Chapter 2

icon
icon
icon

Làm thủ tục nhập học xong, hai bố con ông Tiến đi bộ từ phố Chùa Bộc sang phố Tôn Thất Tùng, sau vài lần hỏi đường, cuối cùng cả hai cũng đến đúng địa chỉ người quen. Sau khi bấm chuông, bác sĩ Lê là cháu gọi bà Thỏa bằng dì mở cửa niềm nở tiếp đón hai người. Qua câu chuyện, ông Tiến được biết, cả hai vợ chồng Lê đều là bác sĩ. Do muốn về quê ngay nên ngồi nói chuyện được nửa tiếng, ông Tiến đã vội đứng dậy xin phép ra bến xe phía Nam để cho kịp chuyến xe cuối ngày. Trước khi chia tay, ông Tiến rụt rè nói với bác sĩ Lê; Em nó mới ở quê lên thành phố nên còn nhiều bỡ ngỡ, thôi chú và dì trăm sự nhờ cháu chỉ bảo.  


Cơm tối xong, Phượng tranh thủ lau dọn nhà cửa cho anh chị. Hôm nay anh Thuận chồng chị Lê có ca trực ở bệnh viện, nhà hiện chỉ có hai chị em với nhau. Chị Lê cũng tỏ vẻ vui mừng, vì có thêm Phượng sẽ thêm người bầu bạn. Dù cả hai vợ chồng đều là bác sĩ, nhưng lấy nhau 5 năm mà việc có mụn con vẫn chưa thành hiện thực.


Đang lau cầu thang, bất chợt Phượng nghe thấy tiếng chị Lê gọi:


-Em mở tủ lấy giúp chị khăn tắm sạch.


Phượng nhanh chóng lấy chiếc khăn tắm rồi đẩy khẽ cửa đưa vào cho chị Lê. Dưới ánh sáng dịu nhẹ trong buồng tắm, cơ thể của người thiếu phụ hiện ra với những đường cong tuyệt mĩ. Dù là con gái mới lớn, nhưng Phượng cũng không thể rời mắt khỏi tòa thiên nhiên đẹp như vậy. Sau khi xả nước cho sạch bọt trắng trên đầu, chị Lê cầm chiếc khăn tắm rồi nói với Phượng:


-Chút xong việc em vào tắm luôn cho mát.


Nhìn đồng hồ đã 6 giờ sáng, trong lúc vợ chồng chị Lê còn đang ngủ, Phượng đã nhẹ nhàng dắt xe đạp ra khỏi nhà, để tiết kiệm nên nhiều hôm Phượng nhịn luôn cả ăn sáng. Sau khi nhìn tờ bản đồ lần nữa cho yên tâm, cô bắt đầu đạp xe lên mạn Lăng Bác, tuy nhiên dù có xem bản đồ nhưng Phượng cũng phải hỏi thăm đường thêm vài lần mới đến được công viên Bách Thảo. Theo kế hoạch của nhà trường, tuần này sinh viên mới nhập học sẽ đi tập quân sự, sau đó bắt đầu học các môn đại cương. Trời chưa nắng gắt nhưng oi ả khiến cho Phượng cảm thấy khó chịu, mồ hôi ướt sũng lưng áo do đạp xe từ nhà đến công viên cũng khá xa.


Suốt buổi sáng hôm đó, Phượng cùng các bạn sinh viên năm thứ Nhất phải lăn lê, bò toài, học cách sơ cứu thương, cách sử dụng súng để ngắm bắn. Đến giờ nghỉ giải lao, mấy cô gái tỉnh lẻ ngồi một góc nói chuyện thì thầm với nhau. Trái ngược với nhóm của Phượng, trong lớp TCKT 01 có mấy bạn ăn mặc sành điệu, họ chở nhau bằng xe Honda cub đến chỗ tập quân sự, nhóm này nói chuyện tự nhiên vui vẻ, thậm chí họ còn trêu đùa với mấy anh sĩ quan quân đội đang huấn luyện cho mình. Sau buổi tập quân sự, Linh là người cùng huyện Hưng Hà bèn rủ Phượng:


-Trưa nắng cậu đạp xe về nhà cũng không có ai, qua phòng trọ bọn mình ăn rồi nghỉ lại đến chiều hãy về.


Thấy cô bạn nói hợp lí, Phượng gật đầu ngay vì cũng muốn thăm chỗ ở của bạn. Bữa trưa của ba cô gái tỉnh lẻ tương đối đạm bạc, chỉ có bát nước canh rau muống vắt chanh cùng mấy miếng đậu phụ rán, hôm nay có thêm Phượng, nên hai cô bạn đã phá lệ tráng thêm một quả trứng cho tươm tất. Phòng trọ là ngôi nhà cấp bốn lợp mái phibro xi măng, bởi vậy giữa trưa trong phòng nóng hầm hập như cái nồi hầm, Linh và Phượng xách xô nước đổ ra nền nhà cho mát.


Vừa ăn Linh vừa nói với Phượng:


-Cậu ở nhà người thân dù sao vẫn sướng hơn bọn tớ, ở nhà trọ này đêm nóng không ngủ được, bọn tớ chỉ hy vọng sang tháng thời tiết sẽ dịu hơn thôi. Cả ba cô gái ngồi ăn được dở chừng bỗng mất điện, Phượng ăn vội bát cơm rồi ra ngoài cửa đứng cho thoáng. Sau bữa cơm trưa vội vã, ba cô sinh viên rủ nhau lang thang ngoài phố, trời nắng nóng nhưng dù sao ở ngoài đường vẫn còn mát hơn trong nhà trọ. Cuối giờ chiều, Phượng chia tay hai người bạn rồi nhanh chóng đạp xe về nhà chị Lê để lau dọn nhà cửa và chuẩn bị bữa tối.

Bình luận