Chương 2

icon
icon
icon

Ồ, hóa ra không phải là vợ lớn chồng bé, cũng chẳng phải vợ người, chồng thú, mà là một cặp... thú - thú.

Lát sau, cậu nhóc trong tư thế mãnh hổ xuống núi xử lý sạch sành sanh toàn bộ đồ ăn vặt tôi chuẩn bị cho kỳ nghỉ dài bảy ngày. Nó lau miệng, vỗ vỗ bụng ra vẻ còn thèm thuồng, rồi chạy vào phòng tắm tắm rửa. Sau đó, nó trần như nhộng chạy vào phòng ngủ, chui tọt vào chiếc chăn ấm áp của tôi...

Tôi thẫn thờ ngồi trên nền nhà quan sát. Nó hết bận việc này, lại làm việc khác, hoàn toàn không hề nghĩ mình là người lạ. Hệ thống thần kinh của tôi như trong trạng thái bị treo, chỉ đến khi chiếc giường bị nó chiếm mất, thì bộ não mới hoạt động trở lại.

Tôi lao như tên bắn đến bên chiếc giường, hét lên:

Này! Cậu không định ở chỗ tôi đấy chứ? 

Cơ thể nhỏ bé của nó lọt thỏm trong chiếc chăn lông vũ, chỉ thò cái đầu tròn trĩnh ra. Nó quay lưng về phía tôi, thì thào:

Tiểu Tường, đừng ầm ĩ nữa. Ta mệt rồi.
Tiểu Tường... Tôi còn nhỏ thế sao? Lớn chừng này rồi mà.

Thực ra con người tôi rất lương thiện. Chẳng hạn, ngày bé tôi thường xuyên đưa những đứa trẻ ăn mày về nhà cho ăn cơm. Khi đã lớn, mặc dù biết bọn họ có khi ăn còn ngon hơn cả mình nhưng chỉ cần gặp họ là tôi vẫn nhiệt tình dốc túi, lúc thì một đồng, lúc thì năm hào, gọi là có ý tốt. Biết đâu cũng giúp đỡ được một hai người trong hoàn cảnh khó khăn thực sự.

Vậy nên, có thể nói tâm hồn tôi vô cùng trong sáng.

Giờ đây, đối mặt với tên nhóc hổ con này, bất luận nó và tôi có thực là cặp vợ chồng hổ hay không thì chỉ cần nhìn cái vóc dáng nhỏ bé, đáng thương của nó thôi, tôi cũng không nỡ vứt nó ra ngoài trong buổi sớm tờ mờ ngày mùng Một Tết.

Tuy nhiên, tôi cũng chẳng có ý định tống nó đi, vì theo nó nói, toàn bộ pháp lực của tôi đều đã mất hết, còn nó thì chỉ bị thương nhẹ mà thôi.

Biết rõ không đánh bại được mà cứ khiêu khích, như thế không gọi là anh hùng mà là kẻ ngốc...

Thêm vào đó, từ nhỏ tôi đã nghĩ rằng mình không phải người bình thường. Tôi luôn cảm giác trong cơ thể mình tiềm tàng một nguồn năng lượng siêu phàm. Chính điều này khiến tôi luôn muốn làm những chuyện kinh thiên động địa để xem uy lực của năng lượng này mạnh đến mức nào. Nhưng hồi học cấp hai, dù bị đau bụng và sốt cao, tôi vẫn nhất quyết không uống thuốc. Hậu quả, suýt nữa thì bị ngớ ngẩn, nên tôi mới chịu yên phận phần nào...

Tóm lại, tôi tin là có quỷ thần.
Nhưng lần này, việc dễ dàng tiếp nhận Thương Ngô hình như vẫn còn một lý do khác. Tôi nghiêm túc suy nghĩ kỹ lại, cuối cùng đưa ra một kết luận. Nói một cách văn vẻ thì đó chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ, tôi tin tưởng
thằng bé này mà chẳng cần có lý do cụ thể. Còn nói theo cách thông thường thì đầu óc của tôi đã bị con lừa đá phăng đi rồi...

Do bị nó chiếm mất giường, tôi đành kéo lấy một cái chăn, ấm ức qua đêm đầu tiên của năm bản mệnh thứ hai trên chiếc ghế sofa trong phòng khách.

Hôm sau, tôi thức dậy rất sớm sau một đêm ngủ không ngon giấc, mắt nhìn chằm chằm vào tấm rèm có hình gấu Pooh như kẻ mất hồn. Sau đó, tôi chui ra khỏi chăn, đi chân trần, khẽ đẩy cửa phòng ngủ giống như một tên trộm.

Tôi ấp ủ hy vọng rằng sự việc xảy ra hôm qua chỉ là cơn ác mộng, cầu mong trên chiếc giường nhỏ đừng có dấu tích của bất kỳ sinh vật nào. Tuy nhiên, hiện thực tàn khốc đã làm tan nát niềm mong ước bé nhỏ của cô gái mới tròn hai mươi bốn tuổi là tôi.

Ánh ban mai ngày mới xuyên qua kính cửa sổ, rọi thứ ánh sáng nhè nhẹ xuống căn phòng nhỏ 15 m2, khiến đồ đạc sơ sài trong phòng cũng bật lên những nét cao sang. Sinh vật đang ngồi khoanh chân trên giường, mi mắt rủ xuống kia như càng tô thêm vẻ diễm lệ cho căn phòng.

Nhìn bề ngoài thì đó là giống đực có tay, có chân, có thân thể trông giống con người...

Thôi được, có lẽ đó là con trai, đã thành niên, chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

Mái tóc ngắn sạch sẽ, bóng mượt, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, đôi lông mày dài khí khái, hàng mi dày rậm, sống mũi thẳng tắp, bờ môi gợi cảm, khuôn ngực rộng, cặp xương quai xanh thanh tú, tứ chi thon dài, đường eo mềm mại, còn cả sáu múi cơ bụng khỏe khoắn và...

Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào bộ phận thể hiện rõ đặc trưng của giống đực nằm ở phía dưới bụng, trên đùi của hắn. Cổ họng tôi khát khô như đã ba ngày không uống nước, trong mũi cũng như có chất lỏng gì đó đang chực trào ra.

Tiểu Tường, em dậy rồi à?

Nhìn về phía phát ra giọng nói, tôi gần như bị đôi mắt đẹp làm chói lòa cặp mắt sói của mình.

Tôi hốt hoảng chỉ tay vào người đàn ông giờ đã bước xuống khỏi giường, đang đứng sừng sững, không thốt nên lời.

Hắn nghĩ ngợi một lát, sau đó đột nhiên dùng giọng nói rõ ràng, đôn hậu buông ra mấy từ quan trọng:
-Ta là Thương Ngô, chồng của em. Tôi cũng điềm tĩnh trả lời:
Nơi này không được phép khỏa thân!
Không ngờ, hắn nhìn khắp người tôi, giọng còn điềm tĩnh hơn:

Em có hơn gì ta đâu?
- ...
Bảy giờ sáng ngày mùng Một đầu năm 2010, tôi mặc nguyên bộ đồ lót, mặt đối mặt với một nam thanh niên không mặc gì trên người.

Là người thường xuyên có mặt ở bể bơi nên đối với việc mặc đồ để lộ cơ thể trước mặt người khác thế này, tôi hoàn toàn không có mấy loại phản ứng như hét lên, ngất xỉu hay che mặt bỏ chạy. Đồng thời cũng là cô gái có nghiên cứu
sâu rộng về các bộ phim nói về tình yêu giữa những người đồng giới và khác giới, nên việc hiểu biết sớm đối với cấu tạo cơ thể của người khác giới lại khiến tôi mất hứng quan sát.

Lúc này, tôi vô cùng bình tĩnh, đứng yên tại chỗ, không nói năng gì, chỉ chỉnh lại tư thế một chút nhằm che những khuyết điểm và khoe đường cong khiến thân hình thêm hấp dẫn.

Còn Thương Ngô, hắn nhẹ nhàng lùi lại nửa bước, khoanh tay trước ngực, bên dưới có một “cây cột chọc trời” kèm theo ánh mắt thăm dò từ đầu đến chân tôi. Sau đó, hắn nhíu cặp mày, tự tin nói:

Tiểu Tường, ngoại hình của em không có gì thay đổi, nhưng sao ngực lại nhỏ đi nhiều thế?

Size tiêu chuẩn là 36 các bạn ạ. Tôi đã luôn tự hào vì có bộ ngực “sóng dâng cao”. Đây là lần đầu tiên tôi bị chê kích thước nhỏ, mà lại bị một con hổ chê chứ. Thật đáng hổ thẹn! Thật là không thể chấp nhận nổi sự đả kích này.



























Bình luận