Chapter 2

icon
icon
icon

Hương vốn là cô gái sống tương đối khép kín, sau khi tốt nghiệp trường Cao đẳng Sư phạm, cô được phân về dạy tại trường Tiểu học Cát Linh. Mọi việc cứ êm đềm trôi đi, dù gia đình nhiều lần giục giã, nhưng Hương vẫn không hề vội vã nhận lời yêu ai, vì cô chưa tìm được người trong mộng.


Trái tim cô chỉ thực sự có sự rung động khi gặp chàng lính cứu hỏa điển trai. Ngay đầu năm học, nhà trường đã mời các chiến sĩ của lực lượng phòng cháy chữa cháy đến nói chuyện cho học sinh, sau đó các chiến sĩ còn hướng dẫn các em cách thoát hiểm khi gặp cháy. Nhìn anh chàng lính cứu hỏa dù mồ hôi đổ ròng ròng vì trời nắng nóng, nhưng trên khuôn mặt vẫn rạng rỡ nụ cười, tự dưng Hương lại thấy có cảm tình. Bốn mắt nhìn nhau như bắt được sóng ngầm, sau buổi hướng dẫn đó, Thiện chủ động làm quen và xin số điện thoại.


Từ dạo đó, hai bạn trẻ đã thường xuyên nói chuyện qua facebook và khám phá ra nhiều điều thú vị, cũng như sự tương đồng. Khi Hương và mấy cô giáo được cử đi tham gia diễn tập phòng cháy chữa cháy. Không ai khác chính Thiện là người đã nhiệt tình giúp đỡ, truyền dạy những kinh nghiệm quí‎báu và động viên cô. Nhờ vậy mà đội của Hương đã giành được giải Nhất, khiến cho các đồng nghiệp ở trường đều vui mừng xen lẫn sự ngưỡng mộ.


Sau này khi đã yêu nhau, có lần Hương cười khúc khích hỏi người yêu:


-Thế nếu anh lao vào trong đám cháy cứu người, gặp trường hợp cần hô hấp nhân tạo là một cô gái trẻ, vậy anh phải làm như thế nào.


Nghe người yêu hỏi khó, gương mặt Thiện cứ thộn ra, điều đó khiến cho Hương được trận cười như nắc nẻ. Sau này khi trao nhau nụ hôn đầu tiên, Thiện khẽ nói nhỏ vào tai Hương:


-Bây giờ anh sẽ hô hấp nhân tạo cho em nhé, Hương xấu hổ quá, cô úp mặt vào ngực của bạn trai, còn tay thì cấu cho Thiện một cái đau điếng.


Do cơ quan của Thiện cách trường Tiểu học, nơi Hương dạy học có vài trăm mét, nên cả hai thường xuyên thu xếp để đi xem phim và có thêm cơ hội tìm hiểu nhau nhiều hơn. Những buổi đi chơi như vậy, cả Hương và Thiện đều say sưa nói về những dự định trong tương lai. Thiện và Hương cũng chịu khó ghé quán giải khát nhỏ nằm ngay cạnh phòng cảnh sát phòng cháy chữa cháy, đơn vị nơi Thiện công tác để cùng nhau thưởng thức món chè sầu mang hương vị Đà Nẵng.


Hà Nội vào thu, mùa đẹp nhất trong năm, khiến cho cảnh vật được mang một màu sắc mới, màu vàng của những thảm lá vàng trải kín mặt đường, màu đỏ và tím của những luống hoa đang khoe sắc, và trên hết là màu xanh của những tán cây tỏa bóng mát xuống mặt hồ.Nhân ngày nghỉ cuối tuần, Thiện sánh vai người yêu đi dạo quanh hồ bảy mẫu trong công viên Thống Nhất, lựa lúc hai người ngồi xuống ghế đá nghỉ chân, Thiện nhẹ nhàng nói:


-Nhà anh ở trên Bắc Giang, dù cách Hà Nội không xa lắm, nhưng do bận công việc, nên anh cũng ít có thời gian về thăm nhà. Anh muốn tháng sau nhà có giỗ, anh sẽ đưa em về ra mắt mọi người được không.


Hương bóc cam đưa cho người yêu cùng ăn, khi cả hai thưởng thức những múi cam mọng nước cho đỡ khát, lúc này cô mới từ tốn trả lời Thiện.


-Em là con gái, sao có thể tự í theo anh về quê được. Muốn đi như vậy, anh phải về ra mắt để bố mẹ em được biết về mối quan hệ của anh và em đã. Em là con một, chắc chắn sau này bố em sẽ bắt anh ở rể cho mà xem. Nhưng em nói trước, bố em trước ở trong quân đội, nên tính rất bộc trực, anh cứ liệu đấy nhé. Thiện gật đầu nói:


-Quê anh sẽ gọi là “…chui gầm chạn” đó em nhé.


Hương mỉm cười ghé tai người yêu nói nhỏ:


-Quê em cũng vậy mà.


Sau vài lần trao đổi và thống nhất kế hoạch, đôi bạn trẻ quyết định sẽ đưa nhau về ra mắt bố mẹ Hương vào dịp 23 tháng Chạp. Cũng may nhà Hương cách đơn vị của Thiện chưa đến năm cây số, nên hai người vẫn đưa nhau vào siêu thị sắm chút quà trước khi về nhà Hương. Để ghi điểm trong mắt bố mẹ bạn gái, Thiện cũng lên tận vườn đào Nhật Tân chọn mua một cành đào to và đẹp. Cành đào này Thiện rất ưng, vì có nhiều chồi non và hoa còn khép nụ, chờ đón xuân sang. Sau bữa cơm thân mật và buổi ra mắt thành công đó, cả Thiện và Hương đều cảm thấy như mùa xuân đã ngập tràn rồi.

Khi tiễn chân Thiện ra cửa, Hương nói nhỏ để bạn trai được biết:


-Bố em giờ giấc phải tuyệt đối chính xác anh nhé, đừng để lỡ hẹn mà giông cả năm!

Bình luận