Mùa Tuyết Rơi - Chương 5

icon
icon
icon

Đại Hải nói: “Đường Tử Kỳ, tôi có trêu chọc chị sao? Chớp mắt đã trở mặt!”.

Tôi chỉ vô tình trút giận lên người Đại Hải, vì thế vội vàng chuyển chủ đề: “Tối nay tôi tụ tập ăn uống với đám bạn cũ, cậu có muốn tham gia không?”.

Đại Hải lập tức bị thu hút, vội trả lời rằng muốn tham gia.

Trong số tám người chúng tôi ở trong ký túc thì có đến sáu người ở lại thành phố B, tối nay đều tụ tập đông đủ. Lúc tôi cùng Đại Hải bước vào, tất cả đều ồ lên kinh ngạc. Úc Nhi khơi mào trước tiên: “Con chồng trước của cậu đấy à?”.

Tôi không nhịn được, cười to: “Mình đâu dám có đứa con chồng lớn thế này chứ”.

Không để tôi kịp giới thiệu, Đại Hải đã theo bản năng thể hiện sở trường khi đứng trước phụ nữ. Cậu ta trịnh trọng nói với họ: “Tôi là anh em của Tử Kỳ, tất nhiên hôm nay mọi người cũng có thể xem tôi như là chị em. Tử Kỳ nhà tôi lúc ở ký túc đã được mọi người chiếu cố, hôm nay đưa tôi tới đây, một là để cho tôi mở mắt, hai là làm tiểu nhị phục vụ các vị, xin cứ tùy ý sai bảo”.

Nghe những lời này, các chị em đều tươi cười hớn hở, lập tức hòa nhập thành một khối với cậu ta, xem ra còn thân thiết hơn cả với tôi.

Tôi rút một điếu thuốc, châm lửa. Điền Hoa cười, bảo:

“Trông cậu châm thuốc lại nhớ đến hồi trước, khi gặp một người bạn cùng trường. Cô ta hỏi mình rằng có phải Đường Tử Kỳ ở phòng các bạn bận rộn đến nỗi có lúc lú lẫn rồi không, giờ tự học buổi tối nào xong tôi cũng đều thấy cô ấy một mình đứng rất lâu ở cuối hành lang hút thuốc. Đến nỗi hôm nào không thấy cô ấy hút thuốc ở đấy là lại cảm thấy hành lang thiếu đi một thứ gì đó”.

Đại Hải tò mò xen vào: “Đường Tử Kỳ, hóa ra chị cũng có những lúc sầu muộn?”.

Tôi cốc đầu cậu ta, nói một cách không mấy thiện cảm: 

“Cũng chỉ vì các bà chị ở trước mặt cậu đây không chịu nổi mùi thuốc, bắt tôi phải ra ngoài hút nên mới sinh ra hiểu lầm như vậy!”.

Đại Hải cười ha hả: “Để tôi nói nhé, chị suốt ngày vui vẻ hớn hở như vậy mà cũng biết thế nào là đau lòng à? Mọi người biết không? Chị ấy lòng dạ sắt đá đến nỗi có người khổ sở theo đuổi suốt ba năm mà vẫn không chút
rung động”.

Lưu Kinh thản nhiên như không giáo huấn cậu ta: Tiểu tử, cậu làm sao biết được người năm xưa theo đuổi cô ấy...”, rồi vội bỏ dở câu nói khi thấy tôi trừng mắt nhìn.

Đại Hải nghi ngờ: “Theo tôi được biết thì Đường Tử Kỳ vẫn chưa từng yêu ai. Tử Kỳ, chị nói rõ ràng ra ngay đi”. Tôi vừa cười vừa nói: “Được, tôi nói thật, điều Lưu Kinh đang định nói là năm đó, Đường Tử Kỳ khiến thiên hạ điên đảo, rất nhiều đàn ông quỳ rạp dưới chân nhưng cô ấy lại không suy nghĩ thấu đáo, bây giờ đang hối hận vì đã lãng phí cuộc đời sinh viên tươi đẹp, phí hoài cả những năm tháng thanh xuân, như vậy có thể trở về mà báo cáo kết quả được rồi chứ?”.

Đại Hải cười ha hả: “Đó chính là điều Ninh Thanh muốn làm sáng tỏ. Trong lòng chị phải chăng đã có một người? Điều đó khiến anh ấy luôn cảm thấy mình không thể chen vào được”.

Cái tên Ninh Thanh mà Đại Hải vừa nói ra lập tức thu hút đám con gái, họ liền vây lấy cậu ta để mà hỏi.

Úc Nhi lẳng lặng kéo tôi ra một bên, hỏi: “Tử Kỳ, sao cậu không cân nhắc cái anh chàng Ninh Thanh kia xem thế nào? Cũng đã hai bảy tuổi rồi đấy. Còn nếu thật sự không quên được Triển Vân Dịch thì hãy đi tìm anh ta đi”.

Nghe người khác nhắc đến cái tên này, trong lòng tôi không khỏi hoảng hốt: “Úc Nhi, cậu không được cho anh ấy biết mình đang ở đây đâu đấy”.

Úc Nhi thở dài, bảo: “Cậu trốn anh ta kỹ thế, mình không nói đâu”. Cô bạn định nói nữa nhưng lại thôi, hình như là muốn cho tôi biết điều gì nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Tôi không khỏi tò mò, nhưng Úc Nhi không nói thêm gì cả.

Ăn uống xong, trên đường về khách sạn tôi lặng yên không nói lời nào. Lúc vào đến cửa, Đại Hải đột nhiên bảo:

“Tử Kỳ, từ khi đến thành phố B, à không, ngay từ trước khi đến đây, tôi đã thấy chị có vẻ không thoải mái. Chúng ta làm cho nhanh rồi về sớm nhé”.

Tôi ngẩn người hồi lâu. Còn hai, ba ngày nữa là hoàn thành phim quảng cáo, xong cái liền có thể về rồi. Mong rằng không có chuyện bất ngờ nào xảy ra.

Lòng lại tự hỏi, không biết mình muốn có chuyện bất ngờ xảy ra hay không? Nghĩ mãi mà không sao trả lời nổi. Thôi được, ra đi đã bốn năm rồi, bây giờ dù có hay không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng không có ảnh hưởng mấy phải không? Tôi thả lỏng tâm trạng.

Chụp nốt cảnh trong con ngõ là kết thúc công việc được rồi. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi bước vào ngõ nhỏ ở thành phố B. Ở thành phố này, những người lắm tiền nhiều của sống trong biệt thự không có gì lạ, còn nếu sống ở những khu tứ hợp viện trong ngõ hẻm, thân phận không phú thì cũng quý. Chưa cần nói đến việc tìm được sự yên tĩnh giữa chốn ồn ào, chỉ riêng không gian tĩnh lặng và phong cách cổ xưa ở đây cũng đã đáng giá nghìn vàng rồi.

Con ngõ phía trước mới được tôn tạo, men theo bức tường cao bằng gạch xanh, thấp thoáng thấy hiện ra những chiếc cổng sơn đỏ. Những chiếc trống và những con sư tử bằng đá đứng trong ô cửa hẹp, cổng chính đóng chặt, không cần bước vào cũng biết rằng phía sau bức tường làm bình phong nhất định phải là dãy hành lang và giếng trời. Cây trồng trong sân mọc vươn ra tận tường bao, có tiếng chim sẻ đang hót ríu rít. Khắp ngõ lan tỏa một bầu không khí yên lành.


















Bình luận