Ngồi một mình trên Phượng Hoàng lầu, An Tư công chúa biết thời gian chẳng còn nhiều, đĩa đèn dầu lạc vơi dần còn ánh bình minh bắt đầu ló dạng. Dường như đồng cảm với nàng,tiếng chuông khánh treo ngoài hiên kêu leng keng, An Tư công chúa ngước nhìn những bông hoa đào còn ngậm sương rung rinh trước gió. Trên tay công chúa, bông hoa đào do nàng thức cả đêm để thêu lên tấm lụa trắng như lay động theo. Chính bởi yêu thích hoa đào, Phượng Hoàng lầu được trồng cây đào đem từ miền biên viễn về.Cây đào còn chứng kiến thiên tình sử của công chúa cùng Phiêu Kị tướng quân Trần Đán, người anh họ thường ra vào cung cấm. Nếu vó ngựa của đội quân Mông Nguyên không tràn xuống, mối tình đẹp tựa dệt gấm thêu hoa của nàng đã thành cuộc hôn nhân khiến người nhiều ngưỡng mộ. Cuộc đời chẳng có chữ nếu, đội quân chinh phạt khiến quốc gia xã tắc một phen nghiêng ngả, người dân Đại Việt rơi vào cảnh lầm than.An Tư công chúa khóc như mưa khi chính Phiêu Kị tướng quân Trần Đán báo tin, Thượng Hoàng cùng Quan gia sai Trung Hiếu hầu Trần Dương đi thương thuyết giảng hòa nhưng bất thành, nhằm giảm bước tiến của giặc ngoại xâm, nàng sẽ phải sang đại doanh như món quà dâng cho Trấn Nam Vương Thoát Hoan.
Nước mất thì nhà tan, quân dân Đại Việt căng mình chống giặc, phận nữ nhi sao tránh khỏi thiệt thòi dẫu là công chúa lá ngọc cành vàng. Người thị nữ thêm vài hòn than vào hoả lò, sau đó chải tóc và cài trâm vàng đính ngọc cho chủ nhân. Ngắm những làn khói nhè nhẹ bay lên từ chiếc bình xông trầm bằng đồng chạm khắc tinh xảo đặt trên bàn, công chúa An Tư như nghe được nhịp đập của thời gian, nàng biết dưới lầu có quan nội hầu Đào Kiên cùng Phiêu Kị tướng quân Trần Đán đứng chờ.Vâng lệnh Quan Gia, họ sẽ đưa nàng tới đại doanh của quân Mông Nguyên. Khi Trấn Nam Vương Thoát Hoan sai quân lính bắc cầu phao vượt sông Nhĩ Hà, trước đội quân hùng mạnh của giặc,Thượng Hoàng cùng Quan Gia dùng thuyền nhỏ rời đi nhằm tránh rơi vào cảnh vua tôi nhà Trần bị làm phạm nhân dưới thềm. Người thị nữ dâng áo choàng màu huyết dụ có thêu những đoá hoa đào bằng sợi tơ vàng để An Tư công chúa khoác, trong phút chốc Phượng Hoàng lầu chao đảo, tiếng chuông khánh kêu dồn dập bất thường, như vậy vó ngựa của những kẻ chinh phạt đã tràn vào kinh thành Thăng Long.Thời khắc đã tới, An Tư công chúa nghẹn đắng trong lòng, biết dâng mồi cho hổ đói sao cho đủ, nhưng ít ra ánh mắt cùng nụ cười, kèm thêm ngón đàn của nàng sẽ giảm nhịp tấn công. An Tư công chúa khoan thai bước xuống lầu trong cảnh xã tắc điêu linh. Như đồng cảm với trang quốc sắc thiên hương, những bông hoa đào bỗng rời cành tạo thành một thảm hoa dưới lầu, sắc đào phai như muốn níu giữ nàng.
Bước chân của công chúa lướt nhẹ trên con đường lát gạch vuông có hình những bông sen in nổi, khi ngang qua điện Tập Hiền vốn là nơi Quan Gia họp bàn việc nước, sự vắng lặng đến mức nghe rõ đôi chim cu gáy đậu trên mái ngói nung đỏ. không riêng khu Phượng Thành, cả kinh thành Thăng Long từ quan đến dân nhất loạt thực hiện kế sách “thanh dã” khiến quân địch chiếm được nơi đây sẽ gặp cảnh vườn không nhà trống. Ngồi trên xe ngựa, An Tư công chúa quay lại ngắm Phượng Hoàng lầu cùng cây đào ánh lên sắc hồng dưới nắng sớm, chuyến đi khiến nàng không chắc có dịp quay lại nơi lầu son gác tía. Lúc này ngoài tiếng vó ngựa của quân Mông Nguyên, An Tư công chúa dường như nghe thấy tiếng các bậc cao niên đồng lòng hô Sát Thát trong điện Diên Hồng đợt trước. Xe ngựa dừng lại nơi cầu phao, bên kia sông Nhĩ Hà là đại doanh của Trấn Nam Vương Thoát Hoan, An Tư công chúa bước xuống, nàng biết quan nội hầu Đào Kiên cùng Phiêu Kị tướng quân Trần Đán phải dừng bước. Bốn mắt nhìn nhau chất chứa bao điều muốn nói, vị công chúa triều Trần bước đi nhưng không quên thả tay cho tấm lụa trắng có thêu bông hoa đào rơi xuống, ngay lập tức Phiêu Kị tướng quân Trần Đán đưa lưỡi kiếm đỡ lấy. Không còn nhiều thời gian, vị Phiêu Kị tướng quân thúc ngựa lao như xé gió quay về hành cung Thiên Trường đợi lệnh phản kích.
Bình luận