Chapter 5

icon
icon
icon

Người mẹ rối rít khen:


- Đúng là thầy liệu việc như thần, mẹ con em xin phép về lên kế hoạch tìm người để tổ chức cưới gấp, vì sợ không kịp. Nếu có gì khúc mắc, hai mẹ con em lại đến kêu cửa thầy tiếp. Tôi gật gù ra chiều đồng í, hai mẹ con nhanh chóng tạm biệt để ra về. Nhìn hai mẹ con đi khuất, tôi vẫn ngồi bần thần như chưa tỉnh cơn mơ. Quả thật trần đời chưa bao giờ tôi lại kiếm được tiền nhanh đến vậy, hóa ra bao năm chạy xe ôm, tôi thấy uổng phí một tài năng là bản thân mình. Với số tiền một triệu có được sau chưa đến 15 phút, tôi tính đầu năm sẽ thả vài con đề lấy may, coi như hưởng lộc rơi lộc vãi chốn nhân gian. Đang chìm đắm trong suy tư, bất chợt tôi thấy một vị nhìn khá bệ vệ tiến lại, vị này khẽ khàng thưa chuyện:


- Bẩm thầy xem cho tôi một quẻ, vì nghe thầy phán cho người ta hay quá, nên bây giờ tôi mới dám mạo muội diện kiến thầy.


Tôi ngẩng lên liếc nhìn, dù trời lạnh nhưng người đàn ông chỉ mặc bộ đồ lụa màu mỡ gà, trước ngực y còn đeo một dây chuyền vàng to như sợi xích chó vậy. Chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi biết ngay gã này có tướng phú quí giầu sang, hiềm một nỗi gã này khi nói hai hàm răng xít lại nghe rất chói tai. Tôi nghĩ thầm; may quá tự dưng lại vợt thêm được con gà trống thiến, dù sao cũng không để nó thoát khỏi tay. Vẫn chiêu cũ áp dụng, tôi bắt đầu bằng việc lần tràng hạt rồi yêu cầu con gà trống thiến đưa tay ra để phán. Tuy nhiên khi nhìn thấy chiếc đĩa sứ trước mặt vẫn trống trơn, tôi vẫn nhẩn nha tụng niệm cho thêm phần kì bí. Gã đàn ông béo tốt như con gà trống thiến vẫn kiên nhẫn ngồi đợi, thậm chí gã còn tự rót cho mình một chén trà rồi nhâm nhi thưởng thức, gã nhìn tôi một cách đầy ma quái. Biết gặp phải thằng cha này chắc như cua gạch, dù bực mình nhưng tôi đành buông tiếng:


- Mau đưa tay thầy coi tiền vận và hậu vận như thế nào.

Bình luận