Dù không có tin tức chiến trận, hàng đêm đại doanh cùng những nơi đóng quân đều bị quấy phá, chẳng còn tiếng hát hò của đám tuỳ tùng, An Tư công chúa mừng do thế trận xoay chuyển. Trong tiếng mũi tên xé gió lao đi, tiếng đao kiếm ngoài xa vọng lại, nàng như cảm nhận được tiếng vó ngựa của Phiêu Kị tướng quân Trần Đán cùng đoàn quân dũng mạnh lao tới, hào khí Đông A khiến kẻ chinh phạt hùng mạnh thất điên bát đảo. Gần nửa năm kể từ ngày rời kinh thành Thăng Long sang đại doanh, An Tư công chúa chưa từng nở nụ cười, duy nhất tiếng chuông chùa làng gần đó neo giữ tâm hồn nàng giữa những kẻ ngoại xâm. Nhiều đêm thức giấc do đại doanh bị tấn công, nàng mong mình sẽ trúng một mũi tên của quân nhà Trần, như vậy còn hơn phải chứng kiến vó ngựa kẻ thù tiếp tục giày xéo, đốt phá làng mạc, giết hại dân lành.Cơn mưa rào khiến con đường phía trước lầy lội, ngồi nhìn ra ngoài, An Tư công chúa nhớ đến Phượng Hoàng lầu. Khoảng các từ đại doanh của Trấn Nam Vương về đó không quá xa, nàng chỉ có thể ước làm cánh én nhỏ chao liệng bên những cành hoa đào, ngày về chắc chỉ còn trong giấc mơ.
Sau nhiều lần khẩn cầu, sớm nay An Tư công chúa cùng người thị nữ được vãn cảnh và thắp hương ở ngôi chùa làng gần đó, trong cuộc bể dâu, tiếng chuông, tiếng mõ vẫn sớm tối ngân vang. Bước chân vào ngôi chùa hoang phế, An Tư công chúa lặng người khi thấy mạng nhện cùng bụi bám đầy gian chính điện, như vậy tiếng chuông chùa nàng vẫn nghe hàng đêm vọng về trong tâm thức.Không chống trả nổi những đợt truy kích của quân nhà Trần từ các hướng, đại doanh quân Nguyên Mông rơi vào cảnh hỗn loạn, đám cung thủ khép vòng nhằm bảo vệ Trấn Nam Vương khi lệnh lui binh được ban ra.Kinh thành Thăng Long đã được giải phóng, việc quân Trần qua sông Nhĩ Hà truy kích chỉ là vấn đề thời gian. Đám võ tướng dưới trướng của Trấn Nam Vương Thoát Hoan phi ngựa thẳng vào sân chùa, chúng ra lệnh cho công chúa quay về đại doanh để rút theo đoàn quân bại trận. Ngước nhìn bầu trời trong xanh có một cánh chim lạc đàn, An Tư công chúa quay vào gian chính điện, nàng tung dải lụa bạch lên xà ngang, vị công chúa triều Trần thấy mình nhẹ bẫng như cánh hoa đào xứ Đại Việt.
Bình luận