Chapter 1

icon
icon
icon

Đúng ngày 23 tháng Chạp, làng Xuân La nhộn nhịp hơn ngày thường, nhiều ô tô, xe máy đỗ kín mọi ngả đường. Hôm nay mọi nhà trong làng đều tất bật làm cỗ bàn thịnh soạn để tiễn táo quân về trời. Đây cũng là dịp con cháu về sum họp  bên gia đình, chuẩn bị chào đón một cái tết đang cận kề. Nhiều nhà đã có cành đào với cây quất bày biện ngay gian tiếp khách, có những cây đào to và nặng được gia chủ bày ngay ngoài sân để khoe sắc với đất trời đang vào xuân.


Bà Liên tay làm gà còn miệng thủ thỉ nói với chồng:


-Hôm nay con Hương nhà mình đưa bạn trai về ra mắt, ông cũng nhẹ nhàng tìm hiểu gia cảnh của cậu đó nhé, nhưng cũng bớt nghiêm nghị một chút để khách đỡ e ngại. Dù sao con mình cũng cứng tuổi rồi, ở quanh xóm này, bằng tuổi nó đứa nào cũng con bồng, con bế cả rồi


Nghe bà vợ nói vậy, ông Tâm ngồi co chân lên chiếc chõng tre, rồi bắn một bi thuốc lào, ông khoan khoái ngửa cổ phả khói lên trời. Khi làn khói thuốc tan dần, ông mới thủng thẳng nói:


-Thời buổi này càng phải điều tra kĩ càng, mẹ con bà chớ có chủ quan mất cảnh giác. Tôi làm tổ trưởng an ninh nhiều lắm, lại càng không thể xuê xoa được.


Ngoài cổng có tiếng lao xao, Hương ngượng ngùng bước vào sân, trên tay cô cầm một cành đào Nhật Tân đỏ thắm. Bạn trai Thanh sau khi dựng xe máy đã mau miệng chào hỏi hai ông bà. Liếc nhìn anh chàng cao ráo, đầu tóc gọn gàng lại mặc bộ quân phục chỉnh tề, tuy không nói ra nhưng cả hai ông bà đều cảm thấy ưng í rồi.  


Ông Tâm mời vị khách trẻ tuổi uống trà rồi hỏi:


-Cháu tên gì, hiện công tác ở đâu nhỉ.


Anh bạn trai của Hương mau miệng trả lời:


-Dạ thưa bác, cháu tên Thiện. Hiện nay cháu đang công tác tại Phòng Cảnh sát Phòng cháy Chữa cháy số 2.


Đang rót chén trà, vừa nghe nói đến lực lượng phòng cháy chữa cháy, mắt ông Tâm sáng lên. Bao kí ức xưa lại ùa về, ông say sưa kể cho vị khách những ngày còn chiến tranh, ngoài nhiệm vụ trực chiến ở khẩu đội pháo phòng không. Bản thân ông cùng đồng đội cũng tham gia nhiều vụ cứu hỏa ở khu phố, những ngày tháng chiến tranh ác liệt khiến ông không thể nào quên. Câu chuyện giữa chủ và khách có vẻ rất tâm đầu í hợp, thỉnh thoảng tiếng cười sảng khoái của ông Tâm vọng từ trên nhà xuống bếp, khiến mẹ con bà Liên cũng vui lây.


Vừa sắp cỗ, bà Liên vừa nói với con gái:


-Mới nhìn mẹ đã thấy ưng cậu này rồi, bố con vốn xuất thân quân đội, mọi ngày nghiêm là vậy, nhưng hôm nay rõ là vớ được rể quý rồi nhé.

Bữa cơm hôm đó diễn ra trong bầu không khí ấm cúng và vui vẻ, đã lâu năm rồi ông Tâm mới cảm thấy phấn chấn như vậy. Nhấp môi vào chén rượu nếp do nhà tự nấu, ông nói với Thiện một cách thân mật và tình cảm:


-Năm nay cháu xem có thu xếp đến ăn tết với hai bác và em Hương được không. Ngồi bấm đốt ngón tay lẩm nhẩm tính toán, ông Tâm quyết định dứt khoát; Cháu mệnh thủy, rất hợp để xông nhà cho hai bác năm nay.


Thấy Thiện có vẻ ngần ngừ, Hương khẽ đánh mắt ra tín hiệu cho bạn trai.


Thiện ấp úng trình bày:


-Vâng nếu hai bác đã tín nhiệm, cháu sẽ có mặt. Hôm đó cháu phải trực ca chiều, đến thời khắc giao thừa cháu sẽ có mặt tại nhà mình đúng giờ.


Nghe Thiện nói vậy, bố mẹ Hương đều tươi cười vui vẻ.


Có lẽ tết năm nay sẽ là kỉ niệm đáng nhớ đối với Hương cũng như gia đình cô. Chiều hôm đó Thiện xin phép gia đình bạn gái để quay về đơn vị, anh đã phải đem theo nhiều quà cáp, tất cả đều do bố mẹ người yêu gửi tặng anh em cùng đơn vị. Những thứ quà quê rất đỗi bình dị, chỉ cần ghé vào siêu thị là mua được ngay, thậm chí ngồi nhà gọi điện cũng có người ship đến tận cửa. Nhưng chỗ quà này mang nặng tình nghĩa, khiến Thiện vô cùng xúc động.


Đợi khách đi rồi, ông Tâm bắn tiếp một bi thuốc lào rồi gọi con gái ra nói:


- Cậu này thuộc thành phần cơ bản, có chí tiến thủ lại biết lắng nghe lời của bề trên, bố duyệt.


Bà Liên thở phào nhẹ nhõm, quay sang con gái bà nói nhỏ:


-Gớm, bố mày lúc nào cũng nói hay như đài. 

Bình luận