Mới giữa tháng tư mà trời đã nắng như đổ lửa, hai vợ chồng Hoán dăt tay nhau men theo con đường bụi mù mịt với nhiều ổ gà đọng nước để đi vào bên trong một bãi rác khổng lồ, mùi hôi thối từ bãi rác xông lên nồng nặc, từng đàn nhặng bay vo ve mỗi khi có người đến gần. Đi sát bên Hoán là Thanh vợ của anh, tay cô khư khư chiếc khăn mùi xoa để bịt mũi. Hai vợ chồng vừa bước qua đám cỏ lau rậm rạp, bất chợt từ sau đống gạch có một thằng thanh niên gầy gò, lụng thụng trong bộ quần áo bộ đội, tay ôm chiếc mũ cối trước bụng bước ra hất hàm hỏi:
- Đi đâu, vào đây có việc gì? Hoán móc trong túi áo ra tờ giấy đưa cho tên
thanh niên, xem xong hắn liếc xéo vợ Hoán và nói: - Tôi tưởng ông chăn dắt được con bò lạc, lại vào nhầm địa bàn… hóa ra là quen bà Phượng
béo. Nghe thằng du côn nói vậy, Hoán chỉ muốn táng vào miệng nó một quả đấm,
nhưng vì tình thế hiện nay nên anh đành kìm nén cơn giận. Theo chân gã du côn,
hai vợ chồng đi thêm 200 mét là tới một quán nước, thằng du côn hét to: - Chị Phượng ra có khách, mụ chủ quán to béo ngó
mặt ra chửi đổng: - Tsb thằng ranh, mày réo vậy làm tao tưởng có cớm
đến. Thằng du côn cười nhăn nhở, ngồi co chân lên
chiếc ghế, nó với tay lấy chiếc điếu cày và châm lửa, tiếng điếu cày rít lên sòng
sọc. Mụ Phượng hất hàm hỏi hai vợ chồng Hoán: - Tìm con Phượng này thuê giết người, xiết nợ,
đánh ghen hay có việc gì? Hoán bèn trả lời: - Vợ chồng em được một anh bạn
giới thiệu đến gặp chị để mua căn nhà ở đây, vừa nghe đến việc mua nhà mụ Phượng
béo liền nheo mắt ngắm nhìn hai vợ chồng Hoán như đánh giá khách hàng tiềm
năng. Dặn thằng du côn trông hộ hàng nước, mụ Phượng béo đưa hai vợ chồng Hoán
đi sâu vào bên trong khu đất hoang, hai bên đường là những căn nhà tạm, nhà cấp
bốn được quy tụ như một khu xóm. Qua một bãi đất trống, hai vợ chồng được mụ
Phượng béo dắt đến một ngôi nhà, nói đúng ra nó như một cái chuồng trâu, thâm
chí còn xập xệ hơn nhiều, đẩy cánh cửa bằng
phên nứa ra mụ béo nói: - Căn này là đẹp nhất ở xóm này, mặt tiền thoáng
đãng lại cách xa bãi rác, nếu hôm nay hai vợ chồng không mua luôn, ngày mai chắc
sẽ có chủ mới. Bước vào căn nhà tạm rộng chừng 18 mét vuông,
mùi ẩm mốc hôi hám bốc lên, nhà tuy lợp tôn nhưng thủng lỗ chỗ, đứng trong nhà
thấy các tia nắng xuyên qua nhiều lỗ thủng rọi xuống nền đất ẩm thấp, bốn bức
tường nhà được quây bằng đủ các loại ván gỗ, mảnh tôn chằng đụp cũ nát. Điểm nhấn
duy nhất trong căn nhà tạm là cửa nhà tắm, nó được chế từ cái cửa tủ lạnh Toshiba
của ai đó vứt đi, tuy cửa hoen rỉ nhưng vẫn còn thấy màu sơn trắng ngà nguyên bản
khi xưa. Trong nhà dù chưa đến buổi trưa mà đã nóng như nung, đứng một lúc mà cả
ba người mồ hôi ra như tắm, nhất là mụ Phượng béo, chiếc áo bằng vải phin nõn
trắng ướt nhẹp làm lộ ra từng ngấn mỡ trên người mụ.
Bình luận