Cơn mưa rào kéo dài từ chập tối đến nửa đêm thì tạm ngừng, nước
sông dâng cao và chảy xiết khiến con đò tròng trành giữa dòng nước. Lúc này ở
bãi ngô gần đó vang vọng bản hoà ca của lũ ếch khi bắt đầu cuộc giao hoan, cộng
thêm tiếng côn trùng khiến màn đêm không còn yên tĩnh. Vẫn như nhiều đêm trước,
ngay khi tiếng chim lợn từ trong làng vọng lại, người thiếu phụ đắp tấm chăn
cho con trai rồi lặng lẽ bước lên bờ. Trận mưa khiến những vạt cỏ ướt sũng, cô
mò mẫm đi trong màn đêm tối mịt mì, bởi ánh trăng đã bị đám mấy đen che khuất.
Được ngày mát trời nên nhiều nhà trong làng đã tắt đèn lên giường từ chập tối,
chỉ còn mấy con chó ngồi nép dưới hiên nhà rồi sủa hóng khi thấy bóng người qua
lại. Đêm khuya là vậy, nhưng lúc ngang qua nhà cụ Vạn, người thiếu phụ thấy bà
cụ ngồi tựa cửa đang bỏm bẻm nhai trầu. Có lẽ nỗi cô đơn của người già không
nơi nương tựa khiến cụ chẳng đêm nào ngon giấc, hoặc cụ thích làm bạn cùng màn
đêm vì ghét sự ồn ào, đó là cô đoán vậy. Khi tới nghĩa trang của làng, sau trận
mưa khiến nước ngập đến đầu gối nên nhiều người soi đèn lội bì bõm. Họ đi sang
cát cho người thân nên chọn thời điểm này là thích hợp, mọi việc sẽ phải hoàn tất
trước khi ánh bình minh ló rạng, dù đông người cầm đèn và soi đuốc, nhưng không
vì thế khung cảnh ở nghĩa trang bớt thê lương. Không còn kẽo kẹt thoi đưa bên
khung cửi, dưới ánh trăng khi mờ, khi tỏ, cô Nhài phơi quần áo ngoài sân dù trời
có thể đổ mưa bất kể lúc nào.
Do đến muộn, người thiếu phụ đi từ xa đã nghe thấy
tiếng gõ mõ tụng kinh, việc giết mổ mấy con lợn xong từ lâu. Chưa biết nên quay
về hay nán lại nghe lão Triệu ngồi ê a tụng kinh, bởi giờ này chùa làng chưa đến
giờ thỉnh chuông. Trong màn đêm giá lạnh, người thiếu phụ hoảng hốt khi thấy một
bóng đen lầm lũi tiến lại ngôi miếu, chỉ cần nhìn dáng điệu lấm lét cùng con
dao cầm trên tay của gã đó, cô biết lão Triệu lành ít dữ nhiều nhưng chẳng dám
kêu. Lưỡi dao vung lên, tiếng mõ vụt tắt, lão Triệu nằm vật xuống còn máu ở cổ
phun mạnh như con lợn bị chọc tiết, mọi việc diễn ra quá nhanh còn hung thủ sau
khi cuỗm đồ liền mất hút. Chính màn đêm đã che giấu tội ác, người thiếu phụ vô
tình trở thành nhân chứng của vụ án mạng. Đang hoang mang không biết phải làm
gì, bất ngờ tiếng lão Triệu ôn tồn nói:
-Thôi cô về
bến sông đi, chắc hôm nay hai mẹ con sẽ được siêu thoát.
Hết nhìn xác lão Triệu nằm gục trong vũng
máu, người thiếu phụ lại nhìn lão Triệu đứng cạnh mình, cô chẳng thể thốt lên lời
vì quá đỗi bất ngờ. Tiếng lão Triệu buồn bã cho biết, giờ đây lão và cô đều là
những hồn ma vất vưởng nên chẳng cần ngại. Dù sao sống mãi nơi cõi tạm với lão
quá đủ rồi, đến lúc đi gặp và đoàn tụ cùng vợ con, không giống như cô hay nhiều
người, nơi này chẳng còn gì khiến lão phải lưu luyến. Chỉ tay về phía trước,
người thiếu phụ nói không thành tiếng:
-Chẳng phải
vợ và con gái ông sáng nào cũng chở thịt lợn đi bán đó sao?
Bình luận