Thanh rụt rè hỏi mụ Phượng béo:
- Nhà này có giấy tờ không chị, giá cả như thế nào?
Ngắm lại hai con gà một lần trước khi định giá, mụ Phượng béo nói:
- Ở cái xóm liều này kiếm đâu ra giấy tờ, mua
bán viết tay là được rồi. Riêng căn nhà này đúng 7 chỉ vàng. Nghe mụ béo nói vậy,
Thanh bèn trả giá, sau một hồi kì kèo, mụ Phượng béo thở dài ra chiều thông cảm: - Thôi được, vậy thống nhất là 5 chỉ vàng nhé,
tính chị cũng hay thương người, phải người khác không có giá rẻ như vậy đâu. Cả ba người quay lại quán nước, tại đây mụ Phượng
béo đã xé một tờ giấy trong cuốn sổ chuyên ghi nợ để viết giấy bán nhà cho vợ
chồng Hoán. Đọc tờ giấy bán nhà, Thanh thầm nghĩ; chắc khi xưa mụ béo chưa học
hết lớp hai, có vài dòng chữ mà sai be bét lỗi chính tả. Thoáng chút ngần ngừ,
Thanh lấy từ trong chiếc túi vải ra một chiếc hộp bằng gỗ màu nâu sẫm, cô run
run mở hộp lấy ra một chiếc kiềng bằng vàng đưa cho mụ Phượng béo, cô nói: - Chiếc kiềng này đúng 5 chỉ, nếu cần chị có thể
đem ra cửa hàng vàng kiểm tra. Mụ Phượng phẩy tay vẻ bất cần rồi nói: - Thôi khỏi,
chị tin cô chú là người trung thực, thật ra với một người lọc lõi như mụ, khi cầm
chiếc kiềng trên tay đã biết ngay đồ thật rồi. Trên đường quay lại căn nhà mà hai vợ chồng vừa
mua, Thanh phải cắn chặt môi để ghìm những dòng nước mắt chực tuôn trào, chiếc
kiềng đó là đồ gia bảo, ngày xưa bà ngoại đã trao cho mẹ Thanh làm của hồi môn
khi lấy chồng, ngày Thanh lên xe hoa, mẹ cô cũng trao lại cho con gái mang về
nhà chồng, khi Thanh sinh được con gái đầu lòng, cô cũng tự hứa với mình: - Sau
này khi con gái lập gia đình, cô cũng sẽ trao lại cho con gái, vậy mà cô đã
không giữ được.
Bình luận