hoa nở, có loài thì vẫn chưa đến mùa, có loài đã nở rộ khoe sắc, có loài thì vẫn như đang ngủ say.
Đỏ hồng xanh trắng đủ sắc màu, biển hoa mênh mông trăm loại. Hạ Xuyên không “đứng yên không nhúc nhích” theo lời cô, anh tìm
một chiếc ghế đá rồi ngồi xuống, dáng ngồi buông tuồng, hai chân dang rộng hết cỡ. Bởi vì thân hình cao lớn nên lưng còn hơi khom xuống nhưng không hề gù. Cái dáng ngồi này của anh đi cùng với mái tóc đầu đinh, chiếc khuyên tai bên tai trái, trông giống như…
Giống hảo hán rừng xanh, giống chúa tể núi rừng, giống đại ca giang hồ. Hạ Xuyên đột nhiên hét lên: “Tôi chẳng ngửi được cái thứ nên ngửi,
nhưng lại ngửi đúng cái thứ không nên ngửi”.
Tưởng Tốn nuốt miếng khoai lang nướng trong miệng hỏi: “Ngửi thấy rồi sao?”, cô ngồi xuống chiếc ghế đá bên kia, cách đến mấy chục mét, hai chân xếp bằng, tay cầm cốc giữ nhiệt, miệng tóp tép nhai khoai lang nướng.
Sắc trời lại sáng thêm một chút, đã nhìn thấy luồng ánh sáng le lói từ đỉnh núi phía bên kia. Hạ Xuyên lườm cô một cái rồi lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cho tôi một củ”.
Tưởng Tốn cười cười, xách chỗ khoai lang nướng còn lại qua. Bên trong chiếc túi nilon chỉ còn lại ba củ, hai củ nhỏ một củ to, vẫn còn hơi âm ấm. Hạ Xuyên lấy một củ to ra rồi hỏi: “Ở đâu ra đấy?”.
Tưởng Tốn đáp: “Đầu bếp của khách sạn vừa nướng lúc sáng”.
“Sớm vậy à?”.
“Bốn giờ đầu bếp đã dậy rồi”.
Bóc đi lớp vỏ ngoài, lớp thịt khoai màu vàng nghệ lộ ra, thơm nức mũi. Củ khoai to đến mức phải dùng hai tay mới có thể cầm hết được, nhưng Hạ Xuyên chỉ ngoặm hai miếng đã ăn hết quá nửa. Anh ăn hết một củ to đó mà Tưởng Tốn vẫn còn chưa ăn xong phần của mình. Hạ Xuyên lại lấy thêm một củ nhỏ nữa, anh hỏi Tưởng Tốn: “Bên trong cốc là thứ gì đấy?”.
Tưởng Tốn hỏi lại: “Khát rồi sao?”.
Hạ Xuyên đáp: “Khát rồi”.
Tưởng Tốn mở nắp rồi rót ra, mùi hương cà phê thơm ngào ngạt lập tức xộc vào mũi. Hạ Xuyên thoáng khựng lại, đợi đến khi chiếc nắp cốc đưa
đến trước mặt mình anh mới lên tiếng: “Cà phê với khoai lang nướng, bữa sáng của khách sạn Lệ Nhân đặc sắc vậy cơ à?”.
“Không muốn à?”.
Hạ Xuyên cầm lấy chiếc nắp cốc, uống một hơi hết sạch. Mùi thơm của cà phê hòa quyện cùng mùi thơm của khoai lang nướng hoàn toàn át đi hương hoa thoang thoảng như có như không. Ăn xong, ngắm nhìn hết cảnh sắc rực rỡ phủ khắp núi non, tầm mắt Hạ Xuyên lại dừng trên khuôn mặt Tưởng Tốn. Tưởng Tốn lúc này đã quay lại ngồi trên chiếc ghế cách đó mấy chục mét, vẫn còn đang ăn nốt nửa củ khoai cuối cùng bỗng nghe thấy tiếng hỏi: “Căn biệt thự 232 có lịch sử như thế nào?”.
Tưởng Tốn nhìn về phía anh, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Người Châu Âu xây dựng, mấy chục năm trước có trùng tu qua một lượt”.
“Hết rồi sao?”.
“Hết rồi”, Tưởng Tốn đáp lại: “Trên núi có hơn hai trăm căn biệt thự, ai mà nhớ cho nổi”.
“Trước cửa có trồng ba cây tùng trăm tuổi, trên núi Minh Hà còn chỗ nào có cây tùng trăm tuổi không?”.
Tưởng Tốn ra chiều nghĩ ngợi rồi lắc lắc đầu: “Chắc là không có”, cô
nhìn Hạ Xuyên hỏi: “Anh muốn hỏi gì?”.
Hạ Xuyên đáp: “Quá khứ của nó”.
“Quá khứ?”.
“Năm 1938”.
Tưởng Tốn mù mờ: “Anh muốn biết năm 1938 căn biệt thự đó đã xảy ra chuyện gì à?”.
“Ừ”.
Tưởng Tốn thăm dò Hạ Xuyên một lượt, lát sau mới nói: “Có thể đi tìm địa chỉ”.
“Tôi biết”, ngón trỏ của Hạ Xuyên đẩy đẩy chiếc nắp cốc, “Bây giờ thông báo cho cô thế đã, chiều ngày mai nhớ chuyện này”.
Tưởng Tốn lại hỏi: “Anh muốn tìm hiểu chuyện năm 1938? Tìm gì?”.
Hạ Xuyên đáp: “Tìm người”.
“Người nào?”.
“Muốn biết à?”.
Tưởng Tốn còn chưa trả lời.
Rất nhanh sau đó Hạ Xuyên liền lên tiếng: “Tìm tổ tiên của tôi”. Tìm tổ tiên…
Tưởng Tốn trừng mắt với anh rồi quay đầu đi. Nhìn dáng vẻ cô quay đi Hạ Xuyên bật cười, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Mặt trời đã mọc, phía chân trời là vệt sáng đỏ rực ấm áp, không còn thấy dấu vết của sương mù. Công viên đã bắt đầu có người, một người hai người rồi ba người lần lượt kéo đến. Sáng sớm có người đến để leo núi, có người đến tập thể dục, có người đi ngắm mặt trời mọc, có người đến để tận hưởng khoảnh khắc thanh tỉnh của núi Minh Hà, khoảnh khắc bắt đầu của một ngày mới. Hạ Xuyên và Tưởng Tốn ai ngồi chỗ người đó, tĩnh lặng nhìn mọi người xung quanh, nhìn cây nhìn hoa, ai nấy đều có tâm sự của riêng mình.
Từ xa có tiếng gọi vọng lại: “Chị Tưởng…”.
Tưởng Tốn nhìn thấy Vương Tiêu đang chạy về phía mình, chị họ Vương Tiêu cũng theo sát ngay phía sau. Tưởng Tốn nhìn họ cười.
Vương Tiêu chạy đến nơi liền nói: “Trùng hợp quá, sáng sớm em dậy chạy bộ, không ngờ có thể gặp được hai người ở đây!”.
Tưởng Tốn hỏi: “Tập thể dục buổi sáng à?”.
“Đúng vậy, chạy đến toát hết mồ hôi rồi”.
Chị họ Vương Tiêu chào hỏi Tưởng Tốn một tiếng rồi đi ngắm hoa. Vương Tiêu ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt lướt qua phía Hạ Xuyên, tìm chuyện để nói với Tưởng Tốn: “Hôm nay hai anh chị dậy sớm thế, mấy giờ ra ngoài vậy?”.
Tưởng Tốn đáp qua loa: “Chưa đến sáu giờ”.
“Sớm vậy sao? Em còn tưởng mình đã ra ngoài sớm lắm rồi”, sau đó lại tiếp tục: “À đúng rồi, cái anh họ Từ là bạn chị sao?”.
Tưởng Tốn kinh ngạc hỏi lại: “Hả?”.
Vương Tiêu đáp: “Chính là người đàn ông tối qua gặp ở nhà ăn đó, tối qua em lại gặp anh ta, còn nói chuyện khá lâu”.
Tưởng Tốn cười nói: “Hai người nói chuyện với nhau rồi à?”.
“Đúng vậy, anh ta cũng khá mồm mép”.
Ánh mắt Tưởng Tốn sáng lên: “Tối qua hai người gặp nhau lúc nào?”. “Chắc là khoảng bảy, tám giờ gì đấy? Em cũng không nhớ rõ lắm”. Khoảng bảy, tám giờ, Tôn Hoài Mẫn gọi điện đến cho cô tìm người… Tưởng Tốn âm thầm đánh giá Vương Tiêu.
Vừa tốt nghiệp đại học, vẫn còn nét học sinh, trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy sức sống. Tưởng Tốn cười nói: “Anh ta không phải bạn tôi”.
Cách đó mấy chục mét, Hạ Xuyên lấy điếu thuốc ra, cầm trong tay xoay xoay nghịch nghịch, nghe ngóng hai người bên đó đang thì thầm chuyện trò. Một người có giọng rất vang, người còn lại giọng rất khẽ.
Người có giọng nhẹ nhàng đó hình như đang nói:
Đưa anh đến công viên Thanh Sơn, anh chỉ cần đứng yên tại chỗ không cần nhúc nhích
Nghe tiếng người, tiếng suối chảy, tiếng thác đổ, tiếng chim hót vọng lại nơi núi rừng. Nếu anh xuất phát sớm hơn một tiếng đồng hồ, còn có thể nghe được tiếng chuông chùa, tiếng gõ mõ tụng kinh.
Nếu anh thích mắt, tôi sẽ đưa anh đi ngắm sương đọng trên lá trúc, gợn nước trên mặt hồ, ngắm sương, ngắm núi, ngắm mặt trời mọc.
Một cơn gió thổi qua, lá khô và cánh hoa rơi rụng bay lượn khắp trời, sương mù tan biến.
Bên kia có người hỏi: “Ngửi thấy chưa?”.
Hạ Xuyên ngước mắt lên nhìn qua.
Tưởng Tốn nhìn anh hỏi: “Ngửi thấy rồi à?”.
Từng đợt hương hoa ngào ngạt được gió đưa tới, có loài hương rất thanh nhã, nhưng có có loài hương vô cùng nồng đậm, thứ mùi hương mà không muốn ngửi cũng không được.
Hạ Xuyên lục tìm điếu thuốc rồi cười thành tiếng: “Ngửi thấy rồi”.
Ngửi thấy rồi sao…
Ngửi thấy rồi…
Vương Tiêu không hiểu hai người đang nói gì. Cô ngồi bên cạnh Tưởng Tốn, đột nhiên nảy sinh một cảm giác hết sức kỳ lạ, rõ ràng cô đang ở rất gần hai người họ, nhưng cô lúc này giống hệt với những người xa lạ khác
ở xung quanh, đối với hai người họ cũng chỉ là một người dưng. Vương Tiêu không cam lòng, tìm chuyện để nói: “Núi Minh Hà lớn thật đấy!”.
Tưởng Tốn trầm mặc đưa mắt nhìn cô.
Vương Tiêu vắt óc suy nghĩ rồi nói: “Núi Minh Hà lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ có mỗi chỗ này chơi được sao? Những mỏm núi khác thì sao? Đường lên núi cũng chỉ có lối này thôi à? Không phải chứ, núi non ở đây trùng trùng điệp điệp không nhìn thấy điểm tận cùng”.
Tưởng Tốn đợi cô nói hết mới lên tiếng: “Núi Minh Hà này là một nhánh của dãy Thương Khung”.
Vương Tiêu sững người, thoáng xấu hổ, một lúc sau mới phấn khích trở lại nói: “Trên núi Minh Hà chỉ có mấy thắng cảnh này thôi sao, chúng ta có thể đi tham quan những ngọn núi khác không? Một dãy núi lớn như thế này cơ mà, chúng ta có thể đi thám hiểm, nói không chừng còn săn được động vật, tìm được hang động nào mới, lúc đi xuống núi có khi đã đến thành phố khác rồi ấy chứ!”.
Tưởng Tốn cúi đầu một lát rồi mới nhìn về phía Vương Tiêu nói: “Cô ngàn vạn lần đừng có làm bậy…”.
Vương Tiêu mím môi không nói gì.
Cách đó mấy chục mét vẳng đến cười mỉa mai.
Ra khỏi công viên Thanh Sơn, Vương Tiêu không còn cớ gì để đi cùng hai người họ, chỉ đành nhìn hai người một trước một sau bước lên chiếc xe đó. Chị họ đứng bên cạnh nói: “Không phải là em vẫn đang muốn ghép xe đấy chứ?”.
Vương Tiêu đá chân đáp: “Ghép xe rất ổn mà, có thể tiết kiệm được ít tiền”.
“Tiết kiệm? Tiền ghép xe một ngày hai trăm tệ mà em còn nói là tiết kiệm? Chúng ta tự đi chơi, ăn uống no nê một ngày cũng không tiêu hết ngần đấy tiền, đừng tưởng chị không nhìn ra suy nghĩ của em”.
“Em thì có suy nghĩ gì chứ…”, Vương Tiêu quay mặt đi.
“Lúc trước em nghĩ gì thì chị không biết, hôm nay nhìn thì có vẻ như em đang nói chuyện với chị Tưởng, nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào chỗ nào chứ? Chị ở chỗ xa tít tắp ấy mà còn thấy được ánh mắt đó của em, đừng có tưởng người khác không nhìn ra. Em bớt giễu qua giễu lại trước mặt người ta đi, chưa nói đến việc người đàn ông kia hoàn toàn không hề để
ý đến em, cô Tưởng kia còn đang đội tang đấy? Em lợi dụng cô ấy như vậy mà không biết ngượng sao!”.
Vương Tiêu nghẹn lời, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Được rồi, em biết rồi…”.
Tưởng Tốn lái xe, người ngồi đằng sau không nói năng gì, cô chỉ có thể lái không mục đích về phía trước, đi thẳng, qua một lối rẽ rồi đi qua một thắng cảnh, rồi lại đi qua mấy căn biệt thự với những lối kiến trúc khác nhau. Cô vốn tưởng Hạ Xuyên đã ngủ rồi, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy giọng anh: “Mái vòm của những căn biệt thự này rất đặc biệt”.
Tưởng Tốn nói: “Những chỗ mái nhọn nhô ra kia là theo phong cách Bắc Âu, còn những căn mái lượn thoai thoải là theo phong cách Nam Âu”.
“Rất chuyên nghiệp”.
“Kiến thức thông thường thôi”.
“Ý tôi muốn nói là kiến trúc sư”.
Tưởng Tốn không nói gì. Hạ Xuyên bật cười, một lát sau mới nói tiếp:
“Xuống núi đi dạo chút đi”.
Thành Lạc Đạo dưới chân núi vào khoảng bảy, tám mươi năm trước rất hưng thịnh. Ở đó có đủ cửa hàng quần áo, tiệm trà, cửa hàng bạc trang sức, tiệm sách, khách sạn. Giờ chỉ còn lại khoảng mười mấy ngôi nhà vườn do người nước ngoài kinh doanh. Hạ Xuyên không hứng thú lắm với kiểu nhà vườn đó, lại càng không hứng thú với đám người nước ngoài. Anh dạo phố
ngó nghiêng khắp, quan sát mấy sạp hàng rong. Có sạp bán hoa quả, có sạp bán đồ trang sức nhỏ nhỏ xinh xinh, sạp thì bán đặc sản địa phương, còn có sạp xem tay bói quẻ nữa.
Hạ Xuyên trông thấy có một sạp bán củ mã thầy, đựng trong hai chiếc giỏ nhỏ, từng củ tròn tròn dẹt dẹt màu tím đen, người bán hàng đang dùng dao gọt vỏ, cứ gọt xong một củ lại bỏ vào chiếc túi nilon màu trắng, ruột củ mã thầy có màu trắng sữa mọng nước đựng đầy trong mười mấy chiếc túi nhỏ.
Hạ Xuyên hỏi: “Bán thế nào?”.
Người bán hàng đáp: “%¥#&@……”.
Hạ Xuyên gọi Tưởng Tốn lại: “Mua hai cân”.
Tưởng Tốn đang ở chỗ xa tít tắp: “Anh không biết tự đi mà mua à?”.
“Bà ấy nói tiếng chim ai hiểu nổi”.
Tưởng Tốn: “…”, cô bước lại gần vừa nghe đã biết người bán hàng đang nói tiếng địa phương, cô lườm Hạ Xuyên một cái, ánh mắt có chút ý kiến.
Người bán hàng không biết nói tiếng phổ thông, Tưởng Tốn hỏi: “Cái này bao tiền một cân?”.
Hạ Xuyên đứng bên cạnh, nghe Tưởng Tốn tuôn ra một tràng tiếng địa phương. Nghe chẳng giống với lúc cô nói tiếng phổ thông chút nào, lúc nói tiếng địa phương giọng điệu cô nghe dịu dàng đi rất nhiều, giống như giọng điệu cô nói vào lúc sáng sớm nay khi trời chưa sáng, chậm rãi như dòng suối ấm áp.
Hạ Xuyên hỏi: “Cô đã nói những gì thế?”.
Tưởng Tốn thoáng dừng lại rồi mới nói: “Tôi hỏi bà ấy cái này bao tiền một cân”.
Giọng điệu hoàn toàn khác rồi.
Người bán hàng trả lời, Tưởng Tốn tự động phiên dịch: “Gọt vỏ rồi mười tệ, chưa gọt bảy tệ”.
Hạ Xuyên lại hỏi: “Ngọt không?”.
Tưởng Tốn đáp: “Anh ăn thử không?”.
Hạ Xuyên ngồi xổm xuống, thực sự lấy một củ trong túi nilon ra, sau đó nhét một củ vào miệng, ăn xong rồi cũng không nói gì. Tưởng Tốn cũng ngồi xuống, hỏi: “Thế nào?”.
Hạ Xuyên đáp: “Cô ăn thử không?”.
“Không cần”.
Hạ Xuyên lại lấy thêm một củ nữa từ trong túi nilon đưa đến trước mặt Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn nói: “Tôi không ăn…”, củ mã thầy trắng muốt đã gọt vỏ lướt qua môi cô, cảm giác lành lạnh.
Hạ Xuyên nói: “Nếm thử xem”.
Tưởng Tốn chợt nhớ đến điếu 1916 bị cô vứt ở hộc tủ đầu giường, người đàn ông này đã từng nói:
Vậy cô hút thử điếu này của tôi, xem mùi vị có khác không…
Có gì mà khác với không khác chứ.
Tưởng Tốn đẩy tay anh ra nói: “Không ăn”.
Hạ Xuyên lại hỏi: “Không ăn tiếng địa phương nói như thế nào?”.
Tưởng Tốn khó hiểu nhìn anh rồi sau đó nói bằng tiếng địa phương. Hạ Xuyên gật gật đầu, ném củ mã thầy ở trong tay vào trong giỏ đứng dậy nói: “Vậy thì không ăn. Mua hai cân, một cân gọt vỏ rồi, một cân chưa gọt”, chuông điện thoại reo vang Hạ Xuyên bắt máy nghe.
Là A Sùng vừa đói khát vừa buồn chán gọi tới, “Hai người ở đâu rồi? Chơi bời sung sướng rồi không thèm quan tâm đến tôi à?”.
Hạ Xuyên nói: “Bớt nói mấy lời thừa thãi đi”.
“… Tôi đói rồi, hai người về đón tôi đi”.
Hạ Xuyên đang nghe điện thoại, Tưởng Tốn ngồi xổm xuống bảo người bán hàng cân hai cân mã thầy. Bên tai vẫn văng vẳng mấy lời nói lạnh lùng của Hạ Xuyên, cô mím môi cắn một miếng, nếm được vị ngọt thanh thanh của củ mã thầy, thịt của củ mã thầy nằm bên trong lớp vỏ tím đen. Tưởng Tốn biết thừa, đợi hai người họ rời đi người bán hàng sẽ lại bỏ củ đã gọt vỏ đó vào túi nilon bán lẫn cũng những củ khác. Tưởng Tốn đứng dậy, Hạ Xuyên trả tiền rồi nói: “Đi đón A Sùng, tôi ở đây đợi”.
“Ờ”, Tưởng Tốn đưa hai túi mã thầy cho Hạ Xuyên.
“Cầm về biệt thự”.
Tưởng Tốn lái xe đi đón A Sùng, Hạ Xuyên nhìn thấy người bán hàng bỏ củ mã thầy đó vào trong một cái túi nilon khác liền cười cười rồi tiếp tục dạo phố.
Có người đang nướng bánh, trên mép chiếc nắp thùng hình trụ tròn đã xếp đầy một vòng những chiếc bánh mới ra lò. Anh chàng làm bánh vừa cán mỏng chiếc vỏ bánh màu trắng, rắc thêm vừng, chỉ dùng một tay nhấc nó lên, cánh tay đưa vào bên trong chiếc thùng, nhanh chóng dán lên vách thùng, rồi tiếp tục dán từng chiếc từng chiếc vỏ bánh đã cán mỏng từ trước lên.
Có một ông lão mặc bộ comple màu xám, đeo kính gọng vàng đi qua đi lại nhìn ngang liếc dọc, chặn người đang đi đường lại lén lút móc ra một miếng ngọc bội nói: “Biết mộ Tào Tháo không? Cái này được đào ra từ mộ Tào Tháo đấy…”.
Có hai người da đen và một người Châu Á đang cười nói vui vẻ đi tới, bọn họ nói Tiếng Anh, một người thì nói cô gái đêm qua khá tuyệt, người thì nói hôm nay tiếp tục đốt lửa tổ chức party, người còn lại nói hôm nay anh ta nhất định phải ngủ với Berry.
Trong hành trình du lịch, tình một đêm dường như là chuyện hết sức bình thường.
Hạ Xuyên liếm răng, vẫn còn cảm nhận được vị ngọt thanh thanh, anh móc điếu thuốc ra.
Lúc Tưởng Tốn và A Sùng đến, Hạ Xuyên đã ngồi trong một nhà vườn do dân bản xứ mở. Bàn ở hướng Tây Nam, gần với cửa chính, bên cạnh là chiếc cột chống màu đỏ khá thô. Hạ Xuyên đang ngồi hướng vào chiếc cột, A Sùng ngồi bên trái Hạ Xuyên, Tưởng Tốn liếc mắt nhìn vị trí bên tay phải anh.
Gắp đồ ăn bằng tay phải rất phiền phức cho nên cô ngồi xuống vị trí đối diện với Hạ Xuyên, lưng dán luôn vào chiếc cột.
A Sùng nhìn một bàn đầy đồ ăn, gào to: “Sao không…”.
Mới thốt ra được hai chữ này anh ta đã im bặt lại.
Phía sau chiếc cột truyền tới tiếng nói chuyện.
“Em còn coi cái con bé họ Tưởng kia là chị ruột sao? Có chị ruột nào mà lại đi dụ dỗ em rể không? Chị đã nói rồi mà, hôm qua sao cứ cảm thấy ánh mắt Từ Kính Tùng nhìn cô ta có gì đấy không đúng!”.
“Chị hai, đừng nói nữa…”.
Tưởng Tốn đưa mắt nhìn Hạ Xuyên, anh đang ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra, phát hiện ra ánh mắt cô mới lạnh lùng liếc qua, khóe miệng khẽ cong lên. A Sùng thì trưng ra vẻ mặt đầy hóng hớt, nhưng còn e ngại Tưởng Tốn nên thần sắc đang rất rối ren.
“Chị nói cô ta thì sao chứ, chị còn chưa nói xong đâu! Loại đàn bà như cô ta là cái thá gì chứ, mới mười lăm tuổi đã ra ngoài rồi. Người bệnh tật như mẹ cô ta có thể kiếm nổi mấy đồng? Vừa trở về đã mua được cửa hàng, ai cũng nói cô ta ra ngoài làm gái bán hoa mười mấy năm rồi, bây giờ trở về rồi vẫn theo nghề cũ! Bên ngoài thì trông đoan trang thế, em không nhìn thấy hai người đàn ông bên cạnh cô ta tối qua sao? Cái gì mà anh cả với anh hai chứ, chị thấy là khách hàng của cô ta thì đúng hơn!”.
A Sùng bị sặc, che miệng ra sức nhịn xuống. Sắc mặt Hạ Xuyên vẫn như thường, nửa cười nửa không nhìn Tưởng Tốn, thấy cô gắp một miếng sườn.
“Chị hai, chị nói nhỏ chút…”.
“Chị còn muốn la ầm lên cho mọi người biết hết! Cô ta cũng không phải chị ruột của em, em giúp cô ta như vậy làm gì, cũng chỉ có mẹ em là tốt tính như vậy thôi, còn chăm sóc cho cô ta. Chị nói nhé, nếu không phải do năm đó bố cô ta nuốt mất số tiền đó của em trai mình, thì bây giờ mẹ em không chừng nở mày nở mặt biết bao, sao phải chịu cảnh sinh ly tử biệt với chồng trước chứ!”.
“Nếu người đàn ông đó không chết, thì cũng đâu có em…”.
“Mấy lời này của em nghe ra sao mà vẫn có cảm giác phải cảm tạ cái nhà họ Tưởng đó vậy? Em có ngốc quá không vậy! Chị thấy em đúng là đần mà, không đâu tự nhiên nhận cô ta là chị làm gì, mẹ em tốt bụng không nói làm gì, đến ngay cả em cũng mê muội à!”.
“Chị hai….”.
“Em khó khăn lắm mới tìm được người bạn trai tốt, lẽ nào thực sự muốn nhường không cho cô ta? Cả nhà bọn họ chẳng phải loại tốt đẹp gì, già tham tiền, trẻ cũng chỉ có tiền mới lọt được vào mắt, vì tiền việc gì cũng dám làm. Nếu em thực sự để cô ta cướp mất bạn trai, thì đừng có chạy đến trước mặt chị mà khóc lóc!”.
A Sùng len lén dò xét sắc mặt Tưởng Tốn. Hạ Xuyên nhấp một ngụm trà, khẩu vị khá tốt. Tưởng Tốn chậm rãi ăn cơm.
Phía sau lại vang lên một câu: “Cả hai mẹ con đều là loại chẳng ra gì, nói không chừng còn đều làm gái, đêm đến phục vụ cùng một người đàn ông!”.
A Sùng không ăn nữa. Hạ Xuyên cũng đặt cốc trà xuống, hai người ngước mắt nhìn Tưởng Tốn. Tay Tưởng Tốn thoáng khựng nhưng rồi lại tiếp tục và một miếng cơm. Mấy phút sau, bàn đằng sau liền thanh toán rồi rời đi, hai người phụ nữ đó từ đầu đến cuối không hề nhìn thấy người ngồi đằng sau chiếc cột. Tưởng Tốn nhìn chằm chằm vào bóng lưng bọn họ, đợi hai người ra khỏi cửa, cô mới đặt đũa xuống.
Hạ Xuyên hỏi: “Ăn no chưa?”.
Tưởng Tốn nói: “No rồi”.
Hạ Xuyên gọi phục vụ đến thanh toán, khi phục vụ bước tới Tưởng Tốn liền lên tiếng: “Gói đồ thừa lại”.
Trên bàn có sáu đĩa đồ ăn, đồ ăn còn lại trên mỗi đĩa cũng không phải là nhiều, phục vụ hỏi: “Tất cả đều gói lại sao?”.
Tưởng Tốn đáp: “Gói vào một chiếc hộp là được rồi”.
Phục vụ gói đồ ăn xong, Hạ Xuyên liền thanh toán, không ai hỏi Tưởng Tốn gói đồ ăn thừa làm gì. Ba người lên xe, vẫn ngồi vào vị trí như cũ, Hạ Xuyên ngồi hàng ghế giữa, A Sùng ngồi hàng cuối cùng. Hai bên đường có xe máy và người đi bộ qua lại, Tưởng Tốn lái rất chậm, trên xe cũng không ai nói năng gì.
Lái được một đoạn, cô liền đổi số, tăng tốc.
Phía trước xuất hiện hai bóng người.
Tưởng Tốn lại đổi số, đạp ga, chiếc xe một lần nữa tăng tốc, tiếng động cơ nghe rất nặng nề.
Bóng dáng hai người phía trước ngày càng gần.
Cô đạp hết ga.
A Sùng không nhịn được kêu lên: “Cô Tưởng, cô đừng kích động…”.
Hạ Xuyên vẫn tựa người vào ghế nói: “Câm miệng”.
A Sùng không nói gì nữa.
Chân ga bị đạp hết mức, chiếc xe lao vút về phía trước như mũi tên, tựa như đang mất lái, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai.
Phía trước có người tránh đường, có người la lên.
Hai người phía trước quay đầu lại rồi hét lên thất thanh.
Chiếc SUV màu trắng lao thẳng về phía hai người họ.
Tiếng la hét càng chói tai hơn.
Chiếc xe sắp đâm vào hai người họ, hai người tranh nhau chạy vào lề đường.
Chiếc SUV màu trắng lao theo hai người như hình với bóng.
Hai người ngã xuống đấy, kinh hãi hét lên.
Chiếc SUV màu trắng áp sát tới.
“Kíttttt…”
Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường nghe còn chói tai hơn khi nãy, chiếc xe dừng lại sát bên một người, khoảng cách chỉ còn lại khoảng hai nắm tay. Bên ngoài là tiếng la hét ầm ĩ, hai người bên trong theo quán tính xe lao về phía trước, phải bám vào ghế phía trước mới không bị ngã. Tưởng Tốn cầm hộp thức ăn thừa lên, mở ra sau đó đưa ra ngoài cửa sổ đổ xuống dưới.
“A…”.
Chị họ của Tôn Hoài Mẫn mặt mũi trắng bệch không chút huyết sắc. Trên đầu, ngực cô ta toàn là lá rau và xương, nước canh sền sệt thấm đầy vào quần áo.
Tưởng Tốn thả chiếc hộp đựng đồ ăn xuống, nhìn cô ta rồi cười lạnh:
“Xe của tôi, lần sau phanh sẽ không ăn đâu!”.
Chiếc xe nhanh chóng cuốn theo cát bụi rồi lao vút đi.
A Sùng vòng tay bám vào ghế phía trước, nghĩ lại vẫn còn rùng mình: “Ôi mẹ ơi… cô Tưởng trước đây cô là tay đua sao? Khoảng cách này mà nắm bắt được, thật mẹ nó chứ, lúc đầu lao nhanh như vậy, tôi còn tưởng cô phải đuổi cùng giết tận đấy, không ngờ đến khoảng cách gần như vậy lại phanh được!”, rồi anh ta lại phấn khích tiếp tục: “Xe này của cô có phải là đã độ rồi không? Hôm nào cho tôi lái thử phát?”.
Tưởng Tốn giữ vô lăng, chân lại đạp ga. Con đường phía trước dường như rộng mở, cảnh sắc dường như quay về cảnh tượng như trong ký ức, xung quanh là những gốc đại thụ cành lá sum suê, bên dưới là con đường đá nhấp nhô, tiếng động cơ gầm rú, thân xe khẽ nảy lên, hạ xuống và vang lên tiếng ma sát sắc lẹm chói tai, bánh xe chuyển động cực nhanh.
Bụi bay mù mịt, phủ khắp mặt đất, cô nghe thấy có người hét lên:
“Tưởng Tốn! Cô điên rồi! Mau dừng xe lại!”.
……
“Cô mau nói xem, chiếc xe này của cô có phải đã được độ không?”, A Sùng vẫn đeo bám không tha.
Vẫn là con đường này, lối đi lên núi Minh Hà, non xanh nước biếc, cây cổ thụ mọc ngút trời. Không có đường đá, không hề có bụi bặm. Tưởng Tốn cười nói: “Xe này tôi mua bảy vạn tệ”, một chiếc xe bảy vạn tệ, chỉ bị thần kinh mới bỏ tiền ra để độ lại.
A Sùng hỏi Hạ Xuyên: “Hay là tôi cũng mua xe mới kiểu như thế này!”.
Hạ Xuyên liếc nhìn gáy Tưởng Tốn rồi châm chọc: “Chiếc xe bảy mươi vạn tệ của cậu có thể lái với tốc độ của chiếc xe bảy ngàn, mua xe này về đẩy chơi à?”.
A Sùng nói: “Ở đâu có xe bảy ngàn!”.
“Xe điện”.
Trên xe im lặng như tờ.
A Sùng vịn vào ghế của Hạ Xuyên cất giọng không phục: “Cậu sỉ nhục tôi thì có khác nào tự sỉ nhục chính mình!”.
Hạ Xuyên lạnh lùng đáp: “Tôi thuê được lái xe”.
A Sùng cười nói: “Cậu thuê lái xe kiểu như cô Tưởng đây hả?”.
Nói đến cô rồi. Tưởng Tốn cười, chậm rãi giẫm từng chút từng chút vào chân ga, lên dốc, cua gấp, chiếc xe lao vút trên con đường núi quanh co chật hẹp, khung cảnh hai bên đường như biến thành thuốc nhuộm màu lục ngọc vẩy lên giấy Tuyên Thành, người ngồi phía sau có cảm giác như mất đi trọng lực. A Sùng kéo thắt dây an toàn rồi kêu lên: “Cô Tưởng, cô lái chậm chút đi! Á, cẩn thận có xe!”.
Chiếc xe cứ lao về phía trước như thế, khoảng cách rút ngắn, trong nháy mắt cứ thế sượt qua nhau rồi đi, A Sùng thở ra một hơi nặng nề.
Tốc độ xe vẫn nhanh như cũ.
Tưởng Tốn hỏi: “Anh muốn thuê lái xe như tôi sao? A Trùng?”.
A Sùng còn chưa kịp trả lời, Hạ Xuyên đã đè chiếc ghế bên dưới cười nói: “Tài xế như cô là như thế nào?”.
Tưởng Tốn nhớ đến dáng vẻ khi nãy của anh.
Anh điềm nhiên thờ ơ, lúc nhìn cô như cười như không. Lúc anh ăn cơm, uống trà khuôn mặt không chút biểu cảm, không tò mò, không ngờ vực cũng không chế nhạo. Anh sớm đã ngồi ở chỗ đó, sớm đã nghe được đoạn đối thoại giữa hai người kia, có lẽ anh còn nghe được nhiều hơn thế nữa, mà còn nghe rất vui vẻ, thậm chí mong đợi cô xuất hiện sớm một chút, chờ mong cô sẽ phản ứng gì đó, giống như ngày hôm ấy lúc anh ngồi trên xe còn cô đứng bên ngoài xe. Anh cố ý dùng chai nước chạm vào ngực cô, đó là sự trả đũa đầy ác ý, là cách anh xả cục tức vì cô đã lừa bọn họ lên xe, anh muốn nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô.
Hạ Xuyên nói: “Câm rồi sao?”.
Tưởng Tốn cười, đạp hết chân ga, tay trái đưa lên hạ cửa xe xuống, “Tôi là như thế này đây… Phấn khích không?”.
Cảnh vật xung quanh nhanh chóng lao vút qua, chiếc xe nghiêng sang mé bên phải, núi rừng đang gầm gừ gào thét, bầu bạn với tiếng gió rít gào. Gió từ bên ngoài cửa sổ vọt vào, tựa như những cánh chim quất thẳng vào mặt khiến gò má lõm cả vào. A Sùng nhìn sang bên phải hét lên: “Ông trời ơi…”, gió lạnh ùa vào, ngay cả tiếng nói chuyện cũng trở lên mơ hồ không rõ.
Hạ Xuyên bị gió quất vào mặt đến mức phải híp mắt lại, chiếc áo khoác dáng ôm cũng bị thổi phồng lên, bên tai vang vọng câu nói đậm ý cười “Phấn khích không?”. Qua gương chiếu hậu anh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười thoải mái của Tưởng Tốn. Chiếc xe lao nhanh về phía trước như gió giật chớp nháy, cô thậm chí còn không cần nhìn đường, không cần suy xét, tay và chân cô tự có ý thức của chúng, dễ dàng điều khiển được vô lăng và chân ga, nếu núi cao thêm, có lẽ cô còn lái thẳng luôn lên trời. Hạ Xuyên sáp về phía trước, tay trái chống vào lưng ghế, người sượt qua cô, tay phải nắm lấy vô lăng. Trên chiếc vô lăng tròn màu đen có ba bàn tay, hai bàn tay nhỏ nhắn trắng ngọc, bàn tay còn lại vừa to lớn vừa ngăm đen.
Hạ Xuyên đón gió, mắt híp lại, đè thấp giọng xuống cười nói: “Làm cho đàn ông hưng phấn chưa chắc đã là chuyện tốt đẹp gì đâu”.
Tưởng Tốn dùng sức đánh tay lái, vô lăng chỉ hơi nhúc nhích một chút giống như đã mọc rễ vậy, không cách nào xê dịch nổi. Phía trước là đoạn đường khúc khuỷu, quanh co, nhưng chiếc xe vẫn đang chạy theo một đường thẳng tắp.
Hạ Xuyên khống chế vô lăng.
Tưởng Tốn nói: “Buông tay!”.
Hạ Xuyên không hề động đậy.
Tưởng Tốn nắm chắc vô lăng, đạp mạnh chân phanh, giẫm côn rồi đổi số, “Buông ra!”, cô lại nói lần nữa.
“Kítttt…”
Hạ Xuyên kiên quyết nắm chặt, nhìn chiếc xe dần dần chệch khỏi làn đường, anh hỏi: “Phấn khích không?”.
Lồng ngực Tưởng Tốn khẽ phập phồng, trái tim nhảy lên thình thịch, sức gió nhỏ bớt, chiếc xe nghiêng đi rồi dừng lại không rơi xuống vực, vừa hay kẹt lại ở rìa đường.
Phía trước là một rừng trúc.
Tưởng Tốn nới lỏng vô lăng, trong lòng thầm nghĩ đâu chỉ là hưng phấn, sắp…
Hạ Xuyên cũng buông vô lăng ra, nhưng ngón trỏ vẫn móc trên đó khẽ động đậy rồi thấp giọng nói: “Tôi sắp lên đỉnh rồi…”.
Tưởng Tốn hít một hơi rồi nhả ra từng chữ từng chữ một:
“Ông - nội - nhà - anh!”.
A Sùng ngồi hàng ghế sau, mặt mũi trắng bệch, trong lòng không ngừng gào thét: Đúng là hai kẻ thần kinh!
Lúc Tưởng Tốn quay lại khách sạn Lệ Nhân, trời đã sâm sẩm tối.
Cô về phòng, vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi thấp giọng chửi mắng: “Đồ thần kinh!”, cô có thể lái hết tốc lực, tận hưởng tốc độ nhanh nhất, lao đi trên con đường gian nguy nhất, nhưng trước nay cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày vô lăng của mình lại bị kẻ khác điều khiển, mà tốc độ lại được nắm bắt bởi đôi chân cô.
Đây gọi là có phúc cùng hưởng mà có họa thì cùng chịu.
Tưởng Tốn cởi quần áo, đứng dưới vòi hoa sen. Hơi nước bốc lên nghi ngút, mái tóc cô ướt đẫm, cả cơ thể cũng ướt theo, dòng nước men theo gò má chảy xuống. Tưởng Tốn nhắm nghiền mắt lại, thân trên chợt ấm nóng rồi nổi da gà. Cô xối nước khoảng bảy, tám phút rồi tắt vòi sen, lau khô nước trên người sau đó khỏa thân bước ra khỏi phòng tắm. Nước trên tóc vẫn đang nhỏ giọt, cô bước đến trước tủ quần áo lấy bộ đồ ngủ ra, lúc ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy chính mình trong gương.
Từng giọt nước đọng lại dưới đuôi tóc như những hạt trân châu từ từ nhỏ xuống, chảy dọc theo xương quai xanh, qua ngực rồi luồn vào khe rãnh mê người đó, chảy xuống bụng dưới từng chút một.
Phấn khích không…
Tôi sắp lên đỉnh rồi…
“Cốc cốc…”
Có người gõ cửa.
Tưởng Tốn nhìn lại bản thân trong gương một lần nữa, mái tóc dài ẩm ướt, ánh mắt mông lung mơ hồ. Cô mặc quần lót vào rồi cất giọng hỏi: “Ai?”
“Là tôi, Tôn Nhu”, là người chị họ khác của Tôn Hoài Mẫn.
Tưởng Tốn mặc thêm áo ngực, soi gương nhìn lại mình: “Có việc gì?”.
“Có thể vào trong nói chuyện không?”..
Cô khoác thêm áo ngủ, cài cúc rồi hỏi: “Chuyện gì?”.
“Tôi biết chuyện sáng nay rồi…”.
Tưởng Tốn khom lưng mặc thêm quần ngủ, cổ áo rũ xuống, cảnh xuân phơi phới trước ngực hiện lên rõ ràng trong gương. Tưởng Tốn mặc đồ xong liền đi mở cửa. Tôn Hoài Mẫn đang cúi đầu đứng đó, Tôn Nhu kéo cô ta đi vào: “Tưởng Tốn, chuyện sáng nay tôi biết rồi”.
Tưởng Tốn nhìn cô ta không nói gì.
Tôn Nhu tiếp tục: “Viên Viên khóc từ lúc về đến giờ, lát nữa tôi sẽ đưa nó về nhà trước, ba anh em kia của tôi cũng đi cùng. Chuyện lúc sáng, tôi thay mặt nó xin lỗi cô”.
Tưởng Tốn nói: “Không cần, cô ta không được dễ ăn như thế đâu”.
Tôn Nhu gật đầu: “Nói tóm lại do hai đứa chúng nó gây chuyện, trong lòng tôi hiểu rõ. Hai nhà chúng ta mặc dù không phải thân thích gì, nhưng
ở cái nơi nhỏ bé này, không đụng mặt nhau chỗ này thì cũng sẽ đụng chỗ khác, tôi vẫn hy vọng chũng ta có thể làm bạn bè, cho dù có không làm nổi bạn bè thì cũng đừng trở thành kẻ thù, được không?”.
Ấn tượng của Tưởng Tốn với Tôn Nhu không tệ, cô cười nói: “Cô ta là cô ta, mà cô là cô”.
Tôn Nhu kéo Tôn Hoài Mẫn lên phía trước nói: “Xin lỗi!”.
Tôn Hoài Mẫn khẽ nhăn mặt.
“Em bao nhiêu tuổi rồi? Xin lỗi mau!”.
Tôn Hoài Mẫn nhìn Tưởng Tốn rồi lí nhí nói: “Chị, em xin lỗi…”.
Tưởng Tốn nửa cười nửa không, một lúc lâu sau mới “ừ” một tiếng.

Tôn Nhu thở phào một tiếng: “Vậy chúng tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, tạm biệt”.
Tưởng Tốn gọi giật hai người họ lại: “Đợi đã…”, cô chỉ chỉ vào Tôn Hoài Mẫn hỏi, “Nó không đi sao?”, cô chú ý đến lời nói của Tôn Nhu, lúc nãy cô ta nói sẽ đưa Viên Viên và mấy người anh em về nhà.
Tôn Như có chút bối rối: “Ừm, nó tạm thời không đi”.
Tưởng Tốn hiểu ra, Từ Kính Tùng chưa định rời đi, Tôn Hoài Mẫn đương nhiên cũng sẽ không đi rồi. Tiễn hai người họ đi, cánh cửa phòng nặng nề khép lại, Tưởng Tốn nằm vật ra giường, trằn trọc mãi không ngủ được, không biết phải qua bao lâu, cô nhận được một mẩu tin nhắn.
Là A Sùng, anh ta thông báo cho cô trưa mai đi đón hai người họ. Tưởng Tốn ném di động sang một bên, má áp vào đầu giường, tầm
mắt cô lại xuất hiện điếu thuốc đó. Đầu lọc màu vàng, bên trên in số 1916. Tưởng Tốn giơ tay ra, thò vào hộc tủ đầu giường, ngón tay chạm vào điếu thuốc sau đó yên lặng bất động.
Một lát sau cô thu tay về, nằm thẳng người ra giường rồi cuộn mình trong chăn.
Tại biệt thự, lửa trong lò sưởi cháy bập bùng. A Sùng lười nhác nằm trên sô pha, vừa hút thuốc vừa hỏi: “Ngay cả cơm tối cũng không ăn sao?”.
Hạ Xuyên mặc áo choàng ngủ, mấy giọt nước đọng trên cổ vẫn chưa khô. Anh lấy một lon bia và túi mã thầy trong tủ lạnh nói: “Vừa ăn trưa xong, bây giờ đã đói rồi?”.
“Bây giờ không đói, lát nữa sẽ đói mà”.
“Vẫn muốn ngồi xe hả?”.
A Sùng búng búng tàn thuốc, tay khẽ run lên nói: “Cô ta đúng là biến thái”.
Hạ Xuyên bật cười thành tiếng: “Thế hả?”.
“Cô ta đúng là kẻ điên, có ai giống như cô ta không, ngay đến mạng cũng không cần! Cô ta thực sự muốn đâm chết hai người kia thì chẳng sao, nhưng sau đó lúc lái đến đoạn đường đèo núi ấy, tôi còn chưa muốn chết!”.
Hạ Xuyên uống một ngụm bia rồi nói: “Không chết nổi đâu”.
“Sao mà không chết được chứ!”.
“Kỹ thuật lái của cô ấy rất khá”.
A Sùng nói: “Ngày đầu tiên quen cô ấy tôi đã từng khen rồi, cái đấy tôi biết”.
Hạ Xuyên lườm anh ta: “Bây giờ là tôi khen”.
A Sùng: “…”.
Một lát sau Hạ Xuyên lại hỏi: “Muốn tập lái xe không?”.
“Tập lái xe gì?”.
“Không phải muốn mua kiểu xe giống cô ấy sao?”.
A Sùng đáp: “Tôi có điên đâu mà còn muốn mua kiểu xe đấy, bây giờ tôi hình như bị ám ảnh tâm lý với cái xe đó rồi!”.
“Ngày mai cậu không ngồi xe đấy nữa?”.
A Sùng chần chừ một lát rồi nói: “Tôi nhắm mắt ngồi”.
Hạ Xuyên bật cười, cầm bia và túi mã thầy lên lầu. Anh ngồi trên ban công uống bia, ngắm nhìn núi rừng, tầng mây mù sương trắng mỏng tang như có như không che phủ đỉnh núi. Một nóc nhà đột nhiên lọt vào tầm mắt anh. Mái nhà màu xám đen, nằm ở phía Tây Nam, ẩn mình giữa rừng cây xanh ngắt, chỉ có một góc nho nhỏ.
Là khách sạn Lệ Nhân.
Dường như anh ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt được gió thổi đến. Lúc cửa sổ xe hạ xuống, anh ngửi thấy mùi dầu gội đầu, nhạt đến mức khiến người ta dễ dàng bỏ qua. Anh sáp lại, nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy vô lăng, mười ngón tay buông lỏng, anh cũng bám vào vô lăng, cách đôi bàn tay kia chỉ một cen-ti-mét.
Gió như nổi cơn điên cuồng.
Hạ Xuyên lại uống thêm hớp bia, yết hầu chuyển động lên xuống, uống xong anh liền cầm một củ mã thầy bỏ vào miệng, nhai nhỏ rồi chậm rãi nuốt xuống.


Bình luận