Mở đầu: Thứ Bảy ngày 24 tháng 7 năm 2010

icon
icon
icon

Tôi sắp sửa bị sát hại vì một gia đình tên là nhà Gilpatrick.
Họ có bốn người: bà mẹ, ông bố, cậu con trai và cô con gái. Elise, Donal, Riordan và Tilly. Kit nói cho tôi tên của họ, cứ như kiểu tôi muốn bỏ qua mọi lễ nghi ban đầu để làm thân với họ vậy, trong khi tôi chỉ muốn la hét thất thanh và chạy khỏi căn phòng. Riordan bảy tuổi, anh nói. Tilly lên năm.
Im đi, tôi muốn gào vào mặt anh như vậy, nhưng tôi sợ hãi đến mức chẳng thể mở miệng nổi. Như thể có ai khóa chặt miệng tôi lại. Không một từ nào có thể thoát ra, không bao giờ.
Vậy đấy. Đây là nơi, là lúc, là lý do và cách tôi sẽ chết. Ít nhất tôi cũng biết được lý do, cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu.
Kit cũng hoảng loạn như tôi. Còn hơn cả tôi ấy chứ. Đó là lý do anh cứ liến thoắng liên hồi. Vì anh biết, giống như tất cả những ai đang nín thở chờ đợi trong kinh hoàng đều biết rõ, rằng khi sự câm lặng và nỗi sợ hãi hòa làm một, chúng tạo nên một thực thể còn đáng sợ hơn trăm ngàn lần từng thành phần một cộng lại.
Gia đình Gilpatrick, anh nói, nước mắt lăn dài trên mặt.
Tôi nhìn hình phản chiếu của cánh cửa trong chiếc gương treo trên lò sưởi. Hình chiếu trông nhỏ và xa hơn nếu tôi quay lại để nhìn thẳng vào nó. Chiếc gương trông như một tấm bia mộ to lớn: ba cạnh gương thẳng và cạnh trên cùng uốn vòm.
Anh đã không tin họ thực sự tồn tại. Cái tên nghe như bịa. Kit cười rồi nấc lên một tiếng nức nở. Toàn thân anh run rẩy, kể cả giọng nói. Gilpatrick là kiểu tên mà người ta sẽ nghĩ đến khi muốn bịa ra một người nào đấy. Ông Gilpatrick. Giá mà anh tin ông ta, những chuyện này sẽ không xảy ra. Chúng ta đáng ra đã được an toàn rồi. Giá mà anh…
Anh dừng lại, quay lưng tránh xa cánh cửa đang khóa trái. Anh cũng nghe thấy tiếng bước chân như tôi - tiếng bước chân chạy xô đẩy tán loạn. Họ đang ở đây.

Bình luận