Chương 2. Bạn xứng đáng có được thứ tốt hơn! - Phần 6. Để nỗi cô đơn giúp bạn trưởng thành

icon
icon
icon

Trải qua một chuyến đi, tôi nghĩ mình đã có nhận thức mới về sự cô đơn. Mỗi người sống trên đời là một cá thể cô độc, chung quy đều phải học cách làm bạn với cô độc. Càng muốn tự do, càng lí trí, biết bản thân muốn điều gì, thì càng cảm thấy cô đơn. Nhưng chúng ta biết rằng, chúng ta luôn có lí tưởng cuộc đời làm bạn.
Cô đơn là gì?
Rất nhiều nhà triết học cho rằng, cô đơn là bản chất sự tồn tại của con người. Cô đơn không phải là một trạng thái tâm lí, đó là sự thật khách quan mà nhân sinh phải đối mặt. Chúng ta sinh ra đã cô đơn.
Chúng ta vẫn thường nhắc tới hai từ “cô đơn” như một thói quen, vậy rốt cuộc cô đơn là gì? Lẻ loi một mình là cô đơn, tuổi già không có chỗ dựa là cô đơn, có tâm sự không có nơi giãi bày là cô đơn. Cô đơn trong ấn tượng của chúng ta là một từ ngữ mang sắc thái bi quan.
Tôi thử tìm một định nghĩa cho cô đơn và thấy một giải thích như thế này: Cô đơn, “cô” là “vua”, “đơn” là “độc nhất vô nhị”, cũng tức là “vị vua độc nhất vô nhị”. Người này không cần đến sự thừa nhận của bất kì ai, càng không cần sự thương xót của bất kì ai, hoàn toàn có thể bước đi mạnh mẽ trong bất kì hoàn cảnh nào.
Tâm trạng xuất hiện khi bản thân bị kìm nén, hay khi thất tình chỉ là sự trống trải, không thể gọi là cô đơn.
Lần đầu tiên đọc thấy cách lí giải như vậy tôi rất hứng thú, cứ như là bỗng nhiên vỡ lẽ, thì ra cô đơn không tệ như chúng ta vẫn nghĩ. Cô đơn thậm chí giúp chúng ta đạt được thành công.
Sự tự tại của một con người
Kì nghỉ hè, tôi về quê, hẹn đám bạn đã lâu không gặp đến một hàng thịt xiên nướng nổi tiếng. Nhóm năm người trước kia bây giờ đã dắt theo gia đình, mở rộng thành tám người. Chỉ có tôi và cậu bạn thân từ nhỏ là chưa lập gia đình, cậu ấy còn vừa mới chia tay người yêu. Nói tóm lại, thời đại học vẫn chưa yêu đương thì chỉ có một mình tôi. Nhóm bạn đi trên đường không quên thể hiện sự âu yếm với người thương của mình, còn tôi đã trở thành người ngoài hành tinh trong mắt mọi người.
Buổi tối một mình trên con đường về nhà, bóng đêm dày đặc, không có ánh trăng, khung cảnh tối om, cảm giác một trận mưa bão sắp đến gần, tiếng ve hai bên đường râm ran. Trên suốt chặng đường, chỉ có cái bóng theo cùng mình, thỉnh thoảng đi qua con đường nhỏ không có đèn, đến cái bóng dường như cũng không muốn theo nữa. Một trận mưa trút xuống như thác nước lớn lấp cả trời đất. Những giọt mưa lớn rơi xuống mặt đất như nở hoa. Mặt đất lấp loáng nước, trận mưa đã xua tan bầu không khí nóng bức, khí trời mát mẻ như pha lẫn bạc hà.
Về đến nhà, người đã ướt sũng. Đêm khuya trằn trọc, lục tìm thông tin bạn bè trên điện thoại, muốn tìm một người nói chuyện, nhưng nhận ra chẳng ai có thể cùng dốc bầu tâm sự.

Lúc đó, tôi cảm thấy mình thật cô đơn. Niềm vui không có người chia sẻ, muộn phiền chẳng có kẻ phân ưu, một người để trò chuyện cùng cũng không có.
Chúng ta sợ cô đơn, sợ bị cô lập, nên ra sức hòa nhập vào đám đông. Để giết thời gian, tôi bắt đầu thử tham gia các buổi tụ tập, uống say bí tỉ trong các bữa tiệc linh đình, nửa đêm qua lại các quán karaoke. Cảm thấy cuộc sống của mình thật phong phú, ít nhất mỗi ngày đều có một nhóm người ở bên tôi.
Nhưng rất nhanh tôi nhận ra, đây không phải sự phong phú mà tôi muốn. Tôi quay lại cuộc sống một mình, một mình ăn cơm, một mình đi ngủ, một mình xem phim, một mình ăn lẩu... Tôi bắt đầu tận hưởng sự cô đơn của mình.
Cô đơn là một lựa chọn. Khi một mình, hãy ngồi lại và nói chuyện với chính bản thân, suy nghĩ xem rốt cuộc mình cần gì. Không để mình đắm chìm vào vui vẻ chốc lát, giải trí tạm bợ - cũng là một kiểu cô đơn.
Ở đại học, kí túc xá chính là vực sâu của “sa ngã”, hiếm có người nào ở kí túc có thể chống lại sự cám dỗ của những thú vui, có thể chăm chỉ ngồi một chỗ đọc sách. Khi bạn của bạn đang chơi điện tử, bạn muốn đến thư viện đọc sách, lúc đó bạn có cảm thấy cô đơn không? Không có ai bên cạnh, có chút xa cách với bạn cùng phòng, bạn bắt đầu hoài nghi bản thân mình. Bạn muốn hoà nhập, nhưng nhận ra bạn và bạn cùng phòng hoàn toàn là những người ở hai thế giới khác nhau.
Bạn muốn thi nghiên cứu sinh, bạn cùng phòng muốn tìm việc làm. Bạn muốn đến thành phố lớn, bạn cùng phòng muốn trở về quê nhà. Bạn muốn có thêm chút kinh nghiệm nên lựa chọn đi làm thêm, bạn cùng phòng cảm thấy tiền công từ việc làm thêm ấy quá ít ỏi, thà dành thời gian ngủ nướng cho sướng... Cho nên, bạn muốn lẫn vào đám đông và đánh rơi ước mơ của mình, hay là cô độc theo đuổi lí tưởng ban đầu của bản thân? Trên con đường theo đuổi ước mơ, bạn rất khó gặp được người đồng hành ngay từ đầu.

Học cách chấp nhận sự cô độc là bước đầu tiên để bạn theo đuổi ước mơ của mình.
Khi bạn và những người bên cạnh không giống nhau, bạn sẽ cảm thấy bản thân mình khó có thể hòa nhập vào trong đó, vì thế mà cảm thấy cô đơn. Nếu bạn và họ giống nhau, bạn tự nhiên cảm thấy an toàn. Nhưng cái giá phải trả cho cảm giác an toàn này là đánh mất mình, bạn có muốn không?
Một chuyến đi điên khùng
Cuộc đời này ít nhất phải có hai lần xốc nổi: một lần yêu bất chấp, một lần “xách ba lô lên và đi”. Cái thứ nhất tôi vẫn để ngỏ, còn cái thứ hai tôi hoàn toàn có thể thực hiện.
Tôi bắt đầu sắp xếp hành lí thâu đêm, vì buổi tối không thể đặt trước vé tàu trên mạng, nên vừa thức dậy tôi đã vội vàng đến ga đặt vé tàu ngày hôm đó.
Sau mười tám giờ đồng hồ, tôi đã đến Thanh Đảo. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nhìn thấy Thanh Đảo, mảnh đất này rung động lòng người hơn cả trong tưởng tượng của tôi. Tôi ngắm nhìn từng con sóng cuộn tròn xô tới, dang rộng vòng tay ôm vào lòng bầu không khí mát rượi. Hai tay cầm đôi giày, chân trần chạy trên cát.
Lần du lịch đó chỉ có một mình tôi, vì muốn quen nhiều bạn hơn, nên lần đầu tiên tôi ở khách sạn thanh niên. Mỗi người ở đó dường như đều có một câu chuyện muốn kể, bạn chỉ cần ngồi ở phòng khách lớn, nở một nụ cười, họ sẽ kể chuyện cho bạn nghe suốt ba ngày ba đêm.
Những người ở đây hình như đều cô độc, đã quen đi một mình, hiếm có ai đi thành nhóm, nhưng họ dường như không cô đơn. Có kỉ niệm đồng hành, phong cảnh làm bạn, trên mỗi cung đường cũng thu hoạch được vô số điều tuyệt vời.

Tôi bắt đầu ngưỡng mộ kiểu cô đơn này, ngưỡng mộ chuyến đi xa một mình, ngồi trên ghế xếp của tàu, ngắm những toà nhà, cây cối lùi lại phía sau bên ngoài cửa sổ… Suy ngẫm những việc trước nay chưa từng nghĩ tới.
Trải qua một chuyến đi, tôi nghĩ mình đã có nhận thức mới về sự cô đơn. Mỗi người sống trên đời là một cá thể cô độc, chung quy đều phải học cách làm bạn với cô độc. Càng muốn tự do, càng lí trí, biết bản thân muốn điều gì, thì càng cảm thấy cô đơn. Nhưng chúng ta biết rằng, chúng ta luôn có lí tưởng cuộc đời làm bạn.
Học cách tận hưởng sự cô đơn
Người cô đơn luôn thích suy nghĩ một mình, xa rời sự ồn ào náo nhiệt, tìm kiếm sự yên tĩnh trong tâm hồn.
Trở về từ chuyến đi, tôi bắt đầu thử làm phong phú bản thân mình bằng một phương thức khác. Tôi muốn một phương thức có thể dễ dàng chia sẻ, giãi bày.
Thế là tôi bắt đầu viết và lần lượt đăng tải những sáng tác đầu tiên của mình trên Facebook, Wechat và Weibo. Thỉnh thoảng được biên tập viên tiến cử, được tạp chí nhận bài, tôi đều rất vui. Dần dần, số lượt đọc và bình luận bài của tôi cũng nhiều lên, có khen ngợi cũng có phê bình, thậm chí có người còn trực tiếp công kích cá nhân tôi. Lúc mới đầu tôi rất buồn, nhưng sau rồi cũng nghĩ thông. Bây giờ thái độ của tôi đối với các bình luận là: hoan nghênh giao lưu, nhưng không sa vào tranh luận. Trên hết, điều khiến tôi vui hơn cả là trong quá trình viết, tôi được quen biết những người bạn cùng chung chí hướng.
Những người sáng tác đa phần là cô đơn, không giỏi xã giao, mặc dù là người hoạt ngôn, muốn dùng lời văn diễn đạt hơn là lời nói, người sáng tác thậm chí là người tự ti. Nhưng chính sự cô đơn giúp tôi suy nghĩ bình tĩnh trở lại, đôi lúc linh cảm bộc phát, viết ra những câu hay, tôi đều vui sướng nhảy cẫng lên. Hơn cả sự hoan lạc tiệc rượu phòng hoa, tôi bắt đầu kết bạn với Cô Đơn. Một tác giả từng nói: “Trước cô đơn là mờ mịt, sau cô đơn là trưởng thành.” Cho nên, đừng sợ cô đơn, hãy học cách tận hưởng sự cô đơn, làm bạn với cô đơn, chia sẻ với cô đơn, để cô đơn tạo nên giá trị con người bạn và tôi!
Khảo sát chỉ số cô đơn của bạn
1. Bạn có thường hay tức giận không?
A. Không
B. Đôi khi
C. Thường xuyên
2. Bạn có người bạn nào thân thiết đáng tin bên cạnh không?
A. Hơn một người
B. Một người
C. Không có
3. Sau khi tan làm về nhà có người ăn cơm cùng bạn không?
A. Rất nhiều
B. Thỉnh thoảng tụ tập ăn cơm
C. Thường xuyên ăn một mình
4. Tư thế ngủ của bạn như thế nào?
A. Đặt lưng là ngủ
B. Nằm ngửa
C. Nằm sấp ôm gối ngủ

5. Sau chuyến du lịch trở về, các bức ảnh của bạn đa phần là kiểu nào?
A. Rất nhiều ảnh chụp chung
B. Ảnh tự sướng
C. Toàn bộ là ảnh phong cảnh
6. Khi bị bệnh có người đưa bạn đi khám không?
A. Có người nhà, bạn bè đi cùng
B. Tuy không có ai đi cùng nhưng trong nhà có thuốc dự phòng
C. Không có, một mình tự giải quyết
7. Khi buồn chán bạn sẽ làm gì?
A. Tôi cảm thấy thời gian của bản thân không đủ, không có chỗ cho sự buồn chán
B. Viết thư pháp, vẽ tranh,…
C. Ngủ
8. Có phải bạn thích môi trường yên tĩnh hơn?
A. Thích những nơi như quán Karaoke
B. Thích nơi lúc thì ồn ào lúc thì yên tĩnh
C. Thích ở một mình
Phân tích kết quả trắc nghiệm:
A = 0 điểm B = 1 điểm C = 2 điểm
(1) 0 - 5 điểm: Chỉ số cô đơn thấp
Bạn hoàn toàn không phải là một người cô đơn, bạn có vòng bạn bè của mình, có kế hoạch của bản thân, có sở thích của bản thân, bên cạnh bạn có một đống những thứ mới mẻ đáng để bạn tìm tòi, bạn không có thời gian để cô đơn, để tự oán trách bản thân, để giam mình trong căn phòng nhỏ tăm tối của sự cô đơn, cuộc sống đối với bạn mà nói vô cùng tươi đẹp.
(2) 6 - 10 điểm: Chỉ số cô đơn trung bình
Đôi khi đêm khuya vắng lặng, bạn không kìm được khóc một mình, vô thức rơi vào tâm trạng cô đơn. Bạn có lẽ là một người cảm tính, một chút thay đổi của thời tiết, hoặc một sự chuyển biến của tình cảnh cũng có thể khiến bạn rơi vào suy tư. Bạn cho rằng những người thực sự hiểu bạn không nhiều, nhưng may thay còn có sự nghiệp mà bản thân bạn yêu thích hoặc có phương hướng kế hoạch của riêng bạn. Bạn thích du lịch, thích ở một mình, mặc dù cô đơn đôi khi khiến bạn đau lòng, nhưng về tổng thể bạn vẫn là người tích cực tiến về phía trước.
(3) 11- 16 điểm: Chỉ số cô đơn cao
Bạn luôn cảm thấy mình bị cô lập, cảm thấy người bên cạnh không hiểu mình, muốn giãi bày nhưng nhận ra bên cạnh không có một người bạn nào đáng tin để chia sẻ. Bạn thường xuyên cảm thấy cô đơn, cảm thấy bất lực, nhưng giống như bài viết đã nói, “Cô đơn không phải chuyện xấu, cô đơn khiến cuộc sống của chúng ta trở nên đơn giản, có thể tùy ý làm những việc mình muốn.” Đừng để từ “cô đơn” dọa bạn. Hãy làm cho sự cô đơn trở thành “vũ khí bí mật” trên con đường theo đuổi ước mơ của chúng ta, để cô đơn tạo nên giá trị con người tôi và bạn.

Bình luận