Chương 1: Nhàn đợi hoa nở

icon
icon
icon

Tôi đã từng nghe một câu chuyện như thế này, “Kiếp trước, sau khi chết đi, thi thể tôi bị đem vứt ngoài đường phố. Người qua người lại tấp nập trên đường, có người kiêng kỵ, khi bước qua xác tôi đã lấy tay che mặt, nhắm mắt vờ như không nhìn thấy; có người lại đứng từ rất xa, liếc mắt về phía tôi, khẽ lắc đầu chép miệng ra điều thương cảm; có người không cầm lòng được, lấy một manh áo đắp lên thân xác tôi. Em đã bước tới, đưa tôi đi an táng”.
Mạt Mạt nhất định là người mà kiếp trước đã đem tôi đi an táng. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, dường như chút trí nhớ còn sót lại của kiếp trước đang thúc giục tôi. Tôi và Uyển Nghi đã từng yêu nhau. Uyển Nghi quả là một cô gái tốt. Cô ấy hấp dẫn tôi một cách bất ngờ. Tôi đã nghĩ rằng Uyển Nghi chính là người bạn đời mà tôi tìm kiếm. Nhưng cuối cùng, tôi và cô ấy, gặp nhau rồi lại chia ly. Gần nhau rồi lại chia xa. Cũng có thể, Uyển Nghi chỉ là người qua đường kiếp trước đã khẽ liếc mắt về phía tôi, hoặc cũng có thể, cô ấy chỉ là một người tốt kiếp trước đã đắp cho tôi manh áo. Cuối cùng thì nợ nhẹ tình mỏng.
Thế là, kiếp này, tôi và Uyển Nghi cũng có một khoảng thời gian yêu nhau sâu đậm, coi như phúng viếng tấm chân tình mà kiếp trước cô ấy đã dành cho tôi. Như vậy là đủ rồi.
Tôi không mê tín, nhưng tôi lại rất tin vào duyên phận, tin vào kiếp trước.
Giờ đây, bị Mạt Mạt giày vò, bị tổn thương, đón nhận tình cảm của cô ấy, trả món nợ cho cô ấy, tôi đều không oán, không hận, nhất quyết không chịu từ bỏ, âm thầm chờ đợi, suốt đời mang theo… Chỉ bởi vì, kiếp trước, cô ấy đã chôn tôi.
Cũng có thể, kiếp này, tôi không phải là người chồng trọn đời của Mạt Mạt, tuy nhiên, sợi dây tình cảm chắc chắn còn vấn vương lâu dài. Đó là điều mà tôi đã nợ cô ấy, món nợ bắt đầu từ kiếp trước. Kiếp trước, em đã chôn tôi. Vậy nên, đời này kiếp này, dù tôi phải chịu bao đau khổ giày vò, tôi vẫn nhất quyết chỉ yêu em.
Tình yêu đó, như một loại vũ khí sắc bén trong lồng ngực tôi, đã bị niêm phong mang dòng chữ “cam tâm tình nguyện”, không thể chạm tới cũng không thể nhổ bỏ đi được. Cho dù bao nhiêu năm sau, cho dù trải qua bao bãi bể nương dâu, cô ấy vẫn có thể thao túng được tình cảm của tôi một cách dễ dàng.

Mưa hay nắng là do em định, tròn hay méo cũng do em quyết.
Nhưng dù vậy, tôi cũng không than vãn nhiều, vẫn một lòng một dạ trân trọng mỗi lần gặp gỡ giữa tôi và em.
Tôi chỉ muốn được báo đáp tấm chân tình của em khi đã an táng tôi dưới tấc đất nâu vàng của kiếp trước.
Quá trình theo đuổi Mạt Mạt quả là vô cùng vất vả, nhưng cuối cùng, chúng tôi đã được ở bên nhau. Tôi cứ ngỡ, mình luôn được các đấng thần linh che chở, nhưng lại không ngờ, sau nửa năm vui vẻ bên nhau, Mạt Mạt lại âm thầm biến mất.
Cô ấy đã dứt khoát ra đi. Trong nhà, những đồ đạc có liên quan đến cô ấy đều được mang đi hết. Điều đó khiến cho tôi, trong một buổi sáng, sau khi tỉnh giấc, cứ ngỡ như mọi chuyện đã qua với Mạt Mạt chỉ là một giấc mơ.
Mới đêm qua thôi, khi hai cơ thể đang hòa quyện với nhau, cô ấy còn bá chặt lấy cổ tôi, đôi môi quyến rũ kia còn để lại trên khắp người tôi những nụ hôn cháy bỏng. Lúc cao trào, cô ấy còn hét gọi tên tôi, “Công Trị Hi! Công Trị Hi… Xin lỗi… Em xin lỗi!”. Tôi cứ nghĩ, đó chỉ là những lời nói vô thức, chứ không hề nghĩ rằng, cô ấy đã sớm ngầm báo hiệu cho tôi về sự ra đi.
Buổi chiều ngày thứ ba sau ngày Mạt Mạt bỏ đi, khi đang mơ mơ màng màng ngồi trong lớp nghe giáo sư giảng bài, tôi bỗng nhận được tin nhắn của cô ấy. Tin nhắn chỉ vẻn vẹn có hai từ - Chia tay.
Mạt Mạt tìm tôi để chia tay, cách chia tay này hoàn toàn phù hợp với tính cách của cô ấy, vô cùng đơn giản, dứt khoát.
Tiếp sau đó, ruột gan tôi bắt đầu cồn cào, tôi như đang ngồi trên đống lửa, mắt nhìn lên phía vị giáo sư đang say sưa giảng bài tới độ nước bọt bắn tứ tung kia mà lo lắng muôn phần. Tôi vừa lén gọi điện thoại cho Mạt Mạt vừa nghĩ xem làm thế nào để ứng phó, làm thế nào để cứu vãn được tình hình.
Bởi vì, một ngày trước khi Mạt Mạt bỏ đi, tôi đã lén gặp lại bạn gái cũ Uyển Nghi. Tôi vốn vẫn nghĩ rằng, mọi chuyện đã diễn ra một cách hoàn hảo, tối về chỉ cần nói dối vài câu là xong.
Nhưng, hay là cô ấy đã phát hiện ra bí mật ấy? Cô ấy không khóc, không làm ầm ĩ lên cũng không đưa ra bất cứ yêu cầu gì, không hỏi bất kỳ nguyên nhân gì, điềm tĩnh ném cho tôi một quả bom - Chia tay.
Tôi bồn chồn ngồi chờ đến giờ tan học, trong khoảng thời gian ấy, tôi đã gọi điện thoại cho Mạt Mạt không biết bao nhiêu lần, chỉ biết rằng số lần ấy nhiều đến nỗi chiếc điện thoại trong tay tôi nóng ran cả lên, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là cô ấy tắt máy. Sau khi tan học, bạn bè đứa nào đứa nấy vui mừng hồ hởi, tựa như ở nhà mỗi người đều có một người vợ hiền và một bữa cơm ngon lành đang chờ đợi vậy. So sánh với bản thân mình, tôi lại thấy vô cùng bực bội, lo lắng.
Bước đi trên con phố lúc chạng vạng tối, những cơn gió cuối tháng Chín đã mang theo chút se se lạnh của mùa thu.

Một cặp tình nhân đi ngang qua, hai người đang tựa vào nhau, người con trai dùng áo khoác ngoài ủ ấm cho bạn gái, cô gái khẽ nép vào ngực bạn trai, xấu hổ thì thầm điều gì đó… Tôi nhìn lại mình, lẻ loi, bơ vơ, khốn khổ, chỉ có một chiếc áo phông cộc tay mỏng manh làm bạn. Nghĩ lại quãng thời gian trước đây, khi Mạt Mạt còn ở bên cạnh tôi, cô ấy nhất định sẽ chuẩn bị quần áo để tôi mang theo mỗi khi chuyển mùa, để đề phòng bị cảm lạnh. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt, nỗi nhớ và sự day dứt đối với Mạt Mạt khiến tôi không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ tới người con gái khác nữa.
Tôi thực sự không thể hiểu nổi, sống chung với nhau đã nửa năm, tình cảm gắn bó như vậy. Hơn nữa, chúng tôi đã rất khó khăn để đến được với nhau, sao cô ấy có thể nói đi là đi như vậy! Cũng không cho tôi một cơ hội giải thích. Thế giới rộng lớn như vậy, tôi biết đi đâu để tìm cô ấy bây giờ! Càng nghĩ tôi càng cảm thấy đau lòng.
Tôi lại gọi điện cho cậu bạn thân Đại T. Giờ này, Đại T đang làm việc ở quán bar. Điện thoại vừa được kết nối, tôi đã nghe thấy mớ âm thanh hỗn tạp, chát chúa nơi quán rượu cùng giọng nói như quát rất đặc trưng của Đại T: “Người anh em, có chuyện gì vậy?”.
“Tôi không tìm thấy Mạt Mạt!” Tôi tuyệt vọng nói, nhất thời chẳng nghĩ ra được câu gì để giải thích.
“Vợ của cậu đi mất tại sao lại gọi điện thoại cho tôi? Không phải là cậu đang nghi ngờ người anh em này cho cậu mọc sừng đấy chứ? Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, thái độ của tôi đối với phụ nữ như thế nào, cậu còn không biết hay sao? Đám phụ nữ lẳng lơ ở đây đã đày đọa tôi thành lãnh cảm mất rồi! Thôi nhé, tôi cúp máy đây, cậu tự nghĩ cách đi tìm đi, tôi còn đang bận!”
Tín hiệu điện thoại đã bị cắt ngang.
Cũng không buồn cho tôi cơ hội nói lại vài câu. Tôi làu bàu nguyền rủa, rồi lại thẫn thờ nhìn vào dòng người đang tấp nập qua lại.
Tôi không muốn về nhà. Về căn nhà trống trải nhưng lại đầy ắp mùi hương của Mạt Mạt sẽ khiến tôi cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Tôi đang do dự không biết có nên đến quán bar nơi Đại T làm việc để giết thời gian hay không thì Đại T gọi điện thoại tới.
“Tìm thấy người chưa? Ở cửa hàng hoa cũng không có à?”
Tôi kích động tới độ vỗ đét một cái thật mạnh vào đùi, đúng rồi, sao tôi lại không nghĩ ra việc đến cửa hàng hoa tìm Mạt Mạt cơ chứ! Cô ấy vốn chẳng có bè bạn nào cả, ngoài cửa hàng hoa nhỏ ở phía nam thành phố ra, cô ấy còn có thể đi đâu được nữa?
Tôi giơ tay chặn một chiếc taxi lại rồi ra hiệu đi về phía cửa hàng hoa ở phía nam thành phố. Trên đường đi, cái miệng trên khuôn mặt tiều tụy của tôi luôn luôn giục người tài xế, “Bác ơi, nhanh lên chút nữa đi! Nhanh thêm chút nữa đi ạ!”.
Người tài xế xem chừng đoán rằng tôi đang gặp một chuyện rất quan trọng có liên quan tới sinh mạng, ví dụ vợ sinh con chẳng hạn, nên chẳng nói chẳng rằng, liên tục nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn.
Dòng máu nóng hổi đang cuồn cuộn chảy trong lồng ngực của tôi trở nên lạnh cóng và đông cứng lại khi tôi vừa xuống xe, nhìn thấy cánh cửa của cửa hàng hoa đang đóng im lìm.
Mạt Mạt cũng không có ở cửa hàng hoa…
Tôi như một người lính bại trận, ủ rũ ngồi bệt xuống trước cửa hàng hoa có treo tấm biển mang dòng chữ “Nhàn đợi hoa nở”, mặc kệ những ánh mắt hiếu kỳ của đám người trên đường kia.
Trong cửa hàng dường như có đóa quế đan nào đó đang nở, hương thơm ngọt ngào khẽ lách qua khe cửa, tỏa ra không gian bên ngoài. Mạt Mạt đã từng nói, mùi hương của hoa quế đan luôn khiến người ta có cảm giác thoải mái, thư thái.
Giờ đây, khi được đắm mình trong mùi hương của những bông hoa do chính tay Mạt Mạt chăm sóc, nhớ lại vẻ nghiêm túc của Mạt Mạt tối qua khi nói lời chia tay, tôi lại càng cảm thấy u ám vạn phần.
Mạt Mạt không có trình độ học vấn cao như tôi, thu nhập cũng chẳng đáng kể. Mạt Mạt là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ. Trong cái thành phố ồn ào náo nhiệt này, thứ mà cô ấy có được chỉ là một cửa hàng hoa nhỏ bé. Vì vậy, tôi không hiểu nổi, tại sao Mạt Mạt lại rời xa tôi, mà khi rời xa tôi rồi, cô ấy có thể đi đâu được nữa?
Chênh chếch bên phía đối diện có một cô gái mặc áo len màu xanh nhạt đang đi tới, đôi giày cao gót gõ nhịp đều đặn xuống mặt đường, dáng người mỏng manh kia dường như đang run rẩy trong làn gió thu.
Là Mạt Mạt!
“Vợ ơi! Em đi đâu vậy! Anh đã đi tìm em khắp nơi…” Tôi vô cùng sung sướng, lao về phía trước rồi hét toáng lên.
Cô gái lạ mặt đó bị hành động sỗ sàng của tôi làm cho sợ hãi, co rúm người lại. Tôi nhìn kỹ, hóa ra đã nhận nhầm người, tôi vội vàng ngượng ngùng nói lời xin lỗi.
Cô gái đưa tay vỗ vỗ vào lồng ngực, miệng lẩm bẩm câu gì đó đại loại như “Làm người ta sợ hết hồn”, rồi sau đó rảo bước, biến mất trong màn đêm yên tĩnh.
Tôi đã từng nghĩ, Mạt Mạt quả là may mắn khi yêu tôi. Cô ấy chắc chắn sẽ không thể tìm được người đàn ông nào tốt hơn tôi.
Ngay từ đầu, tôi đã không ngừng thề non hẹn biển với Mạt Mạt, thậm chí chúng tôi đã thống nhất với nhau, đợi sau khi tôi học xong nghiên cứu sinh sẽ làm đám cưới. Tôi không thể ngờ rằng, cô ấy lại rời bỏ tôi đúng vào lúc này.
Một ý nghĩ bỗng hiện lên trong đầu tôi, “Tôi và cô ấy sẽ thật sự chia tay nhau ư?” Suy nghĩ đó quả là rất viển vông, xa rời thực tế. Tuy nhiên, chỉ nghĩ vậy thôi cũng đủ khiến toàn thân tôi lạnh toát vì lo sợ.
Chỉ đến khi, cô gái ăn mặc giống Mạt Mạt kia xuất hiện, tôi mới ý thức được, tôi đã quan tâm đến cô ấy tới mức nào.
Tôi lặng lẽ nhìn tấm biển có bốn chữ “Nhàn đợi hoa nở” được bao phủ bởi rất nhiều hoa lan. Tôi nhếch nhác và ủ rũ đứng một mình nơi đầu phố trong tiết trời đầu thu.
Cửa hàng bên cạnh phát ra một giai điệu blues jazz nào đó mà tôi không biết tên. Nếu như một người đang có tâm sự mà nghe được giai điệu đó, nỗi buồn của người đó bỗng dưng được kéo đi một cách vô cùng chậm rãi và xa vời.
Nhàn đợi hoa nở, hoa của Mạt Mạt, cửa hàng của Mạt Mạt, lần gặp gỡ đầu tiên với Mạt Mạt, cả sự dịu dàng và vẻ yêu kiều đến kinh ngạc mà cô ấy đem đến cho tôi trong cái ngày hè ấy…
Ký ức bỗng trào dâng như sóng nước, nhấn chìm mọi dòng suy nghĩ…
Nghĩ lại, từ lần đầu tiên tôi gặp gỡ với Mạt Mạt đến nay cũng được hai năm rồi.

Bình luận