Chapter 2

icon
icon
icon

Bữa cơm tối được Ngân chuẩn bị khá tươm tất nhằm đón chồng đi công tác về, trong bữa ăn Ngân chỉ im lặng nghe chồng và bố chồng nói chuyện với nhau, sau bữa tối, bố chồng cô nói:


Thôi hai vợ chồng lên trên phòng đi, bát đũa không có nhiều để bố rửa cũng được, không đợi bố nói hết câu, Tùng đã nháy mắt ra hiệu cho Ngân lên gác luôn.

 

Khi cánh cửa phòng ngủ khép lại, Ngân không vồ vập cùng chồng như mấy lần trước, cô nhẹ nhàng đề nghị:


Em muốn vợ chồng mình chuyển lên chung cư ở cho tiện, anh tính sao?


Nghe Ngân nói vậy, Tùng ngạc nhiên nhìn vợ:


Nhà mình rộng rãi thoáng mát nhất khu đô thị Văn Quán, sao em lại muốn chen chúc lên chung cư làm gì?


Thấy chồng nói không như ý mình, Ngân im lặng hồi lâu rồi nói với Tùng:


Hôm nay em không được khỏe, thôi anh cứ cân nhắc việc em vừa trao đổi, nói xong Ngân đi thẳng vào phòng tắm, khác với mọi lần, cô chốt cửa lại và đứng dưới vòi sen.


Ngồi trên chiếc ghế bành, Tùng cảm thấy bối rối vì lời đề nghị của vợ, anh mở ngăn kéo chiếc tủ nhỏ ngay đầu giường lấy một điếu cigar rồi châm lửa hút, biết tính vợ không thích có mùi thuốc trong phòng ngủ, Tùng mở toang hai cánh cửa nhìn ra ban công rồi trầm ngâm suy nghĩ theo làn khói thuốc.


Mùi hoa sữa từ đầu phố đưa lại hơi gắt khiến Tùng nhớ về thời hai vợ chồng còn yêu nhau, chính ngay đầu ngõ nhà Ngân ở đường Nguyễn chí Thanh, nhiều đêm đưa người yêu về nhà, ngay dưới cây hoa sữa, hai người đã trao nhau những nụ hôn say đắm, ngày đó Ngân hay hát cho Tùng nghe một đoạn của bài Hoa Sữa:


Em vẫn từng đợi anh

Như hoa từng đợi nắng

Như gió tìm rặng phi lao

Như trời cao mong mây trắng.

Liếc qua bức tường kính mờ, Tùng nhìn rõ thân hình quyến rũ của vợ và tiếng nước xối xả, trong lòng cảm thấy rạo rực, Tùng dụi điếu thuốc đang hút dở và đẩy cửa nhà tắm nhưng cửa đã bị chốt từ bên trong:

Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm 

Có lẽ nào anh lại quên em 

Có lẽ nào anh lại quên em

Bình luận